Cậu ta nhìn chằm chằm vào Kiều Dương đầy khiêu chiến, nhưng nét mặt kiêu ngạo ấy kéo dài chẳng bao lâu thì biểu cảm đã đầy nghi hoặc: “Sao nhìn cứ quen mắt thế nào ấy nhỉ?”
Chiều cao của Kiều Dương hơn người thanh niên kia nửa cái đầu, thêm phong thái đĩnh đạc đã chiến thắng vẻ ngoài lông bông của cậu ta.
Chân bị thương của Hà Mật Khuê vẫn chưa khỏi hẳn, khi nãy nhào đến ngăn cản Kiều Dương đánh người, lại thêm đứng lâu dõi theo hai người bọn họ, cơn đau lại bắt đầu nhói lên.
Hà Mật Khuê sợ vết thương sẽ tái lại nên vội buông tay khỏi người Kiều Dương, bám lấy tưởng cửa trở vào nhà tìm chỗ ngồi xuống.
Nhưng ngay khi Hà Mật Khuê vừa thả tay, Kiều Dương bỗng quay qua ôm chặt lấy cô kéo vào người anh. Nếu trong mặt mũi Kiều Dương càng khó coi bao nhiêu thì trông Hà Mật Khuê lại vô tội bấy nhiêu.
Sự kiên nhẫn của Kiều Dương sắp sửa bùng nổ, bàn tay đang ôm ở eo Hà Mật Khuê cũng dần co chặt.
Giây phút tưởng chừng cô sẽ bị ánh mắt phẫn nộ của anh nuốt chửng, giọng nói cao vút của thanh niên kia bỗng vang lên đầy phấn khích: “Anh rể!”
Nghe tiếng gọi, Kiều Dương có chút ngạc nhiên, anh vừa ôm chặt Hà Mật Khuê trong lòng vừa xoay đầu nhìn qua phía người thanh niên kia. Khác với thái độ đối đầu khi nãy, cách cậu ta nhìn anh lúc này đã chuyển sang ngưỡng mộ trầm trồ.
Không đợi ai hỏi đến, người thanh niên kia đã nhiệt tình giới thiệu: “Chào anh rể, em là Hà Cẩn Phong, là em trai cùng cha khác mẹ với chị Mật Khuê.”
Kiều Dương hoài nghi cúi đầu nhìn lại Hà Mật Khuê, chỉ thấy nét mặt bất lực của cô.
Hai mắt Hà Cẩn Phong như nhìn thấy vàng, cậu ta mon men đến gần Kiều Dương, hăng hái một cách khác thường: “Hay mình vào nhà từ từ nói chuyện đi anh rể.”
Ngay khi Hà Cần Phong vừa có ý định lôi kéo Kiều Dương, Hà Mật Khuê liền đưa tay ra chặn cậu ta lại, nghiêm mặt yêu cầu: “Về nhà đi.”
Nét mặt hớn hở của Hà Cẩn Phong vì một câu nói của Hà Mật Khuê lập tức xìu hẳn xuống, Kiều Dương liếc trộm thấy vẻ mặt kiên định của cô cũng không dám ý kiến.
Chần chừ một hồi, Hà Cẩn Phong cũng phải ôm bộ dạng thê lương ra về, Hà Mật Khuê dõi theo bóng lưng tủi thân của cậu ta, cuối cùng không đành lòng mà lên tiếng giữ lại: “Ăn cơm rồi về.”
Hà Cẩn Phong hí hửng chạy ngược lại, ngoan ngoãn cao giọng: “Dạ!”
Chân của Hà Mật Khuê không tiện đứng lâu nấu ăn, Kiều Dương và Hà Cẩn Phong lại không biết nấu ăn, Hà Tố Như vẫn còn lang thang ở siêu thị, nếu đợi có bữa tối chắc chắn sẽ rất muộn, thế nên thay vào đó là gọi đồ ăn từ bên ngoài.
Trên bàn ăn, Hà Cẩn Phong nhiệt tình nói không ngừng với Kiều Dương, chủ yếu là để khoe khoang về Hà Mật Khuế như thể sợ sẽ không gả cô đi được. Bầu không khí giữa cậu ta và Kiều Dương khác hẳn lúc vừa gặp, dường như đã sớm quên đi cuộc ẩu đả xảy ra cách đó vài tiếng.
Hà Cần Phong mở miệng ra, một chữ “anh rể”, hai chữ cũng “anh rể” vô cùng dễ nghe, điệu bộ hệt như Hà Tố Như ban đầu mai mối Hà Mật Khuê cho Kiều Dương.
Ăn xong bữa tối, cả Kiều Dương và Hà Cẩn Phong đều mang bánh ngọt đã mua đưa cho Hà Mật Khuê. Không rõ trùng hợp hay tình cờ, loại bánh mà cả hai người họ mua đều giống hệt nhau.
Hà Tố Như ngồi cạnh Hà Mật Khuê, đối diện hai người còn lại, cô nàng khẽ ghé qua cô thì thầm nhỏ: “Em thấy, anh rể em vợ này còn tâm đầu ý hợp hơn cả với chị.”
Hà Mật Khuê: “...”
Ăn xong bữa tối, ngồi trò chuyện thêm một lúc Hà Cẩn Phong lại bị Hà Mật Khuê đuổi về, nhưng khác với buổi chiều, bây giờ cậu ta lại ra về trong vui vẻ.
Sau khi mọi người giải tán, Kiều Dương cũng bị Hà Mật Khuê trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi đặt cô an tọa xuống giường, anh cũng ngồi vào chỗ bên cạnh, từ từ mang thắc mắc để trong lòng cả buổi ra hỏi: “Sao chưa từng nghe em nhắc đến có em trai cùng cha khác mẹ?”