Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Có chịu nổi không?

“Làm càn!”

Trương Hào vứt chén rượu trong tay xuống đất, hùng hổ trợn mắt nhìn Sở Trần: “Thái độ nói chuyện với anh Ngọc Hải kiểu gì vậy hả?”

Cửa phòng VIP bị mở ra, mấy người đi vào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Sở Trần, chỉ cần Trương Hào ra lệnh một câu là bọn họ sẽ lập tức quật Sở Trần ngã xuống đất.

Trương Hào nói: “Xin lỗi anh Ngọc Hải mau.”

Đây là quán bar Thiên Hào, là địa bàn của Trương Hào.

Nếu như Hoàng Ngọc Hải gặp chuyện không vui ở đây thì đó sẽ là lỗi của anh ta.

“Trương Hào.”

Hạ Bắc lên tiếng, giọng nói thể hiện sự tức giận.

Sở Trần là người Hạ Bắc gọi tới đây, nếu bọn họ ra tay với Sở Trần thì cũng chẳng khác gì tát vào mặt anh ta.

Đối với Trương Hào, Hạ Bắc cũng là một nhân vật mà anh ta không thể chọc tới.

Nhưng có Hoàng Ngọc Hải ở đây, đương nhiên thái độ của Trương Hào rất kiên định. Hiện tại, anh ta dạy dỗ Sở Trần là đang thay mặt cho Hoàng Ngọc Hải.

Sở Trần vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi. Nếu như không phải vì thân phận của anh Hoàng thì liệu có mấy ai lại tin một chuyện mơ hồ như vậy? Nếu như anh Hoàng chứng minh được anh ấy không giả thần giả quỷ thì tôi sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi anh Hoàng ngay.”

Đôi mắt của Hoàng Ngọc Hải lóe lên ánh sáng lạnh tàn nhẫn.

Không ngờ Hắc Vu Tiểu Nhân của anh ta lại trở thành mượn danh giả thần giả quỷ.

“Cậu chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tống thôi, biết điều chút đi.”

Trương Hào gằn giọng: “Anh Hoàng cần gì phải chứng minh điều gì với cậu chứ?”

“Không, tôi sẽ chứng minh cho cậu ta thấy.”

Hoàng Ngọc Hải nói: “Nếu không, Hoàng Ngọc Hải này lại mang tiếng là ức hiếp một thằng đần.”

Hoàng Ngọc Hải nhìn Sở Trần: “Nếu tôi chứng minh được thì tôi không cần cậu phải quỳ gối trước mặt tôi, tôi muốn cậu lê đầu gối đi ra khỏi quán bar Thiên Hào.”

“Được.” Sở Trần đáp không chút do dự.

Sắc mặt Hạ Bắc hơi thay đổi.

Anh ta đã từng nghe nói với thứ kỳ thuật này.

Nếu như Hoàng Ngọc Hải thật sự biết thứ kỳ thuật này thì e là tối nay Sở Trần khó tránh khỏi cảnh chịu nhục.

Thái độ tự tin của Hoàng Ngọc Hải khiến Hạ Bắc thấy lo lắng thay cho Sở Trần.

Dù sao thì với gia thế của nhà họ Hoàng, muốn tiếp xúc với thứ kỳ thuật này cũng không phải là chuyện khó.

“Vậy thì để tôi thử cho.”

Hạ Bắc lên tiếng, nhìn Hoàng Ngọc Hải, nói ra ngày sinh tháng đẻ của bản thân.

Hoàng Ngọc Hải nhíu mày lại.

Dùng lá bùa hình người khống chế con trai nhà họ Hạ.

Hạ Bắc định dùng cách này để thể hiện rõ thái độ của bản thân hay sao?

“Tiểu Bắc, chắc hẳn cậu cũng hiểu là cậu ta đã chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi rồi.” Hoàng Ngọc Hải nói.

“Vậy nên để tôi tới thử bản lĩnh của anh Hoàng sẽ rất công bằng cho cả đôi bên.” Hạ Bắc trả lời.

Anh ta gọi Hoàng Ngọc Hải là anh Hoàng.

Trong lòng Hạ Bắc có một ngọn lửa.

Nếu như nơi này là ở Dương Thành, chắc chắn Hạ Bắc không đời nào nén giận.

Nhưng Hoàng Ngọc Hải là con cháu gia đình giàu có số một Thiện Thành. Ở địa bàn của Hoàng Ngọc Hải, Hạ Bắc không thể hoàn toàn trở mặt với đối phương.

Hoàng Ngọc Hải nhìn Hạ Bắc một lúc lâu mới khẽ lắc đầu: “Tiểu Bắc, tôi sẽ dùng thực tế nói cho cậu biết, thằng ngu này không có tư cách làm bạn của cậu.”

Hoàng Ngọc Hải lấy ra một lá bùa màu vàng khác, nhanh chóng gấp thành một hình người tí hon, ghi ngày sinh tháng đẻ của Hạ Bắc vào đó.

Thuật Hắc Vu Tiểu Nhân.

Mặc dù Hoàng Ngọc Hải chưa nắm giữ thuật này một cách thuần thục nhưng hầu như cũng chưa từng thất bại bao giờ.

Cho nên anh ta tin rằng vừa rồi Sở Trần đã nói sai ngày sinh tháng đẻ.

“Chờ một chút.”

Sở Trần đột nhiên mở miệng.

“Sao? Sợ à?” Trương Hào trêu tức.

Sở Trần không để ý tới Trương Hào, chỉ nhìn Hoàng Ngọc Hải: “Anh Hạ đã đứng ra tự mình nghiệm chứng, vậy thì, tôi muốn hỏi là, nếu như anh không chứng minh được thì sao? Anh có quỳ xuống trước mặt tôi không?”

Sở Trần đặt tay lên vai Hạ Bắc, không ai để ý thấy anh vừa tranh thủ dán lá bùa trong lòng bàn tay mình lên lưng Hạ Bắc.

Ánh mắt của mấy người trong phòng tỏ ra hung dữ.

Thằng con ở rể này của nhà họ Tống đúng là quá láo xược.

“Không chứng minh được hả?” Hoàng Ngọc Hải tỏ ý coi thường: “Được, tôi đồng ý.”

Anh ta tự tin trăm phần trăm mình sẽ chứng minh được.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng Ngọc Hải đâm xuyên kim bạc qua lá bùa, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hạ Bắc, giơ tay trái lên.”

Hạ Bắc sửng sốt.

Lúc Hoàng Ngọc Hải đâm cây kim bạc vào lá bùa, trong lòng Hạ Bắc hơi căng thẳng, dù sao anh ta cũng chưa từng trải qua chuyện kiểu này bao giờ.

Thế nhưng, khi kim bạc đã đâm xuyên qua rồi, anh ta vẫn không hề thấy có chút cảm giác gì.

Rốt cuộc Hạ Bắc cũng hiểu vừa rồi Sở Trần cảm thấy như thế nào.

Thấy Hoàng Ngọc Hải cầm kim bạc không ngừng gọi tên mình, trong đầu Hạ Bắc không nhịn được nghĩ tới ba chữ: Thằng thần kinh.

Hoàng Ngọc Hải gọi liên tiếp năm lần, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.

Tay trái của Hạ Bắc không hề nhúc nhích.

Lần đầu tiên thì còn có thể nói là Sở Trần báo sai ngày sinh tháng đẻ.

Nhưng lần này, Hạ Bắc có lý do gì phải làm thế không?

Hoàng Ngọc Hải trợn trừng mắt nhìn Hạ Bắc, không sao tin nổi.

Không ngờ anh ta lại thất bại thêm một lần nữa.

Tối nay, thuật Hắc Vu Tiểu Nhân mà anh ta chưa từng thực hiện thất bại trở nên thật kỳ lạ.

“Đây chính là màn chứng minh của anh Hoàng à?”

Sở Trần không khỏi cười “xì” một tiếng: “Màn biểu diễn này quả là đặc sắc.”

Trương Hào biến sắc, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Sắc mặt Hoàng Ngọc Hải u ám tột cùng.

Kể từ ngày bái nhập phái Hắc Vu học nghệ, trong lòng Hoàng Ngọc Hải luôn cảm thấy bản thân vượt trội, coi mình hơn người khác một bậc.

Lần trở về ngắn ngày này, anh ta tự tin rằng, với những gì mà anh ta đã học được, chắc chắn chỉ cần vài ngày là anh ta sẽ chinh phục được Bạch Hỉ Nguyệt.

Cho nên tối nay, anh ta rất sốt sắng muốn thể hiện một phen.

Không ngờ, vậy mà lại sẩy chân, trở thành trò cười của người ta.

Tình hình trước mắt như vậy, Hoàng Ngọc Hải không còn có thể kiếm cớ gì được nữa.

“Tối nay đến đây thôi.”

Hạ Bắc muốn dẫn Sở Trần đi nhưng cửa phòng đã bị chặn.

Trương Hào nhìn Hoàng Ngọc Hải.

Chỉ cần Hoàng Ngọc Hải không lên tiếng thì chắc chắn Sở Trần không thể đi ra khỏi căn phòng này.

Hạ Bắc hơi sầm mặt lại.

“Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất.”

Sở Trần mở miệng: “Vừa rồi đã nói rồi, nếu như anh Hoàng chứng minh được mình có bản lĩnh đó thì tôi sẽ quỳ gối đi ra khỏi quán bar Thiên Hào. Trái lại, anh Hoàng phải quỳ xuống trước mặt tôi.”

Sở Trần vừa dứt lời, ngay cả Hạ Bắc cũng biến sắc.

Mọi người ở đây đều nghe rõ mười mươi nội dung vụ cá cược của hai người.

Nhưng nào có ai dám nhắc tới cơ chứ?

Ánh mắt của Hoàng Ngọc Hải sắc như dao, khí thế mạnh mẽ bắn ra từ đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm Sở Trần, lửa giận bốc lên.

Sở Trần “ồ” một tiếng: “Xem ra lời nói của con trai nhà họ Hoàng cũng không đáng tin.”

“Sở Trần.”

Hạ Bắc gọi khẽ, chuyện này đã phát triển tới mức anh ta cũng không thể nào xen vào được nữa rồi.

Sở Trần vẫn không hề biến sắc.

Đêm nay, nếu như anh thua, chắc chắn Hoàng Ngọc Hải sẽ bắt anh quỳ gối đi ra khỏi quán bar Thiên Hào.

Vậy giờ anh đã thắng rồi, tại sao anh phải tha cho Hoàng Ngọc Hải.

Cơ thể của Hoàng Ngọc Hải như thể sắp bị lửa giận bao trùm, tiếng anh ta nói như rít qua kẽ răng, tỏa ra hơi lạnh căm căm: “Cậu có chịu nổi cái quỳ gối của tôi không?”

Ánh mắt Sở Trần vẫn ôn hòa, anh bình tĩnh đáp: “Vậy anh cứ quỳ đi.”

Trương Hào tức giận xông lên trước một bước nhưng Hoàng Ngọc Hải ngăn anh ta lại.

Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần nhìn nhau.

Thân phận của anh ta là con trai nhà họ Hoàng.

Dám cược, dám chịu thua! Đôi mắt Hoàng Ngọc Hải tuôn ra hơi lạnh, “phịch” một tiếng, anh ta quỳ gối xuống sàn nhà.

Lúc này, ánh mắt của Hoàng Ngọc Hải cũng trở nên tàn nhẫn.

Anh ta nhìn chằm chằm Sở Trần.

Anh ta đã nói rồi, Sở Trần không chịu nổi cái quỳ gối này của anh ta.
Chương 30: Cậu mới là anh tôi

Trong phòng, mọi người đều rơi vào trạng thái hóa đá.

Con trai nhà họ Hoàng lại quỳ gối trước mặt con rể ngốc của nhà họ Tống.

Đúng là Hoàng Ngọc Hải đã thua.

Nhưng cái quỳ gối này chẳng khác gì một tia sét bổ xuống khiến núi nứt sông lở, máu chảy thành sông.

Chắc chắn anh ta sẽ không chịu quỳ gối rồi bỏ qua.

Ngay cả Hạ Bắc cũng cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Ngọc Hải, trong lòng không khỏi run sợ.

“Đánh cho thằng này nằm xuống, đến quỳ cũng không quỳ được cho tôi.”

Trương Hào hoàn hồn, trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, quả quyết ra lệnh.

Mấy người đứng nhìn nãy giờ lập tức lộ vẻ hung dữ.

“Ai dám động đến cậu ta.” Hạ Bắc nói.

Nhưng lúc này chẳng ai để ý đến lời Hạ Bắc nói nữa.

Anh Hoàng phải quỳ xuống trước mặt người ta ở quán bar Thiên Hào, nếu như quán bar Thiên Hào không đánh tàn phế người này thì không thể ăn nói được với anh Hoàng.

Hoàng Ngọc Hải đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo như sương tuyết: “Vì cái quỳ gối này của tôi, phần đời còn lại của cậu sẽ phải sống dưới đáy vực sâu.”

Cửa phòng bỗng bị đá văng.

Hai bóng người xông vào trong, ra tay nhanh chóng, gọn gàng, linh hoạt, vừa đối đầu là lập tức quật ngã được hai tên bảo vệ của Thiên Hào.

Họ là vệ sĩ của Hạ Bắc.

Hạ Bắc đứng bên cạnh Sở Trần.

“Đối phương là con trai nhà họ Hoàng đó.” Sở Trần khẽ nói.

“Cậu quên tối qua tôi nói gì rồi à?” Hạ Bắc cười: “Sau này có chuyện gì, anh Bắc sẽ bảo kê cho cậu.”

Hạ Bắc nhìn Hoàng Ngọc Hải: “Tối nay Sở Trần tới đây là vì tôi gọi cậu ấy tới, bảo vệ cậu ấy là trách nhiệm tối thiểu của tôi.”

Ánh mắt Hoàng Ngọc Hải lạnh lẽo, anh ta chắp hai tay sau lưng, đáp: “Hạ Bắc, nơi này là quán bar Thiên Hào, cậu không bảo vệ nổi cậu ta đâu.”

Hạ Bắc hít sâu một hơi, kéo Sở Trần lùi lại một bước.

Anh ta chỉ mang theo hai vệ sĩ. Mặc dù thực lực của họ đều xuất sắc nhưng muốn xông ra khỏi quán bar Thiên Hào thì đúng là hy vọng hão huyền.

Hơn nữa, Hạ Bắc hiểu, Hoàng Ngọc Hải đã nổi điên, kể từ khoảnh khắc anh ta quỳ gối xuống trước mặt Sở Trần, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Sở Trần.

“Lát nữa thấy có cơ hội thì cậu phải chạy ra ngoài ngay nhé.” Hạ Bắc khẽ nói: “Bọn họ không dám làm gì tôi đâu.”

Một chuỗi tiếng bước chân vang lên.

Hạ Bắc quay ngoắt đầu lại, khuôn mặt biến sắc.

Cửa phòng đã bị đám bảo vệ của quán bar Thiên Hào đổ bê tông.

Muốn an toàn thoát thân là chuyện không thể.

“Anh Bắc, tình hình thế này rồi anh định làm thế nào?”

Sở Trần đột nhiên nhìn Hạ Bắc: “Anh sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ tôi chứ?”

Hạ Bắc khóc không ra nước mắt, dây thần kinh của thằng nhóc này đúng là quá thiếu nhạy cảm, đã đến nước này rồi mà vẫn còn bình tĩnh được.

“Tôi chỉ có thể tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu thôi.”

Hạ Bắc hiểu rất rõ tình hình hiện tại, mặc dù anh ta muốn bảo vệ Sở Trần nhưng bất lực.

Kể từ khoảnh khắc Hoàng Ngọc Hải gọi thẳng tên của anh ta, giao tình giữa anh ta và Hoàng Ngọc Hải đã chấm hết.

“Cứ để dành bác sĩ tốt cho anh Hoàng đi.”

Sở Trần nói xong, đột ngột bước một bước dài.

Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu! Sở Trần xông tới chỗ Hoàng Ngọc Hải.

“Tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Trương Hào đang đứng ngay bên cạnh Hoàng Ngọc Hải, anh ta nhanh chân xông lên, vung nắm đấm tấn công Sở Trần.

Tốc độ di chuyển của Sở Trần không hề chậm lại, tung quyền đón đỡ.

Cánh tay của Trương Hào phải chịu đựng một phản lực cực kỳ đáng sợ, hổ khẩu rách toạc, anh ta lảo đảo lùi lại, hét lên thảm thiết, cánh tay lập tức không nhấc lên nổi nữa.

Chỉ nháy mắt, Sở Trần đã tới gần Hoàng Ngọc Hải.

Kim bạc trong tay Hoàng Ngọc Hải lóe sáng, ánh mắt anh ta lộ rõ sự hung ác.

Anh ta không chỉ học được mỗi thuật Hắc Vu Tiểu Nhân ở phái Hắc Vu.

Có tiếng chai rượu vỡ loảng xoảng.

Sở Trần tiện tay vớ lấy một chai rượu, liếc nhìn kim bạc trong tay Hoàng Ngọc Hải, tỏ ý coi thường.

Anh quét chân một cái.

Cơ thể của Hoàng Ngọc Hải bắn ra ngoài, đập vào tường, Sở Trần chạy tới ngay khi anh ta rơi xuống đất, kề chai rượu trong tay lên cổ Hoàng Ngọc Hải: “Thuật Hắc Vu Tiểu Nhân phái Hắc Vu của anh còn chưa ổn đâu.”

Hoàng Ngọc Hải trợn to mắt hết cỡ, giật mình nhìn Sở Trần.

Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu vì sao thuật Hắc Vu Tiểu Nhân lại không hiệu nghiệm.

Giờ thì anh ta đã hiểu rồi.

Người mà anh ta muốn đối phó cũng là người trong kỳ môn, hơn nữa, cảnh giới của đối phương còn cao hơn anh ta nhiều.

Vừa rồi những gì anh ta thể hiện trước mặt Sở Trần chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ thôi.

“Tất cả dừng lại.”

Sở Trần đột nhiên quay đầu, lạnh lẽo liếc nhìn bọn Trương Hào: “Mạng của con rể ngốc nhà họ Tống tôi chẳng đáng tiền, nếu có thể cùng xuống suối vàng với anh Hoàng thì chuyến này tới nhân gian coi như đã kiếm được một món hời.”

Tất cả mọi người sợ điếng người.

Hạ Bắc cũng trố mắt ngây người.

Mới giây trước, Sở Trần còn kêu anh Bắc bảo vệ mình, vậy mà một giây sau, ngay cả Hoàng Ngọc Hải cũng đã bị Sở Trần giải quyết, đánh gục.

Người khác có thể không biết nhưng Hạ Bắc đã chơi với Hoàng Ngọc Hải mấy năm nên biết rõ Hoàng Ngọc Hải học võ từ nhỏ, dù có chín, mười gã đàn ông to khỏe liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ta. Vậy mà Sở Trần chỉ tung một cước đã gọn gàng khống chế được Hoàng Ngọc Hải.

Hai cô gái chân dài Bạch Hỉ Nguyệt và Diệp Bối đứng chung một chỗ, đôi mắt đều lộ vẻ bất ngờ.

Không ai có thể ngờ được rằng, trong tình huống vừa rồi, Sở Trần lại có thể lật ngược tình thế.

Cho dù sau khi đi ra khỏi quán bar Thiên Hào, Sở Trần, thậm chí cả nhà họ Tống đều sẽ bị trả thù tàn khốc nhưng ít nhất thì hiện tại anh cũng an toàn.

“Buông anh Hoàng ra!”

Trương Hào trợn to mắt, quát lên.

Sở Trần phớt lờ, quay lại nhìn Hoàng Ngọc Hải.

Hoàng Ngọc Hải chưa hết kinh hoàng, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói của Sở Trần.

Không ngờ Sở Trần lại biết thuật Hắc Vu Tiểu Nhân.

Nhưng anh ta không hề thấy trên người Sở Trần có chút hơi thở nào của người trong kỳ môn.

Hoàng Ngọc Hải nhìn xoáy vào Sở Trần.

Anh ta đã học thuật kỳ môn được vài năm nên cũng mơ hồ hiểu một chút về thế giới kỳ môn này, cường giả chân chính có thể hô phong hoán vũ, rung chuyển thế giới.

Theo Hoàng Ngọc Hải, lúc này, Sở Trần còn khó chọc hơn cả Hạ Bắc mang thân phận là con trai của nhà họ Hạ.

Trừ phi, anh ta điều tra rõ ràng về sức mạnh của Sở Trần, sau đó nhờ cường giả trong sư môn ra tay.

Dù sao, Hoàng Ngọc Hải cũng hiểu rất rõ kết quả của việc đắc tội một thầy tướng trong kỳ môn.

Hoàng Ngọc Hải hít sâu, giấu sự tàn độc của mình đi, liếc nhìn Trương Hào: “Bảo mọi người đi ra ngoài.”

Trương Hào thay đổi thái độ, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần: “Nếu cậu dám làm anh Hoàng bị thương thì cậu chết chắc.”

Bọn Trương Hào đi ra ngoài.

Sở Trần lập tức đứng lên, quẳng chai rượu trong tay qua một bên.

“Anh Bắc, chúng ta đi thôi.”

Hạ Bắc giật mình hoàn hồn, nhìn Sở Trần, cậu mới là anh tôi đó.

Vừa rồi Hạ Bắc cũng rất phẫn nộ nhưng chắc chắn nếu bảo anh ta đối phó với Hoàng Ngọc Hải như vậy trong tình huống như thế này thì anh ta không dám, mà cũng không làm nổi.

Hạ Bắc không nhịn được nhìn Hoàng Ngọc Hải một cái, thấy Hoàng Ngọc Hải đã đứng dậy nhưng không hề nổi điên, tinh thần lại còn tỉnh táo trở lại, trong lòng anh ta không khỏi ngạc nhiên.

Phản ứng thế này không hề giống Hoàng Ngọc Hải mà anh ta biết.

Một khi Hoàng Ngọc Hải mà đã nổi điên thì rất bạt mạng.

Vậy mà giờ Hoàng Ngọc Hải lại cam lòng để cho Sở Trần đi như vậy ư?

Hai người rời khỏi phòng VIP, Trương Hào lập tức xông vào: “Anh Hoàng.”

“Không cần ngăn bọn họ.”

Hoàng Ngọc Hải giơ tay lên ngăn lại, ngồi trên sô pha, nheo mắt: “Sở Trần, con rể ngốc của nhà họ Tống?”

“Bên ngoài quán bar có một nhóm người đang canh chừng, hình như là người của phòng tập boxing Vinh Diệu.”

Trương Hào nói: “Cho dù chúng ta không ra tay thì tối nay Sở Trần cũng sẽ lãnh đủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang