Tâm lý chênh lệch này làm anh chăm chú nhếch hai hàng mày kiếm lên, đang muốn nói cái gì, lại chợt nhớ tới, cô gái nhỏ trước mắt này coi mình là trai bao, mà hai người bọn họ kết hôn cũng chỉ là một trò chơi, một cuộc giao dịch.
Tần Lạc Y đưa tiển thù lao cho mình, dường như cũng không thể dị nghị.
Lệ Phong Tước cụp mắt nhìn tấm chi phiếu kia, lần đầu tiên nhận tiền của phụ nữ, cũng thật là một loại trải nghiệm khác, có chút không tự nhiên đưa tay ra, lại nhìn thấy rương hành lý phía sau của Tần Lạc Y.
Lệ Phong Tước nhíu mày trêu ghẹo mở miệng: "Em đây là chuẩn bị cùng tôi hưởng tuần trăng mật sao?"
"Không phải..." Tần Lạc Y bị Lệ Phong Tước nói có chút đỏ mặt, bất quá nghĩ đến dường như xác thực không đúng, mình nhấc theo hành lý đến, làm sao cũng sẽ khiến người ta nghĩ bậy.
Vì không cho Lệ Phong Tước hiểu lầm, Tần Lạc Y có chút nói lắp mở miệng: "Cái kia, vì kết hôn, tôi... Bị ba ba đuổi ra ngoài."
Tần Lạc Y nói xong không khỏi nghĩ đến nụ cười gằn bên môi của mẹ Tần lúc ở Tần gia, cùng với dáng vẻ ba tức giận đến cực điểm.
"Em sẽ không phải là bị sự uy mãnh của tôi vào tối ngày hôm ấy chinh phục chứ?"
Lệ Phong Tước hai tay ôm ngực, ánh mắt tùy ý lưu luyến trên mặt Tần Lạc Y: "Sau đó không phải tôi không lấy chồng."
Anh tuy rằng trên mặt là một bộ dáng vẻ trêu ghẹo, nhưng trong lòng lại đang bí ẩn suy nghĩ, bị đuổi ra ngoài?
Vậy phỏng chừng Tần gia cũng ngừng hết thảy kinh tế của cô đi, nghĩ tới đây, Lệ Phong Tước không khỏi suy đoán thẻ ngân hàng cô vừa đưa cho mình phỏng chừng là toàn bộ gia sản của cô.
Cô gái nhỏ này bị đuổi ra ngoài cũng không biết giữ chút tiền riêng cho mình, còn giao toàn bộ gia sản ra, thật là một con dê nhỏ.
"Đi theo tôi."
Lệ Phong Tước đưa tay nắm lấy rương hành lý, lại phát hiện người phụ nữ trước mắt còn đang ngẩn người cũng không có bất luận động tác gì, lông mày hơi nhíu, không nhịn được lần thứ hai cười ra tiếng.
"Sao vậy? Còn sợ bị tôi ăn? Toàn thân em từ trên xuống dưới nơi nào là tôi chưa từng thấy, làm cũng làm rồi, còn lo lắng cái gì."
Lệ Phong Tước thoáng khom lưng duy trì nhìn thẳng với Tần Lạc Y, cái giọng trêu chọc kia làm Tần Lạc Y hoàn hồn, trong nháy mắt hô hấp gấp gáp lên.
Tần Lạc Y đỏ mặt ngoảnh đầu qua một bên, muốn từ trong thẻ tín dụng đã bị đống băng của bản thân, cô có thể sử dụng tiền cũng chỉ có thể cho Lệ Phong Tước hai mươi lăm vạn kia, trên người bây giờ chỉ còn hơn một ngàn đồng, suy nghĩ một chút, liền không có từ chối đề nghị của Lệ Phong Tước.
Tần Lạc Y ngẩng đầu lên chăm chú nhìn người đàn ông, nghĩ đến nghề nghiệp của Lệ Phong Tước, cô trầm ngâm lại, mở miệng: "Tôi sẽ không ở không, việc trong nhà tôi có thể ôm đồm, coi như là tôi giao tiền thuê nhà."
Lúc Tần Lạc Y theo Lệ Phong Tước đi tới một nhà trọ cũ kỹ thì, cô nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của người bên cạnh biến hóa.
"Ai, anh không phải Lệ Phong Tước sao? Đã mấy năm không thấy anh, trở về lúc nào vậy?"