Hạo Thiên sắc mặt kinh ngạc, nhìn Hồ Bưu nói:
- Đi theo tôi? Anh có ý gì?
Hồ Bưu nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau tôi muốn đi theo anh Tên khốn Lí Kiếm kia tuy rằng có tiền có thế nhưng lại không rộng lượng, không nghĩa khí như Hạo huynh đệ. Đi theo anh, ít nhất vào thời khắc mấu chốt thì anh cũng không vứt bỏ tôi!
Hạo Thiên lắc đầu nói:
- Tôi thích độc lai độc vãng, không thích thu tiểu đệ!
Không ngờ Hồ Bưu quỳ xuống, kiên quyết nói:
- Tôi biết trước kia tôi đã từng bắt nạt anh, tôi rất xin lỗi. Nếu như trong lòng anh còn ghi hận thì tôi sẽ thay anh xả giận!
Nói xong, Hồ Bưu nhặt đao dưới đất lên, chém vào người mình.
Hạo Thiên thở dài một tiếng, xông tới khống chế cổ tay của gã, nói:
- Việc gì anh phải làm như vậy? Cứ chăm chỉ học hành chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao cứ phải đi theo tôi làm gì?
Hồ Bưu lắc đầu:
- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không có nơi nương tựa. Sau khi gặp Lí Kiếm thì đi theo gã khi nam phách nữ, học hành cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nếu như anh không chịu nhận tôi, tôi chỉ có thể trở về bên Lí Kiếm, cùng hắn làm việc xấu hoặc là chính mình mở một con đường máu.
Hạo Thiên sờ sờ mũi, suy nghĩ một hồi, nâng Hồ Bưu dậy:
- Nhận anh là việc không thể nào. Bởi vì chúng là là bạn của nhau, trong tình bạn không có việc ai đi theo ai. Mọi người có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, trợ giúp lẫn nhau là được rồi!
Trong lòng Hồ Bưu mừng rỡ, cũng không khỏi xúc động. Hạo Thiên không ngại hiềm khích lúc trước, coi gã như bạn bè. Gã bán mạng cho Lí Kiếm bao nhiêu năm cuối cùng Lí Kiếm cũng chỉ coi như một con chó. Sự chuyển biến thân phận khiến Hồ Bưu cảm thấy mình như được làm lại cuộc đời. Gã nắm tay Hạo Thiên, nói:
- Hạo huynh đệ, từ nay về sau nếu có chuyện gì cần thì cứ nói với tôi, chỉ cần Hồ Bưu này làm được thì nhất định sẽ cố gắng!
Hạo Thiên cười cười nói:
- Có hai chuyện tôi muốn anh làm. Thứ nhất là chăm chỉ học hành. Thứ hai là tránh xa đám người giang hồ kia, nếu như có thể làm được thì hiện giờ cùng tôi đi uống rượu!
Nói xong, Hạo Thiên từ từ rời khỏi rừng cây.
Hồ Bưu suy nghĩ một chút, biết rõ là Hạo Thiên đang muốn tốt cho mình. Hơn nữa chỉ cần có thể đi theo Hạo Thiên, cho dù buồn chán hơn nữa gã cũng cảm thấy thú vị. Vì vậy gã vội vàng đuổi theo, miệng hô lớn:
- Hạo huynh đệ, tôi dẫn anh đi quán rượu Vô Ưu. Nơi đó rượu rất ngon, bà chủ cũng vô cùng xinh đẹp!
Diện tích quán rượu Vong Ưu rất nhỏ, chỉ chứa được khoảng mười người nhưng buôn bán lại khá ổn. Bà chủ tuổi còn rất trẻ, rất đẹp, cặp mắt phượng tỏa ra vẻ quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ưu nhã, tự nhiên. Thấy Hồ Bưu và Hạo Thiên đi vào, bà chủ mỉm cười, đưa hai chén rượu tới, nói:
- Thật xin lỗi hai vị, tạm thời đã không còn chỗ trống. Hai vị có thể chờ thêm nửa giờ, hoặc là hôm khác tới uống, nhưng bất kể thế nào thì quán rượu cũng xin dùng hai chén rượu nhạt này tạ tội!
Hạo Thiên nhận lấy chén rượu đã ướp lạnh, khẽ lay động, sau đó nhắm mắt uống rượu, cuối cùng thản nhiên nói:
- Nữ Nhi Hồng, chưng cách thủy, ủ ba năm!
Bà chủ khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Vị khách này quả nhiên là ánh mắt tinh tường, ngay cả cách làm lẫn số năm đều đoán được, xem ra hôm nay tôi đã gặp được tri âm rồi. Tất cả rượu tại đây đều do một mình tôi điều chế, cho nên hai vị cứ yên tâm thưởng thức!
Hạo Thiên đột nhiên nói một câu:
- Bà chủ, cô rất đẹp!
Hồ Bưu thiếu chút nữa té sấp xuống đất. Hạo Thiên quá thẳng tưng. Mặc dù bà chủ có vài phần tư sắc, nhưng cũng không cần nịnh hót như vậy, làm thế rất dễ bị bà chủ coi là sắc lang. .
Bà chủ nghe vậy, sắc mặt không vui không buồn, chỉ nhìn Hạo Thiên nói:
- Thật sao?
Hạo Thiên gật gật đầu:
- Bởi vì cô rất đẹp, biết cách cất rượu, rượu cất ra rất tinh khiết và thơm. Chén Nữ Nhi Hồng này có vị ngọt, vị chua, vị đắng, vị cay nồng, vị mới, vị chát. Vì vậy tôi quyết định chờ, cho dù chờ thêm hai giờ nữa, để uống thứ rượu ngon nhất nơi này, thứ rượu mang theo sự buồn đau.
Bà chủ nở nụ cười tươi rói khiến quán rượu trở nên say lòng người. Chỉ có bà chủ mới biết Hạo Thiên đã động tới tình cảm yếu mềm nhất trong đáy lòng mình.
Bà chủ vỗ vỗ tay, gọi phục vụ với, cúi đầu nói một câu, phục vụ nghe lời rời đi, sau đó nói với Hạo Thiên:
- Hai vị không phải chờ thêm, chị Mị sẽ dẫn hai người đi nơi sang trọng nhất của quán. Hôm nay chị Mị sẽ tự hâm rượu cho hai người!
Hạo Thiên trong lòng khẽ động, một chữ Mị rất hay, người cũng như tên!
Rượu nơi đây quả thật không tệ, mùi thơm nồng mê hoặc lòng người. Đã lâu Hạo Thiên chưa uống rượu, đêm nay được uống rượu ngon do chính tay Mị Nương hâm, uống liền một lúc vài chén. Hồ Bưu thấy Hạo Thiên càng uống càng hăng, không khỏi ngạc nhiên, Hạo Thiên không chỉ giỏi võ mà tửu lượng cũng rất cao!
Chị Mị từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ gắp thức ăn, rót rượu, tựa hồ chỉ cần như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cuối cùng Hạo Thiên cũng ngừng rót rượu, nói:
- Rượu ngon, thức ăn cũng ngon, đáng tiếc lại không thể say túy lúy.
