• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Chuyện quan trọng, không nên dời lại (1)

Đầu tháng 12, Hà Tố Như chính thức tốt nghiệp ngành bác sĩ ngoại khoa, tấm vé cơ hội làm việc tại bệnh viện tư đắt giá cũng cầm chắc trong tay nhờ vào mối quan hệ “gia đình”.

Sau khi Hà Tố Như làm xong lễ tốt nghiệp, Hà Mật Khuê sắp xếp cùng cô nàng về nhà chuẩn bị giỗ ông nội. Tuy chỗ bố mẹ Hà Tố Như sống cùng một thành phố nhưng khu vực nằm gần ngoại thành, đi xe ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.


Hôm Hà Mật Khuê về nhà bố mẹ Hà Tố Như, Kiều Dương lái xe tiễn cô và cô nàng một đoạn. Gần một tháng rưỡi qua, tuy thời gian ở bên cạnh nhau ít nhưng đủ để cảm tình giữa Hà Mật Khuê và Kiều Dương tăng lên từng chút.

Lần này không gặp đến tận một tuần, trông Kiều Dương có vẻ không quá bận tâm, riêng Hà Mật Khuê lại cảm giác lòng mình trống vắng. Cô đã ngây ngô cho rằng mình không biết yêu, cũng sẽ không yêu ai, để rồi ở cạnh Kiều Dương thêm một ngày, cô lại không cách nào điều khiển được tiếng gọi của con tim.

Ngày đầu tiên không gặp, Kiều Dương bận rộn với công việc ở bệnh viện, Hà Mật Khuê ở nhà chú thím ôm khư khư điện thoại chờ đợi.

Ngày thứ hai không gặp, Kiều Dương vẫn bận rộn với công việc, Hà Mật Khuê vẫn ôm hy vọng nhận được một cuộc gọi, hoặc chỉ là một tin nhắn từ anh.

Ngày thứ ba không gặp, Hà Mật Khuê không thể đợi Kiều Dương rảnh rang gọi cho mình, thế nên buổi trưa cô liền tranh thủ chủ động gọi cho anh.


Từng tiếng chuông chờ đổ hồi dài, Hà Mật Khuê mang nỗi nhớ biến thành can đảm gọi điện cho Kiều Dương, kết quả đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô cảm.

Sau nhiều lần gọi không thành, Hà Mật Khuê đoán anh đang bận nên không làm phiền nữa, không chú ý đến điện thoại sắp hết pin để sạc mà trực tiếp ném qua một bên, ở trong phòng ôm máy vẽ tranh.

Mãi đến gần bảy giờ tối, Kiều Dương mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh ngồi ạch xuống ghế chờ tựa lưng nghỉ ngơi, mệt đến mức thở không ra hơi.

Vĩ Hào từ trong bước ra sau, vừa tháo khẩu trang vừa bực bội mắng mỏ: “Đúng là bọn con nít ranh, mới mười mấy tuổi đầu đã đua xe gây tai nạn, phải cho bọn nó gặp Diêm Vương một lần mới biết sợ.”

Từ phía xa, các bác sĩ, y tá cùng trải qua cuộc phẫu thuật vừa rồi gọi lớn tiếng thúc giục: “Bác sĩ Kiều, bác sĩ Trần, đi ăn thôi!”

Dưới nhà ăn dành cho nhân viên bệnh viện, Kiều Dương ngồi xuống bàn uống một ngụm súp nóng, Vĩ Hào ngồi đối diện vừa ăn vừa sử dụng điện thoại.

Cả ngày hôm nay Kiều Dương bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mới ăn được vài đũa cơm lót dạ, tình cờ lại nghe thấy Vĩ Hào lẩm bẩm một mình.

“Sao Tố Như gọi nhiều vậy nhỉ?”

Nghe nhắc đến Hà Tố Như, Kiều Dương bất giác nghĩ đến Hà Mật Khuê. Suốt mấy ngày nay tối mắt tối mũi ở bệnh viện, lúc cầm được điện thoại để gọi cho cô thì đã khuya, anh đành cất qua một bên.

Thà không nghĩ đến, nghĩ rồi Kiều Dương lại nôn nao muốn gặp. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra định gọi cho Hà Mật Khuê, lúc này mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của cô từ trưa.

Vội vàng gọi lại nhưng chỉ nhận được thông báo “Thuê bao...”, Kiều Dương vừa ngẩng đầu nhìn qua định nhờ Vĩ Hào hỏi Hà Tố Như về Hà Mật Khuê giúp, kết quả chỉ cần nhìn biểu cảm cũng đủ biết anh ta chẳng khá hơn anh là bao.

Qua tám giờ, Kiều Dương tan làm, trên đường về tâm trí chỉ mải nghĩ đến Hà Mật Khuê, trong lòng không ngừng lo lắng cô sẽ hiểu lầm hoặc giận anh.

Hà Mật Khuê nhạy cảm như vậy, Kiều Dương không thể không lo, lo rồi anh lại sinh ra cảm giác tức giận với những thanh niên chạy xe gây tai nạn, gián tiếp hại anh bỏ lỡ cuộc gọi của cô.

Kim đồng hồ chạm mốc mười một giờ đêm, Hà Tố Như bất ngờ xông cửa vào phòng Hà Mật Khuê, bộ dạng hớt hải gấp gáp: “Chị, sao chị tắt máy? Cả ngày hôm nay bác sĩ Kiều trong phòng phẫu thuật đến tối mới ra, anh ấy gọi cho chị nhưng không được.”

“Thật sao?!” Hà Mật Khuê kinh ngạc bật dậy khỏi chỗ, trong ánh mắt hiện lên tia vui mừng.

“Thật!” Hà Tố Như gật đầu mạnh: “Em bỏ quên điện thoại trong phòng, vừa rồi về tới nhận được điện thoại của Vĩ Hào.”

Trái tim Hà Mật Khuê đập thình thịch vì hồi hộp, vội vàng đi tìm điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn. Cắm sạc mở nguồn lại, Hà Mật Khuê nhanh chóng gọi lại cho Kiều Dương. Khác với lúc trưa, đường truyền vừa được kết nối thì đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Bác sĩ Kiều!”

Do quá kích động, Hà Mật Khuê không kìm được cảm xúc mong chờ, đến lúc nhận ra mình sỗ sàng thì đã không kịp thu lại.

Mà ở bên kia, Kiều Dương nghe thấy giọng nói nhiệt tình của Hà Mật Khuê, bao nhiêu lo âu trong anh liền biến mất.

Vài giây im lặng trôi qua, Hà Mật Khuê chần chừ có nên tiếp tục mở lời. Cùng lúc, giọng nói Kiều Dương bất chợt phát lên: “Em ra ngoài được không?”

“Hả?” Hà Mật Khuê khó hiểu thốt lên, đầu tự động chuyển qua về phía cửa sổ đang đóng kín rèm.

Hà Tố Như hóng chuyện bên cạnh, vừa phát hiện động thái khác thường của Hà Mật Khuê, cô nàng liền tích cực chạy đến vén rèm thay cô kiểm tra.

Quả nhiên, Hà Tố Như ngạc nhiên há hốc nhìn sang Hà Mật Khuê, ngón trỏ chỉ xuống phía dưới, e dè nói: “Bác sĩ Kiều...”
Chương 12: Chuyện quan trọng, không nên dời lại (2)

Sợ bố mẹ phát hiện nửa đêm nửa hôm có đàn ông đến tận nhà tìm Hà Mật Khuê, Hà Tố Như giúp cô lén lút thăm dò địa bàn trước mới đưa cô ra ngoài.

Kiều Dương đứng tựa người vào đầu xe chờ đợi, xuyên qua song sắt của cánh cửa cổng bắt gặp hai chị em Hà Mật Khuê lén lén lút lút trốn ra như ăn trộm.


Hà Mật Khuê ra đến nơi, đối diện trực tiếp với Kiều Dương, cảm giác xấu hổ ngại ngùng bỗng chốc lại bao vây.

Thấy Hà Mật Khuê ngập ngừng không tiến về phía trước, Kiều Dương chủ động đi về chỗ cô. Hai tay anh dang thấp, Hà Mật Khuê vẫn đinh ninh anh muốn ôm, cô liền đứng yên đợi anh ôm.

Nào ngờ, khi đến gần nhau, hai tay Kiều Dương bất ngờ giơ lên ôm lấy mặt Hà Mật Khê nâng cao, chớp mắt đã phủ môi lên môi cô.

Hà Mật Khuê kinh ngạc tròn mắt, ngay cả Hà Tố Như đứng gần đó cũng há hốc sững sờ.

Rất nhanh Hà Mật Khuê lấy lại được ý thức, cô vội vung tay đẩy Kiều Dương ra, nhưng anh không những không chịu buông, còn cố ôm chặt hai bên má cô cưỡng hôn.


Nghe tiếng cười khe khẽ của Kiều Dương, tâm tình của Hà Mật Khuê cũng trở nên vui vẻ theo, hai bàn tay đang đặt ở bờ ngực săn chắc trượt xuống nhéo eo anh.

Hà Tố Như đứng một bên, không khống chế được vẻ mặt đầy khinh bỉ trợn mắt kỳ thị nhìn đôi nam nữ trước mặt ôm ấp đùa giỡn.

Không nhìn nổi nữa, Hà Tố Như cố ý ho một tràng dài thành công lôi kéo sự chú ý của Hà Mật Khuê. Nhưng Hà Mật Khuê vừa xoay đầu về hướng Hà Tố Như, Kiều Dương còn kìm mặt cô lại hôn lên má một cái mới buông ra.

Trong khi Kiều Dương và Hà Mật Khuê mặt rạng mày rỡ vì gặp lại nhau, Hà Tố Như chỉ biết thu mình một góc cam chịu.

Trôi qua một hồi lâu, khi chuẩn bị trở vào nhà, từ phía xa xa bố mẹ Hà Tố Như không rõ từ khi nào đứng chắp tay sau lưng dõi theo. Vừa thấy Kiều Dương định rời đi, ông bà liền nhanh chân ra cổng gọi vào nhà.

Cuộc ra mắt bất đắc dĩ diễn ra vào mười một giờ đêm, bố mẹ Hà Tố Như dường như có cảm tình rất tốt với vẻ ngoài sáng sủa, nghiêm chỉnh của Kiều Dương. Nghe nói anh là bác sĩ chính, lại còn là bác sĩ hướng dẫn Hà Tố Như thực tập, ông bà càng thêm nhiệt tình với cháu rể tương lai này.

Hỏi thăm tình hình và gia cảnh một chút, bố mẹ Hà Tố Như giữ Kiều Dương ở lại qua đêm. Hà Mật Khuê và Hà Tố Như không phản đối, Kiều Dương lại càng không có ý từ chối.

Hà Mật Khuê đưa Kiều Dương lên phòng của mình, sẵn tiện dọn dẹp qua một lượt rồi sang phòng Hà Tố Như ngủ. Dù gì giữa cô và anh vẫn chưa kết hôn, trong nhà lại có người lớn nên không tiện ở chung phòng.

Vào trong phòng, Hà Mật Khuê đi thẳng đến bàn dọn dẹp đống bừa bộn, lên tiếng nhắc: “Đêm nay anh ngủ ở đây nhé, tôi ở...”

Hà Mật Khuê còn chưa kịp nói xong, Kiều Dương phía sau lưng bỗng ôm chầm lấy cô. Tuy không nhìn thấy được biểu cảm của Kiều Dương ra sao, nhưng Hà Mật Khuê cảm nhận được hơi thở trầm tĩnh quyến luyến của anh phả trên cổ mình.

“Anh... Á!”

Bầu không gian lãng mạn vừa mới nhen nhóm cháy lập tức bị Kiều Dương chính tay dập tắt, Hà Mật Khuê còn chưa kịp bày tỏ cảm xúc đã bị anh nhấc lên ném thẳng lên giường.

Giữa lúc Hà Mật Khuê còn đang hoang mang tròn mắt dõi theo Kiều Dương, anh đứng ở cuối giường, hiên ngang cởi nút áo. Lần đầu tiên, Hà Mật Khuê nhìn thấy được biểu cảm sâu xa cùng ánh mắt mờ đục của Kiều Dương dành cho mình.

Hà Mật Khuê nhất thời không tiếp nhận được dáng vẻ khác thường đáng sợ này của Kiều Dương, mi mắt cô mở to không dám chớp, bộ dạng cảnh giác trong tư thế sẵn sàng tháo chạy.

Nhìn Hà Mật Khuê căng thẳng nuốt nước bọt, Kiều Dương không nhịn được nhoẻn miệng cười. Anh cởi áo sơ mi đặt qua một bên, từ tốn tiến đến áp con thỏ đang giả hổ dưới thân mình.

“Em nhớ tôi không?”

Giọng nói trầm ấm của Kiều Dương bất chợt vang lên xóa tan sự xa cách đang cố chen vào cả hai. Chỉ là một câu hỏi ngắn gọn lại trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu trong tim Hà Mật Khuê.

Nhớ, cô dĩ nhiên nhớ anh, thậm chí là nhớ ngay trong ngày đầu không gặp nhau.

Không đợi nghe câu trả lời, Kiều Dương đã hạ thấp đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt. Thời khắc môi sắp chạm môi, Hà Mật Khuê lập tức co rút người, hoảng loạn tìm cớ tránh né tình huống xấu hổ.

“Hôm nay bận như vậy, anh không mệt sao?”

Động tác của Kiều Dương chợt khựng lại, nét mặt suy tư chốc lát. Anh bỗng nhiên chuyển người nằm ngửa ra, từ tốn đáp: “Tôi nằm yên nhắm mắt, em muốn làm gì thì làm đi.”

Hà Mật Khuê: “...”

Vài phút trôi qua, Hà Mật Khuê vẫn còn trong trạng thái bất động, Kiều Dương mất kiên nhẫn lay tay cô, vừa thúc giục vừa đe dọa: “Tôi đang mệt, nếu còn lao lực quá sức sẽ nguy hiểm.”

Hà Mật Khuê vội bật dậy xoay người nhìn anh, nghiêm túc góp ý: “Vậy anh nghỉ ngơi đi.”

“Không được.” Kiều Dương dứt khoát từ chối, nghiêm chỉnh nhấn mạnh: “Chuyện quan trọng, không nên dời lại.”
Chương 13: Niềm vui lại đến

Kể từ ngày ở nhà bố mẹ Hà Tố Như trở về, dù không ai thừa nhận hay nhắc tới, nhưng một chuyện rõ như ban ngày chính là mối quan hệ giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê lại tiến thêm một bước.

Không đến mức gọi là yêu, cảm tình tốt thì có thừa.


Qua giữa tháng mười hai, Kiều Dương có chuyến hội thảo mười bốn ngày tại thành phố khác, dự tính sẽ về trước ngày một tháng một năm mới.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Kiều Dương về nhà thu xếp quần áo và vật dụng cần thiết. Vốn định sẽ đến ký túc xá của bệnh viện ngủ để sáng mai đi sớm, kết quả tâm trí lại dẫn lối đưa anh đến nhà Hà Mật Khuê.

Lúc Kiều Dương bước vào phòng Hà Mật Khuê, cô đang ngồi tựa lưng ở đầu giường vẽ tranh trên bảng vẽ nhỏ.

Vừa thấy anh, biểu cảm Hà Mật Khuê liền ngạc nhiên bất ngờ: “Sao anh nói tối nay ngủ ở ký túc xá?”

Kiều Dương nhanh chân leo lên giường, bày ra vẻ mặt uể oải đáp: “Xe bật chế độ chạy tự động nên tự đến đây.”

Hà Mật Khuê buồn cười lười bắt bẻ, Kiều Dương ngồi bên cạnh, cơ thể nghiêng qua dựa vào cô, mắt đặt ở tranh cô đang vẽ, tâm tư lại nghĩ đến chuyện khác.


“Giáng Sinh em muốn quà gì?”

“Chẳng phải ngày đó anh vẫn còn đi công tác sao?” Hà Mật Khuê không rời mắt khỏi bảng vẽ, hỏi ngược lại.

“Bù sau.” Kiều Dương nói ra rồi tự cảm thấy không vừa ý, liền nhanh trí sửa lại: “Hay tặng em trước ít “giống” nhé, thế nào?”

Về cuối câu Kiều Dương còn cố tình lên giọng, Hà Mật Khuê muốn làm ngơ cũng không thể, nhưng ngoài nở một nụ cười bất lực, cô thật sự không biết phải phản ứng nhưng thế nào cho đúng.

Trêu Hà Mật Khuê xong, Kiều Dương nằm thẳng người xuống, kéo chăn lên cao đắp lại.

Hà Mật Khuê vừa quay lại tập trung vẽ tranh thì phần đệm bên cạnh chợt rung lắc mạnh. Cô theo phản xạ xoay đầu nhìn, chỉ kịp thấy áo sơ mi cùng quần tây của Kiều Dương bay xuống cuối giường.

Ở chung suốt mấy tháng nay, thật tâm Hà Mật Khuê vẫn luôn cố gắng dùng thời gian ít ỏi mỗi khi ở bên nhau để học cách hiểu con người thật của Kiều Dương.

Nhưng có cố gắng thế nào, Hà Mật Khuê vẫn không hiểu được rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh. Lúc thì nghiêm chỉnh, dáng vẻ cao cao tại thượng như một vị thần, lúc lại như tên biến thái chỉ thích giở trò lưu manh.

Thậm chí, có những lúc Kiều Dương khiến Hà Mật Khuê phải hoàn toàn câm nín. Quần áo anh cởi ra để ngủ cho thoải mái, sau đó anh thật sự chỉ đi ngủ.

Vẽ thêm một lúc Hà Mật Khuê mới cất máy, kết thúc một ngày. Lúc nhìn lại, Kiều Dương đã ngủ say từ khi nào, Hà Mật Khuê nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống cạnh anh, với tay tắt đèn ngủ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Kiều Dương đã thức dậy chuẩn bị đến bệnh viện xuất phát cùng đoàn.

Hà Tố Như cũng được tham gia vào chuyến hội thảo của bệnh viện để bồi dưỡng, vì vậy chỉ còn Hà Mật Khuê ở nhà một mình trong hai tuần tới.

Ra đến xe đỗ trước nhà, Hà Tố Như được ké xe liền hăng hái xách hành lý trong tâm trạng phấn khởi. Riêng Kiều Dương tới ngoài xe, trong lòng bỗng chốc cảm giác bất an không yên.

Anh không rõ là vì sẽ phải không gặp Hà Mật Khuê trong thời gian dài nên khó chịu, hay đơn giản vì có linh cảm mách bảo chuyện gì đó.

Ngập ngừng một hồi, Kiều Dương bỗng xoay người trở lại vào nhà thay vì lên xe.

Hà Tố Như ngồi trong xe hạ kiếng xuống đưa mắt dõi theo, khẽ chậc lưỡi cảm thán: “Đúng là sức mạnh của tình yêu, chưa đi đã nhớ.”

Ngay khi Kiều Dương vừa đặt chân vào phòng ngủ, cùng lúc Hà Mật Khuê từ nhà tắm bước ra, sắc mặt nhợt nhạt tệ hẳn đi trong thấy.

Bắt gặp Kiều Dương vẫn chưa đi, Hà Mật Khuê không tự chủ thu lại nét mặt đang cau có khó chịu, ngơ ngác hỏi: “Anh chưa đi à?”

Kiều Dương chần chừ ở cửa, lướt sơ qua trạng thái của Hà Mật Khuê cũng đủ khiến lòng dạ anh nhốn nháo.

“Sao thế?” Hà Mật Khuê vừa hỏi vừa bước gần đến chỗ Kiều Dương đang đứng, ít nhiều bị thái độ nghiêm trọng của anh làm cho sợ theo.

Khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Kiều Dương đột ngột tiến lên ôm chầm lấy Hà Mật Khuê. Giữa lúc cô hoang mang ngớ người, giọng nói trầm thấp tình cảm của anh lại vang bên tai.

“Cửa nẻo khoá cho kỹ, nhớ ăn uống đầy đủ.”

Hà Mật Khuê mới “Ờ” được một tiếng, còn chưa kịp đáp thì Kiều Dương đã cúi xuống hôn lên má cô.

Khoảnh khắc Kiều Dương buông Hà Mật Khuê ra đứng thẳng người lên, hai ánh mắt lướt qua nhau gần trong gang tấc, không hẹn cùng mỉm cười.

Hà Mật Khuê tiễn Kiều Dương ra đến cửa chính. Một mình đi ra cổng, trước lúc lên xe anh lần nữa theo phản xạ nhìn về phía cô.

Chia tay trong quyến luyến, Hà Mật Khuê vẫn đứng ở cửa dõi theo, đợi khi xe Kiều Dương đi khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi cô cũng tự động nhạt bớt.

Hà Mật Khuê chợt cúi đầu, lấy từ trong túi quần ngủ ra một que trắng. Bên trên que hiện một vạch đỏ, cùng thêm một vạch đỏ gần đậm tương đương.
Chương 14: Mẹ chồng tương lai bảo hộ

Tiễn Kiều Dương và Hà Tố Như rời đi không lâu, Hà Mật Khuê về phòng nghỉ ngơi một lát.

Tầm bốn mươi phút sau, chuông cửa bỗng có người nhấn. Hà Mật Khuê trong cơn mơ màng chợt tỉnh táo, nhanh chân xuống giường ra ngoài xem.


Qua mắt mèo, nhìn thấy người đến là mẹ Kiều Dương, Hà Mật Khuê vội vuốt lại tóc tai đang rối, chỉnh trang quần áo cho tử tế.

Mở cửa mời mẹ Kiều Dương vào nhà, Hà Mật Khuê nở nụ cười tươi chào đón: “Con chào bác gái, sao hôm nay bác lại đột ngột đến vào sáng sớm thế ạ?”

Mẹ Kiều Dương vừa đi vào vừa cười đáp: “Bác có chút chuyện đi ngang, biết Kiều Dương nó đi công tác, bác qua đưa con ra ngoài khuây khoả một chút.”

Câu trước vừa dứt, mẹ Kiều Dương bị những bức tranh treo trong phòng khách thu hút. Mà nghiêm túc ngắm nhìn, cố gắng nói giảm nói tránh: “Tranh này là con vẽ sao? Bố cục bày trí hình như có hơi... đặc biệt nhỉ?”

“Dạ...” Hà Mật Khuê cười ngại ngùng: “Con chỉ định vẽ chơi luyện tay nghề thôi, em họ con nó lại mang treo hết lên.”


Mẹ Kiều Dương bật cười thành tiếng thích thú, sau đó vội thúc giục: “Con thay đồ đi, chúng ta ra ngoài đi ăn sáng.”

Hà Mật Khuê nhanh chân đi lấy nước cho mẹ Kiều Dương, rồi lại gấp rút đi tắm rửa thay quần áo.

Lần đầu tiên ở riêng với mẹ Kiều Dương, Hà Mật Khuê không khỏi tránh căng thẳng, làm gì hay nói gì đều phải suy nghĩ cẩn trọng trước.

Được mẹ Kiều Dương dẫn đi ăn sáng, đối đãi nhiệt tình, Hà Mật Khuê dần buông bỏ lo lắng trong lòng xuống.

Nhưng thời khắc mẹ anh dẫn đến khoa phụ sản ở bệnh viện, trái tim Hà Mật Khuê lập tức đập hơn một trăm nhịp một phút.

Từng bước chân của Hà Mật Khuê từ tựa như bị lớp keo vô hình dán chặt lên sàn hành lang bệnh viện, nhấc thế nào cũng không lên.

Hà Mật Khuê hít thở sâu, lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Sao... lại đến đây ạ?”

Mẹ Kiều Dương đi được vài bước, ngoái đầu thấy Hà Mật Khuê đứng yên tại chỗ với sắc mặt tái nhợt, bà liền quay trở lại, nhẹ nhàng trấn an: “Lúc sáng Kiều Dương gọi điện cho bác nói con không khoẻ, nhắn bác qua dẫn con đi kiểm tra.”

Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Hà Mật Khuê. Cảm nhận được hơi tay cô lạnh ngắt, bà từ từ khuyên nhủ: “Đừng sợ, lần đầu làm mẹ cảm xúc đều rất rối. Nếu con thật sự có em bé, bác có thể chăm sóc con trong lúc Kiều Dương không ở cạnh.”

Giống như lời mẹ Kiều Dương nói, Hà Mật Khuê thật sự rất rối, cảm giác vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Bởi cô không biết, đứa nhỏ xuất hiện ở thời điểm này có thích hợp hay không, tương lai của cô và Kiều Dương sẽ như thế nào, tất cả đối với cô hiện tại đều mù mịt.

Mẹ Kiều Dương kiên nhẫn dỗ ngọt một hồi cũng khuyên được Hà Mật Khuê vào phòng khám kiểm tra.

Trong lúc bác sĩ đang siêu âm, mẹ Kiều Dương đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, có phải con bé mang thai gần bốn tuần rồi không?”

Nữ bác sĩ ngoài bốn mươi đang siêu âm cho Hà Mật Khuê trong mắt lộ ra tia kinh ngạc, xoay đầu nhìn mẹ Kiều Dương: “Dạ đúng vậy, sao phu nhân biết hay thế?”

Lần này đến lượt Hà Mật Khuê ngạc nhiên, chuyện riêng tư giữa cô và Kiều Dương chưa từng kể với mẹ anh, không lý nào bà lại nắm rõ được chính xác khoảng thời gian.

Mẹ Kiều Dương cười cười hiểu ý, tự hào khoe khoang: “Kiều Dương nói tôi mới biết ấy chứ, tôi còn tưởng nó tùy tiện nói.”

Nữ bác sĩ nghe thấy liền đáp lời: “Phu nhân sướng rồi nhé, hai người con trai đều có vợ sinh cháu nội cho vợ chồng phu nhân ẵm bồng rồi.”

Giữa lúc mẹ Kiều Dương và nữ bác sĩ trò chuyện rôm rả, Hà Mật Khuê chợt thấy toàn thân nhẹ nhõm đi phần nào.

Hoá ra, dù bận rộn hay có vẻ không để ý nhiều, thực ra Kiều Dương vẫn luôn quan tâm đến Hà Mật Khuê theo cách khác. Khó tránh, hành động sáng nay trước lúc rời nhà của anh cũng có chút kỳ quặc.

Lúc rời khỏi phòng khám, tâm trạng mẹ Kiều Dương vô cùng phấn khởi. Thế nhưng, vừa nghe bà nói muốn báo cho anh biết, Hà Mật Khuê liền vội cản lại.

“Bác gái, chuyện này... con muốn tự nói với anh ấy.”

Mẹ Kiều Dương nghe sơ qua cũng hiểu, đoạn thời gian yêu đương không ngại ngùng thì xấu hổ, hết biết mắc cỡ lại ưu tiên hoàn toàn cho đối phương.

Bà gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên việc quan trọng, cẩn thận dò hỏi: “Ba tháng đầu rất nhạy cảm, con muốn chuyển qua nhà bác hay để bác qua ở với con?”

Nhận thức tình hình có hơi vội vàng, Hà Mật Khuê vẫn không cách nào cự tuyệt. Người đưa ra đề xuất là bà nội của con cô, cô không thể ác độc phủ nhận máu mủ.

Sợ làm phiền đến mẹ Kiều Dương phải đi đi về về, Hà Mật Khuê chủ động thoả thuận: “Nếu bác không phiền, con có thể qua ở với bác không ạ?”

“Đương nhiên là không phiền.” Mẹ Kiều Dương cao hứng lên giọng, rồi lại hạ thấp giọng ẩn ý: “Xem như tập làm dâu trước.”
Chương 15: Vợ chưa cưới

Vì còn phải thu xếp chuyện nhà cửa, Hà Mật Khuê hẹn lại với mẹ Kiều Dương vào hôm sau sẽ chuyển đến ở nhà bà trong thời gian anh không ở bên cạnh.

Về việc thông báo với Kiều Dương về chuyện cả hai đã có con như mong muốn, Hà Mật Khuê muốn đợi đến khi anh về, tự nói với anh và xem phản ứng thực tế của anh.


Qua gần một giờ trưa, Hà Mật Khuê vừa ăn cơm xong định dọn dẹp thì nhận được điện thoại của Hà Tố Như. Dù chỉ mới bắt máy, cô nàng còn chưa nói gì thì Hà Mật Khuê cũng nghe được sự hớn hở của Hà Tố Như về chuyến đi lần này.

Đường truyền vừa kết nối, Hà Tố Như đầu dây bên kia đã phấn khích nói: “Chị, đoàn vừa hạ cánh, ở đây đẹp lắm...”

Tiếng Hà Tố Như chưa kịp nói xong thì đã cúp máy ngang, Hà Mật Khuê khó hiểu tự kiểm tra điện thoại, ngỡ điện thoại của mình hư thì cuộc gọi đến của Kiều Dương lại hiện lên.

Hà Mật Khuê vừa nhấn nút nghe, giọng nói lanh lảnh của Hà Tố Như đã vang văng vẳng trong điện thoại: “Anh rể! Anh muốn nói chuyện với chị thì phải đợi em nói hết câu đã chứ!”

Nghe được giọng điệu trách móc của Hà Tố Như dành cho Kiều Dương, Hà Mật Khuê bất giác cong môi cười. Nếu cô đoán không nhầm, khi nãy anh đã ngắt điện thoại của Hà Tố Như đang gọi cho cô để giành cuộc nói chuyện trước.


“Em đã ăn gì chưa?”

Giọng nói trầm ấm của Kiều Dương khẽ vang lên, lập tức kéo tâm trí mơ màng của Hà Mật Khuê trở về thực tại. Cô lấy lại tỉnh táo, lên tiếng đáp: “Vừa mới ăn xong, đang định dọn dẹp thì Tố Như với anh gọi đến.”

Kiều Dương ậm ừ muốn nói gì đó, ngập ngừng mãi một hồi mới hạ thấp giọng dặn dò: “Ăn ngoan, ngủ ngoan,...”

Trong lúc Hà Mật Khuê đang căng thẳng vảnh tai chờ đợi lắng nghe, Kiều Dương đột ngột dừng lại vài giây, nửa thật nửa đùa trêu chọc: “Đừng có nhớ tôi quá, em nhớ tôi càng nhiều sẽ khiến tôi... càng thêm nhớ lại em.”

Không rõ bên kia Kiều Dương đang có biểu tình gì, nhưng ở bên đây Hà Mật Khuê đã bị lời nói của anh làm cho cười đến tít mắt.

Ban đầu Hà Mật Khuê đã từng nghĩ con người Kiều Dương rất nghiêm túc, cũng rất ngay thẳng. Hóa ra, tất cả chỉ là cô chưa kịp nhìn thấy bộ mặt thật của anh ở hiện tại, câu nào nói ra đều khiến cô không thể phản bác.

Buổi tối cùng ngày, Kiều Dương có cuộc hẹn gặp một số người bạn cùng ngành làm việc ở các bệnh viện khác nhau, nhân dịp có cơ hội gặp lại nhờ chuyến hội thảo nên mọi người tranh thủ hẹn gặp.

Tại một quán cafe ven đường, từ xa Kiều Dương đến nơi đã thấy một bạn nữ đồng nghiệp ngồi ở khu vực ngoài trời bên ngoài quán. Nữ bác sĩ này tuổi xấp xỉ Kiều Dương, tên Gia Hân, sở hữu sắc vóc trưởng thành mặn mà quyến rũ, hoàn toàn trái ngược hình tượng bác sĩ mộc mạc đeo kính cận.

Kiều Dương ngồi xuống ghế, thở ra một hơi mới lên tiếng hỏi: “Chỉ mới có cậu thôi à?”

“Có mấy người nữa, nhưng bọn họ đói quá nên đi ăn gần đây rồi.” Gia Hân lên tiếng đáp.

Kiều Dương gật gù không hỏi gì thêm, vừa gọi nước xong thì cuộc gọi trên điện thoại cũng được kết nối. Anh vội đưa lên tai nghe, không cần chào đã trực tiếp hỏi: “Em ăn gì chưa?”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng nói bất lực của Hà Mật Khuê khẽ vang lên: “Anh nuôi heo đấy à? Một ngày nhắc ăn tám bữa.”

Kiều Dương bật cười thành tiếng, ngại ngùng viện cớ: “Sợ em lo làm việc bỏ ăn thôi mà.”

Hà Mật Khuê lười vạch trần sự quan tâm thái quá của Kiều Dương, ngày trước suốt mấy ngày chỉ mong mỏi một cuộc gọi của anh, bây giờ không cần trông ngóng thì một ngày nhận được cả chục cuộc gọi là bình thường.

Nếu Hà Mật Khuê nhớ không lầm, kể từ lần ở nhà bố mẹ Hà Tố Như ăn giỗ trở lại, sự quan tâm của Kiều Dương đối với cô tăng lên gấp mấy lần, cho nên hiện tại cô đối với sự nhiệt tình này của anh không còn cảm thấy làm lạ.

Qua một hồi lâu sau, Gia Hân quan sát từ đầu đến cuối, đợi Kiều Dương nói chuyện điện thoại xong mới nhân cơ hội dò hỏi: “Bạn gái cậu sao?”

Nhắc đến, trên mặt Kiều Dương tự động hiện lên nụ cười dịu dàng: “Là vợ chưa cưới.”

“Vợ chưa cưới?” Gia Hân kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt có chút khó tin: “Vậy mà mọi người cứ nói cậu muốn ở giá, xem ra chạy đâu cũng không trốn khỏi tình yêu nhỉ.”

Kiều Dương xấu hổ cười trừ, chợt nhớ đến lời mẹ nói qua điện thoại lúc sáng, trong lòng anh cả ngày nay đều nôn nao sớm trở về, để được chính tai nghe Hà Mật Khuê thông báo chuyện quan trọng.

Dẫu gì mẹ Kiều Dương cũng là lén lút nói lại với anh chuyện đứa bé mong chờ đã xuất hiện, nhưng vì Hà Mật Khuê muốn đợi anh về mới công bố nên anh không tiện nhắc đến, nếu không anh đã nói thẳng cho cô biết vì lo lắng mới liên tục làm phiền.

Đứa bé là điều cả hai đều trông ngóng, nhưng sức khỏe của Hà Mật Khuê ở thời điểm nhạy cảm của ba tháng đầu mang thai không hẳn là tốt, chưa nói đến cô lại có thói quen bỏ bữa. Kiều Dương chỉ lo trong khoảng thời gian không có anh bên cạnh, Hà Mật Khuê lơ là chăm sóc bản thân, nếu bị nghén thì sức khỏe càng sa sút.

Vừa mới nhắc đến “nửa kia” của Kiều Dương đã thấy sắc mặt của anh rạng rỡ khác hẳn. Trước đây khi còn đi học, Kiều Dương luôn là tâm điểm chú ý trong trường, nữ sinh vứt bỏ sĩ diện theo đuổi anh không thiếu, nhưng bộ dạng phấn khởi khi yêu đương của anh như thế này là lần đầu mới được chiêm ngưỡng.

Quan sát thái độ hiếm có của Kiều Dương, Gia Hân không nhịn được buộc phải lên tiếng cảm thán: “Mau nói thật đi, cậu tốn bao nhiêu công sức theo đuổi con gái nhà người ta? Chắc là cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi mới khiến cậu say đắm thế này đúng không?”

“Không phải.” Kiều Dương không chút ngần ngại phủ nhận, nụ cười trên môi càng lúc càng nở rộ: “Cô ấy chỉ là một cô gái rất bình thường, nhưng ở bên cạnh cô ấy, mình cảm thấy rất bình yên, cũng rất vui vẻ.”

Trong lúc Kiều Dương và Gia Hân đang trò chuyện về chuyện tình cảm giữa anh với Hà Mật Khuê, trong chiếc xe hơi màu đen đỗ ở phía bên kia đường, một nam nhà báo tình cờ bắt gặp liền giơ máy ảnh đeo trên cổ chụp hình lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK