Sau bữa cơm trưa với Liễu Trung Hoa, Lâm Ngọc Đình cảm thấy mình đã hoàn toàn bị Hạo Thiên chinh phục. Cảm giác yêu thương khiến trong lòng cô cảm thấy buồn rầu. Cô đã muốn thổ lộ với Hạo Thiên, nói ra tình yêu cháy bỏng của mình, nhưng lại sợ Hạo Thiên cự tuyệt. Càng quan trọng hơn, Lâm Ngọc Đình biết rõ gia phong nghiêm khắc, chỉ khi vào đại học cô mới có tư cách nói chữ yêu. Bằng không không chỉ có thầy cô can thiệp, mà cha mẹ cũng sẽ ngăn cản. Vì vậy cô chỉ biết chôn sâu tình cảm vào trong tim, biến yêu thương trở thành động lực, cố gắng học tập. Ngoài ra còn phải giúp đỡ Hạo Thiên bổ sung các kiến thức bị hổng, đợi đến khi lên đại học thì cô sẽ thổ lộ với hắn.
Nhiệt huyết, thoải mái, hào phóng, Lâm Ngọc Đình khiến Hạo Thiên rất cảm động đồng thời cũng cảm thấy vài phần áp lực. Hạo Thiên không biết mình có thể đón nhận tình yêu này hay không, còn có thể vui vẻ đưa đón Lâm Ngọc Đình hay không. Huống chi sâu trong nội tâm hắn còn có một nỗi đau khó mà xóa nhòa. Bởi vậy Hạo Thiên luôn cẩn thận từng ly từng tý một, chỉ cần Lâm Ngọc Đình không phá vỡ tấm màng ngăn cách kia thì hắn sẽ không nói tới đề tài này.
Hơn một tháng tiếp theo chính là đợt thi học kỳ. Ôn tập dưới sự trợ giúp của Lâm Ngọc Đình, tuy có rất nhiều kiến thức Hạo Thiên chưa từng biết tới nhưng cũng chỉ cần xem qua là đã nhớ được. Hơn nữa còn từ một suy ra ba, hiểu rõ vấn đề. Đôi khi ở một mình Hạo Thiên không nhịn được buồn bã lắc đầu. Hắn vốn không thích công danh lợi lộc, vậy mà hiện giờ lưu lạc tới một nơi hoàn toàn xa lạ, nhập vào xác một học sinh trung học bị mọi người coi thường, đây là chuyện khó tin đến mức nào. Điều duy nhất khiến Hạo Thiên cảm thấy hứng thú chính là ngày ngày được đọc nhiều sách vở, khiến tri thức của hắn ngày càng lớn hơn!
Những ngày này Hạo Thiên sinh hoạt rất có quy củ. Ban ngày đi học, buổi tối ôn bài với Lâm Ngọc Đình, sau đó đưa Lâm Ngọc Đình về nhà. Mỗi lần trở về, không biết vô tình hay cố ý mà luôn đi ngang qua quán rượu Vô Ưu, uống vài chén rượu ngon do chị Mị cất hoặc là Nữ Nhi Hồng, hoặc Trúc Diệp Thanh. Biết ban ngày phải đi học nên Hạo Thiên không uống quá đà, mỗi ngày không nhiều không ít, đều đều ba chén, lại thêm một chút thức ăn, chỉ như vậy đã khiến Hạo Thiên thỏa mãn rồi.
Mỗi lần nhìn Hạo Thiên uống rượu, Mị Nương đều tan nát cõi lòng. Khi uống, Hạo Thiên tỏa ra khí chất phiêu lãng rất phong trần. Ánh mắt trở nên xa xăm, u buồn, cô độc, lạnh lẽo, bi thương và kiên cường cùng hòa chung một chỗ. Có lúc chị Mị thương cảm ôn Hạo Thiên vào ngực, vuốt ve mặt hắn, trong lòng cũng thấy đa sầu đa cảm. Người thiếu niên này rốt cục đã trải qua nỗi đau nào khiến hắn mâu thuẫn, dằn vặt như vậy.
Hạo Thiên ngửa mặt lên, khóe mắt có lệ quang, nói với Mị Nương:
- Rượu cô đơn hóa ra là do tình. Chị Mị, trong lòng chị có người khó mà quên được hay không?
Nét tươi cười trên mặt Mị Nương biến mắt, tựa hồ Hạo Thiên đã đụng tới chuyện cũ của cô. Cúi đầu nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của Hạo Thiên, cô bưng chén Trúc Diệp Thanh trên bàn, một hơi uống cạn, sau một lúc nói:
- Chuyện đó đã bắt đầu từ ba năm trước, ba năm nay, chị chưa hề cảm thấy thật sự vui vẻ, chưa hề bộc bạch với một ai. Hạo Thiên, cậu là người đầu tiên được nghe.
Hạo Thiên rót thêm rượu, chú tâm nghe, trong lòng nghĩ liệu tâm sự của chị Mị có khiến người khác mê người như chén Trúc Diệp Thanh này không?
Ba năm trước đây, Mị Nương tới thành phố Nghi Hưng đi du lịch, không cẩn thận đã bị một đám côn đồ lừa gạt. Lúc đó có một người đàn ông xuất hiện, quát lui đám côn đồ. Con người này rất kỳ quái. Ngay từ giây phút đó, Mị Nương đã yêu nam nhân lớn hơn mình mười mấy tuổi này. Chính Mị Nương cũng không rõ tại sao mình lại phải lòng anh ta, không biết là yêu mến điểm nào của hắn. Tài hoa hơn người hay sự chính trực thiện lương, hay là không sợ cường quyền? Chính Mị Nương cũng không rõ nữa, chỉ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu cháy bỏng, khắc cốt ghi tâm. Tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng lo lắng anh ta có lấy mình hay không, cô chỉ biết có thể gần bên hắn một lúc là đã rất thỏa mãn rồi. Vì để có thể thường xuyên được gặp hắn, thậm chí Mị Nương đã mở một quán rượu tại thành phố Nghi Hưng này. Khi đó, nơi đây có tên là "quán rượu Hạnh Phúc". Bởi vì chờ đợi cho nên mới hạnh phúc!
Có một ngày, người nam nhân đó vì bị chèn ép và bất mãn trong công việc, rầu rĩ không vui đến đây uống rượu. Đêm đó, Mị Nương đã hiến dâng sự trong trắng cho người nam nhân mình yêu, để tâm tình bị đè nén của hắn được thoải mái trong chốc lát. Sau khi tỉnh dậy, người nam nhân này chảy nước mắt, lắc đầu nói với Mị Nương rằng không thể đem lại hạnh phúc cho cô. Cho dù là lời hứa hẹn đơn giản nhất. Mị Nương như đang ôm một đứa trẻ yếu đuối, nói rằng tất cả đều do mình tự nguyện. Anh ta có thể tiếp tục yêu vợ, yêu con gái của mình, cô sẽ không ràng buộc. Người này mang sự áy náy và cảm kích rời khỏi quán rượu Hạnh Phúc. Anh ta hoàn toàn không cảm nhận được Mị Nương đứng đằng sau đang rơi nước mắt, càng không nghĩ tới Mị Nương luôn không oán trách, không hối hận vẫn dõi theo mình.
Thế gian hỡi chữ tình khó biết,
Hứa một lời, sống chết không phai.
Trời nam đất bắc chia hai,
Chân mây cánh mỏi lại hoài những xưa
Mị Nương nhẹ nhàng ngâm mấy câu thơ, thần sắc lộ vẻ cô đơn, buồn bã. Một người khi đang yêu như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hoặc là lửa tắt, hoặc là bị đốt cháy trong ngọn lửa xinh đẹp!
Hạo Thiên khẽ nhấp một ngụm Trúc Diệp Thanh, nói:
- Về sau như thế nào?
Mị tỷ cười sầu thảm:
- Về sau? Về sau sự nghiệp của nam nhân kia có bước nhảy vượt bậc. Về sau vợ hắn bị tai nạn xe cộ. Về sau hắn đã không tới quán rượu Hạnh Phúc, rất có thể hắn đã quên người con gái đó rồi. Về sau quán rượu Hạnh Phúc đổi tên thành quán rượu Vong Ưu, về sau chị chưa từng hận hắn, cũng chưa từng hối hận, về sau ở sâu trong lòng chị luôn nhớ về hắn.
Hạo Thiên uống xong chén rượu, nói:
- Hắn không phải là một nam nhân tốt!
Mị tỷ lắc đầu:
- Không, chính vì hắn là một nam nhân tốt cho nên mới không muốn khiến mọi người làm tổn thương lẫn nhau. Dùng địa vị hiện giờ, hai người căn bản không có khả năng kết hợp!
Con mắt Hạo Thiên nhảy lên, không nói gì, chờ đợi đáp án của Mị Nương.
Trên mặt Mị Nương lộ ra vài tia hào quang, nói:
- Bởi vì hiện tại anh ta đại diện cho công chính, đại diện cho những người không sợ cường quyền, sao chị có thể làm vướng chân hắn!
Mắt Hạo Thiên lóe lên lên hào quang, nói:
- Thiết diện bao công Lâm Ngọc Thanh?
Hạo Thiên nhớ tới chuyện Khương Tiểu Bàn nói trưa nay, vô tình thốt lên mấy chữ này.
Mị Nương lộ vài phần kinh ngạc nói:
- Sao cậu lại biết anh ta?
Tuy rằng cô cảm nhận được người trẻ tuổi này luôn có thể dễ dàng đọc được nội tâm cô, nhưng khi hắn nói ra cái tên Lâm Ngọc Thanh khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Em quen biết con gái ông ấy, cô ấy tên là Lân Ngọc Đình, đã ngẫu nhiên nghe được về cha cô ấy, thấy giống vài phần trong lời của chị nên mới tùy tiện đoán vậy thôi.
Mị Nương gật đầu, khôi phục nụ cười như ngày thường. Hạo Thiên biết, sau khi nói ra tâm sự này, nỗi đau trong lòng cô đã giảm đi không ít.
Đầu ngón tay Hạo Thiên lướt qua gương mặt Mị Nương, dừng ở trên trán, nhẹ nhàng nói:
- Chị Mị, nói cho em biết làm thế nào mới có thể khiến chị hết u buồn? Em muốn nhìn nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia trở về, xem nụ cười đó hấp dẫn đến mức nào!
Mị Nương rót một chén Trúc Diệp Thanh cuối cùng, lướt qua bờ môi Hạo Thiên, không trả lời mà nhàn nhạt nói:
- Hạo Thiên, còn chuyện xưa của cậu thì như thế nào?
Hạo Thiên bưng chén rượu, một hơi uống cạn, đứng dậy nói:
- Em phải đi.
Mị Nương không nói gì, đưa Hạo Thiên rời khỏi quán rượu, trong lòng khẽ than thở. Người thanh niên này tổn thương còn lớn hơn mình, che dấu còn sâu hơn. Chẳng qua, sẽ có một ngày hắn sẽ bộc lộ ra, khi đó, thứ dấu trong đáy lòng không còn là một đoạn tình cảm mà là một câu chuyện phủ đầy bụi.
Chương 17 :
Hạo Thiên rời khỏi quán rượu, bị từng cơn gió mát lạnh thổi vào đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều. Sờ sờ mũi, hắn đi về chỗ ở. Khi đi ngang qua một cái hẻm, chợt nghe bên trong có động tĩnh, cũng nghe thấy có tiếng quát tháo nhỏ. Hạo Thiên không tự chủ được dừng lại. Hắn luôn luôn thích xen vào việc của người khác, lần này cũng không phải ngoại lệ. Theo như tính cách của hắn thì nếu không hiểu rõ mọi chuyện thì hắn sẽ ngủ không yên.
Hạo Thiên nhẹ nhàng bước vào trong hẻm, nhờ ánh sáng đèn mờ nhạt mà hắn có thể nhìn thấy bốn gã bụi đời đang cầm dao nhíp sáng loáng vây quanh một cô gái xinh đẹp, eo nhỏ mềm mại nhưng tràn ngập tính đàn hồi, cánh tay, bắp chân tròn trịa, một kiểu tròn rất kích thích nam nhân. Tròn trĩnh, thon dài, rắn chắc... khiến cho mọi nam nhân cảm thấy muốn đi tù!
Tên cầm đầu vung dao nhíp, hung dữ nói:
- Không được hô lên, nếu không chớ trách con dao này không có mắt. Biết điều thì giao tiền, nói mật mã ra, nếu không thì bốn người chúng ta hiếp cô!
Cô gái toàn thân run rẩy, nói:
- Tiền của tôi đều bị các anh lấy, thẻ của tôi cũng không có tiền. Tôi mới từ nông thôn lên thành phố Nghi Hưng tìm việc, xin mấy anh tha cho.
Tên cầm đầu cười dâm đãng vài tiếng, sờ soạng khuôn mặt cô gái, nói:
- Không ngờ chúng ta lại phải cướp sắc rồi, sau đó chụp vài bức ảnh, đoán chừng sẽ bán được giá cao!
Mấy tên chung quanh đều nở nụ cười khả ố.
Cô gái cố gắng trấn an, con mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô trách mình tại sao khi đi không mang nhiều tiền hơn.
Tên cầm đầu đưa tay tới cổ áo, xé mạnh một cái, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên trong đêm tối kèm theo tiếng kêu hoảng hốt của cô gái kia.
Hạo Thiên bình thản bước đến vỗ vỗ tay:
- Các đại ca đêm khuya vẫn còn bận rộn như vậy, tinh thần thật là đáng khen!
Bọn cướp quay đầu lại nhìn, tên cầm đầu lạnh lùng nói:
- Ranh con, chớ nên xen vào việc của người khác, nếu không ông nội tiễn ngươi sang Tây Thiên. Ngoan ngoãn một chút, sau khi mấy ông hưởng thụ xong sẽ cho mày nếm thử đồ tươi sống.
Lúc này cô gái hô lên:
- Xin hãy cứu tôi.
Hạo Thiên lắc đầu, chỉ vào cô gái, nói với đám cướp:
- Yên tâm, tôi sẽ không xen vào việc của người khác, các anh muốn làm gì thì cứ tiếp tục!
Đám cướp và cô gái thần sắc không tin nhìn Hạo Thiên. Họ tưởng rằng Hạo Thiên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bất cứ hành động gì của hắn từ khi xuất hiện đều không giống vậy.
Lời của Hạo Thiên khiến tên cầm đầu không biết bây giờ nên làm gì, cuối cùng gã đành chửi:
- Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà ngươi đi học thế nào vậy? Thầy cô không dạy mày thấy việc nghĩa phải hăng hái mà làm sao? Mày còn... còn nhân tính hay không? Thấy một cô gái yếu đuối bị khi nhục, bị chà đạp mà ngay cả quả rắm cũng không dám đánh!
Hạo Thiên cười khổ lắc đầu, không ngờ có một tên cướp coi khinh mình thấy việc nghĩa không làm, vì vậy nói:
- Thật xin lỗi, vậy tôi sẽ xen vào việc này. Chúng mày mau thả cô ta ra, nếu không tao sẽ không khách khí!
Hạo Thiên nói khiến mọi người không khỏi cười khổ, trong lòng mắng Hạo Thiên là đồ khốn kiếp.
Hạo Thiên đảo mắt qua bộ ngực sữa trắng nõn, cặp đùi chắc nịch, cười cười nói:
- Đêm khuya thanh tĩnh, chúng mày cứ việc cướp tiền, còn ta đi cướp sắc, đem nay lại có một đêm khiến người ta mê hồn!
Bọn cướp hô to:
- Con mẹ nó, thằng nhãi như mày sống làm gì cho chật đất.
Sau đó chúng vung dao xông tới phía Hạo Thiên. Hạo Thiên nhẹ nhàng di chuyển, mỗi lần chỉ dịch đi một tấc, tốc độ rất chậm. Nhưng mỗi tấc di chuyển đều ẩn chứa một nguy cơ không ai dự đoán được, rồi hết lần này tới lần khác lại khiến mọi người cảm giác được. Khảm đao chém tới gần, hắn đột nhiên vung một quyền, đánh người xông tới đầu tiên, nhưng cùng lúc đó cú đấm thứ hai cũng đã tới cằm tên thứ hai, chân đã đánh trúng một người. Một tên bị đánh lệch cằm, máu bắn tung tóe. Một tên thì liên tục kêu lên, thân thể như quả bóng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tên cuối cùng nuốt nước miếng, cầm dao, tiến thoái lưỡng nan. Gã quay đầu lại thấy cô gái kia vẫn tựa vào vách tường, vội vàng trở lại khống chế cô ta, dùng dao áp vào cổ, hoảng sợ nói:
- Mày không được qua đây, không được qua đây, bằng không tao sẽ giết cô ta.
Hạo Thiên vỗ vỗ tay, cười nói:
- Có bản lĩnh thì mày giết cô ta đi, sau đó tao sẽ giết mày để báo thù.
Cô gái hoảng sợ nói:
- Tiểu hiệp sĩ cứu mạng... tôi không muốn chết... tôi không muốn chết. Cậu đuổi hắn đi tôi nhất định sẽ đền ơn!
Hạo Thiên lắc đầu, kiên định nói:
- Từ nhỏ đến lớn, không làm thì thôi, đã làm là sẽ làm tới cùng, tôi tuyệt đối sẽ không để con cá nào lọt lưới.
Tên cướp thừa dịp Hạo Thiên lắc đầu, đột nhiên đẩy cô gái về phía Hạo Thiên, sau đó chạy trối chết ra khỏi hẻm nhỏ. Hạo Thiên thở dài, đỡ lấy người con gái, đá thanh khảm đao dưới chân bắn về phía tên chạy trốn. Chỉ còn cách đầu hẻm 2m thì khảm đao đã đâm vào chân gã, khiến gã ngã lộn nhào, kêu thét thảm thiết.
Cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ôm cổ Hạo Thiên, giọng run rẫy sợ hãi, khóc thút thít nói:
- Tiểu hiệp sĩ, cảm ơn cậu, bằng không thì tôi đã bị đám người này vũ nhục.
Hạo Thiên nghe giọng nói nỉ non, lồng ngực phập phồng bất định, cũng ngây ngất một hồi, "tiểu Hạo Thiên" cũng có chút phản ứng. Cô gái tựa hồ cũng cảm giác được phản ứng của Hạo Thiên, không chút ngượng ngùng, ngược lại mập mờ nói bên tai Hạo Thiên:
- Em à, đêm nay chị tỷ không có chỗ ngủ, không bằng cậu cho chị ngủ nhờ một đêm, ta nhất định sẽ "cảm ơn" cậu!
Bàn tay cô gái di chuyển trên cơ thể Hạo Thiên, khiêu khích dục vọng của hắn. Ngay cả mấy tên cướp đang nằm dưới đất cũng quên đau, nhìn Hạo Thiên với ánh mắt đố kỵ. Hạo Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ, đột nhiên trong mắt cô gái bắn ra tinh quang, tay phải thon dài dùng tốc độ cực nhanh tháo cây phượng xoa tinh xảo trên đầu xuống, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hạo Thiên, tình cảm nói:
- Cậu em, chị cảm ơn cậu.
Phong xoa trong tay đâm về phía mạch máu ở cổ Hạo Thiên.
Phong xoa khí thế hung mãnh, mắt thấy thành công, cô gái lộ ra vẻ vui mừng, mấy tên cướp nằm dưới đất cũng nén đau, tươi cười.
Nhưng nụ cười của chúng sững lại, bởi vì không hiểu từ khi nào cổ tay phải của cô gái đã bị Hạo Thiên khống chế. Hạo Thiên khẽ dùng sức, phong xoa rơi xuống mặt đất, lóe lên hào quang.
Hạo Thiên khẽ thở dài, nhìn bộ ngực sữa đầy đặn nói:
- Bộ ngực cô chôn rất nhiều tính mạng đàn ông, nhưng rất tiếc trong đó không có ta.
Cô gái cong người lại, thân thể mềm mại lui về phía sau, tay ngọc thu lại rồi xòe ra đâm thẳng về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên không né tránh, hai tay chém về phía cổ tay của cô ả, vừa nhanh vừa chuẩn. Cô ả vội lui về phía sau trốn tránh. Hạo Thiên thừa cơ bước ra một bước, ngón tay thốt nhiên dí sát vào yết hầu cô ả. Chiêu này nhanh đến mức không thể nào cản nổi. Bị Hạo Thiên nhẹ nhàng giữ chặt cô ả còn định giãy dụa phản khích, phát hiện lực đạo của Hạo Thiên mạnh mẽ kinh hồn, đủ sức bóp nát cổ họng mình. Cô ả lúc này mới khiếp hãi, thật không ngờ mình không tiếp nổi ba chiêu của hắn.
Trong lòng Hạo Thiên cảm thán một chút. Nếu với thân thủ của mình trước kia, chỉ cần một chiêu là có thể chế ngự cô ta. Nhưng hiện giờ phải sử dụng toàn lực, dùng ba chiêu mới có thể bắt giữ cô ả này, thật sự là vô cùng xấu hổ. Xem ra cần mau chóng khôi phục công lực, bằng không thì lần sau gặp phải cao thủ, chính mình sẽ phải chạy tóe khói.
Lúc này Hạo Thiên học tên cướp cầm đầu, vuốt ve khuôn mặt cô ả, ôn nhu nói:
- Tại sao một người đẹp như vậy lại muốn giết ta? Cánh tay ngọc ngà này dùng để đánh đàn, vẽ tranh, đánh cờ chẳng phải tốt hơn sao?
Cô ả lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, không nói gì. Bọn cướp thì lộ ra ánh mắt khó tin, Nữ thần trong lòng bọn họ lại bị một tên oắt con đánh bại, chúng không khỏi sợ hãi trong lòng.
Đột nhiên cô ả hô to:
- Cứu... cứu tôi với...!
Hạo Thiên sợ hết hồn, vội vàng buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn ả.
Cô gái la hét một hồi, nhìn ra đầu hẻm, chờ mong có ai tiến tới, nhưng cô ta lập tức thất vọng, ngay cả một cái lông cũng chẳng có.
Hạo Thiên từ từ dựa vào vách tường, mỉm cười nói:
- Chỉ cần cô trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ thả các người đi!
Cô ả lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, thản nhiên nói:
- Được, nhưng cậu cũng phải trả lời tôi một vấn đề!
Hạo Thiên cười khổ lắc đầu, cô gái này rất khó đối phó, bất cứ thế nào cũng không chịu thiệt. Hạo Thiên nói:
- Được. Cô tên là gì?
Cô ả lộ ra vẻ không tin nhìn Hạo Thiên, hắn chỉ hỏi một vấn đề đơn giản như vậy?!! Con tim ả đập liên hồi, nói:
- Hồng Diệp.
Hạo Thiên gật gật đầu, nói:
- Tên rất hay, người cũng như tên!
Cô gái lắc đầu nói:
- Kỳ thực cậu nên hỏi là ai phái chúng ta tới giết cậu.
Hạo Thiên không ngẩng đầu lên, nói thẳng:
- Lí Kiếm, vấn đề này không cần phải hỏi!
Cô gái kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, chỉ vào đám cướp, mở miệng hỏi:
- Có phải ngay từ đầu cậu đã biết rõ tôi và họ thuộc cùng một phe?
Hạo Thiên gật đầu, trung thực nói:
- Khi tôi ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô tôi đã bắt đầu hoài nghi. Lại chứng kiến đầu cô cài phong xoa liền thì tôi liền khẳng định, đó không phải đồ vật mà một cô gái nông thôn có thể có. Con gái thường dễ dàng bị bại lộ thân phận, cô là một thiếu nữ xinh đẹp, cũng không ngoại lệ.
Hạo Thiên từ từ rời khỏi hẻm nhỏ, lưu lại cô gái trầm tư cùng đám cướp đang vô cùng kinh ngạc.
Cô gái nhìn Hạo Thiên xa dần, trong lòng có vài phần mất mát. Thiếu niên này đã trải qua chuyện gì mới có thể hiểu đàn bà sâu sắc tới vậy. Sự thành thục không phù hợp với độ tuổi của hắn, còn nỗi buồn man mác giữa cặp lông mày kia càng nói lên hắn đã gặp phải một khúc mắc nan giải. Một thiếu niên sao lại buồn trĩu như vậy?
Hạo Thiên đi trên đường cũng không cảm thấy Hồng Diệp đang dõi theo. Hiện giờ hắn chỉ muốn trở về nhà, tắm rửa một phen, sau đó ngủ một giấc, đó mới là vương đạo. Hạo Thiên vừa mở cửa ra, cảm thấy vài phần không đúng, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Chương 18 :
Hạo Thiên không có bất cứ hành động gì, chỉ đưa tay bật đèn ngủ, nhìn vị khách không mời mà tới, có phần ngoài dự đoán, nói:
- Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ hiện giờ anh phải ở Thiên Kinh tìm quán bar chứ?
Hồ Bưu cười nói:
- Chính vì đã làm xong mọi việc quan trọng nên tôi mới về thăm anh, nào ngờ còn tiện tay giúp anh một chút chuyện.
Khóe mắt Hạo Thiên giật giật, nói:
- Hả?!!
Hồ Bưu nói:
- Khi anh cùng cô gái kia ở trong ngõ, tôi đã đánh ngất hai tên cảnh sát mai phục ở bên ngoài.
Hạo Thiên cười cười, không trách được lúc đó cô ta hô cứu mạng, hóa ra còn có sát chiêu này. Liên hoàn kế này hay lắm, tối không được thì dùng sáng, muốn dùng sáng để quật ngã mình. Nếu như không phải Hồ Bưu đánh bất tỉnh hai tên cảnh sát kia, để cho chúng xuất hiện đối phó với mình thì sẽ có thêm một đống phiền phức lớn, ít nhất mình cũng bị buộc tội cố ý gây thương tích.
Hạo Thiên lấy đồ uống từ trong tủ lạnh ra cho Hồ Bưu. Hồ Bưu vẻ mặt đau khổ, hỏi:
- Không có bia hay sao?
Hạo Thiên lắc đầu, nơi Lâm Ngọc Đình xuất hiện sao hắn có thể cất trữ rượu bia? Tủ lạnh không đầy nước hoa quả là đã may mắn lắm rồi.
Hồ Bưu đành phải chấp nhận cầm lấy, móc một quyển sổ ra ném cho Hạo Thiên, nói:
- Đây là các khoản chi phí mua quán bar ở Thiên Kinh, anh xem qua một chút đi, dù sao anh cũng là đại cổ đông.
Hạo Thiên lười nhìn, quăng lên bàn, nói:
- Tôi với anh là bạn bè, tôi đã giao 18 vạn cho anh đương nhiên là tin tưởng anh, mọi chuyện anh cứ tự làm chủ.
Hồ Bưu cảm động không nói lên lời. Khi trước Hồ Bưu nói muốn đi theo Hạo Thiên lăn lộn, Hạo Thiên nhất quyết không đồng ý, chỉ coi gã như là bạn bè có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, bắt gã phải rời khỏi giang hồ, làm một người lương thiện. Thậm chí Hạo Thiên còn sợ gã sẽ bị Lí Kiếm trả thù, vì vậy đưa tiền của mình cho Hồ Bưu, bảo gã đi Thiên Kinh mở quán bar, bắt đầu một cuộc sống mới. Lúc ấy Hồ Bưu nhất quyết không chịu cầm tiền, không muốn rời xa Hạo Thiên, cho đến khi Hạo Thiên nói kỳ thi đại học năm sau sẽ thi vào đại học Thiên Kinh, Hồ Bưu cứ tới đó mở đường trước, sang năm khi Hạo Thiên tới đó có chỗ dừng chân thì Hồ Bưu mới đồng ý.
Hồ Bưu đứng lên, vỗ bả vai Hạo Thiên, nói:
- Tôi cảm thấy ngày càng tự hào khi được làm bạn với anh!
Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, nhớ tới cô gái vừa rồi, hỏi Hồ Bưu:
- Cầm đầu đám người vừa rồi tên là Hồng Diệp, anh đã nghe qua chưa?
Hồ Bưu nghe vậy rùng mình. Gã nhớ trong lúc vui vẻ Lí Kiếm đã từng nói cha gã có Tam đại kim hoa, độ tuổi hai mươi. Mỗi người đều là vưu vật, hơn nữa thân thủ rất cao, ều là những nữ nhân khiến nam nhân chết trong khoái cảm. Ba người phụ nữ này đã lập không ít công lao lớn cho cha Lí Kiếm, không chỉ chinh phục không ít quan chức dê cụ, mà còn giúp cha Lí Kiếm tiêu diệt một vài đám xã hội đen không nghe lời, chẳng qua là không rõ cô gái đối phó với Hạo Thiên có phải là một trong Tam đại kim hoa hay không.
Hồ Bưu kể cặn kẽ những điều mình biết cho Hạo Thiên, đến lúc này Hạo Thiên mới bắt đầu cảm thấy cha Lí Kiếm đáng sợ đến mức nào. Một người quyền cao chức trọng, lại hiểu được ân uy tịnh thi, là một lão hồ ly, là một viên đạn bọc đường, không biết đã có bao nhiêu người ngã xuống dưới tay lão, chả trách lão có thể leo lên được vị trí kia.
Hạo Thiên thở dài, nói với Hồ Bưu:
- Tên Lí Kiếm này quá mức hùng hổ rồi. Lần trước tha cho hắn một con đường sống, nghĩ rằng hắn sẽ biết điều hơn. Ai ngờ hắn lại ngày càng táo tợn. Nếu như không cho hắn một phen nhớ đời thì e rằng hắn sẽ như chó điên cắn càn. Bản thân tôi thì không lo, điều tôi sợ chính là hắn sẽ làm tổn thương những người bạn bên cạnh tôi, kể cả anh nữa, Hồ Bưu.
Hồ Bưu thở dài nói:
- Từ nhỏ tính cách của Lí Kiếm đã như thế này, dựa vào quyền thế của phụ thân. Ai đắc tội hắn nếu hắn chưa trừng trị được đối phương thì sẽ chưa dừng tay. Lần trước trong rừng cây vốn anh có thể làm tan vỡ ý chí của hắn, nhưng anh lại dễ dàng thả hắn đi. Hiện giờ anh chỉ có thể giết hắn hoặc khiến hắn cảm nhận được sự lợi hại của anh mới khiến hắn biết sợ.
Hạo Thiên gật gật đầu:
- Tôi sẽ khiến hắn sợ mất mật, tôi sẽ cho hắn hiểu. Ba ngày, sau ba ngày tôi sẽ bắt hắn phải cầu hòa.
Hồ Bưu kinh ngạc nhìn Hạo Thiên. Thời gian ba ngày muốn khiến Lí Kiếm cầu hòa rất khó, nhưng gã cũng không hỏi thêm gì. Gã biết Hạo Thiên tự có tính toán riêng, khi Hạo Thiên muốn nói thì sẽ tự nói cho mình biết.
Trong biệt thự, Lí Kiếm và Lâm Mỹ Mỹ đang mây mưa. Theo thói quen bình thường của Lí Kiếm, dạng người như Lâm Mỹ Mỹ gã chỉ chơi vài ngày liền ném đi. Chỉ có điều Lâm Mỹ Mỹ luôn mang đến cho gã những điều bất ngờ, khiến gã muốn vứt mà không được.
Sau khi tắm rửa xong, hai người trở lại giường nằm. Sau một hồi lâu Lâm Mỹ Mỹ mở mắt, phát hiện trong phòng có một vị khách không mời mà tới, đang ngồi cách đó không xa. Lâm Mỹ Mỹ kinh sợ, kêu lên một tiếng, Lí Kiếm vội vàng quay đầu lại thì thấy Hồng Diệp đang tươi cười nhìn biểu hiện của hai người trên giường. Lí Kiếm thở dài, gã còn tưởng là Hạo Thiên xuất hiện.
Trải qua thời gian chừng một bữa cơm, Lí Kiếm mới đi xuống giường, choàng khăn lông, ngồi đối diện Hồng Diệp, nói:
- Chị Hồng, sao rồi?
Hồng Diệp lắc đầu, nói:
- Thất thủ, tiểu tử kia quả nhiên không đơn giản, ngay từ đầu đã nhìn ra chúng ta cùng một phe, đả thương bốn người của chúng ta.
Hồng Diệp cũng dại dột khai ra nguyên nhân mình để lộ thân phận là vì mùi nước hoa trên người.
Lí Kiếm chấn động:
- Ngay cả chị Hồng cũng thất thủ, tiểu tử kia lợi hại tới vậy? Ngay cả chị cũng chống đỡ được?
Hồng Diệp cười lạnh một tiếng:
- Hắn ra tay như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thể nhìn rõ. Ta toàn lực xuất thủ nhưng chỉ ba chiêu là bị hắn không chế. Tiếc là ta hô lâu như vậy nhưng vẫn không thấy tên cảnh sát nào xuất hiện.
Lí Kiếm tức giận nói:
- Những tên cảnh sát kia làm việc như thế nào vậy? Vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện vấn đề, ngày mai phải gọi bọn họ tới hỏi xem sao.
Hồng Diệp đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói với Lí Kiếm:
- Lý công tử, khuyên cậu một câu, tiểu tử kia rất lợi hại, đoán được là do cậu làm ra. Theo phán đoán của ta hắn sẽ tìm cậu đòi công đạo, nhất định cậu phải cẩn thận. Nghe chị Hồng nói một câu, nếu có thể dừng lại thì đừng đối đầu với hắn nữa. Bằng không kết quả như thế nào rất khó nói. Nên nhớ, người ta chỉ là vại sành, cậu là ấm sứ, hà tất cậu phải va chạm với hắn.
Một câu này của Hồng Diệp là từ tận đáy lòng, một phần là cô không muốn Lí Kiếm xảy ra chuyện gì. Nếu vậy không chừng cha gã sẽ giận cá chém thớt, liên lụy tới cô. Hai là cô cũng hi vọng Hạo Thiên bình an vô sự. Tiểu tử xấu xa kia khiến cô cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là hoài niệm cảm giác khi Hạo Thiên vuốt ve mặt cô, thậm chí muốn gặp lại hắn.
Lí Kiếm cảm thấy lời của Hồng Diệp rất có lý. Hạo Thiên là vạc sành, mình là ấm sứ, việc gì phải va chạm với nhau? Lâm Mỹ Mỹ giống như nhìn được suy nghĩ của Lí Kiếm, có phần sốt ruột. cô không thể để cho Hạo Thiên dễ dàng trở mình, nhất định phải hạ gục Hạo Thiên cô mới cam tân. Cô tới gần Lí Kiếm, dịu dàng hôn lên bờ môi, tựa đầu lên lồng ngực, nói:
- Dù sao cũng đừng nghe lời cô ta, nhất định anh phải trút giận, bằng không anh còn thể diện gì mà tung hoành tại Nghi Hưng?!!
Lí Kiếm cảm thấy Lâm Mỹ Mỹ nói cũng có đạo lý, mặt mũi là chuyện quan trọng. Đang do dự thì Lâm Mỹ Mỹ lại áp sát, nói bên tai:
- Nghe em đi, không sai đâu!
Chương 19 :
Sáng ngày hôm sau, Lí Kiếm kiệt sức nằm ngáy o o,. Lâm Mỹ Mỹ đứng dậy chuẩn bị tới trường đột nhiên hét lên, giống như trông thấy thứ gì đáng sợ, vội vàng đập người Lí Kiếm, lắp bắp nói:
- Anh... anh Kiếm, mau... mau dậy nhìn.
Lí Kiếm bực mình, phất phất tay:
- Sáng sớm đã loạn cả lên, tối qua thì hành hạ người ta cả đêm. Muốn đi học bảo lái xe chở đi, anh còn muốn ngủ.
Lâm Mỹ Mỹ không vì vậy mà ngừng gọi, nói:
- Anh Kiếm, dao... dao, tóc...
Rốt cục Lí Kiếm cũng ngồi dậy, tức giận tát cho Lâm Mỹ Mỹ một cái, hỏi:
- Dao cái gì mà dao, tóc cái gì mà tóc... cô muốn nói cái khỉ gì?
Lâm Mỹ Mỹ không nói tiếp, chỉ vào đầu giường. Lí Kiếm ngái ngủ nhìn lại, lập tức như bị sét đánh, không biết từ khi nào đầu giường xuất hiện một con dao và một lỏn tóc, bên cạnh còn dán một tờ giấy. Lí Kiếm sờ sờ tóc, cảm thấy ở trán bị mất một ít tóc, vội vàng giật tờ giấy ra đọc, chỉ thấy ở trên ghi hai chữ Hạo Thiên. Nhưng chỉ hai chữ như vậy đã khiến Lí Kiếm nổi da gà. Tên Hạo Thiên này đột nhập vào biệt thự của gã khi nào, hơn nữa còn cắt tóc gã mà gã không hề hay biết. Nếu như Hạo Thiên muốn lấy đầu gã chẳng phải rất dễ dàng sao?
Lâm Mỹ Mỹ xé tờ giấy kia, tức giận nói:
- Anh Kiếm, tiểu tử kia quá kiêu ngạo rồi, anh nhất định phải dạy dỗ hắn.
Lí Kiếm khinh thường nhìn Lâm Mỹ Mỹ. Nữ nhân này ngực to mà không có não, ngoại trừ trên giường có chút công phu ra thì đầu óc bã đậu. Tên tiểu tử kia dám tới đây thị uy tất nhiên là không sợ người tìm hắn đối phó. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là kẻ điên như Hạo Thiên? Hơn nữa tìm ai đối phó với Hạo Thiên bây giờ? Những tên phạm nhân trong ngục giam vì lần trước mình không giảng giải nghĩa khí, một mình chạy trốn, hiện tại hận không thể giết mình, sao có thể tiếp tục bán mạng. Hồ Bưu thì đã biến mất. Dùng cảnh sát vu oan hãm hại Hạo Thiên kết quả là Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ bị bắt vào đồn, khiến mình bị cha mắng cho một trận. Ngay cả Hồng Diệp mà mình khó khăn lắm mới thuyết phục được cha cho đi giết Hạo Thiên cuối cùng vẫn thất bại. Hơn nữa bốn người bị thương, hai cảnh sát bị ngất. May mà Hồng Diệp che dấu giúp, bằng không thì mình lại bị cha trách mắng một hồi.
Lí Kiếm vứt những thứ đó sang bên cạnh, bắt đầu thiếp đi. Hạo Thiên còn chưa cắt đầu gã thì gã vẫn ngủ được, bình tĩnh xem Hạo Thiên muốn giở trò gì.
Lâm Mỹ Mỹ nhìn Lí Kiếm thiếp đi, không cam tâm đi học. Cô biết không thể bức bách Lí Kiếm, bằng không mình sẽ bị đá ra khỏi ngôi biệt thự xinh đẹp này.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Lâm Mỹ Mỹ lại tiếp tục đập Lí Kiếm dậy. Lần này cô ta không thét lên, mà chỉ ngơ ngơ ngác ngác chỉ vào đầu giường. Ở đó giống như hôm qua, có một thanh đoản đao, một lỏn tóc và một tờ giấy ghi hai chữ "Hạo Thiên". Lần này Lí Kiếm đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Gã đã tăng cường cảnh vệ, hơn nữa còn khóa kỹ các cửa sau đó mới đi ngủ, nhưng Hạo Thiên vẫn có thể đột nhập. Xem ra đúng như lời Hồng Diệp, tiểu tử này không đơn giản chút nào. Lí Kiếm ném những thứ đó vào thùng rác, trong lòng suy nghĩ, tiểu tử kia thích giả thần giả quỷ như thế này sao? Đêm nay lão tử bố trí cẩn thận, có bản lãnh thì tiểu tử nhà ngươi tới đây, lão tử cho mày có đi mà không có về, xem mày cắt tóc lão tử như thế nào?!!
Đêm nay, Lí Kiếm cho người mai phục trong tủ quần áo, gầm giường, đại sảnh, thậm chí còn lắp mười cái camera giám sát mọi động tĩnh ở hành lang, cửa phòng. Đợi tới nửa đêm vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, Lí Kiếm cho rằng Hạo Thiên sẽ không dám tới, vì vậy đi ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Mỹ Mỹ lại phát ra một tiếng thét chói tai đánh thức Lí Kiếm dậy. Mọi người trong phòng đều đã bị Hạo Thiên đánh ngất, trên đầu giường vẫn có một thanh đoản đao, một lọn tóc cùng với một tờ giấy như trước. Nhưng lần này tờ giấy có nhiều chữ hơn, Lí Kiếm cầm đọc, trong lòng nổi lên hàn ý. "Tóc hết đầu rơi, Hạo Thiên". Lí Kiếm không cam lòng, xông ra khỏi phòng, hỏi những người canh cửa xem tối qua có động tĩnh gì hay không, nhưng tất cả đều trả lời cả đêm không xảy ra chuyện gì. Lí Kiếm tức điên lên, chạy tới phòng an ninh xem camera, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì có giá trị.
Lí Kiếm sợ hãi, không biết tóc trên đầu bị cắt xuống lúc nào, lần tiếp theo nhất định là đến lượt đầu mình. Lí Kiếm muốn đề phòng nhưng lại nghĩ tới đêm qua Hạo Thiên đi về tự nhiên, như chỗ không người. Hơn nữa nhiều người như vậy cũng không ai phát hiện ra Hạo Thiên cắt tóc mình như thế nào, xem ra đúng như lời Hồng Diệp, tiểu tử này không đơn giản. Xem ra trước mắt chỉ có hai con đường, một là cầu cứu cha, hai là cầu hòa với Hạo Thiên.
Lí Kiếm suy nghĩ suốt buổi sáng, cuối cùng quyết định cầu hòa với Hạo Thiên. Không phải Lí Kiếm không dám cầu cứu cha, mà là thời gian gần đây cha hắn bận đối phó với Thiết diện Bao Công Lâm Ngọc Thanh mới tới điều tra, đồng thời gã sợ Hạo Thiên chó cùng rứt giậu, liều mạng với mình thì gã cũng không có kết quả tốt đẹp. Mấy ngày này Hạo Thiên đã cho gã, vì vậy gã mới quyết định tạm thời dĩ hòa vi quý, làm Hạo Thiên lơ là, sau đó tìm kiếm cơ hội tiêu diệt Hạo Thiên. Cổ nhân đã nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Lí Kiếm rất hài lòng với sự lựa chọn của mình, cảm thấy chính mình như Việt Vương Câu Tiên, nằm gai nếm mật, thiên cổ lưu danh.
Một buổi chiều nọ, Hạo Thiên và Khương Tiểu Bàn vừa ra khỏi của phòng học thì Lí Kiếm liền dẫn người xông tới. Mọi người tưởng rằng sắp có chuyện hay, vì vậy chạy tới gần xem. Lâm Mỹ Mỹ vẫn ưỡn ngực, áp vào người Lí Kiếm, như sợ rằng người khác không biết hai người là tình nhân. Lâm Mỹ Mỹ khoác tay Lí Kiếm nói:
- Anh Kiếm, hôm nay anh định dạy dỗ tên phế vật này hay sao?
Có Lí Kiếm bên người, Lâm Mỹ Mỹ tự tin hơn không ít. Hơn nữa cô ta biết Hạo Thiên không đánh nữ nhân, vì vậy châm ngòi ly gián, hi vọng trước mặt mọi người khôi phục lại được vài phần mặt mũi.
Ai ngờ vừa dứt lời Lí Kiếm đã vung tay hất Lâm Mỹ Mỹ ra, tát một cái, tức giận nói:
- Tiện nhân, cô nói ai là phế vật? Đây là Hạo Thiên, là người Lí Kiếm ta sùng bái. Lần sau cô còn dám nói hai chữ phế vật ta liền phế cô đi. Ân oán giữa ta và Hạo huynh đệ đều do đồ tiện nhân như cô gây ra, hiện giờ còn dám châm ngòi thì lão tử bán người vào nhà chứa
Lí Kiếm không chỉ khiến Lâm Mỹ Mỹ kinh ngạc, ủy khuất mà còn khiến học sinh xung quanh, kể cả Khương Tiểu Bàn rất kinh ngạc. Từ khi nào Hạo Thiên và Lí Kiếm xưng anh em rồi với Hạo Thiên rồi. Chỉ có Hạo Thiên mới hiểu rõ Lí Kiếm muốn cầu hòa với mình, cũng là nhờ công lao mấy đêm vừa rồi. Đêm hôm quá hắn còn tiện tay đánh ngất mấy tên bảo vệ trong phòng, sao có thể không khiến Lí Kiếm sợ hãi?!!
Hạo Thiên thản nhiên nói:
- Lí Kiếm, có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn có việc.
Lí Kiếm vẫn tươi cười như cũ, lấy hai lon bia từ trên tay đám đàn em, đưa Hạo Thiên một lon, nói:
- Hạo huynh đệ, nếu trước kia có gì đắc tội thì xin bỏ qua cho ta. Tiểu đệ trẻ người non dạ, sau này sẽ chung sống hòa bình với Hạo huynh, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, trước tiên tiểu đệ xin uống để tạ tối.
Nói xong liền bật bia, uống ừng ực, sau đó nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên biết tâm tư Lí Kiếm. Gã cố tình cầu hòa với mình trước mặt mọi người thứ nhất là để tuyệt đường của mình, không cho cơ hội cự tuyệt việc cầu hòa. Hạo Thiên nhẹ nhàng bật bia, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói nhỏ bên tai Lí Kiếm:
- Tao hi vọng mày trước sau như một, chớ nên âm thầm giở trò, nếu không thì mày sẽ giống như lon bia này.
Hạo Thiên đặt lon bia trên tay Lí Kiếm, sau đó nghênh ngang rời đi. Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nhìn xuống thì thấy vỏ lon đã bị cắt thành hai đoạt, vết cắt rất ngọt. Lí Kiếm không khỏi sờ sờ cổ, không hiểu tại sao mồ hôi lạnh ứa ra. Gã cảm thấy cổ mình không cứng hơn cái lon kia bao nhiêu.
Lâm Mỹ Mỹ sán tới gần, vuốt ve khuôn mặt, thấp giọng nói:
- Anh Kiếm, xin lỗi.
Lí Kiếm cũng phiền não, không quay đầu lại, dẫn đàn em đi. Ân oán giữa Lí Kiếm và Hạo Thiên đều là do Lâm Mỹ Mỹ, Lí Kiếm không làm gì được Hạo Thiên nên trút giận vào Lâm Mỹ Mỹ.
Chương 20 :
Không bị Lí Kiếm quấy rối, Hạo Thiên bình yên trải qua ba tuần. Hắn thừa dịp này đi tìm một số sách đọc. Đây dường như đã trở thành thú vui lớn nhất của hắn rồi. Hắn không biết dùng máy tính, điện thoại nên chỉ có thể tìm vàng tìm ngọc trong sách! Hạo Thiên đọc nhanh như gió, "Nguồn gốc các loài", "Lịch sử thế giới", "Binh pháp Tôn Tử", "Cô giáo Thảo", "Chú Kim"... đọc qua một lượt, cảm thán trước sự tiến bộ lớn lao của nhân loại, đồng thời cũng khiến hắn có thể an tâm làm những chuyện cần thiết.
Đối với Hạo Thiên mà nói, sau khoảng thời gian này hắn đã bắt đầu thích ứng, dần quên đi ân oán tình thù, tuy còn chút lo lắng nhưng trải qua thời gian yên ổn, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên hi vọng.
- Bạn cao hứng gì vậy?
Lâm Ngọc Đình từng hỏi.
- Ít nhất hiện giờ tôi còn sống!
Đúng vậy, trong bất cứ thời điểm nào Hạo Thiên cũng lạc quan hi vọng. Chính vì vậy hắn sống vui vẻ hơn, khiến cho những người xung quanh cũng vui vẻ hơn.
Trước kỳ thi học kỳ, Hạo Thiên đang ngồi đọc "Tề gia trị quốc" thì đột nhiên nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi, vì vậy chạy ra cửa sổ hỏi:
- Sao phải khổ như vậy, gõ cửa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình ngẩng đầu nói với Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, hôm nay đẹp trời, nắng ấm dễ chịu, chúng ta nên đi ra ngoại ô chơi, thư giản tinh thần để chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ.
Hạo Thiên cười khổ nói:
- Đi học hàng ngày đã mệt muốn chết rồi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, cải thiện một bữa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình kiên quyết nói:
- Không được, chỉ có đồ ngốc mới ở trong phòng cho khó chịu. Mau thu dọn đồ đạc, cùng ta đi tới nơi nguyên thủy nhất Nghi hưng: vườn bách thảo Thiên Hồ.
Hạo Thiên càng thêm hoảng sợ, cô nàng này đùa thật hay sao? Hạo Thiên vẻ mặt đau khổ, lần nữa năn nỉ:
- Có thể để hôm khác hay không? Hôm nay cho ta nghỉ ngơi một chút?!!
Lâm Ngọc Đình chống nạnh, Hạo Thiên lập tức im bặt, vội vàng đi thay quần áo. Nữ nhân không thể trêu, nữ nhân ngang ngược càng không thể chọc.
Mười lăm phút sau, cuối cùng Hạo Thiên cũng chậm rãi đi xuống. Ở tầng dưới, Hạo Thiên không chỉ thấy một Lâm Ngọc Đình thần thái thong dong, linh hoạt mà còn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình thon thả, tóc dài vắt trên vai, dùng một sợi ruy băng màu hồng cột lại, mặc áo màu trắng, tuổi chỉ tầm mười tám, da trắng hơn tuyết, sắc đẹp tuyệt trần. Chỉ có điều trên người tỏa ra một cỗ khí thế cao ngạo khó tiếp cận.
Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một từ: lãnh diễm.
Thiếu nữ lãnh diễm thấy Hạo Thiên đi xuống, đảo mắt nhìn vài lần, giọng oán trách nói với Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, chúng ta mau khởi hành, không thì không kịp mất.
Lâm Ngọc Đình cười cười, ôm lấy thiếu nữ lãnh diễm, chỉ vào Hạo Thiên nói:
- Trước tiên ta giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Hạo Thiên, ngôi sao mới nổi của trung học Thiên Đô.
Sau đó lại chỉ vào thiếu nữ đứng cạnh:
- Đây là chị em tốt của ta, Triệu Khánh Ngọc, là tài nữ nổi danh trung học Thiên Kinh. Hôm qua cô ấy tới Thiên Đô có chút việc, bị ta cưỡng ép lưu lại hai ngày.
Hạo Thiên cười cười, vươn tay ra, thân thiện nói:
- Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với bạn.
Tài nữ đều là ngạo nữ, Triệu Khánh Ngọc cũng không ngoại lệ. Hạo Thiên bắt cô đợi hơn 10 phút đã khiến cô không kiên nhẫn được nữa. Từ trước đến giờ chỉ có người khác đợi cô chứ có bao giờ cô phải đợi người khác. Vốn cô còn tưởng người Lâm Ngọc Đình muốn mời đi chơi cùng là một tài tử tài hoa hơn người, danh chấn Thiên Đô. Ai ngờ đâu là một tiểu tử xấu trai, vì vậy trong lòng càng thêm khó chịu. Chẳng qua là có Lâm Ngọc Đình ở đây nên không làm khó Hạo Thiên. Tuy vậy khi thấy Hạo Thiên đưa tay tới thì cô đưa ra bắt tay hờ, sau đó lập tức buông ra, giễu cợt nói:
- Xin chào, rất bất hạnh được làm quen với bạn.
Lâm Ngọc Đình bật cười, nói:
- Ngọc Khánh, đừng vừa gặp mặt đã đả kích người khác như vậy chứ. Mọi người cứ tiếp xúc sẽ hiểu rõ về nhau.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường quay người. Nếu không phải là có mặt Lâm Ngọc Đình thì e rằng cô chẳng buồn đáp lại nam sinh như Hạo Thiên.
Lâm Ngọc Đình xoay người, nói:
- Hạo Thiên, chắc bạn vẫn chưa ăn sáng? Đây là sữa và bánh mỳ tôi mua cho bạn, bạn mau ăn đi.
Nói xong cô từ trong túi ra một chiếc bánh mỳ cùng một hộp sữa đưa cho Hạo Thiên, trên mặt hiện rõ thần sắc ôn nhu.
Triệu Khánh Ngọc lại đánh giá Hạo Thiên một lần, trong lòng vẫn âm thầm lắc đầu. Không hiểu tiểu tử này có chỗ gì tốt mà có thể khiến Lâm Ngọc Đình đối với hắn như vậy. Cho hắn chỗ ở, còn giúp hắn học bài. Với dung mạo xinh đẹp, khí chất đáng yêu, lại thêm danh tiếng của bác Lâm thì Lâm Ngọc Đình muốn kiếm vài thanh niên tài tuấn đều không có chút vấn đề gì, cớ sao lại cứ bám lấy khúc gỗ mục này? Xem ra mình nhất định phải tìm cách giúp Lâm Ngọc Đình thoát khỏi biển khổ, miễn cho tên tiểu tử kia hủy đi tiền đồ và hạnh phúc của Lâm Ngọc Đình.
Triệu Ngọc Khánh vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn Hạo Thiên. Nếu ánh mắt hóa thành dao thì giờ Hạo Thiên đã thương tích đầy mình rồi.
Hạo Thiên có vài phần xấu hổ sừ sừ mũi, không hiểu mình đã đắc tội thiếu nữ lãnh diễm này từ khi nào. Nhưng Hạo Thiên cũng lười suy nghĩ, muốn hiểu tâm tư của nữ nhân khác khỉ gì mò kim đáy bể.
Khi Lâm Ngọc Đình kéo Hạo Thiên tới xe khách đi ngoại ô thì Hạo Thiên choáng váng. Mùi xăng trong xe khiến người yêu thích sạch sẽ như hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng nhìn thần sắc hưng phấn của Lâm Ngọc Đình nên hắn cũng không đành làm cô mất hứng. Vì vậy đành vận nội công ngăn chặn cảm giác buồn nôn, vỗ ngực một cái, sau đó ngả lưng ngủ.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Hạo Thiên. Tiểu tử này thể chất quá yếu ớt rồi, ngay cả đi xe cũng say. Triệu Ngọc Khánh lắc đầu, sau đó nói chuyện với Lâm Ngọc Đình.
Đại khái sau nửa giờ, sau khi rời khỏi nội thành không lâu thì xe đột nhiên phanh gấp, khiến toàn bộ hành khách sợ hãi một phen. Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh cũng dừng trò chuyện, Hạo Thiên mở mắt ra. Lúc này lái xe đang chui đầu qua cửa sổ, chỉ vào một chiếc xe tải to mắng:
- Con bà nó, mày có biết lái xe không đó hả, muốn chết hay sao...
Lái xe đang mắng thì đột nhiên cửa xe tải mở ra, sáu người nhảy xuống, trong tay cầm hung khí, xông lên xe, đánh tên lái xe mấy gậy. Một tên béo hung dữ nói:
- Đm, còn mắng nữa lão tử cho mày đi chầu ông bà.
Lái xe ôm lấy vết thương, không dám nói gì nữa.