Cửa Luân Hồi bị mở ra, vừa lúc đó Lão Tử cũng đến. Đó chính nhân vật được coi là một trong ba người mạnh nhất sau Tổ Thần, tu luyện vô vi đạo, yếu mềm nhu nhược, không màng tới thế sự, nhưng có pháp lực phi thường, thâm sâu không thể lường được.
Bóng người thấp thoáng, không ngừng có người chạy vào trong địa ngục, đều là đại nhân vật còn sống sót từ thời thượng cổ, tu giả tầm thường sao dám tranh giành cùng bọn họ nên đều ở xa xa lẳng lặng ngắm nhìn.
Vừa mới rồi Thông Thiên giáo chủ ra tay vô tình, ống tay áo vung lên khiến cho rất nhiều tu giả hôi phi yên diệt, thủ đoạn quyết đoán như thế làm mọi người táng đởm kinh hồn. Trước thực lực cường đại như bán Tổ Thần thì mọi người quả thực như con kiến hôi vậy, ngài giết chết vài người căn bản cũng không áy náy.
Nhưng rồi thấy các đại nhân vật tất cả đều đã đi, những tu giả còn lại nếu như nói không động tâm thì tuyệt đối là giả dối. Cũng không biết ai là người đầu tiên chạy ào vào địa ngục, theo sau đó thì rất nhiều tu giả không để ý đến sinh tử cũng chen nhau mà vào.
Tiếng người ồn ào.
Trong địa ngục là một chốn ồn ào náo động, hôm nay rất nhiều tu giả đã mạnh mẽ xông vào.
Tiêu Thần, Yêu Yêu, Huyên Huyên, Nhất Chân, Tát Ma, Na Lệ Ti, Tuyệt Đao cũng tiến vào trong địa ngục. Kho báu làm cho Lão Tử, Phật Đà, Nguyên Thủy, Thông Thiên đều phải động lòng, có thể nào không hấp dẫn người ta đây? Cho dù là ai cũng khó có thể chống đỡ trước sự cám dỗ đến như vậy.
Trong địa ngục hắc ám với những bóng quỉ chập chờn, đông đảo tu giả đang phi hành. Phía trước là một vùng sa mạc mênh mông hoang vu vô cùng, xương trắng rải rác trên mặt đất càng làm rõ hơn không khí ma quỉ.
Mọi người phi hành một mạch, tất cả đều tiến vào trong đại sa mạc hoang vu, phía trước vô vàn quầng sáng nở rộ, một đường hầm cực lớn hiện lên trên bầu trời.
Lần lượt Giáo Chủ, Phật Đà, Nguyên Thủy, Lão Tử, Tôn Vũ, Thánh A La, thần Thái Dương trước sau xông vào. Khổng Tuyên, Bạch Hổ Thánh Hoàng, đại Thiên Ma bám sát theo sau.
"Y nha . . . Đạo phong ấn thứ tư sắp mở rồi, Thất Nhạc Viên Thế Giới sắp sửa xuất thế"
Âm thanh non nớt của Kha Kha rõ ràng vọng từ dưới đất lên. Điều này làm cho mọi người thất kinh. Thất Nhạc Viên Thế Giới . . . Chẳng lẽ nói rằng phía sau đường hầm không gian này lại có một thế giới ........... vô định?
Ầm
Một uy áp lớn lao phun ra. Không gian trong đường hầm nhấp nháy quang mang. Địa ngục rung động.
"Đạo phong ấn thứ năm mở rồi."
"Grừ . . ." Từ bên trong vọng ra một tiếng rồng ngâm. Một con Địa Long Vương cực lớn vọt ra. Nó vọt lên cao hơn một ngàn trượng. Ngoại trừ phần đuôi khác xa Tổ Long, những phần thân thể khác của nó đều giống Tổ Long như giọt nước.
Long uy hùng dũng, nhưng ngay trong thời điểm nó lao tới thì hoàn toàn tan rã. Không ngờ nó là một vương hồn Long tộc! Bị nhốt trong phong ấn thứ năm, ngay vào lúc xuất thế thì bị hôi phi yên diệt. Những năm tháng vô tận đã sớm tiêu hao hết sạch toàn bộ lực lượng của nó.
Đến Long Vương cũng bị phong ấn ở bên trong. Điều này . . . Càng làm cho người ta khó có thể suy đoán, Thất Nhạc Viên Thế Giới rốt cuộc là một nơi như thế nào.
"Đạo phong ấn thứ sáu mở rồi. . ." Âm thanh non nớt của Kha Kha dội lại.
Vừa lúc đó, từ trong không gian của đường hầm bay ra một thanh Chiến Kiếm với phong cách cổ xưa vô cùng mà không có bất cứ năng lượng dao động nào, điêu khắc trên bề mặt kiếm mô phỏng lại rất nhiều đồ án phức tạp, tràn ngập cảm xúc từ những năm tháng bể dâu.
Kiếm này vừa hiện ra, Nguyên Thủy, Thông Thiên, thần Thái Dương tất cả đều vọt tới vung tay tranh đoạt Chiến Kiếm.
Những tu giả tầm thường có lòng tham niệm mà đã tiến vào không gian đường hầm trong nháy mắt gặp nạn, không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong phút chốc hôi phi yên diệt.
Trước mặt bán Tổ Thần, những cường giả này quả thực nhỏ bé như ruồi muỗi, yếu ớt như con kiến hôi, căn bản không có khả năng chống lại.
Quang cảnh thực là chấn động. Huyết nhục không còn, xương cốt không lưu cứ như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Xoẹt
Hào quang chợt lóe, Thông Thiên thứ hai xuất hiện, đây mới là bản thể. Trên đầu ngài là Tru Tiên Trận Đồ, chung quanh lơ lửng bốn thanh hung kiếm. Chúng đánh văng Nguyên Thủy ra, xô dạt thần Thái Dương, tứ kiếm cùng trận đồ phối hợp ngăn cản hai đại cao thủ.
Quang mang lóe ra, hai bản thể của Thông Thiên đồng thời vươn tay muốn giữ lại Chiến Kiếm đang tỏa sáng ngút trời giữa không trung.
Chiến Kiếm liên tục giãy giụa, hai bản thể của Thông Thiên dường như khó lòng mà giữ được. Cuối cùng thì Tru Tiên kiếm, Hãm Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm, Lục Tiên kiếm toàn bộ bay tới phát ra bốn đạo thần quang bắn vào Chiến Kiếm mới làm nó dần dần đứng yên.
Nguyên Thủy và thần Thái Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, bay vào không gian trong thông đạo.
Trong bóng tối kẻ dị thế cường giả kia phẫn nộ quát "Đó là tứ kiếm cấp cao của ta, ngươi dùng chúng để thu Chiến Kiếm thì quả thật quá vô sỉ. Cho dù là ngươi lấy được thì cũng khó lòng luyện hóa."
Thông Thiên giáo chủ cười lạnh, ống tay áo vung lên làm không gian cách đó không xa vỡ vụn, một bóng người bay vụt đi.
"Ngay cả tứ kiếm ta còn nghĩ đến biện pháp luyện hóa. Thêm một thanh kiếm nữa thì làm sao? Ngươi cho là không thể luyện hóa, điều này cũng không phải tuyệt đối."
"Đạo phong ấn thứ bẩy mở rồi." Kha Kha ở bên trong kêu lên sợ hãi.
Liên tiếp năm thanh Chiến Kiếm bay ra làm rung động không trung như muốn thoát ra khỏi địa ngục định hướng về khoảng không bao la mà biến mất.
Đám cường giả Lão Tử, Phật Đà, Nguyên Thủy, Tôn Vũ, Thái Dương đều đồng thời xuất thủ, mỗi người truy theo một thanh Chiến Kiếm.
Xa xa, đông đảo người đang xem cuộc chiến đều đã biết, xem ra lai lịch hai mươi bốn Chiến Kiếm này cực kì khó lường, bằng không bán Tổ Thần làm sao lại quan tâm đến chúng như thế?
Mà dường như tứ kiếm Tru Tiên, Lục Tiên, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên của Thông Thiên giáo chủ với hai mươi bốn Chiến Kiếm là cùng một loại, nói như vậy . . . Thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta kinh ngạc.
Không hề ngoài dự đoán, năm người cùng thi triển thần thông rồi mỗi người đều chiếm được một thanh Chiến Kiếm.
Từ bóng tối, kẻ cường giả dị giới kia dường như vô cùng lo lắng, lão vô cùng phẫn nộ quát lớn "Hai mươi bốn Chiến Kiếm không thuộc về thế giới này, các ngươi có thể nào cướp đoạt? Cho dù có giành được thì sao, cũng khó có thể tập hợp lại một chỗ. Vậy chẳng qua cũng chỉ là một thanh hung kiếm sắc bén vô cùng mà thôi, căn bản là khó có thể phát huy hết uy lực của nó"
Căn bản không người nào thèm để ý đến lão, mọi người một lần nữa lại chạy ào vào không gian đường hầm.
"Đạo phong ấn thứ tám đã bị phá vỡ rồi, trời ạ, đạo thứ chín cũng mở ra rồi . . ." Từ bên trong lại vọng đến tiếng hô kinh ngạc của Tiểu Thú Tuyết Trắng.
Quang mang chói lọi, từ không gian trong đường hầm tất cả các cường giả như Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà, Thánh A La, thần Thái Dương bay ra hết. Dường như bên trong có một lực lượng dồi dào không thể phỏng đoán nổi đang dần chiếm đoạt mọi thứ bên ngoài. Đến mạnh mẽ như bọn họ cũng không khỏi phải tạm thời rút lui.
Trên bình nguyên Ma Quỷ, đại quân bạch cốt vô tận như bị thu hút mà ùa cả vào địa ngục.
Địa ngục đại náo lọan, hết thảy các bộ xương khô dường như cũng sống lại , tất cả cùng quỳ rạp xuống đất như là đang bái lạy.
Thật là một hình ảnh kinh ngạc, toàn bộ tất cả các bộ xương khô trong địa ngục đều như thế. Phải biết rằng địa ngục có diện tích vô cùng lớn, không thể biết được có bao nhiêu bộ xương đầy đủ, bộ xương đã bị hư hại khiếm khuyết, nhưng giờ phút này động tác của chúng lại như là nhất trí với nhau, đều nhịp nhàng hướng về phía đường hầm không gian quỳ lạy. Mặc dù không gây ra bất cứ dao động gì nhưng mà dạng tự hạ mình đó thì có thể cảm nhận được.
Sau một hồi làm cho người ta sợ hãi dao động, không gian bên trong đường hầm lấy lại vẻ yên ả, quang mang cũng trở nên ôn hòa vô cùng.
Hóa thân của Thông Thiên giáo chủ và bản thể hợp nhất, cùng với trận đồ trên đầu, bốn thanh sát kiếm xoay tròn xung quanh. Ngài bảo hộ cho Tiểu Thú Tuyết Trắng là người thứ nhất xông vào, tiếp theo thì mấy người Nguyên Thủy, Phật Đà không cam lòng tụt lại, tất cả đều chạy ào vào đường hầm không gian.
Đám người Khổng Tuyên, Bạch Hổ Thánh Hoàng theo sát sau đó.
Đám đông tu giả còn lại vẫn bất động, những đại nhân vật kia tranh đấu đã làm cho không ít người bị vạ lây chết thảm. Bọn họ không thể không vì an toàn tính mạng của mình mà suy nghĩ.
Hồi lâu sau, cuối cùng cũng có mấy người can đảm đứng ngồi không yên, ỷ vào lá gan tiến vào không gian trong thông đạo rồi từ từ theo hướng đó mà đi.
Có người thứ nhất thì đương nhiên sẽ có người thứ hai, lá gan của mọi người càng lúc càng lớn. Được gương mấy người ban đầu khuyến khích nên rất nhiều người đã rục rịch.
"A, Thất Nhạc Viên Thế Giới. Tại sao có thể như vậy?"
Từ những người ở tít bên bên trong truyền ra tiếng kêu kinh ngạc.
Sau đó rất nhiều người nhốn nháo kêu sợ hãi.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào nào" Yêu Yêu đứng phía sau mở miệng thúc giục.
"Ta không muốn đi chịu chết." Tiêu Thần liền cự tuyệt, thấy được bản lĩnh của mấy người Thông Thiên, Lão Tử nên hắn cảm giác được lúc này rất có khả năng dư kình mà bọn họ chiến đấu đủ sức khiến tất cả đều hôi phi yên diệt.
"Ha ha . . . Yên tâm đi, ta cũng có muốn chết đâu" Yêu Yêu tươi cười nói "Biết tại sao nó có tên Thất Nhạc Viên Thế Giới ( thế giới không nụ cười ) không? Ta từ Cung chủ đời thứ nhất của Thiên Ma Cung đã có được một tin tức, mọi người từ Tổ Thần trở xuống khi vào đến trong đó đều cười không nổi, bởi vì pháp lực khi đó đều mất hết mà trở thành người thường"
Từ bên trong vọng ra tiếng kêu sợ hãi như để chứng thực lời của nàng.
"Toàn bộ tu vi của ta mất rồi"
"Chuyện gì đang xảy ra thế này, tại sao ta biến thành người thường?"
Không còn do dự gì nữa, mấy người Yêu Yêu, Nhất Chân, Tiêu Thần, Huyên Huyên, Tuyệt Đao nhanh chóng chạy vào đường hầm không gian. Hiển nhiên, những người biết tin tức không phải chỉ có mấy người bọn họ. Ngày càng có nhiều người xông vào đó.
Đúng lúc chạy vào Thất Nhạc Viên Thế Giới, Tiêu Thần cảm giác dường như bản thân thật sự đã biến thành một người bình thường. Tu vi hoàn toàn biến mất , chỉ có thân thể mạnh mẽ vẫn không có bất kì biến hóa nào, vẫn như đúc từ sắt thép ra.
Pháp lực biến mất, từ giờ phút này hắn chỉ có thể dựa vào cơ thể mạnh mẽ mà thôi. Bán Tổ Thần không hề sợ hãi mà đi vào, chỉ sợ sẽ càng cậy mạnh hơn thôi.
Bên trong là một chốn cực lạc thần tiên. Ở đường hầm bên ngoài là Hắc Ám địa ngục. Còn trong Thất Nhạc Viên Thế Giới lại là một cõi sáng ngời, hoa nở chim hót, sức sống dào dạt nơi nơi.
Càng ngày càng có nhiều tu giả đi vào đó, nhằm về chỗ mây mù mờ ảo xa xa mà chạy đến.
Mấy người Tiêu Thần cũng không hề hay biết là vừa vào sâu trong thế giới xinh đẹp này thì đột nhiên cảm giác thấy nguy hiểm lớn lao đã cận kề. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ba thanh Chiến Kiếm không hề có năng lượng dao động, cũng không có quang mang lóe ra cứ thế phi nhanh đến đâm thẳng vào bụng ngực Tiêu Thần.
Muốn tránh thì căn bản là không có khả năng, tốc độ của Chiến Kiếm quá nhanh . Mọi phép thần thông mà Tiêu Thần nắm trong tay đều đã biến mất, bát tướng cực nhanh cũng có không cách nào triển khai nổi.
"Phập "
Máu văng tung toé. Ba thanh Chiến Kiếm xuyên qua ngực bụng Tiêu Thần làm bắn ra vòi máu rồi như chiếc đinh ba xiên hắn nhấc lên mà bay đi.
"Tiêu Thần!" Nhất Chân hòa thượng quá sợ hãi vội cùng Bích Long Vương đuổi theo.
Nhưng mà ba thanh Chiến Kiếm có thể nói là cực nhanh nên căn bản đuổi không kịp.
Tiêu Thần cảm giác đau thấu tim gan, ba thanh Chiến Kiếm xiên qua người làm cho linh hồn dường như đều bị chém vụn. Hắn cảm giác mình càng ngày càng suy yếu, lúc nào cũng có thể sẽ chết đi.
Mà tốc độ của Chiến Kiếm vẫn còn tăng lên, quả thực là chúng đang lướt đi như chớp.
Phía dưới, mặt đất xanh tươi nhanh chóng lui lại phía sau. Dòng sông xinh đẹp, thảo nguyên đấy hoa tuyệt đang không ngừng tháp thoáng phía dưới.
Cuối cùng, một khí tức kinh khủng đủ làm cho linh hồn người ta đều phải rung động ào ạt tiến vào trái tim Tiêu Thần đang gần như hấp hối.
Một tấm bia đá thật lớn đứng sừng sững ở phía trước cao ngất trong mây đen! Mặc dù chúng không có bất cứ năng lượng dao động, nhưng mà cái "Thế" đó phảng phất có thể làm rung chuyển trời đất, đó là một loại rung động vốn gắn liền với tâm linh.
"Đây là Thất Nhạc Viên, có Thiên bi trấn giữ nơi đây . . ."
Trong mơ hồ, hắn nghe rõ âm thanh như vậy, dường như hắn cũng thấy chốn địa đàng thấp thoáng.