Thế giới như xụp đổ, ông lại đứng ngược hướng ánh sáng, vì vậy dường như chút tia sáng cuối cùng ông cũng không thấy.
Cũng có lẽ thế giới của ông ta vốn đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối mờ mịt.
Trong thoáng chốc, dường như thời gian quay ngược trở về mười năm trước, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, Hi Hi quấn quýt bên ông đòi ông đưa cô và A Thước đến trường. Đứng trước cổng trường ông ngắm nhìn theo hai đứa con đeo túi sách bước vào trường, con gái nhỏ khi đó quay đầu vẫy vẫy tay với ông, cười rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời kia.
Khi đó ông chỉ cười đáp lại cho có lệ, không ngừng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
Sắp đến giờ họp, ông phải đi.
Đây là cuộc họp vô cùng quan trọng, có một hợp đồng đặt hàng hơn mấy chục vạn đang chờ ông ký.
Kỳ thật lúc đó đối với ông mà nói, hình ảnh này cũng không phải một hồi ức đáng nhớ gì, thậm chí chỉ là nốt nhạc dạo ngắn ngủi, ngày đó trong mắt ông chỉ có công việc, chỉ có hợp đồng đặt hàng mới đáng để ông quan tâm.
Nhưng nhiều năm trôi qua, thời gian lại trôi qua vội vàng như vậy, không chỉ gương mặt già đi, mà còn mang theo hùng tâm tráng chí của quá khứ, khát vọng cuồng nhiệt thời trai trẻ.
Rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ? Ông đã cảm thấy không còn hứng thú nữa, cảm thấy những thứ mình đã từng cố gắng theo đuổi dường như cũng không còn hấp dẫn như ban đầu, ông bắt đầu nhớ về những ngày tháng đã từng lãng quên kia, lại chẳng biết tại sao những hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong lòng.
Ông thấy bóng dáng con gái biến mất trong tầm mắt, cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế, dường như cũng giống như lúc trước khi ông nhìn theo hai người bước vào trường.
Ông gọi tên bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ quay đầu nữa, sẽ không bao giờ cười hồn nhiên chân thành vẫy tay tạm biệt ông nữa.
Thật sự đến giờ phút này, ông mới nhận ra, ông đã mất đi hai đứa con.
Tiếng ồn ào đàm luận bên tai dần dần cách xa ông, hình ảnh Trần Lộ Dao chật vật đứng tựa người vào tường lau nước mắt dường như cũng rời khỏi tầm mắt của ông, khung cảnh trước mắt ông chuyển từ bóng tối mờ ảo không rõ từ từ trở nên sáng bừng cả lên, cuối cùng là một quầng ánh sáng trắng tràn ngập trong tầm nhìn, đại não cũng trở nên trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt dường như ông nghe thấy tiếng thét chói tai của Trần Lộ Dao, mơ mơ hồ hồ có bóng người nhào về phía ông, luôn mồm gọi ba ba.
Nhưng ông đã quá mệt mỏi rồi, vì thế ông để mặc bản thâm chìm vào cảm giác mơ màng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Tiếng thét chói tai của Trần Lộ Dao đã vang đến đám người bên trong lễ đường, Trương Bội Lâm cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy chồng mình té xỉu trên đất, sắc mặt bà trắng bệch quỳ xuống cạnh ông.
“Ba con làm sao vậy? Ông ấy làm sao vậy?” Bà sợ tới mức chân tay luống cuống.
Trần Lộ Dao nhờ vị hôn phu gọi điện thoại cấp cứu đến bệnh viện, sau đó ngồi xổm bên cạnh ba mình, ngẩng đầu nhìn mẹ cô, gần như là không chút nghĩ ngợi nói: “Anh hai không nhận ba, Hi Hi cũng không nhận ba, vì vậy ba xúc động mạnh mới ngất đi.”
Đám người chen chúc trước cửa lễ đường nghe xong đều ồ lên.
Trần Lộ Dao im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lấy vòng hoa trên đầu cùng lụa trắng ném xuống đất, sau đó cô đứng dậy bình tĩnh nói với mọi người: “Xấu hổ quá, bởi vì ba tôi đột nhiên không khỏe, chuyện này xảy ra khá bất ngờ nên hôn lễ hôm nay chỉ còn cách hủy bỏ.”
Cô xoay người sang nói với vị hôn phu đang kinh ngạc: “Vu Gia, xin lỗi anh, nhờ anh xử lý giúp em chuyện ở đây, em nhất định phải đưa ba tới bệnh viện.”
Phía gia trưởng bên đằng trai cũng ngạc nhiên không kém, vừa tức vừa gấp mà không thể làm gì.
Bà mẹ chồng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Lộ Dao, sao có thể hủy bỏ hôn lễ được? Con cũng nghĩ lại xem —— “
“Đừng cãi nhau nữa.” Ba Vu kéo tay vợ mình, tuy rằng sắc mặt ông cũng khó coi, nhưng vẫn có thể nhịn được, kiềm chế nói, “Sức khỏe của Trần tổng vẫn quan trọng hơn.”
Mất mặt là chuyện nhỏ, cả nhà ông đều đợi ở xí nghiệp nhà họ Trần, e rằng họ muốn vứt bỏ mối hôn sự này cũng không được?
Huống hồ đối với cuộc hôn nhân này, cả nhà Vu Gia đều rất mừng, chuyện này đối với con trai họ mà nói là một cơ hội tốt có thể thăng quan tiến chức.
Ba Vu nháy mắt với vợ, ý bảo bà đừng nhiều lời nữa, nói nhiều tất lỡ lời.
Mà Vu Gia sau khi gọi 120 , thì đứng đó thất thần trong chốc lát, anh nhìn thấy Trần Lộ Dao dường như hoàn toàn không chú ý đến anh, cô chỉ vội vàng nói chuyện với mẹ mình, sau đó dặn dò công việc cho nhân viên đi lấy đệm mềm lót thân cho ba mình.
Cô bố trí mọi chuyện ở hiện trường đâu ra đấy, dường như là người lãnh đạo trời sinh vậy, cũng không vì ba mình hôn mê bất tỉnh mà luống cuống tay chân tỏ ra sợ hãi.
Trong mắt cô đã an bày mọi chuyện, duy chỉ là không có anh.
Thậm chí cô chẳng thèm hỏi ý kiến của anh, giống như một kẻ độc tài ra lệnh, một mình quyết định hủy bỏ hôn lễ.
Kỳ thật anh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần cô mở miệng hỏi, anh nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, chung quy bên nào nặng bên nào nhẹ anh hoàn toàn có thể biết. Nhưng chuyện làm tổn thương anh nhất cũng không phải chuyện hủy bỏ hôn lễ, mà là cô không hỏi ý kiến anh bất cứ chuyện gì.
Không hỏi ý kiến của anh chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ trong mắt cô trước giờ vốn đã không có anh.
Từ lúc chuyện xảy ra cho đến khi xe cứu thương 120 đến hiện trường, nhân viên y tế dùng cáng đưa Trần Diệu Phàm lên xe, Vu Gia vẫn đứng đó, mà ánh mắt Trần Lộ Dao không có giây phút nào nhìn về phía anh.
Giờ khắc này bỗng nhiên anh cảm thấy có chút nực cười.
Bọn họ thật sự là đôi vợ chồng sắp kết hôn sao? Thiếu chút nữa hai người đã trở thành người thân duy nhất của nhau trong cuộc đời này, nhưng trong mắt cô lại không có sự tồn tại của anh.
Có một giây, anh cảm thấy trên người thật lạnh, bộ âu phục này quả thật chỉ là cái bề ngoài mà thôi, giống như lễ kết hôn này vậy, xa hoa lộng lẫy nhưng không hề chân thật.
***
Xe của Trần Thước đỗ lại bên ngoài khách sạn, lúc đẩy Trần Hi đến bên cạnh xe thì anh ngẩn người, nhất thời cũng không biết nên xử lý xe lăn của cô thế nào.
Vẫn là Phùng Tử Cận khẽ giọng nói câu: “Để tôi làm cũng được.”
Sau đó anh đi đến cạnh Trần Hi, khom lưng cực kỳ thuần thục ôm lấy cô, nhẹ nhàng thả cô vào ghế sau xe.
Trần Hi thấp giọng nói: “Cám ơn.” Hai tay cô vô thức kéo thảm lông trên chân.
Phùng Tử Cận mỉm cười, khóe môi cong lên, “Đừng khách sáo.”
Giọng nói của anh cũng chất như kim cương vậy, dịu dàng êm tai, trầm thấp quyến rũ.
Dư Điền Điền không nhịn được mà ngắm anh lâu hơn, vừa quan sát mới nhận ra, người này cũng rất đẹp trai, ôn nhuận như ngọc thư sinh công tử, rất giống người mẫu nam tạp chí, chỉ cần vươn tay nhấc chân cũng có khí chất.
Lại không biết xảy ra chuyện gì, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt Trần Thước xen vào chặn lại, anh kéo tay Dư Điền Điền, bình tĩnh nói: “Em ngồi ghế phụ, ngồi cạnh anh.”
Dư Điền Điền lơ đãng đáp ừ một tiếng, rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Thắt dây an toàn xong, cô quay đầu dáo dác nhìn Phùng Tử Cận, “À, vị này là…”
Trần Thước bên cạnh vô cùng bình tĩnh duỗi tay ra kéo đầu cô quay lại “Anh phải lái xe, em nhìn đường đi.”
Dư Điền Điền có chút ngạc nhiên bắt bẻ, “Người lái xe là anh chứ đâu phải em, sao lại bắt em nhìn đường chứ?”
Trần Thước ho khan hai tiếng, hai gò má hơi ửng đỏ, giận dỗi nói: “Bảo em nhìn thì cứ nhìn đi, anh đang mất bình tĩnh, sợ cơn giận lên đến đỉnh đầu lại không nhìn rõ đường, nên mới muốn em giúp anh, được chưa?”
Trần Hi ngồi ở ghế sau cười nhỏ một tiếng, Phùng Tử Cận cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Dư Điền Điền quay đầu lại hỏi, “Hai người cười gì vậy?”
Trần Hi nháy mắt với cô một cái, “Chị Dư, anh hai đang ở trước mặt, sao có thể quay đầu nhìn người đàn ông khác được?”
Dư Điền Điền nhận ra, quay đầu mở to mắt nhìn Trần Thước, lại nghe Trần Thước gầm nhẹ một tiếng: “Trần! Hi!”
“Em nói gì sai à?” Trần Hi giả vờ ngốc, vô tội nhìn anh trai.
“Em quá thẳng thắn rồi, vẫn nên uyển chuyển chút thì tốt hơn.” Phùng Tử Cận bổ sung, “Là anh trai em thẹn quá hóa giận.”
Hai người này kẻ xướng người hoạ, khiến mặt Trần Thước càng ngày càng đỏ, không chừng anh sắp nổi cơn rồi.
Dư Điền Điền biết điều quay đầu lại, thành thật nhận lỗi nói: “Bác sĩ Trần, anh mau lái xe đi, em giúp anh nhìn đường.”
Trần Thước từ trong kính chiếu hậu hung hăng liếc mắt nhìn em gái, một lát sau, Phùng Tử Cận bỗng nhiên mở miệng nói: “Còn chưa kịp tự giới thiệu, tôi là Phùng Tử Cận, là bạn tốt của Hi Hi.”
Cả đường đi Trần Thước “thẩm vấn” Phùng Tử Cận lai lịch không rõ, ô tô đi thẳng đến nhà Trần Thước.
Lúc đẩy Trần Hi vào thang máy thì ánh mắt Trần Thước vẫn không dám nhìn vào đùi cô.
Dư Điền Điền chú ý, cô cũng nhận ra người anh có chút mất tự nhiên.
Sau khi đưa Phùng Tử Cận và Trần Hi vào nhà, Trần Thước vội vàng pha trà, Dư Điền Điền làm trợ lý của anh. Lúc bưng trà lên bàn thì cô bỗng nhiên kéo tay Trần Thước,”Bác sĩ Trần, cũng qua giờ cơm trưa rồi, chúng ta mau qua siêu thị dưới kia mua chút nguyên liệu nấu ăn, về làm một bữa đơn giản đi.”
“Trong tủ lạnh có —— “
“Không có.” Dư Điền Điền nói mạnh như đinh chém sắt, vô cùng chân thật nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập sự kiên trì.
Trần Thước giật mình, quay đầu nhìn Trần Hi, cô cười nói với anh: “Anh hai, anh và chị Dư cứ đi đi, có Tử Cận ở đây chăm sóc em rồi, em không sao.”
Chần chừ trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn bị Dư Điền Điền kéo ra khỏi cửa.
Trên đường im lặng một hồi, anh nghe thấy Dư Điền Điền hỏi: “Trần Thước, anh hết giận chưa?”
Anh gật đầu, lại lắc đầu, “Hết giận trong chốc lát, nhưng đời này chắc hẳn sẽ nhớ mãi trong lòng.”
Dư Điền Điền nói: “Vậy trong lòng anh nhất định sẽ rất mệt.”
“…”
“Chẳng phải đúng như vậy sao? Cứ muốn mang nỗi áy náy với Hi Hi sống cả đời này, lại muốn ghi hận ba mình và Trần Lộ Dao cả đời, nếu em mà có trái tim như anh, có thể đã chết từ lâu lắm rồi.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Một mình đeo gánh nặng trên lưng mà sống như vậy, anh không cảm thấy mệt sao?”
Trần Thước không nói gì.
Khó khi nào trời đẹp như vậy, bầu trời trong xanh, nắng ấm rực rỡ.
Dư Điền Điền nhìn người đàn ông này, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ trong lòng anh vẫn còn nơi đang đóng băng, chẳng cần biết trời quang mây tạnh thế nào, anh cũng chưa từng thả lỏng bản thân mình.
Cô thật lòng nói: “Trần Thước, có những chuyện anh thật sự không muốn đối mặt, có những lời anh cũng không muốn nghe, nhưng em vẫn phải nói. Chân Hi Hi trở nên như ngày hôm nay, đây không phải là lỗi của anh, anh không thể ôm toàn bộ lỗi về mình. Trước đó có ai biết phanh xe đó bị hỏng? Ai ngờ đúng vào ngày hôm đó ba mẹ anh bỗng nhiên cãi nhau đâu? Ai ngờ Hi Hi sẽ chạy theo, cùng mẹ anh ngồi trên chiếc xe đó? Và cũng không ai ngờ cuối cùng sẽ xảy ra tai nạn giao thông? Anh không biết gì cả thì tại sao cứ kiên quyết muốn nhận lỗi về mình?”
“Dư Điền Điền.” Anh ngắt lời cô, lắc đầu, “Em không cần an ủi anh, những lời đó đều vô dụng.”
“Đúng vậy, em biết những lời này đều vô dụng, vậy còn anh? Anh áy náy tự trách bản thân thì có tác dụng gì sao? Anh đau khổ dày vò mình như vậy, chẳng lẽ chân của Hi Hi lại có thể tốt lên? Cô ấy có đứng dậy được như ngày xưa không?” Dư Điền Điền bỗng nhiên nắm lấy tay anh, vội vàng nói, “Anh nhìn Hi Hi đi, cô ấy không hề trách anh, cô ấy cũng không đắm chìm trong đau khổ vì bệnh tật mà mất đi tự do, bây giờ cô ấy sống rất tốt, cô ấy có vui buồn yêu thích, có nguyện vọng có khát khao, cô ấy còn Phùng Tử Cận ở bên cạnh, nếu cô ấy đã vượt qua được, thì tại sao anh lại không thể đối mặt với sự thật ?”
Bỗng nhiên Dư Điền Điền dừng bước, nói nghiêm túc: “Anh biết không, thật ra mẹ em đã từng phẫu thuật, bên trong ngực trái của bà có một khối u, lúc đó đã đến giai đoạn hai rồi, tình trạng không tốt lắm .”
Trần Thước đang đi sau lưng cô bỗng dừng bước, nhìn xuống mặt đất không nói gì, đợi cô tiếp tục kể.
“Lúc ấy mẹ em sống chết cũng không chịu làm phẫu thuật, bởi vì bà cảm thấy phẫu thuật sẽ phải cắt một phần ngực, bà sẽ mất đi tôn nghiêm của một người phụ nữ, bà nói bà tình nguyện để khối u kia nằm trong thân thể của mình chứ nhất định không chịu làm một người không đầy đủ.”
“… Sau đó thì sao?”
“Sau này ba em đã nói với bà, con người ta sống trong đời, được và mất là những chuyện cả đời này ta luôn phải trải qua, vì vậy nên hãy nhìn đời thực tế một chút. Khi trời cao nhân từ, sẽ cho bạn thứ gì đó, bạn có thể vì điều đó mà vui sướng mà kiêu ngạo; nhưng cũng có lúc trời mưa gió thất thường, khi nó muốn đoạt đi thứ gì đó của bạn, bạn cũng đừng đau lòng khóc khổ gọi trời.” Cô tâm niệm đọc lại từng câu từng chữ ba mình đã nói lúc đó, “Có đôi khi thứ bạn mất đi có lẽ là thứ tuyệt vời nhất cuộc đời bạn thậm chí nó là tính mạng của bạn, nhưng bạn phải nhớ kỹ, cứ coi như những thứ đó đã mất, nhưng bạn vẫn là bạn, trí não và tinh thần vẫn còn đó, người quan tâm bạn vẫn quan tâm bạn, họ không vì bất cứ chuyện gì mà thay lòng đổi dạ.”
Cô nắm chặt lấy tay Trần Thước, chậm rãi cúi đầu, nhìn cái bóng hai người phản chiếu dài trên mặt đất.
“Hi Hi mất đi một phần cơ thể, nhưng anh vẫn là anh, cô ấy vẫn là cô ấy, anh thương cô ấy, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước kia, cô ấy vẫn kính trọng anh, đau lòng khi anh buồn bã, bi thương khi anh bị tổn thương. Nếu không có bất cứ chuyện gì thay đổi, tại sao cứ phải tự áy náy trách bản thân như vậy?”
Sau đó cô hạ thấp giọng, gần như là thì thào tự nói với mình.
“Trần Thước, anh đừng đau lòng vì Hi Hi mà tra tấn chính mình, em cũng sẽ đau lòng vì anh, cũng sẽ không biết phải làm thế nào mới có thể an ủi anh, sau đó cảm xúc suy sụp, rồi sẽ cảm thấy bản thân mình thực vô dụng…”
Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, để nói ra những suy nghĩ của bản thân này thật sự phải cần dũng khí rất lớn.
Cô vẫn là Dư Điền Điền của anh, tuy rằng có đôi khi tùy tiện giống như đàn ông, nhưng sâu trong lòng kỳ thật cũng chỉ là một cô gái biết xấu hổ.
Cô cúi đầu rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng buông tay, rồi lại bỗng nhiên bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo ngược lại.
Ngẩng đầu kinh ngạc muốn nhìn người trước mặt, trong lúc cô chưa kịp nhìn thấy mặt anh, bỗng nhiên bị anh kéo một cái ôm chặt vào lòng, vì thế đập vào mắt cô lúc đó chỉ nhìn thấy cổ áo lông màu trắng sạch sẽ, cùng với những hoa văn trên chiếc áo khoác màu xám.
Anh bất ngờ ôm cô vào lòng khiến cô trở tay không kịp, trên đường xe cộ vẫn đi lại tấp nập, người đến kẻ đi, còn cô… lại được anh ôm vào lòng?
Bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Trần Thước ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Dư Điền Điền, em là mặt trời nhỏ của anh.”
Trong lòng cô vừa nhúc nhích, muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh vươn tay ấn một cái vào lòng ngực, “Đừng nhìn anh!”
“Làm gì chứ…” Cô yếu ớt kháng nghị, “Vì sao không cho em nhìn anh chứ? Trần Thước anh thật bá —— “
“Ưm.” Anh bỗng nhiên đưa ngón trỏ ra chặn ngang môi cô, cũng chẳng dịu dàng nói, “Yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy anh, anh đang sắp xếp lại tâm trạng.”
“Sắp xếp tâm trạng gì chứ?” Cô không hiểu gì cả.
“Chuẩn bị dũng khí.” Anh khẽ giọng nói, sau đó cười thấp giọng, “Anh muốn mặt trời nhỏ của anh truyền cho anh chút năng lượng, để anh có dũng khí đối mặt với những chuyện trước đây mình đã trốn tránh.”
Dư Điền Điền ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng rực, giống như sao trong trời đêm, “Trần Thước, anh quyết định sẽ đối mặt với Hi Hi thật chứ?”
Khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy.
Giờ đây gần trong gang tấc là gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt kia sáng rực như ánh lửa, dường như ánh sáng trên thế giới này đều bị em dập tắt, chỉ còn hai ngọn sáng thắp lên trong đêm tối.
Quá đẹp, gần như anh không tìm được từ nào để hình dung cảnh tượng bây giờ.
Sao cô có thể dũng cảm, xinh đẹp, kiên cường, khiến tim anh … đập thình thịch như vậy?
Trần Thước thở nhẹ một hơi, sau đó cúi đầu, không thể kiềm chế hôn lên đôi môi không chịu an phận cứ ríu rít nãy giờ bên tai anh.
Thật mềm mại, ấm áp, giống như chiếc kẹo đường hồi bé vậy, vừa ngọt ngào lại khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Môi anh chạm nhẹ lên môi cô, từng chút thử thăm dò, sau đó công thành chiếm đất, sau đó lại lùi ra.
Bốn phía vang lên tiếng huýt sáo, có cậu bé lớn tiếng kêu: “Mẹ ơi, chỗ đó có hai người đang mi nhau kìa!”
Sau đó là tiếng cười vang lên khắp nơi.
Trần Thước rời khỏi môi Dư Điền Điền, nhìn gương mặt xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào của cô, đột nhiên anh bật cười.
Anh nắm chặt tay của cô, “Đi!”
“Đi đâu cơ?”
“Tìm một nơi thật yên tĩnh, tiếp tục làm chuyện chúng ta vừa làm!” Trần Thước nói chắc như đinh đóng cột.