Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Không được đánh nhau với người khác

Người của nhà họ Tống đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Trong mắt họ, tối nay Sở Trần đi ra khỏi khách sạn Hoàng Đình, chắc chắn sẽ gặp họa lớn, mà đây cũng là điều do Sở Trần tự chuốc lấy.

Hoàn toàn không đáng thương.

Thậm chí họ còn ước gì có thể tự mình ra tay dạy dỗ Sở Trần một bài học nhớ đời.

Chỉ có Tống Nhan lộ vẻ mặt lo lắng liếc nhìn Sở Trần, thấy Sở Trần chẳng hề lo lắng gì hết, trong lòng Tống Nhan càng sốt ruột hơn. Cô nhìn Tống Tà Dương và nói: “Cha ơi, dù thế nào cũng được. Chuyện hôm nay Sở Trần làm là đại diện cho nhà họ Tống chúng ta. Trước khi anh ấy rời khỏi nhà họ Tống, anh ấy là một thành viên của nhà họ Tống chúng ta. Diệp Thiếu Hoàng không làm khó Sở Trần trước mặt mọi người mà đối phó với nhà họ Tống là đã chứng minh điều này.”

“Lúc này chúng ta càng không nên bỏ lại Sở Trần, rời khỏi khách sạn Hoàng Đình. Nếu không các gia tộc lớn ở Thiện Thành sẽ đối xử với nhà họ Tống chúng ta như thế nào?”

“Vứt bỏ Sở Trần sẽ bị người khác cười nhạo, cười nhà họ Tống vô dụng.”

Tống Tà Dương nhìn thẳng vào Tống Nhan: “Nhưng ngược lại, nhà họ Tống bảo vệ Sở Trần thì sẽ đứng về phía đối lập với nhà họ Diệp. Nhan Nhan, con cho rằng chúng ta có thể chọc vào nhà họ Diệp sao?”

“Vì vậy tối nay cứ để Sở Trần tự sinh tự diệt sao?”

Tống Nhan lẩm bẩm.

“Nhan Nhan, con đừng tùy hứng nữa.”

Tô Nguyệt Nhàn lên tiếng: “Tuy nhà họ Tống mượn năm năm may mắn của Sở Trần nhưng tối nay cậu ta đã hại chúng ta chưa đủ thê thảm sao?”

“Bữa tiệc sinh nhật đang yên đang lành còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Con càng phải biết dự án hợp tác quan trọng đến mức nào. Hiện giờ Sở Trần chính là đồ sao chổi.”

Lúc này, Tống Nho Hải vội vã chạy tới, sắc mặt hơi hoảng hốt.

“Bảo tài xế lái xe đến đây, bây giờ trở về nhà, việc sắp xếp này sẽ không xảy ra rắc rối chứ.”

Tống Tà Dương sầm mặt.

Tống Nho Hải toát mồ hôi lạnh, không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu.

Ông ta vẫn chưa kịp liên lạc với Tống Bưu, không biết rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu.

Tuy nhiên hiện giờ Sở Trần đã gây ra rắc rối lớn, liên lụy nhà họ Tống, ông ta cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

“Vợ chồng vốn là chim liền cành, đại nạn ập đến tự bay riêng sao?”

Đôi mắt Tống Nhan lóe lên ánh sáng kiên định: “Nhà họ Tống có thể không quan tâm đến Sở Trần nhưng con không làm được.”

“Con đưa Sở Trần đến đây, con nhất định sẽ đưa anh ấy đi.”

Tống Nhan nhìn Sở Trần: “Đi theo tôi.”

Sở Trần gật đầu đi theo Tống Nhan.

“Tống Nhan!”

Tống Tà Dương tức giận quát, gọi thẳng tên của cô.

“Một ngày chưa ký giấy, con và Sở Trần vẫn là vợ chồng.”

Tống Nhan nói: “Con đưa anh ấy đi, không đại diện cho lập trường của nhà họ Tống mà là bởi vì anh ấy là chồng của Tống Nhan con. Vứt bỏ anh ấy, trong lòng con sẽ áy náy.”

Tống Nhan không quay đầu lại mà đi ra khỏi khách sạn Hoàng Đình.

“Lên xe.”

“Cha ơi, chị ba.” Tống Thu cau mày.

“Em ấy là như vậy đấy.”

Tống Tình không nhịn được tức giận nói: “Năm năm qua, tuy em ấy vẫn luôn không cam lòng với sắp xếp của gia tộc để em ấy kết hôn với Sở Trần. Nhưng em ấy vẫn luôn rất chăm sóc cho tên ngốc đó. Em ấy vẫn luôn cho rằng Sở Trần bị đần độn vì vụ tai nạn đó nên cảm thấy trong lòng rất áy náy.”

“Nếu cậu Diệp biết Nhan Nhan đích thân đưa Sở Trần đi, chuyện này sẽ càng khó cứu vãn hơn.”

Tống Vân vô cùng lo lắng, nhưng không thể làm gì được.

“Con bé suy nghĩ ngây thơ quá.”

Tống Tà Dương lắc đầu nói: “Cho dù con bé đích thân tiễn Sở Trần ra ngoài thì cũng không thể cứu được Sở Trần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Trần bị phế.”

“Tiểu Thu, con đi theo bảo vệ chị của con đi, đề phòng chuyện chẳng may.”

“Được.”

Tống Thu sải bước đi ra ngoài, thẳng thừng mở xe ra ngồi vào: “Chị ơi, chị yên tâm đi, em có thể bảo vệ chị.”

“Có điều phải nói trước, nếu người khác muốn đánh Sở Trần thì em sẽ không quan tâm đâu.”

Tống Nhan muốn nói lại thôi.

Cô đúng là muốn nhờ Tống Thu bảo vệ Sở Trần một lần nhưng cũng hiểu rõ Tống Thu sẽ không đồng ý.

Xe khởi động, chậm rãi rời khỏi khách sạn Hoàng Đình.

Đúng lúc đó, trước cửa khách sạn Hoàng Đình, một tên bảo vệ quan sát một màn này, lập tức lấy điện thoại ra: “Anh ta đang ở trên xe của cô ba Tống, trên xe còn có Tống Thu, là Tống Tà Dương sắp xếp cậu ta đi theo bảo vệ cô ba Tống.”

Trên đường phố, xe chạy tấp nập, trông có vẻ rất yên ổn.

Tuy nhiên, lòng bàn tay của Tống Nhan lại đổ mồ hôi.

Thiện Thành có văn hóa sùng bái võ thuật, cậu chủ của tập đoàn Vinh Thị hay Tống Thu ngồi phía sau cô đều biết võ. Nhưng càng như vậy, Tống Nhan lại càng lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, còn là một chuyện không thể giải quyết được.

Nhìn từ ánh mắt của Vinh Đông, anh ta ước gì có thể băm Sở Trần thành trăm ngàn mảnh.

“Tống Nhan, hình như cô rất căng thẳng.”

Trong chiếc xe yên tĩnh, Sở Trần đột nhiên lên tiếng.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, đêm nay cô thật sự cảm thấy Sở Trần không giống trước đây lắm.

“Tại sao anh lại đánh Vinh Đông?”

Tống Nhan không nhịn được hỏi.

Sở Trần thản nhiên nói: “Anh ta ngứa miệng, chửi tôi.”

Tống Thu ngồi đằng sau khịt mũi: “Tôi cũng chửi anh, sao anh lại không đánh tôi hả?”

Khóe miệng Sở Trần khẽ giật giật.

Cậu em vợ này có khuynh hướng thích bị ngược đãi hay sao?

Tìm cơ hội thỏa mãn cậu ta chút nhỉ.

Sở Trần im lặng một lúc rồi qua loa lấy lệ: “Tôi không đánh thắng cậu.”

Tống Thu khinh miệt cười khẩy: “Anh biết thế thì tốt, đừng tưởng rằng đầu óc ngu ngốc là có thể gây họa khắp nơi. Loại mặt hàng như Vinh Đông, ông đây có thể một đánh năm.”

Dường như Tống Thu rất có thành kiến với Vinh Đông.

“Nói vậy tức là cậu có thể bảo vệ Tống Nhan.”

Sở Trần nói.

“Nói nhảm.”

Tống Thu nhìn chằm chằm vào Sở Trần: “Có điều anh đừng có nghĩ nhiều, cho dù anh bị đánh chết trước mặt tôi thì tôi cũng không cau mày đâu.”

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu thật sự bị ngăn lại, họ thật sự sẽ đánh chết anh đấy.”

Sở Trần nhìn về phía trước, qua khúc cua đèn giao thông trước mặt sẽ có một con đường khá vắng vẻ.

Có lẽ đó là một nơi lý tưởng để ra tay.

Sở Trần nhìn qua kính chiếu hậu, thoáng nhìn những chiếc xe vẫn luôn bám theo đằng sau với vẻ mặt bình tĩnh.

Chiếc xe dừng trước đèn đỏ.

“Sở Trần.”

Tống Nhan nghiêng mặt qua: “Nếu xe của chúng ta bị chặn lại, anh nhất định phải chạy ngay lập tức, không được đánh nhau với người khác, biết không?”

Sở Trần ngẩn người, một lát sau chỉ gật đầu nói: “Được.”

“Tôi sẽ bảo Tiểu Thu cố hết sức ngăn cản họ lại.”

Tống Nhan hít vào một hơi sâu, quay đầu lại trừng mắt với Tống Thu: “Đừng có vội vàng từ chối, có phải bây giờ cứng lông cứng cánh rồi, chị chờ làm chút chuyện mà không được không?”

Tống Thu cười gượng, lén lườm Sở Trần một cái, sau đó cười xòa với Tống Nhan: “Đương nhiên không phải, chị ơi, em sẽ cố gắng.”

Đèn xanh sáng lên.

Tống Nhan quay xe, đi vào một con đường.

Kít! Không hề có chút dấu hiệu báo trước nào.

Chiếc xe đằng sau đã đâm tới.

Tống Nhan phanh xe theo phản xạ có điều kiện.

Ở bên cạnh, một chiếc xe xông lên rồi thắng gấp dừng lại, chặn đường của Tống Nhan.

Sắc mặt Tống Nhan tái nhợt.

Cô hiểu rồi.

Những người này muốn đối phó với Sở Trần.

Tống Nhan không ngờ rằng đối phương lại thẳng thừng lựa chọn hành động thô lỗ như vậy.

“Sở Trần, chạy mau.”

Tống Nhan nghiêng mặt hét lên, đôi mắt trợn trừng.

Sở Trần thoáng nhìn Tống Nhan, ngay sau đó liền quay sang nhìn Tống Thu, nói: “Bảo vệ cho chị của cậu thật tốt.”

Sở Trần mở cửa xe ra, suy nghĩ một lát rồi lại quay đầu nói: “Đâm hỏng xe, nhớ bắt họ bồi thường tiền.”

Lòng dạ Tống Nhan vốn đã nóng như lửa đốt, nghe vậy càng cảm thấy dở khóc dở cười: “Chạy nhanh lên.”

Tống Nhan nhìn thấy một nhóm người đã lao ra khỏi xe của đối phương.

Sở Trần ngẩng đầu lên, khẽ thở dài.

Vừa nãy anh đã hứa với Tống Nhan là tối nay sẽ không đánh nhau.

Sở Trần lập tức quay người bỏ chạy.
Chương 12: Rác rưởi

Cảnh tượng này khiến đối phương sửng sốt một lát.

“Đuổi theo.”

Họ nhanh chóng phản ứng lại. Đồng thời, người cầm đầu liếc mắt nhìn Tống Nhan trong xe, khuôn mặt lộ nụ cười giễu cợt: “Con rể ngu ngốc đúng là danh bất hư truyền, vậy mà lại bỏ lại cô vợ xinh đep còn mình thì chạy mất. Có điều, anh ta có thể chạy thoát được sao?”

Người này họ Vinh tên là Quan Hàng, là cao thủ tại phòng tập boxing ở Thiện Thành.

Võ thuật rất phổ biến ở Thiện Thành, phòng tập boxing Vinh Diệu là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Vinh thị, khá nổi tiếng trong giới quyền anh ở Thiện Thành.

Vinh Quan Hàng dẫn theo mười mấy tên đệ ở phòng tập boxing đuổi theo.

Vinh Quan Hàng tự tin rằng với hiểu biết của mình về hoàn cảnh này, mười mấy người muốn đối phó với một người là một chuyện đơn giản dễ như trở bàn tay.

Một đám người đuổi theo, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tống Nhan.

Hai tay Tống Nhan nắm chặt tay lái, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Tiểu Thu, em đi xem thế nào đi.”

Tống Thu cau mày: “Chị à, cha bảo em bảo vệ chị.”

“Chị không cần.”

Tống Nhan lắc đầu, kiềm chế sự lo lắng trong lòng: “Người của tập đoàn Vinh thị không đến mức ra tay với chị, em đi nhanh lên.”

Nhà họ Tống có bốn chị em, Tống Nhan và Tống Thu có quan hệ tốt nhất. Thời gian hai người họ sống chung với nhau dài nhất, từ nhỏ đến lớn, Tống Thu cũng nghe lời Tống Nhan. Lúc này, thấy thái độ kiên quyết của Tống Nhan, Tống Thu cũng không thể nói gì, anh ta khẽ thở dài, mở cửa xe ra: “Chị ơi, em nói thật, tai họa tối nay Sở Trần gây ra, chắc anh ta sẽ không thể ở lại Thiện Thành được nữa, muốn bình an vô sự rời khỏi Thiện Thành càng khó hơn lên trời.”

Tống Thu sải bước đuổi theo hướng Sở Trần rời đi.

Tống Nhan nắm chặt tay lái.

Lúc này, một chiếc xe đậu ở bên cạnh.

Cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống, đó là Diệp Thiếu Hoàng, cậu chủ của nhà họ Diệp.

“Tống Nhan, không ngờ chúng ta lại gặp mặt trong tình huống này.”

Diệp Thiếu Hoàng nở nụ cười, khóe miệng chúm chím: “Tối nay là sinh nhật của cô, vốn không nên ầm ĩ đến như vậy.”

“Có điều bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, để tôi đưa cô về nhà.”

Tống Nhan khẽ cau mày, đưa mắt nhìn sang, trên xe của Diệp Thiếu Hoàng còn có Vinh Đông của tập đoàn Vinh thị, là người vừa nãy bị Sở Trần giẫm dưới chân.

“Không cần đâu tôi đang chờ Tiểu Thu.”

Tống Nhan lắc đầu từ chối.

“Cô ba Tống, tôi nói cho cô một chuyện.”

Vinh Đông cũng đã xuống xe: “Tôi biết tuy tên ngốc đó là chồng trên danh nghĩa của cô nhưng muộn nhất là ngày mai, hai người cũng sắp ly hôn. Tôi cũng không ngại nói thẳng với cô. Tối nay Sở Trần sẽ bị phế bỏ đôi chân và một cánh tay, cánh tay còn lại là nể mặt anh Diệp, để anh ta ký vào giấy ly hôn.”

Vinh Đông thở dài nhìn Tống Nhan: “Anh Diệp rất ít khi đối xử với cô gái nào tốt như vậy.”

Tống Nhan siết chặt tay lái hơn.

“Vinh Đông, đừng nói linh tinh.”

Diệp Thiếu Hoàng xua tay, cười nhạt nói với Tống Nhan: “Vừa nãy ở khách sạn Hoàng Đình, tôi không thể không đưa ra quyết định. Có điều, hợp tác ba bên, nhà họ Tống cũng không nhất định hoàn toàn bị đá ra khỏi dự án như vậy.”

“Tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn vì ân oán cá nhân.”

Vinh Đông nói: “Nếu cô ba trở thành người nhà thì tôi hoàn toàn tán thành tiếp tục dự án.”

Nói đoạn, Vinh Đông bước lên phía trước một bước, mở cửa xe của Tống Nhan ra.

“Anh muốn làm gì?”

Mặt Tống Nhan sa sầm.

“Tống Nhan, lên xe đi.”

Diệp Thiếu Hoàng vô cùng phong độ bước tới, đưa tay của mình ra, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Anh ta từng nói rằng tối nay sẽ hạ gục người phụ nữ này.

Người mà anh ta để mắt đến thì không ai có thể chạy thoát được.

Phía sau cách Diệp Thiếu Hoàng không xa, bên cạnh cái cây bị màn đêm bao phủ, Tống Thu theo bản năng nắm chặt tay: “Hèn hạ.”

“Dùng sự hợp tác giữa hai nhà để đe dọa Tống Nhan.”

Sở Trần ở bên cạnh thở dài: “Tống Thu, cậu có thể trơ mắt nhìn chị gái của mình bị bắt nạt như vậy à?”

Tống Thu siết chặt tay hơn.

Một lúc lâu sau.

Dường như Tống Thu nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Sở Trần. Anh rể ngốc nghếch này hình như đã thay đổi thật rồi, đầu óc nhạy bén hơn rất nhiều.

“Sở Trần, rốt cuộc tại sao anh quay lại vậy?”

Tống Thu vô cùng tò mò.

Anh ta vừa đi tới, muốn xem tình hình của Sở Trần. Trong tưởng tượng của anh ta, Sở Trần hẳn là bị người ta chà đạp trên mặt đất, nhưng kết quả là Sở Trần lại thản nhiên quay trở lại.

“Có lẽ họ lạc đường rồi thì phải.”

Sở Trần cười ha hả, nhìn về phía trước nói: “Nói chuyện chính đi, bây giờ cậu định làm thế nào?”

Sắc mặt của Tống Thu hơi thay đổi.

Anh ta rất tức giận.

Tuy nhiên, thân phận của đối phương lại khiến anh ta sợ hãi.

Diệp Thiếu Hoàng, nhà họ Diệp.

Đây là người mà nhà họ Tống không thể đắc tội được.

“Tôi có thể làm gì bây giờ?”

Tống Thu lộ vẻ mặt khổ sở, sao anh ta có thể chọc vào Diệp Thiếu Hoàng được ư?

“Cậu đúng là đồ vô tích sự.”

Sở Trần cười khẩy, bước về phía trước, không thèm quay đầu lại.

“Anh…” Lúc nghe thấy lời của Sở Trần, anh ta đang định tức giận cãi lại, nhưng mà lời tiếp theo của Sở Trần lại khiến anh ta ngây ra.

“Nhớ lời của anh rể, ai làm hại người cậu thương yêu nhất thì dù thân phận của người đó là gì, cứ đánh người đó chết cho tôi.”

Tống Thu nhìn Sở Trần bước từng bước về phía Diệp Thiếu Hoàng.

Bên cạnh còn có một cái thùng rác.

Sở Trần tiện tay cầm lấy.

Lúc này, Diệp Thiếu Hoàng mỉm cười nhìn Tống Nhan, tay của anh ta giơ đến trước mặt Tống Nhan.

Diệp Thiếu Hoàng không hề sốt ruột.

Anh ta tin rằng người phụ nữ này nhất định sẽ khuất phục.

Anh ta hưởng thụ cảm giác chờ đợi con mồi cắn câu.

“Này…”

Một giọng nói vang lên sau lưng.

Vinh Đông quay đầu lại, không khỏi trợn to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sở Trần!”

Diệp Thiếu Hoàng cũng quay đầu lại với vẻ mặt không dám tin.

Tại sao Sở Trần lại xuất hiện ở đây?

Lúc này Sở Trần đã gần trong gang tấc.

“Sở Trần, mày đứng lại.”

Nhìn thấy Sở Trần còn cầm một cái thùng rác trong tay, Vinh Đông lập tức bước về phía trước một bước.

Sở Trần nhấc chân, Vinh Đông ngay cả ánh mắt cũng không kịp phản ứng lại. Anh ta cảm thấy phần bụng đau nhức, không tự chủ lùi lại phía sau, đụng vào người Diệp Thiếu Hoàng.

Sở Trần sải bước dài, đập thùng rác trong tay tới.

Vinh Đông và Diệp Thiếu Hoàng đều không kịp né tránh, bị thùng rác chụp đầu.

Hai người họ lảo đảo lùi về phía sau. Sở Trần lại giơ chân lên đá một cú, hai bóng dáng ngã xuống, thùng rác nặng nề đập xuống đất.

“Rác rưởi.”

Sở Trần sải bước tiến lên, đạp hai người họ mấy cái.

Tống Thu ở phía xa ngạc nhiên ngây ra.

Một người là cậu chủ nhà họ Diệp, còn một người là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Vinh thị.

Lúc này, vậy mà hai người họ lại bị một cái thùng rác chụp đầu, bị đè xuống mặt đất đánh một trận tơi bời.

Người ra tay là Sở Trần, con rể ở rể ngu ngốc mà cả Thiện Thành đều coi thường.

Tống Thu cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch.

Không khỏi nhớ đến những lời nói của Sở Trần.

Anh thật sự đánh đối phương một trận tơi bời.

“Đánh hay lắm!”

Tống Thu đột nhiên buột miệng thốt lên, có cảm giác càng nhìn càng cảm thấy thoải mái. Có điều, anh ta nhanh chóng im miệng, chột dạ liếc nhìn xung quanh. Tuy anh ta rất thoải mái nhưng lại không có gan đi đánh Diệp Thiếu Hoàng một trận tơi bời như vậy.

Cuối cùng Tống Nhan cũng bừng tỉnh, tái mặt bước xuống xe: “Sở Trần, mau dừng tay.”

Sở Trần không dừng kịp, lại đá Diệp Thiếu Hoàng thêm một cú.

Nhìn thấy hai người đau khổ kêu gào nằm trên mặt đất, sắc mặt Tống Nhan cũng trắng bệch.

Tối nay, Sở Trần thật sự đã gây ra họa lớn.

Ở Thiện Thành, có ai dám lấy thùng rác chụp Diệp Thiếu Hoàng và đánh một trận tơi bời trên mặt đất chứ.

Tống Nhan sốt ruột sắp khóc đến nơi: “Sở Trần, không phải tôi đã bảo anh không được đánh nhau với người khác à?”

Sở Trần thoáng liếc nhìn hai người đang gào thét dưới chân, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt dịu dàng mỉm cười: “Tôi không đánh nhau với họ. Tôi chỉ đơn phương đánh họ.”
Chương 13: Kỳ môn đệ nhất thiên hạ

Nói xong, dường như Sở Trần còn muốn xác nhận lời nói của mình, anh lại giơ chân đạp hai người nằm trên mặt đất.

Là đánh, chứ không phải là đánh nhau.

Tống Nhan sợ ngây người.

Dùng đôi mắt không thể tưởng tượng được nhìn Sở Trần.

Họ đã kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Sở Trần lại còn biết bắt chữ để tranh cãi.

Đây quả thật là điều khó tin hơn cả việc anh đơn phương đánh Diệp Thiếu Hoàng.

Tuy nhiên, lúc này Tống Nhan cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vã ngăn cản Sở Trần vẫn còn định ra tay: “Anh nhanh đi đi, lập tức rời khỏi Thiện Thành.”

Sở Trần mở cửa xe, ngồi trên ghế lái.

“Lên xe đi.”

Tống Nhan không thể làm gì, cô liếc nhìn hai người trên mặt đất. Cô cũng hiểu rõ rằng nếu lúc này không đi thì sẽ rất rắc rối.

Tống Nhan đang định lên xe chợt khựng lại, nghi hoặc nhìn Sở Trần: “Anh biết lái xe à?”

Sở Trần ngẩn người, mỉm cười đi xuống.

Tống Thu cũng nhanh chóng chạy tới, thoáng nhìn Sở Trần với vẻ mặt phức tạp.

Ba người họ nhanh chóng lên xe, vội vàng rời đi.

Trong xe yên tĩnh một lúc.

Sở Trần lên tiếng: “Con đường này hình như không phải đường về nhà.”

“Anh còn dám trở về nhà à.”

Tống Thu tức giận nói: “Chị muốn đưa anh đến đường cao tốc, sau đó tìm chiếc xe cho anh rời khỏi Thiện Thành ngay trong đêm.”

Sở Trần cau mày nói: “Tôi mà đi thì nhà họ Tống phải làm thế nào?”

Tống Thu phì cười, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, sau đó lườm Sở Trần: “Chẳng lẽ anh ở lại còn có thể cứu được nhà họ Tống à? Tôi cầu xin anh, đừng gây thêm rắc rối cho nhà họ Tống nữa. Anh cho rằng dựa vào sự ngu ngốc đánh Diệp Thiếu Hoàng thì có thể giải quyết vấn đề sao?”

“Anh đã gây ra rắc rối lớn rồi. Nếu tối nay không đi, e rằng sau này anh sẽ không còn cơ hội rời khỏi Thiện Thành một cách bình an.”

Dường như ngay cả Tống Thu cũng không ý thức được, việc Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng và câu nói anh nói trước đó, vô hình trung khiến anh ta thay đổi suy nghĩ với Sở Trần. Thậm chí hiện giờ anh ta còn mong rằng Sở Trần có thể bình an thoát khỏi Thiện Thành giống như Tống Nhan.

Nói cho cùng, Sở Trần bảo vệ chị của anh ta nên mới đánh Diệp Thiếu Hoàng.

“Tôi muốn về nhà.”

Vẻ mặt của Sở Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc, một tay nắm chặt tay lái, nhìn Tống Nhan, bảo cô dừng xe lại.

“Diệp Thiếu Hoàng và tập đoàn Vinh thị sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Tống Nhan nói.

“Họ cũng không thể quang minh chính đại xông vào nhà họ Tống, giết người phóng hỏa đúng không?”

Sở Trần cười nói: “Dù tôi phải đi thì cũng phải ký vào giấy ly hôn vào buổi tối ngày mai mới đi, chẳng phải cha đã cho tôi một ngày sao?”

“Bây giờ sao tôi có thể vứt bỏ vợ của tôi, rời đi một mình được.”

Tống Nhan nói: “Sở Trần, có phải tối nay anh bị họ dù dọa, đột nhiên biến từ kẻ ngốc thành người điên không?”

Tống Thu nghi ngờ hỏi: “Bình thường anh cũng không nói những lời điên khùng như vậy.”

“Anh không được trở về.”

Ánh mắt Tống Nhan trở nên kiên định: “Với thân phận của Diệp Thiếu Hoàng, chuyện tối nay truyền ra ngoài, nhà họ Diệp sẽ không từ mọi thủ đoạn để đối phó với anh, nhà họ Tống không thể bảo vệ được anh.”

“Chuyện này không thể truyền ra ngoài được.”

Sở Trần khẽ mỉm cười: “Một chuyện mất mặt như vậy, Diệp Thiếu Hoàng nhất định sẽ giữ bí mật, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Làm sao có thể không truyền ra ngoài chứ?”

Tống Thu buột miệng nói.

“Cậu sẽ đi nói khắp nơi à?”

Sở Trần hỏi.

Tống Thu lắc đầu: “Đương nhiên là không?”

“Vậy chẳng phải là được rồi sao.”

Sở Trần nói: “Camera giám sát ở con đường đó rõ ràng là bị phá hỏng rồi. Diệp Thiếu Hoàng vốn không muốn để lại bất cứ chứng cứ nào để đối phó với tôi. Hiện giờ vừa hay chuyện anh ta bị thùng rác chụp cũng không có ai biết. Vì vậy, nếu Diệp Thiếu Hoàng có trả thù thì cũng sẽ âm thầm trả thù, không đi bao vây nhà họ Tống giết người phóng hỏa, hai người cứ yên tâm.”

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô đang lo lắng Diệp Thiếu Hoàng sẽ giết người phóng hỏa sao?

“Về nhà đi.”

Sở Trần ung dung mỉm cười: “Cậu chủ Hạ hẹn tôi, trưa mai gặp mặt.”

“Có thật không?”

Hai chị em Tống Nhan cũng lấy làm ngạc nhiên.

Tối nay thái độ của cậu chủ Hạ với Sở Trần thật sự rất khiến người ta bất ngờ.

Diệp Thiếu Hoàng tuyên bố hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tống trước mặt mọi người. Nhà họ Tống tổn thất nặng nề, nếu thật sự có thể làm quen với nhà họ Hạ, nhà họ Tống có thể hóa nguy thành an.

Sở Trần gật đầu.

Tống Nhan thoáng nhìn Sở Trần.

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác hoàn toàn không hiểu Sở Trần.

Những lời vừa nãy không phải là kẻ ngốc có thể nói được.

Tống Nhan ngập ngừng.

“Chị ơi, về nhà đi.”

Tống Thu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Cùng lắm thì từ bây giờ trở đi, đến buổi tối ngày mai, em phụ trách bảo vệ Sở Trần.”

Biệt thự nhà họ Tống.

Sự buồn bã bao trùm cả phòng khách.

Tối nay vốn là ngày vô cùng náo nhiệt. Nhà họ Tống cũng sẽ xuất hiện trong giới kinh doanh quý tộc với một diện mạo mới.

Nào ngờ những biến cố xảy ra khiến nhà họ Tống trở tay không kịp.

Người nhà họ Tống cũng đang trầm mặc suy nghĩ đối sách.

Bên ngoài phòng khách, Tống Tà Dương bước vào.

Mọi người đều đứng dậy.

“Ông cụ nói thế nào?”

Tô Nguyệt Nhàn vội vàng hỏi.

Sắc mặt của Tống Tà Dương hơi khó coi: “Tự nghĩ cách giải quyết.”

Tống Tà Dương bước tới ngồi xuống, ánh mắt âm trầm: “Chuyện Sở Trần nhục mạ Tống Khánh Bằng ở đại sảnh bữa tiệc, thằng hai cũng đến mách lẻo với ông cụ.”

Tống Tà Dương là con trai trưởng của ông cụ, ông cụ Tống có hai người con trai.

“Chuyện cãi nhau giữa con cháu với nhau, sao ông cụ lại để trong lòng chứ?”

Tô Nguyệt Nhàn buột miệng nói.

“Đừng quên gia quy của nhà họ Tống, vị trí gia chủ có thể thay đổi.”

Tống Tà Dương nói: “Năm năm qua, trước sự trợ giúp của đạo trưởng Trương, chúng ta nhiều lần chuyển nguy thành an. Tôi cũng ngồi vững trên ghế gia chủ. Nhưng tối nay…” Đôi mắt của Tống Tà Dương lộ vẻ tức giận: “Sở Trần không biết tốt xấu, đắc tội nhà họ Diệp và tập đoàn Vinh thị, làm hại nhà họ Tống. Câu nói đó của ông cụ chẳng qua là nhắc nhở tôi rằng nếu chuyện này giải quyết không thỏa đáng, vị trí gia chủ của nhà họ Tống e rằng sẽ phải đổi người.”

“Dù sao thì mấy năm nay sản nghiệp mà chú hai phụ trách cũng lên như diều gặp gió.” Sắc mặt của cô cả Tống Vân cũng thay đổi.

“Tất cả là do Sở Trần!”

Lâm Tín Bình nghiến răng nghiến lợi: “Đạo trưởng Trương liệu sự như thần, biết vận may của Sở Trần đã hết, bảo chúng ta lập tức cắt đứt quan hệ với cậu ta. Tiếc rằng không ngờ Sở Trần lại không biết xấu hổ như vậy, xé bỏ cả giấy ly hôn, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Tên ngốc đó e rằng bây giờ đã…” Khóe miệng Tống Tình khẽ nhếch lên: “Thôi đi, cũng không đáng thông cảm.”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài.

Con rể Chu Kiếm của nhà họ Tống vội vã bước vào, giọng nói gấp gáp: “Đạo trưởng Thanh Phong đến rồi.”

Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Năm năm trước, khi nhà họ Tống đang gặp khó khăn và trên bờ vực sụp đổ, chính đạo trưởng Trương đã xuất hiện và giúp đỡ nhà Tống vượt qua khó khăn nhờ sự trợ giúp của các loại huyền học thần kỳ.

Nhà họ Tống vô cùng tin tưởng chuyện này.

Tống Tà Dương đích thân đi ra ngoài nghênh đón: “Đạo trưởng Thanh Phong.”

Đạo trưởng Thanh Phong là đệ tử duy nhất mà đạo trưởng Trương để lại ở Thiện Thành.

Biến cố tối nay xảy ra lúc nhà họ Tống không đoạn tuyệt mối quan hệ với Sở Trần theo thời gian đạo trưởng Trương chỉ định.

“Đạo trưởng Thanh Phong.”

Tống Tà Dương nóng lòng hỏi: “Không biết có thể liên lạc với đạo trưởng Trương không?”

Đối với kế hoạch hôm nay, tìm đạo trưởng Trương để tìm ra cách khắc phục mới được.

Năm năm qua, Tống Tà Dương cũng đã quen phụ thuộc với đạo trưởng Trương.

“Sư tôn đã đi đến Cửu Huyền Môn bái sư, không thể trở về trong thời gian ngắn.”

Đạo trưởng Thanh Phong lắc đầu.

Nghe vậy, đôi mắt của người nhà họ Tống không khỏi trợn trừng.

“Bái sư?”

Tống Tình kêu lên: “Với đạo hạnh của đạo trưởng Trương mà còn cần bái sư sao?”

Trong mắt người nhà họ Tống, đạo trưởng Trương đã là cao nhân thần kỳ.

“Đương nhiên.”

Đạo trưởng Thanh Phong cảm thán nói: “Vì lần bái sư này, sư tôn đã chuẩn bị ở Thiện Thành năm năm, hơn nữa chưa chắc có thể thành công bước vào Cửu Huyền Môn.”

Ánh mắt Tống Tà Dương chấn động: “Cửu Huyền Môn rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?”

Vẻ mặt của đạo trưởng Thanh Phong lộ ra ánh sáng rực rỡ: “Kỳ môn đệ nhất thiên hạ, đứng đầu vạn tương, vi tôn Cửu Huyền.”
Chương 14: Anh rể cả, anh tốt thật đấy

Kỳ môn đệ nhất thiên hạ.

Người nhà họ Tống không hiểu biết những thứ này. Tuy nhiên, họ có thể kết luận từ những lời nói của đạo trưởng Thanh Phong rằng đạo trưởng Trương không thể nào quay lại trong thời gian ngắn được.

“Phải làm thế nào bây giờ?”

Tô Nguyệt Nhàn than thở.

“Trên đường đến đây, con đã nói rõ tình hình với đạo trưởng Thanh Phong.”

Lúc này, Chu Kiếm đột nhiên lên tiếng: “Đạo trưởng có thể tính cho chúng ta rằng vận may của Sở Trần rốt cuộc đã thay đổi như thế nào.”

Ánh mắt của người nhà họ Tống đều đổ dồn vào người đạo trưởng Trương.

Đôi mắt đều sáng lên.

Đúng vật.

Đạo trưởng Thanh Phong là đệ tử duy nhất đạo trưởng Trương để lại ở Thiện Thành, cũng có danh tiếng nhất định.

“Đây là ngày sinh tháng đẻ của Sở Trần.”

Tống Tà Dương nhanh chóng viết ra. Năm năm trước họ tìm thấy một đống thứ trong cái bọc của Sở Trần. Trong đó có ngày sinh tháng đẻ của Sở Trần.

“Còn có ngày sinh tháng đẻ của con gái Tống Nhan.”

Đạo trưởng Thanh Phong cẩm lấy, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú.

Người nhà họ Tống cũng duy trì sự yên tĩnh.

Đạo trưởng Thanh Phong cau mày, sắc mặt thay đổi, miệng lẩm bẩm.

Một lát sau.

Thân thể đạo trưởng Thanh Phong chấn động, lui lại một bước, ngẩng đầu lên nhìn Tống Tà Dương.

Một lúc sau, đạo trưởng Thanh Phong lắc đầu, bất lực thở dài: “Đạo hạnh của tôi còn thấp, không thể nhìn thấu.”

Ánh mắt của mọi người không giấu được sự thất vọng.

Tống Tà Dương thở dài, cười gượng đáp lại: “Làm phiền đạo trưởng rồi.”

Trên đường trở lại nhà họ Tống.

Tống Thu lại không nhịn được lên tiếng: “Sở Trần, làm sao anh có thể trốn tránh khỏi người của phòng boxing Vinh Diệu vậy?”

“Tại sao anh lại có thể lập tức quay trở lại?”

Sở Trần lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết, họ cứ đuổi theo tôi rồi không thấy đâu nữa.”

Tống Thu: “Sắp đến nhà rồi.”

Sở Trần đột nhiên nói: “Tiểu Thu, tại sao cậu lại không gọi điện thoại cho cha báo bình an.”

“Đúng rồi.”

Tống Thu gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra.

“Cha ơi, con sắp về đến nhà rồi, trở về rồi nói sau.”

“Sở Trần hả?”

“Anh ta cũng ở trên xe, không xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, Tống Thu cúp điện thoại.

Tuy nhiên, trong lòng Tống Thu chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Anh ta cứ cảm thấy có gì đó khác thường.

Khóe miệng Tống Nhan khẽ giật giật: “Sở Trần, tối nay anh thật sự đã ăn gan hùm mật báo rồi.”

Bắt đầu từ việc cho Tống Khánh Bằng uống rượu, mỗi một chuyện càng lúc càng liều lĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.

Hiện giờ còn muốn tính nợ với cha vợ nữa.

Tống Nhan nhớ rõ ràng cha của mình nói chắc như đinh đóng cột rằng nếu Sở Trần bình yên vô sự trở về thì ông ta sẽ đích thân mở cửa nghênh đón.

Sở Trần đã quay lại.

Muốn vả mặt cha vợ của mình.

Tống Thu tỉnh táo lại, anh ta không khỏi há to miệng.

Vậy mà anh ta lại gọi điện về nhà thông báo.

Thế này chẳng phải lá trá hình nhắc nhở với cha mình rằng Sở Trần đã trở về, cha mau chuẩn bị ra cửa nghênh đón sao?

“Mẹ kiếp!”

Tống Thu khóc không ra nước mắt, nhưng không thể làm gì được. Anh ta cũng không thể gọi điện thoại lần nữa, bảo cha mình đừng ra đón, anh ta không cố tình nhắc nhở mà.

Tống Thu vô thức sờ đầu của mình.

Anh ta cảm thấy tối nay về nhà sẽ bị đánh vỡ đầu mất thôi.

“Sở Trần, anh cố tình đúng không?”

Tống Thu đột nhiên nghĩ ra, trợn mắt nhìn Sở Trần.

Sở Trần trợn tròn mắt khuôn mặt lộ vẻ hoang mang, hỏi: “Tôi cố ý cái gì?”

Tống Thu nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

Không thể cãi lý với kẻ ngốc mà!

Phòng khách nhà họ Tống,

Tất cả mọi người đều nhìn Tống Tà Dương với vẻ mặt nghi hoặc.

Sau khi nghe điện thoại, cả người Tống Tà Dương như hóa đá, không hề nhúc nhích.

Một lúc lâu sau.

Cô cả nhà họ Tống là Tống Vân không nhịn được hỏi: “Cha ơi, có chuyện gì vậy?”

Tống Tà Dương hoàn hồn, ánh mắt phức tạp: “Tiểu Thu gọi điện về, nói sắp đến nhà rồi, Sở Trần cũng ở trên xe.”

“Đây là có ý gì?”

“Sở Trần không xảy ra chuyện gì cả sao?”

Đôi mắt Lâm Tín Bình trợn tròn, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Tại sao cậu ta lại không xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói phòng tập boxing Vinh Diệu đã đích thân ra tay mà.” Tô Nguyệt Nhàn nhìn Tống Tà Dương, sắc mặt không được tốt lắm, đột nhiên nghĩ đến lời Tống Tà Dương nói trước khách sạn Hoàng Đình, sắc mặt không khỏi thay đổi mấy lần.

Khóe miệng bà ta giật giật: “Tại sao Tiểu Thu lại gọi điện thoại về?”

Lồng ngực Tống Tà Dương cũng phập phồng dữ dội.

Một lát sau.

Tống Tà Dương sải bước đi ra ngoài.

“Không lẽ cha thật sự muốn…” Lâm Tín Bình cũng đứng bật dậy.

“Cha từ trước đến giờ đều nói một không hai.”

Vẻ mặt của Tống Vân cũng rất phức tạp.

Hoàn toàn không có người nào nghĩ đến việc Sở Trần có thể bình yên vô sự trở về nhà.

“Có khi phòng tập boxing Vinh Diệu chờ Sở Trần trước cửa nhà chúng ta đấy.”

Tống Tình đột nhiên lên tiếng.

Người nhà họ Tống đều rảo bước ra ngoài theo Tống Tà Dương.

Cửa lớn nhà họ Tống đóng kín.

Tống Tà Dương đi ra, chậm rãi mở cánh cửa trước mặt, đèn xe đúng lúc chiếu tới.

Bên trong xe.

Chân Tống Thu lập tức mềm nhũn, vẻ mặt như đưa đám: “Chị ơi, em không xuống xe có được không?”

“Không xuống xe, em định chờ cha đi tới mở cửa xe cho em à?”

Tống Nhan vừa nói vừa mở cửa xe.

Tống Thu vội vã đi theo.

Sở Trần xuống xe, ba người họ đi về phía Tống Tà Dương.

Lúc này, trong lòng Tống Nhan không khỏi dậy sóng.

Sở Trần vậy mà lại thật sự có thể khiến cha cô đích thân mở cửa nghênh đón.

Đây là kỷ lục chưa từng có đối với nhà họ Tống.

Sắc mặt của Tống Tà Dương không được tốt lắm, ông ta thoáng liếc nhìn ba người rồi xoay người đi vào trong.

Người nhà họ Tống cũng rối rít đi vào.

“Sở Trần, thật sự không biết tối nay anh điên thật hay là giả ngốc nữa.”

Tống Nhan lườm Sở Trần một cái: “Cứ muốn hả giận, cha vốn đã cảm thấy đau đầu vì quyết định của Diệp Thiếu Hoàng, hiện giờ có lẽ đang ôm một bụng tức.”

Sở Trần sững sờ: “Tôi có bảo cha ra ngoài nghênh đón đâu.”

Nói xong, Sở Trần còn thuận tiện liếc nhìn Tống Thu.

Tống Thu chỉ muốn chết quách cho xong.

Hôm nay anh ta chắc chắn sẽ không trốn khỏi một trận đòn tơi bời.

“Có điều, Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở.”

Sở Trần dẫn đầu sải bước vào trong: “Chén trà này tôi nhất định phải uống.”

“Uống trà?”

Tống Nhan ngẩn ra.

“Đúng rồi, anh rể cả còn nói nếu Sở Trần quay lại thì sẽ tự rót trà cho Sở Trần.”

Vẻ mặt của Tống Thu càng lộ vẻ phức tạp: “Nhưng anh rể cả là người coi thường Sở Trần nhất.”

“Nhà chúng ta có ai coi trọng Sở Trần hả?”

Tống Nhan hỏi ngược lại.

Khuôn mặt Tống Thu lộ vẻ lúng túng.

Cũng bao gồm cả anh ta.

Có điều tối nay Sở Trần đã đánh Diệp Thiếu Hoàng một trận dã man vì chị của anh ta, khiến ấn tượng trong lòng Tống Thu với Sở Trần đã thay đổi.

Phòng khách.

Ba người Sở Trần bước vào, người nhà họ Tống đều nhìn họ.

Sở Trần thoải mái ngồi ở vị trí giáp ranh nhất, nở nụ cười chúm chím: “Anh rể cả, tôi trở về rồi.”

Khuôn mặt Lâm Tín Bình cũng méo mó.

Cậu trở về liên quan quái gì đến tôi?

Lâm Tín Bình vốn ngậm miệng không lên tiếng, dù sao thì Sở Trần cũng là kẻ ngốc, người nhà họ Tống sẽ không chủ động nói đến chuyện này.

Không ngờ rằng Sở Trần vừa ngồi xuống liền nhìn anh ta với vẻ mặt hớn hở.

Chỉ thiếu nước nói thẳng rằng anh rể cả ơi, đến lúc rót trà rồi.

Sắc mặt của Tống Vân ở bên cạnh cũng vô cùng khó coi.

Để chồng của mình rót trà cho một tên ngốc thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Nhưng Lâm Tín Bình không thể không rót trà.

Vừa nãy Tống Tà Dương đã đích thân mở cửa cho Sở Trần. Nếu anh ta mà không trả nợ, chẳng phải là đánh cả vào mặt Tống Tà Dương sao?

Lâm Tín Bình hít vào một hơi sâu, đứng dậy, đôi tay hơi run rẩy rót trà, sau đó đi đến trước mặt Sở Trần.

Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Uống trà.”

Sở Trần cười tủm tỉm nhận lấy: “Anh rể cả, anh tốt thật đấy.”
Chương 15: Tại sao ông lại nhẫn tâm đánh chết cậu ta

Lâm Tín Bình sa sầm mặt ngồi lại.

Anh ta đường đường là con rể cả nhà họ Tống, mà nhà họ Lâm của anh ta càng môn đăng hộ đối với nhà họ Tống. Có thể nói ở nhà họ Tống, địa vị của Lâm Tín Bình chỉ đứng sau Tống Tà Dương trong nhánh của ông ta.

Nhưng tối nay anh ta lại phải rót trà cho một tên ở rể ngu xuẩn trước mặt mọi người. Thật sự quá nhục nhã.

“Tiểu Thu, chẳng lẽ là em ra tay cứu Sở Trần?” Tống Vân bỗng lên tiếng, giọng điệu chất vấn.

Nhà họ Tống sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện này.

Tống Tình cũng cau mày: “Tiểu Thu, em cảm thấy Sở Trần chưa đủ mang lại tai vạ cho nhà chúng ta à?”

“Chuyện này không liên quan đến Tiểu Thu.” Tống Nhan mở miệng: “Quả thật là em muốn để cho Tiểu Thu bảo vệ Sở Trần, nhưng từ đầu đến cuối, Tiểu Thu đều không ra tay.”

“Xe của em có dấu vết va chạm rất rõ, chẳng lẽ em định nói là do mình bất cẩn va quẹt hay sao?” Lâm Tín Bình sa sầm mặt.

“Quả thật người của phòng tập Vinh Diệu đã đến gây sự, em bảo Sở Trần chạy trốn ngay.” Tống Nhan nói: “Sở Trần thoát khỏi bọn họ đã vòng trở lại, rồi bọn em cùng về nhà.”

Sắc mặt của mọi người không khỏi trở nên huyền ảo.

“Em ba, anh biết em muốn bao che Tiểu Thu, nhưng lời giải thích này quá hoang đường rồi đó.”

Lâm Tín Bình lắc đầu: “Anh nghe nói Vinh Quan Hàng của phòng tập boxing Vinh Diệu đích thân ra tay, làm sao Sở Trần có thể chạy thoát dưới mi mắt của anh ta chứ?”

“Nhưng sự thật là như vậy.” Tống Thu đáp.

Nhưng chẳng có ai tin.

“Cha đã bảo con đi theo là để bảo vệ chị ba của con.” Trong mắt Tống Tà Dương lóe lên tia lạnh lẽo giận dữ: “Còn không mau qua đây chịu phạt.”

Hai chân của Tống Thu khẽ run lên, mặt mày ủ rũ. Trước khi vào nhà, Tống Thu đã biết rõ rằng, chắc chắn tối nay mình không thể nào thoát khỏi trận gia pháp này.

Tống Thu lén lườm Sở Trần. Là anh đã nhắc nhở anh ta gọi điện về nhà thông báo cho cha.

Trong lòng Tống Thu biết rõ, bây giờ Tống Tà Dương sẽ không hề do dự sử dụng gia pháp, chắc chắn không chỉ là vì ông ta không tin lời giải thích của Tống Thu, mà là lửa giận trong bụng thật sự phải trút ra ngoài.

“Mẹ.” Khóe mắt của Tống Thu ngấn nước nhìn Tô Nguyệt Nhàn.

Đây là đòn sát thủ duy nhất của anh ta. Trong tình huống bình thường đều có tác dụng. Dù gì trong nhánh của Tống Tà Dương này, Tống Thu cũng là con trai duy nhất, từ bé đến lớn vợ chồng ông ta luôn nâng niu anh ta trong lòng bàn tay.

Tô Nguyệt Nhàn nhận lấy roi trong tay quản gia đang đứng bên cạnh, rồi lắc đầu với Tống Thu: “Hôm nay con đã phạm phải sai lầm lớn, cần phải nhớ kỹ.”

Sau đó bà ta đưa roi dài đến tay Tống Tà Dương. Đây là gia quy của nhà họ Tống.

Ánh mắt của Tống Tà Dương lạnh lẽo, cực kỳ nghiêm khắc: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tiểu Thu, con đã biết sai chưa?”

Trên mặt Tống Thu viết đầy hai chữ ấm ức. Nhưng kinh nghiệm ăn đòn nhiều năm đã nói cho anh ta biết, trong trường hợp này phải ngoan ngoãn nhận sai, để ít bị chịu tội.

“Con biết sai rồi.” Tống Thu cực kỳ thuần thục ôm đầu bằng hai tay.

Tống Tà Dương giơ roi dài lên.

“Khoan đã.” Một giọng nói đã cắt ngang Tống Tà Dương.

Tống Tà Dương quay mặt nhìn sang, không khỏi nghiêm mặt. Tối nay tên Sở Trần này muốn lên trời à? Trước giờ chưa có ai dám cắt ngang khi ông ta đang chấp hành gia pháp cả.

Sở Trần đã đứng dậy, đi về phía Tống Tà Dương.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Sở Trần. Tối nay tên ngốc này biến thành tên điên thật à?

Sở Trần bình tĩnh đi tới trước mặt Tống Tà Dương.

“Tiểu Thu không ra tay bảo vệ tôi, cậu ta chẳng hề có lỗi.” Sở Trần lên tiếng: “Tai họa tối nay là do tôi gây ra. Muốn chịu gia pháp thì để tôi chịu phạt.”

Ngay cả Tống Thu cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Trần. Từ khi nào anh rể ngốc này lại nói chuyện nghĩa khí đến thế.

“Đây là gia pháp nhà họ Tống.”

Ánh mắt Tống Tà Dương bừng lửa giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần. Mọi chuyện xảy ra vào tối nay thực sự là đòn đả kích nặng nề đối với ông ta.

Hợp tác giữa ba nhà Diệp Vinh Tống bị phá hủy, hơn nữa Diệp Thiếu Hoàng còn bày tỏ rất rõ, nhà họ Hạ muốn hợp tác với nhà họ Diệp. Nhà họ Tống gặp trở ngại ở khắp nơi. Mà kẻ khởi xướng là con rể ngốc ở trước mặt này. Nếu không phải ông ta đã đồng ý cho anh một ngày thì bây giờ Tống Tà Dương đã muốn đuổi Sở Trần ra khỏi nhà rồi.

Sở Trần bình tĩnh nở nụ cười: “Bây giờ tôi vẫn còn là người nhà họ Tống. Trước khi chấp hành gia pháp nhà họ Tống phải vái lạy tổ tiên.”

Đúng lúc này, Lâm Tín Bình ở bên cạnh cười khẩy: “Sở Trần, chẳng lẽ cậu vẫn còn ngây thơ cho rằng, cậu có tư cách kinh động đến liệt tổ liệt tông của nhà họ Tống hay sao?”

Ngay cả tư cách chịu gia pháp cũng chẳng có. Sở Trần nghĩ ngợi, quả thật là vậy. Anh đã ở rể nhà họ Tống được năm năm, nhưng chỉ thắp nhang cho tổ tiên nhà họ Tống được một lần vào ngày kết hôn. Sau đó có thể nói Sở Trần hoàn toàn bị gạt ra khỏi nhà họ Tống. Kể cả lúc ăn cơm cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với người nhà họ Tống.

“Sở Trần, anh đứng sang một bên đi.” Tống Thu lắc đầu với Sở Trần.

“Có điều Sở Trần nói không phải không có lý.” Đúng lúc này, Tống Vân – cô cả nhà họ Tống nói: “Gia pháp nhà họ Tống không chỉ có một phương thức trừng phạt. Con cảm thấy có thể phạt Sở Trần quỳ ở ngoài phòng khách để suy ngẫm lại cũng khá hay.”

“Chị cả nói không sai.” Tống Tình cũng lên tiếng: “Sở Trần không ký vào đơn ly hôn nên vẫn còn là người nhà họ Tống. Con cũng đề nghị để cậu ta ra ngoài quỳ xuống suy ngẫm lại.”

Mấy người khác cũng đồng loạt gật đầu.

Tống Tà Dương cũng không do dự, lạnh lùng nhìn Sở Trần: “Nếu cậu muốn chịu gia pháp thì ra ngoài quỳ đi.”

Sở Trần lắc đầu: “Hổ dữ không ăn thịt con. Tiểu Thu còn trẻ như thế, vẫn còn tiền đồ rộng mở, tại sao ông lại nhẫn tâm đánh chết cậu ta?”

Mọi người đều trợn mắt há mồm. Ngay cả Tống Nhan cũng không nỡ nhìn thẳng, dở khóc dở cười.

Khóe miệng của Tống Thu giật mạnh: “Tôi chỉ bị ăn đòn chứ chưa chết.”

“Tránh ra!” Tống Tà Dương đã hoàn toàn nổi giận.

“Nếu ông không muốn đánh chết Tiểu Thu, tại sao trên chiếc roi này lại có nhiều kim đến thế?”

Sở Trần chỉ vào roi dài, càng sải bước đi tới, Tống Tà Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã giành lấy roi dài đặt lên bàn: “Nếu kim bạc lấp lánh này đâm vào, làm sao Tiểu Thu chịu đựng nổi?”

Ánh mắt của Tống Tà Dương bỗng chấn động.

Lúc này, Tống Thu cũng lao tới ngay để nhìn cho kỹ. Quả nhiên trên roi dài có giấu kim bạc. Hơn nữa không chỉ có một cây.

Tống Thu cẩn thận kiểm tra, rồi rút từng cây kim bạc nhỏ dài ra, mồ hôi lạnh trên trán cũng ngày càng nhiều. Cuối cùng, sau lưng Tống Thu đã ướt đẫm.

Trên bàn có mười mấy cây kim bạc nhỏ dài, mỗi cây đều tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo u ám, khiến Tống Thu sởn gai ốc. Nếu số kim bạc này đột ngột đâm vào người anh ta, không biết sẽ có hậu quả gì.

Người nhà họ Tống đều trợn tròn mắt, giờ phút này còn chẳng dám thở mạnh.

Tống Tà Dương bước tới, cầm một cây châm bạc trong đó, sắc mặt thâm trầm như nước. Ông ta ngẩng đầu nhìn quản gia Tống Nho Hải ở bên cạnh.

Tống Nho Hải sợ đến mức mặt mày tái mét, hai chân run rẩy, quỳ phịch xuống sàn: “Tôi thực sự không biết gì cả. Roi dài này luôn để trong phòng sách của gia chủ. Lúc nãy khi tôi đi lấy cũng không kiểm tra kỹ.”

Tống Thu là con trai duy nhất của Tống Tà Dương. Mặc dù ông ta nhiều lần đánh Tống Thu, nhưng ai cũng biết rằng, anh ta là con cưng trong lòng Tống Tà Dương. Không ngờ bây giờ lại có người muốn hại Tống Thu. Chắc chắn trước khi động tay động chân vào roi dài đã biết rằng, tối nay Tống Tà Dương sẽ chấp hành gia pháp với Tống Thu. Do đó phải là người quen thuộc với nhà họ Tống.

“Sở Trần.” Đúng lúc này, Lâm Tín Bình bỗng quát lớn, nhìn chằm chằm Sở Trần: “Tại sao mọi người đều không biết trên roi dài đã bị người ta động tay động chân, nhưng cậu lại biết hả?”

Vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Sở Trần, vẻ mặt hoài nghi. Nếu Sở Trần không nói ra thì thực sự chẳng có ai biết. Kim bạc được giấu rất kỹ trên roi dài, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra.

“Sở Trần, cậu giải thích thế nào đây?” Chu Kiếm cũng giận dữ cất tiếng hỏi.

Tống Vân cười khẩy: “Quái lạ, người khác đều không biết, nhưng cậu lại biết. Cậu nóng lòng muốn giành công đến thế cơ à? Với IQ của cậu, e rằng không ngờ rằng chuyện này chỉ làm bại lộ bản thân cậu mà thôi.”

Từng ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Trần.

“Cần gì phải giải thích cơ chứ?” Sở Trần cầm một cây kim bạc lên, hờ hững đáp trả: “Kim bạc dài thế này, mấy người không nhìn thấy là do mấy người bị mù thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK