• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Viết thư tình (4)

Lại nhìn hai bên chung quanh một chút không có ai, thật cẩn thận nhặt lên phong thư tình đã bị nước dưa hấu thấm ướt.

Lúc trời tối, thái độ Tiểu Thỏ khác thường, không có yêu cầu ở nhà Trình Chi Ngôn để anh nước chanh cùng cô chơi, mà là sớm trở về nhà rồi.

Mẹ Tiểu Thỏ có chút hiếu kì nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện mình ngoan ngoãn ăn cơm, nhịn không được mở miệng hỏi: ” Sao thế, hôm nay không cùng anh nước chanh của con ăn cơm hả?”

” Vâng.” Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm thìa trong tay, xúc ba lần ăn hết cơm trong chén mình, ngồi ngay ngắn ở trên ghế nói với mẹ mình: ” Mẹ, con có một vấn đề muốn hỏi mẹ.”

” Vấn đề gì?” Mẹ Tiểu Thỏ vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi.

” Thư tình là cái gì?”

” Thư tình?” Mẹ Tiểu Thỏ dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn con gái mình sau đó nhịn không được cười cười nói:” Con từ chỗ nào biết cái này, thư tình sao….. Uh`m chính là một phong thư, người viết thư ở trong thư nói lời muốn nói cho người trong lòng, phong thư này tên là thư tình.”

” A……” Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật gật đầu.

” Sao thế? Con đừng nói cho mẹ là đã có tiểu nam sinh nhà trẻ viết thư tình cho con rồi nha.” Mẹ Tiểu Thỏ buồn cười nhìn cô.

” Không phải, Tiểu Thỏ lắc đầu từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phòng mình sau đó thần bí cầm một phong thư đi đến trước mặt mẹ mình nói: ” Anh quát phong nói đây là thư tình người khác cho anh nước chanh.”

Mẹ Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn phong thư trong tay Tiểu Thỏ, uh`m….. Cũng không biết tiểu gia hỏa này là từ đâu nhặt về, chữ viết mặt trên phong thư dường như đã bị nước thấm có chút thấy không rõ lắm, nhưng mà lờ mờ có thể nhận ra ba chữ ” Trình Chi Ngôn”.

” Tiểu Thỏ, tùy tiện lấy vật gì đó của người khác là rất không lễ phép.” Mẹ Tiểu Thỏ cau mày nghiêm túc nói với cô: ” Nhanh chóng đem thư trả lại cho anh nước chanh của con.”

” Nhưng mà đây là anh vứt đi a.” Tiểu Thỏ giương mắt nhìn mẹ mình nói.

” Vậy con nhặt về để làm gì?”

” Con muốn biết thư tình rốt cuộc là cái gì.”

” Cho dù là thư người khác vứt đi, cũng không thể mở ra.” Mẹ Tiểu Thỏ nhận phong thư trong tay Tiểu Thỏ, xé thư trước mặt cô, sau đó vứt vào trong thùng rác nói: ” Đây là riêng tư của người khác.”

” Riêng tư là cái gì?”

” Chính là bí mật.”

” Nhưng mà…..”

” Không có nhưng mà, mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống, hai tay vịn chặt bả vai Tiểu Thỏ, nhìn ánh mắt cô nghiêm túc nói: ” Con, cả anh nước chanh của con, các con còn nhỏ, rất nhiều chuyện rốt cuộc là có ý nghĩa gì, thật ra các con cũng không rõ, chỉ là bắt chước hành vi của người lớn mà thôi, nhưng cho dù nói như thế nào, vật gì của người khác đều không thể lấy, cho dù là vứt đi cũng không được.”

“A…” Tiểu Thỏ có chút ủy khuất gật gật đầu.

” Ngoan.” Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu xù xù của cô, đứng dậy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Thỏ đi qua đi lại trước mặt mẹ mình, trong mắt mong chờ hỏi: ” Vậy mẹ, con có thể viết một phong thư tình cho anh nước chanh không?”

” Con?” Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được hỏi: ” Con biết viết chữ sao?”

 

Chương 30: Viết thư tình (5)

Hai ngày sau đó, Trình Chi Ngôn vậy mà ở bên cạnh cái gối của mình thấy được một phong thư viết tên mình.

Phong thư bằng giấy dai, chữ viết bên trên cẩn thận xinh đẹp, viết ba chữ to Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn cầm lấy lá thư này, hai mắt khó hiểu nhìn, sau đó mở ra phong thư, từ bên trong rơi ra một tờ giấy.

Đó là tờ giấy trắng A4 cực kỳ thông thường, trên tờ giấy trắng chữ giống như gà bới, vẽ một vài đường cong lộn xộn, đường thẳng và đường cong không hề nối liền một chỗ, hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc là cái gì.

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn tờ giấy này, xoay người ra khỏi cửa hướng mẹ đang dưới lầu nấu cơm hô một tiếng: ” Mẹ, phong thư bên cạnh cái gối của con là chỗ nào tới?”

” Cái kia…… ” Mẹ Trình Chi Ngôn tắt bếp, ngẩng đầu lên hướng con trai trên lầu gào lên: ” Tiểu Thỏ viết thư tình cho con, nó đặc biệt bảo mẹ giúp nó đặt ở trên giường con.”

” Chính là cái này? Thư tình?” Trình Chi Ngôn run rẩy là rơi tờ giấy trong tay, chỉ vào trên đường cong lộn xộn nhíu mày hỏi mẹ mình.

” Ha ha, Tiểu Thỏ mới ba tuổi, cũng sẽ không viết chữ, cũng chỉ có thể vẽ tranh.” Mẹ Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ cười cười, thay con dâu mình giải thích.

“….” Trình Chi Ngôn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã: ” Mặt trên vẽ cái gì, em ấy nói cho mẹ không?”

” Có nói cho mẹ biết.” Chu Nguyệt xoa xoa hai tay ở trên tạp dề, sau đó cầm giấy trắng trong tay Trình Chi Ngôn, nghiêm trang chỉ vào bên trong một vòng tròn nói: ” Tiểu Thỏ nói cái này vòng này là con, vòng tròn bên cạnh này là nó, còn một cái vòng nó vẽ hai đứa nhỏ.”

“……” Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến.

” Còn cái khác…. Ngạch….. Nó nói mẹ không nghe không hiểu….” Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, cầm giấy trắng trong tay nhét trở lại trong tay con trai của mình, quay đầu nói: ” Mẹ tiếp tục nấu cơm, con có cái gì xem không hiểu đến hỏi Tiểu Thỏ thì tốt rồi.”

“……” Trình Chi Ngôn yên lặng cầm tờ giấy kia, nhìn hồi lâu liền trở về phòng.

Buổi tối, Tiểu Thỏ trước sau như một tìm đến Trình Chi Ngôn chơi.

” Anh nước chanh, anh nước chanh, anh nhận được thư tình em viết cho anh chưa?” Tiểu Thỏ vừa xông vào liền ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, cõi lòng đầy hi vọng hỏi han.

“…. Nhận được rồi.” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, gật gật đầu.

” Vậy anh có nhìn không?”

” Nhìn rồi.”

” Em viết được chứ?”

” ….Được…” Trình Chi Ngôn vô cùng trái lương tâm trả lời.

” Ha ha…. Sau này mỗi ngày em đều viết thư tình cho anh.” Tiểu Thỏ ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, đầu cọ xát trên người anh, suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn: ” Anh nước chanh.”

” Uh`m.”

” Phát sinh quan hệ là cái quan hệ gì a?”

” A?” Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Thỏ.

” Còn có lúc hai người hôn môi, vì cái gì một người ăn luôn miệng người kia a?”

“….”

” Còn có, em bé sinh ra như thế nào vậy?”

“…..”

” Anh nước chanh, sao anh không nói lời nào?”

“…..”

” Anh nước chanh anh có phải có chút nóng hay không, tại sao đã chảy mồ hôi rồi?”

“….” Trình Chi Ngôn đưa tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút xấu hổ cười cười với Tiểu Thỏ, sau đó không nói được một lời chạy mất dép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK