• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Thiên Ái tức khí chạy ra khỏi Tần thị xí nghiệp, đột nhiên dừng lại trước cửa, ngẩng đầu nhìn về tầng cao nhất của tòa nhà. Trong đầu hiện lên bộ dạng của tên biến thái khi nãy , trong lòng có chút đắc ý.

Không nhịn được nguyền rủa: tên đại lợn giống! Lần này cố mà chịu đau đi nhé!

Điện thoại di động đúng lúc ấy reo lên tiếng chuông “Leng keng thùng thùng”, Đồng Thiên Ái đè xuống trò chuyện , đưa điện thoại di động lên. Phương Tình hét lên như tiếng sói tru, trực tiếp xuyên thủng màng nhĩ của nàng.

“Tiểu Tình,mình sai rồi!”

“..Ôi! … Giáo sư nói cậu tháng nầy đã dùng lý do ‘Nghỉ lễ’ này năm lần rồi?”

“Chẳng lã lại nhiều như vậy! Lão già đáng chết này! …”

Đồng Thiên Ái hiển nhiên đem chuyện vừa xảy ra quên hết không còn một mống, vừa đi vừa tám chuyện rôm rả.

Đưa tay vẫy xe tắc xi, khom lưng ngồi vào bên trong xe, nhanh chóng rời tòa nhà Tần thị .

Chỉ trong chốc lát, Quan Nghị đẩy cửa tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc . Đi tới bên cạnh Tần Tấn Dương , đem những thông tin vừa thu thap được đưa tới trước mặt hắn.

Liếc thấy trên mặt hắn có một vết bầm dài, nhíu mày.

“Mặt của anh sao lại bị như vậy?” Hiển nhiên là biết rõ rồi nhưng còn cố hỏi. Trong lòng cảm thán cô bé vừa rồi, thật là không sợ chết mà !

Tần Tấn Dương đưa tay mơn trớn khuôn mặt vừa bị thẻ vàng cạo, không đếm xỉa đến câu hỏi của hắn. Nhận lấy tài liệu trong tay hắn, cúi đầu nhìn cô bé đang mỉm cười rực rỡ trong tấm ảnh .

Tóc dài đen nhánh rẽ sang hai bên, để tự nhiên, chỉ dùng một chiếc dây cột tóc bạc màu lam thắt nhẹ ở đuôi.

kiểu dáng đơn giản cùng màu với áo trong, khiến cho cả người toát lên sức thanh xuân, hơn nữa thanh thuần. Khuôn mặt ko đánh phấn, lộ ra vẻ nghịch ngợm.

Đôi mắt to linh động , lóe lên tia giảo hoạt.

Đột nhiên nghĩ đến nụ cười mới vừa rồi của nàng , hoàn toàn làm mắt hắn choáng váng.

Tiếng Quan Nghị thâm trầm vang lên, giọng khâm phục .

“Đồng Thiên Ái, nữ, hai mươi hai tuổi, thân cao một mét sáu bốn. Đang học tại đại học nghệ thuật Đài Loan ,là sinh viên năm 3 Mẹ mất bởi tai nạn xe cộ, cha không rõ.”

“Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện ,tròn mười sáu tuổi đã bắt đầu cuộc sống một mình .”

“Luôn sống lạc quan , bạn bè cũng rất nhiều. Nghe nói cả trường đại học, từ năm nhất đến năm cuối, không có một người nào, không một người nào không nhận ra nàng đây.”

“Có nhiều bạn, nhưng là nàng không muốn thân thiết với ai. Trừ một người tên là Phương Tình.”

“Từ năm nhất trung học , thì nam sinh bắt đầu theo đuổi .Ghi chép huy hoàng nhất , là ở trường đại học, 1 sinh viên năm thứ tư ở buổi lễ tốt nghiệp tỏ tình trước rất nhiều người với nàng đáng tiếc bị nàng cho Game Over !”

“Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là,học phí ba năm đại học đều do nàng tự kiếm tiền để chi trả. Hơn nữa nàng còn là một cô bé rất hiếu thuận , nghe nói mỗi tháng đều gửi tiền cho cô nhi viện.”

Cô nhi viện? Đây là nhược điểm của nàng sao?

Tần Tấn Dương hai tay ở trong túi quần, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng vung lên, ” trong một tuần , thu mua đất cô nhi viện kia !”

*******************

 

Sau giờ ngọ, nắng vàng ươm , trên bầu trời thỉnh thoảng có đám mây trắng trôi qua lững lờ

bên trong giảng đường ,1 giáo sư tuổi trên năm mươi ,râu bạc, đang say sưa giảng về đề tài “Hành động nghệ thuật”

vị trí cuối cùng trong giảng đường , Phương Tình cầm tuần san minh tinh , nhàm chán đọc cho qua thời gian

Quay đầu liếc mắt nữ nhân đang ngủ như heo bên cạnh, trong lòng bất đắc dĩ ai thán.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giáo sư râu bạc nói một tiếng, hết giờ, sinh viên ồn ào tản ra khỏi chỗ.

“Thiên Ái! Thiên Ái?” Phương Tình đẩy nàng, lớn tiếng rống, “Trẻ nhỏ —— ngày —— yêu —— ”

Đồng Thiên Ái chợt từ chỗ ngồi nhảy lên lên, “thưa thầy, em đang … đang suy nghĩ về hành động nghệ thuật!”

Phản ứng của nàng, khiến Phương Tình dở khóc dở cười, “Thiên Ái! Bây giờ đã tan lớp !”

Nghe được câu này, Đồng Thiên Ái mới từ buồn ngủ trong trạng thái thanh tĩnh. Quét mắt một vòng nhìn giảng đường trống rỗng,hai mắt trừng lớn , vô tội nhìn Phương Tình, cộc lốc cười.

“Thiên Ái, tối ngày hôm qua cậu không ngủ à!” Phương Tình nhìn vành mắt đen sẫm của nàng , lo lắng hỏi.

Đồng Thiên Ái cúi đầu sửa sang lại trên bàn quyển sách, lơ đãng đáp.

“Tối ngày hôm qua phòng trọ Tiểu Lâm có việc, cho nên mình liền làm thay . Nói cách khác mình tối ngày hôm qua buôn bág tiền lời những hai ngày !”

Đem quyển sách bỏ vào ba lô, một tay ôm cổ tay Phương Tình , ngẩng đầu hướng về phía nàng giơ tay chữ V

“Đồng Thiên Ái! cậu …”

“Tiểu Tình, quý đại ca tới!” Đồng Thiên Ái mắt liếc thấy người tới, một đôi mắt trán phóng tia sáng. Giống như là nhìn thấy cứu tinh, hưng phấn mà rống to.

“Lại muốn nói sang chuyện khác sao?”

“Hướng Phàm đi Anh quốc tiếp nhận huấn luyện muộn ba tháng, bây giờ còn sai mười ngày, hắn làm sao trở lại.”

“Lại muốn dùng chiêu này lừa gạt mình ? Mong cậu tìm chiêu nào đặc biệt chút! mình mới không biết…”

Phương Tình trừng mắt liếc nàng, làm bộ quay đầu nhìn lại. Lời nói chưa ra khỏi miệng, bỗng nhìn thấy hình ảnh Hướng Phàm trước mắt

Anh mặc bộ trang phục Tây Âu màu đen, cà vạt nới rộng trên cổ áo, bộ dạng phong trần mệt mỏi , hiển nhiên là vừa xuống phi cơ.

tuấn nhan như ngày thường , có chút xấu hổ mỉm cười.

Hướng Đồng Thiên Ái gật đầu, tầm mắt rơi trên người Phương Tình .

Đồng Thiên Ái thấy mặt Phương Tình ngây ngốc, đem đẩy nàng Về phía Quý Hướng Phàm. Vội vàng chạy xa, quay đầu lại nhìn hai khuôn mặt đều đỏ hồng, cố ý nháy mắt

“Quý đại ca, bây giờ trịnh trọng đem gửi cho anh : đồ” của ta !”

trừng hai mắt, “Anh có muốn hay không kiểm hàng, xem một chút có phải hay không đầy đủ không sứt mẻ nha?”

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi giảng đường, nghe xa xa tiếng giận quát lớn .

Đồng Thiên Ái ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong lòng bỗng nhiên có chút không vui. Khí trời tốt như vậy, thật là thích hợp nói chuyện yêu đươn a!

Cúi đầu nhìn đồng hồ, “Hỏng bét! Bị muộn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK