Người nhà họ Tống nhao nhao quay đầu lại nhìn căn biệt thự cách đó không xa.
Đó là giọng của Diệp Thiếu Hoàng!
“Không phải cậu Diệp bị đánh đấy chứ?”
Sở Trần buột miệng nói.
Tống Nhan không khỏi liếc nhìn anh.
Anh thực sự cho rằng ai trong nhà họ Tống cũng có cái gan như anh sao?
Mọi người đi qua đó.
Diệp Thiếu Hoàng vô cùng đau đớn ngã lăn trên đất, cơ thể cuộn tròn lại mà run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đau đớn đến đen kịt lại.
Âm thanh tiếng kêu thảm thiết vô cùng gay gắt.
“Cậu Diệp.”
Sắc mặt Tống Mục Dương thay đổi, ông ta hoảng hốt nhìn Diệp Thiếu Hoàng đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tống Khánh Bằng sững sờ.
Anh ta nhìn thấy con rắn nhỏ màu đen bên chân Diệp Thiếu Hoàng, nó đang chậm rãi trườn trên mặt đất.
“Rắn!”
Tống Khánh Bằng kêu lên, quay người rời đi.
Con linh xà của anh hai lại đi cắn cậu Diệp.
“Bắt lấy con rắn kia.”
Lúc này Tống Trường Thanh cũng kịp phản ứng lại, kêu to một tiếng, đồng thời nhanh chóng cho người gọi cấp cứu đến.
Diệp Thiếu Hoàng là nhân vật thế nào chứ, đây là người thừa kế duy nhất hiện nay của nhà họ Diệp ở Thiền Thành.
Nếu như anh ta gặp chuyện không may ở nhà họ Tống mà nói, nhà họ Tống chuẩn bị tai hoạ ngập đầu.
Không bắt được con rắn đen, tiếng la hét đau đớn của Diệp Thiếu Hoàng không ngừng vang lên.
“Sao mọi người lại không cẩn thận thế hả, để cậu Diệp bị rắn cắn rồi kìa.”
Sở Trần đi tới, liếc nhìn qua Tống Mục Dương.
Sắc mặt Tống Mục Dương thay đổi.
Nếu thật sự phải tìm một người đi ra gánh chịu trách nhiệm thì người đó chắc chắn sẽ là ông ta.
Cũng không thể trách ông cụ được chứ?
Trong lòng Tống Mục Dương thầm kêu khổ, cơ hội trời ban hôm nay mà Diệp Thiếu Hoàng lại bị rắn cắn.
Trong biệt thự đối diện Tống Hồ, Tống Khánh Bằng sắp thở không ra hơi: “Anh hai, chuyện nghiêm trọng rồi, linh xà của anh vừa cắn cậu Diệp.”
Cửa phòng mở ra, Tống Khánh Hạc cau mày bước ra: “Sao có thể được? Em có nhìn thấy không đấy?”
“Nhìn tận mắt luôn.”
Tống Khánh Bằng sốt ruột nói: “Cậu Diệp bị cắn lúc đi cùng mọi người, giờ đang ngã lăn dưới đất không dậy nổi, anh hai nhanh qua đó đưa thuốc giải cho cậu Diệp đi.”
Lông mày Tống Khánh Hạc càng nhíu chặt hơn: “Không được, bây giờ anh mà đưa thuốc giải độc tới thì khác gì nói với cậu Diệp là rắn của anh cắn anh ta đâu?”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Tống Khánh Bằng vô cùng hoảng sợ.
“Linh xà của anh vẫn chưa có độc, tê liệt khoảng ba ngày là hồi phục được rồi.”
Tống Khánh Hạc trầm giọng nói: “Còn ai khác ở đó không?”
Tống Khánh Hạc nghĩ mãi không ra tại sao đột nhiên linh xà lại cắn Diệp Thiếu Hoàng.
“Ông nội, cha với em, bọn em đang định đến thư phòng để trao đổi việc hợp tác.”
Tống Thanh Bằng khóc không ra nước mắt: “Ai ngờ con linh xà này hay rồi, lúc đầu gia đình Tống Tà Dương cũng ở đó, cả tên ngu họ Sở nữa, nhưng lúc bọn họ vừa rời đi thì linh xà mới cắn cậu Diệp.”
Sắc mặt của Tống Khánh Hạc cũng nghiêm túc lại: “Lẽ nào linh xà đi theo Sở Trần qua đó, cuối cùng làm cậu Diệp bị thương sao?”
Tố chất của anh ta kém cỏi, mặc dù đã gia nhập phái Hắc Vu nhưng cũng chỉ là mức sơ sơ mà thôi.
