Mục lục
Trường Sinh Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhân ảnh tựa như tượng đá!

Một tia sáng màu xanh từ bên trong màn sương đen quét đến, Tiêu Thần trong sát na liền bay ngược ra ngoài, tránh khỏi một kích nguy hiểm. Toàn cơ thể hắn căng lên, cương khí từ trong ngón tay phát ra, đôi tay gần như trong suốt phát tán quang mang rực rỡ. Hắn đã chuẩn bị chiến đấu rất tốt. Text được lấy tại Truyện FULL

Màn sương đen bắt đầu di chuyển, nó tựa như thân ảnh bằng đá, chậm rãi di chuyển thân thể vòng đến, nguyên bản thân thể tựa hồ không có sinh khí, thì lúc này dần dần phát ra sinh mệnh ba động. Đây là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc người cao to, tựa hồ rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, sắc mặt có chút trắng bệch, có vẻ như mang một loại bệnh trạng nào đó.

"Ngươi là ai ?" Tiêu Thần hỏi.

"Ngươi là ai ?" Người thanh niên mang bệnh đó hỏi lại.

Tiêu Thần trấn định lại. Tên thanh niên này vóc người cao gầy, có vẻ như đang mang một chứng bệnh nào đó. Khẳng định là một nhân loại do tu luyện một phương thức đặt thù khiến cho sinh mệnh ba động hạ xuống rất thấp, phảng phất như đã đoạn tuyệt sinh sơ vậy.

"Tiêu Thần!" Tiêu Thần tự báo ra danh tính rồi sau đó hướng đến thanh niên mang bệnh kia hỏi: "Ngươi tại sao lại công kích ta ?" Tiêu Thần từ trong cách ăn mặc của đối phương đã nhìn ra hẳn là một trong những thanh niên cường giả đồng dạng bị vây ở trên Long Đảo này. Bất quá, so với hắn lần đầu đi tới trung ương đảo thì đối phương lại lựa chọn tu luyện ở nơi đây, đề thăng tu vi của bản thân.

"Hừ!"

Thanh niên mang bệnh hừ lạnh, như u linh bay bổng từ trong màn sương đen truyền ra, toàn thân đột nhiên phát ra một mảng màu xanh. Trong sát na, Tiêu Thần có cảm giác thiên địa quay cuồng, cảm giác tựa như là thời không hỗn loạn vậy.

Bất quá Tiêu Thần cũng đã chuẩn bị chiến đấu rất tốt, tâm thần không hoảng loạn, như là thần ưng vọt lên từ vực sâu, mặc dù đang trong hiểm cảnh thế nhưng thân thể rất nhanh cân bằng trở lại. Cảnh tượng trước mắt đã biến dạng lớn, Tiêu Thần phát giác như là đã tiến nhập một mảnh không gian vô danh, xung quanh là cơn mưa lất phất màu xanh, tựa như là một phiến thế giới hỗn độn.

Đây là một không gian kì dị rộng hơn trăm mét vuông, không có trời xanh mây trắng, không có mặt đất, bốn phía đều là ánh sáng mờ ảo, dưới chân cũng như vậy, là ánh xanh lóng lánh.

Thanh niên mang bệnh đứng ở phía trước, ung dung mà bình tĩnh nhìn Tiêu Thần, đây cũng không phải là ảo cảnh, mà chính là một phiến không gian chân thực. Trong lòng Tiêu Thần phi thường giật mình. Trong sát na bị giam vào trong không gian này, hắn giơ cao tay phải lên, ánh sáng trên cánh tay lưu chuyển, huyết nhục như là trong suốt, rõ ràng là có thể thấy được mạch máu cùng với cốt cách bên trong. Lực lượng cường đại vận chuyển trong cánh tay có thể thấy được rõ ràng, sau đó thần quang bùng lên, cánh tay lập tức chém xuống, quang mang chói mắt hơi nghiêng hướng đến không gian phong bế chém tới.

Một kích đáng sợ trong nháy mắt đánh xuống, đánh vào phía trên vách ánh xanh của phiến không gian phong bế này, khiến nó lay động mãnh liệt, trên vách sáng đều xuất hiện từng đường khe nứt, bất quá lại nhanh chóng khép lại. Tiêu Thần cùng thanh niên mang bệnh kia suýt nữa đều té xuống mặt đất.

"Rất mạnh!" thanh niên mang bệnh mở miệng nói: "Ngươi chính là một cao thủ trong lớp thanh niên."

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào ? Vì sao lại vây khốn ta ?" Tiêu Thần đã thử qua, phiến không gian phong bế này tựa hồ rất khó mở, hắn cũng không nóng lòng xuất thủ với thanh niên mang bệnh, hắn muốn hỏi rõ sự tình trước.

"Không gian linh sĩ Liễu Mộ." thanh niên mang bệnh sau khi thông báo danh tính liền nói tiếp: "Khu vực gần thần bi liên tục xuất hiện những khuôn mặt mới, khiến cho ta không thể an tâm tu luyện, ngươi không nên ở đây."

Tiêu Thần từ trong lời nói của hắn đã biết được còn có những người khác đã tiến vào bên trong Long Đảo, tựa hồ nơi đây thường có người lui tới. Điều này cũng có thể hiểu được Liễu Mộ lúc trước không biết được tên của Tiêu Thần, hiển nhiên hắn đã tiến nhập vào sâu bên trong Long Đảo từ rất sớm, không hề biết những sự kiện phát sinh bên ngoài.

"Ta không muốn tùy tiện cùng với ngươi chiến đấu!" Tiêu Thần lạnh lùng nói.

"Sợ rằng không thể theo ngươi được, đánh bại ta ngươi có thể đi ra ngoài, nếu không ta tự mình đem ngươi tống ra khỏi biển xương." Liễu Mộ rất bình tĩnh, tuy rằng với bệnh trạng như vậy, nhưng dường như khiến người ta không thể nghi ngờ được thực lực của hắn. Bất quá hắn cũng không có sinh ra sát ý, tựa hồ đơn giản chỉ là hắn không muốn quá nhiều người đến quấy rầy hắn tu hành.

"Hắc, được rồi, để ta thử xem ngươi mạnh như thế nào!" Tiêu thần cũng không nói nhiều lời, có một số việc đã định sẵn cũng chỉ có thể thông qua hành động để giải quyết.

Xoát.

Quang mang chợt lóe, Liễu Mộ phát ra một đạo ánh xanh, ngay sau đó khiến cho quang mang đang phong bế phiến không gian này đại thịnh. Tiêu Thần cảm giác phảng phất như đã bị cầm cố, ánh mênh mông rực rỡ tựa như thủy triều nhanh chóng bao phủ hắn, khiến cho hắn không thể động đậy chút nào, áp lực thật lớn khiến hắn ngạt thở.

Linh sĩ quả thực đáng sợ, có thể sinh ra năng lực đặc dị, hiển nhiên trời sinh Liễu Mộ có năng lực chưởng khổng không gian, Tiêu Thần nghĩ đây tuyệt đối chính là một gã địch thủ kinh khủng.

Nếu như người khác biết được nơi đây có một gã không gian linh sĩ, nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng, bởi vì loại người này rất đáng sợ. Họ đều là vương giả của những tu giả cùng thế hệ, trời sinh có được ưu thế cường đại lạ thường, tựa hồ có thể nắm giữ được sinh tử của đối phương trong tay! Mỗi người đều sinh tồn trong một không gian, nếu địch nhân bị vây vào trong không gian mà hắn chưởng khổng, thì không gian linh sĩ đều sẽ đứng ở thế bất bại.

Không gian linh sĩ thưa thớt như là phượng mao lân giác, tương truyền nếu bọn họ tu luyện đến một hoàn cảnh nhất định, không gian chưởng khổng sẽ không ngừng mở rộng, từ mấy thước đến hơn trăm thước. Sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, bọn họ có thể trực tiếp thành thần.

Không gian chưởng khổng của Liễu Mộ chỉ có hơn trăm mét vuông, phiến không gian phong bế này tuy rằng phạm vi có hạn nhưng tại trong phiến không gian này hắn có tuyệt đối quyền chủ đạo

Thân thể Tiêu Thần bị lực lượng không gian cầm cố, mặc dù thân thể hắn mạnh mẽ nhưng lúc này cũng bị một lực lượng đáng sợ áp chế khiến cho cả người phát ra tiếng rung động "lạc chi lạc chi" của xương cốt, lực lượng không gian mãnh liệt xé rách thân thể hắn.

"Ngừng chống cự đi, ta mang ngươi rời khỏi biển xương." Liễu Mộ bình tĩnh nói.

"Hừ!" Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, toàn thân thần diễm hừng hực khiêu động, cả người phát ra ánh sáng chói mắt tựa như một vầng thái dương. Thân thể cao to phát ra vô tận thần quang. Tuy rằng hắn tiến nhập phiến không gian này trong một thời gian rất ngắn thế nhưng Tiêu Thần hoàn toàn cảm giác được đây chính là một trận đánh gian khổ. Hắn đem hết toàn lực chống lại sự xé rách của lực lượng không gian. Thân thể phảng phát như được thần hóa, quang mang lóng lánh vô cùng chói mắt, huyền công vận chuyển đến cảnh giới cực hạn, thấu phát ra thần quang như là thánh hỏa đang hừng hực thiêu đốt.

Liễu Mộ biến sắc, nguyên bản sắc mặt có chút tái nhợt vì bệnh trạng, giờ lại càng tái nhợt hơn, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, khống chế khống chế phiến không gian này vây khốn bậc cao thủ như Tiêu Thần cần tiêu hao của hắn một lượng linh lực rất lớn, thời khắc này hắn đã cảm thấy phi thường phí sức.

Ngay sau đó, Tiêu Thần gian nan di chuyển, hắn bước đi tập tễnh, từng bước một đi đến chỗ Liễu Mộ. Tựa như trên lưng mang theo một tòa núi nặng trĩu, mỗi bước đi của hắn đều khiến cho phiến không gian rung động kịch liệt một chút, song Tiêu Thần cũng lảo đảo thân hình, toàn thân cốt cách phát ra tiếng "lạc chi lạc chi", thân thể tùy thời có thể vỡ nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK