Suy luận như vậy rõ ràng có ý chỉ ra người nào đó, ánh mắt tất cả mọi người ở đây gần như đều tập trung ở trên người Lục vương gia Quý Vân Hạo.
Là tình nhân của Điệp Thường, còn có niệm lực cấp 7 trở lên, ngoại trừ Quý Vân Hạo còn có thể là ai?
Đôi mắt Hồ tướng quân gần như phun ra lửa, chăm chú nhìn Quý Vân Hạo: "Lục vương gia, không biết ngài có giải thích gì không?!"
Sắc mặt Quý Vân Hạo hơi tái nhợt, nhưng không nhịn được cười lạnh: "Hắn là một kẻ nói bậy! Với niệm lực của Điệp Thường, chỉ cần người có niệm lực cao hơn đều có thể tới gần. Nếu có cao thủ nháy mắt tới gần nàng, nhân cơ hội ra tay, nàng vẫn không thể tránh khỏi!"
Đồng tử kia nhẹ nhàng cười: "Lục vương gia nói rất có lý, nhưng Lục vương gia dường quên mất một chuyện. Tới, tới, mọi người có thể tới nhìn biểu cảm của Hồ tiểu thư lúc sắp chết...... "
Hắn duỗi tay ra lôi kéo Lan Ngữ Phong tới gần chiếc quan tài: "Lan đại nhân thường xuyên xét xử vụ án, từng nhìn thấy biểu cảm lúc sắp chết của nhiều người bị hại. Vậy Lan đại nhân hãy nhìn xem, biểu cảm của Hồ tiểu thư là gì?"
Lan Ngữ Phong nhìn thoáng qua một lát, đánh giá: "Là biểu cảm khiếp sợ không tin."
"Vậy theo Lan đại nhân, nếu như người chết nhìn thấy người lạ tập kích nàng, nàng sẽ khiếp sợ không tin hay là sợ hãi bất an?"
"Sợ hãi bất an." Lan Ngữ Phong trả lời, hắn trầm ngâm một chút:" Hồ tiểu thư khi sắp chết hiện lên vẻ mặt thế này, chứng tỏ rằng người giết nàng là người nàng rất quen thuộc. Hơn nữa, nàng tuyệt đối không thể tin được, đối phương sẽ là người động thủ......"
Đồng tử kia vỗ tay một cái: "Đúng vậy, hung thủ là ai không cần ta chỉ ra, đúng không?"
Ở đây người nào không sáng suốt tinh tế? Tất nhiên nghĩ một chút là hiểu được.
Những ánh mắt nhìn về phía Quý Vân Hạo tràn đầy hoài nghi và khiển trách.
Hồ tướng quân nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên phịch một tiếng quỳ xuống dập đầu với Nhạc Hiên Đế: "Bệ hạ, tiểu nữ chết oan! Cầu xin bệ hạ hãy làm chủ cho tiểu nữ!"
Nhạc Hiên Đế cũng mặt trầm như nước: "Lão lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Bàn tay trong ống tay áo của Quý Vân Hạo nắm chặt: "Nhi thần oan uổng! Phụ hoàng, cho dù nhi thần đáp ứng tất cả các điều kiện, nhưng vì lý do gì mà nhi thần phải giết nàng?! Nhi thần và nàng yêu nhau sâu đậm, sủng nàng còn không kịp, sao có thể giết nàng? Việc này có điều kỳ lạ, cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng!"
Nhạc Hiên Đế khẽ gật đầu, ông cũng cảm thấy Quý Vân Hạo nói rất có lý. Ánh mắt không nhịn được dừng ở trên người đồng tử kia: "Tiên đồng suy luận như vậy tất nhiên khiến người không thể chối cãi, nhưng lão Lục thật sự không có lý do để giết Điệp Thường. Hôm nay hắn còn đến còn cầu xin ta làm chủ, muốn lập Điệp Thường làm chính phi...... Hắn tình thâm ý nặng đối với nàng như thế, sao có thể giết nàng? Việc này không hợp lý." Nhạc Hiên Đế nói chuyện rất khách khí với tiểu đồng kia.
Trên phiến đại lục này, không có người nào dám xem thường đồng tử.
Đặc biệt là những đồng tử thông minh nhanh trí, nhìn qua có chút thần bí. Bởi vì, có rất nhiều đồng tử đều xuất thân là môn hạ của Đế Tôn, địa vị tôn quý, đãi ngộ còn cao hơn so với đại thần nhất phẩm của các quốc gia.
Và bên cạnh Quý Vân Hoàng thỉnh thoảng cũng xuất hiện đồng tử, những đồng tử đó cơ bản đều đến từ Nhật Nguyệt Môn.
Khi Ninh Tuyết Mạch kêu oan ở trên quảng trường, đã từng kinh động tới vị Đế Tôn kia, Đế Tôn đã phái một người đồng tử tới giải quyết vấn đề.
Chẳng lẽ Đế Tôn lão nhân gia vẫn chưa quên được tiểu nha đầu kia, cố ý phái đồng tử tới đây tra tiếp vụ oan án này?
Trong lòng Nhạc Hiên Đế bỗng nhiên trở nên thấp thỏm.