Trong phòng khách của căn biệt thự cổ kính, thái độ ông bà nhà họ Trương vô cùng khách khí.
So với sự nhiệt tình và tình yêu của bà Băng Tâm dành cho Trương Uyển Giao thì thái độ của bố mẹ Trương Uyển Giao đối với Hoàng Lập Thành lại bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù bà Giản Trân thường xuyên để Hoàng Lập Thành đi xử lý một số chuyện nhưng đó cũng chỉ vì bà không muốn để con gái phải hao tâm tổn sức quá nhiều thôi.
Thực ra mà nói, hồi đó bố mẹ của Trương Uyển Giao đã không quá đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Bà Giản Trân hỏi: "Chuyện ly hôn là con hay Uyển Giao nói ra?"
Ngón tay Hoàng Lập Thành đặt trên đầu gối hơi cong lại một chút, giống như vấn đề này quá khó để trả lời.
"Là Uyển Giao sao?" Bà Giản Trân hỏi.
Hoàng Lập Thành nhíu nhíu mày "Vâng" một tiếng, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Bà Giản Trân như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi thở dài một hơi, giọng nói rất nhẹ: "Được rồi, mẹ biết rồi.
"
Con gái của mình suy nghĩ cái gì thì đương nhiên người mẹ như bà hiểu rất rõ.
Ông Trương Huỳnh Sơn không hề nói điều gì nhưng thấy vợ mình im lặng, lập tức nhíu mày nói: "Hai người các con thật là, chuyện lớn như vậy sao lại vội vàng như thế…"
"Anh, được rồi.
" Ông còn chưa nói xong thì đã bị Bà Giản Trân ngắt lời: "Việc riêng của bọn trẻ thì để chúng tự xử lý, chúng ta không cần phải xen vào, chúng nó đều là người lớn hết rồi, cứ để chúng muốn làm gì thì làm, chuyện gì cũng có cân nhắc của nó, cho dù có là sai lầm thì nó cũng phải tự chịu trách nhiệm.
"
Ông Trương Huỳnh Sơn nhíu mày, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau vẫn lựa chọn im lặng.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngột ngạt.
Hoàng Lập Thành ngồi một lúc bắt đầu cảm thấy khó xử, lúng túng đứng lên nói: "Con lên trên lầu xem một chút.
"
Trương Uyển Giao đã ở trên phòng với bà Băng Tâm một lúc lâu, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Bà Băng Tâm không giống bà Giản Trân cứ để mọi chuyện thuận theo dòng chảy, bà có quan điểm từ trước đến nay đồ vật hay con người đều rất khó thay đổi, năm đó chính miệng bà đã nói Trương Uyển Giao là con dâu của mình, vô cùng hài lòng nên chuyện ly hôn này khiến bà thực sự rất khó chấp nhận.
Đây cũng là một trong những lý do khiến ban đầu Hoàng Lập Thành có ý định giấu diếm phụ huynh hai bên.
Nhưng Trương Uyển Giao lại không muốn hợp tác giấu diếm với anh chút nào, vô cùng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ giữa cô và anh.
Cửa phòng làm việc không đóng chặt, khi Hoàng Lập Thành bước tới cửa đúng lúc nghe thấy giọng nói của Trương Uyển Giao từ bên trong: "Con có một anh hàng xóm thanh mai trúc Dì Bảy giờ đã trở về, đối xử với con rất tốt…"
Ánh mắt của anh chợt căng thẳng, động tác gõ cửa cũng bị dừng lại giữa không trung.
Mặc dù anh không tin rằng Trương Uyển Giao vì Lâm Kiến Đông mà ly hôn với mình, nhưng nói ra một cái cớ ngàn vạn lần thì cho dù là giả cũng sẽ trở thành sự thật.
Sau đó mẹ nói cái gì đó với Trương Uyển Giao nhưng anh cũng không còn tâm trí để nghe nữa, đứng ở cửa ra vào một lúc lâu rồi quay về phòng của mình, sắc mặt hết sức u ám.
Hai gia đình miễn cưỡng ăn cơm cùng nhau vào buổi trưa, họ không hề nhắc đến chuyện ly hôn, giống như chỉ cần họ không nhắc đến thì coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
Sau bữa cơm chiều, bà Băng Tâm cố hết sức mời ông bà Giản Trân đi đánh gôn, ai cũng thấy đây là một mưu đồ cứu nước.
Mẹ của Trương Uyển Giao là người tôn trọng ý kiến của con gái, bà và bà Băng Tâm đã là bạn tốt nhiều năm, dù hai đứa có ly hôn thì việc bạn bè cùng chơi gôn cũng không thành vấn đề nên họ đã đồng ý.
Trương Uyển Giao nói: "Vậy con về trước, còn có một số việc cần phải giải quyết, không thể đi cùng mẹ được.
"
Bà Băng Tâm nhìn cục diện, đẩy Hoàng Lập Thành về phía trước một phát: "Lập Thành, con đưa Uyển Giao về đi.
"
Lúc nói chuyện trong mắt bà hiện lên một tia nghiêm túc.
Dường như đang nhắc nhở con trai rằng đây là cơ hội cuối cùng của con, con phải nắm lấy thật chặt.
Trên đường trở về, trong xe rất yên tĩnh, trước giờ Hoàng Lập Thành luôn là một người ít nói, vào thời điểm ba năm trước khi vừa ở bên nhau, Trương Uyển Giao không thấy quen nên luôn tự mình ríu rít nói chuyện, sau ba năm ở cùng nhau thì cô cũng dần cảm thấy quen thuộc.
Trương Uyển Giao đã quen với sự lầm lì của Hoàng Lập Thành, Hoàng Lập Thành cũng quen với việc cô nói nhiều, nhưng từ sau khi ly hôn, cô càng ngày càng ít nói.
Muốn thay đổi một thói quen thật sự là một chuyện rất khó.
Khi chờ đèn xanh, Hoàng Lập Thành hỏi: "Mẹ nói cái gì với em?"
Trương Uyển Giao nói: "Không có gì, chỉ hỏi nguyên nhân ly hôn thôi.
"
"Em nói như thế nào?"
"Nói sự thật.
"
Ba chữ lời ít mà ý nhiều, khiến sắc mặt Hoàng Lập Thành thay đổi liên tục.
Nói sự thật.
Tình cảm với Lâm Kiến Đông không thể lừa dối anh, đây là cái mà cô gọi là sự thật sao?
"Đèn xanh rồi.
" Bên cạnh truyền đến Trương Uyển Giao nhắc nhở.
Rõ ràng là cô không tập trung nói chuyện với anh, sau khi nói chuyện ly hôn với các phụ huynh xong, dường như cô đã cảm thấy thực sự nhẹ nhõm, buông lỏng tất cả mọi thứ.
Trong xe bỗng nhiên vang lên chuông điện thoại di động, là điện thoại của lâm Kiến Đông.
"Alo? Anh Kiên.
"
“…”
"Ừm, em ăn cơm rồi, phiền anh chăm sóc cho Quốc Anh nhé.
"
"Chắc là nhanh thôi, nửa tiếng nữa là em về đến nhà rồi, anh ngồi chờ một chút.
"
Giọng nói của Trương Uyển Giao rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
Sau khi bị bệnh nặng, dường như vẻ ngoài đáng yêu lúc trước của cô đã hoàn toàn biến mất mà trở nên vô cùng đằm thắm.
Nhưng loại dịu dàng này không phải dành cho Hoàng Lập Thành, mà là với người đàn ông trong điện thoại.
Đột nhiên Hoàng Lập Thành cảm thấy ngột ngạt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vô lăng, anh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú phá vỡ vẻ đìu hiu trong gió thu trên phố.
Trương Uyển Giao giật nảy mình, cô nắm lấy dây an toàn trước ngực theo bản năng, kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Lập Thành.
Ngay sau khi qua đèn xanh, vạch tốc độ đã dần tăng lên, nhưng tốc độ giới hạn được cho phép là tám mươi, Trương Uyển Giao nhìn thấy tốc độ đã tăng lên một trăm, một trăm ba, một trăm bốn!
"Hoàng Lập Thành.
" Trương Uyển Giao kêu tên anh theo bản năng.
Anh luôn làm mọi việc một cách bình tĩnh, hơn nữa anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như đua xe trên đường.
Âm thanh truyền đến bên tai có chút run rẩy, suy nghĩ trong anh vô cùng hỗn loạn.
Sau khi Hoàng Lập Thành dần khôi phục một chút lý trí, anh nhìn qua lập tức thấy sắc mặt của Trương Uyển Giao tái nhợt, trong mắt cô lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khi anh nhận ra mình đã mất kiểm soát, đột nhiên anh cảm thấy hơi bất lực.
Chân ga dưới lòng bàn chân buông lỏng ra, Hoàng Lập Thành đạp phanh xe để hạ thấp tốc độ xe xuống, trở về phạm vi an toàn.
Anh đã từng rất tức giận, nhưng chưa bao giờ nổi điên đến như vậy.
"Uyển Giao.
" Giọng nói của Lâm Kiến Đông truyền qua từ bên kia điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Uyển Giao sửng sốt một giây mới lấy lại tinh thần, trên mặt không còn một chút huyết sắc, cô sợ hãi nói: "Không, không có chuyện gì.
"
Giọng nói của Lâm Kiến Đông có chút lo lắng: "Hoàng Lập Thành đưa em về sao?"
Trương Uyển Giao "ừm" một tiếng, khoé mắt liếc nhìn qua ghế lái bên cạnh thì phát hiện Lê Lập Thành không nhìn mình.
"Anh Kiên, đợi em về nhà rồi nói chuyện, em sắp về đến nhà rồi.
"
"Được.
"
Cúp điện thoại, Trương Uyển Giao cất điện thoại đi thật kỹ, hai tay cô vô thức đan chặt vào nhau, cả người đều lạnh buốt.
Vừa rồi cô thực sự rất sợ.
Sau khi Lý Mạn Trương trở lại, Hoàng Lập Thành như biến thành một con người khác, không trở về nhà có lẽ là một chuyện vượt quá giới hạn của đàn ông, nhưng việc không kiềm chế nỗi lòng lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trương Uyển Giao nghĩ đến thông tin mà bà Băng Tâm đã đưa cho mình, cô cảm thấy có một cảm giác buồn nôn trào lên trong dạ dày.
Người đàn ông ở bên cạnh đã từng là một người hoàn mỹ trong mắt cô, nhưng lúc này dường như đã bị nước thải hôi thối và bẩn thỉu bắn tung tóe trên người, khiến cô cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Trương Uyển Giao nói: "Chỉ cần dừng xe trước cổng khu nhà là được rồi.
"
Danh Sách Chương: