Đều suy đoán anh có vợ hay không, các cô rất đồng ý chủ động kết giao với một người đàn ông ưu tú như thế.
Kỳ thực dù cho có vợ, các cô cũng đồng ý kết giao.
Tần Lạc Y nghe thấy bên này gây rối cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại, này vừa nhìn lại sửng sốt tại chỗ.
Lệ Phong Tước không cho Tần Lạc Y thời gian thất thần, dịu dàng nhìn người vợ của mình đi tới, sau đó thân mật kéo tay cô, vuốt lên môi cắn chặt của cô.
"Sao chỉ có một mình em đến đây? Không phải nói phải chờ anh sao? "
Lệ Phong Tước cũng không thèm nhìn tới đám phụ nữ làm điệu làm bộ kia, đưa tay vén tóc rối qua bên tai Tần Lạc Y, trong mắt anh chỉ nhìn kỹ dáng vẻ Tần Lạc Y, dường như ở trong mắt anh, cô chính là tất cả.
"Thực sự là xin lỗi, anh tạm thời có chút việc tới muộn, Chỉ Văn, anh chúc em và Quan Thành hai người trăm năm hạnh phúc."
Lệ Phong Tước tự nhiên ôm eo Tần Lạc Y, ôm cô trong lồng ngực của mình, sau đó trên mặt mang theo áy náy nói xin lỗi với người phụ nữ trang điểm tinh xảo bên cạnh này, cũng nói lời chúc phúc.
Lúc Tần Chỉ Văn phát hiện người đàn ông này chính là chồng của chị gái mình thì ở trong lòng cô mạnh mẽ phỉ nhổ mình một hồi.
Bị một trai bao mê đến mất hồn, thật là làm cho mình giảm xuống một cấp bậc.
Chuyển mắt liếc mắt nhìn biểu cảm nghi hoặc của những tiểu thư quý phụ bên cạnh này, Tần Chỉ Văn làm nổi lên một nụ cười cân nhắc.
"Anh rể có thể tới tham gia hôn lễ của em gái, đúng là làm em gái rất là cảm động, chỉ là anh rể như vậy thật sự không lo lắng sao?"
Tần Chỉ Văn khuôn mặt lo lắng nhìn người đàn ông mặt lộ vẻ tà mị.
"Dù sao buổi tối anh là mệt nhọc quá độ, nếu như nghỉ ngơi không tốt, buổi tối có thể làm việc tốt được sao? Tuyệt đối đừng bởi vì một hôn lễ nho nhỏ của em gái, làm lỡ "Sự nghiệp" của anh rể."
Tần Chỉ Văn nói xong lời này còn cố ý cẩn thận nhìn sắc mặt người đàn ông, Lệ Phong Tước không có vẻ mặt biến hóa gì, thế nhưng những phụ nữ tự nhận là giáo dục hài lòng bốn phía kia lại khuếch đại che miệng kinh ngạc thốt lên.
Lệ Phong Tước vốn có dung mạo vô cùng tuấn tú tà mị, khí chất lại cực kỳ mạnh mẽ.
Vốn Triệu Nhã Lệ còn đang suy nghĩ, chờ trở về nhất định phải bảo ba giật dây cho mình, leo lên vị thiếu gia có thân phận, có khí chất như thế, không nghĩ tới người này vậy mà chính là người chồng trai bao kia của Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nghe thấy đám người kia thấp giọng nghị luận về Lệ Phong Tướcd đang ôm mình, bởi vì cô từ nhỏ đã sinh sống ở trong thế giới như vậy, đều rõ ràng miệng của những người này hơn ai khác, cho nên cô mới không muốn Lệ Phong Tước theo mình đến chịu đựng cơn bão táp này,
Lệ Phong Tước híp mắt, lạnh lùng đánh giá Tần Chỉ Văn.
Người phụ nữ mặc một thân áo cưới này trong hai mắt che kín tính toán và đắc ý, môi cũng cong lên như quỷ kế thực hiện được, ngẩng đầu lên, cô liền đắc ý như vậy nhìn anh, dường như đã thấy anh lúng túng rời khỏi nơi này.
Tần Lạc Y nghe thấy mọi người nghị luận sắc mặt càng thêm trắng xám, cô cũng không phải là bởi vì mình chịu nhục mà tiều tụy, cô chẳng qua là cảm thấy, Lệ Phong Tước là vô tội, không nên bởi vì cô chịu đựng những áp lực dư luận ngoài mức quy định này.
Chăm chú nắm lấy tay Lệ Phong Tước, Tần Lạc Y mím chặt môi không biết nên nói cái gì.
Cuộc hôn lễ này vốn là một buổi tiệc Hồng Môn, ở ngày Tần Chỉ Văn tìm tới cô, cô liền biết.
Tần Chỉ Văn bảo cô dẫn theo Lệ Phong Tước tới tham gia hôn lễ của cô ta, đương nhiên cũng không phải Tần gia tán đồng đứa con rể này, tất cả những thứ này, chỉ đều là cô em gái này của cô muốn nhục nhã cô.
Những việc này cô đều biết, bắt đầu từ buổi sáng thất trinh hôm đó, cô mới rất rõ ràng, Tần Chỉ Văn oán hận đối với cô, cũng đã sớm không bận tâm tình cảm chị em nữa.
Nhưng Tần Lạc Y lại không có cách nào trở mặt với cô ta, mặc kệ Tần Chỉ Văn suy nghĩ thế nào, Tần Lạc Y cô cuối cùng vẫn là chị của cô ta, cô ta không để ý tới tình nghĩa chị em, Tần Lạc Y đến cùng vẫn là ghi nhớ, dù sao Tần Chỉ Văn nói không sai, là cô chiếm lấy tình yêu của ba, nhưng cô lại quên, Tần Chỉ Văn cũng chiếm lấy tình mẹ mà cô vẫn khát vọng.