• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Kiêm chức làm bảo mẫu

” Con?” Trình Chi Ngôn không rõ chân tướng nhìn bình sữa đột nhiên bị nhét vào trong tay mình, vẻ mặt kinh ngạc.

” A, liền trực tiếp đút cho nó thì được rồi, con trực tiếp nhét núm vú cao su của bình sữa vào trong miệng nó là được.” Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu đứng ở bên cạnh chỉ đạo kỹ thuật cho Trình Chi Ngôn tiến hành.

“…..” Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền hô hấp mềm mại, chần chừ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: ” Nhưng mà em ấy còn đang ngủ a.”

” Không có việc gì, con bé này có kỹ năng một bên ngủ một bên uống sữa, con nhét vào miệng nó, con vừa nhét nó liền uống vào.” Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóng lấy bình sữa nhét miệng cô.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến ( vạch đen).

Anh cúi đầu nhìn nhìn bình sữa trong tay, lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ đang mút ngón tay, nhưng mà vẫn làm theo dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa chần chừ nhét núm vú cao su vào trong miệng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ đang gặm ngón tay bắt đầu nhanh chóng đem ngón tay trong miệng rút ra, sau đó chu cái miệng nhỏ, há miệng mút núm vú cao su, bắt đầu uống ” Ừng ực”.

Trình Chi Ngôn chỉ nhìn bọt khí trong bình sữa không ngừng quay cuồng, chỉ khoảng chốc lát một lọ sữa tràn đầy kia đã bị Tiểu Thỏ uống hết.

Uống sữa xong Tiểu Thỏ cảm thấy thỏa mãn, hai tay buông lỏng, hoàn toàn ngủ say.

Một cái tay khác chỉ ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn cuối cùng cũng buông ra.

Trình Chi Ngôn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

” Ha ha ha ha, không tệ nha.” Mẹ Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn con trai của mình sau khi cho Tiểu Thỏ uống hết một lọ sữa bột, cười tít mắt nói: ” Nhớ năm đó cha con ngay cả bình sữa cũng không giúp đỡ mẹ một chút, nhìn thế này con so với cha con hữu dụng (có ích) hơn.”

“….” Trình Chi Ngôn không nói gì, anh cầm bình sữa trong tay đặt trên tủ đầu giường sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm ở trên tay mình đã ngủ say, thấp giọng nói: ” Em ấy ngủ rồi.”

” Không có việc gì, dì ôm nó trở về là được.” Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay đi ra ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ một phen, hai tay xốc nách cô, bế cô lên.

” Phải đi về rồi hả ? Không để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao?” Chu Nguyệt nhìn động tác thuần thục nâng Tiểu Thỏ lên của mẹ Tiểu Thỏ, vẻ mặt bỡn cợt hướng về phía bà hỏi.

” Con bé này ban đêm đi ngủ không nề nếp, nếu như nó ngủ cùng Ngôn Ngôn, không chừng sẽ va vào Ngôn Ngôn.” Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, sau khi nói lời tạm biệt cùng bọn họ liền khiêng Tiểu Thỏ về nhà.

Chu Nguyệt sau khi tiễn bước mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ liền xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con trai của mình.

Trong lòng Trình Chi Ngôn bị bà nhìn đến sợ hãi, nhịn không được mở miệng hỏi: ” Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?”

” Ha ha…” Chu Nguyệt nhìn anh cười hắc hắc, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc nói: ” Con trai, con về sau kết hôn, nhất định là người cha tốt.”

“….” Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong lời này hơi hơi ngẩn ra, trên gương mặt trắng nháy mắt hiện ra một tia không được tự nhiên.

” Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ đi, đoán chừng ngày mai bạn gái nhỏ của con vẫn sẽ tìm đến con chơi đùa.” Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn hơi có chút xấu hổ nhịn không được tiếp tục trêu chọc anh.

 

” Con biết rồi.” Trình Chi Ngôn xoay người liền đi về phía phòng mình, chỉ là sau khi đi vài bước bỗng nhiên lại ngừng lại, quay đầu nhìn mẹ mình nói: ” Trước khi con suy xét tốt, đừng nói em ấy là bạn gái nhỏ của con được không?”

 

Chương 12: Kiêm chức làm bảo mẫu (2)

” A…..Được a…” Chu Nguyệt sửng sốt một phen, gật gật đầu theo bản năng.

Trình Chi Ngôn đứng ở trên bậc thang, há miệng thở dốc dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại lắc lắc đầu xoay người trở về phòng.

Từ ngày ấy trở đi, tên Trình Chi Ngôn này trở thành tên Tiểu Thỏ mỗi ngày sau khi tỉnh lại nhớ thương nhiều nhất.

” Mẹ, con có thể đi nhà anh nước chanh chơi không?”

” Mẹ, anh nước chanh rời giường chưa?”

” Mẹ, hôm nay anh nước chanh ở nhà không?”

Mỗi ngày Tiểu Thỏ mở mắt phải hỏi một câu hỏi, nhất định là về Trình Chi Ngôn.

Mẹ Tiểu Thỏ mỗi ngày đều dở khóc dở cười thay quần áo tốt cho Tiểu Thỏ, sau đó rửa mặt bưng điểm tâm đi nhà Trình Chi Ngôn cho cô ăn cơm. Tiểu Thỏ nhất định phải dưới tình huống nhìn thấy Trình Chi Ngôn mới nguyện ý há mồm ăn cơm, nếu không nghe lời cũng chỉ nói một câu: ” Con không muốn ăn….

Sau khi cho Tiểu Thỏ ăn cơm xong, hai người Chu Linh và Chu Nguyệt liền vội vàng rời khỏi nhà đi làm.

Cha Tiểu Thỏ là quân nhân, dưới tình huống bình thường đều ở trong bộ đội, thỉnh thoảng một hai tháng mới có thể về nhà thăm hỏi các cô, mà cha Trình Chi Ngôn bởi vì nhiệm vụ nên đều ở ngoài làm việc, cho nên cũng chỉ có Chủ nhật mới có thể trở về.

Bởi vậy sau khi hai người mẹ bọn họ đi làm trong nhà cũng chỉ có hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ liền mỗi ngày đi theo phía sau Trình Chi Ngôn lắc lư, anh đi làm bài tập cô liền ngồi chồm hổm ở bên cạnh chơi ghép hình, anh đi luyện Piano cô liền nằm úp sấp ở trên bàn nghe anh đàn, anh đi vẽ tranh cô cũng liền cầm một tấm giấy ngồi ở bên cạnh ngồi ở bên cạnh vẽ bậy.

Thời gian lâu dần, mọi người trong tiểu khu đều biết hai đứa nhỏ này, ngay từ đầu mọi người còn tưởng rằng Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn về sau mới biết được đây là hai đứa nhỏ một chút quan hệ huyết thống đều không có.

Vì thế liền có người bắt đầu trêu ghẹo nói: ” Ngôn Ngôn, lại mang theo nàng dâu ra ngoài chơi à?”

” Tiểu Thỏ, chồng con có đẹp trai hay không? Chồng con đẹp trai hay là cha con đẹp trai hơn?”

” Ngôn Ngôn, có muốn để cho mẹ con sinh một em gái đáng yêu giống Tiểu Thỏ hay không?”

Mỗi lần đến lúc này, Tiểu Thỏ liền hắng giọng hướng bọn họ quát: ” Không muốn không muốn không cần sinh thêm! Anh nước chanh là của một mình con! Còn nữa, anh ấy là bạn trai con, không phải chồng con! Con còn nhỏ không thể kết hôn!”

” Ha ha ha ha….”

Những người đùa bọn họ mỗi lần đến lúc này liền phát ra từng đợt cười to.

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, anh dù sao không phải đứa bé như Tiểu Thỏ không biết những người này là vì nhàm chán nên đùa bọn họ, căn bản không phải là thật sự nói chuyện với bọn họ.

Cho nên mỗi lần anh đều túm tay nhỏ của Tiểu Thỏ yên lặng liếc mắt nhìn bọn họ một cái sau đó lập tức bỏ đi.

Thực ra đối với Trình Chi Ngôn mà nói, những chuyện này trong ngày thường cũng không tính là chuyện lớn gì, vấn đề khó khăn lớn nhất ở chỗ….. Anh hiện tại mỗi ngày đều phải dỗ Tiểu Thỏ đi ngủ.

Ngay từ đầu anh cho rằng Tiểu Thỏ sẽ giống như ngày đầu tiên, tự mình chơi sau đó liền ngủ thiếp đi, nhưng mà sự thật chứng minh là anh quá ngây thơ rồi.

Mỗi một ngày về sau, Tiểu Thỏ đều phải chui vào trong lòng Trình Chi Ngôn, hai tay vừa ôm anh vừa đề xuất các loại yêu cầu, muốn nghe hát, muốn nghe chuyện xưa, muốn Trình Chi Ngôn pha sữa sau đó cho cô uống sữa.

Mà bên trong những yêu cầu này, Trình Chi Ngôn cảm thấy nghe hát và cho cô uống sữa là đơn giản nhất, để cho anh nhức đầu là Tiểu Thỏ muốn nghe chuyện xưa.

Nghe chuyện xưa còn chưa tính, cô lại cứ đối với chuyện xưa còn yêu cầu đặc biệt khác.

Ví dụ như, khi anh nói cho Tiểu Thỏ chuyện xưa ba con heo con, Tiểu Thỏ sẽ vừa nghe vừa đề xuất yêu cầu nói: ” Em muốn nghe Tiểu Trư (heo nhỏ) màu đỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK