Ninh Tuyết Mạch cười, tươi cười tràn đầy châm chọc, nàng tùy tay mở rương vàng ra, từ bên trong rương cầm lấy một thỏi vàng và ước lượng trong tay: "Các ngươi thiếu tiền, bé gái mồ côi là ta đây nên đưa vàng cho các ngươi mà không có ràng buộc? Đây là ngụy biện gì?! Vàng này là của ta, cho dù ta dùng chúng để nuôi chó, cũng không tới phiên các ngươi tới nói chuyện!"
Tùy tay ném một cái, ném vào lồng sắt Nghiệm Trinh Thú.
Nghiệm Trinh Thú nhìn nhìn thỏi vàng lăn loạn dưới lòng bàn chân, một đôi mắt to hiện lên dấu chấm hỏi.
Nó đương nhiên là biết vàng, nhưng nó không rõ dụng ý của Ninh Tuyết Mạch.
Nó dùng những móng vuốt xoay xoay, cứ như vậy giữ thỏi vàng trong lòng bàn chân.
Mọi người: "!!!"
Ninh Tuyết Mạch giống như thiên nữ tán hoa, ném từng thỏi vàng vào trong lồng sắt. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, một rương vàng đã bị nàng ném vào lồng sắt một nửa!
Những người biết võ công đều nhào tới: "Dừng tay! Dừng tay!"
"Ngươi đang làm gì vậy?!"
Vô số đôi tay duỗi lại đây, muốn cướp vàng trong rương--
Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt của Ninh Tuyết Mạch, một chân bay lên, bang một tiếng làm nắp rương khép lại, kẹp vô số ngón tay vào trong--
Ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của mọi người, thân hình Ninh Tuyết Mạch quay tròn vừa chuyển, mọi người cơ hồ còn chưa nhìn thấy rõ động tác của nàng, đã thấy rương vàng bị nàng tùy tay nhấc lên, vừa chuyển một vòng, thoát thân ra khỏi vòng vây của mọi người--
Thời điểm khi mọi người phản ứng lại, toàn bộ rương vàng đã rơi vào bên trong lồng sắt.
Lồng sắt cao lớn, cửa vào lại rất nhỏ, chỉ cho phép một người ra vào, rương vàng đặt ngay tại cửa vào, vàng bên trong lấp lánh rực rỡ.
Ninh Tuyết Mạch nói huyên thuyên vài câu cùng Nghiệm Trinh Thú, sau đó xoay người lại: "Nếu chư vị thật sự muốn lấy vàng, hãy tự mình tiến vào lồng sắt lấy đi. Lấy được bao nhiêu sẽ đưa chư vị bấy nhiêu."
Mọi người nhìn xem thú dữ uy phong lẫm lẫm bên trong lồng sắt, Nghiệm Trinh Thú hung thần đầy mặt, người nào dám xuống tay?
Nhưng mắt nhìn thấy vàng ở ngay trước mắt, cứ buông tay như vậy lại không cam lòng. Nhất thời ngốc lăng đứng đó.
Ninh Tuyết Mạch ôm cánh tay, lạnh lùng mở miệng: "Ta đếm tới mười, nếu các ngươi không dám đi vào để lấy, hãy ngoan ngoãn lăn ra khỏi Tĩnh Viễn Hầu phủ cho ta! Một!"
Trong đại sảnh vang lên tiếng thanh thúy đếm đếm của nàng, từng tiếng rõ ràng vang vọng.
Mọi người nhất thời hoang mang lo sợ, đại bá tương đối âm trầm, hắn là liếc mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch một cái và bắt đầu linh động!
Nếu hắn có thể chế phục được nha đầu này, khiến nàng tự mình tiến vào lồng sắt đi lấy chẳng phải là biện pháp tốt nhất hay sao?
Hắn bất động thanh sắc bước gần về phía Ninh Tuyết Mạch, đang muốn bất ngờ gây khó dễ.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân rất có trật tự. Ngay sau đó, lối vào cửa chính tối sầm lại, tám thiếu niên dũng cảm bước vào. Bước chân mỗi người đều uyển chuyển nhẹ nhàng, hành động nhanh chóng, trong chớp mắt, đã đến trước mặt Ninh Tuyết Mạch, cùng nhau khom người: "Thiếu chủ nhân*!"
*Thiếu chủ nhân (少主人): cô chủ trẻ; ngụ ý nói đến chủ nhân còn trẻ tuổi.
Đám người Nhị thẩm ngây người ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó lão Chung đã bước nhanh tiến vào, khom người về phía Ninh Tuyết Mạch bẩm báo: "Thiếu chủ nhân, bọn họ là hộ viện do lão nô đưa tới, niệm lực mỗi người đều từ cấp 2 trở lên, là võ sĩ chân chính. Bọn họ cam nguyện hầu ở bên người Thiếu chủ nhân, bảo hộ Thiếu chủ nhân."
Hoá ra thời điểm những người đó vừa mới ầm ĩ, lão Chung đã được Ninh Tuyết Mạch bày mưu tính kế, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài nhận người.
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, Tĩnh Viễn Hầu phủ đưa ra bảng giá cao, bố cáo chiêu người một khi dán xuống, người có tài năng lập tức tiến đến nhận lời.