• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 :

Trở về quán rượu Vong Ưu, chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nhìn thấy Hạo Thiên bê bết máu, hoảng hốt. Cái người này chỉ đi ra ngoài tản bộ vậy mà khi về máu me be bét, thật là từ xưa đến nay mới thấy lần đầu. Hai cô gái đều cho rằng Hạo Thiên bị trọng thương, nháo nhào vây tới xem xét. Hạo Thiên cười cười, cởi quần áo ngoài ra, nói:

- Đó là máu của người khác.

Lâm Ngọc Đình nhướng mày, nói:

- Thành thật khai báo cho bổn tiểu thư, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hiển nhiên, Hạo Thiên không thể đem chuyện đó nói cho hai cô, càng không thể nói cho các cô về ngọc Vô Danh cùng bí mật động trời kia. Bởi vì nó hoàn toàn có thể khiến các cô vướng vào vòng nguy hiểm. Dựa theo lời của Vương mù, có một đại nhân vật trong giới buôn lậu cổ vật rất tin tưởng vào truyền thuyết này, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ ra 5 triệu và thuê mấy người Trương Dương Phong đi đối phó lão Vương mù.

Bởi vì Vương mù không cẩn thận tiết lộ.ra truyền thuyết về viên ngọc thạch, khiến bản thân gặp họa chết người. Nếu như Hạo Thiên nói cho chị Mị và Ngọc Đình, không cẩn thận có ngày nào đó hai người trong lúc vui đùa mà nói ra, tai họa là khó có thể tránh khỏi. Vì vậy, Hạo Thiên tránh nặng tìm nhẹ nói:

- Lúc đang đi đường tôi gặp phải một người bị ngã chảy máu, vì vậy liền cõng người đó chạy qua con phố tìm bác sỹ, may mắn cũng không việc gì, chuyện chỉ có vậy thôi.

Chị Mị và Lâm Ngọc Đình tuyệt đối tin tưởng Hạo Thiên, cũng tin tưởng Hạo Thiên cứu người gặp hoạn nạn. Vì vậy hai cô bớt lo hơn, cũng không gặng hỏi nữa. Chị Mị cầm lấy quần áo Hạo Thiên, đi lên sân thượng ném vào máy giặt. Lâm Ngọc Đình thì cười tủm tỉm với Hạo Thiên, trong mắt lóe ra một tia khó hiểu. Hạo Thiên thấy thế, trong lòng lo lắng hỏi:

- Lâm nha đầu, bạn cười gì vậy?

Lâm Ngọc Đình lại gần, bĩu môi nói:

- Mình vừa mới làm chút đồ ăn khuya cho bạn.

Thần kinh của Hạo Thiên bị kéo căng ra như dây đàn.

Hạo Thiên kinh hãi, đứng dậy, khó nhọc cười nói:

- Mình đã ăn ở bên ngoài rồi, rất no, bạn với chị Mị không còn việc gì nữa thì nên đi ngủ sớm thôi, ngủ ngon nhé.

Nói xong, hắn ba chân bốn cẳng chạy về phòng, mong tránh được đại kiếp nạn.

Nhưng chưa khịp chạy, Hạo Thiên đã bị Lâm Ngọc Đình nhanh tay nắm lấy vạt áo, oán hận nói:

- Không được, bạn phải ăn hết.

Sau đó, cô kéo Hạo Thiên đến bàn ăn. Trên mặt bàn đã bày biện một chén cháo xương heo nóng hổi, bên cạnh còn có hai quả trứng chần nước sôi, thoạt nhìn bề ngoài tương đối đẹp mắt, nhưng Hạo Thiên vẫn không dám dùng thử, vẻ mặt đau khổ không ngừng cầu khẩn nhìn Lâm gia đại tiểu thư.

Lâm Ngọc Đình không chút động lòng, nghiêm trang nói:

- Đêm nay nhất định phải ăn, về sau bạn không ăn cũng không sao cả.

Hạo Thiên thấy cô hứa hẹn, không thua gì thiên hạ đại xá, tràn đầy hưng phấn, một lần vất vả cả đời sung sướng, dù trước mắt cháo khó nuốt như thế nào, trứng chần nước sôi khó ăn ra sao, cũng phải nhắm mắt, bịt mũi ăn bằng hết, vì tương lai con em chúng ta.

Hạo Thiên rốt cục nhanh như chớp húp hết chén cháo xương heo, hắn phát hiện cháo khá là ngon. Hương thơm nồng nàn, lại có chút vị mặn, sau đó lại ăn miếng trứng chần nước sôi, cũng rất hợp khẩu vị. Lúc này, chị Mị cũng đi vào phòng ăn, Hạo Thiên vội ngẩng đầu nói:

- Chị à, cám ơn chị, đêm nay cháo xương heo cùng trứng chần nước sôi đều ăn thật ngon, rất tuyệt nha…

Chị Mị lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Em à, đêm nay đồ ăn khuya là Ngọc Đình làm đó, chị chẳng qua là ở bên cạnh hướng dẫn em ấy làm thôi.

Hạo Thiên không tin ,tràn đầy kinh ngạc nói:

- Thật sao?

Lâm Ngọc Đình đắc ý cười cười, tuy Hạo Thiên hiểu lầm là chị Mị làm, nhưng lời khen còn đó, nấu rất ngon, cô cao hứng nói:

- Đúng thế, bổn cô nương dụng tâm nấu cháo cho ngươi, đêm nay thành ra không có thời gian ôn bài, ngươi ngày mai bất kể ngươi làm gì cũng phải giúp ta ôn tập.

Hạo Thiên thầm kinh ngạc. Lâm Ngọc Đình trong thời gian ngắn đã học được cách nấu cháo ngon như vậy, xem ra tâm tư hao phí không ít, lập tức cười khổ. Lâm Ngọc Đình đối với ba của cô cũng không tốt đến như vậy, đây là rõ ràng có ý tứ đối với hắn. Hạo Thiên bỗng nhiên cảm giác có áp lực vô hình ập tới.

Chị Mị mang tới mấy cốc sữa nóng, ngồi cạnh Hạo Thiên, nói:

- Quên nói cho em biết một tin tức tốt, ba của Ngọc Đình được điều tới thủ đô.

Lâm Ngọc Đình tựa hồ sực nhớ ra, bổ sung nói:

- Đúng vậy, ba mình lúc tối có gọi tới cho mình nói rằng, bởi vì lần này phá án thành công, nên được chuyển tới nhậm chức ở trung ương.

Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Lâm Ngọc Thanh trải qua vụ án lớn lần này, tất nhiên được thăng chức, nhưng điều tới thủ đô quả thật làm hắn bất ngờt, hơn nữa là đi làm thẩm phán, xem ra có người sợ Lâm Ngọc Thanh tại vụ án này phát hiện thêm cái gì khác, nóng lòng thuyên chuyển ông đi nơi khác. Lâm Ngọc Thanh thuyên chuyển tới thủ đô, không còn liên quan tới nơi đây, tránh khỏi phiền phức. Hắn tự hỏi là người nào e ngại Lâm Ngọc Thanh tiếp tục điều tra? Là ai có quyền hành lớn như vậy, nhanh chóng điều ông đi nơi khác?

Hạo Thiên cảm thấy may mắn không đem chuyện Hồng Diệp nói lại cho Lâm Ngọc Thanh, nếu không hiện tại cục diện rất khó đoán được.

Hạo Thiên vẫn không nói gì, chị Mị lại lên tiếng, nói:

- Chị cảm thấy có người không muốn Lâm Kiểm sát trưởng tiếp tục điều tra vụ án Ngưu Côn, cho nên nóng lòng điều ông ấy đi.

Lâm Ngọc Đình mặt mũi tràn đầy cao hứng nói:

- Em mặc kệ có ý gì, chỉ cần lão đầu tử không làm Kiểm sát trưởng nữa thì tốt rồi. Chị không biết, ba là Kiểm sát trưởng làm cho em lúc nào cũng lo lắng. Xã hội bây giờ hiểm ác vô cùng; ba lại đắc tội với người nhiều vô cùng nguy hiểm. Bây giờ chuyển công tác, chỉ cần nhìn qua mấy cái chứng cứ, lắng nghe lời nhân chứng, sau đó cùng mọi người thảo luận một chút, lại gõ cái tấm ván gỗ là được rồi, hoàn toàn không có gì mạo hiểm.

Hạo Thiên cùng chị Mị tỷ trong nội tâm cảm thấy Lâm Ngọc Đình nói cũng đúng, đối với cô ấy an nguy của Lâm Ngọc Thanh mới là quan trọng nhất, về phần cái gì mà "Thiết diện vô tư " "Công chính nghiêm minh" đối với các cô mà nói rất xa xôi. Hạo Thiên chợt phát hiện, việc này cũng không phải không tốt? Huống chi Lâm Ngọc Thanh lên làm thẩm phán cũng có nhiều đất dụng võ.

Hạo Thiên bỗng nhiên nở nụ cười với chị Mị:

- Chị, em nghĩ có lẽ cũng nên đóng cửa quán Vong Ưu này thôi, chị em mình rời lên thủ đô kinh doanh, em vào Đại học Thiên Kinh, hai chị em mình chăm sóc lẫn nhau.

Chị Mị mặt đỏ lên, cô biết rõ ý tứ chân chính của Hạo Thiên, là muốn cô cùng Lâm Ngọc Thanh rút ngắn khoảng cách, như vậy mới có cơ hội tác hợp cho hai người. Rất nhanh, chị bình tĩnh lại, nói:

- Được, em đi nơi nào, chị liền đi nơi đó chăm sóc em.

Nói xong, chị lấy quần áo để đi tắm.

Hạo Thiên mặc dù cố ý ám chỉ chị Mị đi theo Lâm Ngọc Thanh, nhưng trong lòng thật ra cũng không muốn rời xa chị, những ngày này, đã thành thói quen có chị chăm lo, ăn món ngon chị nấu, còn có rượu Trúc Diệp Thanh nữa.

Hạo Thiên tiếp tục húp cháo xương heo . Lâm Ngọc Đình nhìn sang chị Mị, sau đó lại suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên thần thần bí bí ghé sát mặt Hạo Thiên, thấp giọng nói:

- Những ngày này ở chung, mình thấy chị Mỵ rất tốt, dịu dàng, khéo hiểu lòng người, lại còn độc thân, bạn nói, mình có nên giới thiệu cho ba của mình không?

Hạo Thiên tý sặc, nhổ vội miếng xương heo trong miệng ra.

Bệnh viện Đông Phương, bác sĩ trực nhìn qua bệnh lịch trên đầu giương của Vương mù lòa, kinh ngạc:

- Cái gì? Cô đơn? Ung thư giai đoạn cuối? Tự sát không thành?

Nằm trên giường bệnh Vương mù lòa sờ tìm lấy cái túi, sau đó khó khăn mở ra.

Con mắt bác sỹ phát sáng lên.

Chương 82 :

Hạo Thiên cả đêm không ngủ. Hắn luôn nhớ lời ông lão Vương mù, sợ lão có cái gì mà bệnh giai đoạn hai ba. Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lương tri của Hạo Thiên không cho phép hắn bỏ mặc Vương mù lòa vì sợ dính vào ân oán giang hồ. Nên ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hạo Thiên liền thay đồ thể thao, nhanh chân chạy tới bệnh viện Đông Phương .

Đi tới bệnh viện Hạo Thiên cũng không trực tiếp hỏi thăm ông Vương, mà trước tiên hướng tới nơi tập trung của các nữ y tá, giả bộ như vô ý ngang qua giả bộ như đang chuyển phát thư tín. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Hạo Thiên, các nữ y tá tụ tập buôn chuyện, líu ríu bát quái đủ thứ. Một y tá có đôi mắt to, thâm quầng, mang theo vài phần mỏi mệt cùng hưng phấn nói:

- Tân Nhu ơi! Cô không biết chứ, tối hôm qua chúng tôi cấp cứu một lão mù lòa cực kỳ khôi hài, lão bị ung thư, sợ chịu không được bệnh tật thống khổ, nên tối hôm qua tự mình đâm vào bụng mấy dao, kết quả máu chảy ròng ròng. Thế nhưng lão lại hối hận, gọi điện thoại đến bệnh viện cấp cứu. Chúng ta bận rộn mấy tiếng đồng hồ mới cứu được lão, cô nói lão có phải hay không đã tự ngược đãi bản thân?

Hạo Thiên trong lòng cười khổ, các bác sỹ và y tá này đi tin lời Vương mù lòa, vì sợ không chịu được bệnh tật mà tự sát. Nếu thật ông ta tự sát cũng sẽ không làm như thế mà tự cắt cổ sẽ chết nhanh hơn một chút mà đau đớn cũng giảm không ít.

Nữ y tá Tân Nhu kinh ngạc, lập tức tràn ngập đồng cảm nói:

- Ông ấy thật sự là bất hạnh, thật sự quá đáng thương, mắt mù lại bị ung thư, thật sự là nhân gian bi kịch, ông ấy hiện tại không có chuyện gì chứ?

Hạo Thiên trong lòng có vài phần hiếu kỳ, nữ ý tá Tân Nhu còn rất thiện lương đấy, bây giờ rất khó tìm những cô gái như thế, giờ ai nhìn thấy mấy lão hủ kia không kêu người đánh chết đã là may mắn lắm rồi.

.Nữ y tá mắt to nhìn Tân Nhu vài lần, có lẽ đã quen với Tân Nhu vốn đầy lòng nhân ái, nói:

- Tân Nhu, cô thật tốt bụng, ông mù kia đã không có việc gì, vết thương được xử lý tốt, tuy nhiên bệnh ung thư cũng sẽ giết chết ông ấy thôi. Bác sĩ Vương nói, tối đa ổng sống được ba tuần nữa.

Tân Nhu lại 'a' lên một tiếng, hiện ra vài phần thương cảm, nói:

- Gia đình ông ấy không có ai tới chăm sóc ông ấy lúc cuối đời sao?

Y tá mắt to lắc đầu, thở dài nói:

- Ông ta nói nói mình không có con cái, sống bằng nghề diễn xiếc, vốn bệnh viện đối với loại người này bình thường đều đuổi về nhà dưỡng thương, vạn nhất ông ta chết ở bệnh viện, thì gặp phiền toái không nhỏ. Nhưng người mù này hết lần này tới lần khác còn có chút tiền, móc ra hơn năm ngàn, nói ông ta muốn nằm viện đến khi tiền dùng hết, dựa theo phí tổn thuốc men, đại khái có thể đủ cho bốn năm ngày, bốn năm ngày sau đó lại đuổi ông ta về nhà.

Tân Nhu nghe được lời y tá kia nói, mắt nhòa đi. Hạo Thiên thầm nghĩ, cô gái này cũng mềm yếu quá, đoán chừng là vừa tới bệnh viện không có bao lâu, nếu không làm sao có thể xót thương cho Vương mù lòa đến mức đó đây? Tại thành phố này mỗi ngày đều có không ít người chết đi, nhất là trong bệnh viện, ngày nào chẳng phải nghe tiếng khóc than. Tân Nhu nếu như tới lâu rồi, làm sao không hiểu những chuyện sinh tử bi thảm như thế?

Tân Nhu thì thào nói:

- Xem ra, chút nữa tôi phải tới thăm ông ấy, hy vọng ông ấy vui vẻ một ít.

Hạo Thiên trong lòng run lên, từ từ đi ra cửa lớn bệnh viện, vào một cái ngân hàng gần đó, tài khoản của hắn còn một vạn năm ngàn, liền rút một vạn, suy nghĩ một chút, thấy còn số tiền thừa năm ngàn cũng lấy luôn nhét vào trong ngực, lại đi tới bệnh viện. Lúc này, Tân Nhu đang lấy thuốc, cẩn thận để trên mâm, bưng lên đi tới phòng bệnh tầng hai. Hạo Thiên nhanh chóng đi theo, tại góc rẽ cầu thang hắn ngăn Tân Nhu lại.

Ở gần như này mới thấy hết vẻ đẹp của cô gái này. Dáng cô hơi cao, eo thon thả; nước da trắng hồng. Tân Nhu không mặc trang phục hoa lệ, chỉ là một bộ quần áo y tá nhưng tôn lên hết đường cong gợi cảm. CÔ có khuôn mặt trái xoan tinh xảo; một đôi môi mềm mại, hồng nhuận. Đặc biệt, là đôi má lúm đồng tiền, vẻ thiện lương hấp dẫn rất tự nhiên.

Hạo Thiên không tự chủ được thầm than: "Thật là một mỹ nhân bại hoại"

Tân Nhu nhìn thấy có người ngăn trở đường đi giật mình. Trong bệnh viện thường xuyên có vài nam bệnh nhân hữu ý vô tình quẫy rối va chạm vào côn, nên quýnh quáng la lên:

- Anh là ai? Anh muốn làm gì?

Cô nhìn kỹ bộ dáng của Hạo Thiên mới yên tâm lại, chính mình quá đa nghi rồi, ngăn mình lại chỉ là một cậu em.

Hạo Thiên mỉm cười, khuôn mặt tươi cười tự nhiên thanh thoát, nói:

- Chị Tân Nhu ơi, em vừa mới nghe các chị nói chuyện về ông Vương, em thấy ông ấy thật đáng thương, nên muốn giúp ông ấy một chút.

Tân Nhu thấy Hạo Thiên tươi cười, trong nội tâm không khỏi thầm khen, cái này thật sự là đẹp trai mê người, lại nghe Hạo Thiên có lòng nhân ái, muốn trợ giúp ông lão mù, tâm tình càng vui vẻ. Cậu em này không đẹp trai mà cũng rất thiện lương, vì vậy hồ hởi noi:

- Em trai, em thật sự có tấm lòng nhân hậu, em muốn trợ giúp ông ấy như thế nào vậy?

Hạo Thiên móc ra một vạn năm ngàn nhét vào trong túi áo Tân Nhu, nói:

- Chị Tân Nhu, em không thể giúp ông ấy việc gì lớn, cái này một vạn năm ngàn, chị cầm lấy, nhờ chị chăm sóc ông ấy chu đáo một ít, để ông ấy có thể sống tốt nốt đoạn đường cuối cùng.

Tân Nhu thấy hắn đưa nhiều tiền như vậy, trong lòng kinh ngạc, muốn đem tiền trả lại cho Hạo Thiên, nhưng nghe thấy lời tiếp của Hạo Thiên thầm gật gật đầu, nói:

- Tốt, em trai bé nhỏ, khó có được người tâm tốt như thế, chị sẽ đem cái này dùng cho ông ấy, để cho ông ấy vui vẻ tiêu sái mấy tuần cuối, em yên tâm.

Lúc này Tân Nhu đã cao thấp đánh giá Hạo Thiên. Hạo Thiên trên người mặc một bộ quần áo xa xỉ, cô cho rằng Hạo Thiên là con cái nhà giàu nào đó, ngẫu nhiên vào lúc này lòng tốt nổi lên, cho nên mới ra tay bố thí một khoản lớn như vậy cho một ông già mù. Vậy chẳng có lý do gì để cô không cầm lấy tiền, vừa có thể thỏa mãn ý tốt của Hạo Thiên, lại có thể lại để cho ông già mù sống tốt một chút, việc tốt như vậy sao lại không làm?

Hạo Thiên cười cười, xoay người rời đi, lưu lại một câu nói, nói:

- Cảm ơn chị , còn có, dù thế nào không nên nói ra việc này với người khác, em không muốn bị nhiều người bình luận, được không chị?

Tân Nhu gật đầu, cô cũng không phải loại người thích tám chuyện lung tung, nhìn bóng dáng Hạo Thiên dần dần rời đi, không hiểu sao có chút ngẩn người.

Hạo Thiên đi ra khỏi bệnh viện, liền đi mua một đống bánh bao, bánh quẩy, còn có sữa đậu nành chạy về quán Vong Ưu. Lúc hắn đi ngang qua một con phố nhỏ có kiến trúc cổ kính, Hạo Thiên chợt nhìn thấy bà thím đang ở cùng một tên có dáng vẻ lưu manh. Tên thanh niên thấp giọng, nói nhỏ nhẹ, bất chợt ngáp một cái, lập tức phá hủy cái không khí yên lặng buổi sáng sớm này. Hạo Thiên còn nhìn thấy thím móc ra một tệp tiền mặt lớn nhét vào tay thanh niên kia vẻ mặt đầy tức giận. Hạo Thiên trong lòng khẽ động, thím luôn luôn keo kiệt, như thế nào hôm nay lại xuất ra số tiền lớn như thế?

Hạo Thiên dựa sát bên tường, bỏ hết tạp niệm, vận công lực, nghe lén cuộc nói chuyện.

Bà thím thấp giọng nói:

- Hắc Tử, mày nhất định phải đem chuyện này xử lí cho thỏa đáng, nếu không tao lấy lại hai vạn nguyên này.

. Hắc Tử sáng sớm đã nhận được sinh ý tốt, không có gì che giấu, tâm tình vô cùng sảng khoái, đếm tiền rồi hưng phấn nói:

- Chị dâu à, chị cứ yên tâm đi. Hắc Tử tôi làm việc chưa bao giờ thất bại, chúng ta vốn là thân thích, lần này tôi đem hết toàn lực giúp chị, tôi còn mời mấy người bạn Đông Doanh lãng nhân tới giúp, hai bút cùng vẽ, cam đoan không sơ hở tý nào, quán Vong Ưu tuyệt đối phải đóng cửa.

. Hạo Thiên nghe thấy bốn chữ 'quán rượu Vong Ưu', trong lòng không khỏi càng thêm chăm chú .

Thím lộ ra vẻ kích động, nhưng vẫn giảm thấp thanh âm nói:

- Không những muốn quán Vong Ưu đóng cửa, còn muốn bắt mấy tên trong đó đi tù, đặc biệt là người chịu trách nhiệm là thằng ranh Hạo Thiên, nhất định phải đưa hắn đi tù, sau khi chuyện thành công, còn dư lại ba vạn tao sẽ đưa cho mày.

Hắc Tử đem tiền bỏ vào túi, tươi cười sáng lạn nói:

- Tôi làm việc, chị cứ yên tâm, mười dặm xung quanh đây, không có chuyện gì Hắc Tử không làm được.

Hạo Thiên bây giờ đã hiểu, bà thím này không biết từ đâu biết được hắn ở tại quán Vong Ưu, muốn thuê Hắc Tử nghĩ biện pháp đối phó mình, còn muốn đem mình nhất định phải vào tù. Xem ra thím vì bác Ba, vì một trăm ba mươi triệu phải tiêu diệt mình mới an tâm. Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, tình thân trước mặt tiền tài không chịu nổi một kích, đến một điểm nhân tính sót lại cũng không có. Hạo Thiên thấy bọn họ cơ bản đã bàn bạc xong, quay người rời đi.

Trở lại quán Vong Ưu, Hạo Thiên đang lo lắng không biết có hay không cho chị Mị biết. Nhưng chuyện này do hắn gây nên, phải do mình giải quyết mới thích hợp, huống chi dù cho hiện tại nói cho chị Mị, vấn đề là không biết Hắc Tử sẽ ra tay như nào, lại khiến chị Mị đau đầu, suy đi tính lại, Hạo Thiên quyết định tự giải quyết.

Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình đã rời giường, thấy bình thường Hạo Thiên ngủ tới trưa vậy mà hôm nay dậy sớm như thế, còn mua đồ ăn sáng, có vẻ ngạc nhiên. Lâm Ngọc Đình lại bắt đầu thiên mã hành không (2)suy đoán, nói:

- Thiếu soái, tục ngữ nói: vô sự hiến ân cần, phi tức trá (không có công hưởng lợi chắc chắn có điều gian dối), có phải hay không làm chuyện gì có lỗi với chúng ta? Nên nịnh nọt chúng ta?

Hạo Thiên cười khổ một tiếng, cô gái nhỏ này thật là không thể đối cô quá tốt, liền đáp:

- Lâm nha đầu, bạn có thể lựa chọn không ăn.

Sau đó, quay đầu lại nói với chị Mị :

- Buổi sáng , em đi ra ngoài chạy bộ một chút, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Chị với Ngọc Đình cũng nên dậy sớm chạy với em, rèn luyện sức khỏe cho bản thân.

Lâm Ngọc Đình xì môi nói:

- Thiếu soái, bổn tiểu thư với chị Mị sao có thể ra ngoài đường chạy? Chị em chúng ta xinh đẹp như này, đi ra ngoài bao nhiêu người vây quanh, nửa bước khó đi, sao mà chạy nổi, hơn nữa, phụ nữ yếu đuối mới được đàn ông cưng chiều, bạn thấy có người đàn ông nào thích phụ nữ cường tráng không?

Hạo Thiên bị Lâm Ngọc Đình phản lại lập tức cứng miệng.

Chị Mị ngồi bên cạnh uống sữa đậu nành, cười khẽ . Hạo Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, xấu xa cười, nói:

- Chị này, Ngọc Đình tối hôm qua nói với em, muốn đem ba của cô ấy giới thiệu cho chị đấy.

Lần này, Hạo Thiên thấy rõ ràng, sữa đậu nành theo hai bờ môi anh đào nhỏ nhắn bên trong vội vàng phun ra.

(1): ngựa trời bay trên không; ở đây miêu tả trí tưởng tưởng phong phú của Lâm Ngọc Đình

Chương 83 :

Trời vừa tối, quán Vong Ưu có thêm nhiều người, chị Mị bận rộn túi tăm mặt mũi. Nhưng vì kiếm tiền, bận rộn mấy cũng vui vẻ. Hạo Thiên đêm nay không đi ra ngoài, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện lúc sáng, hắn không yên tâm chút nào. Dù sao, quán Vong Ưu ở ngoài sáng, bọn Hắc Tử ở trong tối, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng bị bọn hắn tính kế. Hạo Thiên tự nhiên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, làm sao có thể bởi vì mình mà hại chị Mị, hại quán Vong Ưu ?

Hạo Thiên ở trong quán rượu Vong Ưu ngây ngốc một mình, cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng. Hắn cầm bình rượu đi lại trước cửa quán, bỗng có người vỗ vai hắn, nói:

- Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như xưa, còn béo lên nữa, xem ra không còn có việc gì làm khó được nha...

Hạo Thiên quay lại, nhận ra Thường ca, đánh giá gã một chút thấy gã mặt mày hồng hào, xem ra tại nhà khách Duyên Giang những ngày này ăn uống không tồi, chẳng qua lấy làm lạ là gã sao lại ở đây? Không phải đang bị ngồi tù ư? Thấy gã thảnh thơi như đi dạo phố vậy. Hắn khó hiểu hỏi:

- Thường ca, các anh như thế nào mà ra được? Chẳng lẽ lại là có người mở cửa mời các anh ra? Hoặc là vượt ngục?

Thường ca lộ ra vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói:

- Sở lão đệ, cậu đừng ăn nói lung tung vậy chứ, chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra. Chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp hết, tăng thêm việc lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng. Lâm Kiểm sát trưởng hướng lên trên xin giảm án, được chấp nhận, cho nên liền được ra trước vài ngày hóng gió. Mấy anh em khác hối hận không đưa ra yêu cầu giống ta, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, cho nên mấy người chúng ta đi ra, còn bọn hắn tiếp tục ngồi trong tù nuôi muỗi.

Hạo Thiên trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm tự do như thế. Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, bằng cách giúp đỡ lão Thường ra ngoài, liền đổi lấy nhiều lời khai của đám phạm nhân, đoán chừng còn có thể mang tới thật nhiều tin tức quan trọng, thật sự tính toán tốt, khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi lên thủ đô nhậm chức, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh âm thầm điều tra tiếp, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa vỡ lở, lúc đó thật khó vãn hồi lại được.

Hạo Thiên quét mắt nhìn đám người Thường ca, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Thường ca, dẫn các anh em tới đây uống chén rượu nhạt đi?

Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói:

- Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy lệ khí, sao có thể đi vào đâu? Đây không phải là tìm xúi quẩy cho cậu sao?

Hạo Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ bả vai Thường ca, nói:

- Thường ca, anh là bạn tốt của tôi, đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ không để ý đến cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho anh cùng các anh em nếm thử mùi vị của Trúc Diệp Thanh.

Thường ca nghe được lời Hạo Thiên, hưng phấn hẳn, vui vẻ dị thường, không phải là vì có thể uống cái gì mà Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, mà là Hạo Thiên đã đem mình làm bạn, vội mở miệng nói:

- Sở lão đệ, lão Thường tôi trước kia đắc tội với cậu, cậu không hận tôi, còn muốn làm bạn, tôi thật không biết nói gì? Về sau, người anh em có chuyện gì cần lão Thường ta giúp cứ mở miệng, dù cho có xông qua núi đao biển lửa, lão Thường ta cũng sẵn lòng.

Hạo Thiên gật đầu, Thường ca quả nhiên tính tình hào sảng, so với mấy kẻ bên ngoài chính nhân quân tử kỳ thật một bụng đầy âm mưu quỷ kế như Lý Tử Phong không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hạo Thiên uống hết rượu trong bình, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào trong quán. Chị Mị nhìn thấy đám Thường ca vẻ mặt sững sờ. Bọn chúng tại sao lại đến đây? Lập tức nhìn thấy Hạo Thiên trên mặt biểu tình thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, thân thiết nói:

- Em dẫn bọn họ lên "Mộc Lan các" đi, chỗ đó rộng đủ sáu bảy người ngồi, chị sẽ gọi mấy cô gái mang cho các em mấy chai rượu, cùng với mấy món nhậu.

Chị Mị rất hào phóng, lại vô cùng tinh tế, hoàn toàn không dài dòng hỏi han, có lẽ đây chính là điểm hơn người của chị.

Hạo Thiên cảm kích nhìn chị Mị, dẫn đám Thường ca đi vào 'Mộc Lan các". Đám Thường ca cẩn thận từng li từng tí đi qua lối nhỏ, sợ đụng hư đồ vật trong quán, thần sắc hoàn toàn đã không hề còn chút bóng dáng phong cách bá đạo, bởi vì trong lòng Thường ca có thể cùng Hạo Thiên làm bạn, có thể uống rượu Hạo Thiên mời là đã đủ hài lòng. Mặt khác, gã ũng không muốn quay lại đường cũ, huống chi chính mình cùng Hạo Thiên so bì thì cái gì cũng chẳng bằng.

Hạo Thiên rót cho đám Thường ca rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, đợi bọn họ từ từ thưởng thức. Hết một chén, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca thật lòng tán thưởng:

- Ngày ngày có thể uống rượu ngon như thế, mạng ngắn vài năm cũng không sao cả nhỉ?

Một tên khác cũng mở miệng nói:

- Đúng vậy, tôi đã đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, uống rượu so với ta nước uống còn hơn, cũng chưa từng uống qua loại rượu làm say lòng người như thế!

Hạo Thiên nghe thấy câu "đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm" liền giật mình, nhớ tới một việc, vội hỏi:

- Các anh em, tôi có một vấn đề muốn các vị chỉ dạy một chút.

Đám người Thường ca toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với việc Hạo Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn rất là hiếu kỳ, tất cả đồng thanh nói:

- Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng.

Hạo Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Dùng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của các anh em, có phương pháp gì có thể làm một cái quán rượu bình thường đóng cửa, trong đó có lưu manh cùng cảnh sát tham gia.

Thường ca cười lớn, các anh em khác cũng cười rộ, Thường ca lên tiếng trước:

- Sở lão đệ, đó căn bản không phải việc gì khó, thậm chí có chút hạ lưu. Khiến một quán rượu bình thường đóng cửa, rất dễ dàng. Giả như chúng ta muốn làm quán Vong Ưu đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu gây sự, sau đó vụng trộm giấu tại đây một ít bạch phiến, súng ống... Rồi âm thầm thông báo cho cảnh sát bẩn đến điều tra, tìm ra mấy thứ phạm pháp đó. Quán rượu tất nhiên phải đóng cửa. Tuy nhiên, những thủ đoạn này chỉ có mấy tên côn đồ mới làm. Với cấp bậc của bọn ta, làm loại chuyện này sẽ chỉ khiến người khác chế nhạo.

Hạo Thiên còn có chút nghi vấn, hỏi:

- Vậy truớc lúc cảnh sát tới, tìm được mấy món đồ kia rồi vứt đi là được à?

Thường ca cười cười, đem kinh nghiệm trước kia lăn lộn giang hồ nói ra:

- Dù cho cậu biết những tên côn đồ có khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng chúng sẽ gây chuyện, dời sự chú ý của mọi người, khiến cậu không cách nào tìm ra nơi bọn chúng giấu hàng cấm ở đâu, đợi khi cảnh sát vừa đến, bọn chúng thay đổi họng súng làm chứng, như vậy các quán rượu bình thường căn bản vô lực chống đỡ.

Hạo Thiên bừng tỉnh, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này. Tuy hạ lưu một chút, nhưng rất hữu dụng, may mà mình đã có một lão tổ tông chỉ giáo.

Thường ca nhìn Hạo Thiên, biết rõ Hạo Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói:

- Sở lão đệ, có phải có người muốn hãm hại quán Vong Ưu, nói cho lão Thường, tôi đem mấy tên khốn khiếp kia chém chết.

Thường ca bản sắc anh hùng vốn có đã trở lại.

Hạo Thiên cười cười, đã biết rõ thủ đoạn của đối phương vậy đối phó dễ dàng hơn nhiều rồi

Đúng lúc này, chị Mị đi tới, loạn như cào cào nói với Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, ra ngoài giúp chị một chút. Tại "Thiên Nhai các" không biết từ đâu tới đây bốn tên người N. (tác giả ghi rõ tên nước, nhưng em mạn phép viết tắt, tránh động chạm chính trị, các bác hiểu ngầm vậy nhé, em cám ơn – thánh cô) tỏ vẻ bất mãn với rượu của chúng ta, còn đánh hai nhân viên phục vụ, lại còn nói muốn có mấy tiếp viên xinh đẹp đến tiếp khách. Chị nghe thấy mấy cô gái rất lo lắng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình đi tới, cho nên muốn em tới xem thế nào.

Hạo Thiên quay đầu lại nhìn mấy người Thường ca, nói:

- Thường ca, mới vừa có chuyện xảy ra, các anh em có thể cùng tôi đi xem một chút không.

Thường ca nghe thấy có người tới gây chuyện, đã rất khó chịu, hơn nữa lại là người N. càng đổ dầu thêm dầu vào lửa, nghe được Hạo Thiên muốn nhờ bọn hắn cùng đi, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Hạo Thiên, mặt đằng đằng sát khí hướng về 'Thiên Nhai các'. Bọn họ mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy khí chất thô bạo, hung ác. Đập mấy thằng thích gây chuyện này sống dở chết dở là chuyện thường, cùng lắm là lại vào tù ngồi bóc lịch, ra ngoài mấy ngày coi như là đi hóng mát.

Hạo Thiên vừa bước vào "Thiên Nhai các", một cái bình nhỏ liền bay tới, Hạo Thiên tiện tay đỡ lấy, quét mắt trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén, đĩa, chai lọ bừa bộn. Hai nhân viên của quán kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra bốn tên người N. quốc ra tay rất nặng. Hạo Thiên cực kỳ tức giận đưa cái chai cho chị Mị, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Một tên trong số đó dùng tiếng Trung lưu loát tức giận mắng:

- Các ngươi toàn đồ bỏ đi, các ngươi mang rượu tốt nhất ra đây, tìm mấy Hoa cô nương xinh đẹp tới. Các ngươi tìm khắp mấy loại rượu vớ vẩn, còn không bằng chúng ta tự lấy, nhanh mang lên, chúng ta cần mấy Hoa cô nương bồi rượu, không chúng ta hủy quán.

Hạo Thiên vung tay lên, Thường ca mấy huynh đệ đỡ hai nhân viên đi ra ngoài. Tên đeo mắt kính người N. còn cười:

- Một đám đồ bỏ đi, còn muốn động thủ với chúng ta, ta cho các ngươi biết rõ cái gì là cao thủ Đông Doanh.

Đột nhiên hắn nhìn thấy chị Mị , lập tức cười dùng tiếng bản quốc nói chuyện với tên bên cạnh, sau đó hài lòng cười, y chỉ vào chị Mị nói:

- Hay lắm, Hoa cô nương phải xinh đẹp như vậy, cô em mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích văn hóa Trung Quốc, cũng rất ưa thích các cô nương Trung Quốc xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi.

Hạo Thiên lắc mình, chắn trước chị Mị, không ai biết hắn di động như thế nào, Kimura lập tức trong mắt bắn ra quang mang. Gã biết rõ đã găpj cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, gã - Kimura tập võ 4 - 5 năm, chẳng lẽ không bằng tên vắt mũi chưa sạch kia sao? Gã quét mắt nhìn Hạo Thiên vài lần, khinh thường nói:

- Anh bạn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là kêu chủ của các ngươi đến.

Chương 84 :

Ánh mắt Hạo Thiên lạnh lẽo nhìn, nhàn nhạt mà cười nói:

- Ta vẫn muốn đánh mấy tên N. quốc, đáng tiếc không có cơ hội. Hôm nay bọn mày tự vác xác tới, ta cũng không thể cô phụ hảo ý của bọn mày rồi. Bọn mày cùng lên đi.

Không chỉ có mấy tên N. sửng sốt, Thường ca cùng các anh em cũng sửng sốt, một chọi bốn? Mấy tên N. này có chuẩn bị mà đến, hơn nữa nhìn trong con mắt của bọn chúng tinh quang bắn ra, tuyệt đối không phải tay mơ. Hiện tại, Hạo Thiên muốn chấp bốn tên, không chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cảm thấy được Hạo Thiên có chút cuồng vọng. Có lẽ nếu mọi người cùng xông lên, như vậy cơ hội thắng lớn hơn. Thường ca tức thì cười nhìn Hạo Thiên, gã biết rõ Hạo Thiên có thể làm được, vì vậy vỗ vỗ bả vai mấy người anh em của mình, để cho bọn họ yên tâm.

Kỳ thật Hạo Thiên cũng biết tại đây trong phòng nhỏ hẹp, phải đối phó bốn tên cao thủ Judo có chút phiền toái, nhưng hiện tại mấy người này đến gây chuyện, thái độ ngang ngược càn rỡ, còn đả thương mấy nhân viên phục vụ, để cho nhân viên tinh thần đại giảm, nhân tâm tan rã. Bởi vậy, nhu cầu cấp bách bây giờ là đánh một trận đến đề cao sĩ khí, trọng chấn mọi người, miễn cho bọn họ từ bỏ quán Vong Ưu khiến cho chị Mị khó giải quyết.

Kimura cười lớn, mặt mũi tràn đầy miệt thị khoát khoát tay nói:

- Mày à, không được, tao một mình có thể đánh bại mày, mày thua, Hoa cô nương cho tao, chỗ này tao quản, tao thua, tất cả nghe lời mày.

Hạo Thiên thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay, Kimura rống lên một tiếng, nhào tới. Hạo Thiên hoàn toàn không nhúc nhích, Kimura tay bắt lấy vai Hạo Thiên, mãnh liệt xé ra, lại lên gối vào bụng Hạo Thiên. Hạo Thiên lúc đầu gối sắp đánh vào bụng, tay phải trực tiếp đánh ra một quyền , vào thượng vị của Kimura.

Kimura lập tức như diều đứt dây ngã vào ghế sofa. Một đấm này, Hạo Thiên dùng năm phần lực, tự nhiên bá đạo, Kimura khinh thường Hạo Thiên làm sao không ăn quả đắng. Quả nhiên, Kimura giãy dụa lấy đứng lên, thở khó khăn, miệng hộc ra máu tươi, vô cùng chật vật. Ánh mắt gã tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ, lập tức vung mạnh tay đấm ra. Ba tên còn lại thấy Hạo Thiên lợi hại, chẳng quan tâm cái gì tinh thần võ sĩ đạo, cùng liên thủ, theo sau Kimura hướng Hạo Thiên đánh tới.

Hạo Thiên tránh né, chân phải đá ra, trúng vào cổ tay Kimura. Trong cơn say chiến, hắn không dừng lại, đã quay người đấm vào mũi tên N. ở giữa, máu tươi bay tứ tung. Hai tên người N. còn lại trái phải thừa cơ quấn lấy Hạo Thiên. Đối với cao thủ Judo, vô luận vật gì chỉ cần bị họ bắt được, thật giống như đã bị đầu chó điên cắn. Hạo Thiên chân muốn di chuyển, lại bị hai người bọn họ khóa lại. Lúc này, Kimura cùng tên bị chảy máu mũi đang "ya, ya" đứng lên xông tới.

Đám Thường ca hít ngụm lãnh khí, đang chuẩn bị tiến lên cứu trợ Hạo Thiên. Không ngờ, lúc này xảy ra đột biến. Hạo Thiên toàn thân buông lỏng, không xuất ra mảy may tí lực nào. Khi lực đạo của Hạo Thiên biến mất, hai tên N. bắt lấy hắn lực đạo cũng hơi yếu đi. Hạo Thiên mỉm cười, hai cánh tay đột nhiên xuất lực, ngón tay thẳng cắm vào cánh tay chúng. Không buông tha, chúng xuất toàn lực một lần nữa bắt lấy tay Hạo Thiên nhưng ngón tay Hạo Thiên nhanh chóng đâm vào nách, dốc toàn lực. Dưới nách chúng lập tức máu tươi chảy đầm đìa, đau nhức khó chịụ, phải buông tay Hạo Thiên ra. Bọn chúng không thể tin Hạo Thiên có sức mạnh như thế. Lúc này, Kimura cùng tên chảy máu mũi đánh tới, Hạo Thiên mặc dù hai tay tự do, thế nhưng hai tên kia cũng tương đối cường hãn, lập tức ngã xuống bắt lấy hai chân Hạo Thiên không cho hắn di động. Kimura một cước đá tới, Hạo Thiên trên thân vặn vẹo, một tay tung đòn Thái cực trúng vào mắt cá chân Kimura, sau đó ném hắn qua bên phải vừa vặn trúng tên chảy máu mũi, cả hai ngã lăn trên mặt đất. Kimura chân đã bị phế đi, không đứng lên nổi, dưới nền nhà lăn qua lăn lại kêu đau.

Hạo Thiên nằm rạp xuống, hai khuỷu tay mạnh mẽ hướng mặt tên cầm chân đập mạnh, gã lập tức buông ra, nhanh chóng đứng dậy lùi ra sau. Hạo Thiên nghiêng người, chân phải đá vào tên còn lại, tiếng xương gãy vang lên. Tên bên phải tên chảy máu mũi lao tới, Hạo Thiên né tránh, bước ra xa, tay đấm vào bụng tên bên phải, sau đó thay đổi chưởng rồi liên tục đánh mạnh làm gã té xuống, miệng hộc máu tươi. Tên chảy máu mũi thế thân chậm lại, nhưng Hạo Thiên đã áp sát gã, tung thêm một quyền vào mũi, máu tươi be bét chảy ra.

Đám Thường ca thấy Hạo Thiên dễ dàng đánh ngã bốn tay cao thủ Judo nước N. liền cao hứng đi tới, có mấy anh em còn thừa cơ đánh chó mù đường, đem mấy tên N. đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, đột nhiên có một người anh em kêu lên:

- Sở lão đệ, trong ví bọn này có bạch phiến.

Mọi người nhìn sang, quả nhiên có mấy gói bạch phiến, dưới ánh đèn lộ ra vẻ chướng mắt.

Hạo Thiên giật thót, không ổn, quả nhiên như lời Thường ca nói, vu oan hãm hại, bị cảnh sát bắt, không chỉ có quán Vong Ưu bị đóng cửa, mà chị Mị cũng khó thoát khỏi tội trạng, vì vậy vội vàng nói:

- Thường ca, như lời anh nói thủ đoạn hạ lưu vu oan hãm hại quả nhiên đã đến, anh có kinh nghiệm hơn có thể giúp tôi xử lý chuyện này không?

Thường ca là người từng trải, chứng kiến bạch phiến, tự nhiên xem thấu ý định mấy tên người N. muốn chơi trò hề. Thường ca tỏ rõ phong phạm đại ca vững vàng nói:

- Các anh em, nhanh đem bạch phiến cầm đến phòng bếp thiêu hủy hoặc pha vào nước, cho mấy nhân viên phục vụ tới bịt mồm bọn hắn, tìm một chỗ kín đáo ẩn giấu, thuận tiện phái mấy anh em tới canh chừng, bọn hắn dám chạy, liền đâm chết.

Bốn tên sợ mất mật lắc đầu quầy quậy tỏ ý sẽ không chay trốn..

Chị Mị không hiểu hỏi:

- Tại sao phải làm như vậy.

Mấy nhân viên phục vụ cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Hạo Thiên nhàn nhạt nói:

- Đoán chừng có người muốn vu oan hãm hại chúng ta.

Chị Mị tỷ lập tức hiểu rõ, sắc mặt biến đổi.

Thường ca hét lớn:

- Nhanh đi xử lý. Lục Tử, cậu theo tôi đi ra canh cửa kéo dài thời gian.

Thường ca cùng các huynh đệ hướng dẫn nhân viên phục vụ quán xử lý hiện trường nhanh nhẹn lưu loát.

Vừa xong, thì có một đám cảnh sát vọt vào, ngoài cửa các huynh đệ ngăn cản lập tức bị gạt ra. Một thanh âm lớn tiếng truyền đến:

- Cảnh sát kiểm tra, nam trái nữ phải, mang chứng minh thư ra.

Chương 85 :

Lúc này, các anh em của Thường ca bởi vì Hạo Thiên vừa mới đánh bại bốn tên Judo cao thủ, sĩ khí tăng vọt, thô bạo mười phần, bất mãn với cảnh sát hét to:

- Các anh ở đồn cảnh sát nào? Có hiểu quy củ hay không à? Dựa vào cái gì mà điều tra?

Một thanh âm nghe như vịt truyền đến:

- Ai dám ngăn trở, các anh cứ đánh, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.

Hạo Thiên và mọi người nghe thấy tiếng nói liền quay đầu nhìn lại, thấy một tên cảnh sát thấp bé, mặt đầy xảo quyệt đang phì phò điếu thuốc đi đến.Bên cạnh gã, là Hắc Tử mặc cảnh phục.

Thường ca thấp giọng nói:

- Móa, đây là cảnh sát cộng đồng mà thôi. Làm như này cũng thật sự kém à nh.

Hạo Thiên sững sờ, đây là cảnh sát? Có cái gì bất đồng? Không tự chủ được liền hỏi:

- Cảnh sát cộng đồng? Có ý gì?

Thường ca hiển nhiên biết Hạo Thiên đối với mấy cái chuyện giang hồ cũng không hiểu rõ lắm, vì vậy nói nhỏ:

- Chính là cảnh sát quản lý "cộng đồng", bình thường một cái "cộng đồng" chỉ có một cảnh sát, sau đó lại chiêu mộ rất nhiều ngựa chết giúp hắn xử lý chuyện hằng ngày, kỳ thật chính là thu phí bảo hộ mấy vị thương gia. Nếu như không nghe theo, bọn họ liền thường xuyên đi kiểm tra, quấy nhiễu việc buôn bán của cậu. Kiểm tra nhiều mấy lần, anh tự nhiên không có khách tới cửa, hơn nữa những thứ này ba tháng thay phiên "cộng đồng"; thương nhân căn bản không cách nào tạo quan hệ lâu dài, quan hệ tốt rồi, hắn lại bị điều đi nơi khác, cậu lại phải hiếu kính tên kế tiếp rồi.

Hắc Tử cáo mượn oai hùm vừa đi tới vừa hô lớn:

- Gọi người phụ trách các ngươi tới đây, chúng ta nhận được tin báo, các ngươi nơi đây giấu hàng cấm, thậm chí có buôn bán bạch phiến , cho nên hôm nay chúng ta muốn triệt để điều tra, mọi người hợp tác, miễn cho xuất hiện chuyện không vui.

Hạo Thiên nhẹ nhàng tiến lên trước, nhàn nhạt nói:

- Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây, có chuyện gì?.

Con mắt hắn nhìn xéo lên, nhưng không nhìn Hắc Tử, thái độ không thèm quan tâm.

Hắc Tử đi tới, liếc nhìn Hạo Thiên , khinh miệt nói:

- Mày là người chịu trách nhiệm? Nghe nói người phụ trách nơi này là Hạo Thiên, mày có lẽ chỉ là tên thích gây chuyện, một loại chó săn mà thôi.

Hắc Tử hiển nhiên bị thím nói gạt, quán Vong Ưu do Hạo Thiên mở, gã cho rằng Hạo Thiên phải là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, không phải tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này.

Hạo Thiên không hề nổi giận, nụ cười trên môi vẫn đẹp mê người, nói:

- Thế đạo thay đổi, người cũng thay đổi, anh biết rõ nơi này là do Hạo Thiên mở, như vậy anh cố ý đến gây chuyện đúng không? Thật là có tâm a...

Hắc Tử hiển nhiên cho rằng chuyện này ở trong lòng bàn tay gã căn bản không lo lắng, nhẹ nhàng nói vào tai Hạo Thiên :

- Tao chính là đến gây chuyện đấy, tao còn muốn đóng cửa cái quán này, để cho Hạo Thiên hai bàn tay trắng, nhưng không nên hận tao

Sau đó hét lớn một tiếng:

- Các anh em, trước lục soát thân thể của bọn hắn, lục soát mấy kẻ thích nhũng mũi vào việc người khác này!

Thường ca cùng các anh em muốn ngăn cản mấy tên cảnh sát lục soát, Hạo Thiên phất tay ý bảo bọn hắn ngừng, nói:

- Thường ca, cứ để cho bọn họ điều tra.

Thường ca biết rõ Hạo Thiên làm việc tất có chừng mực, vì vậy hướng các huynh đệ gật gật đầu, không phản kháng nữa.

Vì vậy, ngoại trừ Hạo Thiên, chị Mị, huynh đệ Thường ca cùng khách nhân đều nam trái nữ phải chia làm hai hàng để cho bọn họ lục soát. Lần này tới chính thức cảnh sát chỉ có một, chính là tên cảnh sát thấp bé xảo quyệt đang hút thuốc. Còn lại, ngoại trừ hai nữ hiệp cảnh (DG: những người theo hỗ trợ cảnh sát), thì tất cả là nam, cho nên việc lục soát với nam rất nhanh đã xong. Lúc này, có một tên nam hiệp cảnh tóc húi cua hướng Hạo Thiên đi tới, nói:

- Các anh cũng phải lục soát.

Hạo Thiên gật gật đầu, anh ta xem xét lục soát Hạo Thiên một lúc không thấy gì, lại hướng chị Mị đi tới, còn quay đầu hướng cảnh sát thấp bé nói:

- Anh Trương ca, nữ hiệp cảnh không đủ người, chúng ta nam cảnh sát giúp đỡ giúp các cô ấy nhé. Bằng không thì nửa giờ cũng lục soát không hết. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cảnh sát thấp bé thoáng nở nụ cười, nhìn thoáng qua Hắc Tử, thấy Hắc Tử không có gì phản đối, liền gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Vì vậy nam hiệp cảnh tóc húi cua hướng chị Mị nói :

- Dựa vào tường, hợp tác một chút.

Sau đó tay chuẩn bị sờ vào người chị Mị đang đứng dựa bên tường.

Nam hiệm cảnh tóc húi cua tay còn cách thân thể chị Mị một đoạn, mặt đang hoan hỉ vui vẻ thì bỗng nhiên gã phát hiện tay không nhúc nhích được, bởi vì Hạo Thiên đã cầm chặt tay gã lại, lạnh lùng nói:

- Mày dám đụng một sợi tóc của chị ấy, tao khiến cho mày đoạn tử tuyệt tôn.

Gã đâu bị câu nói kia hù dọa:

- Mẹ mày, ông mày mà sợ mày ah, ông mày muốn lục soát cô ta đấy, lão tử đây là đang chấp pháp.

Nói xong, cố gắng muốn tránh thoát tay Hạo Thiên, tay còn lại muốn vung lên đánh Hạo Thiên. .

Hạo Thiên né quả đấm của gã, cầm chặt cổ tay của gã, vặn ngược cánh tay, lại dùng cùi chỏ mạnh mẽ đánh mấy phát lên xương sống gã. Gã hét thảm, nằm lăn trên mặt đất, mấy tên hiệp cảnh khác nghe thấy tiếng kêu, nhao nhao dừng việc lục soát, đi quanh Hạo Thiên. Tên cảnh sát thấp bé chỉ vào Hạo Thiên nói:

- Mày dám đánh lén cảnh sát?

Hạo Thiên nhàn nhạt nói:

- Đúng đấy, là anh ta trêu chọc tôi, tôi đã cảnh cáo rồi, hơn nữa, là tôi đã hạ thủ lưu tình, bằng không thì anh ta giờ đã chết.

Thần sắc hắn thoải mái tự nhiên, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới mình.

Cảnh sát thấp bé đang muốn đi lên, Hắc Tử ngăn anh ta lại, cười nịnh nói:

- Anh Trương, lục soát thân thể đã xong, tranh thủ thời gian điều tra mấy kẻ gây chuyện, truy tìm bạch phiến, tất cả chuyện này cùng tính sổ một lượt.

Cảnh sát cũng cho rằng nếu tìm được bạch phiến so với tội đánh lén cảnh sát thì nặng hơn nhiều, vì vậy vung tay lên, bắt đầu tìm kiếm tất cả các chỗ có thể.

Hạo Thiên cũng hét lớn một tiếng:

- Anh Thường, cho các anh em cùng đi với mấy vị hiệp cảnh, để cho bọn họ tùy tiện điều tra, nhưng nếu như bọn họ muốn vu oan hãm hại, các anh cứ việc chặt tay bọn họ cho tôi.

Hunh đệ Thường ca hận thấu mấy tên cảnh sát kiêu ngạo này, vô cùng ức chế, nghe được Hạo Thiên phân phó, lập tức cảm giác hãnh diện, cùng kêu lên trả lời:

- Được.

Cảnh sát thấp bé đi tới, hùng hổ nói:

- Đây là ý gì? Không tin tưởng cảnh sát? Còn dám uy hiếp cảnh sát? Đánh cảnh sát? Có tin hay không, tao hiện tại có thể bắt chúng mày về xử lý theo pháp luật.

Hạo Thiên nhàn nhạt nói:

- Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là một cái chữ lý, tôi nói ra tất nhiên làm được, tại địa bàn của chúng ta làm loạn, đặc biệt là hãm hại chúng ta, tôi không quan tâm có bao nhiêu cỗ thi thể đâu.

Cảnh sát thấp bé cho tới bây giờ chưa từng bị nhục nhã như vậy, hết thảy mọi người đối với hắn đều là khách khách khí khí. Hôm nay tiểu tử này không chỉ làm bị thương cảnh sát, còn đối nghịch hết thảy với anh ta, nếu như bị hắn hù sợ, mặt anh ta còn dám vênh váo trước các huynh đệ? Như thế nào với mấy kẻ thích gây chuyện kiếm cơm khác? Vì vậy, tay đặt vào eo, muốn rút ra súng ngắn, hô hào:

- Có tin tao bắn chết mày ngay bây giờ?

Mắt Hạo Thiên tinh quang lóe lên, bước nhanh áp sát mặt anh ta, lạnh lùng nói:

- Có tin tao chặt đứt tay mày?

Hạo Thiên toàn thân lập tức tràn đầy một loại cuồng nộ như điên dại uy nghiêm bốn phía, làm cho mọi người kinh sợ. Cảnh sát thấp bé tay lập tức rụt trở về, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Hắc Tử cũng bị khí thế của Hạo Thiên đè ép, lập tức nói với cảnh sát:

- Anh Trương, trước không cần lý luận với bọn họ, chỉ cần tìm ra bạch phiến xem bọn họ còn có hay không có lý, còn dám hay không kiêu ngạo?

Hắc Tử con mắt chứa đầy ý cười, làm như đã tính hết thảy, chợt phát hiện có tiền cảm giác rất tốt. Nếu chuyện lần này hoàn thành, chính mình khả năng chỉ kiếm được mấy ngàn, nhưng có thể cho đám cảnh sát bọn họ đều nghe chính mình, tâm tình cũng không tệ. Mặt khác cùng bà thím đêm nay cò kè xem có thể kiếm thêm mấy vạn không. .

Cảnh sát thấp bé thừa cơ xuống đài, oán hận nhìn Hạo Thiên, vung tay lên, mang người lục soát từng tấc đất. Hạo Thiên hiện tại lo lắng bọn họ tìm ra bốn tên người N. kia, như vậy tiếp sau gặp nhiều phiền toái, vạn nhất mấy tên N. tự động cắn mình, khai tới đây bán bạch phiến thì quán rượu Vong Ưu sẽ bị đóng cửa mất.

Hơn nửa canh giờ điều tra, tất cả hiệp cảnh đều lắc đầu trở về, toàn bộ đều lắc đầu thấp giọng nói với Cảnh sát thấp bé:

- Anh Trương, không tìm được gì cả, bạch phiến không có, người cũng không có.

Hắc Tử sắc mặt đại biến, chính mình tỉ mỉ an bài kế hoạch làm sao xảy ra sai lầm? Mình dùng năm nghìn mời tới bốn tên cao thủ Đông Doanh lãng nhân, dựa theo kế hoạch, bọn hắn đại náo một hồi quán Vong Ưu, thuận tiện giáo huấn người quán Vong Ưu, sau đó đến thời gian ước định mình dẫn người tới đây điều tra. Như vậy bọn họ sẽ có thời gian đem bạch phiến dấu trong quán. Khi tìm ra bạch phiến, bốn tên N. kia thừa cơ đứng ra làm chứng đây là đồ của trong quán như vậy, nhân chứng, vật chứng đều có, cái quán này tự nhiên sẽ bị đóng cửa. Thấy Hạo Thiên một bộ tươi cười, Hắc Tử tựa hồ đã minh bạch cái gì, thấp giọng tới hỏi:

- Tao hỏi bốn người nước N. bạn tôi đâu? Chúng mày giấu bọn họ đi đâu rồi?

Hạo Thiên cười cười, vẫn như cũ nhàn nhạt nói rõ với toàn quán:

- Nơi đây chưa từng thấy cái gì mà bạn bè người nước N. chỉ thấy ghé qua mấy con lợn ngang ngược càn rỡ. Ôi, tao xin lỗi, đã vũ nhục lợn rồi, đuổi cổ chúng đi hết rồi.

Mọi người chung quanh đều nở nụ cười, mấy hiệpcảnh cũng cười.

Hắc Tử con mắt gắt gao nhìn thẳng Hạo Thiên nói:

- Làm sao có thể? Bọn họ cùng tao ước định gặp nhau ở đây chờ tao tới uống rượu, làm sao mà rời đi?

Hạo Thiên nhìn gã, con mắt mang theo vài phần miệt thị:

- Ra vậy? Thì ra bọn chúng là mày mời tới, ra là mày thật sự rất muốn đóng cửa quán rượu này nhỉ? Đáng tiếc mày không có cơ hội đâu.

Hắc Tử biết rõ đêm nay chỉ sợ khó nói lại với bà thím, lạnh lùng nói:

- Hôm nay xem như mày lợi hại, bọn mày thoát mùng một, chạy không khỏi mười lăm, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.

- Cái kia bốn tên N. đã bị chết, thi thể vứt ở vùng ngoại ô.

Hắc Tử thân thể run lên, gã không phải không gặp người chết, chẳng qua là chưa thấy ai nói đến người chết mà hời hợt như thế, không thèm để ý chút nào, hơn nữa là bốn cao thủ Judo người N. Gã có cảm giác lạnh buốt từ tận xương tủy.

Hắc Tử cùng cảnh sát mang theo hiệp cảnh đi rồi, Hạo Thiên để chị Mị hướng khách nhân xin lỗi, hôm nay quán đóng cửa sớm. Hạo Thiên rất ngạc nhiên, đám hiệp cảnh làm sao không tìm được bốn tên N. Bọn họ lục soát phi thường cẩn thận cơ mà. Một người anh em của Thường ca cười to, dẫn mọi người tới nhà bếp, nhấc lên một cái nắp cống vô cùng hẻo lánh. Mấy tên kia đang ở bên trong, di chuyển cũng không dám di chuyển, một người anh em trông coi đắc ý nói:

- Tôi không có lấy đao chọc bọn họ, chẳng qua là nói cho bọn họ biết, dám làm loạn mà chạy tôi sẽ không cẩn thận làm đổ nồi nấu nước sôi bên cạnh xuống.

Hạo Thiên mỉm cười, đêm nay còn nhiều chuyện phải làm đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK