• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhìn cái này cậu có phải cũng động tâm hay không ?” Phương Tình vẻ mặt tò mò hỏi

Đồng Thiên Ái không có đem lời nói của Phương Tình lọt tai , đôi mắtmở to nhìn chằm chằm ba chữ “Tần Tấn Dương” ,tức không chịu nổi mà nghiến răng nghiến lợi. Tay cầm lấy tờ báo đột nhiên đem tờ báo vò thành một nắm.

Cả người cũng vọt từ trên ghế nhảy dựng lên, quanh thân phát ra một ngọn lửa hừng hực, tưởng chừng có thể thiêu trụi mọi thứ.

“Biết là ai, tự chủ động xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Đồng Thiên [size=150]Ái lẩm bẩm tự nói, lập lại một lần.

Quả là một tên nam nhân đáng ghê tởm, tại sao hắn dám chụp hình nàng!

Nhất định là hắn thừa lúc nàng đang ngủ say mà chụp trộm!!

Hắn là tên biến thái thích quay lén sao? Sao lại có loại người mang trên mình cái sở thích biến thái này nhỉ?

Đúng là cái số con rệp!

Đương đâu đi chọc tới hắn! Cái đồ quỷ hẹp hòi!

Bây giờ phải làm sao đây giời? Đồng Thiên Ái suy tư, trong lòng âm thầm quyết định, phải làm bất cứ giá nào để hắn không đem ảnh nàng đi rêu rao trên cái đất Đài Loan này.

Trước hết, đi tìm hắn thương lượng!

Càng nghĩ càng tức giận a~, giơ cao ý chí, nhất định nhất định, nàng sải chân bước về phía trước.

“Thiên Ái, cậu đi đâu vậy!” Phía sau giọng nói Phương Tình mang theo điểm kinh ngạc truyền đến.

Đồng Thiên Ái cũng không quay đầu lại nói, “Tiểu Tình, mình đột nhiên nhớ tới có chút việc,mình đi trước a!”

Phương Tình đứng tại nguyên chỗ nhìn nàng dần dần đi xa, giậm chân, “Nhưng là buổi chiều còn có lớp mà!”

“Cậu thay tớ xin nghỉ bệnh,như cũ nhé!” Đồng Thiên Ái thanh âm nghênh ngang vang lên,khiến người đi đường nhất tề quay đầu lại.

Phương Tình nhận được mọi người nhìn chăm chú nhìn mình, vội vàng cầm lấy tờ báo che mặt, nhỏ giọng oán trách, ” Thiên Ái đáng chết này, trên đường lại làm chuyện thế này! Còn để cho người ta sống hay không!”

Khu vực buôn bán sầm uất nhất Đài bắc, tòa nhà cao vút vươn lên tận tầng mây

Mặt trời tựa hồ cũng lây nhiễm tức giận của cô gái, hung hăng phát uy tự đắc, toả chiếu thứ ánh nắng nóng nực khắp muôn nơi.

Mặt kính của toà nhà được ánh mặt trời chiết xạ thành sắc hồng chói mắt, khiến người qua đường không dám ngẩng đầu nhìn thẳng

Đồng Thiên Ái hùng hổ xuống xe, xông ào vào tòa nhà Tần Tại.

Người bên trong, nam nhân thì mặc âu phục đi giày da, nữ nhân thì khoá trên mình những bộ đồ công sở trang nhã đắt tiền.

Đồng Thiên Ái xuất hiện trong đại sảnh -vốn không có nhiều người, ngay khắc nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý .

Nàng thân mặc T-shirt, cộng thêm quần jean một bộ , lộ ra vẻ không hợp nhau, dễ dàng thấy được.

Quét mắt bốn phía, đem tầm mắt dừng ở một nơi, đi thẳng tới quầy phục vụ trước.

“Này cô!” Đồng Thiên Ái đứng trước quầy phục vụ, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Nhân viên đứng quầy vội vàng mỉm cười, khách sáo hữu lễ nói, “Tiểu thư,rất vui được phục vụ cô!”

Đồng Thiên Ái nghe được lời của nàng, trong lòng một trận kinh ngạc, đôi lông mày tinh tế nhất thời quấn quýt ở chung một chỗ.

Nàng nên nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn nàng nói là Tần Tấn Dương phát lệnh truy nã làm cho nàng tìm đến hắn? Nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên mở miệng như thế nào mới coi là thỏa đáng!

Cắn răng, ánh mắt khép lại, Đổng Thiên Ái hít sâu một hơi, “Tôi muốn gặp Tần Tấn Dương”

*********************

 

Cô nhân viên đứng quầy trên mặt hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng ngay sau đó khôi phục thần sắc.

Tựa hồ đối với loại chuyện này nhìn mãi nhiều thành quen, âm điệu như cũ nói, “Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không ?”

Hẹn trước sao? Với tên quay lén bỉ ổi kia con phải hẹn trước?

Đồng Thiên Ái nhíu nhíu cặp lông mày thanh tú, trên trán trong nháy mắt liền đầm đìa mồ hôi!

Có chút lo lắng , nàng ấp úng nói, “Tôi… … tôi không có hẹn trước… Nhưng là…”

“Thật xin lỗi! Tiểu thư, nếu cô không hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô vào được!” Cô nhân viên tiếp tân nói như 1 cái máy đã lập trình.

Đồng Thiên Ái vội vàng bỏ tờ báo kia ra, nuốt một ngụm nước bọt, lại đem tờ báo nhét trở về bao trong bọc.

Nàng cũng không thể chỉ vào ảnh nữ nhân kiều diễm trên tờ báo, nói cho “tiểu thư máy móc” trước mắt, nàng chính là người mà Tần tổng giám đốc muốn tìm!

Không được! Nhất định phải gặp hắn!

Hôm nay nếu không thấy hắn, nói không chừng ngày mai trên trang đầu các tờ báo lớn của Đài Loan sẽ trưng ra mặt của nàng khi ngủ mất!

Đồng Thiến Ái cười một tràng thật to, có chút quyến rũ nói, “Tiểu thư xinh đẹp , ta thực sự có chuyện rất quan trọng muốn thấy tổng giám đốc của các ngươi! Làm phiền ngươi nói với hắn một tiếng!”

Cô nhân viên tiếp tân cười , liếc nàng một cái, “Tiểu thư, tôi lặp lại lần nữa! Nếu như không hẹn trước , tôi không cách nào giúp cô gặp mặt tổng giám đốc”

Mỗi ngày đều có một tiểu nữ nhân đến tìm đến tra hỏi Tần tổng giám đốc, nàng thật là khổ quá đi mất thôi ~

Đồng Thiên Ái nhìn nàng,vẻ mặt chán ghét lớn tiếng quát lên, “Tôi cho cô biết, nhanh chóng cho tôi gặp tổng giám đốc! Bằng không, chuyện trọng đại bị này mà bị chậm trễ, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

“Này…” Cô nhân viên bị nàng uy hiếp, bộ dáng sợ sệt , không biết làm sao.

Đúng lúc đó, thang máy ” ĐINH…” một tiếng mở ra, 1 nam tử vóc người cao lớn bước ra.

Một thân âu phục hiệu Valentino màu bạc, càng tô đậm sự cường tráng tuấn mỹ ! Đáng tiếc chính là, dáng vẻ thì cường tráng, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn như tiểu hài tử.

Cái này… Thật sự là làm cho người ta không thể rời mắt nha!

Cô nhân viên liếc về mắt thấy người vừa đến, như thấy vị cứu tinh , “Tiểu thư, xin chờ một chút!” Nói xong, vội vàng chạy đến bên nam tử, sau đó đưa mắt nhìn Đồng Thiên Ái, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Đồng Thiên Ái nhìntheo bóng dáng của cô nhân viên, tầm mắt đặt ở trên người nam tử cao lớn . Nhìn hắn dần dần đến gần, cả người trong nháy mắt cương cứng tại chỗ.

Ánh mắt si mê nhìn chăm chú vào hắn, nam nhân này, thực sự…

“Tiểu thư, cô muốn gặp tổng giám đốc sao?” Quan Nghị khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Đồng Thiên Ái trực giác gật đầu, cũng là bật thốt lên, “Anh trông thật xinh đẹp a!”

“…”

Quan Nghị lúng túng hướng nàng mỉm cười, trầm mặc không nói. Đối với bản thân mình , hắn vẫn cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc .

Tuy rằng sau lưng, rất nhiều người bình phẩm về diện mạo hắn…

Nhưng người thẳng thắn như cô gái này, hắn đúng là là lần đầu tiên gặp!

Lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái mặt đỏ ửng, “Khụ ——” một tiếng, “Đúng! Là tôi muốn gặp Tần Tấn Dương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK