• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vé vào cửa Disney mà Lâm Kiến Đông đang có là vé của hai ngày thứ bảy và chủ nhật.

Vốn dĩ Trương Thanh Lâm có thời gian rỗi để đi vì theo như kế hoạch sắp xếp, trước khi rời khỏi Augustus, những công việc của văn phòng cô đều đang trong giai đoạn tiến hành hoặc xử lý phần cuối cùng, còn những công việc tốn nhiều thời gian và công sức khác thì đã được chuyển đến cho bộ phận khác rồi.

Cũng vì thế mà bình thường cô cũng không bận lắm.

Nhưng trong buổi họp ngày thứ sáu, Hoàng Lập Thành đã tuyên bố trước mặt tất cả mọi người sẽ chuyển dự án phát triển “Điệp Thúy Viên” cho bộ phận phát triển dự án thứ hai của Trương Uyển Giao.

“Phần đất ở núi Thúy Bình đã bị từ chối rồi, bây giờ chỉ còn phần đất ở Hoàng Liên thôi.

Tôi đề xuất phải cầm chắc phần đất ở Hoàng Liên để lấy được văn bản phê duyệt trước tuần sau.”
“Trước tuần sau sao?” Trương Uyển Giao cau mày.

Vậy là chỉ còn lại hai ngày là thứ bảy và chủ nhật.

Cho dù cô có thể đến đó thì Cục Quy hoạch ở Tứ Bình liệu có người làm việc vào thứ bảy và chủ nhật hay không?
Hoàng Lập Thành quen với thái độ áp đặt theo kiểu của những nhà tư bản: “Có vấn đề gì à?”
Trương Uyển Giao siết chặt tay, cô bỏ đi vẻ chất vấn trên gương mặt: “Không có vấn đề gì.”
Trong công việc cô chưa bao giờ viện cớ hay tìm lý do cho mình.

Trước khi làm một việc gì đấy bạn không thể biết được mình có thể cố gắng được bao nhiêu.
Cô là người đầu tiên xem chỗ đất ở Hoàng Liên nên phân công công việc này cho cô là hợp lý nhất.

Nhìn vẻ bình tĩnh của Trương Uyển Giao, bàn tay đang siết chặt của Hoàng Lập Thành cũng dần lỏng ra.

Cuộc họp kết thúc xong, Trương Uyển Giao vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại cho Lâm Kiến Đông: “Anh Kiến Đông, thứ 7 này em không đi Disney được nữa rồi.


Anh đưa Quốc Anh đi giúp em nhé, em có việc bận đột xuất.”
Hoàng Lập Thành nhìn hình bóng cô dần khuất sau chỗ rẽ của hành lang.

Trợ lý Lưu nhắc nhở: “Giám đốc Bách, chị Lâm đã đi rồi, chúng ta có trở về phòng làm việc nữa không?”
Hoàng Lập Thành liếc nhìn anh ta một cái.

Sau khi dự án được bàn giao, trưởng bộ phận một là Lê Lãnh Cơ đã nhờ người đưa tài liệu đến văn phòng của Trương Uyển Giao.

“Cảm ơn.” Fiona nói với thư ký của Lê Lãnh Cơ đang bận chuyển tài liệu.

Sau khi một dự án bắt đầu số tài liệu cần dùng đến là rất lớn.

Chỉ một lúc sau bàn uống nước trong văn phòng của Trương Uyển Giao đã chất đống những giấy tờ.

Trước khi đi, thư ký của Lê Lãnh Cơ nhắc nhở Trương Uyển Giao: “Phó giám đốc Lâm, anh Lê Lãnh Cơ nói nhân sự bên Hoàng Liên kia khá đặc biệt, các mối quan hệ cũng khá phức tạp nên dự án này không dễ làm chút nào.

Anh ấy nhắn cô rằng nếu gặp khó khăn gì có thể tìm anh ấy giúp đỡ, hai người cùng nhau bàn bạc tìm cách giải quyết.”
Trương Uyển Giao cảm ơn: “Thay tôi cảm ơn phó giám đốc Thu nhé.”
Sau khi tiễn thư ký của Lê Lãnh Cơ ra ngoài, Fiona đóng cửa lại và bắt đầu nói: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà, phó giám đốc Thu lại nói ra được những lời như thế.

Em còn tưởng là ngoài chuyện của mình ra, anh ta không quan tâm đ ến chuyện của ai khác nữa.”
Trương Uyển Giao nói: “Sư huynh không phải là người như vậy đâu.”
Nói xong, cô cau mày.

Lúc trước cô học theo Hoàng Lập Thành gọi Lê Lãnh Cơ là tiền bối, đến bây giờ không sửa được nữa.


Fiona không hề chú ý đến nét mặt của Trương Uyển Giao, cô đang sắp xếp đống tài liệu vừa được đưa tới thành các loại khác nhau.

Fiona hỏi Trương Uyển Giao xem cô muốn dẫn theo một nhóm mấy người trong đợt đi Hoàng Liên lần này.

Trương Uyển Giao nói: “Lý Phi và Thanh Tú đi, bọn họ có nhiều kinh nghiệm, thêm Nguyễn Sơn phối hợp nữa.”
“Lý Phi đi công tác vẫn chưa về còn Thanh Tú bắt đầu nghỉ thai sản từ ngày mai, phó giám đốc Lâm chị quên rồi sao?”
“Vậy còn Diễm Diễm?”
“Dự án của chị My vẫn đang tiến hành nhưng cứ kéo dài mãi.

Có lẽ chị ấy không theo được dự án “Điệp Thúy Viên” lần này đâu.”
Hỏi tới hỏi lui một vòng mà mấy người Trương Uyển Giao thấy được nhất lại đều không rảnh.

Thực ra cũng không thể trách mấy người họ được.

Đó là do lúc trước Trương Uyển Giao nghỉ ốm lâu quá, bây giờ ai cũng đều làm việc người đó.

Nhiều người có năng lực và họ cũng có khả năng tự lập một team của mình.

Nhưng trong kỳ họp cổ đông năm ngoái, Hoàng Lập Thành đề ra một quy định mới cho công ty: Các phó giám đốc có thể tự đi đàm phán các dự án khác nhau, mỗi dự án công ty lấy 30% và phần còn lại do các phó giám đốc tự phân chia.
Lúc đó, bộ phận số 1 của Lê Lãnh Cơ không đồng ý nên phương án này chỉ có thể thực hiện ở bộ phận 2.

Thực hiện được hơn một năm, doanh thu của bộ phận hai tăng lên nhanh chóng nhưng mọi người trong bộ phận lại không đoàn kết với nhau nữa mà tan đàn xẻ nghé.


Trương Uyển Giao hơi đau đầu: “Không còn thời gian nữa, dự án này chỉ có chị và em đi làm thôi.”
Fiona nói: “Hay mình sang bộ phận khác tìm thêm người? Phó giám đốc Thu vừa nói là có thể tìm anh ta nhờ giúp đỡ mà?”
“Sư huynh biết chế độ vận hành của bộ phận chúng ta có vấn đề nên mới nói như thế.

Nếu như chị đi tìm anh ấy mượn thêm người thì không phải nói thẳng ra là phương án mà hội đồng quản trị đề ra năm ngoái là có vấn đề sao? Nếu thêm chuyện đó thì dự án của chúng ta không phải càng khó làm hơn sao?”
Cho dù Trương Uyển Giao là một thành viên của hội đồng quản trị nhưng cô rất ít tham gia vào các quyết định của công ty.

Lúc trước cô bỏ phiếu cũng toàn là bỏ phiếu theo ý của Hoàng Lập Thành.

Lúc trước bộ phận 2 có thể thực hiện kế hoạch đẩy mạnh doanh thu này là do cô đã vận động mọi người bỏ phiếu theo vậy Dì Bảy giờ cô lại đi mượn thêm người thì mặt mũi của cô còn biết để đâu nữa? Như thế không chỉ là tát nước vào mặt Hoàng Lập Thành mà còn là tát nước vào mặt cô.

“Vậy biết làm sao bây giờ?”
Trương Uyển Giao suy nghĩ thật kỹ rồi một lúc sau mới nói ra: “Tuyển thêm người mới.”
Khoảng hai năm nay bộ phận 2 không tuyển thêm người mới, đây cũng là lúc nạp thêm “máu” rồi.

Sáng thứ bảy, Trương Uyển Giao cùng trợ lý đi gặp Cục trưởng Minh, Cục trưởng Cục Quy hoạch.

Vì hai người đã từng gặp nhau trong bữa tiệc từ thiện lần trước và Trương Uyển Giao còn hào phóng quyên tặng một chiếc xe y tế cho trường tiểu học Hy Vọng ở vùng xa nên cục trưởng Minh có ấn tượng rất tốt về cô.

Cục trưởng Minh vẫn còn minh mẫn và sáng suốt: “Ngồi đi, đường xa quá nhỉ.

Uống ngụm trà đã.”
“Cảm ơn ông.”
Trương Uyển Giao cúi xuống bưng chén trà lên: “Trà này thơm thật.”
“Hoa nhài nhà tôi tự phơi đấy, không so sánh được với trà Long Tỉnh bên ngoài.

Cô uống có quen không?”
“Cháu không hiểu biết về trà lắm nhưng hoa nhài này có hương rất thơm.”
Trò chuyện được mấy câu và Trương Uyển Giao cũng khá thoải mái.
Cục trưởng Minh híp mắt nhìn cô: “Tôi cũng đoán được vì sao cô tới đây lúc cuối tuần thế này, cô tới đây vì khu đất Hoàng Liên đúng không?”

Trương Uyển Giao không chối cãi: “Đúng vậy.”
“Mảnh đất đó đã bỏ không nhiều năm nay rồi.

Cũng có nhiều người tới đây bàn về chuyện này nhưng đều bị chặn lại không lấy được văn bản phê duyệt, cô có biết là vì sao không?”
“Mời ông cứ nói thẳng.”
“Nếu chỉ làm về bất động sản không thì không thể kéo kinh tế các vùng xung quanh đi lên được.

Những môi giới bất động sản chỉ tạo ra bong bóng bất động sản thôi, điều tôi muốn là sự phát triển thực sự của Hoàng Liên.”
“Chuyện này ông có thể hoàn toàn yên tâm.

Dự án “Điệp Thuý Viên” của Augustus thu hút đầu tư phát triển đồng bộ khu vực này.

Đến lúc đó không chỉ có chỗ ở cho người dân mà các địa điểm giải trí, giáo dục đều được chúng tôi quy hoạch ở bên trong.

Ông có thể xem trước phương án khai thác của chúng cháu.”
Cục trưởng Minh xua tay tỏ ý không cần xem tài liệu.

Ông để chén trà xuống rồi nghiêm túc nói: “Phương án khai thác làm rất hoành tráng nhưng đến lúc thực hiện rồi thì mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa.”
Nói chuyện đến đây, Trương Uyển Giao có thể hiểu được cục trưởng Minh vài phần: “Nếu ông có ý kiến gì thì cứ thoải mái đề xuất.”
“Ngô Cao Tuấn.

Cô đã từng nghe đến cái tên này chưa?”
Trương Uyển Giao hơi đờ người ra: “Là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn King – Ngô Cao Tuấn sao?”
“Đúng.” Ông Trịnh gật đầu: “Tôi hi vọng các cô có thể hợp tác cùng với tập đoàn King phát triển dự án “Điệp Thúy Viên”.

Các cô phụ trách mảng bất động sản còn phía bên kia làm các phần thiết kế phối hợp, xây dựng trung tâm thương mại King cách Điệp Thúy Viên 1 km.”
“Ý của ông là…”
“Nếu các cô có thể thuyết phục Ngô Cao Tuấn của tập đoàn King hợp tác với bên cô thì tôi sẽ phê chuẩn trực tiếp khu đất này cho các cô.”
“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK