• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A, cô chờ, tôi đi tìm cửa hàng trưởng của chúng tôi."

Chu Mạn Văn nghe thấy cô nói là đến xin việc, liền cho cô trước tiên tùy ý nhìn, tự mình liền chạy đến sau nhà đi tìm cửa hàng trưởng.

Tần Lạc Y đặt giỏ lên bàn, tùy ý đánh giá bố trí chung quanh trong cửa hàng.

Toàn bộ không gian cửa hàng không lớn, thế nhưng là vận dụng ngăn cách rất khéo léo phân cách toàn bộ gian nhà thành mấy khu có công dụng khác nhau.

Đồng thời trong phòng còn có âm nhạc mềm nhẹ, âm thanh không lớn, thậm chí không lắng nghe cũng nghe không rõ đến cùng là giai điệu gì, có điều âm lượng như vậy lại trùng hợp làm cho toàn bộ tiệm bán hoa đều phủ thêm một tầng vẻ đẹp mông lung.

"Không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?"

Lâm Sênh Ca nghe thấy Chu Mạn Văn nói có người xin việc, liền từ sau nhà đi ra. Vừa vào phòng khách liền nhìn thấy một cô gái "Võ trang đầy đủ" tùy ý nhìn lẵng hoa đã được đóng gói tốt trên bàn.

"Xin chào, tôi tên Tần Lạc Y."

Tần Lạc Y nhìn thấy có người đi ra khẽ mỉm cười, hào phóng cùng người đến nắm tay.

"Không biết Tần tiểu thư trước đây có kinh nghiệm cắm hoa hay không?"

"Lúc tôi đại học, có học lớp cắm hoa, hơn nữa tôi cũng thường thường mua hoa tự mình động tay bố trí phòng..."

Hai giờ sau, Tần Lạc Y mang theo biểu cảm thắng lợi trở lại nhà trọ, giải quyết vấn đề công việc làm cho tâm tình cô thật tốt.

Thậm chí quên mất mình tới bây giờ còn chưa có ăn cơm, xoa xoa bụng mơ hồ có chút đau của mình, Tần Lạc Y quyết định tự thưởng cho mình một hồi.

Tần Lạc Y ung dung, gương mặt Lệ Phong Tước vẫn lạnh lẽo như cũ, không những thả hơi lạnh cho người ở bên cạnh.

Hạ Hạo vốn đang ở văn phòng ngọt ngào gọi điện thoại cho người đẹp mình vừa câu được, không ngờ, Lệ Phong Tước bỗng nhiên xông vào, căng gương mặt ngồi trên ghế salông bất động, không nói lời nào.

Hạ Hạo nhìn thấy bộ dáng này của Lệ Phong Tước nào còn dám tiếp tục gọi điện thoại, vội vã nói một tiếng, liền nhanh chóng cầm văn kiện trên bàn lên vùi đầu phê duyệt, một bộ biểu cảm cúc cung tận tụy.

Lúc này, người làm công không dễ dàng mà.

Lệ Phong Tước cũng không quan tâm Hạ Hạo đang làm gì, anh bây giờ tâm rất phiền rất loạn, anh phát hiện bắt đầu từ khi gặp phải Tần Lạc Y, anh đều là không thể khống chế bị ảnh hưởng đến tâm trạng, không ngừng muốn cô, chiếm lấy cô.

Nhíu lông mày, Lệ Phong Tước đặc biệt phiền muộn.

địa vị hoàn mỹ bây giờ của anh khiến người ta không tìm được nhược điểm, thế nhưng người phụ nữ Tần Lạc Y kia lại có thể dễ dàng tác động tâm tình của anh, nhớ tới từ đêm qua đến vừa nãy, anh vậy mà liên tiếp mất khống chế hai lần, ý lạnh trên mặt càng sâu.

Hạ Hạo mắt nhìn sắc mặt lão đại của mình có thể so với khí làm lạnh, tiếp tục vùi đầu làm một nhân viên tận tụy.

Đáng tiếc không khéo chính là, chính vào lúc này, điện thoại của anh reo lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn lão đại thờ ơ không động lòng của mình một cái, Hạ Hạo nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì, nói mau."

"Anh Hạo, em gái của chị dâu kia đi tìm chị dâu."

Tần Chỉ Văn thật vất vả tìm tới nơi này, khuôn mặt căm ghét nhìn hoàn cảnh chung quanh, đưa tay đè lên chuông cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK