• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Linh Thú Hộ Giá

Mà lần này chỉ luyện chốc lát, Tông Thủ đã cảm giác bất đồng. Trước kia cỗ thân thể này luôn luôn cảm giác không thoải mái, phảng phất là thần hồn cùng thân thể cách một tầng màng mỏng. Mà khi dung hợp ký ức mười ba năm trước thì hiện tượng này phảng phất đã triệt để biến mất.

Hiện tại luyện kiếm đều tùy tâm như ý, bộ pháp cùng kiếm trong tay càng tinh chuẩn.

Trận chiến ba ngày trước cũng thế, nếu không phải hắn đã khống chế thân thể của mình tự nhiên thì tuyệt đối không thể có thể gọn gàng chém giết những người kia, cũng chưa chắc có thể bắn ra một đao cuối cùng.

– Tông Thủ mặc dù không cách nào tập võ, bất quá trụ cột quả thực luyện không tệ.

Bởi vì không cách nào mở luân mạch, trước kia “Tông Thủ” Chỉ có thể ngày ngày tập luyện võ kỹ cơ bản, vững chắc vô cùng.

Cho dù là cách ba năm vẫn luyện tập như thế, giờ phút này cực kỳ dễ sử dụng, mặc dù có nhiều chỗ sai lầm không hài lòng lắm nhưng chỉ cần sửa chữa thêm chút là được.

Mà võ học chi đạo của Tông Thủ ở kiếp trước coi trọng nhất đúng là trụ cột.

Chỉ có căn cơ vững chắc, mới có thể xây cao ốc vạn trượng.

Ước chừng buổi chiều sáu ngày sau, ba người đi xe ngựa vào một quán rượu có khách điếm trong một thị trấn nhỏ.

Nơi này tên là Yên Hà trấn, vây quanh dãy núi số hung thú qua lại, vốn không phải nơi ở tốt. Bất quá cách nơi này không xa, xuyên qua mây mù trùng trùng điệp điệp chính là Đan Linh Sơn nơi đóng quân của Lăng Vân Tông tại Đông Lâm Vân Giới.

Ba năm một lần, nơi này sẽ xuất hiện một hồi phồn vinh khiến Thương gia nơi đây kiếm được bồn đầy bát tràn lợi ích.

Khi mà ba người tới đây thì đã hội tụ hơn ba vạn người. Đều là thiếu niên dưới mười tám tuổi ngàn dặm xa xôi tìm đến, hơn nữa thân phận không ít người đều có chút thực lực.

Mà trong hai tháng tương lai còn có sáu vạn người sẽ tới, danh ngạch trong Lăng Vân Tông không đến sáu trăm người.

Ba người lẫn vào trong dòng người như là bọt trong biển không tạo được sự chú ý nào.

Tiến vào trong trấn, Tông Thủ không tự kìm hãm được lại có chút muốn cười. Trong trò chơi Thần Hoàng, Lăng Vân Tông này được an bài làm khu tân thủ để tất cả đệ tử mới nhập môn lịch lãm rèn luyện.

Mỗi ngày đều có thể thấy được vài chục vạn đệ tử Lăng Vân Tông chạy nhiệm vụ trong địa khu để giết quái đi train level, cơ hồ tàn phá cái tiểu hạp cốc này hết sạch.

Nơi đây hắn cũng thỉnh thoảng tới mấy lần, nhìn kiến trúc quen thuộc chung quanh ngược lại hơi có chút cảm giác hoài niệm.

Phía bắc thị trấn nhỏ, ba người Tông Thủ tìm được một khách điếm khá sạch sẽ ở lại, Tông Thủ cùng Doãn Dương và Sơ Tuyết đi dạo chung quanh.

Xuyên qua mấy con đường tắt, ba người tới một phiên chợ.

Bởi vì trong tiểu trấn đột nhiên có khá nhiều người, nơi này cũng trở nên phồn hoa, liếc nhìn một cái đã thấy hai bên đường có mấy chục trên trăm người bày hàng bán.

Phần lớn là bán binh khí quần áo, còn có là phù chú cùng một chút ít đan dược và võ học, linh pháp bí bản…những chủng loại trụ cột, thậm chí có một vài thương gia nổi tiếng cũng ở trong đó.

Tông Thủ một đường cưỡi ngựa xem hoa, khi đi đến một quầy bán sách thì nhịn không được cười lên.

Chỉ thấy trên quầy của hắn bày bán các loại bản sao của Lăng Vân Tông đệ tử lịch đại khảo hạch tụ tập, Lăng Vân Tông nghiệm cốt thập nhị pháp…

Ở tiền thế, hắn vốn tưởng rằng đây là do người chơi sáng chế mà không ngờ từ lúc vạn năm trước đã có buôn bán như vậy.

Trực tiếp đi qua, mãi tới khi cuối phố, một cửa hàng không chút nào thu hút ai, Tông Thủ mới cất bước đi vào.

Sơ Tuyết theo ở phía sau, kinh ngạc mà trừng mắt nhìn cũng đi theo Tông Thủ.

Nơi này là cửa hàng chuyên bán đồ vật Linh Sư, không biết thế tử tới nơi này làm gì?

Đồ vật nơi này rõ ràng đều có phẩm giai, là chuyên bán cho các đệ tử của Linh Sư Lăng Vân Tông. Tông Thủ chỉ tu Võ Đạo, nàng ngược lại Linh Võ song tu nhưng hôm nay những thứ kia, nàng cũng phần lớn không dùng được.

Tông Thủ tùy ý mua chút ít phù chú, thượng phẩm đàn mộc dâng hương, huyết mực chu sa dùng để vẽ phù lục, lại mua đi một ít Tử Sắc Thú Hồn Thạch lấy từ yêu thú, sau đó đứng trước một cái giá gỗ bày đầy bình kim loại.

Những cái bình này phần lớn đều to cỡ nắm tay hoặc dùng tinh cương thạch chế tạo hoặc là đồng thau những tài liệu ngăn cách linh lực. Một ít tài liệu đặc thù thì còn có màu sắc khác nhau.

Ở miệng mỗi bình dán nhãn ghi: Phệ Kim thú, Tam Nguyên Băng Hồn, Linh Tiêu Điểu…

– Thiếu chủ! Đây đều là hộ giá, cần phải có niệm lực mới có thể sử dụng…

Sơ Tuyết vừa nhắc nhở một câu, nhớ lại liền nhớ lại Thiếu chủ nhà mình đã từng tập Linh Sư chi đạo ở Lâm Hải thư viện, những thường thức này căn bản là không cần nhắc nhở.

Tông Thủ ừ một tiếng, ánh mắt quét qua mọi nơi, quang trạch bên trong đồng tử càng lúc càng nóng bỏng.

Một trong hộ giá mạnh nhất thế kỷ Thần Hoàng trong truyền thuyết, do giai cấp ở tầng dưới chót nhất mà phát triển linh thú hộ giá thăng nhập tiên giai.

Chính là do người nọ tìm được trong trấn Yên Hà, sau đó chỉ dùng 60 năm thời gian liền hoàn thành quá trình nhất phi trùng thiên danh dương Vân Giới.

Trò chơi Thần Hoàng mới bắt đầu rất nhiều người đều đã tới nơi đây chiêm ngưỡng, đáng tiếc vật ấy bị hệ thống giữ làm hàng không bán, chờ đợi người nọ xuất hiện, tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy đỡ thèm mà thôi.

Trong hiện thực vạn năm trước không biết tình hình như thế nào? Khoảng cách người nà xuất thế còn có mười năm, vật này có xuất hiện ở đây không?

Chỉ một lát sau ánh mắt Tông Thủ liền khóa chặt phía trên mộc bình, chất liệu là thiết mộc bình thường nhất, bề ngoài khắc chút ít phù lục xem như phong ấn.

Bất quá nhãn hiệu trên thẻ tre không ngờ viết Thủy Ngân Thú Vương, hơi có chút dọa người.

Vật ấy quả nhiên là ở nơi này.

Nỗ lực cưỡng chế tâm tình cuồng hỉ trong lòng, Tông Thủ đưa tay lấy mộc bình, sau đó gọi một tiếng, liền có một tiểu nhị ba mươi tuổi đi tới.

Nhìn vật trong tay Tông Thủ, người này rõ ràng khẽ giật mình thoáng chần chờ, liền mở miệng nhắc nhở:

– Khách nhân, vật ấy trong tiệm ta đã gần đến bảy năm không có người hỏi thăm. Đừng nhìn danh tự êm tai, lại còn danh xưng Thú Vương, kỳ thật chỉ là thủy thú biến dị thôi, miễn cưỡng xem như nhất giai linh thú. Linh Sư hộ giá cả đời chỉ có thể nuôi mười đến chừng hai mươi con, xin thỉnh khách nhân cẩn thận chọn lựa.

Tông Thủ nghe vậy chỉ cười cười, hắn thầm nghĩ Thương gia thời cổ quả nhiên đều là thành tín làm gốc, nào giống những thương nhân kia đời sau vô cùng giảo hoạt.

Lấy ba khối Nhị Giai thú tinh thanh toán, Tông Thủ lại chuyển nhìn qua Sơ Tuyết nói:

– Nhìn xem có hộ giá nào thích thì mua luôn.


Chương 18: Thiên Kính Chiếu Hồn

Tố Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu không muốn, Sư phụ nói nàng thiên tư hơn người, ngày sau nhất định có thể thăng nhập cấp độ Tiên Thiên, thậm chí Thiên Vị Chi Cảnh cũng có hi vọng. Vì vậy tâm khí rất xao, hộ giá nơi này tuy là không tệ nhưng còn xa mới đạt được yêu cầu của nàng.

Chủ ý đã quyết định, nếu Tông Thủ dùng Niêm Thủy Thú Vương làm hộ giá của mình, chính mình nhất định khích lệ không thể tự hủy tương lai.

Ra khỏi cửa hàng này, Tông Thủ không mục đích gì đi dạo bốn phía, mấy canh giờ sau mua sắm mấy túi kim loại nặng hơn tám mươi cân để Tố Sơ Tuyết cầm, lại thay đổi chút ít phong hệ thú tinh bổ sung cùng với hơn mười tấm gương đồng. . Mãi tới khi trời chiều nghiêng xuống, lúc này mới phản hồi trở lại khách điếm.

Nói ra thật xấu hổ, đàn ông sức dài vai rộng như hắn lại chẳng bằng Sơ Tuyết, thậm chí đi mấy bước đã thở hồng hộc.

Mà vừa vào phòng của mình, Tông Thủ liền lấy ra thiết mộc bình bỏ phong ấn ra, dùng Tùng Văn Phong Kiếm chém nát một viên nhất giai thú tinh, một khối hồng đồng, sau đó hỗn hợp huyết dịch của mình ném vào bên trong thiết mộc bình, làm phong ấn phù lục rồi dán lại.

Lúc này hồn hải hắn chưa thành, không thể thu phục vật này.

Lúc trước người nọ lấy được vật ấy là tỉnh tỉnh mê mê, cũng không coi trọng lắm. Mãi tới khi vài năm sau, hộ giá đỉnh giai tương lai mới bắt đầu tỏa sáng.

Nhưng hắn hiện nay biết rõ năng lực của nó, há có thể giống như người nọ không để ý tới.

Thân là Yêu Vương chi tử, tài nguyên tài lực có thể vận dụng hơn xa người nọ.

Tương lai con thú này có năng lực bất phàm, mới vừa tiến vào thứ Nhị Giai đã có một loại dị năng cường hãn, nhưng bở vì khuyết điểm đào tại trước kia mà sau khi tiến vào Tiên Võ Cảnh không thể tăng lên nửa bước. Vô số người đời sau tiếc hận không thôi.

Giờ phút này nó rơi vào tay mình vừa vặn có thể bổ sung nuối tiếc đó.

Tiếp theo Tông Thủ lại lấy ra một cái bồn nhỏ đổ huyết mặc vào trong.

Đây là Linh Năng dồi dào do huyết của linh thú chế thành, mùi tanh xông vào mũi.

Tông Thủ không để ý chút nào, hắn đổ chu sa vào quấy thành hỗn hợp, mãi tới khi hỗn hợp trộn lẫn thật đều, hắn mới đứng dậy, bắt đầu họa lục vân dưới mặt đất.

Ước chừng nửa khắc thời gian sau, một cái lục trận hình tròn đã hiện ra hình dáng.

Tổng số sáu miếng nhất giai Tử Sắc Thú Hồn Thạch bày tại bốn phía, cát cứ một phương. Trên bệ cửa sổ đặt trọn vẹn sáu mặt gương đồng phản xạ ánh trăng vào trong phòng.

Mà Tông Thủ thì ngồi ở trung ương của lục vân vẽ bằng máu tươi, mắt hắn nhìn bốn phía cẩn thận kiểm tra không lộ chút sơ hở nào.

Vẽ lục trận là vì phòng ngoại tà, còn có thiên địa này không chỗ nào không có cương phong. Linh Sư sơ tạo hồn hải thường sợ nhất là đưa tới đủ loại ngoại tà như ác hồn Si Mị, thường chỉ sơ sẩy một cái sẽ bị đoạt hồn, kết quả trở thành si ngốc.

Mà Tử Sắc Thú Hồn Thạch chính là dùng một loại thạch đặc dị chế thành để phong ấn tinh phách linh thú.

Vốn là tài liệu Linh Sư dùng để luyện khí làm phép, giờ phút này lại bị Tông Thủ lấy làm nơi hấp thu hồn lực.

Thôn Thiên nguyên hóa không chỉ dùng cho Võ Đạo, mà trên niệm pháp Linh Sư cũng có dị năng giống nhau.

Thiên Chi Đạo tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ. Chỉ cần vật bổ “có thừa” mạnh cho mình như Thôn Nguyên đại pháp đều là lừa gạt, vì vậy mới bị người đời sau xem là tà pháp, liệt vào hàng ma đạo.

Một lần sử dụng sáu miếng Hồn thạch là mong đợi của Tông Thủ đối với chính mình.

Linh Sư đồng dạng chú trọng căn cơ, mà chất lượng cùng quy mô của hồn hải lúc ban đầu trực tiếp quyết định thành tựu tương lai của Linh Sư.

Có kinh nghiệm tu hành kiếp trước lại có Thôn Thiên nguyên hóa công nơi tay, hắn có điều kiện như vậy tự nhiên hùng tâm bừng bừng.

Tất cả phù lục tất cả đều không sai, Doãn Dương Sơ Tuyết càng sẽ không quấy rầy tại lúc này, Tông Thủ trực tiếp cắt ngón giữa vung hơn mười giọt máu tươi về bốn phía.

Khi mà toàn bộ lục trận hiện ra một vòng linh quang, Tông Thủ mới vận khởi Thôn Thiên nguyên hóa pháp, đồng thời hút vào sáu miếng Hồn thạch quanh người, chúng phát ra ánh sáng nhạt màu tím. Từ nhạt tới đậm, một tia hồn lực được lục trận gia trì rót vào mi tâm Tông Thủ.

Bất quá Tông Thủ hấp thu một lát thì phù lục Hồn thạch vỡ tan. Sáu âm thanh hổ gầm lục tục vang lên bên tai hắn, thú hồn thạch quanh người trong cùng một lúc nổ nát bấy.

Từng đạo khói tím thoát ra, ngay lập tức hóa thành hình hổ cao gần trượng, dáng vẻ hung bạo dữ tợn. Chúng há cái mồm to như chậu máu gào thét về phía Tông Thủ, phảng phất tùy thời muốn tấn công tới.

– Đều là hồn thú đã chết, không cam lòng chịu phục còn muốn đả thương người?

Tông Thủ cười lạnh, nhất giai thú hồn không cách nào đả thương người, chỉ có thể làm bộ đe dọa hoặc trùng kích hồn lực mà thôi, uy năng đương nhiên là nhỏ đến thương cảm.

Bất quá nếu người thi triển thuật không trấn định, tâm thần động dao động hoặc là không đỡ nổi trùng kích của thú hồn thì sẽ bị loạn tâm ngay.

Trong lòng Tông Thủ hiểu rõ tuyệt sẽ không phạm sai lầm bực này.

Thời điểm kiếp trước vì trong hiện thực tu tập Võ Đạo, hắn cũng trải qua vô số cửa ải khó khăn. Mà ở kiếp này, cơ hồ mỗi ngày đều phải trải qua xung đột huyết mạch đau đớn vô cùng. Tâm tình chi cố thậm chí viễn siêu những Thiên Vị Cường Nhân lánh đời không ra, một chút ngoại tà này tất nhiên là không sợ.

Hồn lực vẫn rút một tia từ thú hồn trong viên đá ra nhét vào thể nội Thần Tiêu Huyệt chỗ mi tâm, Tông Thủ cũng bắt đầu chuyên chú tâm thần chìm vào ý niệm của mình.

Linh Sư bình thường tu tập dùng luân mạch làm cơ sở. Ngày ngày minh tưởng, tồn trữ đầy đủ hồn lực cùng Linh Năng thì bắt đầu tạo thành hồn hải.

Toàn bộ quá trình xem tư chất bất đồng, ước chừng cần một tháng đến ba năm.

Tông Thủ không cách nào tập võ, chuyển tập hồn sư vốn cũng là một đường khác, chỉ là thân thể song mạch không thể làm được gì, phí thời gian ba năm vẫn dậm chân tại chỗ.

Lúc này dùng sáu viên thú hồn thạch làm nơi phát ra hồn lực, Tông Thủ cũng trực tiếp nhảy vọt qua quá trình tích lũy lựa chọn trực tiếp kiến tạo hồn hải.

Linh Năng bốn phía cùng hồn lực bị cường hành rút ra trực tiếp bị từ Thần Tiêu nhảy vào bên trong thần hồn.

Tông Thủ một bên xe nhẹ đường quen chậm rãi ngưng tụ thành một chút, một bên vẽ ra các loại phù lục, ẩn vào trong ba mươi sáu miếng đó.

Bất quá loáng thoáng hắn cảm giác được khí hải ẩn ẩn sức đẩy quấy nhiễu tụ tập hồn niệm của hắn.

Đây là nội khí cùng hồn lực xung đột, trong dự liệu của Tông Thủ giờ phút này sức đẩy cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không đáng kể.

Đợi đến những Linh Năng hồn lực toàn bộ áp súc tới cực hạn bỗng dưng nổ tung. Khi mà lần nữa tụ lại thì hình thành một vòng xoáy không khí màu tím.

Đây là gọi là hồn hải, từ đó về sau, thần hồn của hắn đã có hạch tâm chính thức cũng là động lực tu hành Linh Sư. Bất quá lúc này còn xa xa chưa đạt tới chữ “hải” chỉ có thể nói là một hạt giống, phải tốn vô số công phu mới có thể khỏe mạnh phát triển.

Tông Thủ thở dài ra một hơi, buông lỏng tâm thần. Toàn bộ quá trình nói đến đơn giản nhưng mà từ cổ chí kim vô số người tu tập linh pháp đều dừng lại ở một bước này.

Chẳng qua là khi tiếp tục minh tưởng, Tông Thủ có chút lo lắng, cũng không biết là hồn hải của mình lẫn vào bộ phận đặc thù của Thôn Thiên nguyên hóa công hay không.

Hình thành hồn hải chưa phải hình dáng đan hoàn mà một cái vòng xoáy nho nhỏ, chẳng những thôn phệ Linh Năng tứ phương mà còn hấp thụ hồn niệm tán ra. Biên độ rất nhỏ không như lúc hắn chủ động vận dụng Thôn Nguyên đại pháp, chỉ coi như là chín trâu mất sợi lông. Mỗi thời mỗi khắc đều có hồn lực Linh Năng mới hợp vào bên trong thần hồn của hắn không hề tiết chế nửa phần.

Tông Thủ ẩn ẩn có chút hối hận, biến dị như vậy thật sự không biết là tốt hay là xấu.

– Không cần tận lực chủ trì, để nó tự hành thôn phệ Linh Năng hồn niệm, chẳng phải như thời thời khắc khắc, đều ở minh tưởng? Chỉ là Linh Sư tu luyện tối trọng yếu nhất chính là nguyên hồn tinh khiết. Ta dùng Thôn Nguyên phương pháp tu tập Linh Sư chi đạo vốn là hành động bất đắc dĩ. Được rồi, dù sao cũng không phải là không có giải quyết, chỉ nếm nhiều khổ sở hơn thôi.

Cảm thán một tiếng, trong mắt Tông Thủ hiện ra một tia duệ mang lần nữa, hắn khẽ hừ một tiếng, sáu đầu Thanh Hổ chung quanh bị rút hồn niệm như khô khô đèn cạn sắp duy trì không được, chúng hóa thành một đoàn khói xanh, từ đậm chuyển sang nhạt.

Nhìn lên không trung bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy đêm trên không trung trăng sáng lơ lửng.

– Bất tri bất giác không ngờ chỉ dùng hai canh giờ. Hôm nay giờ Tý buông xuống, đúng là thời điểm tốt.

Kiến tạo hồn hải, chính là sự tình nước chảy thành sông, cho tới giờ khắc này mới thật sự là lúc mấu chốt!

Lấy ra chín đàn mộc dâng hương từng cái châm trước người, Tông Thủ nhắm mắt lần nữa bắt đầu quan tưởng.

Dùng phương pháp Thập Nhị Trọng Lâu tưởng tượng thấy hồn phách của mình, kéo lên một tầng một tầng cho tới tầng cuối, Tông Thủ quát nhẹ một tiếng:

– Xuất khiếu!

Lập tức một cỗ sương khói nhàn nhạt mờ ảo bất định từ sau đầu Tông Thủ chui ra, không thể nhận ra chỉ có chính giữa khá nồng hậu dày đặc.

Trong cùng một lúc, bên ngoài trận thình lình hiện ra vô số địa tinh phách Si Mị, lớn nhỏ không đều, chúng nhìn chằm chằm Tông Thủ, không ngừng trùng kích, tuy nhiên cũng bị từng đoàn từng đoàn tử sắc quang hoa ngăn ở ngoài trận.

Thiên địa cương phong từ bên ngoài quét đi vào, một tia tràn vào thần hồn Tông Thủ chỉ là thoáng tiếp xúc đã tạo nên một hồi lắc lư kịch liệt hầu như muốn sụp đổ.

– Cương phong thật bén nhọn, trận pháp của ta cơ hồ hoàn toàn ngăn cách vẫn còn có uy lực như thế. Thiên Địa vạn năm trước có hoàn cảnh thật là ác liệt. Trách không được Linh Sư thời cổ tu hành phải hoàn thành ba bước Định Thần, Chiếu Hồn, Dưỡng Linh mới có thể chân chánh xuất khiếu.

Đem hết toàn lực Tông Thủ mới tụ lại thần hồn của mình co thành một đoàn lơ lửng trên không thân thể mình nửa tấc, lẳng lặng chờ đợi.

Vừa đúng lúc giờ Tý bắt đầu, chỉ thấy sáu mặt gương đồng phản xạ ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần tụ tập lại, trung ương của ánh trăng là nguyên thần của Tông Thủ.

Ngay lập tức một tia thái dương tinh viêm như ẩn như hiện ở trong đó.

Giờ phút này Tông Thủ cảm giác tựa như là toàn thân đặt vào trong ngọn lửa.

Thái Dương Chi Hỏa tinh khiết mà nóng rực, chính là ngoại lực tinh luyện nguyên hồn tuyệt hảo. Bất quá trừ phi là Linh tu cao cấp nhất, còn lại nguyên hồn của tu sĩ bình thường chỉ cần bị Liệt Dương chiếu qua sẽ bị hồn tán phách tiêu.

Vì vậy tuyệt đại đa số tu sĩ trước khi Hồi Dương Kỳ dùng dùng uy năng của ánh trăng yếu bớt vô số lần làm phụ tiến hành tu luyện.

Mà gương đồng phản xạ ánh trăng đồng dạng hội tụ ra thái dương tinh viêm nhưng yếu hơn mấy lần, đây là biện pháp sáu ngàn năm sau mới nghĩ ra. Ỷ lại Thiên Kính Chiếu Hồn thuật, vị kia sáng tạo nên thuật này chỉ dùng tư chất bình thường mà cuối cùng lại có thể từng bước thăng chức, cơ hồ bước vào đến Linh Sư đỉnh phong.

Tại thời đại của Tông Thủ, pháp môn này cơ hồ là truyền ra bốn phía, mỗi người đều biết.

Chỉ là khi đó Linh Năng tứ phương rất ít, có thể thành Linh Sư ít càng thêm ít.

Mà tại lúc này, pháp môn đó đã bổ sung toàn bộ khuyết điểm của Thôn Thiên nguyên hóa đại pháp.

Gương đồng phản xạ cũng không quá mạnh mẽ, Aánh trăng như nước phát sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn tới.

Nhưng mà khi chiếu vào trong hồn của Tông Thủ thì lập tức khiến hồn phách tỏa ra những đoàn sương khói, lập tức lăng không tan mất nửa thành, số còn lại đang kịch liệt chấn động.

Trong lúc gần như nguyên hồn của Tông Thủ diệt vong thì bỗng nhiên chín sợi đàn hương dâng lên sương mù màu xanh lá bao vây nguyên của Tông Thủ vào trong và làm nó vững chắc lên.

– Nóng quá! Giống như toàn thân đang bị thiêu cháy vậy. May mắn lúc trước ta đã chuẩn bị Đàn Mộc Phần Hương vững chắc nguyên hồn.. Hắc! Sáu mặt gương đồng đã như thế nếu là Thiên Kính Chiếu Hồn thuật chính thức không biết sẽ thống khổ như thế nào? Trước kia thật là có chút coi thường những Linh Sư này…

Thiên Kính Chiếu Hồn thuật chính thức là pháp khí sau khi Quang Minh kính xuất hiện.

Giờ Tý chính là thời điểm Thái Dương Tinh Hỏa yếu nhất, hai khắc sau sẽ mạnh trở lại.

Tông Thủ không dám tiếp tục trì hoãn, lấy ý thức thao túng hạt giống chân hồn của mình vừa mới ngưng tụ không lâu nhảy vào ở trung tâm Thái Dương Tinh Hỏa.

Tiếp theo liền chỉ thấy tạp chất của Thôn Nguyên đại pháp lẫn vào bên trong hồn không ngừng hóa thành một tia khói nhẹ bốc lên, mặc dù bộ phận ở dưới đã triệt để dung hợp cùng hồn phách của hắn.

Mãi tới khi hạt giống này không còn tạp sắc, tím đậm sáng chói như bảo thạch, niệm của Tông Thủ mới từ sau đầu chìm vào thân thể.

Trong nháy mắt này, Tông Thủ cảm giác ngũ giác của mình đột nhiên nhạy cảm hơn mười lần. Ở trong trăm thước, toàn bộ tiếng côn trùng kêu đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Tông Thủ không biết đây là hiện tượng tạm thời sau khi hạt giống chân hồn thành công, sau một đêm sẽ từ từ biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK