Giang phu nhân cũng thở dài :" Vài ngày nữa là sinh nhật Thành Nhi rồi, ta không biết nên tặng gì cho nó nữa, không biết Thành Nhi thích cái gì ta ?"
Đoan Nghi vỗ tay :" Ta biết nên tặng gì rồi. "
Giang phu nhân :" Tặng gì ?"
Đoan Nghi :"Tặng Tư Liên đi, đảm bảo nó sẽ thích."
Giang phu nhân : ....
Hắt xì !
"Sư tôn bị cảm sao ?" Đoan Dạ Thành đưa cho y khăn tay.
Sở Tư Liên nhận lấy :" Chắc do thời tiết thay đổi, ta không sao. "
Đoan Dạ Thành nhìn về phía cửa sổ im lặng không nói gì. Từ nhỏ đến giờ, vẫn là ở bên mỹ nhân sư tôn của mình là thoải mái nhất.
Y không giống những lão sư tôn trước kia của mình. Y là mỹ nhân nha, còn mấy lão hói đầu kia...thật không dám nghĩ tới.
Đang là đầu xuân, thời tiết khá ấm áp. Nhưng cảnh đẹp không thể tồn tại mãi, liệu bản thân có giữ được y, có giữ được sự ấm áp này.
"A Thành, nghĩ gì vậy." Sở Tư Liên đặt tay lên vai hắn.
Đoan Dạ Thành nhìn y rồi nhìn xuống tay y, không nhịn được cầm lên hôn hôn tiện thể liếm một cái.
Sở Tư Liên bị hành động này làm cho giật mình, theo phản ứng rụt tay lại, mặt đã phiếm hồng.
Da mặt y rất mỏng chính vì vậy Đoan Dạ Thành nhiều lúc không kiềm chế được mà trêu chọc y. Bởi vì lúc Sở Tư Liên đỏ mặt rất đáng yêu.
Vài ngày nữa cứ thế trôi qua cho đến khi Sở Tư Liên nghe được một tin ...
"Hôm nay là sinh nhật A Thành ?"
Sao lại trùng hợp như vậy, thật ra hôm nay cũng là sinh nhật y.
Đoan Cẩm Bằng gật gù :" Dạ sư tôn, bá phụ bá mẫu muốn tổ chức một bữa tiệc cho huynh ấy nhưng huynh ấy nói không có hứng thú. Bá phụ bảo ta đến nhờ người giúp."
Sở Tư Liên :" Ta ? Giúp gì cơ ?"
Đoan Cẩm Bằng :"Giúp ca vui vẻ trong ngày sinh nhật. Tính ra từ trước đến giờ chưa thấy huynh ấy tổ chức sinh nhật lần nào. "
Sở Tư Liên hơi suy tư cuối cùng vẫn đi tìm Đoan Dạ Thành. Tìm nhà hắn không thấy, nhà mình thì thấy.
"Sư tôn tìm ta có chuyện gì vậy ? Nhớ ta sao ?" Đoan Dạ Thành nằm dưới gốc cây cười cười nhìn y.
Sở Tư Liên sớm đã quen cách ăn nói của Đoan Dạ Thành nên không có gì lạ. Y kéo tay Đoan Dạ Thành dậy:" Sao lại ngồi dưới đất, vào nhà đi."
Đoan Dạ Thành đứng dậy phủi phủi áo rồi theo sư tôn vào nhà.
"Hôm nay là sinh nhật ngươi ?"
Đoan Dạ Thành có chút chêu chọc cười nói :" Sư tôn tìm hiểu về ta kỹ vậy sao, ta còn không nhớ ngày sinh của ta vậy mà người lại biết rõ như vậy. A! Sư tôn đây là đang theo đuổi ta sao ?"
Không đợi y phản ứng Đoan Dạ Thành liền áp sát y vào tường, tay vuốt nhẹ cánh môi mềm mại kia, khẽ nói :" Sư tôn đã hôn ai chưa ?"
Sở Tư Liên chớp chớp mắt, "hôn" ? Y lắc đầu :" Chưa từng."
Đoan Dạ Thành hỏi tiếp :" Vậy đã từng thích hay yêu ai chưa ?"
Nghe đến đây mặt Sở Tư Liên bất giác đỏ bừng, y tránh ánh mắt của hắn, mím môi không nói gì.
Nhìn biểu cảm này của y, Đoan Dạ Thành hơi cau mày :" Vậy là đã từng rồi ?"
Sở Tư Liên im lặng không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
Đoan Dạ Thành cúi sát mặt y, hỏi :" Ai vậy ?"
Sở Tư Liên không biết nên nói gì. Sao cứ giống như cộ vợ nhỏ bị phu quân hỏi tội vậy ?
Sở Tư Liên đẩy người Đoan Dạ Thành ra:" Ngươi đừng có áp sát như vậy được không? "
Đoan Dạ Thành lại đè y về vị trí cũ, lần này còn áp sát hơn :" Ai ?"
"Thích ngươi đó được chưa ?". Nhưng ta sẽ không bao giờ nói như vậy đâu. Loại chuyện khi sư diệt tổ như vậy sao y dám nói chứ.
Để đánh trống lảng sang chuyện khác, Sở Tư Liên cười nói :" Hôm nay cũng là sinh nhật ta đó, trùng hợp cũng là sinh nhật ngươi hay là cùng tổ chức một bữa tiệc nhỏ đi ha ha."
Đoan Dạ Thành cắn nhẹ lên vành tai hồng hồng của y :" Được, cùng tổ chức đi. Ta có món quà bất ngờ cho sư tôn. "
Sở Tư Liên hơi run run :" Ừm... Ta cũng có quà cho ngươi. "
Tối nay, Giang phu nhân nấu rất nhiều đồ ăn ngon, nhìn đĩa nào cũng đẹp mắt còn có khói bốc lên, mùi thơm tỏa ra khắp phòng. Đoan Nghi và Đoan Cẩm Bằng thay nhau bày thức ăn lên bàn.
Đoan Nghi định ngồi xuống cạnh Sở Tư Liên thì bị Đoan Dạ Thành kéo ra :"Chỗ này của con, người sang bên kia ngồi đi."
Cái thằng trời đánh này !
Thức ăn đã bày xong. Đoan Cẩm Bằng đưa cho Sở Tư Liên một cuốn sách:" Sư tôn sinh thần vui vẻ, đây là cuốn Kinh Thư cha ta rất thích, tặng cho người. "
Đoan Dạ Thành chống một tay lên bàn :"Ồ đồ cha ngươi thích mà ngươi cũng đem tặng, kẻo về bị đánh gãy chân nha."
Đoan Cẩm Bằng lườm hắn :" Khỏi cần huynh lo chuyện bao đồng. Quà của huynh không có đâu."
Đoan Dạ Thành xỉa xói :" Ta cũng không nói là cần quà của ngươi."
Đoan Cẩm Bằng cắn răng :" Ngươi... "
Sở Tư Liên đến bó tay :" Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Đoan Dạ Thành nghiêng người đối diện với Sở Tư Liên, nói :" Ta cũng có quà cho sư tôn nè. Đây là món quà độc nhất vô nhị, trước giờ sư tôn chưa bao giờ có. Sư tôn nhắm mắt lại đi."
Sở Tư Liên nghe theo hắn, nhắm mắt lại. Đoan Dạ Thành cười thỏa mãn, tay luồn qua sau gáy y kéo lại rồi áp môi mình lên bờ môi mỏng của y.
Sở Tư Liên giật mình mở mắt, hai tay chống lên ngực Đoan Dạ Thành đẩy ra. Càng đẩy Đoan Dạ Thành càng dùng sức hơn, hắn cạy mở hàm răng y, đưa lưỡi vào trong khuấy đảo liên tục. Sở Tư Liên hít thở không thông, hai mắt dần trở nên mơ hồ.
Mọi người đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Đoan Nghi hoàn hồn :" Này, Thành Nhi sao con lại cắn miệng sư tôn ?"
Giang phu nhân liền cho ông một cái bạt tai :" im miệng ".
Đoan Cẩm Bằng quay sang một bên gắp thức ăn, coi như không thấy gì.
Lúc dời môi, Đoan Dạ Thành tham lam liếm một cái. Sở Tư Liên thở dốc, mặt mày đỏ bừng, y ấp a ấp úng :" Ngươi... Ngươi... Làm gì ?"
Đoan Dạ Thành cười tươi :" Ta tặng nụ hôn đầu của ta cho sư tôn đó, sư tôn cũng tặng nụ hôn đầu của người cho ta. Trao quà đã xong."
Sở Tư Liên không biết nên nói gì vào lúc này, nhìn mấy người xung quanh lại càng xấu hổ hơn.
Giang phu nhân thấy y như vậy liền mở lời :" Không sao không sao, mọi người ăn cơm đi không nguội bây giờ. "
Đoan Nghi xoa xoa cái má hơi đỏ của mình :" Ta có điều thắc mắc, Tư Liên sao ngươi nói gì Thành Nhi cũng nghe răm rắp vậy ?"
Sở Tư Liên tay cầm đũa không vững :"Ta không ...."
Đoan Dạ Thành gắp một miếng thịt đưa lên miệng y :" Mỹ nhân nói đương nhiên phải nghe rồi. Phải không, mỹ nhân sư tôn của ta !"
Sau khi kết thúc bữa cơm, Đoan Dạ Thành kéo Sở Tư Liên ra ngoài đi dạo. Vì nụ hôn lúc nãy mà Sở Tư Liên càng kiệm lời hơn, Đoan Dạ Thành nói từ Đông sang Tây từ Nam ra Bắc mà y chỉ "ừ, à" cho qua.
Đoan Dạ Thành chịu hết nổi, muốn tâm sự với y một chút mà y cứ như vậy thì làm ăn gì. Không lẽ vì hắn cướp nụ hôn đầu của y, khiến y cảm thấy có lỗi với người trong lòng ? Sư tôn thích tên đó đến vậy sao ? Càng nghĩ ánh mắt Đoan Dạ Thành càng trở nên u ám. ( Con trai tui đang ghen với chính mình
Đoan Dạ Thành hai tay giữ bả vai y đối diện với mình, nói :"Sư tôn lại chán ghét ta rồi sao ?"
Sở Tư Liên khẽ thở dài :" Ta không có, ngươi đừng suy nghĩ lung tung. "
Đoan Dạ Thành :" Vậy hôn một cái chứng minh đi."
Sở Tư Liên đẩy hắn ra xoay người rời đi :" Lần sau đừng làm vậy nữa."
Đoan Dạ Thành đuổi theo ôm lấy y từ phía sau :" Không, lần sau ta sẽ làm càng nhiều. Sư tôn không cản được ta đâu."
Sở Tư Liên :" Ngươi... Đừng có làm càn."
Đoan Dạ Thành liếm vành tai y :" Hôn cũng hôn rồi, hay là sư tôn thử thích ta đi."
Thử thích hắn ? Không, không cần thử, y đã thích hắn rồi được không ?
Không thấy y trả lời, Đoan Dạ Thành nhịn không nổi cúi xuống cắn mút cổ y. Sở Tư Liên rên nhẹ một tiếng, y chịu không nổi nữa dơ tay đánh một chưởng đẩy hắn ra, y quát :" Đoan Dạ Thành, ngươi đừng có được nước lấn tới. Ta là sư tôn của ngươi, ngươi là đệ tử của ta, ngươi có hiểu không ?"
Đoan Dạ Thành :" Hiểu. Sư tôn, ta thích người. "
______________________________
Thằng bé tỉnh tò rùi mọi người ạ (≧▽≦)