Ngay khi nghe mọi người nhắc đến việc sẽ thuê nhiếp ảnh gia ở một cửa hàng nào đó, cùng theo chụp lại quá trình đoàn bệnh viện thăm khám cho người dân, Hà Tố Như nhanh nhạy không bỏ lỡ cơ hội liền chủ động giơ tay giành lấy.
“Chị họ của em là hoạ sĩ, tuy không chuyên về nhiếp ảnh những góc nhìn nghệ thuật khá tốt, thi thoảng chị ấy cũng chụp phong cảnh để làm mẫu vẽ. Em có thể đề xuất chị ấy tham gia cùng chúng ta với vai trò nhiếp ảnh không
a?"
Kiều Dương ngồi tựa lưng vào ghế, bộ dạng hờ hững chăm chú xem bản kế hoạch đang cầm trên tay. Vừa nghe Hà Tố Như ám chỉ đến Hà Mật Khuê, không đợi ai nhắc thì tinh thần của anh đã lập tức phấn chấn lên mấy phần.
Trong khi người khác còn chưa kịp hỏi hay đưa ra ý kiến thì Kiều Dương đã phối hợp thuận nước đầy thuyền trước: “Tôi tán thành!”
Ngay tức khắc, bao nhiêu ánh mắt đủ mọi cảm xúc đều đồng loạt hướng về Kiều Dương, có người ngập ngừng nhưng cũng không tiện phản đối. Bởi ai trong bệnh viện cũng biết, chị họ Hà Tố Như, cũng là hoạ sĩ được nhắc đến ấy chính là người quan trọng của bác sĩ Kiều.
Nhờ có tiếng nói của Kiều Dương, Hà Tố Như dễ dàng thành công giành được cho Hà Mật Khuê một vé đi cùng trong chuyến khám bệnh thiện nguyện.
Ngay buổi chiều tan làm về, Hà Tố Như vừa vào cửa đã chạy ào khắp nhà đi tìm Hà Mật Khuê. Xác định được cô đang nấu bữa tối trong bếp, cô nàng liền vụt vào trong hí hửng khoe.
“Chị chị chị! Hôm nay em với bác sĩ Kiều đã xin được cho chị theo đoàn bác sĩ của bệnh viện đi khám tình nguyện ở vùng sâu vùng xa. Chị theo làm nhiếp ảnh chụp hình cho đoàn, sẵn tiện lấy tư liệu phong cảnh vẽ tranh.”
Đáp lại ý đồ của Hà Tố Như, Hà Mật Khuê dường như có chút chần chừ, cô nghiêm túc nghĩ ngợi, cẩn thận dò hỏi: “Kiều Dương có đi cùng không?”
Hà Tố Như lưỡng lự trước thái độ của Hà Mật Khuê, không tự tin hỏi lại: “Nếu có thì sao? Không có thì sao?”
Hà Mật Khuê tắt lửa nồi canh đã nấu xong, cô xoay người qua đối diện cô nàng, từ tốn đáp: “Nếu có Kiều Dương đi, chị sẽ không đi cùng đâu. Chị không thích mọi người nghĩ chị chỉ biết dựa vào anh ấy. Bởi nếu cho dù chị có làm không tốt, họ chắc chắn cũng sẽ ngại mà không thẳng thắn góp ý”
Ngừng một chút, Hà Mật Khuê khẽ thở dài bất đắc dĩ: “Vả lại, chị không muốn lúc làm việc lại có người quấy rầy”.
“Ý chị chê bác sĩ Kiều phiền sao?” Hà Tổ Như thành thật bật ra, nói xong mới ý thức được lời vừa rồi. Cô nàng cười cười gian: “Anh ấy ăn ké ngủ ké suốt thời gian dài có thấy chị nói gì đâu.”
Hà Mật Khuê nhún vai bất lực: “Đuổi trực tiếp thì không thể, ám chỉ rõ ràng anh ấy lại cố ý không chịu hiểu.”
Hà Tổ Như không thân thiết với Kiều Dương như Hà Mật Khuê, cũng chẳng kè kè vào những đêm muộn, thế nên cô nàng thật sự không hiểu được sự phiền phức được nhắc đến đó.
Ngẫm nghĩ một hồi, sợ Hà Mật Khuê không chịu đi, Hà Tố Như chỉ còn cách nói dối che giấu: “Vậy chị yên tâm, bác sĩ Kiều là bác sĩ ngoại khoa, công việc lại bận rộn, chắc chắn không có thời gian đi cùng.”
“Em cũng là bác sĩ ngoại khoa, sao lại được đi?”
Hà Tố Như bị khớp vài giây, nhưng rất nhanh đã có lý do biện minh: “Em xin đi theo, học hỏi kinh nghiệm.”
Về vấn đề này Hà Mật Khuê không hề nghi ngờ, bởi tính tình Hà Tố Như vốn hoạt bát thích học hỏi, nếu cô nàng thật sự có ý như đã nói thì không có gì làm lạ.
Thấy vẻ mặt của Hà Mật Khuê như đã tin một nửa, Hà Tố Như bồi thêm để cô tin tưởng tuyệt đối: “Không có bác sĩ Kiều đi cùng, em sẽ thay anh ấy chăm sóc chị.”
Hà Mật Khuê gật gù tỏ ý hài lòng, sau đó tháo tạp dề trở về phòng tắm rửa chuẩn bị ăn cơm. Hà Tố Như đứng yên dõi mắt theo, nụ cười trên môi càng lúc càng trở nên đầy xảo quyệt.
Chuyến khám bệnh thiện nguyện diễn ra vào giữa tháng hai, dự tính sẽ kéo dài trong khoảng một tuần. Trước hôm khởi hành, Hà Mật Khuê mang máy ảnh cất kỹ trong tủ sau hơn nửa năm không đụng đến ra kiểm tra, chuẩn bị cho nhiệm vụ với vai trò nhiếp ảnh sắp tới.