Bầu trời đầy hoa giấy, làm chói mắt mọi người.
Không ai nghĩ rằng thời điểm bọn họ thảo luận kịch liệt nhất, Sở Trần lại đột nhiên xé bỏ thỏa thuận ly hôn, còn nói sinh nhật vui vẻ.
Chẳng lẽ anh cho rằng làm như vậy là đang tặng quà sinh nhật cho Tống Nhan sao?
Từ giờ phút này trở đi, không còn sự ràng buộc của thỏa thuận ly hôn, để Tống Nhan tự mình quyết định một lần, đây mới là món quà sinh nhật của Sở Trần.
Đôi mắt của Tống Nhan xuyên qua khe hở giữa những mảnh giấy rơi xuống, nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ của Sở Trần.
Cô là người hiểu rõ Sở Trần nhất trong nhà họ Tống, trong lòng cô có cảm giác Sở Trần hôm nay khác với thường ngày.
Ầm!
Tống Thu đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Sở Trần: “Sở Trần, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Trong khi bọn họ còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Sở Trần lại xé bỏ thỏa thuận ly hôn, như vậy chẳng khác nào cũng đã thay nhà họ Tống đưa ra quyết định.
Ít nhất đêm nay, trong tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Tống Nhan, thân phận của Sở Trần vẫn là con rể nhà họ Tống.
Mọi người phẫn nộ nhìn Sở Trần.
“Cậu chủ Diệp biết về sự tồn tại của bản thỏa thuận ly hôn này.”
Tô Nguyệt Nhàn không giấu được vẻ mặt tức giận của mình: “Cha con đã hứa với cậu chủ Diệp, đêm nay sẽ công khai bản thỏa thuận ly hôn này trong bữa tiệc, để mọi người ở Thiện Thành đều biết con đã độc thân trở lại, nhưng mà bây giờ...” Tô Nguyệt Nhàn chỉ vào Tống Nhan, ngón tay run rẩy vì tức giận: “Nhan Nhan, là con dạy Sở Trần làm như vậy đúng không?”
Tống Nhan ngơ ngác nhìn Sở Trần.
Một lúc sau.
Tống Nhan gật đầu: “Cảm ơn.”
Năm năm.
Đây là lần đầu tiên Sở Trần nói chúc mừng sinh nhật cô.
Đôi mắt Tống Nhan tràn ngập sương mù, sự tủi thân ở sâu thẳm trong lòng cô đột nhiên dâng trào.
Năm cô vừa tròn mười tám tuổi, người nhà đã tự rước về cho cô một người chồng, còn là một tên ngốc.
Cô không thể lựa chọn.
Hôm nay, thời hạn năm năm đã trôi qua, người nhà lại nôn nóng muốn để cô đi lấy lòng cậu chủ Diệp.
“Trong cái nhà này, con chỉ là một quân cờ thôi đúng không?”
Tống Nhan cố nén nước mắt rơi xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tống Tà Dương: “Cha, năm năm trước cha đã nói gì với con?”
Cơ thể Tống Tà Dương như bị điện giật, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt con gái mình.
“Nhan Nhan.”
Nhìn thấy hai mắt Tống Nhan đỏ hoe, Tô Nguyệt Nhàn cũng dịu giọng lại, thở dài nói: “Thật ra tuy rằng nhà họ Tống đã vượt qua khó khăn, nhưng tình thế trước mắt cũng không tốt, em trai con còn nhỏ, nhà họ Tống phải dựa vào ba chị em con đóng góp một phần sức lực.”
“Ở Thiện Thành này, gia tộc có thể so sánh với nhà họ Diệp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Lâm Tín Bình nói: “Diệp Thiếu Hoàng chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của giới kinh doanh ở Thiện Thành ngày nay, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.”
“Một bên là một kẻ ngốc, một bên là Diệp Thiếu Hoàng, lựa chọn này thật sự khó lắm sao?”
Cô cả nhà họ Tống Tống Vân không nhịn được nói.
“Nếu kẻ ngốc này đổi lại nhà họ Hạ và sự tự do của Tống Nhan thì sao?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lại là Sở Trần.
Người nhà họ Tống cảm thấy hôm nay Sở Trần đã nói nhiều hơn năm năm qua cộng lại.
Bình thường đều nhẫn nhịn chịu đựng, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ biết đứng sau lưng Tống Nhan cười ngây ngô.
“Sở Trần, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây.”
Anh rể thứ hai Chu Kiếm buột miệng nói.
Cô hai Tống cũng nhướng mày: “Sao hôm nay tên ngốc này lại kỳ lạ như vậy?”
Ánh mắt của Tống Nhan cũng dừng lại trên người Sở Trần.
Sở Trần mỉm cười với Tống Nhan rồi tiến lên một bước.
Chắn trước mặt Tống Nhan.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tống Nhan không khỏi trở nên ngơ ngác.
Trong năm năm qua, mỗi lần có người bắt nạt hay trêu chọc Sở Trần, cô đều sẽ đứng trước mặt Sở Trần, bảo vệ anh.
Hôm nay thì ngược lại.
Sở Trần bảo vệ cô ư?
“Tôi không biết nhà họ Hạ và nhà họ Diệp ai mạnh hơn ai, nhưng mà tôi biết, đối với nhà họ Tống, nhà họ Hạ quan trọng hơn.”
Sở Trần bình tĩnh nói: “Nhà họ Diệp, chẳng qua chỉ có Diệp Thiếu Hoàng nhìn trúng Tống Nhan thôi, trừ chuyện đó ra, anh ta có thể mang lại lợi ích thiết thực gì đến cho nhà họ Tống? Cho dù là có, cũng không phải lúc này. Nhà họ Hạ thì ngược lại, nhà họ Tống muốn dấn thân vào ngành công nghiệp dược phẩm, nếu có thể hợp tác với nhà họ Hạ thì sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, củng cố thực lực của chính nhà họ Tống.”
Tống Thu cau mày: “Sở Trần, anh đang nói lung tung cái gì vậy?”
“Tôi đang nói.” Sở Trần không chút kiêng nể nhìn thẳng vào Tống Tà Dương: “Rốt cuộc nhà họ Tống đang muốn một chỗ dựa mạnh mẽ hay tự mình trở nên mạnh mẽ?”
Đồng tử của Tống Tà Dương không khỏi co rút lại.
Một câu này của Sở Trần đã xua tan mây mù, chỉ vào điểm mấu chốt.
Thế lực phía sau Diệp Thiếu Hoàng đại diện cho chỗ dựa mạnh mẽ, mà nhà họ Hạ, một khi hợp tác thành công, thực lực của bản thân nhà họ Tống sẽ tăng vọt.
Tuy nhiên, điều mà Tống Tà Dương cảm thấy khó chấp nhận chính là những lời này lại được thốt ra từ miệng của Sở Trần.
Không chỉ Tống Tà Dương, mà đầu óc của những người khác lúc này cũng trở nên trống rỗng.
Trong nhận thức của bọn họ, những lời như vậy chắc chắn không thể là do Sở Trần nói ra.
“Chẳng lẽ là cậu chủ Hạ?”
Lâm Tín Bình buột miệng nói.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Đúng rồi.
Những lời này chắc chắn là do cậu chủ Hạ dạy cho Sở Trần.
“Cậu chủ Hạ kia cũng thật có bản lĩnh, có thể khiến Sở Trần nhớ được những lời này.”
Tống Vân nói một cách kỳ quái.
Nhưng mà mọi người đều biết rằng những câu này của Sở Trần đã làm lay động suy nghĩ của Tống Tà Dương.
Giữa chuyện có chỗ dựa mạnh mẽ và tự trở nên mạnh mẽ, nếu như có thể lựa chọn, Tống Tà Dương sẽ chọn vế sau mà không chút do dự.
“Thời gian một ngày.”
Sở Trần lại nói: “Tối mai vào giờ này, nếu như tôi có thể lấy được thỏa thuận hợp tác với nhà họ Hạ, vậy thì xin hãy tôn trọng Tống Nhan, để cô ấy tự quyết định một lần. Ngược lại, nếu tôi không làm được, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Tống ngay lập tức.”
Mọi người đều choáng váng.
Tên ngốc này đã thay đổi.
Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?
“Chẳng lẽ người ngốc thật sự có phúc của người ngốc? Thời điểm vận may của Sở Trần kết thúc, cậu ta cũng không còn ngu ngốc nữa.”
Tống Tình nhìn Sở Trần, đột nhiên cười khẩy: “Nhưng mà, ở trong mắt người khác, tự cho là thông minh thì càng ngu ngốc hơn.”
Nhà họ Tống đã dày công chuẩn bị cho việc hợp tác với nhà họ Hạ suốt một thời gian dài, cuối cùng phải đích thân ông cụ ra mặt thì mới đổi lại được cơ hội gặp mặt một lần.
Rõ ràng nhà họ Hạ không hề có hứng thú.
Nhưng mà Sở Trần lại luôn miệng nói rằng, anh có thể lấy được quyền hợp tác với nhà họ Hạ trong vòng một ngày.
“Cậu dựa vào cái gì?”
Lâm Tín Bình không khỏi cười lạnh: “Dựa vào dáng vẻ ngu ngốc này sao?”
Trong lòng Lâm Tín Bình vẫn luôn tràn ngập cảm giác khó chịu tột độ, dựa vào cái gì mà người cậu chủ Hạ muốn gặp lại là Sở Trần, mà không phải anh ta?
Một ngày! Tống Nhan đứng ở sau lưng Sở Trần, vô thức nắm chặt góc áo của mình.
Lần đầu tiên cô trải qua cảm giác được bảo vệ thế này.
Dù cũng không có bao nhiêu cảm giác an toàn, nhưng trong lòng vẫn có một dòng nước ấm mãnh liệt quét qua.
“Tôi sẽ cho cậu một ngày.”
Tống Tà Dương nhìn chằm chằm Sở Trần, đưa ra quyết định cuối cùng.
“Cha.”
Những người khác không nhịn được kêu lên.
Tống Tà Dương xua tay, mọi người không dám nói nữa.
Ở nhà họ Tống, Tống Tà Dương là người có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Ánh mặt Tống Tà Dương vẫn chăm chú nhìn vào Sở Trần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đồng ý với cậu, không phải vì tôi tin tưởng cậu, mà vì quà sinh nhật của Nhan Nhan, cậu không tặng được, vậy thì hãy để người cha ruột là tôi tặng.”
Giành được hợp tác với nhà họ Hạ trong vòng một ngày thật sự là một giấc mơ không có thật.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Ông ta cho Sở Trần một cơ hội, trong lòng Nhan Nhan cũng sẽ thoải mái hơn một chút, sự phản kháng trong lòng cũng bớt đi một chút.
Tống Tà Dương nở nụ cười giống hệt một con cáo già nhìn Sở Trần.
Sở Trần cũng mỉm cười, dùng ánh mắt ngây thơ nói: “Cảm ơn cha.”
Sắc mặt Tống Tà Dương cứng đờ.
Xưng hô của Sở Trần không sai.
Thỏa thuận ly hôn còn chưa ký, anh vẫn là con rể nhà họ Tống.
Nhưng trong mắt Tống Tà Dương, ông ta chưa bao giờ coi Sở Trần là con rể của mình, dù chỉ một giây.
Xưng hô này của Sở Trần khiến ông ta cảm thấy mất tự nhiên, khí thế sắc bén vừa rồi dùng để quan sát Sở Trần cũng lập tức biến mất.
Mọi người còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì cửa phòng hội nghị đã bị gõ vang.
Tống Nho Hải bước vào: “Gia chủ, cậu chủ Diệp đến, nói là đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ba.”
Chương 7: Mong chờ màn biểu diễn của cậu
Vừa dứt lời, trong lòng người nhà họ Tống đều không nhịn được giật mình.
Diệp Thiếu Hoàng đã đến đây, hơn nữa giờ phút này anh ta còn đang đứng ở phía sau Tống Nho Hải.
“Có vẻ như tôi đến không đúng lúc.”
Diệp Thiếu Hoàng bước vào, trông thấy người nhà họ Tống đều đang đứng, còn có hoa giấy vương vãi trên sàn, anh ta đương nhiên đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra trong phòng hội nghị: “Ông Tống, có chuyện gì mà lại tức giận đến như vậy thế?”
Theo suy nghĩ của Diệp Thiếu Hoàng, đống giấy vụn này chắc chắn là do Tống Tà Dương làm ra.
Tống Tà Dương là gia chủ, ai dám làm ra chuyện ngông cuồng như vậy trước mặt ông ta.
Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng dừng lại trên người Tống Nhan, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cô ba, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Ngay sau đó, Diệp Thiếu Hoàng cũng gật đầu với những người còn lại trong nhà họ Tống, từ đầu đến cuối đều không để ý tới Sở Trần.
Vẻ mặt của Tống Tà Dương có chút phức tạp, một lúc sau, ông ta mới nói với Diệp Thiếu Hoàng: “Cậu chủ Diệp, có thể nói chuyện một chút không?”
Diệp Thiếu Hoàng giật mình, sau đó búng ngón tay, bên ngoài cửa, giám đốc Bàng của khách sạn Hoàng Đình bước vào, trên tay cầm một chiếc túi lớn.
“Sinh nhật của cô ba, có hơi vội, nên cũng không chuẩn bị được món quà gì tốt.”
Diệp Thiếu Hoàng lấy hộp ra, mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương chói mắt, Diệp Thiếu Hoàng tươi cười đi tới nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tống Nhan hơi nhíu mày.
Sở Trần vẫn đang đứng ở bên cạnh cô, hai người có quan hệ vợ chồng.
Nhưng Diệp Thiếu Hoàng lại coi Sở Trần như không khí.
“Thật ngại quá, món quà này quá đắt rồi.”
Tống Nhan lắc đầu từ chối.
Diệp Thiếu Hoàng nhìn Tống Nhan: “Chỉ là một chiếc vòng cổ thôi, không đáng bao nhiêu, nhận đi.”
Trong giọng điệu của Diệp Thiếu Hoàng hơi lộ ra ý không cho phép từ chối.
Tống Tà Dương bí mật nháy mắt với Tống Nhan, yêu cầu Tống Nhan nhận lấy.
“Vậy thì cảm ơn cậu chủ Diệp.”
Một bàn tay đưa ra, nhận lấy chiếc hộp.
Đó là Sở Trần.
Sắc mặt Diệp Thiếu Hoàng hơi thay đổi, anh ta nhìn thoáng qua Sở Trần, vẻ mặt khôi phục trạng thái tự nhiên: “Ông Tống, vừa rồi ông muốn nói gì với tôi?”
Đương nhiên Diệp Thiếu Hoàng đã nhận ra điều khác thường.
Chuyện xảy ra tối nay chỉ e là không giống như những gì anh ta mong đợi.
Tống Tà Dương và Diệp Thiếu Hoàng vừa đi ra ngoài, ánh mắt của mọi người lại lần nữa rơi vào Sở Trần.
Mang theo sự tức giận.
“Sở Trần, đừng tưởng rằng chỉ vì cha cho cậu cơ hội một ngày mà cậu có thể muốn làm gì thì làm.”
Cô hai nhà họ Tống – Tống Tình ở gần nhất tức giận nói: “Đắc tội với cậu chủ Diệp, cậu không gánh nổi, nhưng cũng đừng làm liên lụy đến nhà họ Tống chúng tôi.”
“Quà cậu chủ Diệp đưa cho em ba là thứ cậu có tư cách nhận sao?”
Sắc mặt Tống Vân âm trầm: “Hy vọng cha có thể giải thích rõ ràng với cậu chủ Diệp.”
“Bác Trương nói đúng, vận may của Sở Trần đã cạn kiệt, chẳng trách bác Trương lại chọn thời điểm này để Sở Trần ký tên, nếu vừa rồi Sở Trần ký tên, anh ta đắc tội với cậu chủ Diệp sẽ không liên quan gì đến nhà họ Tống chúng ta.”
Tống Thu chỉ hận không thể đánh cho Sở Trần một trận.
Ầm.
Một âm thanh vang lên, phòng hội nghị quay lại trạng thái yên tĩnh.
Sở Trần ném chiếc hộp đựng sợi dây chuyền lên bàn.
Vẻ mặt không đồng ý: “Cậu chủ Diệp nói, một sợi dây chuyền nhỏ, không đáng giá bao nhiêu, các người căng thẳng gì chứ.”
Chiếc hộp đập xuống bàn, chiếc vòng cổ rơi ra một nửa.
Trái tim mọi người cũng giống như một đập một cú thật mạnh.
Tên ngốc này, thật sự coi những gì cậu chủ Diệp nói là thật sao?
“Quên đi, dù sao tôi cũng chưa từng thừa nhận Sở Trần là người nhà họ Tống.”
Tống Thu cười khẩy ngồi xuống.
“Nếu không phải bác Trương đã sắp xếp xong mọi chuyện đêm nay rồi đi du lịch thế giới, tôi thật sự muốn mời bác Trương đến tính xem, có phải Sở Trần lúc này đã bị vận rủi quấn thân, bị lệ quỷ nhập vào hay không.”
Tống Tình hừ lạnh một tiếng.
“Đúng rồi, đạo trưởng Trương có để một đệ tử ở lại, đêm nay xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không biết đệ tử kia có cách nào để liên lạc với đạo trưởng Trương không?”
Tô Nguyệt Nhàn vội vàng nói: “Chu Kiếm, đợi khi bữa tiệc tối nay kết thúc, con mời đạo trưởng Thanh Phong đến đây một chuyến, cậu ta là đệ tử duy nhất của đạo trưởng Trương ở Thiện Thành.”
Chu Kiếm lập tức gật đầu.
Từ lúc bị Sở Trần xé bỏ thỏa thuận ly hôn, Tô Nguyệt Nhàn luôn cảm thấy bất an.
Bà ta lo lắng nhà họ Tống sẽ bị vận rủi của Sở Trần làm liên lụy.
Ầm! Cánh cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra.
Cậu chủ Diệp – Diệp Thiếu Hoàng đã quay lại.
Phòng hội nghị lập tức im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Thiếu Hoàng, trong lòng căng thẳng.
Sắc mặt Tống Nhan hơi thay đổi.
Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng tập trung vào người Sở Trần, từng bước đi về phía anh.
Khí thế vô hình đàn áp.
Một sự im lặng chết chóc.
“Anh cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi nói: “Vậy mà còn biết từ chối ký thỏa thuận.”
Diệp Thiếu Hoàng từ trên cao nhìn vào mắt Sở Trần: “Anh biết rất rõ, ở nhà họ Tống anh chỉ là một con chó, nhưng mà, một khi rời khỏi nhà họ Tống, anh còn không bằng một con chó.”
Diệp Thiếu Hoàng cảm thán: “Từ chỗ này xem ra, anh rất thông minh.”
“Anh muốn dùng thời gian một ngày để chứng minh bản thân xứng đáng ở lại nhà họ Tống sao?”
Diệp Thiếu Hoàng đến gần Sở Trần, ánh mắt sắc bén, gằn lên: “Tôi nói cho anh biết một tin tức, nhà họ Hạ thật sự có hứng thú với thị trường dược phẩm ở Thiện Thành, chẳng qua là, mục tiêu hợp tác của nhà họ Hạ không phải nhà họ Tống, mà là nhà họ Diệp.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Hoàng nhếch lên: “Ngày mai đại diện nhà họ Hạ sẽ đến khách sạn Hoàng Đình bàn bạc công việc hợp tác cụ thể với tôi, nếu có hứng thú, anh có thể đứng canh ở cửa Hoàng Đình, chiêm ngưỡng dáng vẻ của đại diện nhà họ Hạ một chút.”
Diệp Thiếu Hoàng mỉm cười xoay người đi về phía cửa, bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Nghe nói ông cụ Tống thích đồ cổ, cất kỹ không ít thứ quý giá, tối mai tôi sẽ đến thăm hỏi ông cụ.”
Tô Nguyệt Nhàn lấy lại tinh thần, vội vàng mỉm cười đáp lại: “Ông cụ cũng thường xuyên nhắc đến thanh niên ưu tú của Thiện Thành, hết lời khen ngợi cậu chủ Diệp, nếu biết cậu chủ Diệp đến thăm, nhất định ông cụ sẽ rất vui vẻ.”
“Sở Trần, cậu có nghe những gì cậu chủ Diệp nói không?”
Diệp Thiếu Hoàng vừa rời đi, Tống Tình đã không nhịn được chế giễu: “Cậu chỉ là một con chó, không hơn.”
“Chị hai, câu này hơi quá đáng rồi.”
Tống Nhan tức giận.
“Em ba, em không nghe vừa rồi cậu chủ Diệp đã nói gì sao?”
Tống Vân nói: “Nhà họ Hạ thật sự muốn tiến vào Thiện Thành, nhưng mà đối tượng nhà họ Hạ chọn để hợp tác là nhà họ Diệp. Sợ Trần dựa vào cái gì lại ăn nói lung tung như vậy? Chẳng qua cậu ta chỉ muốn trì hoãn việc bị đuổi khỏi nhà họ Tống một ngày mà thôi.”
“Cũng may mà cậu chủ Diệp rộng lượng.”
Lâm Tín Bình thở phào nhẹ nhõm: “Không chấp nhặt chuyện này.”
Lúc này, Sở Trần đứng dậy.
Mọi người đều nhìn qua.
“Sở Trần, cậu muốn làm gì?”
Tô Nguyệt Nhàn cau mày.
“Vừa rồi lúc xé thỏa thuận ly hôn không phải rất có khí thế sao?”
Chu Kiếm cười lạnh nói: “Cậu chủ Diệp vừa tới đây, ngay cả đánh rắm cũng không dám.”
Sở Trần nhìn Chu Kiếm, nghiêm túc trả lời: “Chỉ có chó mới sủa bậy.”
Sắc mặt mọi người lại thay đổi.
“Sở Trần, mày im miệng đi.”
Chu Kiếm nhìn về phía cửa: “Cũng may là cậu chủ Diệp đã đi xa rồi, bằng không, dù mày có muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến nhà họ Tống.”
“Khách đều đến rồi, chúng ta chuẩn bị xuống đi.”
Tống Tà Dương đi vào, liếc nhìn Sở Trần, mặt không biểu cảm nói: “Nho Hải sẽ sắp xếp người đưa Sở Trần về.”
Sau khi biết được mục tiêu hợp tác của nhà họ Hạ chính là nhà họ Diệp, Tống Tà Dương đã không còn chút hy vọng nào với Sở Trần.
Nếu không phải ông ta đã đồng ý cho Sở Trần một ngày, chắc chắn Tống Tà Dương sẽ đuổi Sở Trần đi ngay lập tức.
Nếu không thể công bố chuyện ly hôn của Sở Trần và Tống Nhan ở bữa tiệc, thì Sở Trần cũng không có tư cách xuất hiện ở sảnh tiệc.
“Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.”
Lâm Tín Bình cười cười, nhìn Sở Trần đùa cợt: “Sở Trần, trở về chuẩn bị cho tốt, chúng tôi rất mong chờ màn biểu diễn của cậu đấy.”
Chương 8: Mày muốn xem trò vui gì
Lông mày Tống Nhan hơi nhíu lại, cô liếc nhìn Sở Trần, thấy vẻ mặt Sở Trần vẫn không thay đổi, Tống Nhan cũng không nói nhiều.
Dù sao, trong năm năm qua, tuy rằng Sở Trần là con rể trên danh nghĩa của nhà họ Tống, nhưng đến tận bây giờ đến cả vị trí trên bàn cơm mà Sở Trần cũng không có.
Người nhà họ Tống lần lượt bước ra khỏi phòng hội nghị.
Cuối cùng chỉ còn lại Tống Nhan và Sở Trần.
“Sau khi trở về thì khóa kỹ cửa phòng lại. Nhớ kỹ, trước khi tôi trở về, dù ai đến gõ cửa cũng không được mở.”
Tống Nhan liên tục dặn dò Sở Trần.
Sở Trần gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sở Trần biết rõ, người lúc này khiến Tống Nhan lo lắng không phải là Diệp Thiếu Hoàng, mà là Tống Khánh Bằng, người bị anh cho uống Bách Gia Thủy vừa rồi.
Trong trí nhớ của Sở Trần, năm năm qua Tống Khánh Bằng thường xuyên động tay động chân với anh, cả bí mật lẫn công khai.
Nhìn bóng dáng cuối cùng của Tống Nhan rời đi, trong mắt Sở Trần lóe lên ánh sáng.
“Tôi lại rất hy vọng có người đến gõ cửa.”
Sở Trần lẩm bẩm một mình, sau đó đi ra ngoài.
Tống Nho Hải đang đợi Sở Trần ở cửa thang máy, bên cạnh còn có một thanh niên khác, Sở Trần nhận ra người này, thanh niên này là con của Tống Nho Hải – Tống Bưu.
Ánh mắt Sở Trần hơi nheo lại.
Trong nhà họ Tống, Tống Bưu là người thân thiết nhất với đám người Tống Khánh Bằng.
“Sở Trần, theo Tống Bưu trở về.”
Tống Nho Hải dặn dò: “Gia chủ đã dặn, hai người đi cầu thang bộ xuống lầu, ra khỏi khách sạn bằng cửa sau.”
“Cha yên tâm đi, giao tên ngốc này cho con.”
Tống Bưu trông vô cùng cường tráng, anh ta cười cười, dẫn Sở Trần đi về phía cầu thang.
“Bưu Nhi.”
Tống Nho Hải kêu một tiếng, do dự một lúc rồi dặn dò: “Chú ý chừng mực, Sở Trần còn chưa ký tên.”
Trên mặt Tống Bưu hiện lên một nụ cười: “Không sao đâu, con có kinh nghiệm đánh cái bao cát ngu ngốc này.”
Hai người bọn họ trò chuyện không chút kiêng nể, hoàn toàn không coi Sở Trần ra gì.
Đây đã là thói quen của người nhà họ Tống trong năm năm qua.
Bọn họ có nói gì thì Sở Trần cũng nghe không hiểu.
Không ai quan tâm đến một tên ngốc.
Vừa đi vào cầu thang, Sở Trần đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tống Khánh Bằng.
Trong góc cầu thang, bên cạnh Tống Khánh Bằng còn có hai người nữa, lúc nhìn thấy Tống Bưu dẫn Sở Trần đến, ánh mắt của ba người bọn họ đồng loạt sáng lên, nhanh chóng ném điếu thuốc trên tay xuống, giơ chân giẫm lên.
“Sở Trần, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tống Khánh Bằng bước lên phía trước, cười lạnh nói: “Mày cho tao uống Bách Gia Thủy, đêm nay, ông đây phải bắt mày uống nước tiểu bách gia.”
Sở Trần lùi lại một bước, Tống Bưu liền đặt tay lên vai anh.
“Các người muốn làm gì?”
Vẻ mặt Sở Trần hoảng hốt.
“Mở mang đầu óc cho thằng ngốc như mày.”
Ánh mắt Tống Khánh Bằng trở nên hung ác: “Làm đi.”
Tống Bưu không chút do dự, đột nhiên vung nắm đấm ra, nhắm vào sau đầu Sở Trần.
Sở Trần kêu lên, lòng bàn chân trượt xuống, tránh đòn đánh của Tống Bưu, mà dường như Tống Bưu dùng lực quá mạnh, cơ thể loạng choạng, thân hình vạm vỡ ngã về phía Tống Khánh Bằng.
Tống Khánh Bằng bị Tống Bưu đẩy lùi vài bước.
“Mày làm cái quái gì vậy?”
Tống Khánh Bằng gầm lên.
Tống Bưu định thần lại, vẻ mặt hung hãn lao về phía trước.
Trong không gian cầu thang chật hẹp, Sở Trần liên tục hét lên, không ngừng né tránh.
Nắm đấm của Tống Bưu không trúng vào người Sở Trần, mà ngược lại còn vô tình làm bị thương Tống Khánh Bằng và hai người khác vài lần.
Tiếng la hét vang lên.
“Tống Bưu, mày có bệnh đúng không?”
Một tiếng hét đầy giận dữ vang lên.
Một người bị nắm đấm của Tống Bưu đánh rơi xuống cầu thang.
Khi lòng bàn chân bị trật, người bên cạnh cũng không thể đứng vững mà lăn xuống cầu thang.
Bốp! Tống Bưu đấm vào mũi Tống Khánh Bằng.
Khuôn mặt của Tống Khánh Bằng nhăn nhó vì đau đớn.
Tống Bưu sửng sốt.
Anh ta nhìn nắm đấm của mình với vẻ hoài nghi.
Rõ ràng bọn họ muốn đánh tên ngốc Sở Trần kia, nhưng hiện tại, ngoại trừ Sở Trần, ba người còn lại đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Tống Bưu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Trần vẫn đang đứng ở bên cạnh, bình chân như vại, đồng tử không khỏi giãn to vài phần, vô thức buột miệng: “Sở Trần, rốt cuộc mày đã sử dụng loại tà thuật gì?”
“Nói câu này ra, ngay cả kẻ ngốc cũng không tin cậu đúng không?”
Sở Trần bật cười: “Tôi thật sự nghi ngờ, có phải bình thường cậu có bất mãn gì đó với ba người bọn họ, cho nên muốn mượn cơ hội này đánh bọn họ một trận hay không?”
Mũi Tống Khánh Bằng đã chảy máu, đau đớn kêu lên, lúc này đúng lúc ngẩng đầu lên, dáng vẻ dữ tợn: “Tống Bưu, mày giải thích cho tao!”
Tất nhiên Tống Khánh Bằng không tin những chuyện vừa xảy ra là tà thuật của tên ngốc kia.
Linh hồn Tống Bưu run rẩy, đôi chân run run bước tới đỡ Tống Khánh Bằng dậy, vẻ mặt cầu xin: “Anh Bằng, em thực sự không có cố ý.”
Anh ta chưa từng nghĩ rằng đối phó với Sở Trần lại còn có thể xảy ra sự cố thế này.
Sau khi bị đánh một trận như vậy, chắc chắn Tống Khánh Bằng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Tất cả đều là lỗi của tên ngốc này!”
Tống Bưu đột nhiên quay đầu lại, hai mắt trừng lớn.
Sở Trần đã biến mất.
“Lại còn muốn chạy.”
Tống Bưu đứng dậy.
“Đứng lại!”
Tống Khánh Bằng hét lên, máu mũi chảy ròng ròng: “Ông đây sợ máu, nhanh đưa tao đi bệnh viện.”
Lối vào thang máy.
Sở Trần nhấn nút, liếc nhìn cầu thang bên cạnh, lắc đầu thở dài: “Thật không ngờ, lần đầu tiên sử dụng thuật dịch chuyển càn khôn của Cửu Huyền Môn sau khi xuống núi lại là để đối phó với đám không ra gì này, quá mất mặt sư phụ rồi.”
Cửa thang máy mở ra, Sở Trần bước vào.
Những gì xảy ra tối nay không ngừng hiện lên trong tâm trí anh.
“Năm năm rồi.”
Sở Trần đột nhiên nghĩ đến điều gì, khóe miệng không khỏi co rút: “Xem như mình đã mất tích năm năm, vậy mà bọn họ cũng không tìm mình?”
Sở Trần cố kiềm chế xúc động muốn gọi về nhà để hỏi thử xem mình có phải con ruột hay không.
“Bỏ đi, nếu bọn họ đã không tìm mình, mấy năm nữa sẽ dẫn người về nhà! Cho mẹ một bất ngờ.”
Bóng dáng Tống Nhan vô thức hiện lên trong đầu Sở Trần.
Trong năm năm qua, một hồn một phách của anh tràn ngập hình ảnh của cô gái này.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, Sở Trần đi thẳng ra khỏi cửa lớn.
Sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Tống Nhan, quà anh cũng đã tặng rồi, cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại nữa.
Anh hiên ngang bước ra khỏi cửa chính.
Lúc nhân viên bảo vệ ở cửa chính nhìn thấy Sở Trần, vẻ mặt đều lộ ra chút kỳ quái.
Tại sao đứa con rể ngốc của nhà họ Tống lại đột nhiên chạy ra ngoài?
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Vài chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại trước khách sạn.
Sở Trần đứng ở giữa cửa.
Cửa xe mở ra, một đám thanh niên nam nữ đi tới, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
“Đồ ngốc, còn không mau tránh ra.”
Một nhân viên bảo vệ gần đó không nhịn được nhắc nhở: “Đây đều là con cháu xuất thân từ các gia tộc lớn ở Thiện Thành, chắc chắn đang đến tham dự tiệc sinh nhật của cô ba Tống.”
Sự xuất hiện của nhóm người này đột nhiên làm cho bầu không khí ở lối vào khách sạn Hoàng Đình đông cứng lại, rất nhiều nhân viên bảo vệ không dám thở mạnh.
Đám cậu ấm cô chiêu đang trong độ tuổi nổi loạn này luôn làm việc bất chấp hậu quả, một khi khiến bọn họ không vui, nhất định là thảm họa.
Đằng sau đám người này đều gia tộc có gia thế hiển hách.
Giám đốc Bàng lập tức bước ra ngoài với nụ cười trên môi: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người đến đúng lúc lắm, mời vào.”
“Giám đốc Bàng, trò vui còn chưa bắt đầu đúng không?”
Một thanh niên mặc áo thun đen cười lớn: “Nghe anh Diệp nói tối nay có kịch hay xem, nên tôi mới dẫn mọi người đến đây.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều rất mong chờ xem tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống sẽ có kịch vui gì.”
“Anh Diệp nói, đêm nay nhà họ Tống sẽ bắt tên con rể ngốc kia ly hôn, đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người.”
“Nghe nói tên ngốc kia không biết gì cả, nói không chừng cô ba nhà họ Tống vẫn còn là một khụ khụ...”
Thanh niên áo đen dừng lại một chút, vẻ mặt lộ ra ý tứ sâu xa: “Cái này phải phiền anh Diệp vất vả thêm một chút rồi.”
Đám người nọ cười lớn, không chút kiêng nể.
Giám đốc Bàng cũng cười theo, vô thức liếc nhìn Sở Trần đang đứng ở cửa.
Giám đốc Bàng đã quen với cách cư xử của đám cậu ấm cô chiêu này.
Thảo luận những chuyện này nơi công cộng cũng chỉ là chuyện cơm bữa của bọn họ.
“Đi thôi, chúng ta đi xem kịch.”
Thanh niên áo đen vẫy tay, sải bước về phía trước.
Bỗng một người đàn ông đứng trước mặt anh ta, chặn đường anh ta.
Nụ cười trên mặt giám đốc Bàng đột nhiên cứng đờ, đồng tử hơi giãn ra.
Vẻ mặt của Sở Trần vẫn bình tĩnh như trước, anh nhìn thanh niên áo đen: “Mày muốn xem trò vui gì?”
Chương 9: Một cước của kẻ ngốc
Trước cửa khách sạn Hoàng Đình, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Trần.
Giám đốc Bàng kinh hãi nhưng ông ta không kịp ngăn cản Sở Trần. Ông ta cũng không ngờ rằng Sở Trần lại dám chặn đường của nhóm nam nữ thiếu niên này.
Đây là một trong những nhóm người không được chọc vào nhất ở Thiện Thành.
Tuy thiếu niên mặc đồ đen nói năng lỗ mãng nhưng nhóm người đó có thân phận đặc biệt, đừng nói là kẻ không hoàn toàn không hiểu lời họ nói. Giám đốc Bàng cảm thấy cho dù người bình thường nghe hiểu thì tuyệt đối cũng không dám lên tiếng.
Tuy nhiên, Sở Trần lại đứng ra.
Thiếu niên mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn Sở Trần, khẽ cau mày: “Mày là ai?”
“Này, chó ngoan không cản đường, mày muốn chết à?”
Thiếu nữ đằng sau tức giận nói.
Một thiếu niên khác ở bên cạnh cũng lạnh lùng ngước mắt: “Giám đốc Bàng, tên này là ai vậy?”
Giám đốc Bàng thoáng liếc nhìn: “Anh ta là Sở Trần.”
“Sở Trần hả?”
“Thiện Thành không có gia tộc nào họ Sở cả.”
“Thằng nhà quê ở đâu chui ra mà cũng dám chặn đường của anh Đông thế.”
“Sao tôi lại cảm thấy hơi quen tai nhỉ?”
Thiếu niên áo đen tên là Vinh Đông suy nghĩ một lát, khóe miệng hiện lên một tia thích thú: “Chậc chậc, đúng là trùng hợp thật đấy. Tôi nhớ ra rồi, anh Diệp nói con rể ngốc nghếch ở rể nhà họ Tống năm năm mà ngay cả giường của cô Ba nhà họ Tống cũng không trèo lên được tên là Sở Trần.”
Bốp! Một cái bạt tai vang dội.
Một âm thanh trong trẻo vang lên như sấm trước cổng khách sạn Hoàng Đình.
Một sự im lặng chết chóc.
Âm thanh đó vang vọng trong đầu của tất cả mọi người.
Họ đờ ra.
Vinh Đông là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Vinh thị ở Thiện Thành vậy mà lại bị chàng rể ngốc nghếch của nhà họ Tống giáng cho một cái bạt tai thật mạnh mà không hề báo trước.
Âm thanh vừa vang dội vừa dứt khoát, khiến đầu óc Vinh Đông ù đi, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giám đốc Bàng mắt chữ a mồm chữ o. Ông ta là người đầu tiên tỉnh táo lại, lập tức vung tay ra lệnh: “Bắt Sở Trần lại cho tôi.”
Hai tên bảo vệ lập tức xông về phía Sở Trần.
Mặc dù tập đoàn Vinh Thị không được coi là tập đoàn gia tộc thượng lưu ở Thiện Thành, nhưng Vinh thị và nhà họ Diệp lại có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Vinh Đông bị đánh ở khách sạn Hoàng Đình, đồng nghĩa với việc bị đánh ở địa bàn nhà mình.
Hai tên bảo vệ một trái một phải, giống như hổ đói tấn công đàn cừu, trong chớp mắt, bóng dáng Sở Trần lùi về phía sau một bước, hai tên bảo vệ hung hãn đụng vào nhau.
Tiếng kêu rên thảm thiết khiến nhóm người Vinh Đông vang lên.
Vinh Đông che một bên mặt của mình, đôi mắt mở to.
Thì ra cảm giác bị người ta giáng một bạt tai là như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Vinh Đông chưa từng bị người ta đánh bao giờ.
Tối nay, anh ta vậy mà lại bị một kẻ ngốc đột nhiên giáng cho một cái bạt tai thật mạnh trước mặt mọi người.
“Giết chết anh ta!”
Đôi mắt của Vinh Đông đỏ bừng như máu, điên cuồng hét lên.
Từng bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình xông lên, bao vây lấy Sở Trần.
“Ngay cả cậu Vinh mà cậu cũng dám đánh. Hôm nay đừng nói là Tống Nhan, ngay cả Tống Tà Dương cũng không thể bảo vệ được cậu đâu.”
Giám đốc Bàng quả quyết ra lệnh.
“Đánh chết cậu ta.”
“Tên ngốc này ăn gan hùm mật báo phải không?”
“Vậy mà lại dám đánh anh Đông.”
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ đứng sau lưng Vinh Đông cũng lần lượt tỉnh táo lại. Thậm chí còn có mấy thiếu niên còn muốn thử xem sao, muốn nhảy vào đánh Sở Trần một trận tơi bời hoa lá mới có thể hả giận.
Sáu bảy tên bảo vệ đồng thời xông về phía Sở Trần.
Thậm chí trong số họ có người cảm thấy thương thay cho cảnh ngộ mà Sở Trần gặp phải nhưng lại ra tay mà không hề nể nang.
Trong mắt mọi người, Sở Trần vẫn luôn tránh né lùi lại phía sau, nhưng sáu bảy tên bảo vệ đó lại có một người ngã xuống trước.
“Người nào cũng là đồ vô tích sự hả?”
Vinh Đông tức giận: “Ngay cả tên ngốc mà cũng không bắt được sao?”
“Sao anh Diệp lại nuôi một lũ vô dụng như các người chứ?”
Vinh Đông lạnh lùng xông lên.
Anh ta đã tập luyện Taekwondo từ khi còn nhỏ, thể chất của anh ta khỏe hơn so với những người cùng lứa tuổi. Bình thường anh ta có thể một đánh ba mà không gặp vấn đề gì.
Thân thể cao lớn nhảy lên cao, thực hiện một cú đá bên hông.
Lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Vinh Đông. Một tên bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình cũng nhảy cao, muốn tập kích sau lưng Sở Trần, giơ chân đạp mạnh.
Khóe miệng của Sở Trần khẽ nhếch lên mà không để lại dấu vết.
Thân thể nghiêng sang một bên, thuật dịch chuyển càn khôn.
Chân của nhân viên bảo vệ và chân của Vinh Đông gặp nhau giữa không trung.
Tuy sức mạnh của Vinh Đông nổi bật hơn so với những người cùng lứa nhưng những bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình đều là những tinh anh được cẩn thận lựa chọn từ công ty bảo vệ. Sau cú đá này, Vinh Đông lập tức cảm thấy bắp chân đau nhức dữ dội, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.
Còn chưa kịp đứng lên, Vinh Đông ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Sở Trần đã xuất hiện ngay trước mặt: “Mày.” Vinh Đông đang định buông lời chửi rủa thì cảm thấy lồng ngực đau nhói, Sở Trần giẫm một chân lên người anh ta.
“Tất cả đứng yên.”
Giọng nói của Sở Trần vang lên: “Nếu không tôi cũng không biết trên người cậu chủ nhà họ Vinh sẽ gãy mất mấy chiếc xương đâu.”
Mấy lên bảo vệ đang định xông lên đột ngột dừng lại.
Họ đều nhìn chằm chằm vào Sở Trần và Vinh Đông đang nằm dưới chân của anh.
“Sở Trần!”
Giám đốc Bàng kinh hãi, tức giận nói: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Buông cậu Vinh ra.”
“Ha ha, tôi là tên ngốc mà.”
Khuôn mặt của Sở Trần nở nụ cười trêu tức: “Kẻ ngốc làm gì cũng không có chừng mực.”
Sở Trần cúi đầu nhìn Vinh Đông: “Có điều dù tao là kẻ ngốc thì cũng nghe hiểu. Vừa nãy mày nói năng lỗ mãng, sỉ nhục vợ của tao.”
Sở Trần giẫm mạnh chân hơn, Vinh Đông lập tức la hét thảm thiết, mặt mũi méo mó.
Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên nhưng lúc này không ai dám xông lên nữa.
Tuy họ được mệnh danh là một trong những nhóm người không thể chọc vào nhất ở Thiện Thành, từ trước đến giờ làm gì cũng không kiêng nể ai, muốn làm gì thì làm, nhưng tối nay họ lại gặp phải một tên ngốc.
Có vẻ như tên ngốc này còn ngang ngược hơn cả họ.
Không ai dám xông lên, bỏ mặc cậu Vinh bị tên ngốc dùng một cước đạp tàn phế.
Đồng thời họ cũng âm thầm cả kinh. Sức lực của tên ngốc này quá mạnh, họ có thể cảm nhận được sự sau đớn mà lúc này Vinh Đông phải chịu đựng từ sắc mặt của anh ta.
“Tao không quan tâm các người là nhà họ Diệp nhà họ Vinh, nhà lớn nhà chó gì đó.”
Sở Trần cười cúi đầu nhìn thẳng vào cậu Vinh: “Lập tức xin lỗi cô ba nhà họ Tống ngay.”
Nụ cười này của Sở Trần vô cùng đáng sợ, khiến người khác rợn tóc gáy.
Không ai quên thân phận của Sở Trần, chàng rể ở rể của nhà họ Tống.
Lúc này, không ai dám đàm phán hoặc là tên tiếng với kẻ ngốc.
Chẳng may khiến tên ngốc tức giận, ngọc đá cùng vỡ.
Mạng của cậu Vinh quý giá hơn mạng của tên ngốc này.
Cả người Vinh Đông cũng lạnh loát, đôi môi run rẩy.
Đây là khách sạn Hoàng Đình! Những người vây quanh đều là người của anh ta.
Rõ ràng đối phương chỉ là con rể ngu ngốc ở rể của nhà họ Tống.
Đáng ra anh ta phải hung hăng giẫm đạp anh trên mặt đất mới đúng. Vinh Đông không thể nào hiểu được sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Anh ta theo bản năng muốn mắng chửi Sở Trần nhưng sự đau đớn truyền đến nơi lồng ngực và nụ cười ngốc nghếch đáng sợ của Sở Trần khiến anh ta run rẩy. Một lúc lâu sau, anh ta nuốt một hơi, nhắm mắt nói: “Xin lỗi.”
Cả người Vinh Đông đang run rẩy, kìm nén sự tức giận.
Một cước của kẻ ngốc là sự nhục nhã trước nay chưa từng có trong đời này của anh ta.
Một lát sau.
Vinh Đông chậm rãi mở mắt ra, thấy Sở Trần vẫn đang nhìn mình chằm chằm, sự bực bội kìm nén trong lòng ngay lập tức dâng trào, trợn mắt tức giận nói: “Vẫn chưa đủ sao?”
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời ngay lúc này của Vinh Đông.
Họ có thể tưởng tượng được rằng một khi Vinh Đông khôi phục lại sự tự do, anh ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù Sở Trần.
Nếu Sở Trần là một người thông minh thì biết nên dừng lại đúng lúc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Trần.
Nụ cười trên mặt Sở Trần đã vụt tắt, vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn Vinh Đông, nghiêm túc nói: “Mày vẫn chưa nói rõ là xin lỗi ai.”
Chương 10: Làm hại nhà họ Tống
Quả nhiên Sở Trần không phải là một người thông minh.
Người sáng suốt đều biết rằng Vinh Đông đã hoàn toàn bùng nổ, không thể chịu đựng được sự kích thích nào nữa.
Cách làm tốt nhất của Sở Trần là nhìn rõ tình thế, thuận thế buông chân ra. Tuy nhiên, anh lại càng táo tợn dồn ép Vinh Đông hơn.
“Đúng là một kẻ ngốc chính cống, cứ khăng khăng muốn chọc tức cậu Vinh điên lên.”
Giám đốc Bàng âm thầm nghĩ ngợi, ông ta đã sai người lập tức thông báo cho Diệp Thiếu Hoàng rồi.
Giám đốc Bàng có thể khẳng định rằng hiện giờ Vinh Đông chắc chắn đang ước gì có thể băm Sở Trần thành hàng trăm mảnh.
Tuy nhiên, lực dưới chân Sở Trần dường như tăng lên mạnh hơn theo câu nói của anh.
“Cô ba Tống, tôi xin lỗi.”
Vinh Đông dường như sụp đổ.
Với giọng khàn khàn, anh ta hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
Lúc này, đôi mắt đỏ bừng của Vinh Đông trợn to, nước mắt cũng chảy ra.
Anh ta đang kìm nén sự tức giận, cả đời này chưa từng ấm ức như vậy bao giờ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên từ xa.
Sở Trần buông lỏng chân.
Diệp Thiếu Hoàng đi đầu dẫn theo một đám người đi tới.
Thoáng liếc nhìn Vinh Đông chảy nước mắt nằm dưới chân Sở Trần, sắc mặt anh ta sa sầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không còn chuyện gì nữa.”
Sở Trần thuận miệng trả lời.
Tất cả mọi người: “Đương nhiên là anh mong rằng không còn chuyện gì nữa rồi.”
Vinh Đông lăn sang một bên, tránh xa Sở Trần, vô cùng chật vật đứng lên, đôi mắt lộ vẻ oán giận: “Sở Trần, tối nay mà mày có thể đi ra khỏi Hoàng Đình thì tên của ông đây sẽ viết ngược lại.”
“Giám đốc Bàng.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn giám đốc Bàng.
Người đi từ trong bữa tiệc ra không chỉ có Diệp Thiếu Hoàng mà còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng các giới ở Thiện Thành. Họ đều tò mò bước ra hóng hớt, Sở Trần cũng đã nhìn thấy người của nhà họ Tống, họ cũng đang hớt hải chạy tới.
“Nhóm cậu Vinh đến Hoàng Đình, vừa xuống xe thì bị Sở Trần ngăn chặn trước cửa.”
Giám đốc Bàng nói: “Cậu Vinh chỉ hỏi thân phận của Sở Trần, kết quả là Sở Trần lại không nói lời nào mà ra tay với cậu Vinh. Đầu tiên là giáng cho cậu Vinh một bạt tai trong lúc cậu ấy không kịp đề phòng. Sau đó Sở Trần giẫm lên người cậu ấy, khiến người của chúng tôi cũng không dám tùy tiện ra tay.”
“Sở Trần!”
Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.
Nhóm người Tống Tà Dương sải bước đi tới.
“Không phải tao đã bảo mày cút về nhà rồi sao?”
Tống Tà Dương gầm thét: “Mày ở đây làm gì?”
Tống Tà Dương vô cùng tức giận.
Ông ta biết thân phận của Vinh Đông, thực lực của tập đoàn Vinh thị không còn kém nhà họ Tống nữa. Huống hồ, tập đoàn Vinh thị có quan hệ không bình thường với nhà họ Diệp. Bị Sở Trần làm ầm ĩ như vậy thì nhà họ Tống khó có thể tìm nhà họ Diệp làm chỗ dựa.
Lúc này, trong đầu của Tống Tà Dương tràn ngập lời nói của đạo trưởng Trương.
Qua giờ hợi, vận may của Sở Trần sẽ hao hết.
Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy! Nhà họ Tống đã mượn năm năm vận may của Sở Trần. Người nhà họ Tống vô cùng tin tưởng lời nói của đạo trưởng Trương.
Tống Tà Dương vô cùng hối hận vì đã không để Sở Trần ký vào giấy ly hôn trước, mới khiến một loạt chuyện xảy ra như vậy.
Hiện giờ lại gặp phải rắc rối lớn.
Bây giờ Tống Tà Dương càng muốn lôi Tống Nho Hải ra mắng chửi một trận hơn. Ông ta từng dặn dò Tống Nho Hải sắp xếp cho Sở Trần trở về.
“Sở Trần, cậu muốn hại chết nhà chúng tôi à?”
Giọng nói của Tống Vân chói tai, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng một lúc.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, sự xui xẻo của Sở Trần sẽ làm hại nhà họ Tống.”
Tống Tình tức giận nói.
Sở Trần là con rể ở rể nhà họ Tống. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Tống không có lý do nói rằng mình không có chút quan hệ nào với anh.
“Anh Diệp, anh biết đấy. Sau ngày mai, Sở Trần sẽ không còn là người của nhà họ Tống nữa.”
Tống Thu đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng.
“Vậy tối nay thì sao?”
Vinh Đông nhìn chằm chằm vào Tống Thu với ánh mắt hung ác: “Nhà họ Tống ngay cả một con chó mà cũng không trông chừng được, thả ra ngoài cắn bậy, chẳng lẽ lại không cần giải thích một câu sao?”
Sở Trần lạnh nhạt liếc nhìn Vinh Đông.
Cảm giác rợn cả tóc gáy lại lập tức dâng lên trong lòng Vinh Đông, anh ta giật mình theo bản năng.
Một cước của Sở Trần đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.
“Nếu Sở Trần đã đánh người, đương nhiên nhà họ Tống chúng tôi sẽ không đùn đẩy trách nhiệm.”
Tống Nhan đứng dậy: “Cậu Vinh, tôi thay mặt nhà họ Vinh, nếu cậu cần bồi thường khác thì chúng ta vào trong rồi từ từ nói chuyện. Nhà họ Tống nhất định sẽ xin lỗi thành khẩn.”
“Tôi không chịu đựng được thành ý của nhà họ Tống.”
Dù sao trong mắt của Vinh Đông, Tống Nhan là người phụ nữ mà Diệp Thiếu Hoàng ưng ý. Vinh Đông không tiện lên giọng điệu quá ác. Nhưng đương nhiên Vinh Đông tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái gọi là xin lỗi.
Đây là nỗi nhục nhã cả đời này của anh ta.
Nhất định phải bắt Sở Trần trả lại bằng máu.
Còn cái giá mà nhà họ Tống phải trả không chỉ là một câu nói xin lỗi nhẹ nhàng.
Người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều.
Sắc mặt của Diệp Thiếu Hoàng trở nên sa sầm.
Tất cả mọi người đang chờ anh ta lên tiếng.
Bởi vì đây là khách sạn Hoàng Đình, địa bàn của nhà họ Diệp.
Tống Nhan là người phụ nữ Diệp Thiếu Hoàng tỏ thái độ muốn theo đuổi, còn Vinh Đông có thể nói là người của nhà họ Diệp.
Diệp Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm vào Sở Trần. Lúc này, thậm chí trong đầu anh ta đang lóe lên một suy nghĩ.
Đó là Sở Trần đang cố tình phá hoại quan hệ của anh ta và nhà họ Tống.
Tuy nhiên, ngay sau đó Diệp Thiếu Hoàng lại âm thầm lắc đầu, tại sao một tên ngốc lại suy nghĩ nhiều như vậy được. Ngược lại, nếu là một người thông minh cũng không thể làm ra chuyện khiến người khác tổn hại mà mình lại chẳng được lợi ích gì.
Phải biết rằng, sau tối nay sẽ có một người lúc nào cũng muốn lấy mạng của anh.
Diệp Thiếu Hoàng càng tin rằng một trận đánh nhau này chẳng qua chỉ là một chuyện tình cờ.
Một tên ngốc không biết trời cao đất dày tạo ra một chuyện ầm ĩ mà thôi.
Tuy nhiên, nhà họ Tống phải trả giá đắt vì chuyện này.
“Ông Tống.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn về phía Tống Tà Dương, lạnh nhạt nói: “Có lẽ ông biết rằng những ngày này chúng ta luôn bàn bạc về dự án. Là dự án ba bên, bên thứ ba là tập đoàn Vinh thị.”
“Chuyện xảy ra tối hôm nay, cho dù tôi không để ý thì e rằng tập đoàn Vinh thị cũng không có ý định hợp tác nữa.”
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt người nhà họ Tống đều không khỏi biến sắc.
Trong lòng chấn động mãnh liệt.
Sắc mặt Tô Nguyệt Nhàn hơi tái nhợt nhìn Tống Tà Dương.
Bà ta biết rõ dự án đó, nhà họ Tống đã chuẩn bị rất nhiều, hợp tác cơ bản cũng đã thành hình, nếu tuyên bố kết thúc hợp tác vào lúc này thì sẽ tổn thất nặng nề với nhà họ Tống.
Tống Nhan siết chặt vạt áo nhìn Sở Trần.
Tối nay, anh thật sự đã gây ra rắc rối lớn.
“Cậu Diệp.”
Tống Tà Dương cố gắng duy trì sự bình tĩnh, đang định lên tiếng, Diệp Thiếu Hoàng bèn xua tay nói: “Không cần phải nói nhiều nữa. Lời xin lỗi của cô ba, tôi thay Đông Tử nhận lấy, chuyện hôm nay cứ như vậy đi.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn Vinh Đông: “Tôi sẽ nể mặt sinh nhật của cô ba Tống. Đi thôi, anh Diệp ra ngoài với cậu, nói chút chuyện.”
Vinh Đông hung ác lườm Sở Trần, sau đó gật đầu với Diệp Thiếu Hoàng.
Anh ta đương nhiên nghe lời Diệp Thiếu Hoàng.
Sự phát triển của tập đoàn Vinh thị trong những năm nay không thể tách khỏi sự ủng hộ của nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông rời đi, người vây xem cũng bắt đầu giải tán.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không quay trở lại mà đi thẳng ra khỏi khách sạn Hoàng Đình.
Tối nay nhà họ Tống đã đắc tội với tập đoàn Vinh thị, không ai biết hậu quả sẽ như thế nào.
Vào thời khắc này, những người có quan hệ không sâu với nhà họ Tống đương nhiên sẽ lựa chọn vạch rõ giới hạn.
Dạ tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống, e rằng họ sợ tránh né còn không kịp.
Chẳng mấy chốc, trước cửa khách sạn Hoàng Đình chỉ còn nhóm người nhà họ Tống và bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình đứng ở một bên.
Người của nhà họ Tống đều nhìn chằm chằm vào Sở Trần với đôi mắt như sắp phun lửa.
Họ đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.
“Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Thu nói.
“Trở về.”
Tống Tà Dương hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Tối nay vốn là một ngày đặc biệt với nhà họ Tống.
Trong bữa tiệc tối, ông ta sẽ tuyên bố Sở Trần, đứa con rể ngốc nghếch đã ở rể năm năm của ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống.
Trong kế hoạch của Tống Tà Dương, sau đêm nay, nhà họ Tống sẽ tận dụng xu thế để hướng tới đỉnh cao trước đây.
Nhưng ông ta không ngờ rằng những chuyện xảy ra tối nay đều lệch khỏi kế hoạch của ông ta.
Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu mà đã phải hạ màn.
Lúc vận may của Sở Trần tan hết, dường như nhà họ Tống cũng trở lại tình cảnh khốn khó như năm năm trước chỉ sau một đêm.
“Sở Trần, chúng ta đi thôi.”
Tống Nhan nói với Sở Trần một tiếng.
“Cậu ta không thể đi cùng chúng ta.”
Tống Tà Dương lạnh lùng nói.
“Cha nói đúng, Sở Trần đã không còn tư cách bước vào nhà họ Tống nữa.”
“Cút đi, nhà họ Tống bị Sở Trần hại chưa đủ thảm sao?”
Người nhà họ Tống ở đây đều tức giận.
Nếu không ngại về thân phận, có lẽ họ sẽ lao tới xé Sở Trần thành hai mảnh.
“Cha ơi.” Tống Nhan vẫn định lên tiếng, Tống Tà Dương đã vung tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Trần, chậm rãi nói: “Không cần nói nhiều, cha cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của người xung quanh thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Nhan không khỏi thay đổi.
Tống Tà Dương lạnh lùng nói: “Con cho rằng cậu chủ của một tập đoàn bị sỉ nhục lớn như vậy, thật sự sẽ dễ dàng bỏ qua sao?”
“Đừng nói cha nói lời không giữ lời, đã đồng ý cho Sở Trần một ngày rồi. Nếu Sở Trần thật sự có thể bình yên vô sự trở lại cửa nhà họ Tống. Cha sẽ đích thân mở cửa đón cậu ta.”
Lâm Tín Bình cũng cười khẩy nhìn chằm chằm vào Sở Trần: “Cậu ta bình an trở về, tôi sẽ pha trà cho cậu ta.”