Chương 11: Huyết Cuồng Yêu Thánh
Ô Duy nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu:
– Sư tôn dặn dò muốn ta toàn lực giúp ngươi, mặc dù không giết người này cũng không sao. Nếu những huynh đệ kia ngăn ngươi thì cứ xông lên chém là được, kể cả tàn sát hết Càn Thiên Sơn cũng không sao.
Tông Du dở khóc dở cười một hồi:
– Càn Thiên Sơn ta không phải Đức Phong Thành nho nhỏ đâu, mặc dù không có thúc phụ ở đây nhưng sư tôn vẫn phải kiêng kị ba phần. Được rồi, nói sư huynh cũng không hiểu. Về phần đường đệ của ta, lần này tuy không có giết hắn, nhưng Tông Du ta sẽ không để hắn sống sung sướng. Một tên rác rưởi không tu luyện được nửa phần nội tức mà đòi làm thế tử. Chẳng lẽ thật sự để cho huyết mạch tạp chủng không tinh khiết kế nhiệm Yêu Vương chưởng khống trăm vạn Yêu tộc của Càn Thiên Sơn?
Thời điểm nói chuyện, Tông Du không biết là nhớ ra cái gì đó. Trên má phải hiện lên một vết sẹo đỏ như máu, trong mắt Tông Du cũng lộ ra vài phần hận ý khắc cốt.
-Nếu như kẻ này rơi vào tay ta, nhất định phải bắt hắn sống không bằng chết.
Ô Duy im lặng nhìn sư đệ của mình, không biết hắn có cừu hận gì với vị thế tử kia, hắn không hỏi mà cũng không thích hỏi.
Nguyên nhân hắn từ trong Long Trạch Nguyên tới đây chỉ để giết người.
Đi tới Đan Linh Sơn Lăng Vân Tông cần xuyên qua Long Trạch Nguyên đến sườn đông Vân Lục tổng cộng cần nửa tháng.
Vượt quá dự liệu là xe ngựa chạy băng băng phía trên cánh đồng hoang vu năm ngày, mãi tới gần khu vực đầm lầy vẫn rất bình an. Một mực cẩn thận phòng bị tập kích cũng không tiến đến. Chỉ có hào khí áp lực vì bão tố tiến đến càng lúc càng đậm đặc.
Sơ Tuyết càng cảnh giác đứng ở đỉnh thùng xe nghi thần nghi quỷ. Tông Thủ bình thản chịu đựng gian khổ một mực ở trong xe tu hành. Mặc dù xe ngựa ngẫu nhiên dừng lại cũng không đi ra.
Ba trăm chuôi phù đao mỏng như lá liễu đều được hắn cẩn thận quan sát tìm hiểu kỹ một lần, chỉ để lại năm cái, bên ngoài những cái khác thì giấu trong người.
Dùng tu vi hôm nay của hắn đã không thể tiến thêm một bước dùng thần nuôi nhận. Bất quá ngày ngày mang chúng trên người có thể tăng cường cảm ứng linh niệm tạo nên hiệu quả không tệ.
Những phi đao còn lại thì hắn dùng để luyện tập, không cần dùng tới nội tức, chỉ là hơi buồn tẻ khi bắn ra nhiều lần.
Dù sao nó khác với thiết mộc phi đao, sức nặng độ dày không đồng nhất, sai lầm từng chút một đều có thể lệch mục tiêu. 300 phù đao, trong đó hơn phân nửa đều là để thích ứng với khống chế thân thể của mình.
Phi đao chính thức để giết địch chỉ cần năm cái là đủ.
Cùng với năm phi đao thì còn có Tùng Văn Phong Kiếm.
Lục Thần Ngự Đao Thuật tuy là phi đao thuật. Bất quá trong đó một ít bí pháp dùng ám khí cho binh khí cũng có kỳ hiệu, chỉ cần cải biến một chút, thay hình đổi dạng là được.
Võ học niệm pháp truyền lưu trong thiên hạ thiên lưu bách mạch khó có thể tính toán. Nhưng đến cuối cùng trăm mạch thuộc về sông, vạn lưu hợp nhất. Rất nhiều đạo lý đều chung nhau.
Kiếp trước Tông Thủ đã hiểu sâu lý lẽ này, tư tưởng phóng khoáng sẽ không chịu quan niệm võ học bảo thủ trước đây trói buộc.
Mỗi ngày vào lúc sáng sớm đều dùng chân khí rót vào thân kiếm lưu chuyển suốt bốn mươi chín lần, mới có thể đình chỉ. Mỗi lần đều dùng nước trong rửa kiếm rồi bôi lên mỡ thú.
Tông Thủ gọi đây là Tẩy Kiếm Thuật, phương pháp này không phải là sáng tạo độc đáo của hắn mà là học được từ bằng hữu nổi tiếng dùng kiếm. Sau khi được hắn cải tiến thì gia nhập trở thành bộ phận Áo Nghĩa bên trong Lục Thần Ngự Đao Thuật.
Có thể tẩy trừ tạp chất, tôi rèn thân kiếm, khiến cho phù kiếm thông linh hơn.
Chỉ là vô luận phù đao phong kiếm này là sát khí do hắn cố ý chuẩn bị phòng thân nhưng kỳ thật thực sự hắn không hao tổn quá nhiều thời gian của hắn.
Trong năm ngày này, Tông Thủ càng chuyên chú tu luyện bản thân, khí hải cùng thai luân, võ tu chi môn cũng đã triệt để rộng mở.
Trong thùng xe, gió nhẹ vờn quanh, không phải từ ngoài cửa sổ mà là quyền phong Tông Thủ đánh ra, bất quá nhiều hơn nữa là ống tay áo rộng thùng thình vẫy động.
Bộ pháp kỳ dị phối hợp tiết tấu hô hấp đặc dị, Tông Thủ trong không gian không đến bốn mươi thức vuông không nhừng chạy nhảy.
Hai đấm cuồng loạn nhảy múa như cuồng phong bạo vũ, bỗng nhiên mềm nhũn không hề lực đạo, phảng phất không hề có xương.
Nhìn có vài phần quái dị, cũng chỉ một mình Tông Thủ mới có thể cảm giác được toàn bộ huyết dịch khí mạch trong cơ thể như sóng lớn đang bành trướng mãnh liệt.
Lúc đó Doãn Dương cũng nhìn ra được dị thường. Mặc dù không nhận ra có lai lịch gì cũng biết tuyệt không phải là Càn Thiên Sơn cùng Lâm Hải thư viện có khả năng có.
Sơ Tuyết thấy Tông Thủ luyện những động tác cổ quái không có gì khác những ngày trước thì chỉ cảm thấy quái dị thôi. Ngẫu nhiên trở về thùng xe cũng chỉ liếc hắn một cái không thèm để ý nữa. Bởi vì có chuyện kia nên cô bé này mấy ngày nay không dám ở một mình cùng Tông Thủ.
Nàng không biết quyền pháp cổ quái này không lâu sau ở hậu thế tên là Thai Tức Linh Quyền. Tương lai trở thành phương pháp luyện thai cao cấp nhất thuộc bí mật bất truyền của đại phái Sa Bà Giới.
Võ học có phân chi nội ngoại, tu luyện luân mạch chân khí nội công, mà bộ quyền pháp này chính là ngoại công. Hắn tự nghĩ ra Đạo Dẫn Thuật kỳ thật cũng là đồng dạng với nội ngoại công.
Trong thân luân cùng sở hữu chín luân mạch là thai luân, tức luân, tủy luân, cốt luân, huyết luân, trí luân, tạng luân, phủ luân, ngoại luân.
Mà võ giả tu hành mở thân luân, chính là quá trình Luyện Thai Tức, luyện cốt tủy, luyện tâm huyết, luyện ngũ tạng, luyện lục phủ, luyện da thịt, cuối cùng cường kiện thân thể.
Từ trong ra ngoài cho đến khi phá vỡ thân luân giao tiếp cùng Thiên Địa, quá trình sau đó là nghịch phản, mượn thiên địa Linh Năng ngoài vào trong luyện thân thể là vì địa mạch cửu luân.
Bất quá mặc dù luân mạch mở ra cũng không thể một sớm một chiều khiến cho thân thể bỗng nhiên cường kiện. Cần có thời gian chuyển dời, chậm rãi tạo ra hiệu quả, từng chút một tăng cường thể chất.
Lúc này cần ngoại lực tương trợ, một quá trình gia tốc này là nhờ ngoại công mà sinh ra.
Bộ Thai Tức Linh Quyền truyền từ Sa Bà Giới chính là luyện thai khí này, pháp môn cường căn tráng nguyên đạt trình độ cao nhất, là căn cơ vô thượng.
Luyện quyền một lát, Tông Thủ liền cảm giác giữa ngực và bụng chính mình ẩn ẩn có cảm giác ôn hòa.
Cái gọi là thai luân tức hai mươi bốn khiếu huyệt vờn quanh rốn một vòng tròn. Đó là khí chi bản nguyên điểm bắt đầu tánh mạng, đời sau nghiệm chứng đúng là như thế.
Thai Tức Linh Quyền chỉ luyện năm ngày đã có chút ít hiệu quả. Hôm qua hắn thoáng thử lực lượng của mình, không cần chân khí đã mạnh hơn gấp đôi mấy ngày trước.
Cũng không phải tất cả đều là bởi vì quyền pháp này mà còn do thân thể đặc dị, hắn kế thừa huyết mạch cao nhất không phải không có ích.
Chỉ tiếc quyền pháp này, hắn vẫn chỉ có thể luyện được một khắc thời gian.
Không lâu sau, mồ hôi Tông Thủ rơi xuống như mưa, hắn co quắp ngồi xuống trên cái giường êm ái. Thể năng suy yếu từ đầu đến cuối đều không có tăng cường dù là một tia nửa điểm.
Tông Thủ lấy một cái phi đao vuốt vuốt nó trong tay, đợi tới lúc hơi thở hổn hển đều trở lại, Tông Thủ mới đứng lên khoanh chân ngồi xuống, trong tay cầm một viên tinh thạch màu xanh lá.
Mạch huyệt phần bụng bị tổn thương, ngày hôm qua đã triệt để khỏi hẳn. Vì vạn toàn để đạt được mục đích, hắn lại tận lực kéo dài đến hôm nay, đợi tới lúc Thai Tức Linh Quyền của mình luyện đến tiểu thành, trực tiếp tác dụng đến bổn thai.
Nơi lòng bàn tay dùng phương pháp Thôn Nguyên phát lực khẽ hấp liền có một tia nguyên thôn phệ vào trong cơ thể.
Nhưng nó không đi xuống bụng mà quán chú hai vai trái phải, hôm trước lúc chạng vạng tối, hắn dùng Kim Châm Trắc Huyệt Pháp xác định một vị trí kinh ngoại kỳ huyệt đúng là Phong Chúc Linh Khiếu.
Trước là tất cả tinh khí bị chiết xuất ngưng tụ thành châm hình đâm mạnh vào trong kỳ huyệt, sau khi xâm nhập vào thì lập tức nổ tung.
Quá trình bạo lực đơn giản, lúc này Tông Thủ sớm đã quen việc dễ làm, chẳng qua là lúc Phong Chúc Linh Khiếu này mở ra, cơ hồ hắn bị mất phương hướng. Cơ bắp run rẩy không bị khống chế kịch liệt đau nhức, làm hắn hận không thể vĩnh viễn đánh mất cảm giác đau đớn hoặc hôn mê tại chỗ.
Mấy tức sau thì cường hành khôi phục, Tông Thủ lại lấy hai khối thú tinh, Thôn Thiên hóa nguyên tụ họp tinh khí còn sót lại trong cơ thể xông về phía bụng dưới.
Lập tức một cơn đau đớn không thua gì lúc nãy ập tới tập kích thần kinh toàn thân của hắn.
Sắc mặt Tông Thủ trắng bệch, liên tục hít thở sâu mấy lần, đau đớn không thấy trì hoãn.
Hắn dứt khoát không hề để ý tới, thừa dịp còn có ý thức nội thị dưới bụng có ý thức
Lần này vận dụng tinh thạch chính là mấy chục miếng phong hệ thú tinh thượng phẩm, tinh nguyên hấp thu vượt qua năm ngày trước, trong hai cái thai luân khai ra sáu cái huyệt vị. Võ giả tu hành mỗi một bước đều hơn một bước càng thêm gian nan.
Những quang điểm này trong cơ thể hắn hiện ra hình dáng, vây quanh khí hải tựa như một cái luân hoàn nho nhỏ.
Khí tuần hoàn bên trong cũng gấp đôi lúc trước.
– Lần này thương thế khá nặng, tiếp theo phải chờ tám ngày nữa mới tiếp tục được. A! Không ngờ vẫn coi thường thân thể song mạch này.
Khí lưu ở trong huyệt vẫn đang cuồn cuộn chưa thể bình tĩnh, Tông Thủ cảm nhận sâu sắc rằng nó tiếp tục không ngừng.
Ngay tại thời điểm ý thức Tông Thủ sắp mất đi, tiếp cận thời điểm hôn mê thì trong đầu bỗng dưng nổ vang một tiếng.
Trong chốc lát, vô số mảnh vỡ ký ức điên cuồng vào trong ý thức của hắn. Trước mắt liên tục không ngừng hiện lên vô số hình ảnh.
Ký ức mười ba năm ở bên trong cỗ thân thể này đều trong một sát na đó triệt để bộc phát.
Rồi sau đó những hình ảnh ký ức kia bỗng dưng định dạng. Một nam tử to lớn cao ngạo tuấn tú tuyệt luân xuất hiện ở trong ý thức của hắn, đang ôn hòa cười với hắn, khí thế bàng bạc cắn nuốt núi sông.
Đồng tử của Tông Thủ co lại nhỏ như kim châm.
Đã có ký ức mười ba năm này, hắn cuối cùng nhớ lại chủ nhân của cỗ thân thể này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Cứ tưởng phụ thân mình nhất định không có tiếng tăm gì, thì ra vị kia ở thời điểm đỉnh phong vì thí tử chi thù điên cuồng chém mười ba tên Thiên Vị Cường Nhân “Huyết Cuồng Yêu Thánh, Cửu Vĩ Thiên Hồ”.
Vô Định Linh Hoàng Quyết, trách không được mình cảm thấy quen thuộc như thế.
Tiếp theo bốn chữ Thí Tử Chi Thù thì dừng lại trong ký ức một lát, Tông Thủ bỗng dưng cười to một tiếng, thân hình nghiêng sang một bên, triệt để mất đi ý thức.
Trong tiếng cười đó, thời gian dừng lại, hai đạo nhân ảnh kẻ trước người sau nhào vào xe ngựa.
Doãn Dương vào sau mà tới trước đỡ Tông Thủ dậy, trước tiên đưa tay đè mạch đập lại.
Sau một lát, thần sắc lại giống như hỉ giống như buồn.
– Luân mạch của Thế tử đã mở, thai luân thành công!
Khi nói ra những lời này, hắn mang theo vài phần hưng phấn, vài phần thương cảm.
Tố Sơ Tuyết nhẹ thở phào nhẹ nhỏm, tiếp theo lại nghĩ tới điều gì, bình tĩnh nhìn Tông Thủ mang theo ý thương xót.
– Cổ nhân nói hổ phụ không khuyển tử, thật không lừa ta. Thế tử nghị lực hơn người, đau đớn như vậy mà cũng phải cố nén. Chỉ là lần này hắn quá hấp tấp.
Khe khẽ thở dài, Doãn Dương từ trong tay áo cẩn thận lấy ra một chai thuốc, vừa đổ một viên dược hoàn ra thì hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Doãn Dương bắn ra hàn màn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ không xa.
– Tới tốt lắm!
Ý thức dần dần tỉnh lại, đau đớn không thể chịu đựng được cũng đã lui đi.
Tông Thủ dùng hết toàn lực mới mở được mắt ra, thân thể hắn đang khôi phục cảm giác bất quá vẫn không cách nào nhúc nhích.
Mà trong bụng thì đang có một cảm giác mát lạnh thấm vào thể nội, nhờ lực lượng của viên đan dược này làm hắn thanh tỉnh lại và đè xuống khí mạch cuồn cuộn trong cơ thể.
Đưa mắt nhìn bốn phía, giờ phút này hắn vẫn ở trong thùng xe, chỉ là vân xa đã dừng lại, bốn vách tường thùng xe hiện ra một đám vân lục màu đen.
Ở giữa thùng xe là một quả cầu bằng ngọc màu tím to bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung, chậm rãi chuyển động, linh quang bắn ra bốn phía.
– Đây là lục trận? Linh Khí?
Tông Thủ giật mình, mới nhớ tới Sơ Tuyết chính là Linh Võ song tu, có đủ niệm lực khởi động Phong Bích Lục Trận này.
Chắc hẳn cỗ xe ngựa này vẫn đang lơ lửng trên không, quả cầu bằng ngọc có phẩm chất bất phàm, chính là vật mà Sơ Tuyết nói là trước khi đi phụ thân của Tông Thủ đưa cho.
Trong xe có trận pháp này bảo vệ, dù là Tiên Thiên Võ giả đích thân đến, trong nhất thời nửa khắc cũng có thể bảo vệ mạng của họ.
Cuồng Huyết Yêu thánh, Cửu Vĩ Hồ Vương khi Linh Năng bộc phát mới bắt đầu, Đông Lâm Vân Giới, Yêu tộc chỉ vẹn vẹn có mấy vị cường giả tiên thiên đã từng như những ngôi sao chói mắt rơi xuống khiến cho hậu thế phải than thở.
Chẳng biết tại sao, danh tự vốn nên chỉ biết cảm thán một phen giờ phút này Tông Thủ cảm thấy thân cận tới kỳ lạ.
Tông Thủ không biết tình hình chính mình lúc mới hôn mê rất giống như Tông Thủ chân chính “biến mất” nên khiến cho tàn hồn cộng minh, ký ức mười ba năm trước ùa vào trong óc hắn.
Chương 12: Sơ Chiến Tông Du
Thiên chi kiêu tử lại ngã xuống, những người thân cận cách xa, hắn ra sức khổ tu lại không thể làm được. Đi xa tha hương, sửa tu linh sư chi đạo nhưng ba năm sau vẫn bị coi là phế nhân, bị người người cười nhạo khinh bỉ.
Sau đó không lâu, sẽ trở thành con rối trong tay người khác rồi chịu tra tấn chết thảm trên Càn Thiên Sơn.
Đầu lâu của hắn bị Càn Thiên Sơn Yêu Vương kế nhiệm bị treo trên đỉnh núi ba tháng.
Ý thức vẫn hỗn loạn như cũ, trong chốc lát ở trong ngực và bụng hắn tràn đầy cảm giác bi phẫn, không cam lòng…
Vô luận dạng đau đớn gì mình cũng có thể chịu được, dù luyện tập gian khổ hắn cũng có thể kiên trì! Nhưng vì sao cũng không cách nào mở luân mạch?
Chính mình thật sự là phế vật? Cả đời này chỉ có thể nấp dưới cánh chim của phụ thân, để ông che chở sao?
Tuyệt không cam tâm!
Ý niệm hỗn loạn tràn ngập trong óc, Tông Thủ lắc mạnh đầu tự ngồi dậy. Khi mà cảnh sắc ngoài cửa sổ rõ nết, hai lỗ tai bị ù đi trong tích tắc này thu hết mọi thanh âm vào trong tai.
Tông Thủ cười nhẹ một tiếng, hoạt động thân thể một chút để toàn thân ấm lại, hắn chợt cầm kiếm đứng dậy gẩy quả cầu bằng ngọc ra.
Lục trận ngăn cách người bên ngoài vào trong, người khác đừng mơ tưởng tiến đến, hắn cũng đừng hòng ra ngoài.
Cũng may ở kiếp trước, hắn cũng có chút nghiên cứu phương pháp Linh Sư, phù văn lục pháp có thể coi là am hiểu.
Ngưng khí tại đầu ngón tay, hắn thôi động Linh Năng triệt để bao phủ linh quang bên ngoài cắt đứt nó.
Quả cầu bằng ngọc trước người Tông Thủ điên cuồng chuyển động, phiêu đãng mọi nơi. Đường vân màu tím trên thùng xe cũng nhạt dần.
Tông Thủ không hề đi để ý tới, hắn mang theo Tùng Văn Phong Kiếm trực tiếp bước ra ngoài nhảy xuống bên cạnh xe ngựa nhìn về phía xa.
Cánh đồng hoang vu hiện giờ đã nhiễm huyết sắc, năm sáu cái thi thể ngổn ngang chung quanh hắn.
Tà dương như máu, kền kền trên không trung xoay quanh kêu inh ỏi.
Phần lớn là thi thể ở bên cạnh thùng xe, xương cổ bị bẻ gẫy.
Bên ngoài bảy trăm bước, cuồng sa nộ khiếu, linh thảo bay tán loạn. Phụ cận cũng nằm một bóng người dáng người khô gầy tay giống như điểu bất quá thân hình hơi khác thường, chính là Ô Duy hắn đã từng thấy, mặt hắn úp sấp xuống đất đã không còn sinh cơ.
Mà gần đó, kiếm quang sáng loáng, đao ảnh như nước, cát bụi che đậy không còn thấy bóng người.
Căng mắt ra nhìn chỉ thấy ngực Doãn Dương đã bị xuyên thủng, một nửa đoạn nhận chui vào trong vết thương, dưới ánh sáng cuồng liệt của kiếm quang, đau khổ chèo chống.
Hảo một thanh liệt kiếm.
Ánh mắt hơi ngưng lại, ngay sau đó Tông Thủ lại nhìn về phía kia không xa, cô bé tai mèo cũng vết thương chồng chất.
Váy trắng như tuyết bị nhuộm màu đỏ, da thịt trắng nõn bị trúng nhiều vết thương do đao kiếm.
– Tuyết nhi!
Nhớ lại đoạn ký ức mười ba năm trước, cảnh hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư xuất hiện trước mắt.
Tất cả mọi người xem hắn là phế vật, tạp chủng, là sỉ nhục của Càn Thiên Sơn, chỉ có Tuyết nhi không rời xa hắn.
Dù là biết rõ đây là ký ức của người đã chết, mình cùng cô bé tai mèo này mới ở chung không tới nửa tháng, khóe môi Tông Thủ không khỏi nhếch lên.
Bình thường Tông Thủ có chút mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy cô bé này, hắn chỉ cảm thấy sự ấm áp.
Nụ cười đó vừa vặn hiện lên đã chuyển thành âm lệ và lạnh như băng.
Đó không phải chiến đấu mà sỉ nhục, chèo chống thân thể trọng thương một mình chiến sáu người. Bộ pháp mất trật tự, lung lay muốn ngã, tay cầm kiếm lỏng lẻo, phòng bị sơ hở chồng chất.
Mấy người còn lại phần lớn là khoanh tay đứng nhìn, mắt lộ vẻ mỉa mai. Chỉ có Tông Du như mèo vờn chuột chạy quanh người Tố Sơ Tuyết nửa trượng. Sau đó thỉnh thoảng vẽ một kiếm lên người nàng hoặc đâm ra một kiếm, khóe môi mỉm cười lộ vẻ cực kỳ khoái ý.
Cô bé tai mèo phảng phất giống như không biết tình cảnh của mình, nàng dù đứng thẳng cũng khó khăn, nhưng vẫn cố gắng lao tới đuổi theo thân ảnh của Tông Du.
Mãi tới khi cuồng phong bên cạnh xe ngựa tán đi, phong nhận trừ khử, mới định trụ thân hình mắt nhìn mà tuyệt vọng.
Tông Du cũng khẽ giật mình, bỗng dưng lùi lại mấy bước tránh sang một bên nhìn về phía Tông Thủ. Vẻ nghi hoặc chợt lóe lên rồi hắn lại cười nhẹ một tiếng.
– Đường đệ à, xem ra niệm pháp của Tuyết nhi vẫn chưa đến nơi đến chốn. Ha ha! Mới vừa rồi ta còn đang đau đầu làm sao mở Phong Bích Lục Trận ra. hiện tại ta sẽ không giết ngươi, theo ta trở về Càn Thiên Sơn được chứ? Có Du ca che chở ngươi, mặc kệ ai cũng không dám đoạt vương vị của ngươi. Bất quá Tuyết nhi này của ngươi không tệ, rất thú bị, ngươi đưa nàng cho ta….
Tông Thủ chẳng để ý tới lời Tông Du nói, thần sắc hắn chuyên chú vô cùng nhìn Tố Sơ Tuyết, phảng phất muốn khắc thật sâu những vết thương do kiếm gây ra một mảnh dài hẹp trên người nàng vào sâu trong đáy lòng.
Một bên đem từng sợi chân khí từ trong luân mạch ra rót vào trong Tùng Văn Phong Kiếm, một bên suy nghĩ không biết cảm giác giết người trong hiện thực có khác gì trong ảo cảnh giả thuyết hay không?
Trong trò chơi kiếp trước có một gia hỏa được xưng Toái Thi Cuồng Nhân, sau khi giết người rất thích hành hạ thi thể khiến cho người ta không đành lòng nhắm mắt, xú danh truyền xa.
Khi đó Tông Thủ không hiểu cảm giác đó là gì nhưng mà hiện tại hắn không tự giác, trong lồng ngực xuất hiện cảm giác vô cùng bạo ngược.
Vạn năm sau, trận chiến đầu tiên của Kiếm Hoàng Đàm Thu ở thời đại này giết đám cặn bã này.
Tông Du thật lâu không thấy Tông Thủ trả lời, cho là hắn đã bị dọa ngốc, gã không khỏi lần nữa hừ nhẹ một tiếng:
– Còn tưởng rằng ngươi những năm này có chút trưởng thành, không ngờ vẫn chưa dứt sữa.
Đang muốn ra lệnh cho người bên cạnh bắt người thì thấy Tông Thủ bỗng nhiên mở miệng hỏi:
– Tuyết nhi, bị họ làm tổn thương có đau không?
Thần trí Sơ Tuyết sắp hôn mê, nghe vậy tuy bối rối một hồi bất quá lập tức lắc đầu nói:
– Không đau, bất quá Tuyết nhi có chút hối hận, không có chăm sóc tốt cho Thiếu chủ! Đều do Tuyết nhi.
Tông Thủ nghe được mà trong lòng nhói lên, trên mặt hắn nở nụ cười nói:
– Không đau thì được rồi, thiếu chủ giúp cô hết giận. Đầu của chúng, ta sẽ chặt xuống cho nàng đá bóng nhé?
Lúc này không chỉ Sơ Tuyết kinh ngạc mà mấy người chung quanh cũng kinh ngạc một hồi. Bóng? Chẳng lẽ là tú cầu? Đầu là dùng để đá sao? Tông Du vừa tức vừa cười mỉa mai nói:
– Hết giận? Một tên phế vật như ngươi còn khó bảo toàn bản thân thì giúp ai làm hết giận? ? Đường đệ, ngươi bị ngu bẩm sinh hay có đào tạo vậy?
Tông Du thèm để ý phất phất tay, ba gã kiếm sĩ áo lam bên cạnh từng người tiến lên, thân hình như mũi tên lao tới.