Mặc dù Nhạc Hiên Đế không cam lòng, nhưng nơi này thật sự quá lạnh đối với ông, lạnh đến nỗi ông gần như không đứng được nữa. Trước khi trực tiếp biến thành tượng băng, ông chỉ có thể lựa chọn cáo lui trước.
......
Kể từ khi Đế Tôn nhập định, hắn vẫn chưa ăn uống gì cả. Trong điện rét lạnh, ngay cả muỗi ruồi bọ cũng không nhìn thấy bóng dáng, vì thế cũng không cần phải quạt để đuổi muỗi cho hắn.
Trong phòng cũng sạch sẽ đến nỗi như được phun thuốc khử trùng, đừng nói tro bụi, chỉ sợ ngay cả bệnh khuẩn cũng không thể tìm thấy một con!
Dưới tình huống như vậy, Ninh Tuyết Mạch thật sự không biết mình bị lưu lại đây để làm gì.
Nàng đứng tại chỗ một hồi, nhìn nhìn những thiếu nữ và đồng tử kia, một đám bọn họ cũng giống như tượng gỗ, hơi nhắm mắt cúi đầu, dường như cũng đang nhập định.
Những người này rõ ràng tu vi đều không thấp, thời điểm nhập định ngay cả hô hấp cũng không thể nghe thấy.
Toàn bộ đại điện yên tĩnh giống một lăng mộ, không nghe thấy một chút âm thanh.
Trong lòng Ninh Tuyết Mạch có chút phát điên. Vị Đế Tôn này chạy từ xa tới đây muốn bá chiếm một tòa cung điện như vậy chỉ vì muốn giả làm tượng băng?
Hắn muốn hành động như vậy cũng không quan trọng, miễn là đừng kéo nàng vào đó!
Nàng lăn lộn đến bây giờ, vẫn chưa được ngủ một giấc. Hiện tại nàng cực kỳ buồn ngủ, vô cùng nhớ chiếc giường lớn nàng vừa mới mua, đang đợi nàng ở phủ......
Hơn nữa vết thương trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại đứng lâu như vậy, vết thương sau lưng đã bắt đầu đau nhức.
"Tuyết Mạch, nhập định!" Quý Vân Hoàng truyền âm đến bên tai nàng, lời hắn nói ra, trực tiếp đi vào màng nhĩ nàng, người khác sẽ không nghe được.
Ninh Tuyết Mạch liếc mắt nhìn Quý Vân Hoàng bên cạnh, phát hiện ra hắn cũng đang khép hờ đôi mắt, đang chìm trong nhập định. Hắn tu vi cao, khoảng cách gần như vậy, Ninh Tuyết Mạch cũng không nghe được hô hấp của hắn.
Đứng nhập định? Xin thứ cho nàng không thể! Nàng thà rằng trở về làm tử thi nằm cũng không muốn làm tượng băng ở chỗ này!
Ninh Tuyết Mạch hơi mỉm cười, bỗng nhiên tiến lên một bước, mở miệng: "Đế Tôn, không biết ngài ở đây có cần Tuyết Mạch cống hiến sức lực gì không?"
Giọng nói của nàng thanh thúy, giống như một dòng suối bắn tung toé ở trên tảng đá, phá vỡ sự yên tĩnh chết người nơi đây, giống như đóa hoa đầu tiên đâm xuyên qua lớp băng.
Chưa từng có người nào dám nói chuyện khi Đế Tôn đang nhập định!
Sắc mặt Quý Vân Hoàng hơi đổi, muốn ngăn cản nàng đã không còn kịp.
Những người khác giống như sống lại từ tác phẩm điêu khắc băng, lần lượt mở mắt ra, nhìn người dám can đảm ầm ĩ ở trước mặt Đế Tôn như thế.
Đế Tôn vẫn luôn ngồi ngay ngắn cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt đen nháy dừng ở trên người Ninh Tuyết Mạch một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: "Ngươi là Ninh Tuyết Mạch?"
Thì ra Đế Tôn cũng có thể nói nhiều lời hơn. Nàng còn tưởng rằng hắn là động vật đơn âm!
"Vâng, dân nữ đúng là Ninh Tuyết Mạch, trước đó vài ngày đa tạ Đế Tôn đã mở miệng giúp Tuyết Mạch lấy lại công bằng, để Tuyết Mạch không đến mức bị hàm oan mà chết. Đa tạ lần nữa." Ninh Tuyết Mạch nên có một chút lễ tiết, cười tủm tỉm, gãi đúng chỗ ngứa lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh của mình. So với nụ cười tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không, nó chỉ ở mức trung bình, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp và dịu dàng.
"Ngươi lại đây." Đế Tôn lại nói ba chữ.
Hắn muốn nàng qua đi đó làm gì? Quạt, niết vai, hay là đấm chân?
Trong đầu Ninh Tuyết Mạch hiện ra mấy nghi vấn, nhưng cũng biết nàng không thể không vâng lời. Vì vậy, nàng đi tới, khi cách hắn khoảng 1,5mét thì đứng yên khom người: "Đế Tôn có gì phân phó?"
Nàng còn nói chưa xong, dưới chân giống như bị thứ gì đó kéo. Nàng lảo đảo một cái, cả người không tự chủ được nhào về phía trước ngực Đế Tôn!
Chết tiệt! Nàng không muốn ôm một khối băng lớn!