Ngay cả việc linh xà của mình bị Sở Trần điều khiển ngược lại cũng hoàn toàn không biết.
Cả nhà họ Tống hỗn loạn thành đoàn.
Diệp Thiếu Hoàng không thể chịu đựng được cơn đau nhức như khoan cả trái tim ra kia nên đã hôn mê bất tỉnh.
“Không thể để cậu Diệp bất tỉnh được, nếu như không tỉnh lại được thì phải làm sao?”
Sở Trần vô cùng lo lắng, anh chủ động chạy tới Tống Hồ, cởi giày mình ra đổ đầy nước vào rồi chạy lại đổ lên đầu Diệp Thiếu Hoàng.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm lên nhìn.
Cả đám người kinh ngạc đến ngây cả ra.
“Cứu người như cứu hoả, các người không thể suy nghĩ thấu đáo hơn chút được sao?”
Sở Trần nhìn Diệp Thiếu Hoàng mở mắt ra lần nữa liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên tay anh vẫn còn cầm giày, thấy Diệp Thiếu Hoàng mở to mắt tròn vo ra nhìn mình thì khẽ cười: “Không cần cảm ơn tôi đâu, mặc dù tôi cũng chẳng có cảm tình gì với anh nhưng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh chết ở nhà họ Tống được, cũng không biết con rắn lúc nãy là rắn gì, khéo lại chết người, làm anh chảy máu thất khiếu rồi chết, tôi nghe nói có một loại rắn cắn người xong sẽ làm cho trái tim đau đớn, sau đó cả người tê liệt, cuối cùng thất khiếu chảy máu.” Diệp Thiếu Hoàng lại hôn mê một lần nữa.
Ngoài việc thất khiếu chảy máu ra thì tất cả những biểu hiện kia đều là cảm giác bây giờ của anh ta.
Sở Trần đành chịu, lại quay người qua hồ Tống múc thêm một giày nước, dội thẳng lên mặt Diệp Thiếu Hoàng.
“Sở Trần!”
Tống Mục Dương giận dữ mắng chửi: “Mày định làm gì hả?”
“Cậu Diệp cứ bất tỉnh như vậy, ông có chịu trách nhiệm được không? Ông hai Tống.”
Sở Trần ngẩng đầu lên.
Thân thể Tống Mục Dương run rẩy, không dám nói gì.
Không thể không nói chiêu này của Sở Trần rất có hiệu quả, Diệp Thiếu Hoàng lại choàng tỉnh.
Chỉ là nhìn chiếc giày trong tay Sở Trần, Diệp Thiếu Hoàng lại có cảm giác ruột gan mình cuồn cuộn lên.
Tối hôm qua bị thùng rác đập vào mặt, hôm nay lại bị giày đựng nước dội vào mặt.
Cả đời này Diệp Thiếu Hoàng chưa từng chịu nỗi nhục như vậy, hết lần này tới lần khác lại dưới tình huống bản thân không thể làm được gì.
Những đau đớn trên người Diệp Thiếu Hoàng không hề giảm đi chút nào, anh ta lăn lộn trên mặt đất.
Sở Trần lùi lại ra một khoảng, Tống Thu đứng bên cạnh anh.
“Chỉ là rắn cắn một cái thôi mà, có cần làm quá lên thế không.”
Tống Thu nhỏ giọng lầm bầm.
Trước đây còn cho rằng con trai cả nhà họ Diệp là người cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử thế nào, còn là thiên tài hiếm có trong giới kinh doanh.
Nhưng tối qua tận mắt nhìn thấy Sở Trần đè Diệp Thiếu Hoàng xuống đất mà đánh cho tơi bời, giờ lại nhìn thấy Diệp Thiếu Hoàng lăn qua lăn lại trên mặt đất, trong lòng Tống Thu còn cảm thấy khinh thường.
“Có phải thấy anh ta còn không bằng anh rể cậu không?”
Sở Trần vòng lên vai Tống Thu.
Tống Thu liếc nhìn anh một cái.
Cũng không hẳn.
Xe cứu thương rít lên lao đến, cáng cứu thương chạy tới đưa Diệp Thiếu Hoàng rời khỏi nhà họ Tống.
“Tà Dương, Mục Dương, hai đứa mau đuổi theo đi, tuỳ thời báo cáo tình huống cho ta.”
Vẻ mặt của Tống Trường Thanh vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Thiếu Hoàng tuyệt đối không được gặp chuyện gì ở nhà họ Tống.
Cửa biệt thự nhà họ Tống thoáng cái bỗng trở nên vắng vẻ.
“Vợ à, bây giờ có thể quay về ăn cơm rồi.” Sở Trần đeo giày vào: “Tiện thay đôi giày khác thôi, lúc nãy tình huống khẩn cấp phải cứu người nên không để ý đến giày, cũng không biết cậu Diệp có cảm ơn ơn cứu mạng của tôi không.”
Tống Nhan: “...”
Cô chỉ biết rằng nếu như Diệp Thiếu Hoàng không sao thì chuyện đầu tiên anh ta làm sẽ là báo thù Sở Trần.
Bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, Tống Nhan có cảm giác như Sở Trần và Diệp Thiếu Hoàng như thể kẻ thù truyền kiếp vậy.
Sau bữa cơm tối, Tống Nhan tiếp tục xem thông tin, người phụ trách Hạ Ngôn Hoan của nhà họ Hạ đã liên lạc với cô hẹn ngày mai gặp mặt.
Trong lòng Tống Nhan càng cảm thấy bất an hơn.
Cô đã từng nghe tới tên Hạ Ngôn Hoan, đó là nhân vật hiển hách trong giới kinh doanh ở Dương Thành.
Vậy mà lần này người ta lại phụ trách ra mặt cho nhà họ Hạ tới hợp tác, có thể thấy được nhà họ Hạ vô cùng coi trọng việc khai thác thị trường ở Thiền Thành, không chỉ là để cho Hạ Bắc tới rèn luyện không thôi.
“Sở Trần, ngày mai anh đi cùng tôi được không?”
Tống Nhan nói, dù sao thì có mối quan hệ giữa Sở Trần và Hạ Bắc, lòng cô cũng cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Nhà họ Tống thực sự vẫn chưa có thế mạnh về ngành sản xuất dược phẩm.
Sở Trần nở nụ cười, nói: “Cô định chính thức thuê tôi làm thư ký nam sao?”
Tống Nhan sửng sốt, hừ một tiếng nói: “Cho dù có làm thư ký nam của tôi thì cũng tốt hơn để anh ở nhà may vá suốt ngày mà.”
Chương 27: Bệnh thần kinh
Điện thoại di động của Sở Trần reo lên.
"Cậu chủ Hạ?"
Sở Trần cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay anh vừa lưu số điện thoại của Hạ Bắc.
"Sở Trần, đến quán Thiên Hào đi, tôi có chút chuyện."
Hạ Bắc vội vàng cúp điện thoại.
Sở Trần trở nên sững sờ.
"Cậu chủ Hạ tìm anh có việc gì sao?"
Tống Nhan không nhịn được mà hỏi một câu.
Sở Trần thành thật trả lời.
Tống Nhan nhíu mày, một lát sau, cô lắc đầu và nói: "Anh không thể đi ra ngoài, lời nói hôm nay của Diệp Thiếu Hoàng có ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần anh đi ra khỏi nhà họ Tống thì chắc chắn sẽ bị người của anh ta nhắm tới."
"Nhưng mà, cậu chủ Hạ có việc phải làm, tôi không thể từ chối."
Sở Trần đứng lên, mỉm cười và nói: "Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là thư ký mới được bổ nhiệm, tôi phải có trách nhiệm chia sẻ áp lực với bà xã đại nhân, tối nay nếu tôi phục vụ cậu chủ Hạ tốt thì ngày mai cuộc gặp mặt giữa cô và người đại diện nhà họ Hạ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Đồng tử của Tống Nhan giãn rộng hơn một chút, cô liếc nhìn Sở Trần.
Phục vụ cậu chủ Hạ?
Tống Nhan cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại, cô nhớ đến chuyện hôm nay Sở Trần đã nắm tay mình thì lập tức muốn đi rửa tay nhiều lần.
"Yên tâm đi, nếu Diệp Thiếu Hoàng xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bệnh viện, làm gì còn tâm tư đến nhà họ Tống để canh chừng chứ."
Sở Trần đi xuống lầu.
"Sở Trần..." Tống Nhan còn muốn nói điều gì đó.
"Đừng lo lắng, vợ, tôi chắc chắn sẽ về nhà trước 12 giờ."
Sở Trần đã đi xuống tầng một.
Tống Nhan sửng sốt.
Điều mà cô muốn nói là bảo Sở Trần về nhà đúng giờ sao?
Sở Trần dọc theo hồ Tống đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, anh đi ngang qua Mai Hoa Thung.
Ánh mắt Sở Trần lộ rõ sự ngạc nhiên, không có tiếng chiêng và tiếng trống thế mà trên Mai Hoa Thung lại có con lân đang nhảy múa.
"Xem ra chuyện của Diệp Thiếu Hoàng đã gây ra rất nhiều phiền toái."
Sở Trần tự lẩm bẩm.
Sau khi Diệp Thiếu Hoàng ngã xuống, Sở Trần luôn ở bên trong biệt thự chờ đợi cho nên anh cũng không biết là rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng từ chuyện đêm hôm khuya khoắt Tống Thu chạy ra ngoài luyện tập múa lân thì có thể thấy rằng là nhà họ Tống đã phải chịu một áp lực không hề nhỏ.
"Tiểu Thu, có muốn anh rể cho cậu một lời khuyên không?"
Sở Trần đi tới.
Tống Thu đứng trên bụi hoa mận, nhấc đầu lân lên, bĩu môi: "Anh có thể hiểu được đi ba lễ, mời kim lễ, gõ bốn môn, giẫm thất tinh, đạp bát quái sao?"
"Tuy rằng tôi không hiểu nhưng tôi vẫn có thể dạy cho cậu cách chiến thắng."
Sở Trần nói một cách nghiêm túc.
Tống Thu nhảy xuống và đi tới: "Đêm hôm khuya khoắt, anh muốn đi đâu?"
"Cậu chủ Hạ mời tôi đến quán bar Thiên Hào, cậu có đi không?"
Sở Trần nhìn Tống Thu, có tài xế miễn phí cũng khá tốt.
"Sao anh còn dám đi ra ngoài hả?"
Hai mắt Tống Thu mở to, sau đó anh ta vô thức hạ thấp giọng: "Anh có biết không, sau khi Diệp Thiếu Hoàng vào bệnh viện, bây giờ chúng ta cũng không có bất kỳ tin tức gì về Diệp Thiếu Hoàng, già trẻ lớn bé gì của nhà họ Diệp cũng đều rất tức giận, có rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Tống bị ảnh hưởng, bây giờ ngay cả ông nội cũng phải đau đầu vì chuyện này, thế mà anh còn dám ra ngoài, anh không sợ sao?"
"Hôm qua, cái đám bao cỏ kia, chỉ cần tôi tùy tiện chạy trốn là cũng đã có thể cắt đuôi chúng rồi, việc gì mà phải sợ."
Sở Trần biết là Tống Thu không có ý định ra ngoài, anh xua tay rồi tự mình xoay mình đi ra ngoài.
Tống Thu trở nên sững sờ.
Anh ta thực sự không bao giờ có thể ngờ tới, Sở Trần này thế mà lại thực sự dám bước ra khỏi cổng nhà họ Tống.
"Cho dù có cậu chủ Hạ bảo vệ..." Tống Thu lẩm bẩm: "Thế nhưng nói tóm lại thì dù sao đây cũng Thiện Thành, thế lực nhà họ Diệp quá lớn."
Sở Trần bắt taxi, đi thẳng đến quán bar Thiên Hào.
Ngay khi anh vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Tống, thì đã có người báo cáo tung tích của Sở Trần cho Diệp Thiếu Hoàng.
Trong bệnh viện, Diệp Thiếu Hoàng đang được truyền thuốc giảm đau, cơn đau dữ dội trên người làm cho mặt anh ta không còn một chút máu, có một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh anh ta để trông chừng, đó chính là mẹ của Diệp Thiếu Hoàng.
"Thông báo cho Vinh Đông, tối nay tôi muốn đánh nát tay chân của Sở Trần."
Diệp Thiếu Hoàng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt vô cùng gớm ghiếc.
Mẹ Diệp vẫn luôn cảm thấy lo lắng, bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiếu Hoàng phải chật vật như vậy: "Hoàng Nhi, tối nay, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Cho dù có đánh nát năm chi của nó thì cũng không cũng đủ để con giải tỏa sự thù hận này."
Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng lóe lên sự thù hận.
Nếu không phải vì Sở Trần, hôm nay anh ta cũng không cần phải đến nhà họ Tống, cũng sẽ không bị rắn độc cắn.
Cho đến tận bây giờ, bác sĩ cũng không còn tìm thấy độc tố, nhưng cảm giác đau đớn dữ dội trong cơ thể anh ta vẫn còn tồn tại, không thể nào biến mất được.
Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy mình có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Sự tức giận trong đôi mắt của anh ta cũng không thể nào che giấu sự sợ hãi ngày càng tăng lên.
Anh ta thực sự cảm thấy lo lắng khi thất khiếu của mình đều bị chảy máu...
Trong phòng VIP quán bar Thiên Hào, đây là một chỗ có hiệu quả cách âm rất tốt, ở bên ngoài sẽ không thể nào nghe được tiếng ở bên trong.
Trong phòng có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ, một trong số đó có một người chính là cậu ba nhà họ Hạ, Hạ Bắc.
"Đến đây, để tôi kính anh Ngọc Hải một ly."
Trong đó, có một nam thanh niên nâng ly lên: "Ba năm không gặp, cũng chúc cho Kim Than Thành đại cát."
Hoàng Ngọc Hải, hậu duệ chính gốc của nhà họ Hoàng, đệ nhất hào môn Thiện Thành.
Một người mặc đồ đen, đôi mắt sắc bén, nâng ly và mỉm cười với đối phương: "Trong ngày hôm đó sẽ có buổi lễ long trọng và màn múa lân đặc sắc, đến lúc đó, chúng ta có thể thoải mái thưởng thức."
"Chắc hẳn là anh Ngọc Hải sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, chúng ta cứ kiếm thêm một chút đi."
Người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng, dáng người nóng bỏng, đôi chân thon thả làm nam thanh niên ở bên cạnh không ngừng liếc trộm.
Hoàng Ngọc Hải đắc ý cười, ánh mắt anh ta nhìn về phía Hạ Bắc: "Tiểu Bắc, cậu có cảm thấy hứng thú không?"
Hoàng Ngọc Hải và Hạ Bắc cũng là bạn cũ của nhau.
"Tất nhiên là tôi phải có hứng thú với việc kiếm tiền chứ, dù sao thì gần đây tôi cũng phải ở lại Thiện Thành khá lâu."
Hai mắt Hạ Bắc sáng lên, anh ta do dự một lát, sau đó không khỏi hạ thấp giọng: "Nếu ông già nhà anh biết được anh dùng buổi lễ long trọng để kiếm tiền, ông ấy có tức giận không?"
"Buổi lễ long trọng vẫn được tiến hành đúng hạn, cả hai chẳng liên quan gì đến nhau cả."
Hoàng Ngọc Hải nói: "Lần này về nhà tôi cũng sẽ không ở lại lâu, sau tầm tám đến mười ngày tôi sẽ rời đi."
"Anh Ngọc Hải, mấy năm nay anh rất ít khi trở về, rốt cuộc thì anh đã đi đâu vậy?"
Nam thanh niên cảm thấy tò mò, anh ta chính là con trai của ông chủ quán bar Thiên Hào này, Trương Hào.
"Học một vài cái."
Hoàng Ngọc Hải cười thần bí, anh ta đứng thẳng dậy, trong tay anh ta cầm ly rượu, tạo ra một cảm giác trịch thượng và ưu việt hơn người.
Hai mắt Trương Hào không khỏi sáng lên: "Anh Ngọc Hải, anh bộc lộ một chút tài năng cho chúng tôi xem đi?"
Khóe miệng Hoàng Ngọc Hải khẽ nhếch lên, anh ta lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong tay: "Mọi người có tin hay không, tôi có thể dùng tấm bùa giấy này gấp thành một tiểu nhân, sau đó viết vào đây ngày sinh tháng đẻ của người đó là tôi có thể không chế hành động của người đó."
Anh ta vừa dứt lời, có vài người đang có mặt trong phòng khỏi khỏi cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Hai mắt Trương Hào mở to, anh ta vẫn không thể nào tin được: "Chuyện này là thật sao? Cũng quá là huyền ảo rồi."
"Tôi có thể biểu diễn cho mọi người xem."
Hoàng Ngọc Hải cũng thoáng liếc nhìn người phụ nữ chân dài ngồi bên cạnh mình, trong mắt anh ta có một tia dục vọng thoáng qua, hai người phụ nữ có mặt trong phòng đều hậu duệ hào môn thế gia ở Thiện Thành, ba năm trước giữa họ và anh ta có một mối quan hệ rất tốt, tối nay họ gọi nhau ra đây cùng uống rượu, nhưng mà mối quan hệ giữa song phương vẻn vẹn chỉ giới hạn ở chuyện uống rượu.
Hoàng Ngọc Hải tự tin rằng bằng những thủ đoạn mà mình đã học được, việc lấy được lòng tin của đối phương dễ như trở bàn tay.
Hoàng Ngọc Hải nhanh chóng gấp lá bùa thành hình một người giấy.
Anh ta ngước lên quét quanh một vòng.
Thiếu một cái, đó chính là ngày sinh tháng đẻ.
Trong phòng, không một ai dám báo cáo ngày sinh tháng đẻ của mình.
"Đúng rồi, cậu chủ Hạ, chẳng phải là cậu vừa mới mới nói là cậu muốn giới thiệu một người bạn mới cho mọi người làm quen sao?"
Trương Hào nói: "Người đó là ai vậy?"
"Cậu ta tên Sở Trần."
Hạ Bắc nói: "Con rể nhà họ Tống, hẳn là cũng sắp đến rồi."
"Sở Trần?"
Một cô gái vẫn luôn giữ im lặng vô thức hét lên: "Con rể ngu ngốc nhà họ Tống sẽ đến đây sao?"
Cô gái tên Diệp Bối Giai, người nhà họ Diệp, em họ của Diệp Thiếu Hoàng.
Hạ Bắc Vũ khẽ nhướng mày.
Vào lúc anh ta định mở miếng nói chuyện.
Cửa phòng đã bị đẩy ra.
Một người phục vụ dẫn Sở Trần đi vào.
Nhà họ Tống, con rể?
Trước khi Hoàng Ngọc Hải rời khỏi Thiền Thành, anh ta cũng đã từng nghe qua đại danh của con rể nhà họ Tống.
"Đến rất đúng lúc."
Hoàng Ngọc Hải trực tiếp lên tiếng: "Nói ngày sinh tháng đẻ của cậu đi."
Anh ta vừa nói xong, Sở Trần lập tức ngây ngẩn cả người.
Lần đầu tiên gặp mặt, người ta báo cáo tên, báo cáo biệt danh, báo cáo tuổi tác.
Chứ anh chưa từng nghe qua chuyện phải cáo báo... Ngày sinh tháng đẻ?
"Bệnh thần kinh à."
Sở Trần buột miệng thốt ra.
Chương 28: Sở Trần, quỳ xuống!
Căn phòng lập tức trở nên im lặng.
Trong lòng Hạ Bắc không khỏi thở dài, anh ta đã làm bạn với Hoàng Ngọc Hải được vài năm rồi, anh ta hiểu rất rõ về tính nết của Hoàng Ngọc Hải, trong mắt người này, không thể chứa đựng một hạt cát.
Đặc biệt là trước mặt phụ nữ, anh ta càng mãnh liệt muốn thể hiện bản thân.
Với thân phận của anh ta, nội trong Thiện Thành này, không một người nào dám có thái độ lỗ mãng với anh ta.
Một câu bệnh thần kinh của Sở Trần có lẽ là câu nói nặng nề nhất mà Hoàng Ngọc Hải được nghe trong đời.
Thấy sắc mặt Hoàng Ngọc Hải nhanh chóng trở nên ảm đạm, Hạ Bắc lập tức đứng dậy cười nói: "Sở Trần, rốt cuộc thì cậu cũng đã đến rồi, đây là cậu chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Ngọc Hải."
Sở Trần gật đầu.
Hạ Bắc thấy Sở Trần mặt vẫn không đổi sắc, trong lòng anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta biết là Sở Trần cũng không phải là một kẻ đần độn vậy mà tại sao khi biết rõ thân phận của đối phương mà anh vẫn có một thái độ bình tĩnh như vậy.
Hạ Bắc lại không hề biết rằng, trong lòng Sở Trần đã lặng lẽ có thêm một câu, hóa ra cậu chủ nhà họ Hoàng là một người bị bệnh thần kinh.
"Tôi nói, báo cáo ngày sinh tháng đẻ của cậu."
Giọng nói của Hoàng Ngọc Hải có hơi lạnh lùng.
Sở Trần nhíu mày, anh vừa định lên tiếng thì lại bị Hạ Bắc ngăn lại.
"Ngọc Hải, Sở Trần là cộng sự của tôi, cũng là bạn của tôi."
Hạ Bắc nói.
Ánh mắt của Hoàng Ngọc Hải không được thiện cảm cho lắm: "Tiểu Bắc, không phải là tôi không nể mặt cậu nhưng mà người con rể này của nhà họ Tống dường như rất điên rồ."
"Cũng không biết là điên cuồng hay vẫn là kẻ ngốc."
Trương Hào nói đùa.
"Tôi cũng đã nghe được chuyện đã xảy ra ở Hoàng Đình vào tối hôm qua."
Hàng lông mày lá liễu của Diệp Bối Giai nhíu lại, cô ta khẽ cười: "Bữa tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống đã làm ảnh hưởng đến toàn thành phố, rốt cuộc, bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu thì đã hoàn toàn không thể giải quyết được gì, trở thành trò cười cho toàn thành phố, vậy mà lại là con rể nhà họ Tống."
Diệp Bối Giai liếc nhìn Sở Trần: "Đắc tội với cậu chủ tập đoàn Vinh thị, anh thật may mắn thế mà vẫn có thể bình an vô sự."
"Đúng vậy, Vinh thị kia nổi danh là hung ác."
Người phụ nữ có đôi chân thon dài xinh đẹp cũng lên tiếng, cô ta tên là Bạch Hỉ Nguyệt.
Hạ Bắc hạ thấp giọng nói với Sở Trần, anh ta nhanh chóng truyền đạt lại lời nói vừa rồi của Hoàng Ngọc Hải với anh.
Sở Trần không khỏi nhìn về phía lá bùa tiểu nhân trong tay Hoàng Ngọc Hải.
Anh không ngờ là trong vòng một ngày thế mà anh lại gặp phải hai thủ đoạn của phái Hắc Vu.
Hắc Vu linh xà, Hắc Vu Tiểu Nhân.
Dù sao thì người trước mặt anh cũng cậu chủ nhà họ Hoàng đệ nhất hào môn Thiền Thành, không ngờ thế mà anh ta lại lén lút dùng thủ đoạn Hắc Vu linh xà để đối phó với anh.
"Ngược lại, tôi thực sự cũng muốn cho Tiểu Bắc một chút thể diện."
Hoàng Ngọc Hải từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Trần, lệ quang lấp lóe: "Báo cáo ngày sinh tháng đẻ của cậu, tôi sẽ không truy cứu những lời cậu vừa mới nói nữa."
"Lá bùa tiểu nhân, khống chế hành động?"
Sở Thần cười khổ nói: "Thì ra là thế, nhưng tôi chưa bao giờ tin vào những món đồ mơ hồ như vậy, nếu cậu chủ Hoàng đã ngứa nghề, đương nhiên tôi nào dám không đồng ý."
Sở Trần nói ra ngày sinh tháng đẻ của mình.
Đối với người trong kỳ môn, ngày sinh tháng đẻ chính là một điều cấm kỵ lớn nhất.
Không một người nào dám tùy tiện tiết lộ ra.
Tuy nhiên, Sở Trần vốn dĩ hoàn toàn không đặt cậu chủ nhà họ Hoàng đang ở trước mặt mình vào mắt.
Khóe miệng Hoàng Ngọc Hải lạnh lùng nhếch lên.
Anh ta nói rằng anh ta sẽ không truy cứu nữa.
Tuy nhiên, một khi thuật Hắc Vu Tiểu Nhân được thi triển và có tác dụng thì anh ta muốn bảo Sở Trần quỳ xuống, Sở Trần sẽ phải lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh ta.
Ánh mắt của vài người trong phòng đổ dồn vào trên người Hoàng Ngọc Hải.
Sở Trần ngồi bên cạnh Hạ Bắc: "Đêm hôm khuya khoắt anh gọi tôi ra đây chính là để xem màn biểu diễn giả thần giả quỷ này của cậu chủ Hoàng sao?"
Mặc dù Sở Trần đã hạ giọng, nhưng vì lúc này trong căn phòng được bao trùm bởi một bầu không khí yên tĩnh nên mọi người đều có thể nghe thấy.
Ánh mắt Trương Hào trở nên lạnh lùng, con rể nhà họ Tống này thực sự không biết tốt xấu.
Khóe miệng Hạ Bắc cũng hơi giật giật, xem ra tối nay Sở Trần thực sự không nên đến đây.
Ở Thiện Thành, anh ta không có nhiều bạn bè, chỉ có một vài người, cũng chỉ là quen biết hời hợt, bao gồm cả Hoàng Ngọc Hải, mặc dù họ đã làm bạn được mấy năm nhưng cũng không được tính là quá thân thiết.
Trong bữa tiệc rượu tối nay, vốn dĩ anh ta muốn vạch ra một ranh giới cho Sở Trần để anh có thêm vài người bạn ở Thiện Thành, nhưng anh ta không ngờ rằng bây giờ dường như lại bị phản tác dụng.
Hoàng Ngọc Hải đã viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Trần lên lá bùa tiểu nhân, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Sở Trần, trong tay anh ta đã có thêm một cây kim bạc sắc bén.
Bầu không khí trong phòng bao dường như đột nhiên bị đóng băng một cách kỳ lạ.
Trong mắt Hoàng Ngọc Hải lóe lên một tia tà ác.
Hắc Vu Tiểu Nhân, khoảng cách giữa đối tượng bị khống chế và người thi phát ngày càng gần thì hiệu quả càng tốt.
Sở Trần đang ở ngay trước mặt anh ta.
Nếu anh ta muốn anh phải nằm xuống thì anh vĩnh viễn không bao giờ có thể đứng dậy.
Sau khi gia nhập phái Hắc Vu, Hoàng Ngọc Hải cảm thấy tầm mắt mình đã cao hơn người bình thường, cảm thấy mình ưu việt hơn, thậm chí, trong mắt anh ta Hạ Bắc cũng không đủ để ngang hàng với anh ta.
"Sở Trần, quỳ xuống!"
Giọng nói của Hoàng Ngọc Hải đột nhiên vang lên, đồng thời, hai cây kim bạc trong tay anh ta đồng thời đâm vào đầu gối của lá bùa tiểu nhân.
Vút vút vút! Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Trần.
Thời gian dường như lập tức bị ngừng lại.
Trong lòng Hạ Bắc chợt cảm thấy bất an, tuy là cái kỳ thuật này rất mơ hồ thế nhưng Hạ Bắc cũng đã từng nghe thấy không ít người nói qua.
Một lúc sau.
Sở Trần đặt ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Ngọc Hải: "Xin lỗi, cậu chủ Hoàng, tôi không thể thỏa mãn anh rồi."
Biểu cảm của vài người trong phòng riêng không khỏi trở nên kỳ lạ.
Màn trình diễn của Hoàng Ngọc Hải, bị thất bại?
Nếu như thân phận Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần bị đảo ngược thì ngược lại lúc này trong phòng sẽ vang lên tiếng cười rồi.
Đồng tử Hoàng Ngọc Hải co rút rất mạnh, anh ta đột nhiên đứng lên, anh ta không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Sở Trần, đột ngột cắm kim bạc: "Sở Trần, quỳ xuống!"
Sắc mặt Sở Trần có hơi ngượng ngùng: "Cậu chủ Hoàng, không thì anh thay đổi yêu cầu đi tôi sẽ tận lực phối hợp."
Khuôn mặt của vài người trong phòng bao không khỏi bị co quắp lại.
"Sao lại có thể như vậy?"
Hoàng Ngọc Hải tự lẩm bẩm, đột nhiên anh ta lại nhìn chằm chằm vào Sở Trần, ánh mắt lóe lên sự tức giận: "Ngày sinh tháng đẻ mà cậu nói ra chắc chắn là giả."
Tất cả mọi người đều sững sờ.
"Được rồi, Sở Trần, ngay cả cậu chủ Hoàng mà cậu cũng dám lừa gạt sao?"
Trương Hào lập tức đứng lên, khí thế kinh người, đứng sau quán bar Thiên Hào chính sự bảo vệ của nhà họ Hoàng: "Cậu có tin hay không, nếu như không có cậu chủ Hoàng thì cậu đã phải nằm ngang trên mặt đất rồi."
Lúc này, sắc mặt Hạ Bắc không khỏi ảm đạm hơn vài phần, anh ta đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng: "Chuyện tối nay, tôi thay mặt Sở Trần nói ra lời xin lỗi, xin lỗi tôi không thể tiếp tục ở lại nữa."
Trong lòng Hạ Bắc, Sở Trần chính là bạn của anh ta.
Nếu như ở Dương Thành, Hạ Bắc đã sớm nổi điên rồi.
Nhưng đây là quán bar Thiên Hào, địa bàn của đối phương, Hạ Bắc chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong lòng.
"Chờ một chút."
Hoàng Ngọc Hải lắc đầu: "Tiểu Bắc, chỉ là tôi muốn cậu ta nói ra ngày sinh tháng đẻ thực sự của mình thôi."
"Dựa vào đâu mà anh nói đó là giả?"
Sở Trần nhấc lá bùa lên: "Chỉ dựa vào việc tôi không quỳ xuống khi anh yêu cầu ư? Thật nực cười! Như tôi đã nói trước đó, đây chỉ là giả thần giả quỷ."
"Có phải hay không thì chỉ cần cậu báo cáo ngày sinh tháng đẻ thực sự của mình là có thể biết mà đúng không?"
Hoàng Ngọc Hải càng khẳng định, chắc chắn Sở trần đã báo cáo sai ngày sinh tháng đẻ của mình.
"Đây chính là ngày sinh tháng đẻ của tôi."
Sở Trần không hề yếu thế, anh và Hoàng Ngọc Hải đấu mắt với nhau: "Nếu như cậu chủ Hoàng không tin thì có thể đổi sang một người khác để thử một chút. Có lẽ sẽ có ai đó nguyện làm lắm đấy."