Cô mắt nhìn trong con mắt của anh tràn ngập trêu tức cùng với tự thân nhiệt tình, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
"Lệ Phong Tước! Chuyện tối ngày hôm qua thì thôi, bây giờ anh cũng không uống rượu, lại ở đây giả điên cái gì!"
Tần Lạc Y sợ hãi nhìn xem ánh mắt người đàn ông càng ngày càng mờ, liều mạng ưỡn ẹo thân thể phản kháng, cô cũng không muốn lại cùng anh làm một lần nữa, bây giờ cả người cô còn chua đau đây.
"Anh nhìn rõ ràng một chút, tôi không phải khách của anh!"
Tay Lệ Phong Tước vốn đang định "Nới áo" cho Tần Lạc Y hơi dừng lại một chút, bên môi cong lên một nụ cười mê hoặc lòng người.
Khóe mắt hơi cong lên làm người đàn ông yêu tà này bày ra hết thảy tà mị vô cùng nhuần nhuyễn.
Cũng không đáp lời, Lệ Phong Tước tiếp tục thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Tần Lạc Y, động tác cởi quần áo lại một chút cũng không có ảnh hưởng.
"Không phải, tối ngày hôm qua, hai người chúng ta vừa... rồi mà, bây giờ lại muốn như vậy, anh sẽ túng dục quá độ. Nếu như thật sự không còn sức lực, buổi tối anh làm sao thỏa mãn khách của anh đây? Như vậy đối với danh dự của anh không tốt lắm."
Tần Lạc Y phát hiện Lệ Phong Tước không có ý định dừng tay, trên mặt tiếp tục mang theo hoảng loạn mở miệng khuyên bảo, kỳ thực cô cũng là thật lòng vì anh suy nghĩ, dù sao cô phân tích cũng là thật tình.
"Ý của em là nói, tôi không được?"
Lệ Phong Tước mày kiếm hơi nhíu, trong con ngươi trêu tức làm Tần Lạc Y đỏ mặt dường như muốn chảy ra máu.
Trên người Tần Lạc Y chỉ mặc áo ngủ, bên trong cũng không có mặc áo ngực, lúc này nút áo ngủ bị toàn bộ mở ra, da thịt trắng nõn của cô gần như bị ánh mặt trời dát lên một tầng ánh sáng vàng kim lộng lẫy.
"Thật đẹp."
Lệ Phong Tước thoả mãn nhìn kiệt tác của mình, mở miệng khen ngợi.
"Anh thả tôi ra!"
Tuy rằng tối ngày hôm qua hai người cũng đã làm chuyện như vậy, thế nhưng tốt xấu cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, lúc này cô liền như vậy để trần cho một người đàn ông cẩn thận nghiên cứu, trên mặt làm sao có khả năng không có trở ngại.
"Thả ra? Là thả ra như thế sao?"
Vừa dứt lời, Lệ Phong Tước liền cười mị hoặc, anh lột đồ Tần Lạc Y sạch sành sanh như lột trứng gà, lộ ra cơ thể người phụ nữ trắng trẻo non nớt.
A, da thịt này vẫn đúng là như trứng gà.
Lệ Phong Tước dù bận vẫn ung dung nhìn Tần Lạc Y đỏ bừng mặt, anh nhất định phải làm người phụ nữ lại dám coi khinh mình này nhìn thấy, anh đến cùng có được hay không.
"A!"
Tần Lạc Y tuy rằng không nhịn được đẩy tay, thế nhưng một người phụ nữ như cô làm sao có khả năng có sức lực lớn như Lệ Phong Tước, mặc kệ không tình nguyện cỡ nào, cô bây giờ cũng đã "Thẳng thắn gặp lại" Lệ Phong Tước, vì vậy, Tần Lạc Y mày liễu dựng thẳng: "Lệ Phong Tước, anh mau đứng dậy cho tôi."
Dù vẫn là lời nói từ chối, nhưng lúc này Tần Lạc Y nói ra, vẫn có một loại mùi vị làm nũng.
Tuy rằng hai người bọn họ đều biết, Tần Lạc Y không thể làm nũng với Lệ Phong Tước, đặc biệt là đối với việc này.
"Anh đã "Ngồi dậy" rồi mà, em cũng không thể cứ oan uổng anh như thế."
Khuôn mặt Lệ Phong Tước oan ức nhìn xem người phụ nữ trước mặt gần như phát điên, tâm tình thật tốt.
"Anh đi ra!"
Tần Lạc Y nào chịu đựng nổi Lệ Phong Tước khiêu khích, sắc mặt càng đỏ, cắn cắn môi, cô dùng sức đá vào người đàn ông kia, lại bị một tay nắm lấy.
"Em không thể chờ đợi được như thế sao."
Lệ Phong Tước ách giọng, ánh mắt càng thêm nhiệt tình lên.
"Lệ Phong Tước, anh đi ra nhanh một chút!"
"Trừ phi em nói cho anh biết trước, anh đến cùng có được hay không."
"Anh được, anh được! A, Lệ Phong Tước, anh khốn nạn!"
"Em đều nói anh được rồi, anh phải dồn một chút sức nha."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên ghế salông, vì hai người đều từng bị người tổn thương này mang đến từng tia từng tia ấm áp.