Bạch Tô đang chuẩn bị đi tìm hắn, đúng lúc hắn tìm nàng nói rằng muốn mang nàng vào cung.
Còn dặn dò cẩn thận rằng cho dù có việc gì đi chăng nữa, thì nàng cũng không được mở miệng. Bạch Tô rất tò mò, không biết là hắn muốn làm chuyện xấu gì. Nàng đành miễn cưỡng đồng ý mà đi vào cung cùng hắn,
Chỉ là tiệc rượu gia đình bình thường, Bạch Tô lúc nào cũng ngồi ở cạnh Nam Huyền, các phi tần khác muốn nói chuyện cùng nàng, nàng không để ý tới họ.
Thế mà hắn lại đồng ý, bảo nàng đi giao lưu nhiều cũng tốt!
Là ai nói để nàng ngồi bên cạnh?
Cẩu nam nhân này lời nói không thể tin. Nói một đằng, làm một nẻo.
Trước khi nàng đi, Nam Huyền bôi cái gì đó ở cổ tay nàng, hắn nhẹ nhàng bôi một hồi, nàng tod mò che kín cánh tay, không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu với nàng, miệng mỉm cười rồi đẩy nàng đi ra ngoài.
“Tô Tô không hiểu lễ nghi, mong rằng Hoàng Hậu nương nương chiếu cố nhiều hơn!”.
Hoàng Hậu vĩnh viễn đều không thể quên ngày đó gặp Bạch Tô bị nàng khi dễ, nếu không phải lần này là hoàng thượng nói để nàng tiếp nàng ta thì còn lâu nàng mới đón tiếp. Nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài nàng chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, đi đón tiếp cô nương có vẻ ngoài xấu xí này.
Bạch Tô đi theo phía sau của đám phi tần đó, chờ đi ra khỏi khu vực cửa lớn, tất cả đều rời xa nàng.
Tất cả đều đứng cách xa nàng ít nhất mấy mét, giống như là chỉ cần đứng gần thì sẽ bị dính đồ vật bẩn vậy.
Bạch Tô đứng một bên, nhìn hành động của các nàng, đôi tay chống nạnh.
“Các ngươi cố ý phải không, ở trong kia cả đám các ngươi ai cũng nhiệt tình, bây gờ lại giống như thấy ôn dịch mà tránh né ta?”.
Quả nhiên nữ nhân trong cung ai cũng là diễn viên chuyên nghiệp.
Hoàng Hậu nương nương đứng ra giảng hòa, muốn dẫn các nàng tới Ngự Hoa Viên. Nhưng Bạch Tô không đồng ý, nhất định đứng ở cửa lớn.
“Các ngươi nhanh như thế muốn hội đồng ta? Muốn đem ta tới nơi nào? Hôm nay các ngươi phải cho ta một lý do giải thích đứng đắn, nếu không bây giờ ta liền đi cáo trạng!”.
Hoàng Hậu nương nương cảm thấy tức giận, trừng mắt liếc nhìn tất cả phi tần, thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
“Huyện chúa, tất cả bọn họ đều là những phi tần không có kiến thức, ngài có thân phận tôn quý là huyện chúa, chắc sẽ không cùng bọn họ chấp nhặt đúng không?”.
“Đừng đội mũ cho ta, đừng nghĩ rằng nịnh nọt đưa ta lên cao ta liền dễ dàng tha thứ các ngươi, nhanh cho ta một lời giải thích hợp lí, nói ngay lý do các ngươi né tránh ta là có ý gì?”. Các nàng cho rằng chụp mũ cho nàng là xong hết mọi chuyện sao, tuyệt đối không có khả năng đó.
Các ngươi chỉ là NPC mà cũng dám khinh thường ta? Nói đùa chuyện gì vậy?
[Tiểu tỷ tỷ, nơi này không có một người nào xem trọng ngươi hết!]. ngay cả mặt ngươi cũng không có ai dám nhìn thì làm sao có người xem trọng được cơ chứ.
Bạch Tô: “.........” hệ thống ngươi câm miệng đi! ở đây không có chuyện của ngươi!
Hoàng hậu nương nương nhíu mày, hít sâu một hơi.
“Đức phi, ngươi lại đây nói đi, tại sao khi nãy vừa bước ra khỏi cửa ngươi liền tránh né huyện chúa?”.
Đức phi là người đầu tiên kéo ra khoảng cách với Bạch Tô, nàng thật sự không nghĩ rằng Hoàng hậu nương nương thế mà hỏi tội nàng đầu tiên.
Đức phi khẽ cắn cắn răng, còn hỏi tại sao nàng kéo khoảng cách cùng với Bạch Tô?
Lý do không phải nằm ngay ở đó sao? Gương mặt của nàng ta nhìn từ xa đã xấu đến không thể tiếp thu, bây giờ ở gần như vậy, mỗi vết sẹo ở trên mặt nàng ta đều có thể xem được rõ ràng, nàng sợ hãi!
Nhưng mà nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, có thể nói ra không? Tuyệt đối không thể nói, nếu như làm cho kẻ ngốc này tức giận, trong lúc tức giận chạy đi cáo trạng với bệ hạ, thì làm sao nàng còn đường sống?
Gương mặt xinh đẹp của Đức phi lộ ra vẻ phấn nộn, thời gian không để lại trên mặt nàng chút dấu vết nào, mỗi cử động đều làm cho cảnh đẹp ý vui, nàng thong thả đi đến, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng hót của chim hoàng yến.
“Huyện chúa, bổn cung lui về phía sau chính là vì sợ mạo phạm tới ngài. Ngài thân phận tôn quý, nếu như đi gần quá, sợ đụng vào ngài!".