• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vết thương mới ngày hôm qua hoàn toàn không hề tồn tại.

Nam Huyền cau mày, bất ngờ sờ mặt mình.

Không có mặt nạ, sắc mặt hắn hạ xuống, cảm xúc thô bạo tỏa ra xung quanh, đáy mắt có chút lạnh lẽo.

Hắn tìm kiếm mặt nạ ở mép giường, cuối cùng thấy nó để trên ghế, hắn xốc chăn lên, chân trường bước tới lấy mặt nạ đeo lên.

“Vết sẹo của ngươi còn không nhiều bằng ta, che làm gì?”.

Bạch Tô bị hắn nhích tới nhích lui đã tỉnh giấc, ôm chăn nằm nghiêng, mắt nhắm mắt mở mơ màng nhìn hắn.

Đêm qua hắn ra rất nhiều mồ hôi, nàng thuận tay tháo xuống mặt nạ lau mặt cho hắn.

Nàng phát hiện mặt hắn cũng không có nhiều vết thương, chỉ bị thương ở phần khóe mắt. Còn lại là những vết sẹo nhỏ không đáng giá nhắc tới, còn không nhiều bằng vết thương ơt trên lưng hắn đâu.

Là một người nam nhân còn dong dài như vậy, thật sự là không thể hiểu được.

Thanh âm mềm nhẹ từ bên cạnh truyền đến, hắn quay đầu nhìn thấy Bạch Tô ngủ ở bên trong, cả người cùng vách tường như muốn dính vào với nhau, cho nên lúc hắn tỉnh dậy mới không phát hiện.

“Bạch cô nương, ta nói rồi, nếu như có lòng hiếu kì quá nặng, cuối cùng nó sẽ hại chính bản thân ngươi!”. Giọng nói của hắn có chút áp lực, không hề có chút đó ôn nhuận như ngọc.

“Đây mà là tò mò sao? Ta rõ ràng đã giúp ngươi, trên người của ngươi mặc quần áo, máu tươi trên mặt của ngươi, tất cả đều là ta giúp ngươi xử lý sạch sẽ, nhưng ta lại không nhận được một tiếng cảm ơn nào, còn kèm theo đó là một trận mắng chửi? Ngươi thật sự không có lương tâm, ta thật sự thất vọng với ngươi rồi!”.

Bạch Tô nằm ở trên giường lắc đầu, than thở thói đời ngày sau, thói đời nóng ljnh, người không có lương tâm các thứ...

Thôi được rồi, nàng thừa nhận, đêm qua đúng là bởi vì nàng tò mò dưới mặt nạ là một gương mặt như thế nào, cho nên mới gỡ mặt nạ xuống.

Vẻ ngoài của hắn và hoàng đế có vài phần giống nhau. Thế nhưng vẻ ngoài của hắn vô cùng điển trai, mang theo công kích tới người nhìn, khiến cho người thấy xong sẽ không quên được, đắm chìm vào đó.

Nếu không phải mặt hắn bị thương, có lẽ hắn chính là một mỹ nam chết người.

Suy nghĩ của nàng bay xa, không hề phát hiện nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần. Nam Huyền mang mặt nạ, đứng ở mép giường nhìn nàng.

Hắn không nói năng một lời, giống như một pho tượng, rất là dọa người.

“Bạch cô nương, món nợ hôm qua, chúng ta còn chưa tính toán với nhau”.

Bạch Tô vốn dĩ còn cảm thấy mơ hồ bỗng tỉnh táo khi nhìn thấy ánh mắt của hắn.

“Tính toán? Tính cái gì? Ta giúp ngươi đuổi đi những người đó, ngươi không nên khen ta sao?”.

Nói đến chuyện này, Bạch Tô có chút lo lắng, ôm chăn lùi về phía sau, lưng chạm vào bờ tường lạnh lẽo, nàng khẽ run một chút.

Bỗng nhiên trước mắt nàng tối đen, một bóng người lao đến, ôm nàng vào trong lòng ngực.

Bạch Tô: “....”

Nam nhân xấu này muốn làm gì nàng?

Hơi thở nóng rực phả vào mặt nàng, nó giống như lông chim nhẹ nhàng vuốt qua mặt nàng, ngứa.

Nàng mới vừa tỉnh ngủ nên hai má ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước, sáng lấp lánh, bởi vì bị dọa sợ mà trừng to đôi mắt, mang theo vài phần vô tội. Không hiểu tại sao Nam Huyền cảm thấy bây giờ nàng vô cùng mê người.

“Tiểu đệ đệ của ta không thể đứng dậy? Đúng không? Ngươi có muốn thử một lần hay không?”. Giọng nói của Nam Huyền vô cùng nguy hiểm, âm thanh có chút nguy hiểm, hơi thở giống đực như bao phủ toàn bộ lấy nàng, làm trái tim của nàng nhảy bùm bùm lên.

Bạch Tô khẽ chửi thầm trong lòng một tiếng, đây chính là npc, ngươi động lòng cái gì, đừng nhảy nữa!

“Vương gia nếu như nguyện ý khiến ta hài lòng một lần, ta sẽ rất là vui vẻ....” Bạch Tô nhân cơ hội ôm cổ hắn, kéo hắn lại gần. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, đôi môi chỉ có một chút khoảng cách, chỉ cần nàng hơi ngẩng đầu là có thể hôn tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK