Vì chuyện cô sợ nhất chính là bản thân không cẩn thận sẽ có những thao tác sai lầm, quay người lại liền thấy kẻ mặc áo blouse trắng đang đứng ở cửa phòng bệnh, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo không có ý tốt, anh sẽ cười cô là y tá tốt nghiệp từ Lam Tường không đủ tư cách làm y tá.
Sách chuyên ngành cũng không rời tay cô mọi lúc, mỗi tuần cô đều tới thư viện mượn sách đọc, ngay cả thi cuối kì ở đại học cô cũng chưa từng học hành vất vả như vậy.
Tiểu Bạch hỏi cô: “Cậu giác ngộ được điều gì vậy? Quả thực là thay da đổi thịt làm người lại từ đầu!”
Dư Điền Điền nghiêm túc nói: “Điều đầu tiên là nếu con người không chịu tiếp thu những lời nhận xét về mình, thì sao hiểu rõ được bản thân; điều thứ hai là nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Tiểu Bạch: “…”
Vẻ mặt cô nàng u oán: “Trình độ của mình thấp cậu đừng đối xử với mình như vậy” .
Vào thời gian nghỉ trưa của một ngày nào đó Trần Thước gặp Lục Tuệ Mẫn, anh thuận miệng hỏi cô một câu Dư Điền Điền gần đây thế nào, Lục Tuệ Mẫn trung thực nói: “Cô ấy giống như bị trúng tà ấy, mỗi ngày đều rất chăm chỉ học một đống kiến thức lý luận, có đôi khi còn chủ động tăng ca, ở lì trong phòng trị liệu một mình luyện tập với mô hình người.”
Dường như Trần Thước rất kinh ngạc.
Sau một lát, anh hỏi: “Tại sao bỗng nhiên cô ấy quyết tâm như thế?”
Lục Tuệ Mẫn khéo léo nói: “Cô ấy không chịu nói, dù sao từ sau hôm kết thúc hội thảo nào đó trở về cô ấy khóc một trận thật lớn, rồi sau này cứ như vậy …”
Dịch Tiểu Vũ cầm cơm hộp từ phía sau ló đầu ra, “Bị Bác sĩ Trần đâm một dao vừa trúng điểm yếu của mình, cô ấy đương nhiên phải cố gắng thật nhiều, tránh một lúc nào đó lại bị anh nắm được điểm yếu rồi lại mất mặt trước đám đông!”
Trần Thước vô cùng dịu dàng liếc mắt nhìn Dịch Tiểu Vũ một cái, “Không sao, lần sau tôi sẽ đem cơ hội quý giá này giữ lại cho cô, cũng để cô quyết chí tự cường chăm chỉ học tập một lần xem sao.”
Dịch Tiểu Vũ vừa nghe liền hoảng sợ.
***
Ngay sau giờ tan việc ngày hôm ấy, Dư Điền Điền vừa từ thang máy đi ra, cô liền nhìn thấy một người mặc áo khoác màu tro đang đứng tại lối rẽ tầng một, từ sau gáy nhìn lại có vẻ hơi quen.
Cô nhanh chóng quay người đi về hướng ngược lại nhưng chưa đi được vài bước, không ngờ kẻ mặc áo khoác tro nghiêng đầu liền đúng lúc nhìn thấy cô, anh lớn tiếng gọi cô: “Dư Điền Điền, cô lại đây một chút!”
Âm thanh này…
Giọng điệu này…
Dư Điền Điền tức giận quay đầu lại, “Bác sĩ Trần anh tìm tôi có việc?”
Trần Thước mở miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề, “Không có chuyện tôi tìm cô làm gì?”
Lời kịch này cũng thật quen tai.
Dư Điền Điền không chút khách khí đáp lại: “Là bác sĩ Trần tìm tôi có việc hay là tôi tìm bác sĩ Trần có việc? Nếu bác sĩ Trần tìm tôi có việc, tôi có điên đâu mà tự dưng chạy đến trước mặt anh?”
Lúc này đây Trần Thước cũng không tức giận, chỉ là hai tay vẫn đặt trong túi quần, nhanh chân bước về phía cô, khi đứng trước mặt cô thì anh cúi người xuống tiến lại gần cô nói một câu: “Tôi không cố ý muốn nhằm vào cô.”
Dư Điền Điền không hiểu gì cả.
“Sau khi sơ cứu trách mắng cô trước cửa siêu thị, trong buổi hội thảo mời cô lên sân khâu thực hành sau đó chỉ ra lỗi sai cho cô cùng với chuyện đuổi Thiệu Binh khỏi hội trường, những chuyện tôi làm không phải vì muốn trêu chọc cô,cũng không phải muốn nhằm vào cô.”
Dư Điền Điền tin anh mới là lạ, nhưng cô không hiểu tại sao anh bỗng nhiên chạy đến trước mặt cô nói mấy câu khó hiểu như vậy. .
Cô dùng một ngón tay ngăn cản vị đại ca này cứ một mực đang muốn tiến lại gần cô, “Vậy tôi cám ơn đại ân của bác sĩ Trần vì anh đã không nhằm vào tôi, sau này phiền anh tránh xa tôi một chút, tôi cũng cám ơn anh trước vì đã không cản đường.”
Trần Thước cảm thấy buồn cười, đầy hứng thú nhìn cô, “Dư Điền Điền, miệng lưỡi sắc bén đến trình độ này là học từ ai vậy?”
Dư Điền Điền nghiêm túc nói: “Anh quên là tôi đã tốt nghiệp từ Lam Tường sao? Mười tám chiêu bài mọi thứ tôi đều tinh thông, miễn phí học thử một tháng không thu tiền, khi đăng ký còn được tặng kèm notebook.”
Trần Thước cười lớn thành tiếng.
Thấy Dư Điền Điền tức giận liếc nhìn anh một cái, rồi quay đầu đi về phía trước, Trần Thước ở phía sau lớn tiếng nói theo: “Dư Điền Điền, làm nghề y chữa bệnh không như làm bài thi, một lần thất bại sẽ không thể làm lại lần nữa, cũng không ai cho cô cơ hội sửa lại lỗi sai, bởi vì mạng người rất quan trọng, nhất định không thể có sai sót được.”
Dư Điền Điền nghe vậy thì ngẩn người, lúc này cô mới xoay người lại nhìn anh.
Người đàn ông kia không mặc blouse trắng như ngày thường, mà đang khoác trên mình một chiếc áo khoác dài màu tro, trên cổ còn quàng một chiếc khăn màu đen. Nhưng bất cứ giây phút nào trông anh vẫn như đang mặc áo bloues trắng, thật sự rất giống một vị bác sĩ tài giỏi được mọi người tôn kính mà nhìn cô như vậy, lời nói cũng rất nghiêm túc từ tốn:
“Thừa lúc cô chưa nếm mùi vị thất bại thực sự, tôi muốn nghiêm khắc phê bình cô, để cô tự cảm thấy xấu hổ, để cô cảm thấy không thể trốn tránh mà sau này trong quá trình làm việc sẽ có tinh thần hơn, nếu như trong thời gian này thái độ của tôi làm cô cảm thấy bị tổn thương, tôi sẽ không nói lời xin lỗi.”
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Như bây giờ cô đang làm việc rất tốt, tôi cảm thấy những lời nói trước đây của mình cũng không uổng phí chút nào.”
Trong một khoảnh khắc, Dư Điền Điền không thể nói được gì.
Những lời anh nói rất đúng, một bác sĩ Trần cương trực ngay thẳng như thế là lần đầu tiên cô nhìn thấy, anh nói những lời đó làm cô rất ngạc nhiên, gần như làm cho cô hoài nghi có phải trước đây chính cô mới là kẻ lòng dạ hẹp hòi tính tình ích kỉ.
Cô mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, giống như một giây sau cô có thể sẽ nói cảm ơn với anh vậy.
Trần Thước bỗng nhiên không quen nói chuyện lịch sự với cô.
Sao vậy sao vậy, sao cô lại nhìn anh với anh mắt ngưỡng mộ như vậy?
Cô còn có thể vui vẻ đấu võ mồm với anh nữa không?
Anh không được tự nhiên ho khan hai tiếng, lại bắt đầu không đứng đắn nhếch miệng cười, “Ha ha ha ha, tôi đã dọa cô rồi sao? Thực ra tôi muốn kích thích cô một chút là thật, cảm thấy nhìn cô đặc biệt không thuận mắt cho nên muốn chèn ép cô cũng là thật, cô nên soi gương nhìn khuôn mặt của mình bây giờ đi, ha ha ha thật buồn cười —— “
Lời còn chưa dứt, Dư Điền Điền thẹn quá thành giận nâng cao chân, nặng nề dẫm lên chân anh một cái.
Trần Thước vừa cười đã chuyển sang đau kêu ra thành tiếng.
Dư Điền Điền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi.
Tên điên này, đúng là đẹp trai chưa đến hai giây, nhưng ti tiện thì cả một đời!
***
Nhưng đêm hôm ấy, Dư Điền Điền nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, bên tai cô vẫn loáng thoáng những lời nói sáng nay của Trần Thước.
Anh nói làm nghề y chữa bệnh không như làm bài thi, một lần thất bại sẽ không thể làm lại lần nữa, cũng không ai cho cô cơ hội sửa lại lỗi sai, bởi vì mạng người rất quan trọng,nhất định không thể có sai sót được.
Anh còn nói thừa dịp cô chưa nếm mùi thất bại thực sự, anh muốn nghiêm khắc phê bình cô, để cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảm thấy không thể trốn tránh để sau này trong quá trình làm việc sẽ luôn có tinh thần, nếu như trong thời gian này thái độ của của anh làm cô cảm thấy bị tổn thương, anh cũng không nói xin lỗi.
Đại khái đây chính là lần đầu tiên Dư Điền Điền nghe anh nói chuyện nghiêm túc như vậy, khi đó trông anh như thế nào?
Anh không còn cười cợt nữa, trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Bởi vì nghiêm túc, trên mặt anh cũng không mang theo nụ cười xấu xa như trước nữa, ngược lại là vẻ mặt thành thục chững chạc hơn nhiều.
Anh còn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô mà nói, “Như bây giờ cô làm việc rất tốt, tôi cảm thấy những lời nói trước đây của mình cũng không uổng phí chút nào.”
Đôi mắt anh.
Trong đôi mắt ấy dường như đang phản chiếu hình ảnh tươi đẹp trên mặt hồ phẳng lặng, đó là những gợn sóng lăn tăn loáng thoáng xuất hiện vì cơn gió xuân, hay là những tia nắng mặt trời dịu dàng còn xót lại lúc hoàng hôn.
Lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, Dư Điền Điền quyết định khoác áo ngoài đơn giản ngồi dậy tiếp tục đọc sách.
Lục Tuệ Mẫn nửa đêm ra ngoài đi WC, khi đi qua phòng ngủ của cô, liền phát hiện bên trong vẫn sáng đèn, cô nàng lại gần vừa nhìn, suýt nữa bị cô hù chết.
Cậu ta bị chuyện gì kích thích sao? Hơn nửa đêm vẫn đang ngồi đọc sách chuyên ngành?
Ngày hôm sau cô liền đem chuyện này kể lại cho Trần Thước, vẻ mặt Trần Thước cũng thay đổi liên tục.
“Tôi biết rồi.” Anh vốn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng có một ca phẫu thuật đang chờ anh, anh chỉ có thể vội vàng đi đến phòng phẫu thuật,nên cũng không nói thêm gì.
Trần Thước hạ quyết tâm giờ tan việc sẽ tới gặp Dư Điền Điền nói chuyện lần nữa, cô chịu khó học hỏi là tốt, nhưng sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, nghĩ như vậy,trước khi vào phòng phẫu thuật, anh quay đầu đi nói với Lục Tuệ Mẫn: “Cô bảo Dư Điền Điền tan việc chờ tôi một lát, tôi có việc muốn nói với cô ấy.”
Lục Tuệ Mẫn gật đầu.
Nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện chẳng ai ngờ, đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc cũng là ba tiếng sau, trong lúc phẫu thuật vì bệnh nhân xuất huyết quá nhiều máu, hơn nữa lại xuất hiện biến chứng, đợi đến khi Trần Thước vẻ mặt mệt mỏi đi ra từ phòng phẫu thuật, đồng hồ đã chỉ bảy rưỡi tối rồi.
Khi anh quay lại văn phòng thay áo blouse trắng thì đột nhiên nhớ tới Dư Điền Điền, chẳng lẽ cô còn đang ở trong phòng làm việc chờ anh sao?
Có lẽ là không.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, chờ mười phút không thấy anh tới, nhất định cô đã sớm bỏ về rồi.
Nhưng Trần Thước lại không có số điện thoại của Dư Điền Điền, để đảm bảo Dư Điền Điền chắc chắn không còn chờ anh nữa, anh chần chừ trong chốc lát, trước khi về vẫn quyết định lên tầng bốn một chuyến.
Trong phòng trực ban của y tá không có cố, trong phòng bệnh cũng không có, Trần Thước thở phào một cái, đang chuẩn bị rời đi, thì bỗng nhiên anh lại nghĩ tới một nơi.
Phòng trị liệu.
Anh đi tới cửa, từ bên ngoài cửa đang khép hờ nhìn vào trong, Dư Điền Điền lại đang thực sự ở đó!
Cô vừa lật xem tài liệu bên cạnh, vừa múa bút thành văn.
Bên ngoài mặt trời đã sớm xuống núi, trong phòng trị liệu cô cũng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng thật tối, đúng là không thích hợp để đọc sách.
Trần Thước đi vào, cạch một tiếng anh mở bóng đèn đang ở trên đầu cô, Dư Điền Điền giật mình tới mức đánh rơi cả bút, vừa sợ hãi kêu lên một tiếng vừa nhảy dựng lên.
Sau khi nhìn rõ người vừa đến, cô mặt đỏ tai hồng mắng anh: “Anh là quỷ sao? Đi vào cũng không nói tiếng nào?”
Trần Thước liếc cô một cái, “Tôi đi rất mạnh chân mà, mỗi bước còn dậm chân một lần, chỉ vì cô quá nhập tâm nên không nghe thấy thôi, lại còn muốn trách tôi à?”
Mỗi bước đều dậm chân một lần?
Dư Điền Điền cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại thấy Trần Thước đi đến trước bàn cúi đầu nhìn những chữ cô vừa viết, thấp giọng đọc: “Làm nghề y giống như làm người vậy, từng bước đều phải cẩn thận —— “
Anh vừa đọc xong một câu, mặt Dư Điền Điền liền đỏ lên, cô đoạt lấy quyển notebook anh đang cầm trên tay.
Trần Thước như cười như không hỏi cô: “Câu này là gì vậy? Sao lại nghe quen tai thế nhỉ? Tôi nói này, Dư Điền Điền không phải cô đem mấy lời tôi nói ghi lại trong sổ đấy chứ, định coi nó là danh ngôn của danh nhân mà học thuộc à?”
Dư Điền Điền trừng măt nhìn anh, “Đây là những điều tôi tâm đắc, muốn đưa vào báo cáo công tác y tá hàng năm của tôi!”
Trần Thước nhớ ra rồi, hàng năm cứ vào thời gian này, bệnh viện sẽ yêu cầu các bác sĩ y tá nộp một báo cáo công tác hàng năm, trong báo cáo đó thuật lại những ca bệnh trong một năm và những vấn đề lớn nhỏ người đó phải đối mặt, đồng thời phải đưa ra các biện pháp đối phó với những vấn đề đó, cuối cùng còn phải viết lại những điều tâm đắc mà mình đã đọc được. Phần báo cáo này sẽ được đưa vào hồ sơ của từng nhân viên y tế, hơn nữa báo cáo này cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng và đợt bình xét danh hiệu cuối năm của mỗi người.
Trước đây, anh vẫn nghĩ bài báo cáo này nhiều người luôn coi nó là nhiệm vụ phải viết mỗi năm nên thường làm cho có lệ nhưng đối với Dư Điền Điền báo cáo công tác hàng năm cô cũng viết rất nghiêm túc.
Anh cúi đầu nhìn một đống sách tham khảo đặt bên cạnh, “Viết báo cáo công tác cũng phải đọc mấy quyển sách này làm gì?”
Dư Điền Điền bất đắc dĩ giải thích: “Trước đây tôi có làm sai một vài kỹ thuật, tôi đang kiểm tra xem mình sai ở đâu, thuận tiện cũng củng cố kiến thức một chút, tránh để sau này lại mắc sai lầm lần nữa”
Trần Thước khóe miệng cong lên.
Dư Điền Điền trừng anh: “Anh lại muốn mắng tôi?”
Lần đầu tiên anh nhìn cô với vẻ mặt hòa nhã nụ cười dịu dàng đến thế, giọng nói anh ấm áp: “Cô làm việc nghiêm túc, cẩn trọng lại tỉ mỉ, tại sao phải mắng?”
Dư Điền Điền sửng sốt.
Anh đặt notebook lại xuống bàn, sau đó đưa tay trái ra với cô, tay phải làm động tác vén ống tay áo trái lên, để lộ một chiếc đồng hồ hàng hiệu giá trị không hề nhỏ.
Dư Điền Điền trợn mắt với anh: “Khoe khoang sẽ chết sớm.”
Trần Thước lập tức đen mặt, anh thật sự muốn bóp chết cô ngay lập tức.
“Tôi muốn cô nhìn xem mấy giờ rồi! Bây giờ cô còn ngồi đây viết báo cáo, thân thể cô cũng chịu nổi sao? Cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, cô muốn làm thiên sứ y tá thì cứ nói thẳng, tôi chiều theo ý cô chém cho cô một đao để cô lập tức thăng thiên,mọi chuyện đều kểt thúc tốt đẹp.”
Anh cũng rất buồn bực, sao anh và cô nàng Dư Điền Điền lại không hợp nhau đến vậy, tùy tiện nói vài câu cũng có thể cãi nhau cho được?
Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Dư Điền Điền liền nói: “Cất xong đống sách thì đi theo tôi!”
“Sao tôi phải đi theo anh?” Dư Điền Điền liếc anh.
“Không theo tôi sao? Không theo tôi cũng được, vậy bữa cơm tôi nợ cô ở Hoa viên giữa trời lần trước —— “
“Đi! Đi dĩ nhiên là theo!” Dư Điền Điền giống như vừa uống thuốc kích thích vậy, cô nhanh chóng nhét hết đống sách đang đặt trên bàn vào túi xách, nhất thời hài lòng nói với anh, “Nói nhanh đi cho xong!”
Trần Thước khuôn mặt tối sầm, nhấc chân liền bước ra ngoài, “Chưa ra đến cửa bệnh viện tôi đã cảm thấy hối hận rồi, bữa này vẫn là thôi đi, tránh cho vừa ra đến cửa người ta thấy tôi đi cùng một kẻ tâm thần như cô, quả thực là làm nhục thanh danh một đời của tôi!”
Dư Điền Điền vui vẻ đeo túi xách lên tràn ngập sức sống đi ra, cô vừa đuổi theo anh vừa kêu lớn: “Bác sĩ Trần nếu anh nói lời không giữ lời như thế, cũng đâu xứng với thanh danh một đời của anh chứ?”
Bộ dáng vui vẻ của cô quả thực giống như một học sinh tiểu học vậy, từ đầu đến chân đều tỏa ra ánh sáng hài lòng.
Trần Thước liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.
Thật giống học sinh tiểu học, bị thầy giáo phê bình thì cẩn thận sửa lỗi sai, vừa được khích lệ một chút hay cho cô cái kẹo thì có thể vui mừng nhảy múa như vậy.
Nhìn cô như vậy làm anh bỗng nhớ tới Trần Hi.
Chỉ cần anh hơi tốt với cô một chút, dù chỉ là cười với cô một cái, cô cũng liên tục gọi anh hai anh hai liều mạng mà lấy lòng anh, còn cô thì vui vẻ đến mức muốn bay lên trời.
Nghĩ đến đây, tòa thành trong lòng anh bỗng sụp đổ, trái tim chợt có cảm giác dịu dàng không có gì sánh nổi.