Thái Tử điện hạ, người luôn luôn yêu thích sạch sẽ, không thể nhìn bất cứ thứ gì không sạch, cơ hồ không quan tâm hay biết đến đến bất luận kẻ nào, cư nhiên sẽ tự tay nâng một người bị đánh đập đến nỗi máu chảy đầm đìa, hơn nữa lại là một nữ hài được xưng là đệ nhất phế vật?
Khuôn mặt của Hồ Điệp Thường lại tái nhợt.
Ngay cả Quý Vân Hạo cũng có sắc mặt không tốt, ca ca này của hắn vẫn luôn theo đuổi hoàn mỹ, vì sao lại đối tốt với một phế vật như thế?!
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào trên tay Quý Vân Hoàng đang nâng Ninh Tuyết Mạch, thần sắc trong mắt không ổn định.
Mắt thấy Quý Vân Hoàng bế Ninh Tuyết Mạch lên, hắn ngừng lại một chút, đi ra phía trước với một bình dược trong lòng bàn tay. Một viên thuốc quay tròn ở trong bình dược: "Tuyết Mạch, đây là một loại dược dùng để trị liệu vết thương, thật ra ta cũng không phải cố ý muốn đánh ngươi, nhưng ngươi --"
"Thật sự thì nàng là gì?" Quý Vân Hoàng tiếp lời, giọng nói tẻ nhạt, khiến trong lòng Quý Vân Hạo cả kinh.
Hắn bình tĩnh lại, ho một tiếng, đang muốn dùng từ giải thích, Hồ Điệp Thường ở một bên gấp không chờ nổi đã mở miệng: "Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, thật sự là nàng ấy đã quá mức kiêu ngạo, còn mở miệng vô lễ vũ nhục hoàng gia...... thật sự là nên giáo huấn --"
Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhẹ nhàng nói một câu: "Là ai đã dạy quy củ cho ngươi, khi Thái tử đang nói chuyện, một dân nữ cũng có thể xen mồm vào?"
Hồ Điệp Thường nghẹn ngào, nàng ta tuy rằng là nữ nhi nguyên soái, nhưng không có danh hiệu, đúng thật là một dân nữ......
Vị Thái Tử điện hạ này tính khí nhìn như khá tốt, nhưng khi ra tay cũng không hề nương tay, thật sự trêu chọc đến hắn, ngay cả là hoàng thúc hắn cũng sẽ trả đũa một cách gay gắt!
Hoàng đế tự mình ban cho hắn một đạo thánh chỉ, có quyền tiền trảm hậu tấu đối bất luận kẻ nào --
Hồ Điệp Thường tự nhiên không dám trêu chọc hắn, trong lòng tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn ngượng ngùng lui ra.
Quý Vân Hạo cũng có chút xấu hổ, tay hắn vẫn còn đang duỗi ra nơi đó, Ninh Tuyết Mạch căn bản cũng không nhìn xem hắn. Đương nhiên cũng có ý không tiếp nhận bình dược của hắn......
Hắn ngượng ngùng rút tay lại, nói với Quý Vân Hoàng: "Vương huynh có điều không biết, vừa rồi Tuyết Mạch nàng ấy hồ ngôn loạn ngữ, bôi nhọ tiểu đệ cùng với Hồ tiểu thư...... tiểu đệ không muốn nàng ấy lại phạm thêm sai lầm, cho nên mới ra tay giáo huấn nàng ấy......"
"Bôi nhọ các ngươi?" Quý Vân Hoàng cười như không cười: "Nói như vậy là Hồ tiểu thư không hề có thai?"
"Điều này......" Quý Vân Hạo ngừng lại một chút, đang muốn cắn răng phủ nhận, bỗng nhiên nhìn thấy trong trà khách vây xem xung quanh có thân ảnh một vị ngự y, mà Thái tử ca ca hắn lại đang muốn vẫy tay về phía vị ngự y kia......
Hắn âm thầm hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Vương huynh, chuyện này là tiểu đệ không đúng. Là tiểu đệ ngày đó nhất thời khó kìm lòng nổi nên đã mắc lỗi. Tuy nhiên, ta sẽ cưới nàng ấy. Hai ngày nay tiểu đệ đang muốn thỉnh tội với phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng tứ hôn. Vương huynh, chuyện này liên quan đến thể thống hoàng thất, còn cầu Vương huynh tạm thời buông tha......"
Sắc mặt Quý Vân Hoàng lạnh lùng: "Vô luận như thế nào, chuyện này nếu như sự thật là như vậy, xem như Tuyết Mạch không hề bôi nhọ các ngươi, vì sao ngươi lại ra tay ác độc muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết?"
"Tiểu đệ chỉ là nhất thời tức giận, lại thấy nàng là một tiểu cô nương khi nói không có lựa lời, chỉ muốn giáo huấn nàng một chút...... cũng không phải muốn lấy mệnh nàng, vừa nãy...... chỉ là nhất thời mất kiểm soát mà thôi."
"Ngươi không phải là cha hay huynh của nàng ấy, lấy thân phận gì để giáo huấn nàng?"
"Tiểu đệ... tiểu đệ rốt cuộc đã từng là vị hôn phu của nàng --"
"Chính xác, là đã từng! Cũng chỉ là đã từng mà thôi! Lục đệ, ngươi và nàng đã từ hôn, nàng và ngươi lại không có gì liên quan với nhau, chuyện của nàng ngươi không có tư cách để quản." Quý Vân Hoàng nhẹ nàng ném ra một câu, ôm Ninh Tuyết Mạch lập tức đi ra phía bên ngoài.
Quý Vân Hạo nhìn Ninh Tuyết Mạch ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Quý Vân Hoàng......