• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió điều hoà thổi lạnh cả đêm. Nằm phía dưới đầu gió , dán một loạt tờ giấy hồng. Theo gió lạnh lay động, tờ giấy phát ra tiếng vang “Lạch tạch”

Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, xanh thẳm một màu.

“Thùng thùng ——”, tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Thiên Ái trong tiềm thức lắc đầu, cả người cuộn tròn thành một đống. Tay càng ôm chặt lấy gối ôm, đem mặt chôn sâu trong đó.

Chán ghét! Để làm phiền nàng ngủ! Còn gì quan trọng hơn việc ngủ chứ!

“Thùng thùng —— thùng thùng ——”, ngoài phòng tiếng gõ cửa vừa vang lên hai cái, ngay sau đó truyền đến giọng nam trong cao, “Thiên Ái? Thiên Ái! Em có nhà không? Em đã dậy chưa?”

Đồng Thiên Ái nhíu nhíu mày, vội tung mình.

Vẫn nghĩ đây là cái đệm mềm mại , cả người từ trên ghế salon rơi xuống. Thân thể tiếp xúc thân mật với nền gạch lạnh như băng , phát ra tiếng ”Bộp ——” .

“Ôi… Đau…” Không nhịn được oán trách, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà trào ra, trong hốc mắt đảo quanh.

Ngoài cửa, người nọ nghe thấy tiếng động lớn, liền gõ cửa “Thùng thùng đùng” , khẩn trương hỏi, “Thiên Ái? Em làm sao vậy?”

Đồng Thiên Ái ai oán thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới tỉnh bảy tám phần. Nghe thanh âm quen thuộc, giống như người máy , chợt từ trên mặt đất bò dậy.

Trời ạ! Mở cửa nhanh đi! Chạy về phía trước mấy bước, vừa dừng lại , đưa tay bối rối vuốt mái tóc .

“Tới đây! Em tới đây!”

Nàng bây giờ bộ dạng chắc chắn xộc xệch vô cùng! Tức giận đập mạnh chân, bất đắc dĩ đưa tay mở cửa.

Cửa chưa hoàn toàn mở , Đồng Thiên Ái chỉ đem cửa mở ra một nửa. Từ trong khe hở lộ ra cái đầu nhỏ, giương đôi mắt to nhìn người vừa đến.

“Bạch Minh ca!” Đồng Thiên Ái le lưỡi, trên mặt hiện lên một màu hồng phần.

Tiêu Bạch Minh mặc chiếc áo caro màu lam , quần tây vàng nhạt , cả người thần thanh khí sảng.

Trên sống mũi mang một mắt kiếng màu đen có vẻ hơi cũ kĩ, che dấu tròng mắt thâm thúy , khiến cho cả người nhìn qua càng thêm nhã nhặn, hơn nữa tràn đầy vẻ thư sinh.

“Thiên Ái! Thật ngại quá! Lần trước đã hứa sẽ dẫn em đi xem phim. Nhưng anh gần đây thật sự là bận quá , cho nên quên mất!”

“Hy vọng em đừng giận, anh đã mua vé xem phim,cuối tuần này , có được không?”

Tiêu Bạch Minh có chút xấu hổ mỉm cười, từ trong túi áo trước ngực lấy ra hai tờ vé xem phim. Khẩn trương nhìn Đồng Thiên Ái, lo lắng quơ quơ vé xem phim trong tay .

Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, mắt mở lớn, nét mặt biểu lộ nụ cười thật tươi, “Tốt quá! Cám ơn Bạch Minh ca!”

“Anh… anh đi làm trước!” Tiêu Bạch Minh nghe được câu trả lời của nàng, gương mặt giãn ra mỉm cười.

Đồng Thiên Ái nhìn anh xoay người rời đi, bỗng nhiên hét lên, “Bạch Minh ca!”

Tiêu Bạch Minh dừng bước, quay lại nhìn nàng, “Thiên Ái! Sao vậy?”

“Không có… Không có chuyện gì! Bạch Minh ca, đi đường cẩn thận nha!” Đồng Thiên Ái không dám nhìn mặt anh, tầm mắt hướng chăm chăm vào cúc áo của anh, hắc hắc cười.

****************

 

Tiêu Bạch Minh đưa tay đẩy mắt kiếng trên sống mũi , nhìn Đồng Thiên Ái cười ngại ngùng.

Sau đó xoay người, nhấn nút mở thang máy đi vào , trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt

Cho đến khi thang máy đóng lại, anh mới khẽ gật đầu chào.

Đồng Thiên Ái cả người dán lên cửa, một lúc thật lâu không có bất cứ phản ứng nào.

Bạch Minh ca hẹn nàng đi xem chiếu bóng nha! Bạch Minh ca hẹn nàng! Là hẹn hò sao? Hẳn là vậy rồi! Làm sao bây giờ !Vui quá!

Nàng không phải là không có người theo đuổi , mà càng không phải không có người thích.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít khi chú ý đến con trai. Nàng thích nam sinh đàng hoàng chín chắn, thành thực chân thật, cho nên đối với những tên tiểu nam sinh kia toàn bộ đều không nhìn tới.

Cho mãi tới bây giờ, gặp gỡ Tiêu Bạch Minh, mới biết người mình đợi chờ chính là anh

Có người, vì yêu mà phải đợi chờ. Mà có người, nhất định là vì đợi chờ người khác.

Nàng đây, thuộc về vế sau.

Nghĩ đến cuối tuần được cùng Tiêu Bạch Minh đi xem phim, Đồng Thiên Ái không nhịn được nụ cười

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng , giống như một trái táo đáng yêu. Tâm tình trở nên thật tốt, ngâm nga một bài hát.

“Hôm nay là hai mươi hai… Thứ sáu…” Đồng Thiên Ái bẻ ngón tay, tính toán thời gian

Chợt quát to một tiếng, “Cái gì! Cứ tưởng là ngày mai? Ôi ông trời ơi?”

Làm sao bây giờ! Nàng phải thật khẩn trương thôi!

Lúc đến trường học , Đồng Thiên Ái lại tới trễ rồi!

Giáo sư râu bạc dạy nghệ thuật , thầy đang liếc sổ điểm danh điểm danh, “Hồ Lam Lam… Dạ… Khán Kiến Liễu… Diêu Lượng… Dạ… Đến… Phương Tình… Dạ…”

“Đồng Thiên Ái…”

Giáo sư liên tục hô ba tiếng, không người nào đáp lại. Ông ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt học sinh, thở dài.

Tại sao lại là sinh viên này! Lần nào cũng tới trễ, mà không tới trễ thì nói dối là nghỉ bệnh! Còn luôn dùng cùng một lý do!

“Thưa thầy!”Phương Tình đột nhiên giơ tay, từ chỗ ngồi đứng lên. Thiên Ái đáng chết, lại ngủ quên!

Giáo sư hướng nàng gật đầu, cố ý nói, “Bạn Phương Tình, bạn lại tới thay Đồng Thiên Ái xin nghỉ bệnh sao?”

Phương Tình mặt có chút đỏ , ấp úng không lên tiếng, đôi mắt liếc về phía cửa. Trong lòng không ngừng mà cầu nguyện: Đồng Thiên Ái! Nhanh xuất hiện! Nếu không sẽ chết !

“Báo cáo!” Cửa chính thoáng hiện bóng dáng nhỏ gầy , tiếng con gái lanh lảnh vang lên.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đưa mắt dặt trên người nàng.

Đồng Thiên Ái hôm nay không đem tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc rong biển cứ tùy ý xõa ra rối tung .

Bởi vì lúc nãy chạy bộ ,khuôn mặt vốn động lòng người nay trở nên càng thêm hồng hồng đo đỏ. Đôi mắt thật to trong suốt, rồi lại hỗn loạn một chút ít khác thường rung động.

Sự xuất hiện của nàng, giống như 1 tinh linh đột nhiên hạ xuống nhân gian ,toả ra ánh sáng chói lòa.

“Thưa thầy! Em bị kẹt xe nên đến trễ ạ! Em xin lỗi, lần sau sẽ không đến trễ nữa!À không đúng! Không có lần sau đâu ạ!”

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Đồng Thiên Ái trưng lên khuôn mặt tươi cười. Dư quang liếc về hướng Phương Tình, ánh mắt đắc chí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK