• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Tài xế miễn phí


“Đúng là, ai mà chẳng gặp phải mấy tên cặn bã trước khi gặp được tình yêu chân chính của mình? ” Phan Kỳ nặng nề vỗ vai Hà Quyên, “Đợi đến khi cậu gặp được người đàn ông tốt, đám chị em nhất định sẽ ghen tỵ với cậu.”


“Để sau hãy nói, gần đây tớ không có tâm trạng.” Hà Quyên hiểu ý của Phan Kỳ, cô cũng nói ra mà không dấu giếm cảm nhận của bản thân, “Trước cứ từ từ.”


Cô còn chưa có lợi hại đến mức vừa mới chia tay người yêu liền tiếp nhận tình cảm của người khác.


Nhanh như vậy, cô không làm được.


“Khó khăn lắm mới được thoải mái một chút, tớ muốn hưởng thụ thật tốt.”


“Cũng được, đừng quên lúc không đi làm, chúng ta sẽ đi dạo phố đấy.” Đương nhiên Phan Kỳ sẽ không miễn cưỡng Hà Quyên, vết thương đó chỉ có thể từ từ trị liệu theo thời gian.


“Được rồi, Phan Kỳ đại tiểu thư của tôi, nhanh đi ngủ đi. Cậu thức đêm mà làm hư da thì tớ không bồi thường nổi.” Hà Quyên cười ha hả, đẩy Phan Kỳ tới trước cửa phòng ngủ của cô ấy, nháy mắt ranh mãnh, “Còn nữa, ngày mai tớ còn muốn đi làm đấy.”


Phan Kỳ đẩy cửa phòng ngủ của mình, lúc này, Hà Quyên mới xoay người trở về phòng ngủ của cô, bên cạnh có người chị em tốt như vậy, đó là may mắn của cô.


Hơn nữa, cô cũng không ngĩ sẽ vì một đoạn tình yêu mà trở nên sa sút.


Tự mình nghĩ thông suốt, cả đêm Hà Quyên ngủ rất ngon giấc.


Sáng sớm hôm sau, ăn đồ ăn sáng Phan Kỳ mua, đến hơn chín giờ mới đi đến tiệm spa.


Chỗ làm của cô cũng có chỗ tốt, thời gian làm viếc trái với những người sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ mới về, buổi sáng không cần đi làm quá sớm, cô có thể ngủ nướng.


Đi vào tiệm, giống như mọi ngày cô thay đồng phục liền bắt đầu làm việc, bận rộn cho đến trưa, buổi trưa cơm nước xong, buổi chiều sau khi tiếp đãi xong một vị khách hàng, vừa ra khỏi phòng liền phát hiện không khí xung quanh khác thường.


Nhìn xung quanh một chút, sắc mặt đồng nghiệp đều căng thẳng.


“Có chuyện gì vậy?” Hà Quyên đi đến hỏi đồng nghiệp mới tới.


“Vừa rồi có khác hàng khiếu nại làm kinh động đến giám đốc.” Đồng nghiệp nhỏ giọng nói, hiển nhiên còn chưa hết kinh sợ.


Hà Quyên cũng sợ hết hồn, có thể kinh động đến giám đốc, nhất định là người có lai lịch không nhỏ.


Mặc dù tiệm của bọn họ không phải là spa cao cấp nhất thành phố nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ, bình thường cũng có một ít người có tiền có quyền đến đây tiêu tiền, thư giãn.


Dĩ nhiên ở spa trả lương không thấp, nhưng làm việc nhất định phải cẩn thận, khách hàng ở đây không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể xong chuyện.


Sơ ý một chút sẽ bị đuổi việc ngay.


Giống như cô lần trước, cũng may là khách hàng đó rộng lượng, nếu không cô đã sớm bị đuổi việc.


Không biết lần này là ai xui xẻo như vậy?


Đang suy nghĩ, thấy giám đốc cúi đầu, khom lưng, mặt nghiêm túc đưa hai bộ âu phục giày da cho người rời đi, bộ dạng ân cần, làm trong lòng Hà Quyên hơi hồi hộp một chút, xem ra giám đốc cũng chọc không nổi người này.


Sau khi hai vị kia rời đi, thái độ của giám đốc xoay chuyển 180°, quay đầu về phía hai người mắng, “Bây giờ lập tức biến mất trước mắt tôi, đừng bao giờ để tôi gặp lại hai người.”


Hai người phía sau bị giám đốc mắng, sắc mặt cũng thay đổi, cẩn thận nghe thì chỉ là đuổi bọn họ đi, hai người bọn họ chạy đi dọn đồ không ngừng.


Hà Quyên nhìn hai người kia,loáng thoáng có chút ấn tượng, lúc đầu chuyện xảy ra với cô, bọn họ đứng ở một bên nói mát.


Xem ra bọn họ gặp phiền toái cũng không nhỏ.


Không có hứng thú muốn biết nguyên nhân, hậu quả, Hà Quyên thờ ơ, tiếp tục tiếp đãi khách hàng kế tiếp.


Đối với những người thích chê cười người khác, cô không có tốt bụng đến mức mà đồng tình với họ.


Xem ra, ông trời đối với mọi người đều rất công bằng.


Cô vừa chia tay với Thịnh Nhạc Dục, cuộc sống không thuận lợi, nhưng lập tức cô đã được bù đắp về mặt công việc.


Tất cả những người cô nhìn không vừa mắt đều đã rời đi, đây cũng là một chuyện vui.


Thật ra thì, bọn họ có không rời đi thì cô vẫn sẽ làm việc ở đây, bởi vì cô cần công việc có tiền lương không ít ở đây. Làm việc ở đây nhiều năm như vậy, cô cũng không muốn vì tâm trạng không tốt mà kích động.


Chỉ cần, gặp phải đồng nghiệp không thích, tânh lực tránh là được.


Nhưng không ngờ, tất cả bọn họ đều rời đi, đây đúng là miềm vui bất ngờ.


Giữ vững tinh thần tốt đẹp đến khi hết giờ, giật giật cánh tay ê ẩm, Hà Quyên ra khỏi tiệm về nhà.


Lúc này đã không còn xe buýt mà bình thường cô đi về.


Vừa mới đi đến ven đường, một chiếc xe hơi từ từ dừng lại bên cạnh Hà Quyên, cửa sổ xe kéo xuống, người bên trong nhìn cô cười rực rỡ, “Quyên Tử!”


Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch cười: “Sao anh lại ở chỗ này?”


“Anh đi ngang qua….” Chu Duệ Trạch nói xong, có chút chột dạ, cụp mắt xuống, sau đó cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Hà Quyên, “Anh cố ý tới đón em.”


Hà Quyên sững sờ, nhìn Chu Duệ Trạch vốn cẩn thận tránh né, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn cô, muốn biết suy nghĩ của cô, Hà Quyên nhìn thấy thiếu chút nữa không nhìn được cười, mở cửa xe ra ngồi vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn.


“Anh không biết em tan việc lúc mấy giờ, chẳng may em đã về từ sớm, thì không phải anh đã uổng công đợi rồi à.” Hà Quyên buồn cười nói.


“Anh đã đợi từ lúc năm giờ, sẽ không bỏ cuộc….”


Lời nói của Chu Duệ Trạch làm động tác thắt dây an toàn của Hà Quyên dừng lại, ngay sau đó cô cài nốt dây nịt an toàn, cẩn thận lắng nghe giọng nói có chút thấp thỏm của Chu Duệ Trạch, “Trừ khi hôm nay em không đi làm, nếu không anh nhất định sẽ đợi được.”


Thật sự Chu Duệ Trạch không nói láo, ngay cả khi anh biết Hà Quyên tan làm lúc mất giờ, nhưng anh vẫn tới từ lúc năm giờ.


Ở nhà dùng máy vi tính, cả ngày bận bịu công việc, cũng không ngồi được nữa, trong lòng có một giọng nói thúc giục anh đi đến bên ngoài câu lạc bộ.


Anh yêu Hà Quyên rất nhiều năm rồi, bởi vì bên cạnh cô luôn có Thịch Nhạc Dục, cho nên anh không nghĩ muốn phá hư tình cảm của Hà Quyên.


Thật ra với năng lực của anh, tuỳ tiện dùng chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể làm bọn họ chia tay.


Nhưng anh không làm vậy.


Hiện tại Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên đã chia tay, anh làm sao có thể khống chế được bản thân?


Anh thật muốn trói Hà Quyên ở bên cạnh.


Nhưng không thể, anh hiểu rất rõ Hà Quyên, chỉ có thể đi từ từ từng bước một.


“Anh có thể gọi điện thoại cho em.” Hà Quyên nói xong, nhìn thấy trên mặt Chu Duệ Trạch hiện lên noãn sắc, anh ngượng ngùng thì thầm, “Anh không muốn làm chậm trễ công việc của em.”


“Hơn nữa, đã trễ thế này, em về nhà một mình không an toàn.” Chu Duệ Trạch nói xong, đột nhiên ý thức được bản thân nói như vậy không hay lắm, vội vàng giải thích, “Ý của anh là, chúng ta là bạn bè, đúng lúc anh cũng không có chuyện gì làm nên đưa em về. Thực sự anh không có ý gì khác.”


Bộ dạng Chu Duệ Trạch tay chân luống cuống chọc Hà Quyên nở nụ cười nhẹ, nghe được cô cười, Chu Duệ Trạch lo lắng nhìn cô, không biết cô cười là có ý gì.


“Em hiểu, Duệ Trạch là bạn của em, cho nên đưa em về nhà, cảm ơn anh nhé, Duệ Trạch.” Hà Quyên cười, đôi mắt chân thành nhìn Chu Duệ Trạch, bên trong chỉ có sự thẳng thắn và biết ơn.


Hà Quyên hiểu, Chu Duệ Trạch là gay cho nên bên cạnh anh không có bạn, hiện tại Nhiếp Nghiêu lại đối sử với anh như vậy, cô và anh vô tình gặp nhau, đương nhiên anh sẽ xem cô là bạn.


Có một người bạn đơn thuần như thế, Hà Quyên Không cảm thấy có gì không tốt.


Huống chi, anh bị tổn thương như vậy, cô không thể để anh bị tổn thương lần nữa trên phương diện kết giao bạn bè. Hơn nữa, cô cũng rất thích Chu Duệ Trạch ôn hoà và đơn thuần.


Anh gần đây không có việc gì làm, sau này nếu em tan làm muộn như vậy, anh có thể đến đón em không?” Chu Duệ Trạch cẩn thận nói, ánh mắt có chút sáng lên sợ Hà Quyên cự tuyệt.


“Được, vậy phải làm phiền anh rồi.” Hà Quyên cười một tiếng, sau khi cô đồng ý, nhìn toàn thân Chu Duệ Trạch liền buông lỏng, trong lòng cảm thấy buồn bã.


Người tốt như vậy, làm sao Nhiếp Nghiêu có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh?


Trong lòng Hà Quyên nghĩ gì Chu Duệ Trạch không biết, anh chỉ biết trái tim vẫn luôn thấp thỏm giờ đây có thể buông lỏng, vui vẻ đạp chân ga, “Về nhà sao?”


Bộ dạng tính trẻ con, chọc Hà Quyên nở nụ cười nhẹ, hoàn toàn không chú ý tới, nghe tiếng cô cười bên môi Chu Duệ Trạch cũng nở một nụ cười cưng chiều nhẹ nhàng.





Chương 24: Không phải tính cách của cô


Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu với nhau, Chu Duệ Trạch không có bất kỳ hành động nào khác, giống như chỉ xem Hà Quyên là bạn bè, đưa cô về đến dưới lầu an toàn, nhìn cô lên lầu, anh mới lái xe rời đi.


“Tớ nói này, Quyên Tử, người đàn ông kia có ý với cậu đúng không?” Phan Kỳ vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cửa sổ nhìn Chu Duệ Trạch lái xe rời đi, liền bắt đầu bức cung Hà Quyên.


“Đùa gì thế?” Hà Quyên cười vỗ Phan Kỳ “Anh ấy mới vừa thất tình, chúng tớ chỉ đang an ủi lẫn nhau một chút nên mới ở chung một chỗ. Hơn nữa, cậu muốn tớ bẻ một người đang bị cong lập tức thành thẳng sao?”


“Sao lại đùa? Hai người hoàn toàn có thể tiến tới mà.” Phan Kỳ không cảm thấy có vấn đề gì, “Nhìn anh ta dịu dàng săn sóc, còn biết đón cậu tan việc về nhà.”


Trước kia, cô chưa từng thấy Thịnh Nhạc Dục làm như vậy, toàn là Hà Quyên chăm sóc cho vị đại gia Thịnh Nhạc Dục kia.


“Anh ta cũng không phải đơn thuần là gay. Không phải có câu nói, em yêu anh, chỉ là ngẫu nhiên người kia là đồng tính mà thôi.” Phan Kỳ nói xong, mắt bắt đầu toả sáng, càng nói, càng cảm thấy có thể.


Không có lý do gì mà người tốt như Hà Quyên lại không gặp được bạn trai tốt.


“Phải, anh ấy rất tốt, chỗ nào cũng tốt, cũng có khả năng biến thẳng, nhưng chúng tớ tuyệt đối không có khả năng.” Hà Quyên nói xong cười ha hả, “Anh ấy cần một người con gái tốt hoặc một người đàn ông tốt, khoing phải người như tớ.”


“Cậu thì làm sao?” Phan Kỳ không thể chịu được Hà Quyên như vậy, nổi giận đùng đùng nói, “Quyên Tử nhà ta kém người khác chỗ nào?”


“Tớ à, không biết trang điểm, dáng người cũng không đẹp, cũng không biết làm nũng….”


“Được rồi, hiện tại được gọi là trang điểm sao? Còn hơn cả dịch dung rồi. Cũng không nhìn một chút, có mấy người có thể so sánh được với Quyên Tủ nhà ta? Dáng người sao có thể không đẹp? Cực kỳ chuẩn. Làm nũng cái gì? Một cô gái cố gắng tự lập như vậy biết tìm đâu ra?” Phan Kỳ không nghe được những lời này, lớn tiếng phản bác.


Nói xong, còn sợ Hà Quyên không tin,tiến lên nhéo mặt cô, “Nhìn làn da mịn màng này, mấy ai có thể so sánh được?”


Không phải Phan Kỳ thổi phồng lên, cho dù, Hà Quyên có không hoá trang cũng vẫn là một cô gái thanh tú.


“Đúng, đúng, tớ rất đẹp.” Hà Quyên cười đẩy tay Phan Kỳ ra, ấn bả vai cô, xoay người cô lại, đẩy về phía cửa phòng ngủ, “Phan đại tiểu thư của tôi, cũng hơn mười giờ rồi, cậu còn không đi ngủ sao? Ngày mai cậu còn phải đi làm đó.”


“Ừ, Quyên Tử, cố gắng lên, đàn ông tốt không thể bỏ lỡ.” Phan Kỳ bị Hà Quyên đẩy về phía trước vẫn không quên tiếp tục sự nghiệp thuyết phục.


“Đúng đúng, tớ nhất định sẽ cố gắng quyến rũ anh ấy, được rồi?” Hà Quyên giống như đang dỗ đứa bé, đẩy Phan Kỳ vào phòng của cô ấy, vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt xũng xụ xuống.


Từ từ đi trở về gian phòng của cô, đóng cửa phòng, sau bò lên giường.


Cô ở chung với Thịnh Nhạc Dục nhiều năm như vậy, nhìn hắn từ không một xu dính túi đến bây giờ đã bộc lộ tài năng, từ lúc mới bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt càng về sau càng lạnh nhạt dần, cô đã dần dần thấy rõ ràng rồi.


Thịnh Nhạc Dục không thích người con gáu như cô.


Đêm hôm đó, cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bộ dạng yếu ớt gầy tong teo, thật là vừa thấy đã thương.


Đó mới là loài hoa quý giá cần người ta tỉ mỉ che chở, mà cô chỉ là một cây cỏ dại ven đường có thể thấy ở dưới bất kỳ gốc cây nào.


Là con gái, cô quá mạnh mẽ, không sánh bằng những cô gái mềm mại.


Nhẹ nhàng động khoé môi, nỗ lục mỉm cười, chỉ có cánh nỗ lực cười, cô mới không khóc.


Thịnh Nhạc Dục lựa chọn không sai, không thể bởi vì cô cảm thấy bản thân bỏ ra quá nhiều mà muốn Thịnh Nhạc Dục dùng tình yêu để báo đáp cô.


Tình yêu không phải là đòi lấy như vậy.


Mạnh mẽ bắt lấy, không phải là yêu.


Cho nên, khi biết trái tim của Thịnh Nhạc Dục không ở trên người cô, cô sẽ khó chịu, sẽ đau lòng, nhưng coi vẫn lựa chọn buông tay.


Dây dưa không rõ, không phải là tính cách của cô.


Không muốn làm bản thân khổ sở, cũng như không muốn làm người cô đã từng yêu phải khổ sở.


Ngày ngày vẫn trôi qua, không có tình yêu thì sẽ là ngày tận thế sao?


Coi mới không không phải lad người dễ dàng bị đánh bại như vậy, cô phải sống thật tốt.


Thời gian sẽ không vì tâm trạng con người mà thay đổi tốc độ, nó vẫn tuần hoàn theo quý đạo như cũ của nó mà đi về phía trước.


Thời gian làm việc ngày thứ hai, mọi người cí cả ngày chủ nhật nghỉ ngơi nhưng cũng không thể không nâng cao tinh thần đối mặt với công việc bận dộn.


Đến giờ tan làm, từng người một đều chạy như bay rời khỏi công ty về nhà.


‘Đi bên ngoài happy, đi đến bên ngoài happy…”


Thịnh Nhạc Dục ngồi ở phía sau bàn làm việc, nghe phía ngoài huyên náo dần dần yên tĩnh lại, người bên trong văn phòng cao ốc dần đi hết, nhưng hắn vẫn không đi xuống.


Trên màn hình vi tính chậm rãi đung đưa bình bảo vệ, hắn mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.


Tiếng chuông chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc, làm hắn nhịn không được nhíu mày.


Nhìn cũng không nhìn điện thoại lấy một cái, trực tiếp nhấn nút nghe, nghĩ nói qua loa mấy câu sẽ cúp máy để hắn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.


Không biết tại sao, cuối tuần này trôi qua rất không thoải mái, giống như thiếu cái đó.


“Nhạc Dục, anh đang ở đâu?” Giọng nói nũng nịu, vừa nghe là biết chủ nhân của giọng nói này rất “xinh đẹp”, vài chữ đơn giản nhưng phải cân nhắc nhiều lần mới nói ra.


“Công ty.” Chân mày Thịnh Nhạc Dục càng thêm nhíu lại.


Thịnh Nhạc Dục trả lời đã có chút không bình tĩnh, nhưng cũng không có phá vỡ nhiệt tình của Tả Phỉ Bạch, tinh thần vẫn sung mãn như cũ hỏi, “Còn chưa tan làm sao? Em đến công ty chờ anh, lát nữa chúng ta cùng đi ăn tối, có được không?”


“Tôi mệt mỏi!” Thịnh Nhạc Dục cự tuyệt mà không hề nghĩ ngợi, nghe giọng nói của Tả Phỉ Bạch, hắn liền chán ghét, trong lòng có một ngọn lửa vô hình làm cả người hắn phiền não, không biết là lạ ở chỗ nào.


“Nhạc Dục, em mua cơm tối đến nhà anh chờ anh có được không? Mệt mỏi nữa cũng phải ăn chút gì chứ.”


Câu nói sau cùng làm hai mắt vẫn nhắm của Thịnh Nhạc Dục mở ra, câu nói ấy sao quen thuộc như vậy, giống như có người từng nói với hắn.


Bản năng nhanh hơn đại não, hắn đồng ý mà không nghĩ ngợi gì, “Được.”


Lời đã nói ra, cho dù Thịnh Nhạc Dục muốn đổi ý cũng không kịp, bởi vì Tả Phỉ Bạch vừa nghe hắn đồng ý lập tức nở nụ cười, ” Bây giờ em lập tức qua, lát nữa gặp.”


Nói xong, cũng không cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội nói chuyện, tít một cái liền cúp điện thoại.


Thịnh Nhạc Dục lấy điện thoại tư bên tai ra, con mắt sắc tối tăm nhìn chòng chọc điện thoại di động một lúc lâu, lúc này mới lười biếng đứng dậy, thu dọn đồ đạc về nhà.


Có lẽ, gần đây công việc quá mệt mỏi, về nhà ăn một chút gì và tắm nước nóng là sẽ ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK