• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Chiến Đấu Trực Cảm

Chỉ là một số nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu hơn cả chữ của hài đồng ba tuổi ghi.

Mà hai hàng lông mày tú khí của Tông Thủ giờ phút này cũng đồng dạng uốn lượn trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

– Hạt giống của Thiên Phù không ngờ còn giúp ta vẽ được cả Thiên Phù.

Một tấm đạo phù kỳ thật không thành công, tại một bước cuối cùng sắp thành lại bại. Bất quá trong cảm giác của Tông Thủ, hắn sở dĩ thất bại có lẽ chỉ là thiếu một chút hồn lực mà thôi.

Không chút do dự, Tông Thủ liền lấy thú hồn thạch và diều hâu phong ấn bên trong kia ra.

Bất quá trước đó, hắn còn một chuyện cần hao tâm tốn sức.

– Sai rồi! Lúc cất bước, thân hình nghiêng sang trái nửa tấc, cánh tay phải giơ lên ba phần…

Bên cạnh Tông Thủ, Tố Sơ Tuyết đang múa kiếm, lặp đi lặp lại mấy cái tư thế đơn giản. Nghe được lời nói của Tông Thủ thì động tác có chỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn lại có chút nhếch lên bất mãn nói:

– Thiếu chủ, ngươi rõ ràng không nhìn một cái, làm sao biết Tuyết nhi làm sai?

Tông Thủ cũng không ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh trải một tấm phù ra.

– Nhảm nhí! Người tập võ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, nói nàng sai chính là sai. Muốn thỉnh giáo kiếm nghệ là nàng, nhanh như vậy đã không nghe lời sư phụ rồi sao?

Sơ Tuyết cứng miệng nhưng vẫn ưỡn bộ ngực nhỏ ra nói:

– Vậy vì sao một kiếm này phải nghiêng nửa tấc, cánh tay phải giơ lên ba phần là đạo lý gì? Chỉ là một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ mà thôi, tất cả mọi người luyện như vậy mà.

Tông Thủ một tiếng than nhẹ, hắn biết con mèo nhỏ này sẽ không dễ dàng chịu phục như vậy.

Bỏ cây bút trong tay ra, hắn lấy một thanh tinh cương kiếm bình thường lên mỉm cười nói:

– Nhìn nhé.

Thần sắc Sơ Tuyết nghiêm nghị lộ ra vẻ cảnh giác thì thân hình Tông Thủ bỗng nhiên nhoáng một cái từ tĩnh thành động, bước lên một bước, kiếm quang kia đâm nghiêng tới.

Rõ ràng là động tác trước đó của nàng không có gì khác nhưng cải biến một chút thì có nhiều hơn vài phần hàm súc thú vị. Phảng phất là gió táp phất động, kiếm quang kia đột phá khả năng con người có thể đạt tới, chỉ nghe tiếng rít lợi hại thì kiếm kia đã đến trước người của nàng.

Thân kiếm xanh trắng phản xạ một chùm quang hoa, chiếu vào mắt của nàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng không còn thấy rõ thì kiếm thế xuyên không tới.

Keng! Một tiếng kim khí vang lên, Sơ Tuyết liền lùi lại hơn mười bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nàng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.

Thời khắc cuối cùng nàng đã ngăn trở một kiếm này nhưng cự lực trên thanh kiếm khiến nàng khó mà cầm nổi kiếm, tay phải cho tới giờ vẫn còn run rẩy.

Nếu nội tức của Tông Thủ cường thịnh thêm chút nữa thì một kiếm đó có thể lấy mạng của nàng.

– Đây thật sự là Tiên Nhân Chỉ Lộ, Thiếu chủ ngươi không có gạt ta?

Cẩn thận nhớ lại mỗi một cái động tác của Tông Thủ, sau nửa ngày, Sơ Tuyết mới xác nhận, một kiếm trước đó đúng là Tiên Nhân Chỉ Lộ, không thể nghi ngờ. Gò má không có chút huyết sắc nào lập tức đỏ bừng vì hưng phấn.

– Chuyện này còn có thể giả sao?

Chẳng biết tại sao, thần sắc của Tông Thủ cũng có chút ít biến ảo bất định, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tuyết cực kỳ cổ quái. Bất quá cũng may trong mấy tức hắn đã bình tĩnh lại.

– Đã hiểu rõ chưa? Tư thế biến hóa một chút và ý nghĩa xuất lực lớn nhỏ sẽ tạo nên tốc độ của kiếm nhanh hoặc chậm. Bất quá kiếm thuật này đã hình thành thì không thay đổi, tốc độ của gió, địa hình thậm chí ánh sáng đều có thể lợi dụng.

Sơ Tuyết có cái hiểu có cái không nhưng vẫn gật đầu, trong mắt nàng lóng lánh tinh mang nhìn về phía Tông Thủ mang vẻ kính nể và sùng bái.

Tông Thủ âm thầm cười cười, kiếm thức đó ở thời đại này tên là Tiên Nhân Chỉ Lộ, ngoài ra cũng không có ít tên nhưng sau vạn năm được thống nhất là Tiểu Đạp Bộ Tà Thứ (bước chân nhỏ đâm nghiêng).

Trải qua thời gian hơn vạn năm, vô số Võ Tu nghiệm chứng tổng kết, kết hợp nhân thể cơ học, người trước ngã xuống, người sau tiến lên cải tiến một thức này đã vượt qua Tiên Nhân Chỉ Lộ rất nhiều.

Từ kiếm lý đã áp đảo thời đại này, hù dọa cái tiểu nha đầu thì quá đơn giản.

Bất quá trên mặt Tông Thủ cũng không lộ ra mảy may, hắn vẫn nghiêm khắc như cũ:

– Đã hiểu thì luyện kiếm như lời ta nói đi.

Sơ Tuyết vội vàng hấp tấp cầm lấy kiếm, rất quy củ thi triển Tiên Nhân Chỉ Lộ, dựa theo yêu cầu của Tông Thủ không sai chút nào.

Quả nhiên là một tiếng kiếm rít, vô luận là kiếm tốc hay là lực lượng đều siêu việt Tông Thủ. Mũi kiếm ẩn lộ ra mấy phần cương khí như có như không, sử ra kiếm thế lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt vô cùng.

Sơ Tuyết hơi giật mình, tiếp theo sắc mặt vui mừng nhìn về phía Tông Thủ lộ vẻ sùng bái.

Tông Thủ cũng có chút gật đầu, chậm rãi buông thanh kiếm xoay người tiếp tục cầm bút lông, chỉ là trước khi hạ bút lại vẻ chần chờ. Sau nửa ngày, khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của hắn lộ ra nụ cười khổ.

– Bất quá Tuyết nhi, sau này học bí pháp chỉ cần rèn luyện thôi, cái gì kiếm lý, quyền lý các loại đừng để ý nữa, cũng đừng dựa vào ta để học.

– Ôi chao!

Kiếm của Sơ Tuyết dừng lại lần nữa, vẻ mặt của nàng rất ủy khuất, nước mắt rưng rưng như muốn khóc:

– Thiếu chủ, ngươi không muốn dạy ta nữa sao?

– Không phải ta không dạy mà dạy cũng vô ích, nàng có biết cái gì là trực cảm không?

Thấy Tuyết nhi lộ vẻ khó hiểu, Tông Thủ lại thở dài, nhớ tới không lâu, một kiếm trong dự tính của hắn sẽ không bị ngăn lại.

– Tuyết nhi, vừa rồi theo bản năng nàng đã biết rõ phải làm gì ngăn cản ta. Trực cảm có thể nói là bản năng chiến đấu, chiến đấu trực giác. Đổi lại cách khác thì bản năng chiến đấu của Tuyết nhi nàng mạnh hơn yêu thú ngốc nghếch, cái gì kiếm lý quyền lý, Võ Đạo Áo Nghĩa trước mặt Tuyết nhi ngươi đều là cặn bã…

Tố Sơ Tuyết mơ mơ màng màng gật nhẹ đầu, được người khác khen ngợi, nàng có chút mừng rỡ, nhưng sau đó lại hiện đầy hắc tuyến nói:

– Thiếu chủ, ngài nhất định là nói móc, đang mắng Tuyết nhi ngốc hơn yêu thú phải không?

Tông Thủ không khỏi líu lưỡi, vẻ mặt kinh ngạc nói:

– Chậc chậc! Không ngờ Tuyết nhi hiểu nhanh như vậy.

Kết quả cuối cùng là lão sư dạy kiếm Tông Thủ phải hao hết tâm tư truyền thụ Thai Tức Linh Quyền mới khiến Sơ Tuyết từ khóc chuyển sang cười.

Đợi đến khi Sơ Tuyết rời đi, Tông Thủ mới lần nữa bắt đầu hạ bút vẽ Thiên Phù chữ “vận”.

– Con mèo nhỏ này có bản năng chiến đấu rất lợi hại, lực lượng tốc độ cũng mạnh đáng sợ. Dùng thiên phú của Hổ Miêu Nhất Tộc để giải thích thì căn bản là không thể thực hiện được. Chẳng lẽ thật sự là thân thể chiến võ bên trong truyền thuyết sao? Ha ha! Ha ha! Nếu nàng có bổn sự như vậy thì cần gì phải đi nghiên cứu võ học kiếm lý? Đúng là sống trên đống vàng 9999 còn phải đi kiến tiền polyme…

Trực cảm của võ giả chính là bản năng trong chiến đấu biết phải làm sao mới có lợi nhất cho mình.

Sơ Tuyết hiện tại vẫn chỉ là dừng lại cấp độ thô thiển nhất, bất quá thiên phú của nàng rất kinh người. Chỉ cần tiến hành rèn luyện thì năng lực chiến đấu sẽ đột nhiên tăng mạnh.


Chương 44: Thân Thể Chiến Võ

Mà giống như Tông Thủ là điển hình của dùng trí tuệ của mình cùng kinh nghiệm đi tính toán phân tích, đi chiến đấu thì cả hai ai ưu ai kém, thật sự khó có thể bình luận. Bất quá người phía trước cần tốn hao công phu mới có thể vượt qua người thứ hai.

Than thở chỉ chốc lát, Tông Thủ lúc này mới chú ý tới trước mặt. Một chưởng đập vỡ phong ấn trong cái bình sắt, phát động phương pháp Thôn Nguyên trực tiếp hút vào toàn bộ tinh nguyên hồn lực của diều hâu bên trong bình.

Hồn lực trong cơ thể Tông Thủ lập tức tăng vọt còn dư tràn ra một tia bên trong thần hồn khiến cho hai mắt của hắn nổi lên một tầng tử sắc nhàn nhạt.

Tay phải tức thì quyết đoán hạ bút không ngừng vẽ lên trên giấy.

Không còn Thiên Phù Thạch Bi trợ lực, quá trình vẽ toàn bộ khó khăn gấp mấy lần. Tông Thủ chỉ có thể y theo hạt giống của Thiên Phù bên trong hồn hải khiến cho đầu bút lông tung hoành ở mạch lạc Linh Năng cùng với chướng lực từng đợt nặng nề.

Tông Thủ dùng hết toàn lực không để cho đường cong phù văn chếch đi quá xa.

– Quả nhiên là Thiên Phù, hồn lực tiêu hao thật là nhanh! Một tinh hồn thần thú đạt tới tứ giai cung cấp tinh nguyên hồn lực không ngờ còn chưa đủ.

Không chút do dự, Tông Thủ đưa tay vẫy mấy khối thú hồn thạch vào trong tay, Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp khẽ hấp một cái, thú hồn thạch trong tay toàn bộ bị hắn bóp nát bấy.

Hồn hải khô kiệt lập tức tràn đầy. Một tia hồn lực bị dẫn vào ngòi bút trong tay hắn, tụ tập phác hoạ phù văn.

Khi mà đường nét cuối cùng của thiên phù hoàn thành, lập tức thất thải quang hoa nhàn nhạt lóe ra.

Không giống những Thiên Phù vẽ thành khác dẫn phát ra dị biến Thiên Địa, bút lông sói trong tay Tông Thủ trong một cái chớp mắt bỗng dưng nổ tung trở thành vô số mảnh vỡ.

Tông Thủ thở phào nhẹ nhỏm, chuyên chú đánh giá Thiên Phù trong tay, chữ viết tuy là xấu xí, bất quá khi cả cái phù lục hoàn thành lại có một cỗ lại có một cỗ ý vận bí ẩn trong đó.

Thoạt nhìn chỉnh thể cũng không phải quá xấu.

Bất quá sau khi vẽ thành ký tự thì dùng như thế nào.

Nghĩ một hồi, ánh mắt Tông Thủ lập tức mờ mịt, hiện ra vẻ buồn rầu.

Kiếp trước mặc dù hắn cũng họa thành công chữ “vận” Thiên Phù nhưng chỉ “vẽ” được mà thôi.

Bản thân cũng không phải là Linh Sư, dùng cảnh giới tiên võ họa ra phù lục, căn bản không có hiệu quả gì, càng không biết ý nghĩa chân chính của Thiên Phù.

Thậm chí khi đó trong trò chơi Thần Hoàng cũng không có ai sử dụng Thiên Phù.

Hôm nay phù ý Lăng Vân Tông lưu lại, hắn đã giải ra chân lý.

Bất quá hắn ứng với câu “Trong họa có phúc, trong phúc có họa” cùng với ” Họa phúc không tới cửa cùng lúc, báo thiện ác thì như ảnh tùy hình”. Khái niệm của công đức quả thật khiến cho người ta đau đầu, Tông Thủ cũng không rõ lắm, chữ “vận” này có tác dụng gì.

– Xem ra còn cần tìm người để thí nghiệm hiệu quả của thiên phù mới được.

Chữ “vận” này đặc thù nhất ở trong hồn hải của hắn.

Chẳng những nhận được hạt giống nguyên vẹn nhất, hơn nữa hồn lực lúc họa phù cũng có thể mình lựa chọn, có thể lớn có thể nhỏ tương đương chín cấp bậc .

Tông Thủ có thể vẽ đương nhiên là cần hồn lực nhỏ nhất, hiệu dụng của phù tự nhiên cũng thấp nhất, ước chừng có thể duy trì nửa giờ.

Bất quá nếu như không sử dụng thì không cách nào biết được năng lực của nó ra sao.

Nhíu mày trầm ngâm nửa ngày, Tông Thủ liền thu hồi toàn bộ công cụ họa phù.

Thiên Phù còn lại chưa thể họa được, cho dù có là ngũ hành Thiên Phù đơn giản nhất cũng phải đợi đến lúc Tiên Thiên Cảnh, dùng tu vi Định Thần Cảnh của hắn hôm nay thì đừng mơ.

Hắn giờ phút này chỉ để ý cái tấm phù trong tay.

Hai giờ sau, chiếc Phiên Vân Xa rách rưới do mười hai đầu Đạp Vân Câu kéo tới Tiểu Nguyên Thành.

Vừa mới tới gần, phong lục trận trong thân xe tạm thời sửa chữa triệt để sụp đổ, cũng may ở chỗ này cách cửa thành không xa.

Đông Bộ Quáng Đô nổi tiếng trong trò chơi đời sau, Tông Thủ chưa từng đến. Bất quá Doãn Dương đối với nơi này ngược lại có chút quen thuộc.

Vào trong thành thì khinh xa thục lộ, mang hai người Tông Thủ tìm được một đường đi gắn đầy bảng hiệu tiệm thợ rèn cùng vũ khí.

Chẳng những bán nông cụ vũ khí, còn bán các loại kim loại khai thác ra, Từng khối tinh cương cùng hồng đã rèn tốt sắp đặt chỉnh tề trong cửa hàng.

Trong đó có một số mua bán kinh doanh Phiên Vân Xa, bất quá Thương gia có năng lực chế tạo quái vật khổng lồ bực này cực nhỏ, chỉ có mấy cửa hàng mặt tiền mà thôi.

Đứng ở đầu phố, chợt trong lòng Tông Thủ khẽ động, nhớ tới cái phù lục trong tay áo của chính mình.

Ánh mắt hắn lập tức dao động hai người Doãn Dương cùng Sơ Tuyết có chút chần chờ bất định. Dù sao hắn không dám lấy mình để làm vật thí nghiệm.

Toàn thân Doãn Dương rùng mình một cái, tựa hồ lòng có nhận thấy gì lạ, hắn có chút cảnh giác nhìn Tông Thủ rồi quyết đoán bước ra mấy bước nói:

– Thiếu chủ ngươi ở đây chờ, ta đi trước nghe ngóng có Linh Đoán Sư chữa trị chiếc xe kia hay không.

Lời còn chưa dứt, thân hình Doãn Dương đã biến mất trong đám người như nước chảy.

Tông Thủ âm thầm tiếc nuối, chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phía Sơ Tuyết.

Thân hình của nàng cũng không tự kìm hãm được run lên, cảm thấy một tia hàn ý không hiểu ra sao, nàng hiếu kỳ nói:

– Thiếu chủ, ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm cái gì?

Tông Thủ ho khan một tiếng, bất động thanh sắc lấy chữ vận thật vất vả mới họa ra lặng yên không một tiếng động dán lên lưng Sơ Tuyết, ngoài miệng thì lạnh nhạt nói:

– Doãn Thúc có lẽ đi không ít thời gian, dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta vào xem đi.

Trong lòng của Tông Thủ thì suy nghĩ từ trên người Kỳ Khiếu thu mấy trăm tấm phù, những thứ không dùng được thì bán đi cũng đổi được chút thú tinh yêu thú cùng thú hồn thạch.

Sơ Tuyết cũng không phát giác được động tác của Tông Thủ, ngược lại cảm thấy Tông Thủ nói cực kỳ có lý:

– Phải vào xem chứ. Nếu có chi nhánh của Tam Lục ngân hàng tư nhân có thể lấy chút tiền, mua sắm Đạp Vân Câu, còn có trùng tu Phiên Vân Xa cũng phải tốn tiền. Khá tốt là Quân thượng để cho chúng ta đi Lâm Hải Thư Viện đón thiếu chủ đã gửi vào bốn ngàn khối tam giai thú tinh trong ngân hàng tư nhân đó, bất quá Thiếu chủ, thú tinh trên người của ngươi dùng tiết kiệm một chút đi.

Tông Thủ chấn động tinh thần, thì ra phụ thân Yêu Vương Càn Thiên Sơn vẫn còn an bài chút ít đối với ái tử duy nhất của hắn, không phải lẻ loi hiu quạnh. Về phần một câu phàn nàn của Tông Thủ đằng sau, Tông Thủ dứt khoát coi như là không nghe thấy.

Chi nhánh ngân hàng tư nhân Tam Lục ở giữa con phố, từ thật xa đã chứng kiến chiêu bài to lớn. Bất quá hai người mới đi lên phía trước hơn mười bước, Sơ Tuyết ‘ bịch ’ một tiếng, thân hình nhoáng lên té xuống đất.

Tông Thủ ở bên thấy ngạc nhiên, phản ứng của võ giả rất nhanh nhẹn, đặc biệt là Sơ Tuyết xuất từ thiên phú Hổ Miêu Nhất Tộc, cơ hội bị té như thế là trăm phần vạn, có thể nói là tuyệt không có khả năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK