“ Nàng thật sự vô cùng đáng sợ à? Bây giờ ta sẽ đi qua ngay lập tức, gặp mặt vị cô nương này một lần”.
Bạch Tô khẽ rung chân, thảnh thơi ngồi ở vị trí chủ nhà, ở trên mặt đất là mảnh vỡ của cái ly nước mà nàng ném, không có nô tài nào dám quét dọn.
Gương mặt của nàng trông vô cùng đáng sợ, làm cho tất cả người hầu kẻ hạ không dám ngẩng đầu lên.
Bạch Tô khẽ hát một bài hát, ngón tay gõ nhẹ theo từng nhịp ở trên bàn.
“Phủ Tam Hoàng tử các ngươi đãi khách như vậy đúng không? Nước trà không có? Điểm tâm đâu? Chủ nhân của các ngươi đâu? Chết hết rồi sao?”.
Rốt cuộc là do chân bị gãy, hay là người đã chết rồi mà đến giờ vẫn còn chưa có ai ra tiếp đãi.
Nếu như không có ai ra gặp nàng, nàng sẽ đốt nơi này, để xem bọn họ có dám không ra hay không!
[Tiểu tỷ tỷ, ý nghĩ này của ngươi vô cùng nguy hiểm].
Sau khi khuyên nàng hệ thống ngay lập tức cảm thấy hối hận, nếu như vị tiểu tỷ tỷ này chịu nghe lời khuyên của người khác, thì đã không bị nhém tới đây để cải tạo.
Hệ thống tuy rằng đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, ở giữa tất cả hệ thống thì hắn là cái hoàn thiện nhất.
Nhưng hắn lại gặp một đối tượng không xử lý mọi việc theo lẽ thường, lại còn là một người chơi cặn bã, hắn cũng cảm nhận được sự mệt mỏi vô cùng.
Bạch Tô: “Không phải đây chỉ là một trò chơi à? Chỉ cần thay đổi vài con số liền khởi động lại từ đầu, ngươi dọa ai thế? Còn bảo nguy hiểm, hừ!”.
Bạch Tô xem thường hệ thống một hồi.
“Không biết rằng Bạch Tô cô nương sẽ đến nên đã không thể đón tiếp từ xa, có gì thất lễ mong rằng Bạch Tô cô nương thứ lỗi!”.
Bạch Sương khoan thai đến muộn, vừa bước vào đã tất cả hạ nhân đứng ở bên cạnh, không ai dám ngẩng đầu, thân hình hơi run rẩy, một bước cũng không dám tới gần vị khách nhân kia.
Mà ở dưới đất giữa sảnh còn mảnh vỡ của chiếc ly trà, nước trà chảy đầy mặt đất cũng không có kẻ nào quét dọn. Tại sao vương phủ bây giờ lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy?
“Tiểu Thúy, ngươi còn không sai bảo hạ nhân, nhanh chóng quét dọn mảnh vỡ, nếu như khiến cho Bạch cô nương bị thương, bổn vương phi không thể gánh vác được tránh nhiệm này!”.
Thúy Hoa có hoàng phi chống lưng cho liền cảm thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều. Lập tức sai bảo hạ nhân xử lý mảnh vỡ sạch sẽ, khẽ xoay người, ánh mắt dừng lại ở trên người Bạch Tô đang ngồi ở vị trí chủ nhà.
“Bạch cô nương, ngươi không có lễ nghĩa hay sao? Tại sao nhìn thấy hoàng phi của chúng ta lại không hành ễ, còn ngồi ở vị trí chủ nhà của chúng ta?”.
Bạch Tô nghe xong vẫn ngồi ở vị trí đấy một cách thoải mái, chân khẽ rung nhẹ, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi, nghiên cứu nhìn về phía nha hoàn Thúy Hoa đang cùng nàng nói chuyện.
Tiểu nha đầu này vô cùng thú vị, khi nãy vừa mới nhìn thấy nàng chân đều run, bây giờ vậy mà dám vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ trích nàng.
Thật là đáng yêu!
“Tiểu Thúy, ngươi thật là lớn mật, Bạch cô nương đâu phải người mà ngươi có thể chỉ trỏ”. Nói như thế nào thì Bạch cô nương cũng là vì cứu Nhϊếp Chính vương mà đầu óc không được bình thường, làm ra những chuyện khác người bình thường, chúng ta cần phải thông cảm”.
Bạch Sương không có trực tiếp mắng chửi nàng, nhưng cẩn thận nghe lời nàng ta nói, ý theo mặt chữ còn không phải nói nàng bị ngu sao, nên mới không có lễ phép.
Nếu như Bạch Sương đều nói như vậy, Bạch Tô sao có thể không đồng ý với yêu cầu của nàng?
“Nàng nói đúng! Ta còn chưa hành lễ đối với vương phi, cũng không biết rằng nếu ta hành lễ thì hoàng phi chịu được không?”.
Bạch Tô chống ghế đưng lên, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn khẽ đem quần áo vuốt thẳng, khẽ sờ cằm, đi quanh Bạch Sương một vòng, rồi đột nhiên ghé sát vào người nàng.
Bạch Sương đối mặt bất ngờ với khuôn mặt kia liền vô cùng hoảng sợ, giật mình lùi lại phía sau một bước. Khuôn mặt kia thật sự vô cùng dữ tợn, nàng vội vàng dời ánh mắt, dạ dày quay cuồng.
Gương mặt này trừ đôi mắt, cái mũi, cái miệng có thể nhìn được, còn lại da đều có những vết sẹo nhô lên như những con giun.
Thật sự vô cùng dọa người!
“Hoàng phi, thái độ của ngươi đay là có chuyện gì? Ta còn chưa hành lễ với ngươi đâu, ngươi trốn làm gì?”. Bạch Tô giữ lấy cánh tay nàng, miệng khẽ mỉm cười.