• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 :

Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh có chút không tin, thanh toán khi nào vậy? Nhưng sự khôn ngoan của một kế toán của Hoàng Vạn Thịnh trỗi dậy nên y thấp giọng nói:

- Tân Nhu, nếu đã thanh toán rồi thì chúng ta đi thôi, mau tới đón em trai em.

Hiển nhiên là Hoàng Vạn Thịnh cho rằng người phục vụ đó nhầm nên muốn lợi dụng.

Tân Nhu lắc đầu kiên quyết nói:

- Chưa làm rõ sao có thể đi được chứ? Chẳng may người phục vụ nhầm thì chẳng phải họ thảm rồi sao.

Không chỉ có Sở Thiên sửng sốt, người phục vụ cũng ngẩn người ra, không ngờ Tân Nhu lại là một người biết nghĩ cho người khác đến vậy. Sở Thiên vì vậy mới mở miệng nói:

- Chị Tân Nhu, là em thanh toán hóa đơn này đấy, chị mau đi giải quyết sự việc đi.

Tân Nhu nhìn Sở Thiên vừa cảm kích vừa áy náy nói:

- Sở Thiên, lại phải để em tốn kém rồi, để lại số điện thoại cho chị đi, hôm khác chị mời em, chị có việc phải đi trước đây.

Hoàng Vạn Thịnh có chút hối hận vì vừa rồi không ăn uống nhiệt tình.

Sở Thiên nhìn hai người Tân Nhu định đứng dậy chuẩn bị đi, làm vẻ vô ý, cố tình hỏi:

- Chị Tân Nhu, chị họ gì?

Tân Nhu sửng sốt một lát rồi cũng nói:

- Sở Thiên, chị họ Diêu, tên Tân Nhu, hẹn hôm khác gặp lại.

Nhà hàng Phượng Lai Các nằm trên một con phố vắng vẻ ở khu Đông, nhà hàng Phượng Lai Các có một nửa cổ phần của Hắc Tử, kinh doanh chủ yếu là lẩu chó, lẩu gà và một ít đồ ăn nhanh. Tới đây ăn cơm đều là những người làm công ở xung quanh và một số bọn côn đồ, giá rẻ lại thực dụng, đây cũng là đại bản doanh của bọn Hắc Tử. Bảy phòng thuê trên tầng 3 là chỗ ở của Hắc Tử và hơn ba mươi thuộc hạ của y. Bình thường có việc thì ra ngoài sống chết với nhau hoặc thu phí bảo kê. Không có việc gì thì ở tầng 3 tổ chức các hoạt động sa đọa, có cả một thế lực như vậy, đám côn đồ xung quanh cũng không dám đến náo loạn, cho nên kinh doanh cũng rất náo nhiệt.

Lúc này tại phòng "Phượng hoàng" lớn nhất tầng 3, Diêu Phong Tử người đầy vết thương đang cảm kích nói với Hắc Tử:

- Anh Hắc Tử, quả thực rất cảm ơn anh, chịu để cho chị em tới đón em về.

Trên mặt Hắc Tử lộ ra một nụ cười khó đoán nói:

- Diêu Phong Tử, cậu không trách anh Hắc Tử gọi người tới đánh cậu đến mức như thế này chứ?

Diêu Phong Tử không dám nói nửa chữ "hận" cũng cười theo nói:

- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em là người của anh, một ngày là đại ca, suốt đời là đại ca, làm sao dám trách anh được chứ?

Hắc Tử gật gật đầu, cười ra một nụ cười khiến trong lòng Diêu Phong Tử cảm thấy giá lạnh nói:

- Diêu Phong Tử, vậy anh cảm ơn cậu vì ý không trách cứ anh nhé, nhưng anh lại hận cậu.

Diêu Phong Tử kinh hãi vội vàng quỳ xuống nói:

- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em đã biết sai rồi, anh tha lỗi cho em đi, anh Hắc Tử.

Hắc Tử bước lên đá một cước vào Diêu Phong Tử khinh thường nói:

- Chính là tên tiểu tử ngươi, đang yên đang lành trêu chọc Sở Thiên làm gì chứ? Để cho mười mấy anh em của ông mày đều bị đánh, chính vì ngươi lấy công báo thù tư, ông mày phải lấy được có một chút tiền thuốc này của mày mới yên. Lại còn ở trước mặt Sở Thiên cười cười nói nói, ngươi nói đi, ngươi có tư cách gì mà ra điều kiện với tao chứ.

Diêu Phong Tử không còn lời để nói, trong mắt kèm theo sự sợ hãi không thể xóa hết được nói:

- Anh Hắc Tử, cho em một con dao, tối hôm nay dù thế nào đi nữa em cũng giết chết tên tiểu tử Sở Thiên kia, trút giận cho anh.

Hắc Tử lại đá mạnh Diêu Phong Tử một cước nữa rồi mắng:

- Mẹ kiếp, mày tưởng tên Sở Thiên đó dễ dàng giết chết như vậy sao? Đến ông đây còn phải sợ hắn, huống chi cái tên cặn bã như mày? Mày đi giết hắn, không giết được chẳng phải hắn càng có cớ để tiêu diệt anh em chúng ta sao? Có phải mày cho rằng mày gây phiền toái cho ông vẫn chưa đủ đúng không?

Diêu Phong Tử nhìn thấy thần sắc phẫn nộ của Hắc Tử có chút căng thẳng, đột nhiên nghĩ tới chị mình đang trên đường tới đón mình. Thảo nào Hắc Tử lại tốt như thế, chịu giúp mình gọi điện cho chị gái mình tới, e rằng sẽ ra tay với chị gái mình, rồi lắc đầu thật mạnh nói:

- Anh Hắc Tử, em không có ý đó, em không muốn gây phiền phức cho anh, em chỉ muốn anh đừng ra tay với chị em, chị ấy không biết gì đâu.

Hắc Tử cười một cách gian xảo, ngồi xổm xuống vỗ vào mặt Diêu Phong Tử nói:

- Diêu Phong Tử, mày cũng thật là tỉnh táo đấy, cũng biết tao muốn xử chị mày à. Được, tao không xử chị gái mày, vậy mày trả tiền viện phí cho tao đi, mười ba người bị thương, mỗi người 10.000, mười ba người là 130.000. Nếu mày đưa tiền thì tao sẽ không xử chị mày, để chị mày an toàn đưa mày về.

Vẻ mặt Diêu Phong Tử thống khổ nói:

- Anh Hắc Tử, em lấy đâu ra nhiều tiền thế mà đưa cho anh chứ.

Hắc Tử hừ mạnh một tiếng nói:

- Vậy thì đừng trách tao không khách khí nữa, chỉ có thể để chị gái mày hầu hạ anh em rồi, còn lại tiền mua thân sẽ bù vào tiền trả nợ cho mày.

Đám lưu manh xung quanh đều cười rộ lên, cảm thấy ý này không thể nào hay hơn, có con gái nhà lành để chơi, quả thực là nổi hứng lên rồi.

Trên mặt Diêu Phong Tử tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Hắc Tử, miệng ngập ngừng cầu xin nói:

- Anh Hắc Tử, cầu xin anh đừng làm gì chị em, có việc gì anh cứ trút hết vào đầu em đây được không, muốn đánh muốn giết tùy anh.

Hắc Tử vung tay lên, mấy tên lưu manh kéo Diêu Phong Tử đứng dậy, Hắc Tử nói:

- Trói nó vào rồi bịt miệng nó lại, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao xử chị gái nó thế nào.

Một tên lưu manh khác tiến lên châm điếu thuốc cho Hắc Tử rồi cười nói:

- Đại ca, có Diêu Phong Tử trong tay thì hoàn toàn có thể bắt chị gái nó chủ động phục vụ đại ca, hà tất phải tự mình ra sức chứ.

Hắc Tử cười ha hả vỗ vào bả vai tên lưu manh đó nói:

- Cách hay, hôm nay mày sẽ là người thứ hai, ha ha …

Tên lưu manh này lộ ra một nụ cười vui sướng, sau đó liên tục nói:

- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.

Hoàng Vạn Thịnh hiển nhiên là không tình nguyện vào những chỗ này, vừa bẩn lại vừa loạn, còn có bao nhiêu kẻ lang thang và những tên côn đồ nhìn chằm chằm vào bạn gái Tân Nhu của mình rồi bình phẩm đủ điều. Lại còn có bao nhiêu người huýt sáo thậm chí còn đi tới nói:

- Cô nương, tố chất cũng không tồi, bao nhiêu tiền một đêm?

Hoàng Vạn Thịnh không dám tức giận chỉ có thể kéo Diêu Tân Nhu cúi đầu đi vào Phượng Lai các.

Diêu Tân Nhu tựa như không hề nhìn thấy những tên côn đồ và những kẻ lang thang bên cạnh, mà chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đón được người em trai kia của mình về. Trong mắt người khác, em trai cô có thể là một kẻ điên cuồng, không học vấn, không nghề nghiệp, kéo bè kết phái, bắt nạt người khác, tụ tập đánh nhau, nhưng trong mắt y tá Tân Nhu thì cậu ta luôn là một người em trai hiểu chuyện của mình. Bốn năm trước, Tân Nhu học trường y, Diêu Phong Tử học lớp 8, nhưng vì cha bị sa thải, trong nhà thực sự không có tiền. Vào một buổi tối nóng nực cha mẹ họ gọi họ vào phòng, thuật lại những khó khăn cho họ nghe, sau đó rất khó khăn nói với họ, chỉ có thể để một người tiếp tục học, sau đó để họ suy nghĩ một đêm tự mình lựa chọn. Ngày hôm sau, lúc Tân Nhu quyết định tự mình bỏ học rồi thuận theo ý của cha mẹ chuẩn bị lấy một con nhà chăn heo ở nông thôn để Diêu Phong Tử tiếp tục đi học thì thấy mẹ lo lắng cầm lấy bức thư của Diêu Phong Tử để lại. Thì ra Diêu Phong Tử vì muốn để chị gái mình tiếp tục học, tự mình nửa đêm đã bỏ nhà đi, đi tới nhờ vả bạn bè, sau này thì dần dần học những thói xấu. Tân Nhu thì sau khi em trai bỏ học vẫn tiếp tục học cho xong trường y, học một cách chăm chỉ, sau đó về Bệnh viện Đông Phong ở quê nhà làm việc. Muốn chăm sóc thật tốt cho em trai mình, tuy rằng Tân Nhu thường xuyên thu dọn những tàn cuộc cho em trai mình nhưng trong lòng cô không hề có chút oán hận nào. Nếu như không phải em trai mình hi sinh thì bản thân mình e rằng đã sớm trở thành vợ người khác ở tận đâu rồi.

Hoàng Vạn Thịnh cuối cùng cũng dẫn Diêu Tân Nhu vào nhà hàng Phượng Lai cát, dưới sự dẫn dắt của tên côn đồ ở cửa cũng lên tới tầng 3, Diêu Tân Nhu cảm thấy có gì đó không ổn liền nói:

- Em trai tôi đâu?

Một tên lưu manh dẫn theo mấy người từ phòng Phượng Hoàng đi ra, cười tủm tỉm nói:

- Em trai cô đang nằm trong phòng này đây, chỉ đợi cô tới đón thôi.

Sau đó tránh đường để lại một lối đi để Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh đi vào.

Diêu Tân Nhu không nghi ngờ gì tranh thủ thời gian kéo Hoàng Vạn Thịnh vào phòng Phượng Hoàng, vừa chờ họ đi vào mấy tên côn đồ đã đóng chặt cửa lại sau đó canh giữ bên ngoài cửa phòng.

Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh nghe thấy tiếng đóng cửa trong lòng cùng hồi hộp lo lắng, dâng lên một cảm giác bất ổn.

Hoàng Vạn Thịnh cũng biết sự việc có chút không ổn nhưng quyết định đứng trước Tân Nhu ra oai, đứng ra phía trước ngạo mạn nói:

- Chúng tôi đến để đón người, người đó đang ở đâu?

Hắc Tử khinh khỉnh nhìn tên đàn ông mặt mũi sáng bóng này, khoát tay một cái, mấy tên côn đồ đi lên đè Hoàng Vạn Thịnh ra đánh tới tấp. Hoàng Vạn Thịnh vốn ăn mặc gọn gàng một lát sau đã nằm xuống đất gào thét như một con chó, Tân Nhu xông lên đẩy mấy tên côn đồ ra tức giận chỉ vào mặt Hắc Tử nói:

- Sao các ngươi lại đánh người chứ? Em trai tôi đâu?

Hắc Tử nhẹ nhàng cười nói:

- Ta trước giờ vẫn không thích những loại người đứng trước mặt ta khoác lác, bây giờ còn đánh nhẹ đấy.

Sau đó nói tiếp:

- Em trai cô à? Có phải là Diêu Phong Tử không? Được, ta cho cô gặp nó.

Sau đó y vẫy tay, một tên lưu manh giật tấm vải đỏ ở góc tường ra, Tân Nhu dần dần nhìn thấy em trai mình vỡ đầu, chảy máu, khắp người đều là vết máu đang ngồi trên một cái ghế. Trong mắt gã đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, trong miệng còn nhét một nắm vải.

Tân Nhu chạy nhào tới chỗ em mình thì bị hai tên lưu manh chặn lại, Tân Nhu tức giận quay đầu nói với Hắc Tử:

- Sao anh lại đánh em tôi ra nông nỗi này? Nó đắc tội với anh chỗ nào chứ?

Hắc Tử đi tới đưa tay ra vuốt vào má Tân Nhu, Tân Nhu nhanh chóng tránh ra, Hắc Tử cũng không để bụng, con nhóc này sớm muộn cũng làm đồ chơi cho ta, không cần phải gấp, vì vậy cười nói:

- Không có gì, là em trai cô nợ tôi một khoản tiền viện phí, nó không chịu trả, nên chỉ có thể gọi cô tới, một là trả tiền, hai là lấy thân gán nợ.

Trong mắt Hắc Tử lộ ra vẻ mui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm vào những đường nét lồi lõm trên người Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn.

Tân Nhu lo lắng nhìn Diêu Phong Tử bị thương khắp người, rồi lại quay đầu nhìn tên Hắc Tử xấu xa nói:

- Em trai tôi nợ anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả, anh thả chúng tôi ra tôi lập tức trả anh.

- 130.000 ngàn!

Hắc Tử chậm rãi nói ra.

- 130.000 ngàn? Nhiều như vậy sao?

Tân Nhu hít một hơi nói:

- Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Tân Nhu chỉ tưởng rằng là mấy ngàn hoặc mấy chục ngàn, nếu như vậy dù thế nào cũng phải trả giúp em trai mình, nhưng bây giờ là 130.000, cô lấy đâu ra chứ.

Mặt Diêu Phong Tử lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, muốn hét ra để Diêu Tân Nhu mặc kệ y nhưng miệng lại bị nhét chặt không thể thốt lên lời.

Chương 97 :

Hắc Tử dường như đã sớm biết Diêu Tân Nhu sẽ nói như vậy, không những không tức giận mà ngược lại có vài phần vui mừng nói:

- Không có? Vậy thì thật là xin lỗi, một là tôi sẽ lấy em trai cô làm bao cát để đánh đến khi nào đủ thích mới thôi. Hai là cô lấy cơ thể của mình trả nợ thay có nó, đêm nay hầu hạ tôi thật tốt. Sau đó ở đây hầu hạ cho các anh em của tôi, mỗi lần tính cô 300, trả hết nợ thì cô sẽ được đi.

Tân Nhu đỏ bừng mặt, nhìn những tên côn đồ xấu xa xung quanh, cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu thực sự bị đám người này làm rơ bẩn thân xác thì mình cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng nếu không nghe theo bọn họ thì em trai mình chắc chắn sẽ bị họ đánh chết. Trong lòng Tân Nhu khó chịu vô cùng, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Vạn Thịnh đang giãy dụa đứng lên liền chạy tới nắm chặt tay Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Vạn Thịnh, không phải anh có tiền sao?

Hoàng Vạn Thịnh đương nhiên cũng nghe được Tân Nhu và Hắc Tử nói chuyện, muốn đùng đùng nổi giận xông lên, nhưng lại cảm thấy đau vì vừa bị đánh nên chỉ trầm mặc không nói. Không ngờ Tân Nhu lại tìm y để vay tiền, đừng nói Tân Nhu vẫn chưa là vợ y, đến cả vợ của y muốn lấy 130.000 để trả nợ cho một tên như Diêu Phong Tử, y cũng không nỡ. Đó là số tiền tích lũy bao nhiêu năm của y, là vốn liếng để y khoe khoang.

Diêu Tân Nhu đương nhiên là không biết trong lòng Hoàng Vạn Thịnh đang nghĩ gì, vẫn lắc lắc tay Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Vạn Thịnh, lần trước anh đã nói với em là anh có số tiền 200.000 để mua nhà sao? Cho em mượn trước đi, sau này em sẽ trả lại cho anh.

Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu một cách khó khăn, bây giờ y đã có chút chán ghét Tân Nhu rồi, không biết người em trai này của cô ta sẽ còn liên lụy cô ta đến lúc nào. Nếu mình mà lấy Diêu Tân Nhu e rằng cũng bị liên lụy, vì vậy nói với Tân Nhu:

- Tân Nhu không phải anh không muốn cho em vay, mà không cần thiết phải đi cứu người em trai này của em. Nó chỉ biết làm tội chúng ta thôi, hôm nay là 130.000, ngày mai có thể là 300.000, thà rằng em cứ coi là không có đứa em trai này đi, như vậy chúng ta có thể sống hạnh phúc.

Những lời nói không giống con người này của Hoàng Vạn Thịnh, khiến cho Tân Nhu bỗng nhiên không nhận ra y nữa. Diêu Phong Tử cũng phẫn nộ nhìn người anh rể tương lai này, đến Hắc Tử và đám côn đồ xung quanh đều cảm thấy những việc họ làm còn cao hơn Hoàng Vạn Thịnh gấp trăm lần.

Tân Nhu tức giận buông Hoàng Vạn Thịnh ra lắc đầu nói:

- Hoàng Vạn Thịnh, anh thực sự không cho em mượn sao? Chẳng lẽ anh không sợ em vì em trai của mình mà bị bọn súc sinh này làm nhục sao?

Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu, y tin tưởng rằng Diêu Tân Nhu sẽ không ngốc như vậy, vì em trai mà để cho bọn Hắc Tử làm nhục, làm gì có người con gái nào chịu hy sinh lớn như vậy chứ.

Tân Nhu nhìn em trai của mình, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và dũng cảm, đột nhiên cô giật mạnh cổ áo làm cho hàng cúc bị giật mạnh rơi hết xuống. Làn da của Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn, một đôi gò bồng đào cũng được lộ ra giữa hai vạt áo bị xé đứt cúc một cách mê hồn, bụng dưới không ngừng phập phồng như khiêu khích sự nhẫn nại của bọn đàn ông.

Tất cả bọn đàn ông có mặt ở đây đều nuốt nước bọt ừng ực, âm thanh trở nên khan khan, ánh mắt lại trở lên nóng bỏng, nóng đến nỗi như muốn bốc cháy lên. Đến cả Hoàng Vạn Thịnh cũng như quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào, dường như muốn lao tới cắn xé cơ thể mơ ước đó của mình.

Tân Nhu vô cùng tuyệt vọng và không ngừng run rẩy, đôi má lúm đồng tiền đang đỏ trở nên trắng bệch, cô đưa tay ra muốn kéo áo che lại những chỗ bị lộ ra. Nhưng động tác này chỉ càng làm cho cô trông quyến rũ hơn, không những quyến rũ người khác mà còn làm cho Hắc Tử không kìm nén được lòng háo sắc của mình. Lúc này có đặt trước mặt 130.000 y cũng phải đè Tân Nhu xuống đất hưởng thụ một phen.

Hắc Tử nhìn Hoàng Vạn Thịnh một cái nói:

- Mẹ kiếp, mày đúng là đồ súc sinh, đến cả bạn gái mình cũng không chịu bỏ tiền ra cứu.

Y vừa nói vừa đưa tay ra sờ vào bộ ngực đẫy đà của Tân Nhu.

Chỉ còn một chút nữa thôi, trên mặt Diêu Phong Tử lộ ra một vẻ vô cùng phẫn nộ, trên mặt Tân Nhu thì vô cùng bi phẫn và bất đắc dĩ, trên mặt Hoàng Vạn Thịnh thì lại lộ ra ánh mắt hối hận và có gì đó dã thú, bọn Hắc Tử thì tham lam và cười khả ố.

- Mày cũng là đồ súc sinh, đến một người con gái trọng tình nghĩa thương em như vậy mà mày cũng không bỏ qua.

Cửa bỗng nhiên bị ai đó đá văng, một giọng nói nhàn nhạt từ bên ngoài cửa truyền vào.

Tay Hắc Tử run lên, trên mặt Tân Nhu và Diêu Phong Tử lộ ra một tia hy vọng, Hoàng Vạn Thịnh cũng kinh ngạc, còn có anh hùng cứu mỹ nhân nữa đây, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

Sở Thiên ở ngoài cửa bước vào giống như bước vào nơi không người vậy, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới những tên côn đồ kia. Có hai tên lưu manh buổi chiều chưa gặp Sở Thiên đã nhào tới, Sở Thiên nhìn cũng không nhìn, người hơi di chuyển rồi hai tiếng "bốp, bốp" phát ra, hai chưởng được đánh vào hai bả vai của hai tên lưu manh, hai tên này kêu thảm rồi ngã xuống đất. Hai bả vai bị đánh không còn sức để giơ tay lên nữa, những tên lưu manh khác chuẩn bị xông lên ngăn cản thì thấy người thanh niên đánh anh em của mình dưới ánh đèn không ngờ chính là người thanh niên buổi chiều khiến đại ca của mình hết mực cung kính. Vì vậy không đợi Hắc Tử ra lệnh đã vội vàng lui xuống nếu không sẽ có một kết cục giống như Diêu Phong Tử.

Sở Thiên từ từ bước tới trước mặt Tân Nhu, cởi một chiếc áo ngoài của mình ra choàng lên người đang run rẩy của cô, ôn tồn nói:

- Chị Tân Nhu đừng sợ, Sở Thiên em sẽ không để cho chị bị tổn thương đâu.

Lúc này Hắc Tử đã có phản ứng trở lại, đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi, thân thủ của Sở Thiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình. Y nhìn hai tên cồ đồ kia rồi quát lớn:

- Đồ khốn, đến Sở huynh đệ mà các ngươi cũng không nhận ra sao? Muốn chết phải không?

Sau đó vội vàng tươi cười bước tới bên cạnh Sở Thiên có chút ngượng ngùng nói:

- Sở huynh đệ, thật là trái đất xoay tròn, chúng ta lại gặp mặt rồi? Thì ra cô Tân Nhu đây là bạn của Sở huynh đệ, vậy tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.

Y cũng không ngờ tới Diêu Phong Tử có thù oán với Sở Thiên còn Tân Nhu lại có quan hệ rất tốt với Sở Thiên. Quả thực không thể đoán nổi nhưng bất luận thế nào cũng phải nể mặt Sở Thiên.

Sở Thiên cười nhạt nói trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Vạn Thịnh:

- Được, đã như vậy tôi sẽ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi, tôi và Diêu Phong Tử kết thúc ân oán tại đây.

Diêu Phong Tử nghe được câu này trong mắt không chỉ không phẫn nộ mà có vài phần cảm kích. Trước kia hận Sở Thiên thấu xương, hiện tại hắn như chúa cứu thế vậy khiến cho Diêu Phong Tử tràn ngập hy vọng.

Hắc Tử cười cười, một nụ cười rất tươi vỗ vỗ tay nói:

- Mau cởi trói cho Diêu Phong Tử.

Hai tên côn đồ lập tức chạy tới cởi trói cho Diêu Phong Tử, sau đó bỏ nắm vải trong miệng ra.

Tân Nhu lúc này đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi, không bị chúng làm nhục nữa lại cứu được em trai mình, còn có gì có thể vui hơn được chứ? Trong nửa giờ đồng hồ này lòng của cô đã chết lặng không chỉ một lần. Thậm chí cô còn nghĩ tới sau khi cứu em trai ra thì sẽ tự tử chết đi, để bản thân mang theo vết nhơ này biến mất trên thế giới.

Bây giờ tất cả lại bình yên vô sự, Tân Nhu nhìn Sở Thiên tràn đầy sự cảm kích và lòng biết ơn, sau đó chạy tới bên Diêu Phong Tử đỡ gã dậy, đi tới bên cạnh Sở Thiên.

Hoàng Vạn Thịnh vội vàng chạy tới bên cạnh Tân Nhu, muốn ngon ngọt vài câu, kết quả bị hai chị em cô đẩy ra.

Chương 98 :

Hắc Tử thấy Sở Thiên sẽ không tìm phiền phức cho mình nữa cười nói:

- Sở huynh đệ, hay là ở lại đây uống chén rượu rồi hãy đi?

Sở Thiên mỉm cười, biết là nể mặt Hắc Tử thì sau này y sẽ không tìm Diêu Phong Tử bắt nạt nên đi tới góc phòng lấy hai bình rượu trắng đưa cho Hắc Tử một cái cốc nói:

- Anh Hắc Tử tùy tâm còn tôi cạn.

Sau đó vặn nút chai ra tu ừng ực, một lát sau chai 250ml rượu trắng 40 độ bị Sở Thiên uống cạn không còn một giọt nào. Bọn Hắc Tử đều kinh ngạc, để bọn họ uống hết chai rượu này không thành vấn đề nhưng uống hết không còn một giọt như thế cũng phải mất nửa tiếng. Sở Thiên thì lại chỉ uống trong vòng có một phút đã cạn chai 250ml rượu trắng, chỉ có thể dùng chữ "cường hãn phi thường" để diễn tả thôi.

Hắc Tử cười một cách sảng khoái, uống vài ngụm cũng khó uống hết liền nói:

- Sở huynh đệ tửu lượng rất tốt, Hắc Tử tự cảm thấy không bằng, hay là đêm nay huynh đệ chúng ta không say không về?

Sở Thiên cười cười, chịu đựng cơn nóng đang sôi ùng ục trong bụng, sờ sờ mũi nói:

- Thôi khỏi, đường xa trời tối, tôi phải về cho kịp, hơn nữa anh Hắc Tử không phải có chuyện quan trọng cần phải làm sao?

Hắc Tử sững sờ không hiểu hỏi lại:

- Chuyện quan trọng gì chứ? Tôi có chuyện quan trọng sao?

Sở Thiên đi tới vỗ vỗ vai Hắc Tử nói:

- Anh Hắc Tử không phải là cần 130.000 tiền viện phí sao? Ở đây vừa đúng có người có nhiều tiền như vậy.

Nói xong hắn chỉ vào Hoàng Vạn Thịnh, Hoàng Vạn Thịnh nhìn thấy Sở Thiên chỉ vào mình thì lúng búng trong miệng:

- 130.000 ngàn…

Sắc mặt y trở nên tái ngắt, lộ ra vài phần hoảng sợ.

Hắc Tử lúng túng cười nói:

- Sở huynh đệ chỉ biết lấy tôi ra làm trò cười thôi, làm sao tôi dám đòi bạn của cậu bồi thường 130.000 ngàn chứ?

Sở Thiên lắc đầu nhìn Hoàng Vạn Thịnh có chút khinh thường nhẹ nhàng nói:

- Hắc Tử, tôi vừa nói là tôi chỉ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi thôi.

Hắc Tử là người lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, nghe Sở Thiên nói câu này liền bừng tỉnh vui mừng lên, quát lên với các huynh đệ bên cạnh:

- Người đâu, trói tên đầu bóng kia lại cho ta, dám tới Phượng Lai các gây chuyện, làm hỏng bao nhiêu đồ đạc của chúng ta, bắt hắn đền tiền nhanh lên.

Mặt Hoàng Vạn Thịnh tái mét chỉ vào Hắc Tử lớn tiếng nói:

- Các ngươi vu cáo hãm hại ta.

Lúc này mấy tên lưu manh đã tiến đến trói người không có chút nam nhi tính và ham tiền này lại.

Sở Thiên cười cười nhìn sang phía Tân Nhu gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa, Tân Nhu và Diêu Phong Tử cũng vội bước theo, hiển nhiên đều muốn bước ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Hoàng Vạn Thịnh biết mình rơi vào tay bọn Hắc Tử, e rằng phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể ra được, vì vậy cuồng loạn lên hét:

- Tân Nhu, dẫn anh theo với, anh vì em mới tới chỗ này mà.

Tân Nhu nghe được Hoàng Vạn Thịnh cũng không đành lòng, bản tính lương thiện trỗi dậy quay sang Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, hay là chúng ta dẫn anh ấy theo đi?

Sở Thiên thở dài, Tân Nhu vẫn lương thiện như vậy liền cười nói:

- Chị Tân Nhu à, người đàn ông này thấy chị rơi vào hang sói cũng không cứu, vậy mà chị còn nói giúp anh ta, đúng là hiếm thấy.

Rồi hắn quay đầu lại nói với Hắc Tử:

- Hắc Tử, bỏ số lẻ đi để cho y bồi thường 100.000 ngàn là được rồi, để cho y biết làm vỡ đồ đạc còn phải đền huống chi làm vỡ trái tim của chị Tân Nhu.

Hắc Tử cười cười gật đầu, hôm nay mặc dù nhiều việc không được như ý nhưng y không thể trêu chọc Sở Thiên được, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Bây giờ có tên oan đại đầu này, dù sao 100.000 ngàn cũng là con số lớn rồi, đủ cho các huynh đệ tiêu một thời gian.

Thấy Sở Thiên dần đi xa, một tên lưu manh tiến đến trước mặt Hắc Tử kinh ngạc nói:

- Anh Hắc Tử, Sở Thiên thực sự là công lực rất mạnh, một chai rượu giả 250ml kia, hắn uống một hơi mà không vấn đề gì.

Hắc Tử vừa nghe xong vội vàng kêu người mang nước tới để súc miệng, rồi đánh vào đầu tên lưu manh đó một cái nói:

- Mẹ kiếp, rượu giả mà ngươi cũng không nói sớm, để tao cũng bị uống vài ngụm, chẳng trách trong bụng cứ nóng như lửa đốt.

Mấy người Sở Thiên đi ra khỏi Phượng Lai Cát, gió đêm thổi từng trận trên đường, Sở Thiên hơi run lên, cảm giác cay cay nóng nóng trong bụng thật khó chịu. Hơi vận công một chút để đẩy số rượu đó ra ngoài cơ thể mới cảm thấy dễ chịu một chút. Sở Thiên không yên tâm về Tân Nhu và Diêu Phong Tử, kiên quyết đưa họ về tận nhà, cha mẹ của Tân Nhu đều không có nhà, sang thị trấn bên cạnh làm việc đã một thời gian. Sở Thiên giúp Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử vào phòng, dùng cồn và thuốc nước xử lý vết thương cho Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử cố chịu đau một tiếng cũng không kêu, Tân Nhu làm xong sau đó ra ngoài nấu cháo cho Diêu Phong Tử.

Sở Thiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, mắt nhìn vào Diêu Phong Tử, yết hầu của Diêu Phong Tử cử động mấy lần, cuối cùng xấu hổ nói:

- Sở Thiên, cảm ơn cậu.

Diêu Phong Tử cũng không ngờ rằng mình có thể nói ra câu "cảm ơn" đối với một người mình hận đến tận xương tủy.

Sở Thiên cười chân thành nói:

- Có phải anh cảm thấy là dân xã hội đen rất vô tình vô nghĩa không?

Diêu Phong Tử gật gật đầu, ánh mắt vô cùng căm hận, rõ ràng những việc mà bọn Hắc Tử làm khiến y suốt đời không quên.

Sở Thiên đắp một tấm chăn mỏng lên người Diêu Phong Tử, nói một cách rất hiểu biết:

- Không phải là dân xã hội đen vô tình vô nghĩa, mà là bọn Hắc Tử vô tình vô nghĩa. Anh muốn theo con đường của họ, sớm muộn gì họ cũng bán sạch các anh vì lợi ích của mình.

Diêu Phong Tử nghe Sở Thiên nói như vậy trong mắt phát ra một tia hào quang, cảm thấy Sở Thiên nói rất có lý.

Sở Thiên thấy vậy thì biết đã loại bỏ được không ít những tâm tư trong lòng Diêu Phong Tử rồi. Nếu như không nói cho anh ta biết thế giới này còn có tình có nghĩa thì sớm muộn gì tính cách anh ta cũng bị thay đổi một cách lệch lạc. Trở thành người mưu cầu lợi ích như Hắc Tử hay Hoàng Vạn Thịnh, như vậy càng làm cho Tân Nhu đau khổ thêm, cuối cùng sẽ thực sự mất đi người em trai.

Tân Nhu bưng một bát cháo đi vào cũng nghe được câu chuyện Sở Thiên nói với Diêu Phong Tử, rất cảm kích gật gật đầu với Sở Thiên, sau đó chầm chậm bón cho Diêu Phong Tử từng thìa cháo. Diêu Phong Tử thấy chị gái chăm sóc mình một cách chu đáo như vậy bèn nghẹn ngào nói:

- Chị, em thực sự làm cho chị sợ hãi rồi, sau này em sẽ không làm lưu manh nữa, em phải làm lại cuộc đời.

Tân Nhu vô cùng mừng rỡ nắm tay Diêu Phong Tử nói:

- Em à, em nghĩ được như vậy chị rất vui, em chịu quay đầu là bờ, sau này cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ sống với nhau vui vẻ.

Sở Thiên nhìn thấy bọn họ có được kết quả như vậy trong lòng cũng được an ủi. Đợi Tân Nhu đỡ Diêu Phong Tử nằm xuống, hắn và Tân Nhu chầm chậm bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sở Thiên vừa định chào từ biệt Tân Nhu thì không ngờ một cơn gió đêm lại ập tới, Sở Thiên toàn thân lạnh không tự chủ được run lên rồi hắt hơi một cái. Cổ họng hơi khô và ngứa, Tân Nhu làm y tá đã lâu nên rất nhiều kinh nghiệm, vội vàng giơ tay lên sờ vào trán Sở Thiên sau đó nói nhỏ một tiếng:

- Sở Thiên, em hình như là hơi sốt nhẹ và cảm cúm đấy, em không cảm thấy vậy sao?

Sở Thiên lắc lắc đầu, nghĩ tới việc tối nay mình uống chai rượu 250ml kia hình như có vấn đề, lại gặp gió, e rằng bị phong hàn nhưng lại không tiện nói ra trước mặt Tân Nhu sợ cô áy náy vì thế nói:

- Lẽ nào mấy hôm nay ngủ không đắp chăn nên bị lạnh sao? Sức đề kháng của mình yếu thế từ bao giờ vậy?

Tân Nhu tự nhiên cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nói:

- Nhiều khi làm cật lực quá cũng sẽ bị bệnh, Sở Thiên, em cứ ở chỗ chị nghỉ ngơi một lát, em thấy thế nào? Để chị đi sắc cho em một ít thuốc bắc có thể trị cảm tránh gió, thậm chí còn tránh được cả bệnh H5N1 đấy.

Sở Thiên thầm nghĩ cũng có khả năng, mấy hôm nay quả thực là làm việc cật lực. Vốn nghĩ không cần phải làm phiền Tân Nhu nữa nhưng đột nhiên nghe Tân Nhu nói tới phòng bệnh H5N1 thì hơi giật mình. Mấy ngày hôm nay trên tivi thường xuyên nghe thấy tin tức về bệnh H5N1, biết được bệnh này rất đáng sợ. Bệnh tình của những người mắc bệnh này tiến triển rất nhanh, đột nhiên sốt cao, nhiệt độ cơ thể trên 38°C, thậm chí viêm phổi nghiêm trọng, hô hấp gấp, tràn dịch màng phổi, tế bào máu trong cơ thể thuyên giảm, suy giảm chức năng thận và nhiều cơ quan khác trên cơ thể bị tổn thương dẫn đến tử vong.

Sở Thiên gật gật đầu. Tân Nhu cười nói:

- Sở Thiên, để chị dẫn em vào phòng chị nghỉ ngơi một lát, chị sắc xong thuốc sẽ gọi em.

Sau đó Tân Nhu dẫn Sở Thiên vào phòng mình, Sở Thiên hơi ngại một chút, Tân Nhu cũng nhìn thấy sự ngượng ngùng của Sở Thiên liền nói:

- Sở Thiên, em lớn như vậy rồi còn sợ vào phòng chị sao?

Sở Thiên chỉ có thể lẳng lặng đi theo vào trong. Đây là một phòng ngủ có nhà vệ sinh bên trong. Sở Thiên vừa thầm nghĩ Diêu Tân Nhu cũng khá là biết hưởng thụ vừa nằm xuống giường của Tân Nhu. Vừa đặt đầu xuống gối Sở Thiên cảm thấy đầu mình hồi nãy còn rất đau đột nhiên dễ chịu hơn nhiều, một lát sau đã chìm vào giấc mộng rồi.

Tân Nhu nhìn khuôn mặt của Sở Thiên thiếu chút nữa không kìm chế được cắn vào má hắn một cái, ngẫm lại vẫn phải kìm chế rồi ra ngoài sắc thuốc.

Tân Nhu bưng tới một chén thuốc bắc đi tới ngồi cạnh Sở Thiên rồi sờ vào trán hắn không ngờ còn nóng hơn lúc nãy, xem ra hắn thực sự bị sốt rồi. Tân Nhu vội vàng nâng Sở Thiên dậy, Sở Thiên mơ mơ màng màng thấy Tân Nhu nâng mình dậy, đặt bát thuốc trước miệng, vì vậy cố gắng cười thể hiện lòng biết ơn. Sau đó uống ừng ực hết bát thuốc, một dòng nước ấm chảy qua cổ họng cảm giác thật dễ chịu, Sở Thiên uống xong lại nhắm chặt mắt vào, đầu vẫn còn đau nhức.

Tân Nhu đặt cái bát trên bàn, ra ngoài sân khóa cửa lại, rồi vào phòng Diêu Phong Tử thấy gã đã ngủ rồi vì vậy nhẹ nhàng đi ra, về phòng mình đóng cửa lại. Nhìn khuôn mặt điển trai của Sở Thiên, cô bỗng nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, vô cùng nguy hiểm, nếu không phải là có Sở Thiên cứu thì lúc này không biết mình đã gặp phải những chuyện gì nữa.

Tân Nhu cúi người xuống sờ vào trán Sở Thiên thấy đã không còn nóng như lúc hồi nãy nữa, xem ra bát thuốc của mình vẫn còn có chút tác dụng. Tân Nhu nhìn đôi môi Sở Thiên cuối cùng không kiềm chế được hôn nhẹ vào đó. Sở Thiên đang ngủ đột nhiên cảm nhận được đôi môi đang khô của mình có gì đó ấm ấm lại ướt ướt nên không tự chủ được cũng đáp trả, rồi lập tức ôm cổ Tân Nhu và vô thức hôn. Tân Nhu lần đầu tiên trải qua sự việc rất nhanh đã bị một người trẻ tuổi nhưng lại đầy kinh nghiệm như Sở Thiên làm cho đầu óc trống rỗng, không tự chủ được cũng phối hợp với Sở Thiên, nửa người đè vào người Sở Thiên, hai tay bắt đầu di chuyển trên người hắn.

Chương 99 :

Sở Thiên bị Tân Nhu và hơi cồn trong người kích thích vô cùng hưng phấn, hắn lấy hết vốn liếng mình có biểu diễn hết trên người Tân Nhu. Hơi cồn trong người Sở Thiên không ngừng được toát ra bằng đường mồ hôi đổ trên thân thể mềm mại của Tân Nhu. Toàn thân hai người mồ hôi ướt đẫm, không khí trong phòng cũng trở nên nóng bỏng, đùi của Tân Nhu và ga giường đều là mồ hôi của Sở Thiên. Trái tim của cô bay cao theo từng nhịp kích thích, cảm giác giống như đang bay lượn trên bầu trời rộng lớn.

Hơn sáu giờ sáng Sở Thiên mới tỉnh lại sau cơ mê man hỗn loạn, trận chiến đêm hôm qua gần như rút hết sức lực của hắn. Sở Thiên cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, không thấy Diêu Tân Nhu ở bên cạnh vội đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Không thấy bóng dang Diêu Tân Nhu đâu nên hắn cho rằng chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ. Đang thở phào định đứng dậy thì thấy quần áo của Diêu Tân Nhu không ngờ lại vứt lung tung trên sàn nhà, ghế sô pha. Lẽ nào đêm qua mình thực sự đã làm chuyện đó với Diêu Tân Nhu? Chẳng lẽ Diêu Tân Nhu nhất thời không muốn sống nên nhảy lầu rồi? Sở Thiên giật mình một cái lập tức bật dậy định xông ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đây là tầng 1. Hắn ló đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Diêu Tân Nhu đâu, nhưng khắp nơi đều rất yên tĩnh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Sở Thiên mới nghe tiếng động trong nhà vệ sinh vọng ra, vội vàng chạy vọt tới thì nhìn thấy Diêu Tân Nhu đi từ nhà tắm ra trên người còn quấn một cái khăn tắm lớn, đang cầm một cái khăn khô lau tóc. Chiếc khăn tấm quấn kín những chỗ quan trọng trên người Tân Nhu nhưng cảm giác kín kín hở hở này càng làm cho người khác có ý nghĩ xấu xa. May mà Sở Thiên đêm qua đã tiêu hao hết năng lực rồi nếu không cũng không dám khẳng định mình có thể kiềm chế nổi không nữa.

Diêu Tân Nhu trông thấy Sở Thiên đang đứng đó liền cười cười nói:

- Cậu muốn dùng nhà vệ sinh không?

Sở Thiên lắc lắc đầu, sự sợ hãi trong lòng đến giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nói:

- Không, em chỉ sợ chị …

Diêu Tân Nhu nở ra một nụ cười mê hồn nói:

- Sợ chị tự tử? Chị không ngốc như vậy đâu, chị biết rất rõ tối qua là cậu đã cứu chị, chị cũng biết là đêm qua chị quyến rũ cậu. Nếu như đêm qua không có chuyện gì xảy ra thì ngược lại chị cảm thấy thất vọng, vì mình không đủ hấp dẫn.

Một chuyện kinh thiên động địa như vậy mà bị Tân Nhu miêu tả một cách đơn giản như vậy. Lúc đầu Sở Thiên còn có chút cảm giác áy náy, bất an, bây giờ nghe Tân Nhu nói vậy trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực ra trong lòng của Diêu Tân Nhu cũng rất dày vò day dứt, tấm thân trinh tiết vậy là đã dâng tặng cho một người mới gặp vài lần, cô có chút không cam tâm. Nhưng cô ấy biết đây không phải do lỗi của Sở Thiên, Sở Thiên lúc đó hành động trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, còn mình thì lại cố ý loạn tình. Sự việc một khi đã xảy ra thì không thể cứu vãn được nữa. Là mình chủ động quyến rũ hắn, hơn nữa nếu không phải tối qua Sở Thiên đã cứu mình thì bây giờ có thể mình đã trở thành đồ chơi cho đám Hắc Tử rồi. Vì vậy Diêu Tân Nhu đương nhiên cũng có cảm tình với Sở Thiên hơn. Cô thực sự cũng không hiểu rõ bản thân. Có lẽ tự trong tâm thức, con gái thường có chút gì đó kỳ vọng và ủy thác vào người đàn ông đầu tiên mà họ trao thân, nếu không sao có câu "lấy gà theo gà, lấy chó theo chó" chứ?

Diêu Tân Nhu vẫn thấy Sở Thiên đứng ở đó xua xua tay cười mê người nói:

- Sở Thiên, đi ra tủ quần áo lấy cho chị cái áo phông trắng và cái quần thể thao.

Sở Thiên vội đáp:

- Được.

Sau đó vội vàng đi tới tủ quần áo tìm chiếc áo phông trắng và cái quần thể thao đưa cho Diêu Tân Nhu, cô nhận lấy bộ quần áo rồi treo lên cửa phòng tắm rồi bắt đầu mặc. Sở Thiên nhìn rõ những đường cong trên người Diêu Tân Nhu qua cửa kính hoa văn mờ nước, điều này như đang trêu chọc thần kinh của hắn.

Sở Thiên sợ Diêu Tân Nhu đi ra thấy mình đang đứng bên ngoài mơ màng liền quay lại cái giường đang bừa bộn, nhấc cái chăn mà xanh lên, Sở Thiên lập tức kinh ngạc. Trên chiếc ga giường màu xanh có một vết máu, màu hồng tươi như hoa đào, Sở Thiên biết rõ vết máu này chắc chắn không phải của mình.

Tối hôm qua mình đâu có bị thương chỗ nào, vậy vết máu này chỉ có thể là của Diêu Tân Nhu. Rất nhanh Sở Thiên đã nhận thức được mình đã may mắn có được một thân trinh nữ, trong lòng Sở Thiên càng áy náy hơn. Tuy rằng đêm qua mình có thể là hơi mất ý thức nhưng dù sao cũng đã cướp đi thứ quý giá nhất của người ta rồi.

Lúc này Diêu Tân Nhu đã đi ra, rất thuần khiết, trong sáng nhìn thấy Sở Thiên đang ngẩn người liền bước tới vỗ vào người Sở Thiên, rồi tháo ga giường ra đưa vào nhà tắm ngâm xà bông. Sở Thiên ưu tư đi theo sau Diêu Tân Nhu thấy cô không thay đổi cảm xúc gì khẽ nói:

- Chị Tân Nhu, thành thật xin lỗi.

Diêu Tân Nhu quay đầu lại cười rạng rỡ trả lời:

- Đúng, chị Tân Nhu là trinh nữ còn không để ý gì tới thì Sở Thiên sao cứ phải buồn bã ưu tư chứ? Chị không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, cậu hãy coi chuyện đêm qua giống như một giấc mơ đẹp vậy.

Có lẽ những người khác nghe được câu nói này của Diêu Tân Nhu đều mừng thầm, vì cô không bắt mình phải chịu trách nhiện nhưng Sở Thiên thì lại càng áy náy hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới ôm Diêu Tân Nhu từ đằng sau xúc động nói:

- Tân Nhu, tôi không biết sau này tôi có lấy chị không, nhưng tôi có thể chân thành nói với chị rằng, trong lòng tôi nhất định sẽ có chị, bất luận dù tôi ở đâu, bên cạnh có chị hay không, tôi đều vương vấn tới chị, nhớ tới chị.

Diêu Tân Nhu hiển nhiên cũng biết những lời nói này của Sở Thiên là thật lòng, bản thân mình muốn trói buộc một người đàn ông xuất sắc như vậy đó là điều không thể. Hơn nữa chuyện đêm hôm qua cũng rất khó nói ai phải trả giá nhiều, ai phải trả giá ít. Khi Sở Thiên đứng ở đỉnh cao của thế giới thì bản thân mình chẳng phải cũng được tự hào vì đã là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông như thế sao?

Sau khi Sở Thiên từ nhà Diêu Tân Nhu đi ra, lúc nào cũng thất thần, làm việc gì cũng không tập trung. May là những học sinh kia luôn cho rằng đây lại là phong cách mới của anh chàng này nên cũng không quá để ý tới. Lâm Ngọc Đình thì cả ngày sôi nổi, hoàn toàn không nhìn thấy sự u buồn trong ánh mắt của Sở Thiên. Vẫn là chị Mị khéo hiểu lòng người, nhìn thấy trong lòng Sở Thiên có tâm sự. Tối hôm đó, chị bưng một bình Trúc Diệp Thanh và một ít lạc lên gõ cửa phòng Sở Thiên.

Sở Thiên mở cửa ra thì nhìn thấy chị Mị, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, liền đoán được ý của chị, biết tâm sự trong lòng mình đã bị chị nhìn thấu. Vì thế hắn cười cười nhận lấy bình Trúc Diệp Thanh và đĩa lạc trong tay chị, nằm trên chiếc sô pha gẫy thành hai, uống một ngụm gần nửa bình Trúc Diệp Thanh. Hắn không ngần ngại nói chuyện của mình với Diêu Tân Nhu cho chị nghe một lượt. Chị vừa nghe vừa gật đầu. Chị Mị là người từng trải, đương nhiên cũng biết được những giày vò của chuyện tình nữ nhi. Nhưng không ngờ tới đến người em trai thông minh hơn người, thân thủ cao cường này cũng khó qua ải mỹ nhân, huống chi tới những người đàn ông bình thường khác?

Chị Mị nghe xong nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy Diêu Tân Nhu cũng hơi giống mình, cũng là một người đàn ông xuất sắc, cũng là một sự dâng hiến không vụ lợi. Chị Mị nắm tay Sở Thiên nói:

- Em à, bất luận như thế nào em cũng không được trốn tránh, em phải đối đãi với Tân Nhu tốt hơn, thường xuyên đi gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Dù cho sau này không thể ở bên nhau nhưng cũng còn tốt hơn là em trốn tránh, đừng để Tân Nhu giống như chị, tương tư phiền muộn, ngày đêm thương nhớ.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đau thương của chị Mị, trong lòng đột nhiên chấn động. Chị Mị nói đúng, nếu mình chọn cách trốn tránh thì có khác gì nỗi đau năm đó Lâm Ngọc Thanh đã để lại cho chị Mị chứ? Có thể họ đều là những phụ nữ dâng hiến không vụ lợi nhưng trong lòng mình lại khó có thể yên. Lúc này Sở Thiên đã nghĩ thông suốt rồi, uống một hơi hết số rượu còn lại trong bình, rồi cười nói:

- Cảm ơn chị Mị, em biết em phải đối xử thế nào với Tân Nhu rồi.

Chương 100 :

Diêu Tân Nhu đã mấy ngày nay lúc nào cũng ngẩn ngơ, lòng lúc nào cũng hướng về Sở Thiên. Cô cố kiềm chế suy nghĩ của mình, không nhớ về cái đêm đó nữa. Nhưng về sau, hình ảnh của Sở Thiên càng ám ảnh, gương mặt ấy lại càng trở nên rõ ràng, như thể càng khắc sâu vào tâm hồn cô. Phải chẳng mình đã yêu anh chàng tuấn tú đó? Tân Nhu tự hỏi. Thật ra Diêu Tân Nhu không chỉ lớn tuổi hơn, mà cơ bản trong mắt cô, Sở Thiên chỉ là một cậu em, chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng hắn loạn tình say.

- Y tá, tôi bị bệnh rồi, tinh thần rất hoảng loạn.

Một âm thanh mờ mờ nhưng đầy nội lực vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong lòng Tân Nhu.

Diêu Tân Nhu nghe thấy, dường như được tiếp thêm sức mạnh, lòng mừng rỡ, ngẩng đầu lên hy vọng, trên môi Sở Thiên đang nở nụ cười với mình.

- Sao cậu lại tới đây?" Diêu Tân Nhu bực bội. Cô nghĩ rằng Sở Thiên đã rời khỏi nhà cô, không bao giờ tìm gặp lại cô nữa, có nhiều chàng trai trẻ vốn sợ phải gánh trác nhiệm quá sớm nên thường hành xử như vậy.

- Tôi đến mời chị đi ăn cơm. Chị Tân Nhu có sẵn sàng không?

Sở Thiên xoa xoa mũi, vừa cười vừa nói.

- Ồ?

Diêu Tân Nhu ồ lên một tiếng, đồng ý chạy vào nhờ người thay ca, lập tức kéo tay Sở Thiên chạy nhanh khỏi bênh viện. Cô không biết sau này Sở Thiên sẽ đối với mình như thế nào, nhưng bây giờ thì thật là ngọt ngào, dù sao Sở Thiên cũng đã dũng cảm đến tìm cô, thật sự làm cho cô rất hạnh phúc và mãn nguyện.

Diêu Tân Nhu kéo Sở Thiên ra khỏi bệnh viện Phương Đông, đi qua các hộ sĩ, bệnh nhân khác. Bọn họ nhìn thấy gương mặt tràn sức xuân của cô thì rất ngạc nhiên. Nhìn ánh mắt long lanh nụ cười rạng rỡ của Diêu Tân Nhu ai cũng cho rằnh nhất định là cô đang yêu. Họ nhìn sang Sở Thiên. Chẳng lẽ hai chị em này lại yêu nhau? Thế nhưng hai người chính là cặp Tiên Đồng Ngọc Nữ mà, rất xứng đôi.

Sở Thiên cùng Diêu Tân Nhu đứng ở cổng bệnh viện, tay vẫy xe. Một chiếc xe màu vàng dừng két một tiếng, đậu gần Sở Thiên và Diêu Tân Nhu. Sở Thiê nghĩ bụng, ông lái xe này thật là chuẩn xác, quả nhiên nghề nào cũng có người giỏi. Hai người vừa lên xe, bác lái xe mặt tươi cười hỏi:

- Cô cậu muốn đi đâu?

Sở Thiên cười cười nhìn Diêu Tân Nhu. Diêu Tân Nhu trong lòng rất hạnh phúc, cười ngọt ngào, biết là Sở Thiên đang chờ câu trả lời của cô, nhưng cô cũng không biết là đi đâu nữa, đang lưỡng lự suy nghĩ thì bác tài đã lên tiếng:

- Hai người có đi ăn cơm không? Tin lời chú, chú đưa đến một cửa hàng rất ngon, cách đây cũng không xa lắm, đồ ăn ở đấy rất ổn. Hải sản, món ăn Tứ Xuyên, tương rau cái gì cũng có.

Diêu Tân Nhu gật đầu đồng ý, giơ giơ tay nói:

- Hay đấy, chú đưa bọn cháu đến đó đi.

Người lái xe vui vẻ đồng ý, trả lời:

- Được rồi. Xuất phát nào.

Sở Thiên chợt nhận thấy sự vui vẻ trong mắt bác lái xe, hơi giật mình.

Sở Thiên thỉnh thoảng nhìn xem mấy cột mốc bên đường, rồi lại cùng Diêu Tân Nhu trò chuyện. Diêu Tân Nhu chủ động tỏ ra thân mật, nghiêng cả nửa người dựa vào Sở Thiên. Sở Thiên ngồi bên chuyên trò nhưng vẫn thỉnh thoảng lại liếc nhìn ánh mắt bác tài xế qua gương, cảm thấy có chút gì đó lạ lạ. Chẳng lẽ ông ta cho rằng họ là khách từ nơi khác đến, nên đưa họ đi vòng vòng để kiếm ít tiền?

Sở Tiên cười cười, rồi nhìn cột mốc bên đường, chờ đến khi bác tài này cho biết giá tiền. Ông ta nhìn có vẻ thật thà, vậy mà cũng lươn lẹo, thật là buồn cười.

Lúc này, Diêu Tân Nhu ghé vào tay Sở Thiên nói nhỏ:

- Cậu tìm gặp chị, chị rất vui, bất kể là bạn bè hay là người yêu, chị đều không để ý, cậu lúc nào cũng có thể tìm chị.

Sở Thiên thầm nghĩ, chị Mị nói quả là không sai, đối mặt trực tiếp tốt hơn trốn tránh rất nhiều. Sở Thiên mỉm cười, nhìn Diêu Tân Nhu chăm chú nói:

- Thật lòng xin lỗi.

Diêu Tân Nhu át lời Sở Thiên, nói giọng thất vọng:

- Đừng nên nói xin lỗi, dù cho ngày mai cậu sẽ cưới một người con gái khác thì chị cũng sẽ không trách cậu đâu. Mấy ngày nay Diêu Tân Nhu đã nghĩ tới điều này rồi, cô chẳng dám mơ xa xôi gì, chỉ cần có thể cùng với Sở Thiên nói chuyện một chút cũng đã mãn nguyện rồi.

Diêu Tân Nhu vòng vo nói:

- Em trai của chị đang đi học tại một trường dạy nghề, người nhà chúng ta đều rất mang ơn cậu.

Sở Thiên gật đầu, chậm chậm nói:

- Vậy là tốt rồi, hy vọng cậu ấy có thể sống tốt.

Diêu Tân Nhu cười khì khì, có một chút quyến rũ, nói:

- Sở Thiên, sao em lại cười như vậy, nói chuyện khách sáo thế, như một ông già vậy.

Sở Thiên cười gượng, không biết giải thích cho Diêu Tân Nhu như thế nào.

Một hồi lâu, bác lái xe đến một bãi đỗ xe bên cạnh thang máy, mở cửa xe thở dài một cái, quay đầu nói với Sở Thiên và Diêu Tân Nhu:

- Quán ăn ngon ở trên lầu ba, tôi cũng muốn lên mua một ít đồ ăn, hai người đi cùng nhé.

Diêu Tân Nhu gật đầu đồng ý, lên tiếng:

- Chú, tiền xe bao nhiêu vậy?

Bác lái xe dường như đã quên chuyện này, nghe Diêu Tân Nhu hỏi mới, vỗ mạnh vào đầu nói:

- Ôi thiếu chút nữa thì quên, cô nương thật là người tốt, cho xin 30 đồng.



Sở Thiên giật mình, đã ngồi xe cả nửa giờ đồng hồ, lâu như vậy mà chỉ có 30 đồng sao? Xem ra mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, trong lòng thay đổi suy nghĩ, trên tay lấy ra 30 đồng đưa cho bác lái xe, rồi kéo Diêu Tân Nhu đi theo ông vào thang máy, nghĩ đến món ăn ở đây.

Thang máy lên thẳng lầu ba, cửa vừa mở ra, Sở Thiên vừa nhìn, đã cười khổ, hiểu ra ý đồ của bác tài xế.

Lầu ba đúng là một gian võ quán, hiện tại có hơn mười người đứng ở đây, toàn bộ bọn họ nhìn Sở Thiên, chính giữa là một tên trẻ tuổi mặt mũi bầm dập, và một người khác trung tuổi nhìn rất khôi ngô.

Sở Thiên biết tên của bọn họ, nhưng không ngờ là bọn họ có quan hệ với nhau.

Một người chính là kẻ yêu tiền như yêu mạng sống của mình là Hoàng Vạn Thịnh. Một người là Vạn Kiếm Phong, huấn luyện viên võ thuật có tiếng ở vùng đó, ở thành phố này cũng có vài võ đường kiếm thuật, ngày nhận hàng trăm kiếm. Sở Thiên từng gặp ông ta một lần ở chùa Thiên Pháp, sở dĩ nhớ rõ ông ta vì ông ta ra mặt nhận lời thách đấu của sứ giả Đông Doanh Sơn Bản Nghĩa Thanh, kết quả bị Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh bay bằng một quyền.

Diêu Tân Nhu vội vàng đi sau, lại phát hiện ra thang máy đã không chạy, đoán là đã bị người khóa, Sở Thiên mỉm cười, kéo Diêu Thiên Nhu đi ra thang máy, đến trước mặt Hoàng Vạn Thịnh, cười nói:

- Anh Hoàng, buổi tối tốt chứ, muons gặp tôi thì trực tiếp tới tìm, hà cớ gì phải dùng quỷ kể để lừa chúng ta đến đây.

Sau đó hắn quay lại nhìn bác lái xe thật thà kia nói:

- Chó cắn người thường không sủa, thật là có lý, bác tài, ông muốn nói gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK