Khi đánh cú thứ sáu vào mồm của Gia Các Khôn thì hắn biết nói cái gì cũng đã vô ích, trong lòng chửi bới: " Mẹ nó, ngươi cho ngươi là ai. Ngay cả thiếu gia nhà Gia Cát cũng giám chọc. Không nên để ta ra ngoài, một khi ta ra ngoài thì ta tìm người bóp chết ngươi."
Tiêu Thần dường như có thể nghe được tâm ngữ của hắn, một hơi đánh hai mươi mốt cú mới ngừng tay lại.
" Bản nhân đánh người, chuyên đánh vào mặt." Nhìn đầu heo trước mắt, Tiêu Thần không thèm quan tâm phát ngôn bừa bãi.
" Ngươi… qua đây!" Tiêu Thần chỉ chỉ Hoffman.
Hoffman tức giận hàm răng đều nghiến lên, thế nhưng lúc này đang đứng dưới hiên người ta cũng không thể không cúi đầu.
Tiêu Thần đối với Gia Các Khôn và Hoffman nói: " Hai tên các người tát vào mồm lẫn nhau hai mươi cái. Nếu như khiến ta thỏa mãn thì dừng ở đây."
Hai người lập tức biến sắc, bọn họ là thân phận gì chứ, cư nhiên lại bị làm nhục nhiều lần. Lửa giận trong bốn mắt phun ra.
" Thế nào, còn không phục? Để ta tự mình động thủ sao?!"
" Chúng ta tự làm." Gia Các Khôn nói xong " ba" một tiếng, một cái tát đánh vào mồm Hoffman.
" Chưa ăn hả, dùng sức lên!"
"Ba!"
" Ai u, mẹ nó thằng đầu heo Gia Các Khôn, ngươi dám dùng sức sao?!" Hoffman trở tay một tát đánh trở lại.
" Ba ba. . ."
Tiếng vang không ngừng, hai người đã quên mất thân phận của đối phương, hoàn toàn là phát tiết quất đối phương. Tiếng đồm độp không dứt bên tai, cuối cùng sau khi nhớ đã tát lẫn nhau ba mươi cái mới dừng lại.
Lúc này con mắt hai người đều đã "phồng" rồi. Vùng thịt xung quanh sưng tấy lên, đè lên con mắt khiến nó chỉ có thể mở thành một đường chỉ, dĩ nhiên đã trở thành hai cục máu.
" Được rồi, dừng ở đây đi, không nghĩ tới các ngươi lại hận đối phương như vậy." Tiêu Thần chế nhạo nói: " Hiện tại chúng ta lại nói chuyện. Nhìn xem làm sao để giải quyết vấn đề lần trước."
Luo Gouau thở dài một hơi, Tiêu Thần dường như cũng không có ý tứ hướng hắn động thủ.
Thế nhưng Hoffman và Gia Các Khôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hiện tại nói thể nào giải quyết vấn đề lần trước? Thế vừa nãy là làm gì… lẽ nào rốt cuộc là đánh chay? Lẽ nào sự tình vừa mới bắt đầu. Căn bản còn chưa xong? Hai người suýt nữa nhảy dựng lên.
" Tiểu Quật Long là một con thánh thú. Nhưng nó lại bị các ngươi giết chết, hai người các ngươi mỗi người đều chuẩn bị một trăm vạn kim tệ đi."
(1 vạn = 10.000)
" Ta x!" Hoffman lập tức bạo lên phun ra một câu thô tục.
" Một trăm vạn?!" Gia Các Khôn càng kinh hoàng thiếu chút nữa ngã vào trong hồ nước nóng.
Một trăm vạn kim tệ là cái khái niệm gì? Đánh chết bọn họ cũng cầm không ra. Gia tộc bọn họ thực lực trải rộng Nam Hoang. Tuy rằng bọn họ đều không phải là người kế thừa hợp cách nhất, nhưng cũng là trực hệ. Chính là tài sản của bản thân bọn họ cũng bất quá tám, chín vạn kim tệ mà thôi. Một trăm vạn kim tệ với bọn họ là quá xa vời. Trừ phi là nắm gia tộc trong tay.
Hai kim tệ cũng bày được một bàn tiệc rượu thượng đẳng. Một trăm vạn kim tệ có thể tưởng tượng lớn bao nhiêu.
" Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì sao?" Tiêu Thần cười lạnh nói: " Thánh thú là vô giá, mặc dù tài lực có kinh người thì cũng không thể mua được! Núi non nguyên thủy tại Nam Hoang to như vậy mà trong mười năm bất quá cũng chỉ đi ra hai, ba con mà thôi."
Gia Các Khôn âm thầm chửi bới: " Mẹ nó công phu sư tử ngoạm của ngươi. Con quỷ tài kia tin tưởng là một con thánh thú. Nhưng dù sao cũng khẳng định nó không chết. Nếu không ngươi còn có thể an ổn như thế ngồi ở đây đập chúng ta sao? Rõ ràng là dọa người!"
Hoffman cũng đồng dạng cảm giác nghẹn khuất, từ trước đến nay là hắn toàn đi dọa người, giết người, phóng hỏa, cưỡng gian. Ngày hôm nay thế nào lại xui như vậy, gặp phải cái tên biến thái này, hắn âm thầm phát thệ: đừng cho ta sống ra ngoài. Nếu không chết chính là ngươi!
" Ta toàn bộ cũng không quá tám vạn kim tệ." Gia Các Khôn cắn răng nói: " Ngươi chính là giết ta, ta cũng không có nhiều như vậy a."
" Ta cũng chí có hơn tám vạn kim tệ." Hoffman nghẹn khuất muốn học máu, lời vừa nói này đúng là quen tai a, loại ngữ khí này điều không phải là người khác bình thường nói với hắn sao. Ngày hôm nay là sao vậy? Chính hắn thế nào lại trở thành đối tượng bị lừa đảo. Thực là phong thủy luân chuyển.
" Vậy được rồi, mỗi người trước đưa tám vạn kim tệ đi. Cho người của các ngươi đi lấy. Ta chờ ở đây."
Nói đến đây, Tiêu Thần từ trong nước vớt ra hai tên bụng bự. Hai cao thủ lục trùng thiên thường ngày tác quai tác quái là hai tên thiếp thận hộ vệ của thiếu gia hai nhà. Nhưng hôm nay thực quá thảm rồi, uống nguyên một bụng nước suối.
Tiêu Thần nói với hai tên nam tử ba mươi tuổi này một lần, hai người nuốt ngậm phẫn nộ mà nhìn hắn. Lại nhìn một chút thiếu gia của mình.
" Còn không mau cút đi." Tiêu Thần quát lạnh một tiếng.
Thẳng đến khi hai người đi xa, Gia Các Khôn, Hoffman, Lý Đông Ba, Luo Gouau mới hồi phục tinh thần. Tên kia dĩ nhiên lấy đùa thành thật, thật dám phái người đến hai đại gia tộc lấy tiền?!
Dĩ nhiên cũng chỉ là nói mà thôi. Lẽ nào tên kia điên rồi sao?
Đem thiếu gia của hai đại gia tộc đánh một trận còn chưa tính. Lớp lão bối bất đắc dĩ chỉ có thể mắt mở mắt nhắm. Dù sao đây là ân oán của tuổi trẻ. Thế nhưng tên kia lại dám tới cửa đòi một lượng lớn kim tệ. Thật chưa gặp qua tên nào càn rỡ như thế!
Lớp lão bối cao thủ không thể nhúng tay vào ân oán của lớp thanh niên. Nhưng vậy cũng chỉ có một "mức" thôi, cũng chỉ Tiêu Thần dân khách mới đến mới "hiểu biết nửa vời" đối với Trường Sinh đại lục. Dám một dạng "án quy củ làm việc" như thế.
Lớp lão bối cao thủ không thể tùy ý nhúng tay, đó là bởi vì một số quy định bất thành văn, nhưng nếu như là đụng đến mặt mũi gia tộc thì bọn họ có thể mượn cớ ra tay rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Gia tộc Gia Các và gia tộc Reagan đều chính là đỉnh cấp vọng tộc tại Nam Hoang. Cả hai đều rất coi trọng mặt mũi, nếu Tiêu Thần từ đâu đó lén cướp lấy mấy vạn kim tệ của Gia Các Khôn hoặc Hoffman thì coi như thuộc về ân oán của thanh niên. Thế nhưng giống như hắn ngông nghênh phái người đến đòi một lượng lớn kim tệ, nhất nhất "án theo quy củ làm việc" thì đó chính là đã chạm đến điểm giới hạn rồi.
Một trung niên bên trong gia tộc Reagan sau khi nhận tin xong thì tại thư phòng khẽ cau mày, nói: " Tên Tiêu Thần rốt cuộc lai lịch thế nào mà lại muốn cuồng vọng như vậy."
Một người bên cạnh phảng phất đã dung nhập vào trong bóng tối đưa tin: " Căn cứ điều tra biểu hiện, hắn đến từ Nhân Gian Giới. Tại trên Long Đảo từng có biểu hiện bất phàm."
" Đó chính là ngươi tự nói ra. Ta không quá tin tưởng hắn đến từ Nhân Gian Giới. Phong cách hành sự bá đạo như vậy khiến ta có một dự cảm rất không tốt, biết đâu… hắn đến từ chỗ sâu nhất trong Nam Hoang!" Trung niên nhân trên mặt lộ ra một nét ưu tư.
" Căn cứ điều tra biểu hiện. Bọn họ từ một cổ trấn trong Nam Hoang đến Thiên Đế thành thì trên đường chẳng biết tại sao lại biến mất một tháng, khi đến Thiên Đế thành trễ đúng ba mươi ngày, đoạn chỗ trống đó không biết bọn họ đã đi đâu." Người trong bóng đen hồi đáp.
Nét ưu tư trên khuôn mặt của người trung niên càng nặng thêm, lẩm bẩm: " Một tháng trống, nhất định là trở lại chỗ sâu nhất trong Nam Hoang, ta đoán có thể là thật. Ba mươi năm trước người đến từ chỗ sâu nhất trong Nam Hoang kia đã khiến các đệ tử thế gia trong Thiên Đế thành chịu nhiều đau khổ, cuối cùng bởi vậy suýt gặp phải một hồi đại họa!"
" Đại nhân là nói… truyền thuyết cổ xưa của Nam Hoang là thật. Có vài vương giả cổ xưa ẩn tại chỗ sâu nhất tại trong Nam Hoang?! Thế nhưng… không phải toàn tộc đó đã bị phong ấn sao? Toàn bộ… đều bị phong ấn từ thời thượng cổ sao?" Người trong bóng tối cảm giác lưỡi có chút khô khốc, nói đều lắp bắp cả lên.
" Bí mật cổ xưa tại chỗ sâu nhất trong Nam Hoang so với ngươi tưởng tượng có lớn hơn nhiều!"
Cùng lúc đó, phụ thân của Gia Các Khôn tại trong gia tộc Gia Các đang cau mày.
" Một tháng bỏ trống a. Lẽ nào tiểu tử này thực đến từ chỗ sâu nhất trong Nam Hoang? Phong cách hành sự cùng người ba mươi năm trước kia giống nhau như đúc."
Người ở bên cạnh cung kính nói: " Đại nhân, trong Nam Hoang thật có tồn tại mấy vị cổ lão trong thần thoại truyền thuyết sao? Bọn họ thật bị phong kín?!"
" Đó là mấy vị "vương" của bộ tộc năm đó, việc có thể chạy trốn ra thật có khả năng. Mặc dù bọn họ đã không còn tồn tại ở hậu thế. Nhưng lưu lại huyết mạch tuyệt đối không thành vấn đề."
" Trách không được chưa từng có người sống mà ra vào chỗ sâu trong Nam Hoang…" Người bên cạnh có chút sợ hãi.
Phụ thân của Gia Các Khôn thở dài một hơi, nói: " Bí mất tại chỗ sâu nhất trong Nam Hoang rất nhiều. Nói không chừng không chỉ có riêng bộ tộc nọ a!" Nói đến đây hắn quay đầu nói: " Tiểu súc sinh này chuyện xấu đều làm. Nên để hắn nhớ kỹ một lần giáo huấn đi. Nói với hắn cái mông của mình thì tự lau khô đi. Ta sẽ không quản!"
Khu khách quý số 2 tại Ôn Tuyền Tiên Cảnh, Gia Các Khôn và Hoffman lộ ra một tia tiếu ý mà thù hận.
Tên Tiêu Thần thật sự là điên cuồng rồi. Dám trực tiếp phái người đến hai đại gia tộc đòi một lượng lớn kim tệ. Nói không chưng sẽ đem lão bất tử trong nhà của hai người đi ra. Đến lúc đó xem ngươi còn cuồng hay không.
Lý Đông Ba và Luo Gouau cũng một bộ xem kịch vui. Cuồng nhân, ta hiện tại không thể trêu vào ngươi. Nhìn ngươi có thể hay không cười đến phút cuối, vạn nhất gặp phải một lão bất tử. Ngươi nhất định phải chết!
Nhưng mà khi hai tên cao thủ lục trùng thiên mang tin trở lại đã trực tiếp khiến Gia Các Khôn và Hoffman trợn tròn mắt. Hai nhà chính là lời nói hầu như nhất trí, chính là tự lau cái mông đi, đừng hy vọng gia tộc đứng ra giúp chùi đít. Khiến bọn họ kinh ngạc mà chết lặng, cho đến khi hai tên hộ vệ lục trùng thiên nói lại cho bọn họ lần thứ hai thì bọn họ mới phục hồi tinh thần lại.
Tên Tiêu Thần này rốt cuộc lai lịch thế nào lại có thể khiến phụ thân bọn họ có điều cố kỵ. Lẽ nào bối cảnh của hắn rất sâu?!
Nhìn thần thái của hai người, tâm thái xem trò của Lý Đông Ba và Luo Gouau bị phá hủy. Bọn họ chừng đã đoán được kết quả, thực có cảm giác hơi khó tin.
" Lại không có mang kim tệ tới, hai người các ngươi tiếp tục đi uống nước đi!" Tiêu Thần trực tiếp đem hai hộ vệ lục trùng thiên ném vào trong suối nước, mà hơn mười tên hộ vệ bụng bự gần đó đang không ngừng nôn nước ra.
" Dừng… dừng lại! Lần này nhất định phái người đưa kim tệ đến." Gia Các Khôn cắn răng hướng về một tên hộ về đang nôn nước, nói: " Đi tìm quản gia của ta, kêu hắn mang kim tệ đến."
Việc đã đến nước này, Hoffman cũng nhanh phân phó thủ hạ làm theo, hắn nghẹn khuất muốn học máu. Âm thầm độc thệ, chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi địa phương quỷ quái này. Đến lúc đó lại tìm người giết chết tên hỗn đản bất kham điên cuồng hung ác này, một phân kim tệ cũng phải thu hồi lại.
Trong lòng Gia Các Khôn và Hoffman đang đồng thời chảy máu cũng âm thầm buồn bực. Thế nào mà trong nhà đối bọn họ thật mặc kệ không hỏi, này thật không có đạo lý a!
Bọn họ nào biết rằng, phong cách hành sự của Tiêu Thần cùng người nào đó tại ba mươi năm trước thật giống nhau như đúc. Lại nghi hoặc đến cùng một chỗ khiến phụ thân của hai người cực kỳ kiêng kỵ không thôi.
Gần nửa canh giờ sau, chỉ thấy hai đội nhân mã mỗi ngươi khiêng một túi kim tệ lớn đi về hướng khu khách quý số 2 của Ôn Tuyền Tiên Cảnh. Dọa không ít người ra vào Ôn Tuyền Tiên Cảnh kinh ngạc không thôi.
Tiêu Thần cảm giác có chút hết nói, nhiều kim tệ như vậy hắn một người vô luận thế nào cũng cầm không nổi.
" Các ngươi có tật sao? Có phải cố ý muốn chỉnh ta sao, đều đổi thành kim phiếu mang tới cho ta."
Hai đội nhân mã rất nhanh rút lui, thở dốc "hồng hộc".
Thế nhưng, tin tức bởi vậy mà truyền ra, những người ra vào nơi đây đều là người có thân phận tại Thiên Đế thành. Rất nhiều người đều là người của Gia Các Khôn và Hoffman. Còn có đủ loại thiếu gia công tử, rất nhiều phu nhân tiểu thư cùng các nhân vật nổi tiếng. Thậm chí còn có không ít cường nhân có thực lực đến Thiên Đế thành thàm gia giải đấu thú.
" Hắc, biết không, hai tên bại hoại hôm này bị thiệt lớn rồi. Bị người ta chỉnh cho mấy vạn kim tệ đến chuộc thân."
" Nghe gì chưa, hai gia tộc Gia Các và Reagan đều kinh ngạc!"
" Tin tức chấn động a. Gia Các Khôn và Hoffman bị người đánh cho một trận, không biết đông tây nam bắc gì luôn. Bây giờ còn phải dùng kim tệ đổi mạng nữa."
" Hai tên thường ngày quá càn rỡ, biết ngay sớm muộn gì cũng sẽ thiệt thòi lớn. Có điều Tiêu Thần kia quả thật là cuồng nhân trong cuồng nhân a."
" Hai tên kia hoàn toàn bị mất mặt. Có điều Tiêu Thần này cũng thật là dũng mãnh a, cư nhiên dám hành sự như thế."
Ngắn ngủi nửa khắc, mọi người trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh đều đã biết chuyện này, Tiêu Thần nghĩ không muốn nổi cũng khó. Hơn nữa, trận trước còn mạnh mẽ đem nhân tài đất Bắc là Ngũ Hành Phong đánh gục, danh tiếng một đường thẳng tắp tăng lên.
Preview next chapter:
- Haha... bất ngờ quá phải không... Tiêu Thần đã giải quyết vấn đề theo một cách rất ư là 'chó ngáp phải ruồi'...
Nhưng Tiêu Thần nhà ta thật là số rệp a... vừa đối phó xong đám ngang ngược lại phải đối phó với mấy vị oanh yến... Có điều hắn há là người bị thiệt sao?
- Tiểu thú Kha Kha lần này lại đóng vai quấy rối khi lại mang cho Tiêu Thần một đống rắc rối không đâu...
>>>> Cụ thể thế nào xin đón xem chương kế tiếp: Những mỹ nữ Nam Hoang.