Dư Điền Điền không thể đưa tên Thiệu cầm thú đến lừa gạt dì cô được, đơn giản là vì cô sẽ không nhận điện thoại của hắn, hơn nữa sau khi tan làm cô luôn lên thư viện ôm một chồng sách chuyên ngành về nhà nghiên cứu.
Sách khoa y nằm ở tầng bốn, khi cô ôm một chồng sách cao bước vào đại sảnh tầng bốn thì quyển sách cao nhất liền rơi bộp một tiếng xuống đất, vì vậy đã quấy rầy vài người đang ngồi ở tầng này.
Cô cúi người xuống nhặt sách, cũng không phát hiện ở giá sách thứ hai trong cùng có một người vừa nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, khi thấy rõ mặt cô thì dường như anh dừng lại một chút.
Bác gái quản lý nhận ra Dư Điền Điền, bà cười chào hỏi cô: “Cháu đã đọc xong đống sách này nhanh như vậy rồi sao?”
Sở dĩ bà rất ấn tượng với cô gái này, là bởi vì rõ ràng dáng người cô rất thấp bé, nhưng liên tục nửa tháng nay tuần nào cũng đến mượn sách chuyên ngành, dù có ôm một đống sách lớn nặng đến thế nào cũng không chê mệt.
Dư Điền Điền xấu hổ cười, “Tất cả cháu đều đã đọc xong, cũng không biết có nhớ được nhiều không nữa.”
“Bây giờ cũng không dễ mà gặp được cô gái nào chăm chỉ như cháu đâu!” Bác gái vừa quét mã sách cho cô, vừa khen ngợi cô hết lời.
Dư Điền Điền cũng không dám nhận lời khích lệ này, ngượng ngùng giải thích: “Là vì kỹ thuật y tá của cháu không tốt, chỉ có thể đọc sách nhiều hơn để bổ sung kiến thức thôi.”
Trả sách xong, cô rất nhanh đi đến giá sách dành cho y tá khoa nhi, bắt đầu tìm kiếm một đợt nhiệm vụ mới.
Giá sách cô đang đứng nằm sát đất gần cửa sổ, những tia nắng còn sót lại của buổi chiều vừa đúng lúc rọi tới đây, chiếu thẳng vào người cô, phản chiếu cái bóng dưới chân, cả người cô chìm trong một màu ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Trần Thước đang đứng cách đó không xa đằng sau giá sách khoa ngoại, giờ phút này đôi mắt nheo lại, anh nhìn cô kiễng chân lên cố gắng lấy quyển sách trên đầu mình.
Cô thử một lần lại một lần, đến lần thứ tư, phía sau cô có một chàng trai trẻ không nỡ nhìn cô chịu khổ, liền giơ tay giúp cô lấy quyển sách kia xuống.
Cô vừa vui vẻ vừa xấu hổ, nhanh chóng nhận lấy quyển sách mặt đỏ bừng mà nói lời cám ơn, khi cô cong khóe miệng cười với đối phương lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, nhọn nhọn, anh lại cảm thấy cô có phần dễ thương.
Thấy vậy, chân vừa bước được vài bước Trần Thước liên dừng lại, trong lòng bàn tay có chút cảm giác hơi ngứa ngáy.
Nhưng anh nhanh chóng liền mất hứng , bởi vì cô gái kia đối với một người xa lạ lấy hộ cô quyển sách cũng cười dễ nhìn đến thế,mà dựa vào cái gì khi anh giúp cô chuyện lớn như vậy, nhưng cô cũng chẳng cho anh một chút sắc mặt tốt?
Dư Điền Điền ôm một chồng sách cao đặt trên một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra một cây bút, một quyển notebook, vừa đọc sách vừa nghiêm túc nhanh chóng ghi lại những điểm quan trọng.
Cô cũng không biết người cô vô cùng chán ghét là bác sĩ Trần cũng đang ở trong thư viện, hơn nữa anh còn đứng cách cô một khoảng không xa, đang không ngừng chuyển mắt quan sát nhất cử nhất động của cô.
Đại khái là hơn nửa tiếng sau, ánh nắng cũng sắp tắt dần, Dư Điền Điền rốt cuộc cũng thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi. Bởi vì đống sách quá nặng, ba lô không thể chưa đủ, cô đành phải ôm một chồng sách lớn rất vất vả mà đi ra.
Thư viện cách trạm xe bus một đoạn khá xa, cô thở hổn hển ôm sách chạy đến trạm, bụng đói đến mức muốn gọi mẹ rồi.
Trần Thước không biết dây thần kinh nào của anh bị nối nhầm, từ nãy đến giờ anh luôn lái xe đi theo sau cô giống như một chú ốc sên chậm chạp , trong đầu có hai kẻ đang liên tục giao chiến trả lời cho câu hỏi có nên tiến tới đề nghị chở cô về nhà không.
Nhìn xem dáng người cô nhỏ nhắn như vậy, còn phải ôm một chồng sách nặng thế kia, đương nhiên anh muốn chở cô là vì xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo.
Nhưng hôm qua không phải anh vừa nói sẽ không bao giờ giúp cô nữa sao?
Trần Thước nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không được quan tâm đến cô nữa, cô ta thích ôm sách thì cứ để cô ta ôm đi, anh cũng đừng làm ra chuyện ngốc gì để cô lôi chuyện hôm qua ép anh tự đi cắt chân tay mình thì thật là xấu hổ.
Nhưng đến đoạn đường chuẩn bị rẽ ra đường lớn, anh lại bị thần xui quỷ khiến nghiêng đầu qua nhìn cô một cái,
Thật sự thân hình nhỏ bé của cô có sức ôm đống sách nặng như vậy sao?
Bạn nhìn cô ấy mà xem, eo cũng sắp cong xuống vì không thể ôm nổi rồi …
Vì thế khi Dư Điền Điền vừa đưa tay xếp lại quyển sách ở trên cùng thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc đỗ bên cạnh mình.
Trần Thước mở cửa sổ xuống, thối mặt nói với cô: “Lên xe!”
Dư Điền Điền vừa định hỏi anh bảo cô lên xe làm gì, anh liền dùng vẻ mặt càng thêm khó coi hung dữ quát cô: “Mọi người đều biết tôi chở cô tuyệt đối là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhìn thấy cô đi trên đường như vậy thì không đành lòng để cô bị sách đè chêt. Cô đừng được tiện nghi còn ra vẻ, nếu cô dám nói những lời như bảo tôi tự đi cắt tay chân mình đi, tôi tuyệt đối sẽ lái xe đè chết cô!”
Dư Điền Điền đầu óc mơ màng nhủ thầm: tôi có nói gì… sao?
Không phải là cô không kịp nói câu nào đấy sao?
Trần Thước nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, vẻ mặt anh trở nên dễ nhìn hơn một chút, lại thấy cô cứ đứng đó không chuyển động, anh liền giúp cô mở cửa xe, “Một lần cũng mượn nhiều sách như vậy, cô nghĩ ăn nó cũng mập thêm sao? Đi lên, tiện đường tôi đưa cô về nhà.”
Dư Điền Điền đứng im không nhúc nhích, lông mày nhíu chặt, dường như cô đang suy nghĩ đến cùng có nên tham gia bữa tiệc Hồng Môn Yến[1]này hay không đây.
[1] Bữa tiệc Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Nó ám chỉ bữa tiệc được tổ chức để mượn cớ hại người, đọc thêm thông tin về điển tích này ở đây
Trần Thước lại xụ mặt xuống, “Cô làm gì vậy? Tôi chủ động đưa cô về nhà cô còn muốn giả vờ cho tôi nhìn? Cô có lên không đây, không lên thì tôi đi trước. Tôi cho cô biết, quanh đây không có nhà nào cũng không có quán nào đâu, chuyến xe bus gần nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới có một chuyến chính cô cũng biết mà…”
Anh một mình cằn nhằn nói mãi không xong, bỗng nhiên Dư Điền Điền rất muốn cười. Từ sau chuyện ngày hôm qua, nhìn anh cũng không đáng ghét như cô vẫn nghĩ nữa, cô mím môi, quyết định lên xe.
Trần Thước liền im bặt không nói tiếp được nữa.
Dư Điền Điền cũng giả vờ nghiêm mặt với anh, “Bác sĩ Trần, anh có định lái xe hay không? Không phải anh muốn đưa tôi về nhà sao? Đừng để tôi vừa lên xe anh liền nói chỉ muốn chọc ghẹo tôi thôi đấy , rồi lại đuổi tôi xuống, nếu thật sự anh muốn ăn đòn như vậy, tôi sẽ lấy đống sách này đập chết anh cho xem!”
Cô vốn cũng chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng bỗng nhiên cô phát hiện chuyện này có thể chỉ là vì anh muốn trêu đùa cô mà thôi!
Trần Thước miệng độc như vậy, chuyện này không chừng có thể xảy ra!
Nghĩ như vậy, cô bỗng chốc cảnh giác hơn, ngẩng đầu nhìn Trần Thước vô cùng cẩn thận.
Trần Thước có chỗ nào không biết cô đang suy nghĩ gì, anh nhấn chân ga một cái, lại quay sang liếc cô: “Cô nghĩ tôi là người thế nào?”
“Là người bụng dạ hẹp hòi nhất khoa ngoại tầng hai.” Dư Điền Điền thành thật trả lời.
Trần Thước thiếu chút nữa tức muốn ngất đi.
Cái gì gọi là người bụng dạ hẹp hòi nhất khoa ngoại tầng hai?
Người bụng dạ hẹp hòi là loại người gì vậy?
Khuôn mặt anh tối sầm, đang muốn phản công, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động của Dư Điền Điền vang lên.
Điện thoại là do nhân viên nhà hàng Hoa viên giữa trời gọi tới, hỏi Dư Điền Điền bao lâu nữa mới đến, thời gian đặt bàn đã tới rồi.
Dư Điền Điền chần chừ một chút, cô giải thích nguyên nhân mình muốn hủy bàn đã đặt, vì có việc nên cô không tới được nữa.
Điện thoại vừa cúp, dì cô liền gọi điện thoại tới.
Dư Điền Điền chậm chạp không muốn nhận cuộc gọi, cô dứt khoát cầm điện thoại điều chỉnh về trạng thái im lặng.
Trần Thước hỏi: “Cô muốn tới Hoa viên giữa trời ăn cơm?”
“Không muốn.” Dư Điền Điền uể oải trả lời.
“Làm sao lại không đi?”
“Nhờ phúc của anh, người tôi mời ăn cơm đã tuyệt giao với tôi rồi.”
“Ừm, đúng là nhờ phúc của tôi.” Trần Thước gật gật đầu, lại chỉ chiếc điện thoại đang vang lên không ngừng của cô, “Sao cô không nhận điện thoại đi?”
Dư Điền Điền bĩu môi, “Tôi vốn đã nhờ tên Thiệu tiểu nhân kia giúp tôi diễn một vở kịch, tránh để dì tôi bắt tôi đi xem mắt, kết quả là bây giờ Thiệu tiểu nhân không có, bữa tối dưới ánh nến cũng không có nữa, tôi lấy gì mà qua mắt dì tôi?”
Trần Thước đột nhiên nhanh trí, chỉ chỉ vào mình, “Cô cảm thấy tôi thế nào?”
“…” Mặt người dạ thú.
Đương nhiên, Dư Điền Điền chỉ dám nghĩ cũng không dám nói.
“Tôi rất thích ăn beefsteak của nhà hàng Hoa viên giữa trời, không thì cô thử xin tôi đi, đêm nay tôi sẽ giúp cô, cùng cô diễn hết vở kịch ?” Trần Thước lại chủ động đề nghị.
Đề nghị này quả thực làm lòng người dao động.
So với Thiệu Binh, Trần Thước quả thực là tốt hơn nhiều, anh không có điểm nào kém hắn cả.
Dư Điền Điền nhìn anh chằm chằm, trong lòng suy nghĩ, nhưng cô vẫn không tin Trần Thước sẽ có lòng tốt như vậy.
Cô cẩn thận nhìn Trần Thước, hỏi anh: “Trong hồ lồ nhà anh đang muốn làm gì?”
Trần Thước mặt đen lại, “Cái gì mà trong hồ lô nhà tôi đang muốn làm gì? Tôi thành tâm thành ý muốn giúp cô, cô lại nói như vậy?”
“Nhưng hôm qua anh vừa nói nếu anh giúp tôi nữa sẽ tự đi cắt chân tay mình đó thôi.” Dư Điền Điền lên án anh.
Trần Thước mặt càng đen hơn.
Anh thối mặt lái xe một lúc lâu, thế nhưng lại lái xe theo hướng đến Hoa viên giữa trời, sau khi dừng xe ngoài cửa mới không được tự nhiên nói: “Tôi quên mang chìa khóa nhà.”
Dư Điền Điền nhìn anh, đôi mắt vẫn không chuyển hướng.
Trần Thước trên mặt có chút hồng, “Chìa khóa dự phòng tôi để lại nhà người bạn, nhưng anh ấy vừa đi công tác mấy ngày nay, mười giờ tối hôm nay mới trở về.”
Dư Điền Điền gật đầu, “Ừm.”
Cô còn đang chờ anh nói tiếp.
Anh nhịn nhịn, khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng, “Ví tiền tôi cũng để ở nhà.”
“…” Sau đó thì sao?
“Tôi đói.”
“…” Dư Điền Điền khóe miệng bắt đầu co giật.
Đến tận lúc Trần Thước rốt cuộc không thể nhịn được nữa trừng mắt nhìn cô: “Ý tôi là, muốn cô mời khách tôi một bữa thôi mà, huống chi bữa cơm này cũng đâu phải miễn phí, không phải tôi còn bán nhan sắc giúp cô sao? Nói một câu thôi, cô đồng ý hay không đồng ý?”
Dư Điền Điền nhìn dáng vẻ anh thẹn quá thành giận, rốt cuộc cũng mở miệng cười, “Vậy được rồi, tôi sẽ cố mời anh ăn một bữa, bác sĩ Trần anh cũng không cần cám ơn tôi đâu,cũng vì chủ nghĩa nhân đạo mà thôi!”
Đi chưa được vài bước, cô lại quay đầu cười hì hì nói: “Dù sao tôi cũng không thích dọa người khác như ai đó, cũng không nói mấy lời kiểu như nếu tôi giúp ai sẽ tự đi cắt chân tay mình, anh nói có đúng không bác sĩ Trần?”
Đúng không bác sĩ Trần???
Đúng hay không cái đầu cô á!
Trần Thước mặt cứng lại, nếu không phải anh đói bụng đến mức muốn gọi mẹ, cơm tối còn phải dựa vào cô gái nhỏ thù dai này, anh thật hận không thể xuống tay thật nặng chặt thêm mấy đao vào sau gáy cô.