• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Không phải vui đùa


Đợi Nhiếp Nghiêu rời đi được một lúc lâu, lúc này Phan Kỳ mới phục hồi tinh thần, mới vừa rồi áp khí trong phòng quá thấp, làm cho cô không thở nổi: “Đó chính là người kia?”


“Ừ.” Hà Quyên tức giận hừ một tiếng, chán ghét nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt.


“Hà Quyên, người này không giống người hiền lành.” Phan Kỳ lo lắng nhìn Hà Quyên, mới vừa rồi cô đã nhìn ra, quần áo cách ăn mặc của người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là một người thành công trong xã hội, hơn nữa một thân khí thế này làm cho người ta hít thở không thông, tuyệt đối không phải là nhân vật nhỏ.


“Không có việc gì.” Hà Quyên cười cười không sao cả, “Biết trước anh ta sẽ không tự hủy hoại tương lai. Muốn kết hôn với phụ nữ, cũng không phải kết hôn vì yêu, coi như anh ta có tiền có thế thì thế nào?”


“Hy sinh hôn nhân của mình, nhất định là vì muốn nhà gái trợ giúp, anh ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra chuyện lúc trước.” Hà Quyên phân tích quan hệ lợi hại một phen, không biết là nói cho Phan Kỳ, hay là Chu Duệ Trạch nghe.


Nhưng, mục đích chỉ có một, đó là để cho hai người bọn họ yên tâm.


“Đi thôi.” Hà Quyên cười vỗ vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, một giây tiếp theo, tay bị anh nắm thật chặt, hơi sững sờ, ngay sau đó cũng rất thoải mái, Chu Duệ Trạch không nghĩ tới Nhiếp Nghiêu hèn hạ như vậy thôi.


Hà Quyên cũng không buông tay ra, mà nắm trở lại, để anh an tâm.


Phan Kỳ nhìn bọn họ như vậy, cũng không nói gì, sau khi tính tiền xong, ba người rời khỏi khách sạn, thuê xe chia tay.


Dọc theo đường đi, Hà Quyên vẫn nắm chặt tay Chu Duệ Trạch, yên lặng không nói gì, cũng không mở lời an ủi.


Chờ về đến nhà, sau khi Chu Duệ Trạch vào cửa, cười cười với Hà Quyên, nhẹ giọng nói ra: “Anh không sao rồi.”


“Không có việc gì là tốt rồi, về sau đi theo em sống thật tốt, ông xã.” Hà Quyên ranh mãnh nháy mắt, chọc cho Chu Duệ Trạch buông lỏng nở nụ cười, “Dạ, bà xã đại nhân!”


“Tốt lắm, đừng suy nghĩ gì cả, bà xã ra lệnh cho anh mau đi ngủ.” Hà Quyên hơi ngẩng đầu lên, vênh mặt hất hàm ra lệnh .


“Tuân lệnh.” Chu Duệ Trạch lập tức đứng nghiêm, chào một cái, chọc cho Hà Quyên phù một tiếng bật cười, Hà Quyên cười ra tiếng, Chu Duệ Trạch cũng không nhịn được nở nụ cười, hai người ở trong phòng khách cười lăn cười bò, quên sạch chuyện ở trong quán rượu.


Làm người phải nhìn về phía trước, nhớ những chuyện không vui kia làm gì?


Mấy ngày nay dọn dẹp phòng ốc khá mệt mỏi, sau khi hai người cười đùa một lúc, trở về phòng của bản thân nghỉ ngơi.


Chu Duệ Trạch nghiêng người dựa vào trên giường, đặt laptop ở trên đùi, theo thói quen nhìn một chút chuyện của công ty, đột nhiên một cửa sổ hiện ra, vừa nhìn thì thấy là tin tức của Nhiếp Nghiêu.


“Có ở đấy không?”


“?” Chu Duệ Trạch trả lời luôn luôn ngắn gọn.


“Cậu xác định Hà Quyên thật không có vấn đề gì?”


Hôm nay khi nhìn thẳng vào mắt Hà Quyên, anh cũng cảm thấy không đúng lắm, một người bình thường sẽ không sợ anh chút nào sao?


“Có chuyện gì liên quan đến cô ấy mà tớ không biết?” Chu Duệ Trạch đã sớm điều tra tất cả mọi chuyện của Hà Quyên, nếu không phải là biết cô đã có bạn trai, thì anh sẽ nhìn nhiều năm như vậy sao?


Ở bên kia, một lúc lâu Nhiếp Nghiêu cũng chưa đáp trả lại, Chu Duệ Trạch đã biết Nhiếp Nghiêu đang rối rắm cái gì, từ từ gõ từng chữ từng chữ vào: “Cậu có biết khi đối mặt với nguy hiểm, biết rõ không đấu lại, nhưng vẫn chắn ở trước mặt cường địch là người thế nào không?”


Ở bên kia Nhiếp Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trầm mặc, nhìn từng câu nói hiện lên.


“Lúc trước mọi người tránh né tớ như tránh rắn rết, cũng chỉ có cô ấy ở bên cạnh tớ… Tinh thần trọng nghĩa siêu cấp đồng cảm của phụ nữ lan tràn…”


Nhiếp Nghiêu nhìn chữ viết hiện lên trên màn hình, trầm mặc, suy nghĩ một lúc lâu mới gõ lại: “Duệ Trạch, tớ rất hi vọng cậu có thể chân chính cưới được cô ấy.”


Cách máy vi tính, Chu Duệ Trạch cong khóe môi, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng gõ bàn phím: “Cậu bức cô ấy làm gì? Cô ấy khẩn trương làm tay cũng lạnh.”


Trong lòng Nhiếp Nghiêu hồi hộp một chút, tay dừng ở trên bàn phím một chút, sau đó nhanh chóng gõ: “Vốn phải cần tớ đây làm người ác tới đột xuất mới có người bị hại là cậu, nếu không cô ấy làm sao chịu đi cùng với cậu?”


Rốt cuộc ở trong khách sạn, có phải toàn bộ nguyên nhân hay không, sợ rằng cũng chỉ một mình Nhiếp Nghiêu biết.


Anh đối với việc Chu Duệ Trạch say đắm Hà Quyên, ngoài mặt không nói gì hơn nữa còn toàn lực phi phối hợp, hôm nay, anh đúng là đang thử dò xét lòng người.


Anh cũng không thể để cho người khác nữa tổn thương người anh em của anh.


“Nhất định sẽ thành công.” Chu Duệ Trạch gõ lại, trực tipe61 nói sang chuyện khác, hai người thảo luận một ít chuyện trong công ty.


Bất tri bất giác, hai người đã nói chuyện được hia giờ, mới khép máy tính lại, đi nghỉ ngơi.


Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, đem may ngủ rất sâu rất trầm.


Sáng sớm một chút động tĩnh nhỏ khiến Chu Duệ Trạch lập tức từ trong giấc mơ giựt mình tỉnh lại, nghe tiếng cửa phòng vang lên, lập tức phân biệt được Hà Quyên đang rón rén đi lại.


Nghe bên trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, âm thanh lấy gạo, toàn bộ tiếng động đều bị Hà Quyên cố gắng áp đến mức thấp nhất, nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ không bị tiếng động làm tỉnh.


Chỉ là, Chu Duệ Trạch luôn luôn có thói quen sinh cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh lại, đó đã sớm trở thành bản năng.


Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng bay tới, Chu Duệ Trạch hít một hơi thật sâu, vùi ở trong chăn nhắm mắt lại cười yếu ớt, cảm thấy ánh nắng sáng sớm từ sau rèm cửa sổ chiếu vào, từ sàn nhà chiếu lên trên chiếc chăn, phủ kín cả người, vẫn lan vào trong lòng, ấm áp.


Thời gian từ từ trôi qua, nghe tiếng kim đồng hồ trên tường tí tách, toàn thân Chu Duệ Trạch cũng buông lỏng, lười biếng trốn ở trong chăn êm ái, không muốn động.


Đã lâu không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, trong không khí là hương thơm nhẹ nhàng, bên dưới chiếc giường mềm mại, tất cả hô hấp xung quanh đếu ấm áp, giống như là nằm trên mây phơi nắng.


Trong không khí, mùi thơm càng ngày càng đậm, Chu Duệ Trạch ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi, cuộc sống như thế anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, không nghĩ tới bây giờ anh lại thực hiện được giấc mộng đó trong cuộc sống.


Đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại bản thân, đi ra ngoài.


Bên ngoài hương thơm càng thêm nồng, làm anh động lòng: “Hà Quyên, làm cái gì mà ngon vậy?”


“Bánh trứng, cháo trứng muối thịt nạt…” Hà Quyên mặc tạp dề quay đầu lại cười một tiếng, “Anh thật đúng là may mắn, dậy vừa đúng lúc.”


Hà Quyên tự nhiên nở nụ cười, làm lòng của Chu Duệ Trạch từ từ mềm mại, cảm giác như thế, thật sự rất hạnh phúc.


Sáng sớm thức đây, có người quan tâm mình, chuẩn bị bữa sáng đơn giản lại ấm áp, có thể ngồi chung một chỗ, từ từ ăn.


“Nghĩ gì thế? Mau ăn đi.” Hà Quyên nấu cháo rất ngon, bánh trứng vàng rực trong có màu xanh lá cây của hành là cắt nhỏ, nhìn màu sắc rất đẹp mắt, bên cạnh có một con bướm nhỏ hồng hồng được cắt thành từ rau trộn.


Phối hợp với mỹ vị cháo trứng muối thịt nạc, cà rốt giòn dùng bánh trứng cuốn, phối hợp mặn với chay, vị cứng mềm tất cả đều phối hợp rất vừa vặn.


“Bà xã, anh yêu em.”


Nghe Chu Duệ Trạch nói, Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên: “Ông xã, em cũng yêu anh.”


Nhìn nụ cười của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch biết cô xem lời anh nói mới vừa rồi là đùa giỡn, nhận lấy bánh trứng bột Hà Quyên cuốn, cắn một cái, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, lại uống một ngụm cháo nóng, thẳng ấm đến trong lòng.


Anh sẽ dùng thời gian từ từ nói cho Hà Quyên, mới vừa rồi không phải là anh nói giỡn.





Chương 34: Sau khi cưới


Thời gian nghỉ kết hôn không được mấy ngày, bận rộn xong, sau khi nghỉ ngơi vài ngày, lại bắt đầu đi làm.


Hà Quyên cố ý mang theo bánh kẹo cưới đến spa, chia cho đồng nghiệp, mọi người cũng bị lây không khí vui vẻ này, cũng đều cười nói chúc mừng.


Cuộc sống vẫn như trước từng ngày từng ngày trôi qua, sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, mà Hà Quyên cũng dần thích ứng cuộc sống sau khi cưới.


Chiều tan sở, vừa ra khỏi cửa spa, là có thể thấy người quen chờ ở nơi đó, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng với cô.


Sáng sớm tan sở, về đến nhà, người nọ đã đi làm rồi, nhưng là trên bàn sẽ bày bữa sáng hợp với khẩu vị của cô, không lạnh không nóng, rất vừa vặn.


Cứ như vậy yên lặng qua hơn một tháng, làm cho Hà Quyên sẽ thường xuyên có cảm giác hoảng hốt, giống như cô kết hôn thật với người yêu, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc mà bình thường.


“Quyên Tử, hôm nay công ty có việc gấp phải làm thêm giờ, không thể đón đi đón em, sau khi tan việc tự em thuê xe về nhà. Có nghe không, không cần chen lấn trên xe buýt, không cho đi, về nhà anh muốn xem hóa đơn tiền xe.”


“Dạ, biết. Anh khoảng mấy giờ về nhà?” Hà Quyên cầm điện thoại buồn cười nói, nhưng chính cô cũng không biết, khóe môi cô giơ lên, hiện ra nụ cười hạnh phúc.


“Khoảng hơn mười giờ thôi. . . . . .” Chu Duệ Trạch nói cũng không quá khẳng định.


“Ừ, được, anh làm việc đi, ăn chút gì lót lót, đừng để cho dạ dày trống không.” Hà Quyên không yên lòng dặn dò.


“Đã biết, bà xã, bái bai.” Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt cúp điện thoại.


Hà Quyên dở khóc dở cười cúp điện thoại, người này, làm thêm giờ mà tâm tình vẫn tốt như vậy? Thật là tính tình của của đứa trẻ.


Ai sẽ ngờ tới người như vậy mà lớn hơn cô năm tuổi, ban đầu lúc ghi tên kết hôn nhìn thấy chứng minh thư của anh, cô rất kinh ngạc.


Không nghĩ tới nhìn Chu Duệ Trạch trẻ như vậy mà đã ba mươi hai tuổi rồi, cô vẫn cho là anh và cô bằng tuổi nhau, thậm chí so với cô còn nhỏ tuổi hơn một chút.


Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, kể từ sau khi kết hôn, anh cũng thoát khỏi bóng ma của Nhiếp Nghiêu, càng ngày càng sống vui vẻ, cũng để cô phát hiện, thật ra thì ann giống như một đứa bé lớn xác, luôn thích dính lấy cô.


“Này, cười gì vậy? Ông xã gọi điện thoại tới à?” Nụ cười trêu ghẹo của đồng nghiệp cắt đứt suy nghĩ của Hà Quyên, làn gương mặt cô không nhịn được mà ửng hồng, đứng dậy cười mắng: “Nói cái gì vậy?”


“Ha ha. . . . . . Còn đỏ mặt, Hà Quyên, cậu thật đúng là trong sáng mà.” Đồng nghiệp không nhịn được cười ha ha, “Kết hôn cũng sắp được hai tháng rồi, sao còn giống như tân nương tử vậy?” (cô dâu mới)


“Cậu quản tớ, hết giờ làm, không để ý tới cậu.” Hà Quyên hờn dỗi trợn mắt nhìn đồng nghiệp một cái, đeo túi lên rời đi.


Ra cửa, nhìn từng chiếc taxi lái qua trên đường, bước chân Hà Quyên chuyển hướng, đi tới siêu thị cách đó hai con đường.


Nếu làm thêm giờ, buổi tối trở về cũng không cần ăn gì nhiều, phải thanh đạm bổ dưỡng là tốt nhất.


Vào siêu thị, lựa chọn chọn lựa, rất nhanh đã chọn xong đồ, đi tính tiền, mua đồ đi ra.


Mang theo đồ, rời khỏi quầy thu tiền, vừa đúng lúc nghe có người đang gọi cô, khó hiểu quay đầu lại, thấy đồng nghiệp cũ.


“Sao cô lại tới đây?” Hà Quyên khó hiểu hỏi, spa mới của bọn họ cách nơi này rất xa, chạy tới nơi này mua đồ có phải quá xa rồi không?


“Không có việc gì làm, nên tới xem nơi này có tuyển người không?” Lời của đồng nghiệp làm Hà Quyên sững sờ, “Sao vậy? Cô từ chức rồi?”


Đồng nghiệ cười một tiếng quái dị: “Từ chức? Là thất nghiệp!”


Hả?


Thất nghiệp?


Tân Spa không phải mới mở, sao lại thất nghiệp?


“Cô cũng thông minh đấy, ở lại tiệm cũ. Làm khổ chúng tôi đây tất cả đều thất nghiệp.” Đồng nghiệp chanh chua nói, làm Hà Quyên vốn định nói lời an ủi tất cả đều nuốt vào.


Khé động khóe môi, Hà Quyên không nhanh không chậm nói: “Ta mà thật thông minh như vậy, đã sớm làm ông chủ rồi. Cô từ từ tìm đi, tôi về nhà.”


Người như vậy, luôn phát tiết oán khí của mình lên người người khác, cô không có dư thừa khí lực để đồng tình.


Xách đồ đi ra ngoài, màn hình trên vách tường trong nội thành đang phát tin tức giải trí mới nhất, bộ phim mới nào muốn phát sóng, vội vã nhìn lướt qua, Hà Quyên đi ra cửa, vẫy một chiếc taxi về nhà.


Mỗi ngày đều có người thất nghiệp, cũng có người lao vào làm việc mỗi.ngày, cũng có người bất hạnh mất đi sinh mạng, thật ra thì có thể sống vẫn là tốt nhất, ít nhất còn có hi vọng.


Hơn nữa, cuộc sống trước mắt cô làm cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất tốt.


Về đến nhà, sau khi thay quần áo, lập tức bày đồ mua từ siêu thị ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị.


Buổi tối khi đến mười một giờ, nghe ngoài cửa có động tĩnh, không đợi người bên ngoài cầm chìa khóa mở cửa, Hà Quyên cũng đã mở cửa phòng ra.


Người bên ngoài thấy Hà Quyên như vậy, hơi sững sờ, ngay sau đó chân mày cau lại: “Sao còn chưa đi ngủ?”


Nói xong, vào cửa, đóng cửa phòng lại.


“Không mệt.” Hà Quyên cười nhận lấy áo khoác của Chu Duệ Trạch.


Chu Duệ Trạch cũng không tin lời Hà Quyên nói, cô luôn luôn không thích thức khuya, dù là làm ca đêm, hơn mười giờ mới về đến nhà, sau khi vội vã rửa mặt, sẽ lập tức đi ngủ.


Hiện tại đã qua thời gian cô đi ngủ không mệt mới là lạ.


Chu Duệ Trạch biết nói gì cũng không có tác dụng, xè tay ra trước mặt Hà Quyên.


“Cái gì?” Hà Quyên kỳ quái hỏi.


“Hóa đơn xe taxi.” Chu Duệ Trạch nghiêm trang nói.


Hà Quyên buồn cười lắc đầu, vào nhà, lấy ra, vỗ vào trong tay Chu Duệ Trạch: “Nhìn đi, em thuê xe về nhà đấy.”


“Ừ, như vậy thì tốt, anh không muốn bà xã phải chen lấn trên xe buýt.” Chu Duệ Trạch thấy hóa đơn xe taxi rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười.


Thấy nụ cười cưng chiều của Chu Duệ Trạch còn có giọng nói thân mật như vậy, làm Hà Quyên một trận hoảng hốt, thiếu chút cô đã quên bọn họ là vợ chồng giả.


“Đi rửa tay, húp cháo.” Hà Quyên xoay người đi vào phòng bếp, bưng cháo ra ngoài cho Chu Duệ Trạch.


“Thơm quá, cái này nấu thế nào vậy?” Chu Duệ Trạch nếm thử một miếng, mùi thịt gà nồng đậm, đáng tiếc trong chén lại không có gì khác ngoài cháo trắng, ngay cả thịt băm cũng không thấy, nhưng mùi thơm rất lâu.


“Trước tiên luộc gà, sau khi chuẩn bị xong xuôi các loại thực phẩm khác, dùng nước luộc gà nấu cháo, như vậy ăn mới không dầu mở.” Hà Quyên cười híp mắt nói, nhìn Chu Duệ Trạch đầy mong đợi, “Ăn ngon thì ăn một chén, ăn nhiều quá đi ngủ bất sẽ không có lợi cho tiêu hóa.”


Chu Duệ Trạch nhìn chiếc nồi trong bếp một chút, theo bản năng nói một câu: “Tùy tiện làm chút gì là được rồi.”


“Như vậy sao được, làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi, trở vệ lại không ăn chút đồ dinh dưỡng ngon miệng sao được?” Hà Quyên nói như đây là chuyện đương nhiên, ngồi đối diện với Chu Duệ Trạch, “Công việc thế nào, chuyện giải quyết sao rồi?”


“Ừ, khách hàng cần hàng tương đối gấp.” Chu Duệ Trạch vừa húp cháo vừa tán gẫu với Hà Quyên.


Cứ như vậy trò truyện câu được câu không, uống cháo nóng, một ngày làm việc mệt mỏi cũng từ từ tan biến, cháo nóng không chỉ ấm thân thể, cũng không phải chỉ ấm dạ dày, mà còn ấp lòng anh.


“Đúng rồi, em vừa gặp một đồng nghiệp trước kia ở trong siêu thị.” Hà Quyên tùy ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK