• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nữ tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy có người tới, thần sắc kích động, vội vàng xoay người, đem chuyện này đi bẩm báo với viện trưởng.

Với cách ăn mặc của mấy người này, nhất là diện mạo, thậm chí còn có cả vệ̣ sĩ mặc đồ đen, kể cả xe của họ nữa, tất cả đều cho thấy rằng họ rất có quyền lực a!

Nàng sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy , cũng chưa từng gặp trường hợp thế này bao giờ!

Viện trưởng của cô nhi viện có vóc dáng tiều tụy là một tín đồ theo Cơ Đốc giáo, bà mặc quần áo hai màu đen trắng kiểu nữ tu sĩ.

Khuôn mặt ôn hoà, có sắc hồng nhạt khỏe mạnh.

Hai tay gắt gao nắm cây thánh giá trước ngực , mang theo hai nữ tu sĩ nữa, xuất hiện ở trước mặtTần Tấn Dương.

“Xin chào,tôi là Từ viện trưởng của cô nhi viện. Xin hỏi các vị có chuyện gì sao?”

Quan Nghị đưa tay duỗi ra, tên vệ sĩ bên cạnh vội vàng đem hợp đồng dâng hai tay trình lên.

Anh cầm hợp đồng, đi đến trước mặt nữ viện trưởng .

Đem hợp đồng đưa cho bà, đồng thời liếc mắt nhìnTần Tấn Dương, thấy hắn không có biểu hiện khác thường.

Ánh mắt lại trở về nhìn nữ tu sĩ viện trưởng, nét mặt biểu lộ một nét cười nhạt.

“Bà là Từ viện trưởng? Xin chào! Mạo muội quấy rầy rồi! Trước tiên tôi xin giới thiệu, vị này là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Tần thị, tôi là thư kí của anh ấy – Quan Nghị. Giờ thì mời bà xem một chút hợp đồng này!”

Từ viện trưởng trên mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu, bà đưa tay tiếp nhận bản hợp đồng kia.

Cúi đầu, cầm bản hợp đồng nhanh chóng đọc liếc qua một lượt.

Giật mình ngẩng đầu, tầm mắt dao động qua lại trên hai người kia.

“Cái này…… Đây là…… Các vị…..”

Quá mức sửng sốt, Từ viện trưởng trong lúc nhất thời có điểm khó tiếp nhận!

Cái hợp đồng này, cư nhiên là giấy tờ thu mua sở hữu đất cô nhi viện Nhân Ái.

Quan Nghị tiếp tục hướng Từ viện trưởng mà tươi cười, ý muốn an ủi bà:

“Từ viện trưởng, bà không cần quá lo lắng! Như vậy đi, chúng ta đi vào bàn lại, thế nào?”

“Ngại quá! Xin theo tôi tới đây!” – Từ viện trưởng lập tức khôi phục thần sắc, nhanh nhảu nói.

Trong một gian phòng nhỏ ở cô nhi viện, ở chính giữa là bàn làm việc, còn có mấy cái ghế dựa đem ra để tiếp khách.

Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống những tia nắng lấp lánh.

Từ viện trưởng cười nhẹ xin lỗi, ý mời hai người ngồi xuống.

Trong lòng muốn làm rõ chuyện này thật nhanh:

“Như vậy, hai vị hôm nay tới đây, muốn biến cô nhi viện này thành ra cái dạng gì?”

Quan Nghị quay đầu về phía Tần Tấn Dương, chờ đợi hắn lên tiếng chỉ thị.

Ánh mắt Tần Tấn Dương đảo qua trước mặt Từ viện trưởng, dừng lại ở vách tường sau lưng bà.

Vách tường có chút ố vàng, phía trên treo vài khung ảnh chụp.Từ loại ảnh đen trắng, đến những bức ảnh có màu sắc rực rỡ.

Giống như là trí nhớ luân hồi, bắt đầu chiếu phim, đem lịch sử của cô nhi viện nhất nhất hiện ra.

Bỗng nhiên, tầm mắt hắn dừng ở bức ảnh lộ ra ở phía trên.

Ảnh chụp Đồng Thiên Ái, nàng mặc một cái váy dài màu trắng, bị một đám trẻ nhỏ quây chung quanh.

Nàng cười đến sáng lạn, ánh mắt cười híp lại, vẻ mặt hồn nhiên.

Giống như một thiên sứ xoáy vào đáy mắt Tần Tấn Dương, lập tức làm tâm hắn rung động.

Mãi một lúc lâu sau, Tần Tấn Dương mới trầm giọng nói:

“Từ viện trưởng, về chuyện đất đai ở cô nhi viện, tôi còn đang phân vân có nên hay không mua lại lúc này. Hôm nay coi như là tôi tới thị sát!”

******************

 

Ba chiếc xe hơi khởi động động cơ, mặc cho nhóm nữ tu sĩ vẫn chú mục, liền nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện.

Vầng thái dương đã chậm rãi hạ xuống, ánh tịch dương còn sót lại chiếu sáng nơi cửa kính xe màu đen, mơ hồ rọi lên hình ảnh của khuôn mặt anh tuấn mang theo phần hứng thú ngang nhiên.

Quan Nghị liếc mắt nhìn hắn, có chút đăm chiêu nói:

“Tấn Dương, chiêu này của anh thật sự là rất tuyệt !”

Tần Tấn Dương trước mắt vẫn như cũ hiện lên khuôn mặt tươi cười giống thiên sứ của Đồng Thiên Ái, hắn sắp bắt được thiên sứ này rồi!

Nghe được Quan Nghị nói, hắn không ngoái đầu, dừng lại suy nghĩ, nhìn phía trước nói.

“Hả? Ý cậu là gì?”

“Tôi biết anh cố ý không làm rõ chuyện thu mua cô nhi viện, lại nói với nữ tu sĩ viện trưởng kia là đến thị sát. Chiêu này thật sự là rất tuyệt! Cứ như vậy, Đồng Thiên Ái mà nhận được tin này, nàng tự nhiên sẽ tự tìm đến anh! Nếu anh nói thẳng chuyện thu mua, như vậy đối với Đồng Thiên Ái mà nói, ấn tượng về anh chỉ càng ngày càng tệ thêm thôi.”

Tần Tấn Dương mân thần, nhíu mày, lần này không hề đáp lại.

Quan Nghị mở ra máy tính cá nhân, ngón tay liên tục gõ bàn phím. Hai mắt nhìn dãy số dài duy nhất trên màn hình máy tính, trong lòng cũng bắt đầu chờ mong được nhìn thấy cô nàng thiếu nữ kia.

Vui sướng khi thấy người ta gặp họa, anh thở dài: Đáng thương thay cho Đồng Thiên, cô có biết mình gặp phải ai không? Bi ai a……

Tại một quán ăn nhanh ở Đài Bắc, Đồng Thiên Ái khoác ba lô, đi ra cửa, cánh cửa cảm ứng tự động mở.

Nàng ngoái đầu hướng Tiểu Lâm vẫy vẫy tay, vạn phần cảm ơn nói:

“Cám ơn cậu sớm như vậy tới thay ca cho tớ! Giờ tớ đi đây!”

“Ừ! Đi đường cẩn thận!” – Tiểu Lâm sang sảng cười nói.

Đồng Thiên Ái tản mạn trên những con đường ở Đài Bắc, hôm nay Tiểu Lâm tới nhận ca sớm ở quán ăn nhanh, hiện tại mới hơn mười giờ, nàng cư nhiên đã làm xong ca .

Khó lắm mới được rảnh một chút, hay là đi dạo phố.

Có điều hiện tại, Đồng Thiên Ái không có tâm tình mà đi hóng gió.

Từ quán ăn nhanh đi ra, bắt xe 103, khoảng mười lăm phút có thể về khu nhà của nàng. Nếu đi bộ,chỉ cần nửa giờ.

Đồng Thiên Ái đứng một chỗ, ngẩng mặt nhìn bầu trời đượm sắc thâm lam. Như thể hạ quyết tâm, nàng giơ nắm tay nhỏ bé nắm thành quyền hướng lên trên, tự nói với chính mình:

“Quyết định hôm nay đi bộ về nhà!”

Ý kiến hay!

Như vậy còn có thể giảm bớt tiền xe!

Đột nhiên di động trong ba lô phát ra “Sỉ lạp sỉ lạp” tiếng chuông, kiểu nhạc chuông khá buồn cười trong phim hoạt hình, vài người đi đường quay đầu nhìn lại.

Đồng Thiên Ái chẳng để ý xung quanh, trên mặt nháy mắt thoáng hiện ra nét tươi cười hạnh phúc.

Cái nhạc chuông phim hoạt hình này, nàng đặc biệt đặt riêng cho các cuộc gọi từ cô nhi viện.

Vì thế chỉ cần nghe một cái liền biết ngay Từ mama gọi tới .

Vội vàng ấn nút nghe, trong lòng vui vẻ.

“Dạ — Con là Thiên Ái đây ạ!”

“Thiên Ái à? Ta là Từ mama đây! Chuyện là như vậy, hôm nay……”

Bên đầu kia điện thoại, truyền đến thanh âm lo lắng của Từ viện trưởng.

Đồng Thiên Ái nắm di động, vừa nghe thấy “Tập đoàn tài chính Tần”

Ngay khắc bốn chữ được nhắc tới, trên mặt nàng lộ một trận kinh hoàng..

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK