Ngay khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Kiều Dương vội vã thay quần áo, gấp gáp trở về với Hà Mật Khuê.
Thế nhưng, Kiều Dương vừa bước chân ra khỏi phòng phẫu thuật, một nữ y tá bỗng chạy ào đến, vội vàng thông báo: “Bác sĩ Kiều, bác sĩ phu nhân vào phòng sinh rồi!”
Kiều Dương không một giây nghỉ chân, vừa nghe xong lập tức phóng như bay về lối đến khoa sản.
Bố mẹ Kiều Dương cùng bố mẹ Hà Tố Như đều sốt ruột đứng ngồi không yên trước phòng sinh trông ngóng. Từ phía xa chưa thấy bóng đã nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Mới thấy bóng dáng thấp thoáng của Kiều Dương, mẹ anh nhanh chân chạy đến, lo lắng hối thúc: “Con có vào trong được không?”
“Để con.” Kiều Dương vừa đáp vừa tiến về phía cửa phòng sinh, trái tim trong ngực đập thình thích như thể sắp rơi ra ngoài.
Kiều Dương chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân, tiếng khóc của trẻ con từ bên trong bất ngờ vang lên. Anh nhất thời sững người không kịp phản ứng, người lớn phía sau thốt lên mừng rỡ.
Lúc tiếng khóc trẻ con dần nhỏ lại thì chỉ một lúc ngắn sau, cánh cửa bằng kim loại đang đóng chợt bật mở.
Bên trong, nữ hộ lý ngoài ba mươi ôm em bé quấn trong khăn đi ra. Đầu óc Kiều Dương trở nên trống rỗng, theo phản xạ hỏi: “Vợ tôi không gặp nguy hiểm chứ?”
“Không sao, chỉ là thể lực sau khi bị cơn đau dày vò có hơi không tốt.” Nữ hộ lý nói rồi đưa em bé qua cho Kiều Dương bể, vui vẻ tiếp lời: “Chúc mừng bác sĩ Kiều lên chức bố nhé.”
Kiều Dương lịch sự cảm ơn một tiếng, cúi đầu nhìn bé con đỏ hỏn đang ngủ trong tay mình, hai khoé môi anh tự động cong lên đầy mãn nguyện.
Bố mẹ Kiều Dương và bố mẹ Hà Tố Như vây quanh nhìn mặt cháu. Nửa chừng bố anh vực nhớ ra chuyện quan trọng, nhanh chóng hỏi nữ hộ lý đang đứng gần đó: “Đứa bé là trai hay gái vậy cô?”
“Suýt thì quên, là bé gái đấy ạ.”
“Cái gì?!”
Lời nữ hộ lý vừa dứt, bố mẹ Kiều Dương đồng loạt kinh ngạc tròn mắt, do quá kích động mà quên kiềm chế lớn tiếng. Vô tình khiến cho không chỉ nữ hộ lý, mà ngay cả bố mẹ Hà Tố Như cũng bị phản ứng của hai ông bà làm cho giật mình.
Nhanh như chớp, bố Kiều Dương vội lấy điện thoại gọi về cho Kiều lão gia, mẹ anh đến giành bế cháu, còn phũ phàng đưa ra lý do có ý chê bai: “Người con toàn mùi thuốc khử trùng, đừng đến gần em bé”
Kiều Dương: “...”
Không gian yên tĩnh chẳng mấy chốc trở nên rộn ràng. Đứng cách một khoảng xa, ai nấy có mặt đều nghe rõ giọng nói lớn đầy phấn khích của Kiều lão gia phát ra thông qua điện thoại của bố Kiều Dương.
Nhận được tin, Kiều lão gia không đợi được đến sáng mai, vội vàng thu xếp chạy đến bệnh viện xem mặt cháu gái độc tôn.
Hơn mười giờ đêm, tại khu phòng bệnh riêng dành cho người Kiều gia, căn phòng sáng sủa rộn tiếng cười. Kiều lão gia từ lúc thấy mặt cháu gái liền cười không khép được miệng, biểu cảm vui sướng còn hơn bắt được vàng.
Hà Mật Khuê sau khi được chuyển ra phòng bệnh vẫn mệt đến mức không hé môi nổi. Kiều Dương để ông bà giành trông cháu, còn anh lo cho cô trước.
Cách giường Hà Mật Khuê nằm một khoảng, bố mẹ Kiều Dương và Kiều lão gia vây quanh nôi chỉ để xem cháu ngủ. Riêng bố mẹ Hà Tố Như được cô nàng đưa về nhà nghỉ ngơi trước, ưu tiên cho nhà nội mừng cháu.
Suốt lúc Hà Mật Khuê chưa thức, Kiều Dương thi thoảng cũng không nhịn được mà đi qua đi lại nhìn con gái một chút. Nghĩ đến ngày tháng sau này có đồng minh, cảm xúc trong lòng anh hưng phấn khó tả.
Ở khoé mắt thấy bóng đen, Kiều lão gia xoay đầu nhìn, đang tươi cười thấy mặt Kiều Dương liền nghiêm lại, thấp giọng nhắc nhở: “Nhờ Mật Khuê với Mật Nhiên con mới được ở bên trong sổ gia phả, sau này tốt nhất nên an phận”
Kiều Dương thở dài một tiếng, cam chịu gật đầu: “Con biết rồi, con còn biết ông thiên vị cháu gái.”
Kiều lão gia cười hắt ra, từ tốn đổi đáp: “Thế sao các anh không tự hỏi sống thế nào tôi chẳng cần? Ôi trời, đứa nào đứa nấy cũng chẳng ra làm sao, toàn lấy ngoại hình ra gây chuyện.”