Lăng Tuyệt Đỉnh nằm ở phía Đông Thiên La Tông và ở gần Thiên Cơ Điện, là ngọn núi cao nhất trong phạm vi trăm dặm, bởi vì thế núi hiểm trở và vách núi cheo leo nên ít ai lui tới.
Ở nơi cao nhất trên đỉnh núi, một thiếu nữ mặc một bộ áo trắng khẽ bay theo gió, đôi mắt đen nhánh thăm thẳm linh động, dung nhan tuyệt sắc đủ làm mọi nam tử mê say.
Phía sau thiếu nữ là một thanh kiếm cổ đỏ ngầu lúc ẩn lúc hiện, nàng đứng trên Lăng Tuyệt Đỉnh giống như thần tiên trong truyền thuyết.
"Đại tiểu thư!" Một lão giả đầu hói xuất hiện sau lưng nàng rồi cung kính hành lễ.
"Đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông thế nào?" Thiếu nữ áo trắng không quay đầu lại mà hỏi.
"Tuy có Võ Linh Lôi Thú cấp 7, nhưng lại cắn nuốt Võ Linh nên mới trưởng thành, tương lai của Võ Linh Lôi Thú cấp 7 kia có hạn. Còn tư chất của nàng thì chỉ xem như trung đẳng trong hoàng triều Đại Viêm mà thôi."
Lão giả đầu hói nói: "Loại tông môn xa xôi này mấy trăm năm cũng khó có được một nhân vật tư chất thượng đẳng chứ đừng nói là thiên tài. Cho nên tiểu thư đừng ôm hi vọng quá lớn thì tốt hơn."
"Chỉ trùng hợp đi ngang qua và nghe nói đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông nên mới hiếu kì xem thử, nếu gặp được ngọc thô là chuyện tốt, nếu không thì cũng chẳng sao. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi." Thiếu nữ áo trắng lạnh nhạt nói, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn.
Ngay khi quay người, kiếm cổ đỏ ngầu đột nhiên truyền ra tiếng kiếm reo trong trẻo, thiếu nữ áo trắng bỗng ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra tia bất ngờ.
"Bên này còn có Đao Tu, hơn nữa còn luyện ra Đao Cương..."
Thiếu nữ áo trắng cẩn thận cảm nhận, trong lòng khẽ dao động, muốn tìm kiếm vị trí đại khái của Đao Cương, thanh kiếm sau lưng nàng lập tức phóng ra Kiếm Cương.
Chỉ thấy Kiếm Cương như cây trụ phóng lên tận trời.
Ở nơi xa, Đao Cương kích động mà liều mạng xông lên theo, mặc dù chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng lại rất bền dẻo.
Trên bầu trời cách xa nhau mấy chục dặm, hai loại cương khí lại tương xứng.
"Độ ngưng tụ của Đao Cương này cao như thế, không ngờ ta lại gặp được người như vậy..." Thiếu nữ áo trắng nở nụ cười xinh đẹp, giống như gặp được vật trong lòng.
Kiếm Cương cao đến trăm trượng xuất hiện trong khu vực của Thiên La Tông lập tức làm kinh động trưởng lão đóng giữ ở đây, một lão giả áo bạc đánh tan hư không lao đến, cấp tốc chạy tới gần Kiếm Cương.
"Tại hạ là trưởng lão nội vụ của Thiên La Tông - Hoàng Nhất Hoành, không biết là vị võ hữu nào tu luyện gần Thiên La Tông." Lão giả mở miệng nói.
Lúc này Kiếm Cương đã biến mất, lão giả đầu hói và thiếu nữ áo trắng tuyệt sắc xuất hiện.
"Vừa rồi ta cảm giác được trong Thiên La Tông có Đao Tu xuất thế nên mới biến ra Kiếm Cương cảm nhận thử." Lão giả đầu hói hờ hững nói.
Lão giả áo bạc Hoàng Nhất Hoành lộ ra vẻ mặt bất ngờ, sau đó sắc mặt trầm xuống, không phải nhằm vào lão giả đầu hói và thiếu nữ áo trắng mà là vì Thiên Cơ Điện lại không truyền tin xuất hiện một Đao Tu lên nội tông.
Nhất định là người của Thiên Cơ Điện lơ là nhiệm vụ nên không biết Đao Tu xuất thế, nếu không phải ông ta cảm nhận được Kiếm Cương rồi lập tức chạy đến thì chỉ sợ Đao Tu trong tông đã bị lão giả đầu hói này mang đi.
"Mấy năm nay Thiên Cơ Điện Chủ Dư Thiên Viễn càng ngày càng chẳng ra gì, dám lơ là nhiệm vụ, lát nữa xem ta trừng trị hắn như thế nào!" Hoàng Nhất Hoành hừ lạnh trong lòng, quyết định tìm ra Đao Tu trước rồi lại từ từ xử trí Dư Thiên Viễn.
Lão giả đầu hói là một cường giả võ đạo, hơn nữa còn là kiếm sư, nhân vật như vậy không thể tùy ý trêu chọc, điểm này thì Hoàng Nhất Hoành rất rõ.
Còn thiếu nữ áo trắng có dáng vẻ tuyệt sắc khuynh thành, cho dù Hoàng Nhất Hoành đã sống hơn nửa đời cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử đẹp như thế.
Chỉ sợ lai lịch của hai người này không tầm thường.
"Hai vị đến từ phương xa, không bằng vào tông ngồi một chút?" Hoàng Nhất Hoành mỉm cười rồi mời.
"Ngồi thì không cần, ta muốn gặp Đao Tu kia." Lão giả đầu hói nói.
"Võ hữu, Đao Tu kia là người của Thiên La Tông, nếu muốn gặp thì ta có thể đi thu xếp." Hoàng Nhất Hoành vội nói.
Lời này của Hoàng Nhất Hoành có ý là Đao Tu đó là người của Thiên La Tông chúng ta, ngươi muốn gặp thì được, nhưng đừng mơ dẫn đi.
"Ngươi có thể yên tâm, ta chỉ gặp mặt mà thôi." Lão giả đầu hói nói.
"Vậy thì tốt, mời hai vị đi theo ta." Hoàng Nhất Hoành cấp tốc đi phía trước dẫn đường.
...
Trong đình viện, toàn thân Tiêu Vân bị Đao Cương vờn quanh.
Vừa rồi có người phóng ra Kiếm Cương.
Hai luồng cương khí hô ứng từ xa, Tiêu Vân vốn cần một thời gian mới làm vững chắc được Đao Cương, kết quả bởi vì Kiếm Cương kích thích nên Đao Cương đã điên cuồng sinh sôi, nhưng vẫn rất ổn định.
Đao Cương ổn định thì Tiêu Vân cũng tiết kiệm được thời gian nửa tháng.
Không chỉ như thế, trong quá trình Đao Cương kéo dài trăm trượng theo Kiếm Cương cũng đã càng ngày càng ngưng tụ, giống như có người dẫn dắt Tiêu Vân tăng lên Đao Cương.
Mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cũng là chuyện tốt đối với Tiêu Vân.
Kết quả không bao lâu sau Kiếm Cương đã ngừng lại, đồng thời còn biến mất.
Tiêu Vân đành phải thu hồi Đao Cương.
"Không biết đối phương là người phương nào, chẳng lẽ là người của Thiên Cơ Điện? Ta chưa nghe nói Thiên Cơ Điện có Kiếm Tu. Vị trí Kiếm Cương hơi xa, không phải là nội tông đó chứ?" Tiêu Vân nhíu mày, hắn cảm nhận được mặc dù Kiếm Cương ở nơi xa nhưng lại rất mạnh.
Lúc này bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Lý Phong toàn thân đều là máu lảo đảo vọt vào, bởi vì đi không vững nên ngã xuống đất.
"Lý Phong?" Tiêu Vân bất ngờ nhìn Lý Phong.
"Tiêu sư huynh, huynh mau lên đài Âm Dương cứu Diệp sư muội..." Lý Phong cắn răng mà nói.
"Diệp Lăng sư muội lên đài Âm Dương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Diệp Lăng sư muội lại chạy lên đó?" Tiêu Vân chau mày.
"Không phải nàng chạy tới đài Âm Dương, mà là nàng bị người ta bắt tới, đồng thời người bắt nàng còn bảo ta tới thông báo với huynh là phải lên đó trong vòng một trăm hô hấp, nếu không hắn sẽ giết Diệp sư muội. Còn người kia là ai thì ta cũng không biết..." Lý Phong khóc nức nở mà nói.
Tiêu Vân không nói lời nào mà quay người dùng hết sức chạy về hướng đài Âm Dương.
Một trăm hô hấp...
Thời gian rất gấp bách, Tiêu Vân không biết đối phương là ai, dù sao gặp rồi sẽ biết.
"Diệp Lăng, muội không được có việc..." Tiêu Vân siết chặt nắm đấm.
Ở Thiên Cơ Điện ba năm, Tiêu Vân rất ít kết giao với đệ tử khác, không phải không muốn mà là gần như các đệ tử đều mang theo mục đích lợi dụng trong quá trình quen biết.
Diệp Lăng khác với những người nọ, nàng chân thành kết giao bằng hữu, không mang theo tâm tính vụ lợi mà chỉ thích làm bạn với ngươi.
Nàng là người thuần túy nhất trong những người Tiêu Vân từng gặp.
Lần này Tiêu Vân trở lại Thiên Cơ Điện, những người quen trước kia gặp hắn đều trốn tránh không kịp hoặc là châm chọc sỉ nhục.
Chỉ có Diệp Lăng không ghét bỏ Tiêu Vân mà còn không để ý người khác phản đối chia sẻ nhiệm vụ Ngân cấp với hắn.
Thậm chí còn dùng đến quan hệ của mình để giới thiệu Tiêu Vân.
Tiêu Vân đã nhìn thấy mọi chuyện Diệp Lăng làm và ghi tạc trong lòng, nha đầu này chỉ muốn giúp hắn mà thôi, không có ý gì khác.
Nếu Diệp Lăng xảy ra bất trắc gì vì chuyện này...
Trong mắt Tiêu Vân loé lên tia sắc lạnh, dù là ai thì kẻ đó cũng phải chết!
Chương 12: Võ Linh cấp 3
Khi đến khoảng hô hấp thứ tám mươi, Tiêu Vân đã chạy tới đài Âm Dương.
Một nam tử trẻ tuổi mặc phục sức đệ tử nội tông ngồi trên ghế bành, sau lưng gã có ba tên đệ tử nội tông và rất nhiều đệ tử ngoại tông đi theo.
Nhìn thấy Tiêu Vân đi lên đài Âm Dương, nam tử trẻ tuổi nhếch miệng lên.
"Tới cũng rất nhanh." Dư Vô Song híp mắt nhìn Tiêu Vân.
"Diệp Lăng đâu?" Tiêu Vân trầm giọng mà nói.
Chát chát!
Dư Vô Song vỗ tay hai lần, đệ tử ngoại tông phía sau lui qua hai bên, chỉ thấy Diệp Lăng bị trói trên một thân cây nghiêng đầu qua một bên, hiển nhiên đã hôn mê.
"Ta không oán không thù với ngươi, tại sao phải lợi dụng Diệp Lăng dẫn ta đến đài Âm Dương?" Tiêu Vân hỏi.
"Ngươi còn nhớ chuyện xảy ra ở Huyền Phong Nhai bảy ngày trước không?" Dư Vô Song mỉm cười nói.
Bảy ngày trước, Huyền Phong Nhai...
Tiêu Vân lập tức biến sắc.
Đâu chỉ nhớ kỹ mà cả đời hắn cũng không thể quên được, chuyện đó đã thay đổi cả đời hắn, hắn bị Linh Vũ Cơ cướp đi hạt giống Võ Linh rồi còn bị một đám đệ tử nội tông vây giết.
Nếu không phải lúc ấy may mắn rơi xuống vách núi, nhặt về một cái mạng thì chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Chẳng lẽ Dư Vô Song cũng ở trong đó?
Tiêu Vân nhớ dáng vẻ những đệ tử nội tông kia, nhưng lại không có Dư Vô Song.
"Có phải đang nghĩ vì sao ngày đó không có ta không? Rất bình thường, ta không thích ra tay, chỉ thích xem kịch và bố trí mà thôi." Dư Vô Song cười nhạt và nói.
"Bố trí... Chuyện ngày đó là ngươi một tay thúc đẩy?" Tiêu Vân siết nắm đấm vang lên răng rắc.
"Không sai! Là ta hỗ trợ bày kế, nhưng ta không ngờ ngươi còn sống, hơn nữa còn thành Đao Tu, ngươi thật làm ta bất ngờ."
Sau đó Dư Vô đứng lên đi đến trước mặt Diệp Lăng đang hôn mê: “Ngươi vì thứ ti tiện này mà đi tìm cái chết càng làm ta bất ngờ. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội cứu ả, lập tức leo lên đài Âm Dương, chỉ cần ngươi đánh bại được người của ta thì ta cho ả sống."
Nói xong, móng tay Dư Vô Song bỗng quẹt qua cổ Diệp Lăng một cái, một vết cắt rõ ràng xuất hiện trên da thịt trắng nõn, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Toàn thân Tiêu Vân căng cứng, trong mắt tuôn ra sát ý.
"Sao lại không nhúc nhích? Là muốn nhìn ả chết trước mặt ngươi à? Nếu ngươi muốn thì ta tác thành cho ngươi." Dư Vô Song nói xong thì vươn một tay bóp lấy cằm Diệp Lăng, khi bàn tay dùng sức thì hàm dưới của Diệp Lăng đã phát ra âm thanh giòn vang.
"Ta làm theo ý ngươi!" Tiêu Vân nói xong thì nhảy lên đài Âm Dương.
Lúc này Dư Vô Song mới chậm rãi buông tay ra, mỉm cười mà nhìn Tiêu Vân, gã cảm thấy hiện tại Tiêu Vân là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp thế đó.
Đài Âm Dương nằm trên cao nên các đệ tử ngoại tông đi qua đi lại có thể nhìn thấy người đứng trên đó, khi họ trông thấy Tiêu Vân thì không khỏi ngừng chân.
"A? Người trên đài Âm Dương này thật quen mặt."
"Hắn không phải Tiêu Vân sư huynh sao? Không phải hắn đã vào nội tông à, sao lại trở về Thiên Cơ Điện, còn lên đài Âm Dương?"
"Các ngươi xem kìa, hình như hắn mặc phục sức đệ tử ngoại tông của Thiên Cơ Điện." Rất nhiều đệ tử ngoại tông nhao nhao tụ tập lại rồi chỉ trỏ lên đài Âm Dương.
"Các ngươi không phát giác sao? Hắn đã bị phế." Có người nói.
Lúc này các đệ tử ngoại tông mới nhận ra khí tức Khí Hải của Tiêu Vân rất yếu, hiển nhiên Khí Hải đã bị hao tổn, xem ra chỉ còn sót lại ba bốn phần Khí Hải.
"Khó trách sẽ trở lại Thiên Cơ Điện, thì ra Khí Hải đã vỡ vụn, chỉ còn lại ba bốn phần mà thôi, xem như tàn phế." Có người thương hại mà nhìn Tiêu Vân.
Các đệ tử ngoại tông đi qua vây xem cũng đã nhìn thấy Dư Vô Song, họ không khỏi chấn động, mặc dù không nhận ra Dư Vô Song nhưng gã lại mặc phục sức đệ tử nội tông, đồng thời phía sau còn có ba tên đệ tử nội tông đi theo.
Từ điểm này có thể thấy được thân phận của Dư Vô Song không bình thường.
Mặc dù không biết tình huống cụ thể là thế nào, nhưng các đệ tử ngoại tông đã đoán được đại khái vì sao Tiêu Vân lại trở lại Thiên Cơ Điện.
Rõ ràng là đắc tội Dư Vô Song, bị phế Khí Hải rồi lại bị gã đuổi theo tới Thiên Cơ Điện và buộc lên đài Âm Dương.
Các đệ tử ngoại tông thương hại mà nhìn Tiêu Vân, đắc tội ai không được mà lại đụng vào có nhân vật có bối cảnh thâm hậu như Dư Vô Song.
Lúc này Dư Vô Song lười biếng phất phất tay, một đệ tử nội tông sau lưng bật lên một cái, dùng thân pháp cực kỳ linh hoạt nhảy lên đài Âm Dương.
"Đã lâu không gặp, Tiêu Vân." Tên đệ tử nội tông kia hơi nhếch khóe miệng lên và nói.
"Chu Vũ sư huynh..."
Các đệ tử ngoại tông đang đứng xem cũng hơi giật mình.
Bởi vì người đó là Chu Vũ, là người đứng thứ bảy cùng thời với Tiêu Vân trong Thiên Cơ Điện, hai người chỉ chênh lệch hai bậc.
Không ngờ Chu Vũ lại đi về cùng Dư Vô Song, còn trở thành tay sai của gã.
"Đã thành phế nhân còn mưu toan lật ngược cục diện, theo ta thấy ngươi chỉ đang mơ mộng viển vông. Nhưng cũng không sao, dù sao ngươi cũng phải chết. Tiêu Vân, trước khi ngươi chết ta phải nói cho ngươi một tin tốt, Dư thiếu chủ nói chỉ cần ta giết ngươi thì sẽ thưởng Diệp Lăng sư muội cho ta."
Chu Vũ liếm liếm đôi môi khô khốc, trong mắt lộ ra tia quái dị: “Nha đầu kia da mịn thịt mềm, hơn nữa còn là trinh nữ, mùi vị nhất định không tệ. Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi ta sẽ từ từ hưởng thụ ả."
"Ngươi muốn chết!" Tiêu Vân lập tức tức giận chém ra một đao.
Phong Ảnh Trảm!
Hơn một trăm ánh đao chém qua, nụ cười của Chu Vũ lập tức cứng lại, phía sau cấp tốc hiện ra quang ảnh giáp thú màu vàng đất để ngăn cản.
Bành!
Quang ảnh giáp thú đánh tan trăm ánh đao kia.
Ngay khi Chu Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Tiêu Vân đã chém đao tới lần nữa, tiếng đao ngân êm tai vang lên, đao khí chém thẳng qua.
Dù Võ Linh Giáp Thú cấp 2 có lực phòng ngự cực mạnh, nhưng vẫn yếu ớt như lá cây trước Đao khí bá đạo hung tàn này.
Đao khí xuyên qua thân thể Chu Vũ, để lại vết chém thật sâu phía sau đài Âm Dương...
Chu Vũ còn chưa kịp thét lên thì đầu đã bị chém ngang đổ xuống.
Tiếng huyên náo chung quanh đài Âm Dương biến mất, thay vào đó là sự yên tĩnh cứ như cái chết.
Các đệ tử ngoại tông đứng xem đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Tiêu Vân trên đài, họ cứ nghĩ người ngã xuống phải là Tiêu Vân mới đúng.
"Đao Tu... Tiêu Vân là Đao Tu!" Đột nhiên có người hoảng sợ la lên.
Một tảng đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Xung quanh đài Âm Dương yên tĩnh vang lên từng đợt xôn xao, các đệ tử ngoại tông khó tin nổi mà nhìn Tiêu Vân, một người bị phế một nửa lại là Đao Tu trăm năm khó gặp?
Dư Vô Song ngồi dưới đài đột nhiên đứng lên, nụ cười trên khóe miệng đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u lạnh lẽo.
Dư Vô Song không phải không vui vì cái chết của Chu Vũ, thứ như Chu Vũ có chết nhiều đến mấy cũng không làm gã đau lòng.
Sở dĩ không vui là vì Tiêu Vân còn mạnh hơn dự đoán của gã nhiều.
Một tên bị phế một nửa sau khi trở thành Đao Tu lại mạnh như vậy, nếu là Đao Tu đỉnh phong thì chẳng phải còn mạnh hơn nữa?
Lão tặc thiên, ông thật không công bằng!
Vì sao lại để một tên phế vật trở thành Đao Tu?
Vì sao ta không thể trở thành Đao Tu?
Nếu ta là Đao Tu thì sẽ mạnh hơn hắn gấp trăm lần, nghìn lần.
Trong mắt Dư Vô Song hiện ra đố kị hừng hực, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vân tràn ngập ghen ghét, thậm chí lộ ra sát ý mãnh liệt.
"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ngươi dám giết con chó ta nuôi trước mặt ta? Giỏi, giỏi lắm, nếu ngươi muốn chết trên tay ta thì ta tác thành cho ngươi!"
Dư Vô Song lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Vân, ghen ghét và đố kị trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Gã vốn định tùy tiện phái một người giết chết Tiêu Vân, nhưng hiện tại không cần, gã muốn đích thân bóp chết hắn thì mới giải toả được ghen ghét trong lòng.
Không ai nhìn thấy động tác của Dư Vô Song, người này đã hóa thành một cái bóng xuất hiện trên đài Âm Dương.
Tốc độ thật nhanh!
Các đệ tử ngoại tông đều giật mình, Dư Vô Song thực sự quá nhanh.
Lúc này dưới chân Dư Vô Song dâng lên dòng khí cuồn cuộn, giống như một con rắn vờn quanh người gã bò lên, chỉ thấy con rắn kình khí kia đột nhiên biến thành một ngọn lửa hừng hực.
Các đệ tử ngoại tông lập tức chấn động mãnh liệt.
Võ Linh Viêm Xà cấp 3.
Dư Vô Song có được Võ Linh Viêm Xà cấp 3, hơn nữa cường độ ngưng tụ chân khí của gã đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Chương 13: Trực tiếp chém
Phẩm cấp Võ Linh càng cao thì hình thái hiện ra càng chân thật và sức mạnh cũng càng lớn, nếu xét trong phạm vi Thiên La Tông thì Võ Linh cấp 3 cũng thuộc dạng cao cấp.
Hơn nữa thuộc tính Võ Linh khác nhau nên hiệu quả cũng khác biệt.
Võ Linh Giáp Thú có thể tăng cường phòng ngự của Võ Tu, Võ Linh Viêm Xà chẳng những có thể tăng mạnh chiến lực của Võ Tu trên phạm vi lớn mà còn có thể đốt cháy.
"Nói đi, ngươi muốn chết thế nào, ta sẽ tác thành cho ngươi." Dư Vô Song được Võ Linh Viêm Xà vờn quanh lạnh lùng nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân không nói gì mà trực tiếp chém ra Tinh Thiết Bách Luyện Đao, khi đao khí xẹt qua thì Phong Ảnh Trảm cũng hiện ra vô số tàn ảnh.
Thanh đao chém qua, dòng khí bị chém đứt.
Các đệ tử ngoại tông đứng nhìn kinh hãi trầm trồ, không ngờ đao kỹ của Tiêu Vân lại mạnh đến mức này, chỉ tuỳ tiện chém một cái đã tung ra đao khí và tạo ra cả dòng khí.
Khóe miệng Dư Vô Song nhếch lên một độ cong, lộ ra vẻ mặt mỉa mai.
Lúc này thân hình Dư Vô Song khẽ nhúc nhích, Võ Linh Viêm Xà bắt đầu cuộn trào làm hiện ra một thanh kiếm, chỉ thấy viêm xà bò vòng quanh thanh kiếm, ngọn lửa cháy lên hừng hực, uy lực cực kỳ kinh người.
Đao khí của Tiêu Vân bị Võ Linh Viêm Xà hóa giải, không thể làm Dư Vô Song bị thương.
"Đúng là có chút năng lực, nhưng chỉ có nhiêu đó mà muốn giết ta sao? Ta chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ. Đúng rồi, hình như con ti tiện Diệp Lăng kia thích ngươi, nó thật là hèn hạ, chẳng những tính cách ti tiện mà ánh mắt cũng thấp hèn nên mới coi trọng tên phế nhân như ngươi."
Dư Vô Song mỉa mai nói: "Nhưng cũng không quan trọng, chờ giết ngươi xong ta sẽ sắp xếp cho ả. Đúng rồi, gần đây Hoa Nguyệt Lâu của Thiên Cơ Điện tương đối thiếu người, nữ Võ Tu rất được hoan nghênh, nói không chừng bán ả đến Hoa Nguyệt Lâu có thể trở thành hoa khôi."
Tiêu Vân không bị Dư Vô Song ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục không ngừng chém ra ánh đao trùng trùng điệp điệp.
Dư Vô Song thờ ơ vung kiếm liên tục hóa giải thế công của Tiêu Vân, khóe miệng luôn mang theo nụ cười lạnh giống như mèo vờn chuột.
Giết chết Tiêu Vân quá nhanh rất khó giải trừ ghen ghét trong lòng gã, chỉ khi nào từ từ hành hạ Tiêu Vân đến chết thì gã mới hả dạ.
Các đệ tử ngoại tông đứng nhìn liên tục lắc đầu, Tiêu Vân thật sự rất mạnh, Đao Tu có được đao khí sẽ cực kỳ mạnh, Võ Tu bình thường căn bản không địch lại nổi.
Nhưng ngặt nổi Dư Vô Song không phải Võ Tu bình thường, mà là Võ Tu có Võ Linh Viêm Xà cấp 3, đồng thời tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, cao hơn Tiêu Vân nửa cấp bậc.
Xem tình hình trước mắt thì sớm muộn gì Tiêu Vân cũng sẽ bại.
Mặc kệ Tiêu Vân đánh thế nào thì vẫn không thể phá vỡ Võ Linh Viêm Xà cấp 3 của Dư Vô Song, đồng thời Bách Luyện Tinh Thiết đao đã bị ngọn lửa thiêu đốt bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Đầu óc như ngươi cũng trở thành Đao Tu được? Ta đã nói đao khí của ngươi không có hiệu quả gì với ta, cho dù võ kỹ của ngươi mạnh đến mấy thì thế nào, cũng chỉ là Hoàng cấp trung phẩm mà thôi." Dư Vô Song cười nhạo.
"Đao cuối cùng." Tiêu Vân đột nhiên nói.
Vừa nói xong, Tiêu Vân đang cầm Tinh Thiết Bách Luyện Đao trong tay bộc phát ra đao khí càng khủng bố, đao khí này tràn ngập khí thế không gì không phá được.
Phong Ảnh Trảm!
Võ kỹ tương tự nhưng uy lực bùng nổ lại hoàn toàn khác biệt, càng bá đạo càng khủng bố hơn trước đó.
Đùng!
Tinh Thiết Bách Luyện Đao không thể chống đỡ tiếp đã bị gãy một nửa.
Dư Vô Song đã cảm nhận được nguy cơ lập tức ngừng cười, sức mạnh của Võ Linh Viêm Xà cấp 3 bị thúc đẩy đến cực hạn, sau đó gã dùng kiếm đâm ra một chiêu mạnh nhất.
Mà trong nháy mắt tiếp xúc với thanh đao gãy, kiếm trong tay Dư Vô Song vỡ nát, Võ Linh Viêm Xà cấp 3 lập tức bị chém đứt, Đao Cương mạnh đến cực điểm chém vào vai phải Dư Vô Song.
Nửa bên bả vai của gã bị chém đứt, xương ngực trái lập tức bị Đao Cương không gì không phá được xoắn cho vỡ nát.
Một tiếng kêu thảm vang lên, Dư Vô Song bay ngược ra ngoài rồi đập ầm ầm xuống đài Âm Dương.
Biến hóa tới quá nhanh và cũng quá đột ngột, các đệ tử ngoại tông đứng nhìn nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến khi tỉnh táo lại thì trận quyết đấu của hai người đã kết thúc.
Dư Vô Song là đệ tử nội tông mà lại thua?
Các đệ tử ngoại tông kinh ngạc nhìn đài Âm Dương.
Dư Vô Song bị trọng thương muốn đứng lên, nhưng Tiêu Vân đã đi tới trước mặt rồi giẫm mạnh một chân lên vai trái gã.
Răng rắc!
Xương vai trái lập tức vỡ vụn, Dư Vô Song phát ra tiếng kêu thảm thê lương.
"Ngươi hiểu nổi đau lúc đó của ta chưa? Mang đầy hi vọng bước vào nội tông, đang chờ mong với võ đạo và tương lai, hi vọng tiến thêm một bước trên con đường võ đạo. Nhưng các ngươi đã làm gì? Vì lợi ích của bản thân mà phá huỷ Khí Hải, đoạt hạt giống Võ Linh, hủy đi hi vọng của ta! Ngươi phải cảm nhận cho rõ nổi đau bị phế!" Tiêu Vân nói xong thì hung hăng giẫm một chân lên bụng Dư Vô Song.
Đùng!
Khí Hải của Dư Vô Song nổ tung.
"Không..." Dư Vô Song rú lên thảm thiết, Khí Hải bị phá thì con đường Võ Tu coi như đứt ngang, gã sẽ trở thành một phế nhân.
"Cảm nhận được không? Đây chính là cảm giác khi Khí Hải bị phá. Có phải rất đau đớn không? Ngươi đã hiểu rồi thì ta tiễn ngươi lên đường." Tiêu Vân trầm giọng mà nói.
"Ngươi không thể giết ta, phụ thân ta là Thiên Cơ Điện Chủ, ngươi dám giết ta thì phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Dư Vô Song liều mạng gào thét.
Các đệ tử ngoại tông đứng nhìn chấn động, khó trách Dư Vô Song lớn lối như thế, còn dẫn theo ba tên đệ tử nội tông giống như tùy tùng, cả đệ tử đỉnh cao của Thiên Cơ Điện là Chu Vũ cũng phải nghe gã sai bảo, hóa ra là nhi tử của Thiên Cơ Điện Chủ.
"Buông Dư sư huynh ra!"
"Dư sư huynh là nhi tử của Thiên Cơ Điện Chủ, ngươi dám giết huynh ấy thì đừng mơ sống sót rời khỏi Thiên Cơ Điện."
"Bây giờ ngươi thu tay lại còn kịp, chỉ cần ngươi không tổn thương Dư sư huynh và ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì chúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Ba tên đệ tử nội tông đi theo Dư Vô Song lập tức quát lên.
Thấy Tiêu Vân dừng tay lại, Dư Vô Song nghĩ hắn sợ nên ác độc nói: "Tiêu Vân ngươi chờ đó cho ta, chỉ cần ta sống sót bước xuống đài Âm Dương thì nhất định sẽ tìm mọi cách tra tấn ngươi mà không để ngươi chết, ta muốn tra tấn ngươi mỗi ngày, để đời này ngươi sống không bằng chết!"
Thanh đao gãy chém xuống, Dư Vô Song còn chưa kịp phản ứng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
Cái gì...
Người đứng xem đều choáng váng, ngơ ngác nhìn đài Âm Dương.
Tiêu Vân dám chém Dư Vô Song?
"Còn không mau dừng tay cho ta!" Một tiếng rống động trời vang lên, một nam tử trung niên tóc mai lấm tấm bạc phá tan hư không lao đến, sau lưng ông ta là một đám nhân vật cao tầng của Thiên Cơ Điện.
"Điện Chủ đến rồi!" Người đứng xem lập tức nhận ra.
Khi thấy Dư Vô Song đã đầu lìa khỏi cổ, Thiên Cơ Điện Chủ Dư Thiên Viễn cứng đờ, sau một hồi ngơ ngác thì ánh mắt ông ta trở nên dữ tợn vặn vẹo, trong mắt lập tức hiện đầy tơ máu đỏ rực.
"Ngươi giết con ta, tội đáng chết vạn lần!" Dư Thiên Viễn nổi cơn thịnh nộ, kéo theo dòng khí cuồn cuộn phóng lên đài Âm Dương rồi tung thẳng một chưởng về hướng Tiêu Vân.
Chưởng lực kinh khủng trào ra, cả đài Âm Dương chấn động đến nổi lên sóng khí cuồn cuộn, khi Tiêu Vân sắp bị sóng khí đó triệt để cắn nuốt thì….
"Đủ rồi!"
Một giọng nói càng kinh khủng truyền đến từ trên cao, Hoàng Nhất Hoành đột nhiên giáng xuống rồi chỉ một cái lên lòng bàn tay Dư Thiên Viễn, chưởng lực bành trướng mãnh liệt lập tức bị đánh tan, ông ta bị đẩy lui xa một trượng...
Chương 14: Nản lòng thoái chí
"Hoàng trưởng lão..." Trên mặt Dư Thiên Viễn tràn đầy bất ngờ.
"Dư Thiên Viễn, ngươi thân là Thiên Cơ Điện Chủ mà lại tự ý bước lên đài Âm Dương, còn ra tay đánh một đệ tử, ngươi đã quên tông quy của Thiên La Tông rồi sao?"
Hoàng Nhất Hoành phẫn nộ trừng Dư Thiên Viễn, chưa tính sổ chuyện lơ là nhiệm vụ với ngươi mà ngươi còn dám chạy đến đài Âm Dương quấy rối, thân là Điện Chủ mà lại ra tay với đệ tử trước mắt bao người, nếu tin này truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào?
Còn nữa, ngươi động vào ai không được mà lại ra tay với Đao Tu trăm năm khó gặp của Thiên La Tông, nói nhẹ là hà hiếp kẻ yếu, nói nặng là đang phá huỷ căn cơ của Thiên La Tông!
Ngươi còn muốn làm Điện Chủ hay không?
Hoàng Nhất Hoành càng nghĩ thì ngọn lửa trong lòng càng lớn.
Nếu không phải bận tâm Dư Thiên Viễn là Điện Chủ và còn có nhiều đệ tử ở dưới đài Âm Dương đang nhìn thì ông ta đã sớm vung tay đánh bay Dư Thiên Viễn rồi.
Hoàng Nhất Hoành không để ý tới Dư Thiên Viễn nữa mà nhìn về phía Tiêu Vân.
Luyện Khí tầng chín tu vi?
Hoàng Nhất Hoành khẽ gật đầu, tu vi như vậy cũng ổn ở ngoại tông, tương lai bồi dưỡng thêm thì tu vi cảnh giới này vẫn có thể đuổi kịp những đệ tử nồng cốt.
Dù sao người tâm chí rất cứng cỏi mới có thể trở thành Đao Tu, không gian trưởng thành trong tương lai vẫn rất lớn, huống chi tiểu tử này còn trẻ.
Hả?
Hoàng Nhất Hoành đột nhiên nhíu mày lại, cảm thấy không thích hợp, thậm chí hoài nghi có phải mình cảm nhận sai rồi không.
Hoàng Nhất Hoành lại cảm nhận lần nữa rồi lập tức sầm mặt xuống, ông ta hỏi Tiêu Vân: "Có phải Khí Hải của ngươi bị hao tổn không?"
"Vâng." Tiêu Vân gật đầu.
"Còn lại bao nhiêu phần Khí Hải hoàn chỉnh?" Hoàng Nhất Hoành hơi biến sắc mà nói.
"Còn ba phần." Tiêu Vân trả lời chi tiết.
"Ba phần..." Sắc mặt Hoàng Nhất Hoành đã hơi khó coi, tâm tình tốt đẹp ban đầu lập tức biến mất.
Cái này giống như tình cờ bắt gặp một món bảo vật quý giá, kết quả lật qua xem thì bảo vật đã hao tổn hơn phân nửa, giá trị giảm đi rất nhiều.
Cảm giác này rất khó chịu.
Lúc này Hoàng Nhất Hoành mới phát hiện lão giả đầu hói và thiếu nữ áo trắng tuyệt sắc kia đã biến mất, vừa rồi rõ ràng còn đi theo phía sau, sao giờ không thấy nữa?
Chẳng lẽ là thấy Khí Hải của tiểu tử này hư hại nên dứt khoát không cần gặp nữa?
Hoàng Nhất Hoành đoán hẳn là như vậy, không thì vì sao lão giả đầu hói vốn muốn gặp Tiêu Vân lại biến mất chứ? Rõ ràng là không coi trọng Tiêu Vân đã tàn phế.
Khí Hải chỉ có ba phần, tương lai của Tiêu Vân có hạn, đặc biệt là ở phương diện cảnh giới, xác suất lên được cảnh giới tiếp theo rất thấp.
Rất có thể đời này Tiêu Vân chỉ có thể dừng lại ở Luyện Khí Cảnh.
Hoàng Nhất Hoành nghĩ tới đây thì không khỏi an ủi bản thân: Được rồi, được rồi, Khí Hải còn lại ba phần thì ba phần đi, đến thì cũng đến rồi, miễn miễn cưỡng cưỡng bồi dưỡng như đệ tử nội tông thử xem, dù sao đệ tử nội tông tiêu xài không nhiều.
"Ngươi tên là gì?" Hoàng Nhất Hoành hỏi.
"Tiêu Vân." Tiêu Vân trả lời.
"Tốt lắm, Tiêu Vân ngươi có bằng lòng vào nội tông không? Chỉ cần ngươi gật đầu thì bản trưởng lão có thể để ngươi trực tiếp tiến vào và hưởng thụ đãi ngộ của nội tông."
Hoàng Nhất Hoành chắp hai tay sau lưng, vốn cho là Tiêu Vân sẽ cảm kích bái lạy giống như những đệ tử ngoại tông được khâm điểm vào nội tông trước kia, kết quả chờ nửa ngày mà hắn vẫn không có phản ứng.
Là quá mừng rỡ sao?
Hoàng Nhất Hoành phát hiện vẻ mặt Tiêu Vân vẫn như lúc ban đầu, lập tức có dự cảm không thích hợp nên không khỏi nhíu mày lại.
"Tiêu Vân xin nhận ý tốt của Trưởng lão. Nhưng Tiêu Vân không muốn vào nội tông." Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.
Không vào nội tông?
Các đệ tử ngoại tông đứng xem đều giật mình nhìn Tiêu Vân.
"Vì sao?" Sắc mặt Hoàng Nhất Hoành trầm xuống.
"Bởi vì tông môn bất công với ta!" Tiêu Vân nói.
Cái gì...
Dưới đài xôn xao, người xem đều khiếp sợ nhìn Tiêu Vân.
Sắc mặt Hoàng Nhất Hoành trở nên khó coi, nhưng ông ta vẫn cố nén tức giận mà trầm giọng hỏi: "Thiên La Tông đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại dám nói bất công?"
"Nếu tông môn công bằng thì vì sao ta quyết đấu đánh giết đối thủ trên đài Âm Dương, nhưng vì đối thủ là nhi tử của Thiên Cơ Điện Chủ mà ông ta vừa đến đã muốn ra tay giết ta báo thù cho con. Nếu vậy thì lập nên đài Âm Dương để làm gì? Nó không phải nơi để đệ tử giải quyết tranh chấp sao?" Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.
Hoàng Nhất Hoành bị hỏi đến sắc mặt xanh lè, hung tợn trừng Dư Thiên Viễn một cái rồi mới cao giọng nói: "Thiên Cơ Điện Chủ làm trái tông quy, chờ lát sau sẽ xử trí theo tông quy. Được rồi, tạm thời như vậy đi, ngươi đi xuống đi."
"Trưởng lão, ta còn chưa nói xong mà." Tiêu Vân hít vào một hơi thật sâu rồi cao giọng mà nói: "Nếu tông môn công bằng, vậy bảy ngày trước ta vốn là đệ tử nội tông, tại sao lại bị phế Khí Hải, tại sao lại bị đả thương, đồng thời bị đuổi về nguyên quán?"
Hoàng Nhất Hoành lập tức tức giận, sao cái tên này lại không thức thời như vậy?
Thấy nhiều đệ tử ngoại tông đang nhìn, để tránh ảnh hưởng quá lớn nên Hoàng Nhất Hoành mới lên tiếng nói: "Nơi có Võ Tu sẽ có tranh đấu, đệ tử ngoại tông cũng khó tránh khỏi tranh chấp chém giết, huống chi là đệ tử nội tông càng tâm cao khí ngạo. Ân oán giữa các đệ tử nên để đệ tử tự xử lý, chẳng lẽ có như vậy mà ngươi cũng không biết?"
Hoàng Nhất Hoành hừ lạnh mà nói, cũng hơi bất ngờ vì Tiêu Vân vốn là đệ tử nội tông.
"Nếu là đệ tử tranh chấp thì quyết thắng thua trên đài Âm Dương, cho dù chết ta cũng không nói nhiều một câu. Nhưng đó không phải là tranh chấp trên đài Âm Dương, mà ta bị một đám đệ tử nội tông vây công, chúng chẳng những phế bỏ Khí Hải mà còn cướp đi hạt giống Võ Linh của ta."
Tiêu Vân nói năng hùng hồn: "Ta muốn hỏi trưởng lão, chủ mưu cướp đoạt hạt giống Võ Linh của môn nhân trong tông phải chịu tội gì?"
Sắc mặt Hoàng Nhất Hoành rất khó coi, cảm thấy càng không thích hợp, chủ mưu cướp đoạt hạt giống Võ Linh... Người khác không biết nhưng ông ta lại biết một chút.
Gần đây có một vài đệ tử nội tông hơi quá đáng, ỷ vào phía sau có người nên dám làm càn, trước kia còn đỡ, chí ít biết chừng mực ở đâu, bây giờ lại làm quá huyên náo.
Đã đến lúc nên bắt một hai tên ra cảnh cáo một chút.
Hoàng Nhất Hoành chần chờ một chút rồi mới mở miệng nói: "Cướp đoạt hạt giống Võ Linh là cấm kỵ trong Thiên La Tông, nhẹ thì phế tu vi trục xuất tông môn, nặng thì tru sát ngay tại chỗ."
"Vậy thì tốt, người phế tu vi và đoạt hạt giống Võ Linh của ta chính là Linh Vũ Cơ, không biết người này nên xử lý như thế nào?" Tiêu Vân nói.
Chỉ thoáng chốc, dưới đài yên tĩnh.
Trừ Dư Thiên Viễn nghiêm mặt ra thì tất cả mọi người đều tràn đầy chấn động.
Hai gò má Hoàng Nhất Hoành liên tục run rẩy, nhìn Tiêu Vân với ánh mắt phức tạp mà cổ quái, nếu là đệ tử nội tông bình thường thì xử trí cũng được, nhưng Linh Vũ Cơ thì khác, ả là đệ tử thân truyền của Tông Chủ.
Đừng nói Hoàng Nhất Hoành không có tư cách xử trí Linh Vũ Cơ, cho dù có thì ông ta cũng không làm vì sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Huống chi gần đây thanh thế của Linh Vũ Cơ quá cao, đã lấn áp những đệ tử thân truyền khác rồi.
Hôm qua còn có tin tức truyền ra bảo rằng Lôi Thú cấp 7 của Linh Vũ Cơ đã lột xác, cả Thái Thượng trưởng lão cũng bị kinh động, còn có ý lập Linh Vũ Cơ trở thành đệ tử thủ tịch.
Cái gì là đệ tử thủ tịch?
Đây là Tông Chủ tương lai, chỉ cần Tông Chủ nhiệm kỳ này lui xuống thì có thể trực tiếp kế nhiệm.
Vì một Đao Tu bị phế một nửa mà đi đắc tội nhân vật có hi vọng rất lớn trở thành Tông Chủ tương lai, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không làm như thế.
"Ngươi luôn mồm nói Linh Vũ Cơ phế tu vi, đoạt hạt giống Võ Linh của mình, ngươi có chứng cứ không?" Hoàng Nhất Hoành tức giận trừng Tiêu Vân, giọng nói vốn ôn hoà đã trở nên nghiêm khắc, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Kỳ thật Tiêu Vân chưa từng nghĩ tới chuyện mình nói ra tình hình thực tế thì Hoàng Nhất Hoành sẽ trực tiếp báo cáo và nghiêm trị Linh Vũ Cơ.
Bởi vì điều này không thực tế.
Tiêu Vân nói ra là muốn xem thái độ của Hoàng Nhất Hoành, xem Thiên La Tông có công bằng công chính đối đãi với đệ tử hay không.
Đương nhiên Tiêu Vân cũng không cần công bằng, trên thế gian này không có công chính công bằng tuyệt đối.
Nhưng cho dù là công bằng mặt ngoài cũng đủ, chí ít Tiêu Vân còn nhìn thấy hi vọng ở Thiên La Tông, dù sao hắn cũng ở đây tận ba năm rồi, bảo rằng không có chút tình cảm nào là nói dối.
Kết quả sau khi Hoàng Nhất Hoành biết là Linh Vũ Cơ phế bỏ mình thì thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Hi vọng còn sót lại trong lòng Tiêu Vân triệt để bị xóa bỏ.
Thật ra Tiêu Vân có chứng cớ.
Chỉ cần cao tầng của Thiên La Tông chịu gọi Linh Vũ Cơ tới thì hắn có thể dùng phương pháp thu hồi hạt giống Võ Linh trong trí nhớ của Vân Thiên Tôn để chứng thực sự thật này.
Nhưng cao tầng Thiên La Tông sẽ làm như vậy sao?
Không có khả năng!
Nếu phải lựa chọn giữa Linh Vũ Cơ và Tiêu Vân thì đương nhiên họ phải chọn Linh Vũ Cơ.
Cuối cùng Tiêu Vân trầm mặc, bởi vì hiện tại dù trên người có chứng cớ hay không thì cũng không có ý nghĩa gì, hắn đã quá thất vọng về Thiên La Tông.
Thấy Tiêu Vân không nói lời nào, Hoàng Nhất Hoành cười lạnh: “Tiêu Vân, ngươi không có chứng cứ gì mà dám bôi nhọ đệ tử thân truyền Linh Vũ Cơ của Tông Chủ. Còn đứng đây mê hoặc quần chúng, làm rối loạn tâm trí của đệ tử Thiên La Tông. Bổn tọa thân là trưởng lão nội tông nên hôm nay sẽ thanh lý môn hộ, đánh giết ngươi ở đây để răn đe."
Hoàng Nhất Hoành tức giận giơ một ngón tay về hướng Tiêu Vân, sức mạnh kinh khủng mang theo dòng khí cuồn cuộn làm cả đài Âm Dương rung động, cứ như sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.
Hiện tại Tiêu Vân hoàn toàn không chống đỡ được sức mạnh của ngón tay này.
Đột nhiên, một lão giả đầu hói xuất hiện trước mặt Tiêu Vân rồi trực tiếp đánh một quyền về hướng Hoàng Nhất Hoành, quyền thế bá đạo ngang ngược như thiên lôi phẫn nộ phát nổ rung trời.
Hoàng Nhất Hoành bị một quyền này đánh bay ngược rồi rơi xuống cách đó hơn ba trượng, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Còn không chờ ông ta kịp phản ứng thì lão giả đầu hói đã mang Tiêu Vân xé rách hư không rời đi.
Phía sau đám người, một đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn nhìn lên đài Âm Dương, sau đó khẽ lắc đầu: “Khó trách những năm gần đây Thiên La Tông càng ngay càng xuống dốc, lề lối này mà có thể bồi dưỡng ra được thiên tài nào? Dù là kiến thức hay năng lực của cao tầng trong tông đều chỉ có thể hình dung bằng câu ‘Có mắt không tròng’, coi lá hương bồ là bảo vật, mà ngọc thô lại thành đá vụn..."
Chương 15: Võ Điện Nam Cung
Ở một tòa miếu hoang phía Đông cách Thiên Cơ Điện ba mươi dặm, lão giả đầu hói bay xuống đó, không đợi Tiêu Vân mở miệng đã đẩy hắn vào ngôi miếu đổ nát kia.
"Tiền bối..."
Tiêu Vân đang muốn lên tiếng cám ơn thì đột nhiên cảm thấy Đao Cương trong cơ thể run rẩy dữ dội, dường như có dấu hiệu lao ra khỏi người, Tiêu Vân mơ hồ có cảm giác rất đặc biệt, dường như đã từng cảm nhận được ở đâu rồi.
Kiếm Cương?
Tiêu Vân lập tức phản ứng lại, xoay người rồi khẽ giật mình.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo lụa màu trắng đứng trong miếu, dung nhan tinh xảo không thể bắt bẻ, đôi mắt không những thâm thúy mà còn ẩn chứa sự linh động kì lạ.
Dáng vẻ cân đối hoàn mỹ phối hợp với khí chất đặc biệt có linh tính càng làm người ta run sợ.
Tiêu Vân từng gặp không ít nữ tử, nhưng lại không có ai sánh bằng thiếu nữ áo trắng này, cho dù là Linh Vũ Cơ được khen là mỹ nữ đứng đầu Thiên La Tông mà vẫn thua kém nàng một bậc.
Lúc này Tiêu Vân đã tỉnh táo lại, thiếu nữ áo trắng này không phải là chủ nhân của Kiếm Cương đó chứ?
Khó trách lại cảm thấy quen thuộc, đó là cộng minh sinh ra trước đó giữa Đao Cương và Kiếm Cương, một khi gặp nhau sẽ xuất hiện một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
"Tại hạ là Tiêu Vân, không biết danh tính của cô nương là?" Tiêu Vân chắp tay nói.
"Sơ Ảnh." Thiếu nữ áo trắng trả lời.
"Đa tạ tiền bối và Sơ Ảnh cô nương cứu giúp, ân tình này Tiêu Vân sẽ ghi khắc trong tim, tương lai chắc chắn sẽ trả lại cho hai vị." Tiêu Vân nói.
"Ta không cần ghi nhớ, ngươi nhất định sẽ trả." Sơ Ảnh nói.
"Chúng ta chỉ mới quen biết, sao ngươi lại tin tưởng ta như thế?" Tiêu Vân hơi bất ngờ.
"Ngươi là Đao Tu, người trở thành Đao Tu thì tâm tính phải đủ cương chính. Lưỡi đao là cứng rắn nhất, người không đủ cương nghị không thể trở thành Đao Tu."
Sơ Ảnh liếc nhìn Tiêu Vân rồi chậm rãi nói: "Dù ngươi đã tu thành Đao Cương, nhưng đao khí của ngươi không đủ cô đọng, uy lực Đao Cương không thể đạt tới dự đoán. Cho nên bây giờ ngươi chỉ được coi là một nửa đao sư mà thôi. Đương nhiên, điều này liên quan đến võ kỹ ngươi tu luyện, phẩm cấp võ kỹ của ngươi quá thấp, đao võ kỹ không nhiều nên lý giải của ngươi đối với đao kỹ quá đơn giản."
Tiêu Vân nghe thấy mấy câu này thì trong lòng đột nhiên khẽ dao động, vấn đề vốn mơ hồ không rõ dần dần trở lên sáng tỏ.
Vân Thiên Tôn là Đao Tôn nên lý giải của ông ta đối với đao đã tới cấp bậc quá cao.
Tiêu Vân biết những điều này nhưng lại không thể tiêu hóa hấp thu, bởi vì cảnh giới tu vi không đủ nên không thể hiểu được cấp bậc của Đao Tôn.
Thứ Tiêu Vân thiếu thốn không phải là cái gì cao cấp, mà là thứ cơ bản và thô thiển nhất.
Những câu Sơ Ảnh nói tới chính là thứ thô thiển nhất mà Tiêu Vân đang cần, đồng thời trong lúc vô tình nàng đã chỉ ra sự thiếu sót của hắn.
"Muốn tu đao nhất định phải tu luyện rất nhiều đao kỹ trước, đi cảm nhận đao từ đao kỹ rồi sau đó lý giải đao." Sơ Ảnh chậm rãi nói: "Đương nhiên, đây chỉ là lý giải thô thiển của ta thôi. Ta tu luyện kiếm nên có khác biệt nhất định với đao. Nhưng nếu tu đến cuối cùng thì cả hai như trăm sông đổ về một biển."
Cảm nhận đao, lý giải đao...
Hiện tại Tiêu Vân thiếu nhất là những thứ này.
Đương nhiên, dù Sơ Ảnh không nói thì Tiêu Vân cũng có thể tìm tòi từng bước một, chỉ là cần tốn rất nhiều thời gian.
Sơ Ảnh nói ra đã đã giúp Tiêu Vân tiết kiệm rất nhiều công sức.
"Đa tạ Sơ Ảnh cô nương chỉ điểm." Tiêu Vân cảm kích chắp tay.
"Không cần khách sáo, đây chỉ là lời nói thiển cận của Sơ Ảnh mà thôi, kỳ thật rất nhiều binh tu đều biết đạo lý Sơ Ảnh nói tới, nhưng có biết vận dụng hay không thì phải xem bản thân." Sơ Ảnh nói.
Đao Tu hay Kiếm Tu gì cũng là binh tu.
Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu Đao Tu và Kiếm Tu xuất hiện, trong đó có không ít nhân vật cấp tông sư, những người này để lại rất nhiều trải nghiệm tu đao và tu kiếm của mình.
Rất nhiều binh tu có truyền thừa đều biết những đạo lý mà Sơ Ảnh nói tới, nhưng biết là một chuyện, nhưng có thể thấu hiểu cặn kẽ hay không thì phải xem bản lĩnh của người đó.
Tiêu Vân cũng hiểu những đạo lý này, nhưng dù có ký ức của Vân Thiên Tôn nhưng cũng không thể giải quyết ngay trong một lần, trở thành cường giả tuyệt thế cũng cần tu luyện và tích lũy.
Đao hồn giai đoạn thứ ba là cần lý giải đao.
Lúc trước Tiêu Vân không biết nên bắt đầu như thế nào, hiện tại đã hiểu làm sao để đúc thành đao hồn, đầu tiên là phải tăng cường tích lũy của bản thân mới được.
Như Sơ Ảnh đã nói, hắn phải đi cảm nhận đao trước đã.
Còn nên cảm nhận thế nào thì đây là một khái niệm mơ hồ nên nhất định phải tích lũy càng nhiều mới được, tu luyện đao võ kỹ hay chăm chỉ vung đao đều là quá trình cảm nhận đao.
"Tiếp theo ngươi có tính toán gì?" Sơ Ảnh nhìn về phía Tiêu Vân.
Tuy hai người mới quen, nhưng lúc nãy khi Kiếm Cương và Đao Cương cùng bay lên trời làm họ cảm thấy như đã quen biết nhau rất lâu.
Mặc dù câu nói này của Sơ Ảnh hơi đường đột, nhưng Tiêu Vân cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại cứ như bằng hữu thuận miệng hỏi thăm.
"Linh Vũ Cơ phế Khí Hải, đoạt hạt giống Võ Linh của ta, ta nhất định phải báo thù!" Tiêu Vân nói.
"Ngươi là Đao Tu, tâm chí nhất định phải cương chính đến cực điểm. Linh Vũ Cơ này là một trong những chướng ngại chủ yếu trên con đường Đao Tu của ngươi, tương lai ngươi muốn đi càng xa thì nhất định phải diệt trừ chướng ngại này."
"Nhưng lấy tu vi bây giờ của ngươi mà trở lại Thiên La Tông thì còn chưa gặp được Linh Vũ Cơ đã bị bắt đi hỏi tội." Sơ Ảnh nói đến đây thì hơi tạm dừng rồi nói tiếp: "Võ Điện Nam Cung trong Huyền Thành của hoàng triều Đại Viêm sẽ được mở ra vào hai tháng sau, đến lúc đó đệ tử đỉnh cao của các tông môn sẽ tụ hội ở Võ Điện Nam Cung, tiến hành cuộc chiến tranh đoạt tự cách vào điện. Ngươi có thể đến Huyền Thành trước, chờ hai tháng sau lại tham gia cuộc tranh đoạt đó."
Hoàng triều Đại Viêm...
Tiêu Vân biết đó là thế lực mạnh nhất Ly Châu, chấp chưởng gần một nửa khu vực Ly Châu, mà Huyền Thành là một trong sáu chủ thành lớn nhất của hoàng triều Đại Viêm.
Đương nhiên, nơi phồn hoa nhất tất nhiên là Hoàng Đô Đại Viêm. Cho dù là sáu chủ thành lớn cộng lại cũng còn kém xa Hoàng Đô.
Tiêu Vân cũng từng nghe nói đến Võ Điện Nam Cung, đó là một trong những Thánh Địa Võ Tu mới nhất ở Đông bộ Ly Châu, không biết bao nhiêu Võ Tu trẻ muốn gia nhập vào đó.
Bởi vì Võ Điện Nam Cung có tài nguyên tu luyện mà tông môn bình thường đều không có.
"Linh Vũ Cơ sẽ tham gia cuộc tranh đoạt này?" Tiêu Vân hỏi.
"Cứ hai năm Võ Điện Nam Cung sẽ mở ra một lần, năm Võ Tông lớn nhất và ba mươi sáu quận quốc của Đông bộ Ly Châu sẽ phái người đến đây tham gia, hơn nữa đều là đệ tử đỉnh cao. Lần nào Thiên La Tông cũng phái người đi, Linh Vũ Cơ là đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông nên nhất định sẽ đến."
Sơ Ảnh chậm rãi nói: "Thời kỳ vàng son của Võ Tu chỉ có mấy năm, bước vào Võ Điện Nam Cung có thể gia tăng tốc độ tu luyện. Thế lực Đông bộ Ly Châu sẽ không bỏ qua cơ hội khó được lần này."
"Đa tạ Sơ Ảnh cô nương đã báo cho, ta lập tức lên đường chạy tới Huyền Thành."
Tiêu Vân chắp tay nói cảm tạ, Huyền Thành của hoàng triều Đại Viêm cách nơi đây ít nhất vạn dặm, đi bằng Vân Chu cũng phải tốn tối thiểu hơn nửa tháng.
"Ngươi cầm lệnh bài này đi, nếu cần trợ giúp thì cầm nó đến Thiên Kiếm Các của Huyền Thành, đến lúc đó sẽ có người chiêu đãi ngươi." Sơ Ảnh lấy ra một lệnh bài hình kiếm màu lưu ly rồi đưa cho Tiêu Vân.
"Đa tạ Sơ Ảnh cô nương." Tiêu Vân không phải dạng người lề mề nên dứt khoát nhận lấy lệnh bài, còn ân tình của Sơ Ảnh thì chỉ có thể ghi khắc trong lòng, về sau sẽ có cơ hội đền đáp.
Tiêu Vân không tiếp tục trì hoãn mà quay người rời khỏi miếu hoang.
Sơ Ảnh nhìn Tiêu Vân rời đi, một lát sau mới chậm rãi thu tầm mắt lại, lão giả đầu hói xuất hiện bên cạnh, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Vân một cái.
"Đại tiểu thư, mặc dù người này là Đao Tu và đã lĩnh ngộ ra Đao Cương, nhưng căn cơ của hắn quá yếu, tương lai rất khó tiến thêm một bước..." Lão giả đầu hói nhíu mày.
Đao Tu rất hiếm thấy, nhưng không cần thiết coi trọng đến như vậy, thậm chí còn đưa Lưu Ly Kiếm Lệnh ra ngoài.
"Tương lai... Ai mà biết trước được gì..." Sơ Ảnh lẩm bẩm.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc sơ qua với Tiêu Vân, nhưng nàng cảm thấy trên người hắn có một bí mật rất đặc thù, cụ thể là cái gì thì Sơ Ảnh không rõ, nhưng nàng cảm thấy người có thể phóng ra Đao Cương sánh vai với mình nhất định sẽ không kém.