• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Chúng ta ‘giống nhau’


Quyên Tử nhìn bộ dáng của Chu Duệ Trạch làm cô rất muốn cười: “Bây giờ không có xe, chẳng lẽ anh muốn cầm như vậy suốt sao”.


Cô nói vậy nhưng anh vẫn không cho cô kéo áo lông xuống.


“Cám ơn.” Quyên Tử hơi cúi đầu, rũ mắt, che khuất đi những giọt nước mắt và nước mũi.


Chu Duệ Trạch cúi đầu, liếc mắt nhìn cô, anh thấy đầu ngón tay cô lạnh run, anh không nói gì chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô.


Đi chưa được hai bước, Quyên Tử đột nhiên nói: “Chúng ta chạy đi.”


“À? Được.” Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng sững sờ, lập tức gật đầu, cô nhìn anh cười cười, sau đó chạy đi.


Nhà Chu Duệ Trạch cách nơi này không xa, hai người chạy một hồi đã tới nơi.


Chu Duệ Trạch ở lầu ba, hai người không đi thang máy mà chạy một mạch lên cầu thang đi vào nhà.


“Mau đắp cái chăn này lên.” Mở cửa phòng ra, Chu Duệ Trạch không cởi giầy mà trực tiếp chạy về phòng lấy chăn ra đắp cho cô, không đợi Quên Tử nói chuyện, anh lật đật chạy vào trong bếp nấu chén canh gừng bưng ra cho cô.


Cô chưa kịp đưa tay ra đón chén canh, thì nghe Chu Duệ Trạch nói: “Sao cô vẫn còn mặc áo lông?”


Nói xong, anh đặt chén canh gừng xuống, lấy áo lông trên người cô ra, đem chăn quấn lên người cô, lấy canh gừng đưa cho cô, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế sa lon.


Làm xong mọi chuyện, Chu Duệ Trạch mới phát hiện ánh mắt của Quyên Tử nhìn mình là lạ, nụ cười trên mặt anh trở nên lúng túng, anh cuối đầu xuống nói lời giải thích: “Tôi, tôi chăm sóc hắn. . . . . . Quen rồi. . . . . .”


Cô biết được Chu Duệ Trạch nói hắn là ai, đều đó làm cho tim cô đau nhói.


Không phải cô cũng từng chăm sóc Thịnh Nhạc Dục như vậy sao?


Nhưng cuối cùng. . . . . .


Cô cắn môi khổ sở nói: “Cám ơn, từ nhỏ tới bây giờ chưa có ai chăm sóc tôi như vậy cả”.


“Cô không có tức giận?” Chu Duệ Trạch vui mừng ngẩng đầu.


Quyên Tử sửng sốt, bây giờ nhìn anh giống như một con cún con trung thành vẫy đuôi với cô vậy.


“Tại sao tôi lại tức giận?” Quyên Tử buồn cười lắc đầu, có người chăm sóc cho người lạ như vậy, là một chuyện tốt đến chừng nào, mới vừa rồi khi cô còn ở chổ làm, đồng nghiệp của cô đều nhìn cô bằng một ánh mắt xa lạ.


Đồng nghiệp của cô là những người làm chung với cô mỗi ngày, còn nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lùng như đang xem kịch vui, chẳng lẽ giữa người với người lại đáng sợ như vậy sao?


“Cô sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của cô, anh không hiểu hỏi, giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như bạn bè lâu năm mới gặp lại, làm cho cô dể dàng buông lõng tâm tình mình.


“Chổ làm của tôi xảy ra chút chuyện. . . . . . Tôi mới phát hiện được, thì ra lòng người dể dàng thay đổi đến như vậy. . . . . .” Quyên Tử nâng khóe môi lên, cô không hận họ, cũng không có lý do gì để hận họ, họ giúp cô thì có ích lợi gì? An ủi cô cũng đâu giúp ích gì cho họ đâu?.


Quyên Tử nói xong, cô không oán trách, chỉ là cô cảm thấy rất mệt mõi mà thôi.


Vừa ngẩng đầu, cô nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô, làm cô giật mình: “Anh sao vậy?”


“Không có gì.” Chu Duệ Trạch cười, ánh mắt vừa rồi của anh biến mất rất nhanh, làm cô có cảm giác được là cô nhìn lầm, “Cô muốn đi tắm không? Người cô đều ướt hết rồi.”


Nhìn thấy Quyên Tử sững sờ, Chu Duệ Trạch cắn môi một cái, mới nói: “Cô không cần lo lắng, tôi không có…tôi không có ‘công kích’ cô đâu.”


Nghe anh nói như vậy, lòng cô liền khó chịu.


Anh và cô đều ‘giống nhau’.


Mặc kệ trong lòng khó chịu thế nào, cô vẫn sẽ chịu đựng, không phải cô không đau mà cô muốn đem đau đớn đó chôn sâu vào đáy lòng mình.


“Được, anh phải cho tôi mượn bộ quần áo rồi.” Quyên Tử nói, đem không khí ngột ngạt đánh vỡ, còn cố ý nháy mắt, “Không biết anh có bỏ được không?”


Trên mặt Chu Duệ Trạch tràn đầy nụ cười: “Tôi muốn cô kí sổ.”


Nói xong, anh đi vào phòng ngủ, lấy ra một bộ quần áo ngủ còn mới, một bộ quần áo mặc, sau đó anh lấy đồ lót bỏ vào bao đưa cho cô: “Những thứ này tôi đã giặt, ngày mai cô có thể bận đi.”


Thật là một người đàn ông biết cách săn sóc mà.


Cô nhận lấy quần áo, đi theo Chu Duệ Trạch vào phòng tắm, anh nói sơ lượt cho cô các thiết bị bên trong, sau đó xoay người rời đi.


Đợi đến khi cô đi ra thì Chu Duệ Trạch đã ở trong phòng ngủ của anh rồi, bên trong phòng khách còn mở một chiếc đèn nhỏ ở trên tường, vừa đúng lúc để cho cô nhìn thấy.


Có kinh nghiệm của lần trước, nên cô đi vào phòng ngủ, bên đầu giường đặt một ly sữa tươi.


Ngồi ở trên giường, cô cầm ly sữa tươi, nhiệt độ ấm áp của ly sữa truyền vào lòng bàn tay cô, cầm lòng không được cô liền chảy nước mắt.


Cô ở bên ngoài nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên có người che chở cho cô, cô không phải là người mau nước mắt, nhưng hôm nay cô lại không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.


Một đêm này cô ngủ rất ngon, không biết là do ly sửa giúp cô an thần hay là cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, nên cô ngủ rất sâu, kể từ khi chia tay với Thịnh Nhạc Dục đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy.


Tỉnh dậy, cô mở cửa phòng ra đi đến chổ để quần áo.


Cô khẻ cười, cầm quần áo lên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.


Quần áo mặc trên người hơi lớn, tay áo sơ mi cô phải cuốn lên, mặc quần vào, cô phát hiện quần vừa khít, cẩn thận cúi đầu nhìn, cô thấy ống quần đã dùng chỉ may lên.


Đường may rất thô, nhưng một người đàn ông làm được chuyện như vậy thì rất là thần kì rồi.


Trong lòng Quyên Tử cảm thán, đáng tiếc người đàn ông đó lại là GAY, nếu không anh sẽ làm biết bao nhiêu cô gái say đắm vì anh?


Đàn ông yêu đàn ông cũng không sao, nhưng anh lại gặp phải người đàn ông không biết quý trọng anh, thật quá đáng mà.


“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Ăn sáng xong, Chu Duệ Trạch nói.


“Không cần, tôi ngồi xe buýt trở về được rồi.” Cô đã làm phiền anh một đêm rồi, cô không muốn gây rắc rối cho anh nữa?


“Như vậy. . . . . Tôi tiễn cô.” Chu Duệ Trạch lấy ra cái áo lông đem cô bao lại, ít nhất có thể che đi bộ quần áo nam trên người cô.


“Cám ơn.” Quyên Tử không biết nói gì ngoài hai chữ cám ơn.


Hai người đi từ từ, mới sáng sớm người đi làm bằng xe buýt rất nhiều, cô không biết tại sao cô không muốn đi về nhà nhanh, mà cô chỉ muốn đi từ từ về nhà.


Chu Duệ Trạch không giận, anh đi từ từ với cô.


Chung cư quên thuộc đập vào tầm mắt của cô, tim cô chợt đau nhói, cô cuối đầu xuống bước nhanh về phía trước.


Tại sao cô lại quên chứ, cô muốn về tới nhà phải đi ngang qua nhà Thịnh Nhạc Dục?


“Cô sao vậy?” Quyên Tử đột nhiên tăng nhanh bước chân, làm Chu Duệ Trạch sợ hết hồn, vội vàng hỏi.


“Không có việc gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà. . . . . .” Quyên Tử quay đầu, nói một nữa thì cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc làm cho cô dừng lại.





Chương 12: Cám ơn anh


Hiển nhiên Thịnh Nhạc Dục không nghĩ đến mới sáng sớm đã gặp cô, hắn nhìn thấy cô ở đây thì hơi sững sờ, sau đó cất bước đi tới.


Nhìn vẽ mặt của hắn lạnh nhạt như vậy, trái tim cô như bị ai bốp chặt, đau đến thở không nổi.


Từ ngày hôm đó đến nay, cô không gọi điện cho hắn, mà hắn cũng không nói với cô lời nào, chắc hắn cảm thấy quan hệ của cô và hắn đã kết thúc rồi?


Người Quyên Tử cứng lại, nhìn hắn đang bước tới gần cô, cô tự nói với lòng mình, đi thôi, đi thôi, nhưng dường như chân cô không nghe cô sai bảo, nó cứ dặm chân tại chổ, một bước cũng không đi.


Trơ mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục đến gần, gần đến mức cô có thể ngữi được mùi nước hoa của hắn, nghe được mùi vị quen thuộc này, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.


“Cô mặc thành như vậy, là muốn. . . . . . Cho người ta biết mình rất lẳng lơ sao.” Gặp cô hắn nói ra lời nói khắc nghiệt nhất, thân thể Quyên Tử run mạnh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, sau đó ửng hồng.


Cô xoa người lại, lớn tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?”


Hắn có thể không yêu cô, có thể chia tay với cô, nhưng hắn không được phép sỉ nhục cô!


Ánh mắt Thịnh Nhạc dục lạnh lẽo mang theo sự châm chọc, nhìn cô từ đầu tới chân: “Cô mặc quần áo đàn ông đi khắp nơi, còn sợ người ta nói sao?”


Quyên Tử trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn hắn, đây là người đàn ông mà cô yêu suốt năm năm sao, trong lòng hắn chẳng lẻ cô là người không đáng tin như vậy sao?


“Chúng ta đã chia tay rồi, tôi như thế nào không cần anh quản.” Cô dùng sự kiên cường che đặt trái tim đang rỉ máu, Quyên Tử ngẩng cao đầu lên, hung hăng nói.


Cô yêu hắn, cô có thể làm tất cả vì hắn nhưng cô không cho phép hắn sĩ nhục cô.


Năm năm qua cô nhường nhịn, cô thỏa hiệp. . . . . . Cô đã làm đủ rồi!


Trong năm năm qua cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp nhưng rất tiếc mơ vẫn chỉ là mơ, cô không thể vì sợ đau khổ mà không chấp nhận sự thật, hắn căn bản không yêu cô!


“Đúng vậy, chúng ta đã chia tay rồi, vừa đúng lúc cho cô tìm một người đàn ông khác không phải sao?” Thịnh Nhạc Dục dùng giọng nói mĩa mai ám chỉ bộ quần áo áo nam trên người cô.


Lòng Quyên Tử đau đớn, cô không ngờ rằng người cô yêu sâu đậm như vậy, lại dùng lời nói cay nghiệt nhất đâm vào tim cô.


“Anh có ý gì? Anh đi tìm người phụ nữ khác, ngược lại bây giờ anh còn muốn vu khống cho tôi sao? Anh muốn tìm một lý do để anh bảo vệ ‘nhân cách cao thượng’ của anh mà thôi.” Quyên Tử cười lạnh, cô chôn chặt nổi đau trong lòng mình, dùng lời lẽ của anh nói lại anh.


“Thịnh Nhạc Dục, anh đừng tưởng anh không cần tôi, thì người khác cũng sẽ không cần tôi, họ có ánh mắt nhìn người hơn anh kìa!” Quyên Tử ngước đầu, nỗ lực trợn to hai mắt, chỉ có thể làm như vậy nước mắt của cô mới không chảy xuống được.


“Quyên Tử.” Giọng nói dịu dàng mang theo sự cưng chiều, đôi tay anh vòng qua bả vai cô, ôm cô vào lòng, “Người này là bạn trai trước của em sao?”


Bạn trai trước?


Không biết tại sao khi Thịnh Nhạc Dục nghe được những lời đó hắn cảm thấy cả người không thoải mái.


Ngước nhìn nụ cười dịu dàng như ánh mắt trời của người đàn ông này, Thịnh Nhạc Dục cảm thấy ghét người này.


“Cám ơn anh.” Chu Duệ Trạch nói cám ơn, làm cho Quyên Tử và Thịnh Nhạc Dục đều sững sờ, anh không để ý phản ứng của hai người họ, nói tiếp, “Nếu không phải anh chia tay với Quyên Tử, tôi cũng sẽ không có cơ hội này.”


“Anh. . . . . .” Thịnh Nhạc Dục tức giận đến xanh mặt, hắn chưa gặp qua người nào làm hắn ghét như thế này.


“Quyên Tử, chúng ta đi thôi, đừng làm chậm trể thời gian đi làm của em.” Chu Duệ Trạch ôm Quyên Tử, nhìn cô cười, anh gật đầu với Thịnh Nhạc Dục sau đó xoay người bước đi.


Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hai người, Thịnh Nhạc Dục giận đến phát run.


Đây rõ ràng là người phụ nữ hắn không cần, nhưng tại sao khi cô ở trong ngực của người đàn ông khác làm cho lòng hắn khó chịu đến vậy?


Lúc đầu khi hắn gặp cô hắn muốn làm người xa lạ rời đi, nhưng khi nhìn thấy quần áo nam trên người cô, hắn không nhịn được liền chê cười.


Dù là món đồ hắn không cần, hắn cũng không để cho người khác đứng trước mặt hắn làm ra vẻ.


Đang suy nghĩ hắn nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tức giận đáp: “A lô?”


“Ừ, biết.” Lạnh lùng nói xong, đóng điện thoại lại, hắn ngẫng đầu lên, thì đã không thấy bóng dáng của Quyên Tử đâu rồi.


Xoay người, bước đi thật nhanh.


Đi về nhà Liễu gia, lúc này cô mới ý thức được Chu Duệ Trạch kéo cô đi nãy giờ, làm cho thân thể lạnh lẽo của cô được ấm lên.


“Cám ơn.” Cô lúng túng nói, Quyên Tử thoát khỏi lồng ngực của anh, cô không quen cùng đàn ông thân mật, nên nhất thời không thích ứng được.


“Có thể đưa được người đẹp về nhà là vinh hạnh của tôi.” Chu Duệ Trạch khoa trương nói, chọc cười Quyên Tử, cũng hóa giải sự lúng túng của cô.


“Anh đẹp trai, tôi đi lên đây.” Quyên Tử kéo quần áo trên người, “Giặt xong tôi sẽ trả lại cho anh.”


“Chờ một chút.” Chu Duệ Trạch gọi cô lại, đôi tay thon dài của anh đưa tới trước mặt cô, cô không hiểu nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”


“Điện thoại di động.” Chu Duệ Trạch quả quyết nói.


Trong đầu Quyên Tử chứa đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa di động cho anh, nhìn anh nhận lấy, bấm vào một dãy số điện thoại, điện thoại trên người anh reo lên, ngay sau đó liền cắt đứt.


Anh đem điện thoại trả lại cho cô, Chu Duệ Trạch cười trêu chọc nói: “Cô không có số điện thoại của tôi, làm sao trả lại quần áo cho tôi? Tôi đưa số điện thoại cho cô, khi nào cần cô gọi điện cho tôi.”


Quyên Tử nở nụ cười xin lỗi, gãi gãi đầu mình.


“Được rồi, cô mau đi lên đi.” Chu Duệ Trạch thúc giục, Quyên Tử nói tạm biệt sau đó đi lên lầu.


“Quyên Tử, sao bạn trở về sớm vậy?” Phan Kỳ mới ngủ dậy cô đang làm vệ sinh cá nhân xong.


“Ừ, mình có chút việc.” Quyên Tử xong trở về phòng ngủ của mình, vừa mới đi vào, cô nghe thấy Phan Kỳ kêu lên, “Trai đẹp, trai đẹp, Quyên Tử mau nhìn!”


Hai người thuê phòng cửa sổ đều hướng ra bên ngoài, cô đi ra ngoài cửa sổ nhìn, thì thấy Chu Duệ Trạch đang ngước đầu nhìn lên, thấy cô, anh phất phất tay, cười thật tươi sau đó xoay người cất bước rời đi.


Cô thấy anh cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK