Vừa đi qua cửa phòng thuốc thì anh nhìn thấy bên trong có y tá đang vừa đọc sách lại vừa thực hành kỹ thuật tiêm, lúc thì cô cúi đầu tham khảo các bước trong sách, lúc thì cô rất nghiêm túc thực hành với mô hình người.
Anh nhận ra, người kia chính là Dư Điền Điền.
Hôm đó ở hội trường, anh không ngờ sau khi Dư Điền Điền xuống sân khấu cũng không trở về chỗ ngồi mà trực tiếp đi thẳng ra cửa lớn.
Thứ hai tuần sau, anh liền gọi Dịch Tiểu Vũ tới văn phòng, có chút mất tự nhiên hỏi cô: “Hôm qua sao y tá Dư lại bỏ về trước?”
Dịch Tiểu Vũ biểu hiện vẻ mặt “Bác sĩ Trần anh đang đùa tôi sao”, tinh tế nhắc nhở anh : “Nếu như tôi là y tá Dư, bị Bác sĩ Trần trách mắng một trận trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ đã khóc ngay tại chỗ rồi.”
Trần Thước không nhịn được giải thích cho chính mình: “Không phải tôi chỉ cần cô ấy đi lên phối hợp với tôi một chút, rồi thuận tiện chỉ ra những điểm thiếu sót của cô ấy thôi sao? Cô ấy còn cảm thấy oan ức?”
Dịch Tiểu Vũ lần này cũng không hề khách khí nói: “Với tình huống ấy ai cũng cảm thấy khẩn trương lo lắng, tôi tin Bác sĩ Trần gọi bất cứ y tá nào lên, cũng không thể tránh được lỗi sai. Hơn nữa lúc ấy Bác sĩ Trần anh không để ý tình huống lúc đó như thế nào sau, ngay cả một chút tình cảm anh cũng không có mà ra sức phê bình y tá Dư nói cô ấy không có chỗ nào tốt, làm sao cô ấy không cảm thấy oan ức cho được? Ngay cả lúc đó anh gọi tôi đi lên, có thể tôi cũng không làm tốt hơn y tá Dư bao nhiêu đâu.”
Trần Thước mất mặt , đen mặt nói: “Nếu cô không có tin tưởng vào kỹ thuật y tá của mình như vậy, kỳ nghỉ cuối năm nay cũng đừng nghỉ nữa , tôi thay cô nói với bác sĩ chủ nhiệm, cho cô đi bổ túc một khóa nhé !”
Dịch Tiểu Vũ lập tức liền luống cuống, “Đừng nha đừng nha, bác sĩ Trần anh đừng đùa như vậy a! Ý của tôi không phải chỉ là đồng cảm với y tá Dư thôi sao? Tôi chắc chăn sẽ không làm tệ đến như vậy!”
…
Sau khi ngừng suy nghĩ, Trần Thước nhìn về phía phòng trị liệu thêm một lát, sau đó mới nhấc chân bỏ đi.
Lúc đem văn kiện giao cho Mã Bách Chí thì anh chợt do dự trong chốc lát, bỗng nhiên anh mở miệng hỏi: “Mã chủ nhiệm, Dư Điền Điền làm việc ở khoa nhi thế nào?”
Mã Bách Chí vừa nghe liền cười, “Ái chà, Bác sĩ Trần anh đang muốn khích lệ cô ấy sao? Có phải hôm tham gia hội thảo cô ấy có biểu hiện rất tốt không?”
Trần Thước co rút khóe miệng, không đáp lời.
“Tôi đã biết cái cô Dư Điền Điền này không tầm thường đâu,thời gian trước tôi thấy kỹ thuật tiêm của cô không tốt, liền phê bình cô một trận, không ngờ một thời gian ngắn thôi cô ấy đã làm tôi rất ngạc nhiên. Anh biết không, trong một tuần nay đã có người nhà của ba vị bệnh nhân đến chỗ tôi khen ngợi cô ấy hết lời, nói cô ấy là người tốt, có tính kiên nhẫn, kỹ thuật tiêm cũng tốt…”
Mã Bách Chí bô bô nói một đống, Trần Thước gần như hoài nghi chính anh nghe nhầm hay sao, cái tên Dư Điền Điền mà ông ta đang nói tới có phải cô Dư Điền Điền mà anh biết hay không.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy khi đi qua phòng thuốc, anh lại gạt bỏ hoài nghi.
Lần đầu tiên trong đời, anh tự hỏi bản thân: thật sự là anh đã quá nặng lời rồi sao?
Vừa ra khỏi văn phòng Mã chủ nhiệm, Trần Thước đúng lúc gặp Dư Điền Điền đang từ phòng thuốc đi ra.
Anh dừng bước một chút, không biết có phải do tâm trạng rất tồi tệ, cho nên anh muốn mở miệng chủ động chào hỏi cô, nhưng nụ cười kia còn chưa được thể hiện, người đối diện kia đã mặt không có cảm xúc mà đi ngang qua anh, đến mắt cũng không chớp một cái.
Nụ cười của anh lập tức đơ bên khóe miệng.
Cô đang bơ anh sao?
Biểu hiện oan ức là đây sao?
Chuyện cũng sắp được một tuần rồi, cô vẫn còn giận anh như vậy sao? Không phải đã sớm hết giận rồi chứ?
Có lúc nào Trần Thước bị người ta giận lâu như vậy, anh đen mặt mất hứng quay đầu gọi cô: “Y tá Dư, cô nhìn thấy người quen cũng không chào hỏi một câu sao?”
Lúc này Dư Điền Điền mới dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Bác sĩ Trần anh nghĩ anh là người quen hay là kẻ thù của tôi? Bình thường nhìn thấy người quen tôi đều sẽ chào hỏi, còn nhìn thấy kẻ thù, hình như chào hỏi có vẻ hơi thân thiết thì phải!”
Trần Thước lại bị cô chặn họng không thể trả lời.
Hơn nửa ngày anh mới nghiêm mặt nghẹn ra một câu: “Nhưng y tá Dư, dù gì cô cũng là nhân viên tham gia hội thảo, tôi là chủ giảng cũng chính là thầy của cô, nhìn thấy thầy mình cô cũng không chào hỏi?”
Dư Điền Điền liếc nhìn anh một cái, liền mở miệng cười mỉm một cái cho có lệ, “Được như vậy, chào thầy, học sinh còn có chút việc, thầy đi bình an, không tiễn.”
Cô cười như không cười xoay người rời đi.
Dù sao anh cũng chiếm thế thượng phong, mặc dù là cô miễn cưỡng nói chuyện với anh, nhưng đây không phải là nói chuyện rồi sao?
Trần Thước đắc chí xoay người bỏ đi, đi được hai bước rồi lại nhớ ra câu nói của cô, “thầy đi bình an” câu này hình như có chỗ nào không đúng!
Này này này, cô bảo ai lên đường bình an đây?
Anh xụ mặt xuống quay đầu muốn tìm Dư Điền Điền tính sổ, nhưng trên hành lang trống vắng, nơi nào còn có bóng dáng của tiểu y tá kia?
***
Cuối tuần hội thảo nghiên cứu y học lại đến hẹn thì Dư Điền Điền liền có cảm giác kháng cự tâm lý cực độ.
Thế nhưng kháng cự cũng vô dụng, cũng giống như Lục Tuệ Mẫn đã dùng câu nói kia để an ủi cô: “Không phải người đời có câu danh ngôn rất hay sao? Cuộc sống giống như cưỡng gian con người vậy, khi bạn không thể chống cự lại với nó, vậy thì hãy nhắm mắt từ từ mà hưởng thụ nó.”
Vì thế Dư Điền Điền mang tâm trạng nặng nề bước lên con đường hưởng thụ gian khor.
Ngoài dự đoán của mọi người là hôm nay Trần Thước cũng không làm cô khó xử, ngược lại, anh gần như rất ít khi nhìn cô, chỉ là vô cùng chăm chú giảng về chủ đề của mình.
Dư Điền Điền không thể không thừa nhận, nếu như chỉ nhìn Trần Thước từ xa, con mắt thật sự có cảm giác được hưởng thụ vài phần.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Thiệu Binh lại đổi chỗ ngồi cùng người bên cạnh cô, anh có chút chần chừ hỏi cô: “Tuần trước… Cô ổn chứ?”
Nhớ tới biểu hiện trên sân khấu của mình hôm đó, Dư Điền Điền không có tiền đồ đỏ mặt, thấp giọng trả lời nói: “Không sao, chỉ là tôi cảm thấy có chút mất mặt.”
Thiệu Binh liền nói vài lời an ủi cô, cuối cùng anh lại nhớ ra điều gì đó, từ trong túi áo anh lấy ra một chiếc vòng tay dây màu đỏ, “Đây, cái này cô cầm về cho vui, đứa cháu nhỏ của tôi tuần trước đi núi Thanh Thành, mang theo rất nhiều thứ lặt vặt về, nó nói là sợi dây này sẽ mang đến may mắn cho người đeo.”
Anh nháy mắt với cô mấy cái, “Đương nhiên tôi không tin chuyện này lắm, nhưng nếu quả thật có thể mang may mắn đến cho cô, để bác sĩ Trần không ghi thù cô nữa, đó cũng là chuyện tốt.”
Đó là một cái vòng dây có mặt gỗ khắc hình một con cá không tinh xảo lắm, hai mắt cũng không hề đối xứng, nhưng trông nó thật nhỏ xinh, thật đáng yêu.
Dư Điền Điền mặt mày hớn hở nhận lấy, “Cám ơn bác sĩ Thiệu, anh thật tốt!”
Dịch Tiểu Vũ lập tức nháy mắt nói: “Này này này, bác sĩ Thiệu nếu anh tốt như vậy, chẳng phải cũng nên mang cho tôi một cái nữa sao?”
Thiệu Binh sắc mặt ửng đỏ giải thích: “Tôi chỉ có một cái như vậy…”
“Hả, không phải vừa rồi anh còn nói cháu anh mang rất nhiều thứ lặt vặt về sao?”
Dư Điền Điền lấy khuỷu tay vụng trộm đẩy đẩy Dịch Tiểu Vũ một cái, ý bảo cô đừng nói lung tung nữa, bởi vì trên khuôn mặt trắng trẻo của Thiệu Binh giờ phút này lại đỏ lên càng ngày càng lợi hại hơn.
Cả ngày hôm nay, Thiệu Binh đều ngồi chung một chỗ với các cô, cả bọn nói chuyện rất vui vẻ, có lịch sự nhưng cũng rất hòa hợp.
Dư Điền Điền tự hỏi mình: có phải Thiệu Binh có chút thích cô hay không?
Nhưng làm cho cô khó hiểu là anh thích cô ở điểm nào, thật sự là vì dáng vẻ cô dịu dàng đáng yêu, mà anh vừa vặn thích mẫu người con gái như cô?
Dư Điền Điền cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ vì công lực trêu chọc rất thoải mái của anh làm cho cô cười ha ha liên tục, lại ngại hiện tại đang ngồi trong hội trường, cho nên cô nghẹn cười cũng rất vất vả.
Thừa dịp lúc nghỉ ngơi giữa giờ cô tới nhà vệ sinh, vừa ra khỏi cửa nhà wc thì lại chạm mặt Trần Thước.
Hình như Trần Thước đang đứng đó đợi ai, sau khi chạm mặt nhau, cũng giống như lần trước cô quay đầu bước đi, không muốn để ý đến anh.
Ai ngờ Trần Thước bỗng nhiên gọi cô: “Dư Điền Điền, cô lại đây một chút.”
Hả, anh ta là đang đợi cô sao?
“Tìm tôi có việc gì?” Cô hỏi không chút thân thiện.
“Không có chuyện tìm cô làm gì?” Trần Thước đáp lại mang theo chút tức giận.
Dư Điền Điền không thèm để ý nói: “Là bác sĩ Trần tìm tôi có việc hay tôi tìm bác sĩ Trần có việc? Nếu bác sĩ Trần tìm tôi, không phải anh nên tự thân tới đây sao!”
Trần Thước sắc mặt trầm xuống, cương quyết đứng cách cô vài bước nói thẳng: “Vừa rồi trong thời gian nghe giảng cô đã làm gì?”
Cô đã làm gì?
Đương nhiên là nói chuyện phiếm với bác sĩ Thiệu rồi!
Dư Điền Điền cây ngay không sợ chết đứng đáp lại: “Ngoại trừ nghe bác sĩ Trần giảng bài, tôi còn có thể làm gì?”
Trần Thước mặt gần như có thể vắt ra nước đến, thối đến đòi mạng.
“Chính cô rõ cô đã làm gì suốt giờ, Thiệu Binh tự mình đòi đổi chỗ xuống ngồi bên cạnh cô, trong cả tiết cô luôn vui vẻ cười nói với anh ta, có lúc nào cô nghe tôi giảng bài?”
Lần này Dư Điền Điền thật sự có chút giật mình.
Mọi người cũng không phải học sinh tiểu học nữa, trong trường hợp này ai sẽ nghiêm túc chuyên chú cẩn thận nghe giảng bài rồi ghi lại? Mọi người không phải ngẫu nhiên nghe một chút, còn lại đa số thời gian vùi đầu chơi điện thoại di động sao.
Nhưng đối mặt với Bác sĩ Trần đang thẹn quá hóa giận, cô quyết đoán nói: “Anh nhìn lầm rồi, tôi và bác sĩ Thiệu đang thảo luận về nội dung anh giảng.”
Trần Thước không kiên nhẫn nói: “Tôi không có hứng thú muốn biết cô và anh ta đang nói chuyện gì, nhưng tốt nhất cô nên bảo anh ta đến từ đâu thì về chỗ đó đi, đừng để tôi thấy anh ta tán tỉnh cô trong giờ giảng bài của tôi.”
Nói xong những lời này, anh cũng lười chờ Dư Điền Điền đáp phản ứng, chân vừa nhấc liền xoay người rời đi.
Dư Điền Điền bị anh chọc tức không nhỏ, cô rất muốn mắng anh một trận, lại ngại chân anh dài, gần như bước một bước là đã đi xa, nếu là cô nói bóng gió, nhất định sẽ bị người ta nghe thấy.
Anh không sợ mất mặt, nhưng cô thì sợ.
Thời gian sau đó, Trần Thước tiếp tục lên đài giảng bài, sau khi cô trở lại chỗ ngồi nhìn anh dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, thì liền cảm thấy tức mà không biết nói sao.
Dựa vào cái gì mà anh ta lại nhiều chuyện như vậy? Không thích nhìn mặt cô thì thôi đi, nay ngay cả Thiệu Binh cũng không ưa, lại còn không cho cô tìm người trò chuyện trong lúc buồn chán như vậy?
Thiệu Binh hoàn toàn không biết gì cả tiếp tục nói chuyện phiếm với cô, Dịch Tiểu Vũ cũng nói chuyện với anh câu được câu không, Dư Điền Điền khiêu khích nhìn người trên sân khấu một cái, cô hoàn toàn không để ý ánh mắt cảnh cáo của Trần Thước, trò chuyện càng vui vẻ hơn.
Nhưng chuyện làm cô giật mình là, ngày hôm sau Thiệu Binh không tới, chỗ ngồi của anh trống không nguyên một ngày.
Là vì anh ta có chuyện gì, cho nên không tới được sao?
Nhưng chuyện nay vẫn xảy ra ở cuối tuần tiếp theo.
Thiệu Binh liền giống như đột nhiên bốc hơi khỏi trái đất vậy, anh không tới tham gia hội thảo nữa.
Sai khi ăn cơm trưa xong, Dịch Tiểu Vũ bận rộn trong WC, sau khi trở về liền mang cho Dư Điền Điền một tin tức kinh người: “Cậu biết gì chưa? Vừa rồi mình gặp y tá của bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình, tớ liền thuận miệng hỏi chuyện tại sao bác sĩ Thiệu không tới tham gia hội thảo, kết quả các cô ấy nói bác sĩ Thiệu tự nhiên bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện, sau đó họ quyết định không cho anh ta tham gia nữa.”
Dư Điền Điền giật mình nói: “Là có nhiệm vụ khác giao cho anh ta sao?”
Dịch Tiểu Vũ lắc đầu, “Hình như là phê bình anh ta chuyện gì đó, cụ thể là gì mình cũng không rõ lắm, hẳn là ban tổ chức hội thảo đã báo cáo cho giám đốc bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình, bệnh viện bên kia liền trực tiếp yêu cầu bác sĩ Thiệu đừng tới nữa.”
Cô vừa thốt ra lời này ra, Dư Điền Điền liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Căn bản Thiệu Binh không làm bất cứ chuyện gì xấu, tại sao tự nhiên ban tổ chức lại cấm anh không được tham gia hội thảo?
Gần như là ngay lập tức, trong đầu óc cô xuất hiện hình dáng một người rất rõ ràng—— Trần Thước.
Là Trần Thước làm sao?
Anh đã chính miệng cảnh cáo cô không được cười nói vui vẻ với Thiệu Binh, mở miệng nhắc nhở Thiệu Binh đến từ đâu thì về chỗ đó.
Thật sự là anh sao?!