Hồ Bưu sững sờ, tưởng Hạo Thiên không đủ tiền, vì vậy cười cười nói:
- Cứ ăn uống thả phanh đi Hạo huynh đệ, tôi vẫn có chút tiền đây.
Chị Mị dường như đụng phải tâm sự, nét mặt u buồn, mở miệng ngọt ngào nói:
- Chẳng lẽ Hạo huynh đệ cũng không say được?
Hạo Thiên cười cười, không nói gì thêm. Mị tỷ đã nói trúng lòng hắn. Ai cũng có những người khiến mình lo lắng, cho dù là cách nhau mấy triều đại. Càng khi say càng hoài niệm, càng hoài niệm càng thanh tỉnh.
Hạo Thiên biết người hắn nhớ tới chính là nữ tử hắn yêu thương nhất, tinh thông cầm kỳ thi họa, mỹ mạo tuyệt luân Tô Dung Dung. Mà có lẽ người đáng quên nhất cũng chính là nàng. Xa cách hai đời, hà tất phải cố nhớ nhung. Thế giới mới chói lọi rực rỡ động lòng người. Nhưng thế gian này có bao nhiêu người có thể chính thức buông bỏ?
Hạo Thiên tự mình đổ đầy rượu, uống từng chén từng chén, dưới ánh đèn sắc mặt lộ ra vài phần sầu muộn.
Chị Mị than nhẹ một tiếng, đi ra ngoài. Cô muốn đi chuẩn bị một ấm trà. Không say được, vậy thì tỉnh vậy. Hôm nay cô cảm thấy tan nát cõi lòng, không hiểu tại sao từ khi Hạo Thiên nói ra nỗi lòng của cô thì cô có cảm giác không nói được với người trẻ tuổi này, giống như từ trên người hắn thấy được bóng dáng của chính mình. Chẳng lẽ hắn cũng vậy, cũng có chuyện cũ đau thương? Ánh mắt u uất của Hạo Thiên khiến cô thêm vài phần cảm thông.
Hồ Bưu cũng là người thông minh, biết Hạo Thiên có tâm sự, vì vậy vội vàng đổi đề tài:
- Hạo Thiên, tuy rằng lần này thất bại nhưng Lí Kiếm nhất định không buông tha cho anh. Hắn sẽ ngày càng điên cuồng, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm hơn. Nhớ kỹ, nhất định phải đề cao cảnh giác, đề phòng Lí Kiếm có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hạo Thiên trầm tư, nói:
- Anh đã đi theo hắn nhiều năm, anh cảm thấy tiếp theo hắn sẽ dùng thủ đoạn gì?
Hồ Bưu cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cảnh sát!
Chương 12 :
Hạo Thiên và Khương Tiểu Bàn từ căng-tin trở về lớp học. Tại hành lang, Hạo Thiên trông thấy Lâm Mỹ Mỹ đứng ở cửa lớp ngó trái ngó phải, thần sắc lén lút. Lâm Mỹ Mỹ vừa thấy bóng Hạo Thiên và Khương Tiểu Bàn, vội vàng trở vào trong lớp học. Hạo Thiên kinh ngạc, cùng Khương Tiểu Bàn đi vào, thấy trong lớp học chỉ có Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang. Thấy Hạo Thiên, hai người thần sắc không tự nhiên, gục đầu xuống bàn ngủ. Nhưng Hạo Thiên có thể cảm giác được bọn họ không hề ngủ, ngược lại hơi thở có phần gấp gáp hơn.
Hạo Thiên không nói gì. Hắn biết nhất định vừa rồi họ đã làm chuyện gì mờ ám. Đột nhiên hắn phát hiện cặp sách của mình bị người đụng vào, vì vậy gục đầu xuống bàn, cũng giả vờ ngủ. Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang, thấy Hạo Thiên không có động tĩnh gì mới an tâm trở lại. Hạo Thiên mỉm cười, nhân lúc họ không chú ý lấy cặp sách từ trên bàn xuống, kiểm tra thì phát hiện trong góc có hai thứ rất cứng. Hạo Thiên lấy nó ra, nắm trong tay, nói nhỏ với Khương Tiểu Bàn:
- Tiểu Bàn, đây là cái gì vậy?
Khương Tiểu Bàn đang buồn ngủ, nhìn thấy hai thứ này liền tỉnh như sáo, nắm lấy tay Hạo Thiên, hưng phấn kêu lên:
- Hạo Thiên, đây là kim cương, trị giá rất nhiều tiền, bạn kiếm chúng ở đâu ra vậy?
Về sau Khương Tiểu Bàn mới biết dùng "rất nhiều tiền" vẫn chưa đủ hình dung giá trị hai viên kim cương này.
Hạo Thiên cũng không có phản ứng gì:
- Kim cương? Trị giá rất nhiều tiền?
Khương Tiểu Bàn sững sờ, nói:
- Kim cương cũng giống như trân châu vậy, không những có thể dùng để trang trí mà còn có thể tăng tỷ giá đồng bạc.
Trong lòng Hạo Thiên đã hiểu hai viên kim cương này rất giá trị, có thể khiến mình quay đầu xe. Trong cặp sách của mình đột nhiên xuất hiện thứ này, xem ra là có người định vu oan hãm hại mình. Hạo Thiên đảo mắt nhìn Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang trong lòng lập tức hiểu ra.
Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang cấu kết với nhau, như vậy khẳng định Lí Kiếm cũng tham gia việc này. Mà có Lí Kiếm tham dự, vậy theo lời của Hồ Bưu thì cảnh sát cũng sắp xuất hiện.
Hạo Thiên quyết định chơi lại chúng một phen.
Giờ học buổi chiều vừa bắt đầu không lâu thì có cảnh sát tiến vào phòng học. Thầy giáo và thầy chủ nhiệm vội vã tới hỏi. Thầy chủ nhiệm Trương cũng không quen biết với cảnh sát, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tên cảnh sát béo dẫn đầu nghiêm túc nói:
- Tối qua một cửa hàng vàng bạc đá quý bị trộm. Theo tin tức chúng ta thu được thì đối tượng tình nghi là học sinh trong lớp này.
Chủ nhiệm Trương có chút ngờ vực:
- Học sinh sao có thể ăn trộm ở một cửa hàng vàng bạc đá quý? Nếu là như vậy, không phải là an ninh của cửa hàng quá kém thì chính là học sinh kia quá lợi hại!
Cảnh sát béo nói:
- Điều này ta không biết. Có manh mối chúng tôi mới điều tra. Hơn nữa đồ vật mất trộm rất có giá trị!
Thầy Trương ngơ ngác hỏi:
- Là thứ gì?
Cảnh sát béo có phần khinh thường nhìn thầy Trương, ngạo mạn nói:
- Là kim cương trị giá hơn 100 vạn.
Tất cả mọi người không nhịn được hút một ngụm khí lạnh. Khương Tiểu Bàn kêu "a" một tiếng, bị dọa gục xuống mặt bàn. Hắn nhớ tới hai viên kim cương Hạo Thiên cho hắn xem. Nếu đó đúng là thứ bị mất trộm thì không biết Hạo Thiên sẽ bị ngồi tù bao nhiêu lâu. Mặc dù Khương Tiểu Bàn biết Hạo Thiên không phải là đồ ăn trộm ăn cắp, nhưng biết đâu cậu ta lại chơi đùa một chút dẫn họa tới thân.
Bộ dạng của Hạo Thiên vẫn bình thản như trước, giống như mọi chuyện không liên quan tới hắn. Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang thì âm hiểm nhìn Hạo Thiên vài lần.
Thầy Trương và thầy Chủ nhiệm hiển nhiên có ý bảo vệ học sinh, thấp giọng nói:
- Không biết các vị hiềm nghi ai? Phiền đồng chí cảnh sát xử lý việc này nhẹ nhàng một chút!
Cảnh sát béo rất hài lòng với thái độ hai người, cũng lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Yên tâm. Chúng tôi sẽ không làm lớn việc này. Bởi vì chúng tôi đã có tên đối tượng tình nghi. Hơn nữa còn biết được kim cương được dấu trên người hắn.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cảnh sát, hồi hộp chờ tên đối tượng tình nghi được nói ra.
Cảnh sát béo nhìn quanh cả lớp, rất nhiều học sinh cúi đầu, giống như mình chính là người bị tình nghi vậy, chỉ có Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn dùng ánh mắt trao đổi với tên cảnh sát béo nữa. Hạo Thiên thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn sự việc tiếp tục phát triển.
Cảnh sát béo sau khi nhận được ám chỉ của Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang, bởi vậy biết đã chuẩn bị tốt mọi việc, chậm rãi mở miệng:
- Đối tượng tình nghi chính là Hạo Thiên!
Hạo Thiên? Hạo Thiên!
Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn về phía Hạo Thiên. Bộ dạng của Hạo Thiên vẫn như cây ngay không sợ chết đứng, vô cùng bình tĩnh.
Thầy chủ nhiệm Trương tức giận nhìn Hạo Thiên, cảm thấy Hạo Thiên đã làm mất thể diện của lớp. Ông ta cũng nghĩ nhất định là Hạo Thiên làm. Cậu học sinh này không chỉ kéo tụt thành tích lớp, giờ lại còn ăn trộm ăn cắp. Nếu việc này bị truyền ra ngoài mình là thầy chủ nhiệm nhất định sẽ bị mọi người chế nhạo.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Bắt trộm phải có chứng cớ, trừ phi anh có bằng chứng chứng minh là Hạo Thiên làm, bằng không anh không thể sớm đưa ra kết luận như vậy, nếu không rất dễ dẫn đến án sai.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Liễu Trung Hoa đang từ từ đi tới.
Cảnh sát béo đương nhiên cũng biết tầm ảnh hưởng của nhân vật như Liễu Trung Hoa, thái độ hòa nhã hơn rất nhiều, nói:
- Ông Liễu, ngài khỏe chứ? Chúng ta nhận được lời khai mới tới đây. Người khai còn bảo kim cương vẫn còn đang trên người Hạo Thiên.
Liễu Trung Hoa gật gật đầu, nói:
- Tốt, các anh cứ làm đúng theo luật. Tôi hi vọng các anh không bỏ qua một người xấu, nhưng cũng không được làm oan uổng một người tốt!
Cảnh sát béo vội vàng gật đầu, nói:
- Ông Liễu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm theo trình tự!
Sau đó y nói với hai tên cảnh sát đứng cạnh:
- Hai cậu đi khám người và cặp sách của Hạo Thiên xem trong đó có dấu kim cương hay không?
Thầy Trương chỉ vị trí của Hạo Thiên. Hai tên cảnh sát hùng hổ đi tới. Hạo Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, vẫn liếc nhìn quyển kiến thức luật pháp trong tay mà bình thường Khương Tiểu Bàn gác sau đầu để ngủ, chậm rãi nói:
- Dừng lại!
Dừng lại? Dừng lại!
Cảnh sát đã bao giờ phải nghe đối tượng tình nghi nào nói với họ hai chữ "Dừng lại"?! Bọn chúng truy bắt tội phạm đã bao nhiêu năm, bách chiến bách thắng, vậy mà hôm nay có một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nói "Dừng lại", đây chẳng phải là chuyện buồn cười nhất thế gian hay sao?
Tất cả mọi người, kể cả Liễu Trung Hoa đều giật mình nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên ngăn cảnh sát điều tra liệu có phải hắn có tật giật mình, ăn trộm kim cương, vì vậy mới không cho cảnh sát điều tra?
Cảnh sát béo cũng đã đi tới, bất mãn nói:
- Cậu muốn thế nào? Có phải muốn cản trở người thi hành công vụ?
Hạo Thiên cười cười, giơ quyển kiến thức pháp luật lên, thản nhiên nói:
- Tôi muốn xem lệnh khám xét của các anh.
Lệnh khám xét? Cảnh sát có chút dở khóc dở cười. Thứ đó là để đưa cho người có địa vị, một tên nhãi con xem cái đó làm rắm gì, đúng là quá hoang đường, quá vớ vẩn mà!
Nếu như không phải có Liễu Trung Hoa ở đây, y đã xông tới xích cổ Hạo Thiên lại rồi. Hắn lạnh lùng nói:
- Chúng tôi xác định tang vật ở trên người cậu, không cần lệnh khám xét, chỉ cần lục soát xong là sẽ biết rõ chúng tôi nói đúng!
Theo tư duy quán tính, mọi người không tự chủ được liền gật đầu.
Hạo Thiên mỉm cười:
- Cảnh sát muốn lục soát tài sản của một công dân không đưa ra lệnh khám xét thì đó là thiếu trình tự pháp luật, không mang tính pháp lí. Cho dù hiện giờ cảnh sát tìm ra hai viên kim cương trên người tôi nhưng bằng chứng thu được không có tác dụng, cũng không thể dùng thứ này để lên án công dân, tôi càng không thể bị định tội!
Mọi người đều sững sờ, tuy rằng Hạo Thiên khiến họ không thấy rất lạ nhưng những điều đó nghe cũng có lý.
Cảnh sát béo hừ một tiếng, nói:
- Đừng có ngụy biện, mau tránh ra, không được cản trở chúng tôi làm việc, nếu không chúng tôi lập tức bắt cậu lại!
Hạo Thiên quát lớn:
- Làm càn, đây là hiến pháp quốc gia đã quy định. Vậy mà anh dám nói đó là ngụy biện. Xin mọi người mở sách kiến thức luật pháp trang 21 xem điều tôi nói có đúng hay không?!
Chương 13 :
Mọi người đều bị Hạo Thiên dọa chết khiếp, vội vàng lật ra xem thử, quả nhiên lời của Hạo Thiên nói là không sai.
Liễu Trung Hoa có chút ngượng ngùng lấy sách học sinh gần đó xem, sau đó nói:
- Hạo Thiên nói đúng, lục soát tài sản của công dân nhất định cần lệnh khám xét.
Sắc mặt tên cảnh sát béo càng trở nên khó coi. Đã bao giờ y bị người khác bắt bí? Nếu là ở nơi khác, y sớm đã xông lên đánh ngã tên tiểu tử lớn lối này xuống đất. Nhưng ở đây có Liễu Trung Hoa đứng bên, y không dám lỗ mãng. Dù sao Liễu Trung Hoa cũng là Thị chính Hiệp ủy viên, trong cả nước cũng có tiếng tăm nhất định. Ngay cả Thị trưởng cũng là học sinh của ông ta. Y tuyệt đối không dám xằng bậy trước mặt Liễu Trung Hoa, bằng không đời cảnh sát của y cũng chấm dứt.
Cảnh sát béo nhìn chằm chằm Hạo Thiên, muốn từ trên người hắn tìm thứ gì đó, nhưng sau đó hoàn toàn thất vọng. Hạo Thiên bộ dạng tươi cười, không có chút lo lắng, sợ hãi nào.
Cảnh sát béo thầm nghĩ: "kim cương nhất định là ở trên người tên tiểu tử này. Tiểu tử này không cho cảnh sát điều tra, chẳng lẽ là đã phát hiện kim cương nằm trên người hắn, vì vậy muốn kéo dài thời gian vứt kim cương đi?!". Nhưng cảnh sát béo lập tức thả lỏng tinh thần. Cho dù phát hiện ra là bị vu oan hãm hại thì Hạo Thiên cũng không có biện pháp thoát thân. Chỉ cần đứng cạnh đó trông coi nghiêm ngặt thì Hạo Thiên đành thúc thủ. Còn mình về xin lệnh khám xét. Sau đó tìm kim cương. Đến lúc đó xem hắn còn gì để nói. Sau khi bắt tiểu tử này về đồn nhất định phải cho nó một trận nhớ đời, xả giận ngày hôm nay.
Cảnh sát béo nghĩ tới cảnh dẫm Hạo Thiên dưới châm trong lòng liền vui vẻ, thần sắc thả lỏng, nói với một tên cảnh sát:
- Tiểu Vương, cậu mau trở về xin lệnh khám xét. .
Tiểu Vương vội vã rời khỏi phòng học, đã làm việc với nhau nhiều năm gã đương nhiên biết phải làm gì.
Hiện giờ không khí phòng học rất khẩn trương. Tất cả học sinh đều ngạc nhiên và lo lắng chờ đợi. Họ ngày càng bội phục Hạo Thiên rồi, dám cầm một quyển kiến thức pháp luật bình thường chả có tác dụng gì khiến cảnh sát không dám tiến tới. Bất luận là trước kia hắn nhu nhược, vô dụng đến mức nào, nhưng giờ ai cũng phải thừa nhận Hạo Thiên quả là một nam nhi đại trượng phu!
Thầy chủ nhiệm Trương thì càng thêm tức giận. Sự tình ngày càng trở nên phức tạp, muốn khống chế càng khó khăn hơn. Vốn cảnh sát không định làm to chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác Hạo Thiên lại ra vẻ hiệp sĩ bảo vệ pháp luật khiến cảnh sát tức giận, làm to chuyện, danh dự của lão nhất định sẽ bị tổn hại. Đến khi cảnh sát xin lệnh khám sét tới, tìm ra kim cương trên người Hạo Thiên, lão là chủ nhiệm nhất định sẽ bị mất mặt.
Lão vẫn tin tưởng Hạo Thiên chính là đồ trộm cắp, thành kiến nhiều năm đã trở thành thâm căn cố đế, khó mà thay đổi được.
Liễu Trung Hoa thì mỉm cười nhìn Hạo Thiên. Tuy mới gặp mặt hai lần nhưng Hạo Thiên khiến ông ấn tượng rất sâu. Học sinh có chủ kiến, không sợ cường quyền hiện giờ rất ít. Trong lòng ông luôn hi vọng người trộm không phải là Hạo Thiên.
Quả nhiên tiểu Vương làm việc rất hiệu quả, chưa đầy một giờ đã mang tới lệnh khám xét có dấu đỏ tươi đưa cho tên cảnh sát béo. Cầm được lệnh khám xét, y trở lên vui vẻ, giờ đã đến lúc mình giữ thế chủ động rồi.
Y đặt lệnh khám xét lên bàn Hạo Thiên, cười nói:
- Hiện tại chúng tôi có thể lục soát hay chưa?!!
Hạo Thiên cầm lệnh khám xét, tuy không biết là thật hay giả nhưng vẫn làm bộ làm tịch nhìn kỹ một lần, chọc tên cảnh sát béo tức lộn ruột, sau đó nói:
- Có thể, các anh cứ việc lục soát, miễn là có thể tìm ra.
Cảnh sát béo tự mình khám xét thân thể Hạo Thiên, hai tên còn lại lục tung vị trí Hạo Thiên ngồi một lần. Một lát sau, cả ba người ủ rũ, bộ dạng không thể tin nổi nhìn nhau. Cảnh sát béo không nhịn được nhìn về phía Lâm Mỹ Mỹ, Lâm Mỹ Mỹ kiên định gật đầu khiến hắn lấy lại được lòng tin:
- Lục soát lại một lần nữa, khẳng định là có. Thuận tiện lục soát các chỗ ngồi xung quanh một lần, có thể cậu ta thấy chúng ta đi tới đã vứt nó đi đâu.
Nghe cảnh sát béo nói vậy, mọi người vội vàng kiểm tra chỗ ngồi của mình, tránh cho bản thân mang tội đồng lõa. Sau hơn 10 phút tất cả đều lắc đầu, không có bất cứ kim cương kim quy gì cả! Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang đều lộ vẻ khó tin, rõ ràng họ đã bỏ kim cương vào góc khuất trong cặp Hạo Thiên. Hơn nữa vừa rồi không thấy Hạo Thiên đi ra ngoài, kim cương sao có thể không cánh mà bay?!
Chủ nhiệm Trương thấy cảnh sát tìm đi tìm lại một hồi mà vẫn không thấy kim cương trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút. Bất kể Hạo Thiên có phải kẻ trộm hay không, chỉ cần không tìm thấy trong phòng học thì danh dự của lão sẽ được bảo toàn. Về phần Hạo Thiên bị oan hay không thì lão cũng chả muốn quản sự sống chết của học sinh kém cỏi này.
Cảnh sát béo tức giận nhìn Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang, nói với hai tên cảnh sát đứng cạnh:
- Chúng ta đi, đi về hỏi người báo tin rồi sau đó mới ra quyết định.
Vốn theo kế hoạch của y là mang Hạo Thiên về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Sau đó ép Hạo Thiên nói ra chỗ giấu kim cương, cuối cùng dùng nó để buộc tội. Nhưng hôm nay có Liễu Trung Hoa ở đây, làm như vậy rất dễ bị sơ hở, y đành phải làm việc theo trình tự. Hiện tại y chỉ có thể trách Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang không chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Hạo Thiên nhìn đống lộn xộn trên bàn, thản nhiên nói:
- Xin đồng chí cảnh sát chờ một chút.
Mặc dù Hạo Thiên không quen cách xưng hô này nhưng vẫn mở miệng nói.
Cảnh sát béo vốn đang tức giận, lại nghe Hạo Thiên ngăn cản họ, không nhịn được nữa, nói:
- Còn chuyện gì? Không lục soát ra là vận may của cậu!
Chủ nhiệm Trương lại giật bắn người, cũng mở miệng:
- Hạo Thiên, trò muốn làm gì?
Hạo Thiên mỉm cười nói:
- Tôi muốn làm một công dân tốt. Ta muốn tố cáo người ăn trộm kim cương, chả lẽ điều này không được hay sao?
Tất cả mọi người sửng sốt, tiểu tử này muốn làm trò gì đây?
Cảnh sát béo lạnh lùng nói:
- Cậu biết kim cương dấu trên người ai? Không thể nói xằng nói bậy. Lãng phí tinh lực, vật lực của cảnh sát là tội rất lớn!
Hạo Thiên đảo mắt nhìn khắp cả lớn, duỗi ngón tay, chỉ vào Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang, nhẹ nhàng nói:
- Chính là hai người bọn họ.
Cảnh sát béo biến sắc, Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang là hai người bọn hắn an bài, sao kim cương lại có thể nằm trên người họ?!
Bị mọi người nhìn chằm chằm vào, mặt Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang đều đỏ lên.
Lâm Mỹ Mỹ đứng lên, mắng Hạo Thiên:
- Hạo phế vật, chớ có ngậm máu phun người, bản cô nương sao có thể đi ăn trộm kim cương?
Trương Vạn Giang cũng nói:
- Rõ ràng là mày ăn trộm, hiện tại sao lại nằm trên người chúng ta?
Cảnh sát béo cũng phụ họa:
- Tiểu tử, chớ có ăn nói bậy bạ, vu cáo sẽ bị pháp luật trừng trị đó!
Hạo Thiên từ từ ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Tôi chỉ cung cấp manh mối, thụ lý hay không là tùy các anh.
Cảnh sát béo thì không sao cả. Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang biết nếu hôm nay không chứng minh được mình trong sạch thì khó mà quang minh chính đại lăn lộn tại trường học này nữa, chắc chắn sẽ xuất hiện lời đồn thổi. Bọn họ không có sự bình tĩnh của Hạo Thiên, hơn nữa chỉ cần kim cương không có trên người là họ sẽ chứng minh được sự trong sạch. Ngoài ra, còn nhân cơ hộ này sỉ nhục Hạo Thiên, thuận tiện tố cáo Hạo Thiên tội vu cáo.
Vì vậy Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang đem cặp sách để ra bàn học. Mọi người nhìn thì quả nhiên không thấy gì, họ đang đắc ý thì Hạo Thiên nói:
- Còn trên người!
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tức giận, nói với người bên cạnh:
- Bạn lục soát giúp tôi, tránh cho sự trong sạch của tôi bị phá hủy.
Người được nhờ nhìn Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, sau đó lại nhìn thầy giáo, bộ dạng có chút khó xử.
Cảnh sát béo lên tiếng:
- Hai người cứ yên tâm lục soát.
Vì vậy hai người bắt đầu cẩn thận lục soát Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, sau một hồi cảm thấy trong túi có một vật cứng nghi ngờ lấy ra xem.
Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ sắc mặt tái nhợt.
Kim cương, là hai viên kim cương rất lớn đang lóe lên hào quang lạnh.
Khương Tiểu Bàn suýt chút nữa ngã trên mặt bàn. Đây không phải là hai viên kim cương Hạo Thiên đã cho nó xem sao? Tại sao lại chuyển tới trên người Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang?
Khuôn mặt thầy Trương méo xệch tới cực điểm. Lão mong viên kim cương này tìm ra trên người Hạo Thiên chứ không phải trên người hai học sinh lão đề cao là Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ.
Nhưng hiện giờ chứng cứ xác thực. Nếu như nói họ bị người hãm hại thì cũng không ai tin. Ai có bản lãnh lớn tới vậy, có thể đem kim cương bỏ vào túi áo bọn họ?
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ không biết Hạo Thiên đã bỏ kim cương vào người mình từ khi nào. Nhưng hiện tại chuyện này họ đã khó thoát khỏi liên quan rồi. Tuy họ biết Lí Kiếm sẽ giúp họ đối phó với cục Công an, nhưng danh dự tại trường thì sẽ bị hủy hoại.
Hạo Thiên đứng dậy, duỗi người, nói với cảnh sát béo:
- Đồng chí cảnh sát, bắt trộm cầm tang chứng. Hiện tại chứng cớ đã xác thực, xem ra người báo tin nói không sai. Đúng là kim cương ở trong lớp học này, chỉ có điều không nằm trên người tôi mà nằm trên người họ. Hiện tại anh có thể xử lý rồi chứ.
Trương Vạn Giang bật thốt lên:
- Chính mày, chính mày đã hãm hại chúng ta, rõ ràng kim cương nằm trong cặp mày!
Còn chưa nói xong thì cảnh sát béo đã ngăn lại hắn, hét lớn:
- Mang hai người này đi, tới cục Cảnh sát rồi nói tiếp.
Chương 14 :
Năng lực của Lí Kiếm đúng là rất lớn. Ngày hôm sau Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ đã trở lại trường đi học, bộ dạng vênh vênh váo váo, giống như hôm qua không phải đến cục Công an mà là đi nhận khen thưởng. Trong lớp học bọn chúng còn hung hăng nhìn Hạo Thiên mấy lần. Lâm Mỹ Mỹ còn xuất khẩu cuồng ngôn:
- Cục Công an cũng giống như nhà của ta, bà cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra
- Muốn hại ta sao, không dễ như vậy đâu? Cũng không xem bối cảnh của Kiếm ca là như thế nào. Hừ! Đom đóm mà cũng đòi so với ánh trăng, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Lâm Mỹ Mỹ đương nhiên là nói với Hạo Thiên, nhưng cũng không dám tìm Hạo Thiên gây phiền phức, chỉ nói bóng nói gió để vãn hồi vài phần mặt mũi.
Khương Tiểu Bàn ngày càng bội phục Hạo Thiên, cùng ngày càng tin tưởng hơn, đối mặt với Lâm Mỹ Mỹ vô sỉ chỉ khinh thường nói một câu:
- Thói đời lụn bại, thậm chí có người lấy sự đem vô sỉ làm điều hãnh diện!
Tất cả học sinh có mặt đều cười ồ lên. Lâm Mỹ Mỹ thẹn quá hóa giận, chỉ vào Khương Tiểu Bàn nói:
- Khương Tiểu Bàn, mày nói cái gì, mày nói ai? Mày dám vô lễ với bà cô hả?!
Khương Tiểu Bàn không có chỉ đích danh Lâm Mỹ Mỹ mà lấy sách giáo khoa ra, đọc lớn:
- Khổng Tử viết: Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dạy!
Lâm Mỹ Mỹ tức giận, cầm chén ném tới, không biết là vô tình hay cố ý mà chiếc chén bay về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên đang ăn bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên, giơ tay bắt lấy chiếc chén, sau đó bắn ngược trở lại. Lâm Mỹ Mỹ cả kinh, vội vàng ngồi sụp xuống, nào ngờ chiếc chén nguyên vẹn đứng trên mặt bàn.
Lâm Mỹ Mỹ oán hận nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên lơ đãng ngẩng đầu. Lâm Mỹ Mỹ nhìn thấy Hạo Thiên vì vậy không dám lỗ mãng, đè lửa giận xuống.
Thầy chủ nhiệm Trương sau khi đi vào lớp học, thấy các học sinh khác vẫn đề phòng Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang, vì vậy nói:
- Thứ hôm qua tìm thấy trên người Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang không phải là kim cương mà là hai viên đồ mỹ nghệ mà thôi, không đáng giá chút tiền. Cảnh sát đã nói xin lỗi họ, mong mọi người tín nhiệm, đoàn kết như lúc trước.
Nếu như thầy Trương nói những lời này trước khi Lâm Mỹ Mỹ xuất khẩu cuồng ngôn thì có lẽ hiềm nghi sẽ được tiêu trừ. Nhưng ai bảo Lâm Mỹ Mỹ nói những điều kia, lại thêm gần đây cô ta khi ở bên Lí Kiếm một câu chồng yêu, hai câu chồng yêu, biểu hiện vô cùng thân mật. Giờ mọi người đều nghĩ không phải cảnh sát nhầm mà là Lâm Mỹ Mỹ dựa vào quan hệ với Lí Kiếm mới thoát được lần này.
Chỉ trong vòng vài ngày, chuyện này đã truyền khắp trường học Thiên Đô. Cái tên Hạo Thiên lại trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán. Đặc biệt vào tiết học pháp luật, việc Hạo Thiên dùng luật pháp để đối đầu cảnh sát được mọi người đồn thổi. Thậm chí có một phong trào học thuộc lòng luật pháp nổi lên, khiến thầy giáo chính trị giảm rất nhiều áp lực. Vào tiết chính trị, thầy giáo cũng bắt đầu nêu danh Hạo Thiên như một điển hình, chỉ trong thời gian ngắn học sinh toàn trường đã ý thức về luật pháp hơn, đã không còn bị động tiếp nhận mà biết sử dụng luật pháp làm vũ khí bảo vệ những quyền lợi chính đáng của bản thân.
Trưa hôm nay, Hạo Thiên và Khương Tiểu Bàn đi tới căng-tin ăn cơm, đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp lao về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên né tránh, Lâm Ngọc Đình giả bộ tức giận nói:
- Hạo Thiên, đủ lông đủ cánh rồi? Hiện giờ có chút tiếng tăm liền trốn tránh người sư phụ như ta rồi hả?
Hạo Thiên cười khổ một tiếng, khắp thiên hạ khó trêu chọc nhất chính là nữ nhân. Vì vậy hắn nói:
- Tôi nào dám? Tôi còn tưởng Thiên sứ tới dẫn tôi lên Thiên đường nữa chứ!
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng:
- Nếu là Thiên sứ tới tìm bạn lên Thiên đường thì bạn càng không nên trốn tránh nha!
Hạo Thiên lắc đầu:
- Tôi muốn tiếp tục học tập với sư phụ, hơn nữa tôi không biết làm sao mới có thể mọc cánh, trở thành điểu nhân bay đi!
Lâm Ngọc Đình bật cười, còn Khương Tiểu Bàn thì sớm đã ngồi xổm xuống, ôm bụng cười không biết trời đất trăng sao gì nữa. Một số người gần đó nghe được cũng mỉm cười, chỉ vào Hạo Thiên nói:
- Cậu ta chính là Hạo Thiên, là thiên tài thơ văn, cao thủ Anh ngữ, thông hiểu pháp luật.
Thậm chí còn có một số nữ sinh nhìn với ánh mắt sùng bái.
Lâm Ngọc Đình thấy ánh mắt mập mờ của một số nữ sinh, trong lòng mất hứng, vội vàng kéo tay Hạo Thiên:
- Đi, đi, đi, chúng ta nhanh đi ăn cơm, kẻo bị người ta ăn hết.
Khương Tiểu Bàn có chút hả hê nhìn Hạo Thiên, sau đó kiếm cớ rời khỏi. Khương Tiểu Bàn cũng là người thức thời, sao không hiểu rõ tâm tư của Lâm Ngọc Đình. Ánh mắt cô gái này nhìn Hạo Thiên tràn ngập sự yêu thương!
Lần này là Lâm Ngọc Đình tới chọn bàn còn Hạo Thiên đi lấy đồ ăn. Khi sắp tới lượt Hạo Thiên lấy thì hắn thấy ngón tay bác gái phục vụ thọc ngón tay vào thức ăn, dùng muôi lớn để xúc, nước miếng bắn tung tóe, hô hào:
- Còn muốn cái gì, còn muốn cái gì?
Bạn học đứng trước sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói:
- Cho thêm thịt bò củ cải trắng.
Bác phục vụ ho khan một tiếng, sau đó nhổ nước bọt lên mặt đất, quay đầu lại, vung tay múc nửa muôi thịt bò củ cải trắng lên bát. Hạo Thiên cảm thấy mình bị bại trận, vội vàng chạy ra, đầu tóc bù xù đầy bụi đi tới trước mặt Lâm Ngọc Đình, thở dài nói:
- Đúng là không thể nuốt nổi!
Lâm Ngọc Đình sắc mặt không đổi, nói:
- Có phải là bác phục vụ cắm ngón tay vào thức ăn, thỉnh thoảng nhổ đờm, có phải trên thức ăn có thứ lạ?
Hạo Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao bạn biết?
Lâm Ngọc Đình khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tố chất của bạn còn kém lắm, sớm muộn bạn cũng bị chết đói. Những chuyện kia là chuyện nhỏ thôi. Tôi còn thấy trong thức ăn xuất hiện côn trùng. Nhưng người đó quả nhiên là cao thủ, vứt con côn trùng sang một bên, rồi tiếp tục ăn cơm.
Lúc này không biết Khương Tiểu Bàn từ đâu đi tới, tươi cười hớn hở ngồi xuống bàn hai người, sờ sờ đầu nói:
- Thật xin lỗi hai người, tôi không tìm thấy chỗ ngồi, đành ăn ở đây vậy!
Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình thấy Khương Tiểu Bàn châm chọc, nhìn qua thì thấy trong mâm đồ ăn của Khương Tiểu Bàn đều là thịt bò xào hành tây, đùi gà nướng, cá sốt cà chua… hoàn toàn không giống thức ăn ở căng-tin. Hạo Thiên khó hiểu, nói:
- Tại sao tôi không thấy những thứ này ở căng-tin?
Khương Tiểu Bàn cười hắc hắc, thấp giọng nói:
- Tôi mua ở khu cao cấp.
Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải nơi đó chỉ chuyên dành cho lãnh đạo trường học sao? Thầy cô giáo cũng chỉ có thể xếp hàng đến lượt mình, sao bạn có thể mua thức ăn ở đó?
Khương Tiểu Bàn vội vàng phất tay để Lâm Ngọc Đình dừng lại, cậu ta thấp giọng nói:
- Nói nhỏ một chút. Ở khu đó có người là bạn học cấp hai của mẹ tôi. Mẹ tôi vì muốn cải thiện thức ăn trưa cho tôi vì vậy mới đặc biệt mời cô ấy đi ăn cơm mấy lần. Nên tôi mới có đặc quyền mua thức ăn tại đó.
Lúc này Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình mới hiểu, hóa ra là Khương Tiểu Bàn có người quen.
Khương Tiểu Bàn thấy trên bàn trống trơn, vì vậy cười cười, hỏi:
- Có cần huynh đệ ta mời hai vị nếm thử chút cao lương mỹ vị?
Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình gật đầu. Ai cự tuyệt thì người đó đầu óc không bình thường. Khu vực "tiểu sao" thức ăn sạch hơn, ngon hơn ở căng-tin không biết bao nhiêu lần!
Vì vậy Khương Tiểu Bàn kéo Hạo Thiên tới khu "tiểu sao" mua đồ ăn. Khi sắp tới cửa, Khương Tiểu Bàn và Hạo Thiên cúi đầu đi vào thì đụng phải một người, ngẩng đầu lên thì đó chính là Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa.
Liễu Trung Hoa trông thấy Hạo Thiên liền cao hứng, kéo tay Hạo Thiên nói:
- Hạo Thiên, ăn cơm chưa? Đi ăn cơm với thầy. Thầy cũng đang muốn tìm trò tâm sự, chẳng qua là gần đây bận quá.
Khương Tiểu Bàn thấy lãnh đạo trường học, không dám nói gì. Hạo Thiên thành thật nói:
- Chúng em đang đi mua cơm.
Liễu Trung Hoa vỗ vai Hạo Thiên, nói:
- Đi, tới bộ phận tiểu sao mua cơm, thuận tiện tôi có điều muốn hỏi trò.
Hạo Thiên bất đắc dĩ, liếc mắt với Khương Tiểu Bàn, nói:
- Có thể thảo luận với Phó hiệu trưởng là vinh hạnh của em, chỉ có điều có một bạn học đang chờ em mua cơm về ở bên kia.
Liễu Trung Hoa cười cười nói:
- Vậy gọi bạn ấy tới đây luôn đi. Lâu lắm mới có cơ hội, sao tôi có thể buông tha cho trò?!
Hạo Thiên thấy Liễu Trung Hoa chân thành như vậy, bèn liếc mắt ra ý với Khương Tiểu Bàn một cái. Khương Tiểu Bàn hiểu ý, lập tức chạy đi tìm Lâm Ngọc Đình. Còn Hạo Thiên và Liễu Trung Hoa đi vào mua cơm.
Chương 15:
Lâm Ngọc Đình thấy Liễu Trung Hoa cũng không chút e dè, ngược lại thoải mái gọi:
- Bác Liễu.
Hạo Thiên và Khương Tiểu Bàn đều sững sờ. Lâm Ngọc Đình gọi Liễu Trung Hoa là bác, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản.
Liễu Trung Hoa cũng rất ngạc nhiên, ông cao hứng cười nói:
- Đình nhi, hóa ra là cháu, cha cháu có khỏe không?
Lâm Ngọc Đình cười cười:
- Cha cháu vẫn bận rộn như trước kia, mệt mỏi vì danh tiếng.
Liễu Trung Hoa cảm khái nói:
- Lâm Kiểm đúng là một Kiểm sát trưởng tốt, làm quan thanh liêm, ghét ác như thù. Thành phố Nghi Hưng nhờ ông ấy mà công bình hơn vài phần!
Hạo Thiên ngồi nghe cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng Khương Tiểu Bàn lại lộ vẻ bất ngờ, nói:
- Chẳng lẽ cha bạn chính là người được mọi người gọi là "Thiết Diện Bao Công" Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh?
Lâm Ngọc Đình thản nhiên gật gật đầu, trong lòng vui mừng vì thanh danh của cha mình trong dân chúng.
Chỉ có Hạo Thiên vẫn mù tịt, không nhịn được hỏi:
- Đó chẳng phải là Bao Chửng thời Tống hay sao?
Khương Tiểu Bàn cười hắc hắc, tự cho mình tin tức linh thông, nói với Hạo Thiên:
- Cũng không khác Bao Chửng thời Tống triều lắm. Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh tại thành phố Nghi Hưng tiếng tăm lừng lẫy. Ông có gan điều tra Phó thị trưởng, ra lệnh bắt Hạo trưởng. Mấy năm nay tham quan ô lại bị ông điều tra ít nhất cũng có hơn mười người. Nhân dân thành phố Nghi Hưng đều rất sùng bái ông, phong cho ông danh xưng Thiết Diện Bao Công.
Trong lòng Hạo Thiên chấn động, không ngờ bây giờ vẫn còn môt vị quan thiết diện vô tư tới vậy. Đây chính là may mắn của dân chúng, cũng là khắc tinh của quan tham. Nhưng làm người thân của quan tốt cũng rất nguy hiểm, một khi chó cùng rứt giậu, Lâm Ngọc Thanh tất sẽ bị thương tổn. Từ xưa đến nay, quan thanh liêm khó làm, thiết diện vô tư càng thêm khó. Nhưng Hạo Thiên cũng không dám nói điều này ra, hắn sợ sẽ khiến Lâm Ngọc Đình lo lắng.
Liễu Trung Hoa đã gọi đồ ăn, nhân lúc thức ăn chưa đưa tới cười cười nói:
- Hôm nay có thể ăn một bữa cơm với mọi người đúng là duyên phận. Thầy cũng không giảng dạy đạo lý gì, chỉ mong các trò đạt thành tích tốt trong kỳ thi đại học, không nói tới chuyện làm trường học vẻ vang, cũng không nói làm cha mẹ hãnh diện, cứ coi như là vì cuộc sống của mình.
Liễu Trung Hoa nói chuyện rất chân thành, cũng rất có đạo lí khiến cho ba người Hạo Thiên đều thoải mái tiếp thu.
Liễu Trung Hoa đổi đề tài, nói với Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, gần đây ta đang nghiên cứu văn hóa triều Tống, trò có cách nhìn về triều đại này thì cứ nói ra.
Hạo Thiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, chỉ sợ khiến người trong nghề chê cười. Triều Tống chính là triều đại giàu có nhất. Chính sách phát triển của Đại Tống chính là phát triển kinh tế, trọng văn khinh võ.
Lâm Ngọc Đình nói xen vào:
- Sao có thể như vậy. Chẳng phải là Tống triều nhu nhược vô năng sao? Ngay cả Hoàng đế cũng bị bắt hai người. Nhạc Phi chết oan uổng, sao có thể gọi đó là triều đại thịnh trị nhất?
Hạo Thiên thở dài nói:
- Rất nhiều người đều có suy nghĩ sai lầm đó. Nếu như nói rõ tất cả thì vài ngày cũng không hết. Trò chỉ nêu vài ví dụ đơn giản: kỹ thuật in ấn và thuốc nổ phát minh vào đời Tống. Triều Tống không ngăn cản buôn bán, kinh tế phồn vinh, thu nhập tài chính lớn nhất đạt tới 16000 bạc triệu văn, nghe nói vào thời điểm cao nhất chiếm 60% tổng sản lượng kinh tế thế giới. Buôn bán với nước ngoài phát triển chưa từng có, kỹ thuật chế tạo thuyền đứng đầu thế giới!
Khương Tiểu Bàn cũng không phục nói:
- Cơ Hạo kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, tại sao kinh tế triều Tống mạnh nhưng tồn tại không lâu đã bị diệt? Trong suy nghĩ của em thì nhà Đường mới là mạnh nhất.
Lúc này, một vài lãnh đạo trường ngồi ăn cơm ở quanh cũng hứng thú, chào hỏi Liễu Trung Hoa, sau đỏ vểnh tai nghe.
Hạo Thiên cười nói:
- Triều Đường, công nguyên năm thứ 618-907, trị vì 290 năm. Triều Tống tồn tại từ năm 960 đến 1279, khi xảy ra binh biến Trần Kiều mới diệt vong, trị vì tổng cộng 320 năm.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn giật mình nhìn Hạo Thiên. Triều Tống tồn tại dài hơn triều Đường hiển nhiên đã phá vỡ nhận thức của họ. Liễu Trung Hoa khẽ nhíu mày, tập trung nghe Hạo Thiên giảng giải.
Hạo Thiên thở dài nói:
- Tôi biết trong lòng mọi người cảm thấy không đúng, nhưng nhiều khi lịch sử chính là như vậy, khiến người ta không thể ngờ được. Nếu như xét về mặt thống nhất lãnh thổ, triều Tống không bằng triều Đường. Trước thời hậu Đường thì triều Tống đã mất quyền khống chế Tây Vực. Đến đời Hậu Tấn lại cắt Yến Vân 16 châu cho Khiết Đan. Sau khi thành lập đất nước, Thực Tông bại trận Đàn Yên khiến quốc lực hao tổn lớn. Từ năm 1127 về sau triều Tống cũng dần mất đi lãnh thổ rất lớn ở phía Bắc. Bởi vậy nếu tính thời gian lãnh thổ thống nhất thì hẳn là triều Đường dài nhất, tổng cộng 290 năm. Nhưng sau khi nổi loạn thì triều Đường cũng mất dần quyền khống chế. Năm 875, Hoàng Sào khởi nghĩa. Như vậy, nếu tính thời gian quốc hiệu mà không tính lãnh thổ quốc gia thì triều Tống tốt hơn triều Đường một chút.
Lâm Ngọc Đình lắc đầu nói:
- Vậy tại sao người đời sau đánh giá triều Đường cao hơn triều Tống? Người đời sau tự xưng người Đường, người Hán làm kiêu ngạo chứ có thấy ai xưng người Tống đâu?
Hạo Thiên nói tiếp:
- Đó là bởi vì trong mắt mọi người triều Đường chính quyền cứng rắn, triều Tống thì nhu nhược vô năng. Tuy rằng phương diện số liệu rất cao nhưng chính sách trọng văn khinh võ cùng tư tưởng an phận thủ thường khiến cho nhiều người đau xót. Triều đình không chiếm lại đất đai bị mất mà chỉ cầu bình an, đối ngoại quỳ gối xin hàng, bên trong tàn sát trung lương. Triều đình vô năng, quan lại chỉ chú ý hưởng thụ, đối ngoại thì quỳ gối đầu hàng, đối nội hãm hại Nhạc Phi cùng các nhân sĩ ái quốc tàn khốc. Quan to hiển quý tận hưởng sắc dục, tầm hoan tác nhạc, dân chúng buồn bã lầm than, vũ lực không hưng thịnh. Tống triều dùng cảnh ca múa thái bình để khuất lấp những bĩ cực đói khát, lẫn những bi phẫn uất ức, dần dần hủy hoại gốc rễ kinh tế từ bên trong. Tống triều cũng giống như trong trường học, cũng có con ông cháu cha không học vấn không nghề nghiệp, chỉ dựa vào tiền mà phách lối, bị người đời khinh thường. Thế nhưng, nếu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu Tống triều nếu thực sự vô năng như vậy, làm sao có thể trở thành đế chế kinh tế một thời?
Khương Tiểu Bàn oán hận nói:
- Sống vinh còn hơn chết nhục, triều Tống liều mạng chiến một trận, cho dù bị diệt vong vẫn vinh quang!
Hạo Thiên lắc đầu nói:
- Người quyết định không phải bạn, bạn cũng không phải dân chúng triều Tống, không thể hiểu hết sự tàn khốc của chiến tranh. Bách tính thời Tống đã trải qua chiến tranh, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể an cư lạc nghiệp, mấy ai nguyện ý buông tha cuộc sống yên bình lấy tiếng thơm vài chục năm? Có lẽ, nỗi đau xót của triều Tống chính là nguyện ý an nhàn!
Khương Tiểu Bàn lại tiếp tục:
- Nhưng sống như vậy quá uất ức!
Hạo Thiên thản nhiên nói:
- Lịch sử luôn phát triển, mỗi triều đại thay đổi chính là lịch sử tiến bộ. Đây không phải thứ mà ý chí của bạn có thể thay đổi được. Bất luận triều Tống nhục nhã như thế nào nhưng cũng không thể phủ nhận chiến công của nó. Chúng ta chỉ có thể nói sự tồn tại của triều Tống mang theo nỗi chua xót.
Hạo Thiên nhìn Liễu Trung Hoa, áy náy cười nói:
- Thật xin lỗi, em đã lạc đề rồi!
Liễu Trung Hoa cười lớn nói:
- Trò nói rất hay, khiến cho ta được mở mắt rồi!
Hạo Thiên tươi cười xán lạn.
Mấy lãnh đạo ngồi cạnh cũng đua nhau giơ ngón tay thẳng lên, cũng hỏi Liễu Trung Hoa tên người học sinh này. Sự hiểu biết lịch sử của học sinh này đã khiến họ mở rộng tầm mắt, cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Rốt cục đồ ăn cũng bưng lên, bàn đầy thức ăn ngon nhưng Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn vừa ăn vừa băn khoăn, luôn nghĩ tới lời nói của Hạo Thiên: Nỗi đau xót của triều Tống!