• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Chuyện gì xảy ra


Tả Phỉ Bạch vừa nói như thế xong, ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục lóe lên một cái, nhưng không lên tiếng, càng không ngăn cản.


Trong lòng Chu Duệ Trạch căng thẳng, hoàn toàn hận Thịnh Nhạc Dục cái người đàn ông vô sỉ này. Vừa muốn mở miệng tiếp nhận những lời này, làm sao nghĩ đến Hà Quyên vậy mà cười mỉm mở miệng, thoải mái nói: “Đúng vậy, đã từng gặp Tả tiểu thư.”


“Nếu các vị không có chỗ ngồi, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi, nếu không tôi đem chỗ ngồi tặng cho các vị?”


Vừa nghe lời Hà Quyên nói, Chu Duệ Trạch ở trong lòng không tiếng động nở nụ cười, đúng rồi, đây mới là người phụ nữ anh coi trọng, thiện lương nhưng không hèn nhát.


Lời rất tốt, nhường chỗ ngồi, chỉ là nhường đi chỗ ngồi trong phòng ăn sao?


Ăn còn dư lại. . . . . . Thịnh Nhạc Dục cũng chính là canh thừa cơm cặn.


Trong mắt Chu Duệ Trạch hàm chứa ý cười, nhìn sang Tả Phỉ Bạch, không biết vị này có nghe ra được điều không đúng hay không.


Sắc mặt Tả Phỉ Bạch hơi đổi, có tức giận, trong giọng nói mềm mại lộ ra một cỗ cao ngạo: “Không làm phiền Hà tiểu thư, chúng ta đã sớm chuẩn bị chỗ ngồi tốt rồi.”


Chu Duệ Trạch cười thầm một tiếng, xem ra Tả Phỉ Bạch không nghe ý tứ trong lời nói của Hà Quyên.


Ăn mặc cũng tạm được, là một mỹ nhân, cũng không biết sau khi tẩy trang, có nhẹ nhàng khoan khoái tự nhiên như Quyên Tử nhà anh hay không.


Xinh đẹp nữa cũng vô dụng, không có thân xác, không có đầu óc, vẫn là Quyên Tử nhà anh tốt nhất.


“Lại nói, có thể ăn cơm ở phòng ăn của nhà hàng này, Chu tiên sinh cũng thật không đơn giản. Ngay cả Nhạc Dục cũng phải đặt chỗ trước một tháng, không biết Chu tiên sinh đặt bao lâu?” Tả Phỉ Bạch tâm cao khí ngạo hỏi, vẻ mặt kia có chỗ nào giống đang hỏi thăm, rõ ràng là đang khoe khoang.


Chân mày Thịnh Nhạc Dục không dấu vết nhíu lại một chút, Tả Phỉ Bạch không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Quyên, cũng không đại biểu cô (HQ) không có nghe được.


Dù sao hai người ở chung nhiều năm như vậy, hắn cũng hiểu đôi chút về Hà Quyên.


Đối với Tả Phỉ Bạch khoe khoang, Thịnh Nhạc Dục hiển nhiên ngăn lại, biểu hiện hắn rất rộng lượng: “Hà Quyên, nếu cô thích món ăn ở đây, lần sau tôi có thể giúp cô đặt trước cũng không cần chờ lâu như vậy rồi.”


Hà Quyên nháy mắt một cái, không hiểu hỏi: “Cần phải đặt trước sao?”


“Dĩ nhiên rồi.” Tả Phỉ Bạch vừa nhìn đã hiểu, nhất định là Chu Duệ Trạch muốn Hà Quyên vui lòng nên không nói cho cô biết, “Người bình thường nếu đặt trước, ít nhất phải nói trước ba tháng.”


Dĩ nhiên, Tả Phỉ Bạch nói lời này, không chỉ muốn thể hiện ra cảm giác ưu việt trước mặt Hà Quyên, đồng thời cũng muốn nói cho cô biết, Chu Duệ Trạch rất dụng tâm với cô.


Khiến Hà Quyền và Chu Duệ Trạch ở chung một chỗ, không nên quay lại đi tìm Thịnh Nhạc Dục.


“Ba tháng?” Thật sự Hà Quyên lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch.


Cô nhớ Chu Duệ Trạch chỉ ở trên xe gọi một cú điện thoại, làm sao lại biến thành ba tháng?


Tả Phỉ Bạch căn bản không biết rốt cuộc vì sao Hà Quyên lại giật mình kinh ngạc, cho là bị tin tức trong miệng cô ta làm cho chấn động.


Hiển nhiên, Hà Quyên quan tâm không phải là dáng vẻ hạ thấy lấy lòng của hắn, khiến Thịnh Nhạc Dục rất khó chịu. Quay đầu muốn đi đến chỗ ngồi của mình ăn cơm.


Tả Phỉ Bạch đột nhiên nói một câu: “Cuối tuần Nhạc Dục có buổi tụ hội, không biết Hà tiểu thư và Chu tiên sinh có hứng thú cũng đi hay không?”


“Tôi luôn luôn không thích những nơi ồn ào nhiều người.” Hà Quyên không cảm thấy có gì lúng túng, cô vốn không thích những nơi nhiều người, huống chi là ở chung với một ít người lạ xã giao dối trá, cô thật sự là tránh còn không kịp.


Lần này có thể xem là buổi triễn làm châu báu của Nhạc Dục, rất nhiều nhân sĩ trong nghề cũng sẽ đến,” Tả Phỉ Bạch giống như thật đáng tiếc nói.


Đối với biểu diễn của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên không nóng không vội, căn bản không bị ảnh hưởng của cô ta dù chỉ một chút.


“Nhạc Dục, anh có mang thiếp mời hay không?” Tả Phỉ Bạch ngu sao mà cam tâm rời đi như vậy, nàng phải bảo đảm Hà Quyên và Thịnh Nhạc Dục không có cơ hội hợp lại mới được.


“Tôi sao có thể mang cái này bên người?” Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, không biết suy nghĩ cái gì, nhìn Chu Duệ Trạch nói, “Nếu là ông xã của Hà Quyên, như vậy Chu tiên sinh nhất định có thể lấy được thiếp mời.”


Nói ra chính là xem thường Chu Duệ Trạch, muốn cho anh khó chịu, về phần tâm tư của Thịnh Nhạc Dục là gì, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không rõ.


Hà Quyên vừa định mở miệng phản kích lại, lại bị Chu Duệ Trạch cướp trước: “Đến lúc đó nhất định sẽ đến, xin Thịnh tiên sinh yên tâm.”


Ánh mắt hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, nhanh chóng tách ra, cứ như vậy, hai bên đều hiểu, hai người đều không vừa mắt nhau.


Đợi sau khi bọn Thịnh Nhạc Dục rời đi, làm sao Hà Quyên còn có tâm tình ăn cơm, ngồi trầm mặc một câu cũng không nói, làm cho đôi tay của Chu Duệ Trạch cũng đặt ở dưới bàn, khẩn trương nhìn chằm chằm cô.


“Sao anh phải đồng ý với hắn?” Hà Quyên trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, “Bọn họ căn bản là muốn nhân cơ hội nhục mạ anh, em nói với bọn họ một câu là được, anh sao lại nhảy vào trong bẫy của họ.”


Chu Duệ Trạch đột nhiên nở nụ cười, hỏi “Bà xã, em lo lắng cho anh à?”


“Nói nhảm.” Hà Quyên làm như chuyện đương nhiên nói, sau khi nói xong, trong lòng đột nhiên chấn động, cô làm sao… Cô nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục không phải là nên rối rắm sao?


Tại sao cô lại nghĩ tới Chu Duệ Trạch đầu tiên?


Không đợi Hà Quyên suy nghĩ ra, liền bị giọng nói hưng phấn của Chu Duệ Trạch cắt đứt suy nghĩ: “Bà xã, vẫn là em tốt đối với anh.”


Nhìn Chu Duệ Trạch giống như đứa trẻ khuôn mặt tươi cười ngây thơ hạnh phúc, làm sao Hà Quyên còn có thời gian rãnh rỗi suy tư chuyện của Thịnh Nhạc Dục.


“Bớt lời ngon tiếng ngọt đi.” Hà Quyên nũng nịu một câu, “Đừng nghĩ đến chuyện tình của Thịnh Nhạc Dục, chúng ta không để ý tới bọn họ là được.”


“Yên tâm đi, chồng em tự có chừng mực, không phải chỉ là thiếp mời sai? Dễ dàng!” Chu Duệ Trạch chẳng hề để ý cười.


“Đúng, đúng, anh bản lĩnh nhất.” Hà Quyên căn bản không để lời nói của Chu Duệ Trạch vào trong lòng, cho là anh đang nói đùa.


Dù Chu Duệ Trạch đi làm ở công ty số một số hai cũng vô ích, công ty đó cũng không phải của anh. Anh chỉ là trợ lý giám đốc của một chi nhánh, làm gì muốn đi so tài với bọn Thịnh Nhạc Dục?


Hoàn toàn là người của hai thế giới, không cần phải đồng thời xuất hiện một chỗ, cuộc sống ai đi đường nấy, rất tốt.


Nhắc tới bản lĩnh, đột nhiên Hà Quyên nhớ tới một vấn đề: “Tại sao anh chỉ gọi một cuộc điện thoại thì liền có chỗ?”


Bọn họ nói muốn đi ra ngoài ăn cơm cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, dù sao cũng không có khả năng Chu Duệ Trạch đã đặt trước ba tháng, lúc đó, đừng nói đến cưới, bọn họ có khi còn chưa biết nhau đâu.





Chương 40: Người quen


“Này, đương nhiên là có nguyên nhân của anh rồi. ” Chu Duệ Trạch nhướng lông mày, bí hiểm nhìn Hà Quyên.


Hà Quyên chớp mắt một cái, hỏi: “Đúng vậy, nguyên nhân là gì?.”


“Không phải bọn họ mới vừa nói rồi sao ? Muốn đặt trước nơi này, cũng phải xem người đó là ai.” Chu Duệ Trạch cố ý đè thấp giọng nói, chậm rãi nói.


Vốn toàn bộ nhà ăn đã rất yên tĩnh, mỗi bàn không chỉ có không gian rất lớn, còn có một chút đồ trang trí ngăn cách giữa các bàn, cố ý đảm bảo tính riêng tư của khách lại không làm chật chội.


“Thật là phải đặt trước lâu như vậy?” Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch, cô vừa rồi còn tưởng rằng bọn Thịnh Nhạc Dục ăn nói bừa bãi, tùy ý nói lung tung đến gạt cô.


Xem phản ứng này của Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ là thật sự? “Ừ, cái này thật phải xem người đặt là ai” Chu Duệ Trạch nghiêm trang nói xong, bộ dạng nghiêm túc, nhìn không ra chút đùa giỡn nào, “Nếu bình thường, khách hàng muốn đặt trước, ít nhất phải mất ba tháng. Đương nhiên, có thể có trường hợp đặc biệt, em chắc là cũng hiểu được.”


Hà Quyên gật đầu, cô cũng không phải là sống ở trong truyện cổ tích của trẻ con, đương nhiên biết thế nào là đặc quyền. Người có tiền có thế, đương nhiên có thể được đối đãi khác nhau. Cũng giống như Thịnh Nhạc Dục nói, vị này hiện tại là nhà thiết kế được mọi người săn đuổi nhất trong giới đá quý, có thể rút ngắn thời gian từ 3 tháng còn một tháng, theo Thịnh Nhạc dục giá trị con người gia tăng, thời gian thậm chí có thể càng ngắn hơn.


“Dĩ nhiên, còn có vài người quá mức đặc biệt, cho nên nhà hàng này sẽ chừa ra một vài vị trí cho những người đó.” Chu Duệ Trạch chậm rãi nói xong, ánh mắt một phút cũng không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào trên mặt Hà Quyên.


Hà Quyên có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên bàn cơm nghi ngờ nhìn Chu Duệ Trạch: “Anh đừng nói với em, anh là một trong những người có thân phận đặc biệt kia.”


Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm chỉnh lại, đưa tay sửa lại cổ áo tây trang của mình một chút, thuận tiện còn sửa sang lại cổ tay áo, vội ho một tiếng đưa tới chú ý của Hà Quyên, nhướng mày nói: “Thế nào? Không giống sao?”


Khóe môi Hà Quyên run rẩy mấy cái, thấy thế nào cũng giống như đang làm ra vẻ .


Trong lòng buông lỏng, dựa lưng vào ghế, không chút để ý nói: “Nếu anh thật sự lợi hại như vậy, cần gì tìm em kết hôn?”


Nếu thật là người có thân phận đặc biệt, có rất nhiều tiểu thư nhà giàu như tre già măng mọc muốn leo lên cành cao là anh, làm sao có thể đến phiên cô?


“Anh thích em.” Chu Duệ Trạch cười nói. Cặp mắt trơn bóng như ngọc đen tỏa sáng. Hiện tại, cũng không biết tại sao lại thành thế này, trong lòng Hà Quyên đột nhiên giật mình, có chút bối rối.


“Anh thật biết nói đùa, anh nói đi, rốt cuộc anh có thân phận gì.” Hà Quyên cố gắng áp chế rung động trong lòng, cố gắng trấn định nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm.


Không phải cô không muốn đối mặt, mà cô còn chưa làm rõ được cảm giác của mình.


Biết Hà Quyên là cố ý nói sang chuyện khác, bỏ qua cái vấn đề này, Chu Duệ Trạch tự nhiên sẽ không cưỡng ép Hà Quyên, có lúc đúng là không nên quá nôn nóng.


Ép quá mức, ngược lại sẽ dọa Hà Quyên chạy mất.


Nhìn trong mắt cô hiện lên vài tia bối rối, không phải đã nói rõ, không phải cô không có chút cảm giác nào với anh?


Tâm tình Chu Duệ Trạch vô cùng tốt, chậm rãi nở nụ cười, thân thể tiến về phía trước, giọng nói khàn khàn chậm rãi nói : “Kỳ thật, thân phận của anh không đơn giản.” Tiếng nói trầm thấp mang theo một tia dụ hoặc, làm cho người ta kìm lòng không được bị giọng nói của anh hấp dẫn.


Trong lòng Hà Quyên căng thẳng, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, tim đập như đánh trống, không khỏi phỏng đoán , chẳng lẽ, thân phận của anh thật sự rất đặc biệt? Làm sao có thể?


Nhìn cảm xúc trong mắt Hà Quyên, vẻ mặt khẩn trương, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng nở một nụ cười tao nhã cao quý, như vậy, ngược lại làm cho Hà Quyên càng thêm khẩn trương. Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, khí thế trên người Chu Duệ Trạch này thật ra rất mạnh, cảm giác giống như một vị vương giả.


“Phải không? Không đơn giản thế nào?” Hà Quyên nuốt một ngụm nước bọt, ngoài mặt duy trì chấn tĩnh, không lùi bước hỏi. Thật ra thì, có trời mới biết trong đầu cô đã muốn loạn thành một đoàn, căn bản cũng không biết phải đối mặt với thân thế hiển hách có thể xuất hiện của Chu Duệ Trạch ra sao.


Chỉ là cô có thói quen duy trì sự kiên cường bên ngoài, không lùi bước thôi.


“Thân thế của anh là…” Chu Duệ Trạch híp nửa con mắt, hơi nhếch khóe môi, chậm rãi nói. Theo lời anh nói, từng chữ bay vào trong tai Hà Quyên, đột nhiên trái tim của cô cũng khẩn trương giống như không còn đập, ngừng thở chờ mấy chữ mấu chốt phía sau.


“Món điểm tâm ngọt của quý khách.” Một giọng nói đột ngột cắt đứt lời nói của Chu Duệ Trạch, cũng làm cho không khí khẩn trương đột nhiên buông lỏng. Một cái dĩa tinh xảo xinh đẹp được đặt lên bàn ăn, phía trên là món điểm tâm nhỏ đáng yêu được tạo hình hợp lý kết hợp từ tiramisu và chocolate mousse.


“Chúng tôi không có gọi món này.” Hà Quyên rất nhanh phản ứng lại, trước tiên nói cho phục vụ biết, nhà hàng bọn họ đưa sai chỗ rồi.. Vốn bữa cơm này đã khiến Chu Duệ Trạch mất rất nhiều máu, nếu lại cộng thêm một món này, chắc chắn sẽ càng thêm “Tổn thất thảm trọng”.


Hà Quyên toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho túi tiền của Chu Duệ Trạch, vốn đã quên mất thân thế “Hiển hách” như Chu Duệ Trạch làm sao lại để ý những thứ này tiền lẻ này.


” Là tôi tặng.” Nhân viên phục vụ mỉm cười, nháy mắt ranh mãnh với Hà Quyên, “Đây chắc là chị dâu rồi?”


“Hả?” Tình huống xảy ra bất ngờ, khiến Hà Quyên hoàn toàn bối rối, đây là xảy ra chuyện gì?


Cẩn thận nhìn lại, người đứng ở bên cạnh bàn cũng không mặc quần áo nhân viên phục vụ, ngược lại giống như là quản lý nhà hàng này.


“Anh là…” Đầu óc Hà Quyên vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, căn bản không có biện pháp khôi phục suy nghĩ bình thường, có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.


“Tên nhóc xấu xa, kết hôn cũng không nói cho tớ biết.” Người đàn ông cũng không có trả lời Hà Quyên, mà nhẹ nhàng đánh một quyền vào đầu bả vai Chu Duệ Trạch, cười mắng , “Lát nữa đừng quên mời tớ một chầu.”


“Đó là đương nhiên.” Chu Duệ Trạch cười thoải mái.


“Hai người từ từ dùng, tôi còn có chút việc.”


Người đàn ông nhìn Hà quyên, vuốt cằm, “Chị dâu, tôi đi trước.”


Đợi cho người đàn ông kia đi xa, lúc này Hà Quyên mới phản ứng lại, khó hiểu hỏi Chu Duệ Trạch: “Anh ta là ai vậy?”


“Bạn học.” Chu Duệ Trạch cười nhún vai, “Em nói ai mà không có bạn học, đúng không?”


Hà Quyên trừng lớn hai mắt, bộ dạng giật mình chọc Chu Duệ Trạch cười vui vẻ, giải thích: “Những vị trí đặc biệt được chừa ra, không phải mỗi ngày đều có người, rất nhiều khi phải để trống, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cho nên. . . . . .”


Hà Quyên đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Duệ Trạch, trong mắt hiện lên mỉm cười.


“Cho nên…” Chu duệ trạch mở hai tay ra, vô tội nói, “Ai mà không có người quen chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK