• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cậu ta ở công ty đã nhiều năm như vậy, đương nhiên cậu ta biết Trương Uyển Giao đối với người khác tốt như thế nào, tính ra thì cũng chỉ là muốn lên tiếng nhắc Trương Uyển Giao mà thôi, nếu không có việc gì thì nên để ý đến tổng giám đốc Thành một chút, tránh để người phụ nữ khác leo lên đầu mình làm xằng làm bậy.
Trương Uyển Giao nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Vị bác sĩ đó có phải là Lý Mạn Trương không?”
Trợ lý Lưu không hé răng, cũng coi như thừa nhận.
Giờ khắc này, cả người Trương Uyển Giao lạnh đến dọa người, lạnh giống như rơi vào hầm băng mới vớt ra, lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.

Cô cúi người ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ban đầu cô cho rằng là do ông Huỳnh lai lịch lớn, tủy bị đoạt mất thì cũng thôi đi.

Cô đúng là không ngờ tới phần tủy để cứu mạng cô lại bị Hoàng Lập Thành và Lý Mạn Trương cướp đi để hiến cho vợ ông Huỳnh.
Là bốn năm!
Bốn năm liên hôn vừa rồi, cô đã trao cho anh nhiều thứ như vậy, yêu anh, chăm sóc anh, chẳng lẽ còn thua kém người tình cũ của anh sao? Thật là buồn cười.
“Phó tổng… giám đốc?” Trợ lý Lưu vô cùng hoảng sợ trước những đợt ho khan không dứt của Trương Uyển Giao, cậu ta lo lắng nói: “Trông cô không được ổn lắm, hay là để tôi đưa cô đến bệnh viện đi.”
“Tôi không sao, chỉ là chút bệnh nhẹ mà thôi.” Trương Uyển Giao khoác tay, sắc mặt trở nên xám xịt không hề có một chút ánh sáng.
Trái tim đã chết rồi, đau đớn từng này có tính là gì đâu?
Sau khi trở về, Dì Bảy tức tốc lấy thuốc cho Trương Uyển Giao uống, lại nghe thấy Trương Uyển Giao nhờ bà ấy lên lầu lấy cho cô phần văn kiện ở trên bàn mà cô đã chuẩn bị từ trước, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để giải quyết triệt để với Hoàng Lập Thành.
Tận mắt chứng chiến cọng rơm cứu mạng bị chính anh và người tình cũ cướp đi, trong lòng Trương Uyển Giao cũng chẳng còn gì để mong đợi nữa.

Cô đưa tập tài liệu cho trợ lý Lưu rồi nói: “Anh đưa về cho tổng giám đốc Thành, rồi nhờ anh ấy ký tên giúp tôi.”
Trợ lý Lưu cầm lấy văn kiện, lại nhìn Trương Uyển Giao thêm vài lần hỏi: “Phó tổng giám đốc, cô thực sự không sao chứ?”
Cậu ta thấy dáng vẻ bây giờ của Trương Uyển Giao không giống với “chút bệnh nhẹ” tí nào.
Nghe thấy Trương Uyển Giao nói không sao, còn dặn cậu ta không cần nói những chuyện không liên quan cho Hoàng Lập Thành biết.


Trợ lý Lưu cũng vừa mới nhận được mấy phần văn kiện gửi tới cho Hoàng Lập Thành, nghĩa là bây giờ công ty đang có việc, cậu ta ở đây lâu cũng không tiện nên đã cầm văn kiện rời đi.
“Phó tổng giám đốc hình như rất đau khổ…” Sau khi lên xe, Trợ lý Lưu nghĩ tới dáng vẻ tăm tối vừa rồi của Trương Uyển Giao, trong lòng lẩm bẩm mấy câu rồi tiện tay mở văn kiện ra.
Đập vào mắt là ba chữ to tướng “Đơn ly hôn”, khiến trợ lý Lưu kinh ngạc một lúc lâu.
Trương Uyển Giao… muốn ly hôn với tổng giám đốc Thành sao?
Khoảng hơn ba giờ chiều, trợ lý Lưu trở lại công ty.
Trùng hợp là Hoàng Lập Thành cũng đã trở lại, trợ lý Lưu cầm tập văn kiện đưa cho anh, mà trong đó có đơn ly hôn mà Trương Uyển Giao gửi.
“tổng giám đốc Thành, đây là những văn kiện cần anh ký tên, anh xem đi.” Trợ lý Lưu đặt tập văn kiện trên tay xuống bàn, vừa muốn đặt đơn ly hôn xuống thì người đàn ông đang ngồi ở đối diện ngẩng đầu lên: “Lúc chiều cậu có qua gặp cô ấy, trông cô ấy thế nào?”
“Phó tổng giám đốc Lâm…” Nhớ tới lời dặn dò của Trương Uyển Giao, trợ lý Lưu đành phải giấu giếm: “Phó tổng giám đốc Lâm rất ổn, lúc tôi đi cô ấy đang ngồi ở trong sân phơi nắng, xem ra tâm trạng cũng không tệ.”
“Thật không?” Hoàng Lập Thành nhíu mày lại, cho nên nhiều ngày như vậy không đến công ty là để tránh gặp anh à? Thực sự anh không thể hiểu được, tại sao đột nhiên cô lại đề xuất ly hôn.
Hoàng Lập Thành hỏi thăm nơi ở hiện tại của Trương Uyển Giao, trợ lý Lưu cũng báo cáo chi tiết mọi thứ.
Người đàn ông miết miết mi tâm, im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Tôi nhớ chỗ ở của cô ấy không có đầy đủ đồ đạc, cậu xem cô ấy có cần gì thì bổ sung cho đầy đủ.

Nếu cô ấy không tới công ty thì kiếm một ít công việc cho cô ấy làm cho đỡ chán, có văn kiện nào cô ấy chuyển tới thì đưa cho tôi trước đi.”
Trong đầu trợ lý Lưu toàn là dấu chấm hỏi.
Tổng giám đốc Thành, đây là vợ của anh, mấy việc bận rộn này sao lại giao cho tôi?
Hoàng Lập Thành nhìn thấy trợ lý Lưu đang đứng im bất động lộ ra biểu cảm không thể hiểu nổi của cậu ta thì lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ mấy lời của tôi rất khó hiểu sao?”
“Không phải, tôi đã nhớ rõ rồi.”
Sắc mặt của Hoàng Lập Thành lúc này mới tốt lên một chút, sau đó nhìn thoáng qua phần văn kiện còn lại trong tay trợ lý Lưu hỏi: “Đó là văn kiện gì? Sao cậu vẫn còn giữ ở trong tay?”
Trợ lý Lưu nhìn lướt qua phần văn kiện còn nằm trong tay, sau đó theo phản xạ lập tức giấu ra sau lưng, bình tĩnh nói: “À, vừa rồi tôi cầm nhầm một văn kiện, cũng không có gì quan trọng.

tổng giám đốc Thành, nếu không có việc gì thì tôi đi xuống trước.”
Hoàng Lập Thành ừ một tiếng.

Trợ lý Lưu cầm văn kiện đó rời đi, đến lúc ra khỏi văn phòng của Hoàng Lập Thành mới dám thở phào một hơi.
Cậu ta không biết tại sao Trương Uyển Giao lại nhất định muốn ly hôn với tổng giám đốc Thành, nhưng rõ ràng những lời nói vừa rồi của anh vẫn còn rất quan tâ m đến cô.
Cho nên lúc anh hỏi văn kiện trong tay, cậu ta mới theo bản năng giấu nó đi.
Cậu ta giơ đơn ly hôn trong tay lên cao, giận giữ nói: “Haiz, hy vọng là hai người đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chờ đến lúc phó tổng giám đốc Lâm hỏi đến đơn ly hôn mới giao chắc cũng chưa muộn.”
Trương Uyển Giao cứ luôn chờ tin tức từ phía thám tử tư.
Người trong cả nước nhiều như vậy, nhưng tủy xương phù hợp thì nào có dễ tìm.

Hơn nửa tháng trời, thám tử tư cũng tìm không ra, mà cơ thể Trương Uyển Giao ngày càng không khỏe.

Lúc Trương Uyển Giao đi kiểm tra, bác sĩ nói nếu không có cốt tủy thì phải điều trị bằng hóa chất trước, không thể nào tiếp tục chờ đợi nữa, cô cũng biết không thể cứ mãi ngồi chờ tủy xương được, nên đã hẹn lịch chữa bằng hóa chất với bác sĩ.

Ngày chữa bệnh bằng hóa chất, Dì Bảy muốn đi chung với Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao từ chối: "Trợ lý Lưu lát nữa sẽ đưa văn kiện tới, bác ở nhà thì hơn, nói với cậu ta cháu ra ngoài dạo phố rồi.

Nếu như chúng ta đều không ở nhà, cậu ta nhất định sẽ nghi ngờ."
Dì Bảy chẳng còn cách nào khác đành gật đầu.

Hôm nay là thứ năm, người ở bệnh viện cũng không đông lắm, Trương Uyển Giao vừa vào bệnh viện tổng hợp ngửi được mùi nước khử trùng đã thấy không khỏe.

Cô đi tìm Bác sĩ Lâm, sau đó được dẫn tới phòng hóa trị.


Bác sĩ Lâm an ủi Trương Uyển Giao rằng hóa trị lúc ban đầu sẽ không quá đau, Trương Uyển Giao gượng cười với bác sĩ, trời mới biết lúc cô nằm ở trên bàn điều trị thấy căng thẳng biết bao nhiêu.

Sau khi chữa trị bằng hóa chất, Trương Uyển Giao thầm nghĩ bị bác sĩ lừa rồi, cái gì mà không đau lắm, ngay cả đánh rắm cũng đau tới mức cô hận không thể lấy dao bổ đôi mình ra, cả người đều run lên bần bật.
Đến khi xuống khỏi bàn điều trị, môi Trương Uyển Giao tái nhợt, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, toàn thân loạng choạng đứng chẳng vững.
Bác sĩ Lâm để y tá tìm giường bệnh cho cô nghỉ ngơi một lát nhưng cô từ chối.

Vừa ra khỏi phòng hóa trị, Trương Uyển Giao đã chịu không nổi, khom lưng nôn khan, cả người đau dữ dội.

Cô cảm thấy như mình không vượt qua nổi, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống, cô vịn tường từ từ ngồi xổm xuống, đột nhiên cô thấy tuyệt vọng với bản thân mình.

Thật sự khó chịu quá.

Nếu như vẫn không tìm được tủy xương, cô sẽ chết thật sao?
Bỗng dưng, một đôi giày da đen xuất hiện trước mí mắt Trương Uyển Giao, một tờ khăn giấy được đưa tới, giọng nói của người đàn ông dịu dàng dễ nghe vang lên: "Không sao chứ, có cần tôi giúp cô mua nước không?"
Trương Uyển Giao lắc đầu một cái, cũng không câu nệ, nhận lấy giấy ăn của đối phương lau nước mắt, trong lòng cô giờ đỡ hơn nhiều rồi, chống tường chậm rãi đứng lên, nói xin lỗi với anh ta: "Cảm ơn giấy ăn của anh..."
Lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt, đôi mắt cô trừng lớn, bỗng sững sờ ra, không biết nên nói điều gì.
Cũng trùng hợp quá vậy.

Người đàn ông dường như vừa từ hội nghị hoặc là phòng tiệc đi ra, mặc một cây âu phục màu xanh lam, màu sắc sáng tươi trên người anh không tạo ra sự chói mắt, trái lại khiến người ta cảm thấy khá nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

Ngũ quan của anh ta rất ưa nhìn, trên mặt đeo một cái kính gọng vàng nhỏ gọn, mặt mũi ôn hòa, có cảm giác như là một cậu chủ nhà giàu thư sinh.

Lúc trông thấy Trương Uyển Giao, anh ta cũng ngạc nhiên y như cô, sau đó đôi mắt lộ ra một ý cười.

"Uyển Giao, đã lâu không gặp."
"..."

Hai người sóng vai nhau, cùng đi xuống dưới lầu, Lâm Kiến Đông nói: "Ông nội anh trúng gió, chuyện xảy ra đột ngột quá, anh về vẫn luôn chăm sóc ở bệnh viện tổng hợp, chưa kịp nói với em và hai cô chú.

Hôm nay anh tới thăm ông, trước lúc đi thấy có một cô gái đang khóc, muốn đưa tờ khăn giấy nhưng không ngờ đó là em."
Trương Uyển Giao sờ mũi, có chút ngại ngùng: "Xin lỗi anh Kiến Đông, để anh thấy em xấu mặt rồi."
Lâm Kiến Đông lại cười: "Từ nhỏ tới lớn, em còn có trò xấu mặt gì anh chưa từng thấy đâu mà?"
Trương Uyển Giao không nhịn được cười.
Nhà họ Trương và nhà họ Lâm là chỗ thân quen, cô và Lâm Kiến Đông cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã.

Lâm Kiến Đông rất chăm lo cho cô, sau đó bố của anh vì công việc nên muốn sống ở nước ngoài, vì thế đã đưa vợ và Lâm Kiến Đông đi cùng.

Tính ra, cô và Lâm Kiến Đông đã hơn tám năm không gặp.

Lâm Kiến Đông nhận ra cơ thể Trương Uyển Giao không khỏe, tìm một hành lang an tĩnh, bảo cô ngồi chờ.

Anh ấy đi ra ngoài một lát, không lâu sau cầm theo một cái túi quay lại.

Là một bình nước và mấy miếng cơm nắm.

Lâm Kiến Đông xé cái vỏ ngoài của cơm nắm ra, sau đó đưa cho Trương Uyển Giao, trên mặt là nụ cười ôn hòa: "Ăn chút đi, chờ em nghỉ ngơi khỏe, anh lái xe đưa em về."
"Ừ, cảm ơn anh Kiến Đông." Trương Uyển Giao nhận cơm nắm cắn một miếng lớn.

Vị rong biển kết hợp với hương thơm của cơm thơm lừng, sau khi ăn vào trong dạ dày cô cảm thấy thoải mái không ít.

Vừa ăn, cô vừa nói chuyện với Lâm Kiến Đông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK