Nhìn thấy người nam nhân này đi đến gần, nàng khẽ lấy tay chống đầu, nhướn chân mày đánh giá hắn.
Hệ thống, kẻ này là ai?
[ chúc mừng tiểu tỷ tỷ tìm được mục tiêu nhiệm vụ: Nam Huyền ].
[ khởi động nhiệm vụ chính: cứu vớt vai phản diện Nam Huyền, giúp hắn sống thọ và chết tại nhà].
Ồ, không ngờ nhanh như thế liền gặp nam phản diện, lại còn là tự đưa mình đến cửa.
Cũng đừng ai trách nàng làm việc thô lỗ.
Bạch Tô khẽ mở đôi môi dỏ mọng, hỏi một câu: “công tử đã thành thân chưa?”.
Nam nhân nghe nàng hỏi như thế lập tức ngây ngẩn cả người: “chưa từng!”.
“ Từng có ngủ qua nữ nhân chưa?”.
Người nam nhân hô hấp hơi dừng một chút, mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn vô cùng kinh ngạc.
“ tốt, ta biết rồi. Nếu như ngươi đã cứu ta, thì ta sẽ lấy thân báo đáp, tướng công ~”.
Bạch Tô căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện, cứ thế trực tiếp gọi hắn là tướng công.
[...] tiểu tỷ tỷ làm hành động gì đây?
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, thế nên phải đem người buộc ngay bên cạnh mới có thể thành công.
[....] ngụy biện.
Chân đang tiến tới của người nam nhân hơi dừng một chút, gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi đến, trong phòng có màn che, phiêu nhẹ theo làn gió, đem hình ảnh của người nam nhân che mất, một khoảng mông lung, khí chất thanh lãnh, cứng cỏi như trúc.
Chỉ là dừng lại một chút, rồi tiếp tục nhấc chân tiến vào trong.
“ Có phải cô nương còn chưa tỉnh táo đúng không? Sao lại nói mê sảng?”.
Bạch Tô nghiêng đầu, miệng khẽ cười: “ người mang mặt nạ một là lớn lên rất đẹp, hoặc là lớn lên rất xấu, ta có vẻ ngoài khung quốc khuynh thành, còn không thể xứng với chàng sao? Dù sao ta chỉ muốn chàng!”.
Cưới hắn, không phải là càng tốt khống chế ư?
Cứ việc xem hắn như trẻ nhỏ, chắc chắn sẽ không va chạm tạo ra mâu thuẫn với nam chủ.
Đúng rồi hệ thống, ngươi còn chưa nói cho ta cốt truyện của vai phản diện đâu.
[ chờ một lát truyền tải].
Nam nhân nghe nàng nói như vậy, khẽ cười nhẹ, tiếng cười nhẹ nhàng quyến rũ muốn chết người.
“ cô nương, người cứu cô nương không phải là ta, mà chính là thị vệ của ta, nếu cô nương muốn lấy thân báo đáp, ta đành nhịn đau đem thị vệ kia tặng cho cô nương vậy”.
“..........”
Bạch Tô xốc chăn lên, lộ ra hai chân trắng như tuyết, nam tử đôi mắt khẽ cựa, thu liễm cảm xúc, tầm mắt hạ xuống.
Nàng từ trên giường bước xuống. Đôi mắt vừa thanh triệt lại mang theo vài tia ác ý, cùng với vài phần vô tội đi tới trước mặt hắn.
Nàng khẽ nắm lấy tay áo của hắn, đột nhiên đến gần hắn, cách môi hắn một khoảng cách rất gần. Hơi thở nóng bỏng lẫn nhau giao triền.
“ nhưng ta đây chỉ coi trọng ngươi, ngươi nhận hay là không nhận?”.
“ Hóa ra tại hạ mang về một người rất phiền toái?”.
Bạch Tô ôm cổ hắn, treo cả thân mình trên người hắn, nhẹ nhàng ở bên tai hắn nói: “ Cưới ta đối với chàng không có chỗ nào xấu”.
Hơi thở ấm áp khẽ phả vào vành tai, cảm giác tê tê dại dại làm tay hắn nắm chặt, cả người như bị điện giật vội vàng đem nàng đẩy ra, kéo ra khoảng cách với nàng.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ bình tĩnh nhìn nàng, tâm tư xoay chuyển.
Nữ nhân này hắn chưa gặp bao giò đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đáng nhẽ hắn không định cứu, thế nhưng thị vệ nói nàng còn thở, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, từ độ cao như vậy ngã xuống mà không chết, nên mang nàng về cứu chữa.
Chưa hề nghĩ rằng chỉ trong một đêm mà thương thế tốt nhanh như vậy.
Chẳng nhẽ nàng chính là dược nữ mà hoàng đế tìm kiếm lâu nay?
Theo truyền thuyết, dược nữ chính là dược nhân được Dược Vương Cốc luyện chế rất lâu, máu tươi có thể giải trăm độc.
Quan trọng hơn là, thuốc trường sinh bất lão mà hoàng đế đang tạo ra còn thiếu đúng máu của dược nữ.
Hắn mấy ngày gần đây luôn tìm kiếm dược nữ, mà dược nữ dù có bị thương cũng có thể nhanh tự khỏi, có thể gọi là người bất tử.