• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tổng giám đốc Thành, tôi thấy anh rất quan tâm đ ến cô Uyển Giao.” Trợ lý Lưu nói thêm: “Nếu không sáng sớm ra anh đã chẳng gọi điện cho tôi, bảo tôi tra ra người mà Lâm Kiến Đông đã tìm được, thúc giục việc tìm tin tức.”
“tổng giám đốc Thành, nếu như anh có mâu thuẫn với cô ấy thì hãy thoải mái nói ra để cùng nhau giải quyết đi.

Nếu để bên ngoài biết được chuyện anh đã ly hôn với vợ rồi thì e là thị trường cổ phiếu sẽ có một tuần khó khăn đấy.”
“Chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, sẽ không công khai chuyện ly hôn, cô ấy vẫn là phó tổng giám đốc của công ty.” Vẻ lạnh lùng hiện lên trên vùng giữa hai lông mày của Hoàng Lập Thành, ánh mắt sắc lạnh liếc qua: “Cậu có vẻ nhiều lời nhỉ?”
Trợ lý Lưu đổ mồ hôi lạnh, ho khan một tiếng: “Vậy tổng giám đốc Thành, tôi ra ngoài làm việc đây.”
Vừa định quay đi thì Hoàng Lập Thành ở đằng sau nói: “Xử lý chuyện bệnh viện trước đi.”
“Vâng.”
Trợ lý Lưu thầm oán thoán một cách điên cuồng trong lòng: xét về hoàn cảnh gia đình, tài năng, ngoại hình, năng lực làm việc thì phó tổng giám đốc Uyển Giao đá bay Lý Mạn Trương ra xa mấy con phố liền, tổng giám đốc Thành, có phải anh bị mù rồi không?
Lúc Trợ lý Lưu đưa tài liệu tới, Trương Uyển Giao không hề do dự mà ký rất nhanh, tờ giấy này đại diện cho việc mối quan hệ giữa cô và Hoàng Lập Thành đã hoàn toàn kết thúc, trong lòng cô vậy mà lại thấy hơi nhẹ nhõm.
Sau khi tiễn trợ lý Lưu đi, chuông cửa lại kêu lên, một vài vị công an đã tới.
“Cô Uyển Giao, thật là ngại quá, chúng tôi không tìm thấy thông tin về đứa trẻ này trong kho dữ liệu.

Hôm nay đứa trẻ này không ăn không uống gì cả, chúng tôi cũng hết cách nên mới phải đưa nó đến chỗ cô.”
Trong đó, một vị công an lên tiếng, dắt Tiểu Vũ Tử ra, đẩy về phía Trương Uyển Giao: “Không thì cô cứ nuôi nó trước đi, lúc nào chúng tôi có được tin tức về bố mẹ nó sẽ liên hệ với cô ngay lập tức.”
Trương Uyển Giao nhìn Tiểu Vũ Tử, cảm thấy hơi đau đầu: “Không thể gửi nó đến cô nhi viện sao?”
Vị công an kia đáp: “Gửi nó đến đó không dễ dàng, nó ở trước cửa nhà cô nên cũng không thể coi là bị vứt bỏ, ngộ nhỡ gửi đến cô nhi viện rồi đến lúc đó lại không tìm được người thì cũng phiền phức lắm.”
Tiểu Vũ Tử đã không ăn không uống cả một ngày, sắc mặt hơi ốm yếu, đôi môi tái nhợt, nó nhìn Trương Uyển Giao rồi đi tới kéo tay cô, rụt rè nói: “Mẹ… đói.”
Giọng của Tiểu Vũ Tử đã khàn cả rồi, Trương Uyển Giao thấy hơi mềm lòng, cuối cùng cô vẫn đồng ý để đứa trẻ ở lại đây.

Sau khi tiễn công an về, cô đi làm một ít đồ ăn cho Tiểu Vũ Tử ăn.
Tiểu Vũ Tử có vẻ rất đói, ăn bát cháo sò như hổ đói.
“Ăn từ từ thôi nào.” Trương Uyển Giao rút khăn giấy ra lau khóe miệng cho Tiểu Vũ Tử.

Nhìn Tiểu Vũ Tử, cô thầm nghĩ rằng giữ lại thì giữ lại, cũng chỉ là thêm một miệng ăn thôi mà.
Đợi Dì Bảy về, cô nói mọi chuyện cho Dì Bảy nghe, nói Tiểu Vũ Tử sẽ tạm thời ở lại đây.
Dì Bảy nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ Tử, ánh mắt hơi hơi kỳ lạ.
Trương Uyển Giao hỏi: “Dì Bảy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Dì Bảy cười đáp: “Vậy tôi sẽ mua cho nó một cái giường với chút đồ dùng cho trẻ em.”
“Cháu đi với bác nhé.” Trương Uyển Giao cũng ngán ở nhà rồi, hơn nữa hôm nay cũng không nắng lắm, lái xe đưa Dì Bảy và Tiểu Vũ Tử đi siêu thị vậy.
Tiểu Vũ Tử nhìn cái gì cũng thấy tò mò, đôi mắt to tròn cứ nhìn quanh bốn phía.
Nhưng cậu bé vẫn rất nhút nhát, nắm chặt lấy tay Trương Uyển Giao.

Dì Bảy đẩy một chiếc xe đẩy tới, Trương Uyển Giao bế Tiểu Vũ Tử đặt vào trong, cúi xuống hỏi cậu bé: “Bây giờ dì vẫn chưa biết tên của con, con tên là gì thế cục cưng?”
Tiểu Vũ Tử nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, phát âm còn chưa sõi lắm: “Quốc Anh.”
“Quốc Anh? Một cái tên rất hay.” Trương Uyển Giao cười, xoa đầu cậu bé: “Quốc Anh, nếu mẹ con rất bận thì khoảng thời gian này con sẽ ở nhà dì nhé, dì sẽ chăm sóc con.”
Tiểu Vũ Tử lắc đầu, rụt rè nhìn cô một cái, ương ngạnh hét lên: “Mẹ!”
“Dì không phải là mẹ của con.”
“Mẹ.”
Trương Uyển Giao xoa xoa ấn đường, thầm nghĩ Tiểu Vũ Tử vẫn còn nhỏ, sau này có thời gian lại chỉnh sửa cũng được, cô cũng chẳng quản nữa.
Dì Bảy đến khu bán hải sản mua nguyên liệu, Trương Uyển Giao đẩy xe đến khu dành cho trẻ em, ánh mắt Tiểu Vũ Tử lúc nhìn thằng vào những chiếc kệ cao chất đầy đồ ăn vặt và đồ chơi thẳng tắp, không hề rời mắt.
Tiểu Vũ Tử nhìn trúng một chiếc xe lửa nhỏ, nhưng cậu bé không dám đòi, rụt rè nhìn Trương Uyển Giao hai lần.
“Con muốn cái này sao?” Trương Uyển Giao cầm chiếc xe lửa nhỏ trên giá xuống, thấy Tiểu Vũ Tử gật đầu, trong lòng rất háo hức muốn có nó, nhưng Trương Uyển Giao lại không cho.
Cô biết Tiểu Vũ Tử thông minh, nhưng lại rất nhút nhát nên muốn dạy bảo nó một chút, bèn nói: “Quốc Anh, con muốn thứ gì thì con phải tự nói ra, nếu không sẽ không lễ phép đâu, biết chưa?”
Tiểu Vũ Tử chớp mắt, như là đang tiếp thu những lời của Trương Uyển Giao.
Qua mấy giây sau, Tiểu Vũ Tử lấy hết dũng khí chỉ vào chiếc xe lửa nhỏ trên tay Trương Uyển Giao, yếu ớt nói: “Mẹ, con, con muốn… chiếc xe lửa nhỏ này.”
“Đây, cho con.” Trương Uyển Giao mỉm cười, đưa chiếc xe lửa cho Tiểu Vũ Tử.
Tiểu Vũ Tử ôm lấy chiếc xe lửa như ôm bảo bối.
Trương Uyển Giao xoa đầu Tiểu Vũ Tử, nhẹ nhàng nói: “Quốc Anh, dì hy vọng con đừng căng thẳng như vậy, cười nhiều lên một chút được không? Đứa trẻ thích cười là đứa trẻ đáng yêu nhất.”
Tiểu Vũ Tử cố gắng ngẩng đầu lên, thơm lên má Trương Uyển Giao một cái, cười rất ngọt ngào, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ rất dễ thương.
“Cảm ơn mẹ.” Lần này, Tiểu Vũ Tử không căng thẳng như vậy nữa.
“Không cần cám ơn.” Trương Uyển Giao mỉm cười, trong lòng vẫn còn hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Vũ Tử lại ngoan như vậy.

Vì hoàn cảnh gia đình nên trước đây cậu bé mới căng thẳng như vậy sao?
Trương Uyển Giao dắt Tiểu Vũ Tử đi dạo một cách chậm rãi trong khu dành cho trẻ em, để cậu bé chọn đồ chơi, đồ ăn vặt, còn có đồ dùng sinh hoạt.

Chỉ có điều cậu bé không ham thích đồ ăn vặt cho lắm, đa phần đồ trong xe đều là đồ dùng cho trẻ em.
Mua đồ xong, Trương Uyển Giao lại đến khu bán hải sản tìm Dì Bảy.
Khi đi qua các dãy kệ, Trương Uyển Giao lờ mờ nghe thấy một giọng nói vang lên từ các dãy kệ bên kia, hình như là một người mẹ đang dạy dỗ con gái mình.

Giọng nói quen thuộc kia khiến bước chân Trương Uyển Giao chậm lại.
“Mạn Trương, rốt cuộc con có nghe lời mẹ nói không?” Tiếng phổ thông của người phụ nữ rất kém, cũng có vẻ rất nôn nóng: “Cậu ta đã ly hôn rồi, con mau nhanh lên đi, ngộ nhỡ bị người phụ nữ khác cướp đi trước thì không ổn đâu.”
Một giọng nói khác rất ngọt ngào, mềm mại, hơi mất kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ đừng quản chuyện này được không? Nếu bây giờ con làm ra chuyện gì đó thì chẳng phải là sẽ lộ ra âm mưu ai ai cũng nhìn ra sao?”
“Haiz, con hiểu cái gì chứ.


Trước khi con về, mẹ nghe nói tình cảm của vợ chồng cậu ta rất tốt, sao con vừa về một cái là họ đã ly hôn rồi, mẹ chắc chắn trong lòng cậu ta có con.”
Người phụ nữ kia hạ thấp giọng xuống, ân cần dạy bảo: “Nghe mẹ nói đi, con bỏ việc ở bệnh viện kia đến công ty cậu ta làm đi.

Cậu ta chắc chắn sẽ sắp xếp cho con một vị trí tốt.

Tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng phải vài chục triệu.”
“Khoảng thời gian này con chịu khó bỏ chút công sức, đừng nói là kết hôn, cho dù con chuyển đến chỗ cậu ta ở cũng được cơ, sau đó sinh một đứa con.

Mẹ cậu ta có về cũng không chia cắt được hai đứa.”
“Mẹ.”
Trương Uyển Giao chậm rãi đẩy xe đi, sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai người bên cạnh kia một lượt, bàn tay đang đẩy xe bị bóp đến đến trắng bệch.
Sợ rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty và giá cổ phiếu, cô và Hoàng Lập Thành đã thương lượng với nhau sẽ bí mật ly hôn.

Chuyện này ngoài bọn họ ra thì chỉ có trợ lý Lưu và luật sư biết mà thôi.
Không ngờ cô vừa mới đưa ra đơn lý hôn, thông tin này đã truyền đến tai Lý Mạn Trương rồi.
Ha, cũng nhanh đấy!
Cô đã đi đến đầu dãy kệ rồi, Trương Uyển Giao đẩy xe bước ra, đúng lúc hai người bên cạnh cũng đi ra.

Sắc mặt Lý Mạn Trương đang mất hết kiên nhẫn vì những lời nói của mẹ mình, không ngờ cô ta lại gặp phải Trương Uyển Giao ở đây.
Thấy con gái mình dừng lại không đi, bà Hoa tỏ vẻ nghi hoặc, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Uyển Giao: “Mạn Trương, con quen người này à?”
Trương Uyển Giao thầm thấy chán ghét Lý Mạn Trương, trực tiếp đẩy xe hàng đến khúc ngoặt rồi chuẩn bị rời đi.
“Trương Uyển Giao.” Nhưng Lý Mạn Trương lại gọi cô: “Không ngờ lại tình cờ gặp được cô ở đây, tôi còn tưởng người như cô sẽ không bao giờ tự đi siêu thị chứ?”
Bàn tay đang đỡ xe đẩy hàng của Trương Uyển Giao hơi siết chặt lại nhưng vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, ung dung đáp: “Thỉnh thoảng tôi cũng đi một lần để giết thời gian ấy mà, nhưng hơi khác một chút so với hai người.”
Ánh mắt cô quét qua chiếc xe đẩy của Lý Mạn Trương: “Ví dụ như, từ trước đến nay tôi không bao giờ mua đồ giảm giá.

Tôi cũng hay đến siêu thị nhập khẩu này, tôi thấy cô không nên mua đồ giảm giá đâu, mặc dù rẻ đấy nhưng chỉ toàn là hàng sắp hết hạn thôi.”
Lý Mạn Trương bỗng nắm chặt lòng bàn tay lại.
Thấy sắc mặt con gái khó xử, bà Hoa tỏ vẻ không phục: “Cô chính là vợ của Hoàng Lập Thành đúng không? Mà không phải, bây giờ nên gọi là vợ cũ của cậu ta mới đúng.

Cái gì mà gần hết hạn với không gần hết hạn chứ? Mua hàng giảm giá là cách sống của Mạn Trương nhà chúng tôi đấy thì sao? Con gái nhà giàu như cô thì hiểu gì chứ? Gia cảnh tốt thì có tác dụng gì, chẳng phải là cũng bị đàn ông vứt bỏ thôi sao.


Lập Thành ấy à, cậu ấy luôn thích tính cách tiết kiệm, biết chăm lo cho gia đình của Mạn Trương nhà chúng tôi đấy.”
Những ngón tay gầy guộc của Trương Uyển Giao bị xe đẩy hàng ghìm đến trắng bệch, tuy bà Hoa ăn nói thô lỗ nhưng từng câu từng chữ bà ta nói đều đâm trúng tim cô.
Ban đầu nếu không phải do cô có gia cảnh tốt, môn đăng hộ đối thì Hoàng Lập Thành cũng sẽ không lấy cô.
Cô còn nghĩ rằng lâu dần rồi Hoàng Lập Thành sẽ thích cô nhưng ba năm nay, mặc dù đúng là Hoàng Lập Thành đối xử với cô rất tốt, cái gì cũng dành cho cô thứ tốt nhất, cũng rất tỉ mỉ chu đáo đến từng chi tiết.
Nhưng con người luôn tham lam, cô có được anh rồi nhưng lại càng để ý đến những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh hơn.
Nếu ba năm trước cô sớm biết chuyện anh từng có một người bạn gái cũ mà anh yêu sâu đậm như vậy thì cô nhất định sẽ không gả cho anh.
Dù sao thì quần áo chẳng còn được như lúc mới, người cũng chẳng được như lúc ban đầu.
Cô tự cho rằng mình không có bản lĩnh để khiến Hoàng Lập Thành buông bỏ hết quá khứ, chỉ yêu một mình cô.
Thấy sắc mặt cô Lý bệch như vậy, bà Hoa biết mình đã đánh trúng chỗ đau của cô rồi.

Bà ta lập tức trở nên đắc ý, nói năng càng bừa bãi hơn: “Mạn Trương nhà chúng tôi ngoài việc gia cảnh hơi kém một chút ra thì có chỗ nào là không tốt đâu, ra nước ngoài du học, quay trở về làm Tiến sĩ khoa Y học lâm sàng, học vị cao mà lương cũng cao…”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì Tiểu Vũ Tử vẫn luôn ngồi buồn bực không lên tiếng trong xe đẩy hàng đột nhiên ném đồ chơi về phía bà ta.
“Ai ya…”
Bà Hoa đau đớn hét lên một tiếng, ôm lấy bả vai trợn tròn mắt.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lý Mạn Trương vội vàng kiểm tra.
Tiểu Vũ Tử trừng mắt nhìn hai người kia, tức giận đùng đùng nói: “Các người ức hiếp mẹ tôi, đánh các người!”
“Cái gì?” Đôi mắt hình tam giác ngược của bà ta lập tức hất lên: “Cái thằng ranh con vô giáo dục này!”
“Có giáo dục cũng chỉ dành cho người có giáo dục xem thôi.” Trương Uyển Giao kéo xe đẩy đến bên cạnh mình để bảo vệ Tiểu Vũ Tử.

Vẻ mặt tái nhợt lạnh lùng: “Nói đến việc có giáo dưỡng hay không, bà nhắc tôi mới nhớ, cái gọi là môn đăng hộ đối không chỉ là gia cảnh thôi đâu.

Chẳng hạn như việc từ trước đến nay mẹ Hoàng Lập Thành luôn coi trọng một người con gái có giáo dưỡng ấy.”
Những lời này của cô là để mỉa mai chuyện năm đó Lý Mạn Trương không thể bước vào cửa nhà họ Hoàng hoàn toàn là vì cô ta không được dạy bảo tốt.
“Khu hàng giảm giá ở bên kia, tôi không đi cùng hai người nữa nhé.”
Nói rồi cô đẩy xe đẩy đi thẳng về hướng khác.
“Cô nói ai không có giáo dưỡng, cô nói cho rõ ràng đi.” Bà Hoa tức đến nhảy dựng lên chửi bới.
“Mẹ, đủ rồi, mẹ không thấy mất mặt nhưng con thì có đấy!” Vẻ mặt Lý Mạn Trương u ám, cô ta giữ mẹ mình lại: “Cô ta nói chẳng sai gì hết, mẹ như này trông có giống người có giáo dưỡng không?”
Bây giờ bà Hoa đều trông chờ hết vào con gái mình, nghe cô ta nói vậy thì lập tức ỉu xìu, bà ta ngượng ngùng đáp: “Con gái à, chẳng phải là mẹ không muốn thấy con bị người khác bắt nạt hay sao?”
Lý Mạn Trương mất kiên nhẫn: “Được rồi, mẹ với bố con ít gây phiền phức cho con là đã tạ ơn trời đất lắm rồi, chuyện của con thì con sẽ tự giải quyết, không cần mẹ nhiều chuyện nhúng tay vào đâu.”
Kể từ lúc gặp Trương Uyển Giao, trong lòng cô ta vẫn luôn không vui.
Nếu như ban đầu không nhiều chuyện ngăn cản việc thay tủy của Trương Uyển Giao thì ngày đó người chết trên bàn phẫu thuật không phải là cô rồi hay sao? Làm gì còn lắm chuyện như thế này nữa chứ?
Trời cũng không giúp cô ta.
Nghĩ đến đó, Lý Mạn Trương không cam tâm nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trương Uyển Giao, thấy cô đang cúi đầu nói chuyện với đứa bé trong xe đẩy, hai người đối diện nhau cười nói vui vẻ thì ánh mắt cô ta khẽ nheo lại, sao trông thằng bé kia lại giống Trương Uyển Giao đến thế chứ?
Sau khi từ siêu thị về, Dì Bảy vẫn luôn nấu ăn trong bếp, còn Trương Uyển Giao thì làm tổ trên ghế sô pha, cô buồn phiền lật một quyển tạp chí ra xem.
Trong chuyện tình cảm, nói một cách nghiêm túc thì cho dù bên ngoài người đó có tỏ ra mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là lớp ngụy trang mà thôi, thực ra trong lòng họ đã rối loạn từ lâu rồi.
Cho nên ngay cả khi cô chủ động yêu cầu ly hôn với Hoàng Lập Thành cũng chỉ là cô đang giữ lại tự tôn bên ngoài của mình, còn thực ra nói cho cùng thì bản thân cô đã thua rồi, đã thua một cách thảm hại.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên chiếc chăn trên người cô bị nắm chặt, cô cúi đầu xuống nhìn bèn thấy Tiểu Vũ Tử đang nắm chặt lấy một góc chăn.


Đôi mắt long lanh của thằng bé nhìn cô như người lớn vậy: “Mẹ đừng không vui mà.”
Đã dạy dỗ uốn nắn thằng bé bao nhiêu lần là không được gọi cô là mẹ nhưng vẫn vô ích, Trương Uyển Giao cũng để kệ thằng bé.

Nhưng nghĩ đến lúc ở siêu thị, Tiểu Vũ Tử đã thay cô trút giận thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Quả nhiên, khi trong lòng có nhiều chuyện đau khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào thôi cũng đủ để thấy mình như được lấp đầy bằng sự ấm áp.
“Không phải cô không vui, cô chỉ đang suy nghĩ một chút chuyện thôi, cháu đói chưa?”
Tiểu Vũ Tử lắc đầu, trèo lên ghế sô pha, học theo Trương Uyển Giao ngồi xuống.

Không biết thằng bé tìm được ở đâu ra một quyển truyện cổ tích rồi đưa tới trước mặt cô: “Mẹ đọc cho con nghe đi.”
Truyện là “Người con gái của biển cả”, kể về câu chuyện của nàng tiên cá.
Trương Uyển Giao là một người rất kiên nhẫn, giọng nói cô mềm mại có lực.
Lúc điện thoại rung lên, Tiểu Vũ Tử đã ngủ rồi.

Trương Uyển Giao đắp chăn cho thằng bé rồi nhẹ nhàng cầm điện thoại rời đi, cô đến thư phòng bắt máy.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Là mẹ cô ở nước ngoài xa xôi gọi tới.
“Uyển Giao à, con có đang ở nhà không?”
Trương Uyển Giao âm ừ một tiếng, giọng cô rất nhỏ.
Tạm thời cô không muốn nói chuyện ly hôn với bố mẹ mình, mà bố mẹ cũng ở nước ngoài quanh năm, biết chuyện rồi thì cũng chỉ lo lắng suông mà thôi.
“Giờ con đang ở nhà thì tốt.

Là thế này, lúc trước Lập Thành đi Nam Phi, mẹ bảo thằng bé đặt cho mẹ một lô kim cương mang về.

Mẹ vốn định để sau khi triển lãm đồ trang sức kết thúc sẽ quay về thăm các con, nhân tiện đem đi luôn.

Nhưng bây giờ có chút chuyện xảy ra nên mẹ cần hàn cắt và khảm nạm lô kim cương đó, vừa nãy mẹ không gọi được cho Lập Thành, có lẽ là nó đang họp.

Uyển Giao, con nói với thằng bé một tiếng, gửi lô kim cương đó sang cho mẹ nhé.”
Mẹ của Trương Uyển Giao là nhà thiết kế trang sức, bà trao đổi buôn bán đá quý quanh năm.
Nghe vậy, Trương Uyển Giao khẽ cau mày.
“Mẹ, sau này mẹ đừng làm phiền anh ấy những chuyện như thế này nữa nhé.”
“Làm phiền ư?” Giọng bà Trinh ngừng lại một giây: “Uyển Giao, có phải con cãi nhau với Lập Thành rồi không?”
“Không có ạ.” Trương Uyển Giao vội vàng phủ nhận: “Ý của con là bình thường anh ấy rất bận, sau này những chuyện như thế mẹ nhờ con là được ạ.”
Đầu bên kia, bà Trinh khẽ cười một tiếng: “Con thương thằng bé đến vậy à, đã kết hôn ba năm rồi mà con vẫn thích nó thế sao? Con gái ngốc, may là Lập Thành cũng đối tốt với con, nếu không mẹ sẽ lo con bị người ta bắt nạt mất.”
Nghe mẹ nói vậy, mũi Trương Uyển Giao không khỏi cảm thấy hơi chua xót.
Mọi người trong gia đình đều biết cô thích Hoàng Lập Thành đến nhường nào, là vô cùng vô cùng thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK